Trọng Hồi Mạt Thế Chi Thiên La Kinh Vũ
Chương 34: Tiến vào sở nghiên cứu
“Ngươi nói cái gì?” Một ấm tử sa thượng hạng trên bàn bị nện xuống mặt đất, sắc mặt Diệp Quyến xanh mét, ánh mắt hung ác nhìn người trước mặt.
Nhưng thanh niên đứng trước mặt ông ta cũng chẳng sợ hãi gì mấy, bình tĩnh nói: “Ta đã khuyên tiểu thư, không nên nghe theo vị Bạch tiên sinh kia, nhưng cô ấy cứ khư khư cố chấp.”
Diệp Quyến dạo gần đây vội rất nhiều việc đến sứt đầu mẻ trán, ông ta như thế nào cũng không nghĩ tới hai đứa con gái lại hất trả lại cho ông chuyện như vậy, nói thật, trước mạt thế các nàng dù không phải đứa nhỏ nghe lời, chính mình khi đó còn có chút quyền, có thể che chở các nàng, dù sao cũng chỉ là hai cô bé, người bên ngoài đối các nàng tương đối khoan dung, Diệp Ly còn đỡ hơn một chút, hàng năm đều bị nhốt trên núi, rất ít trở về, Diệp Lưu lại chỉ biết đi theo mấy công tử quần áo lụa là không thèm học tập, tính nết cũng bắt chước theo trăm phần trăm, trước còn có thể nói gả cho người ta là xong, trẻ tuổi không hiểu chuyện, nhưng đều đã mạt thế, các nàng còn không biết hối cải, thế mà lại nhặt được vận khí gì, các nàng đều tại cái ngày mạt thế buông xuống kia tiến hóa ——
Lấy tâm tư của Diệp Quyến, tình nguyện các nàng chỉ là người thường, như vậy còn có điểm tự biết thân biết phận không đi gây họa, chính là tại các nàng thức tỉnh dị năng, mà mấy năm nay chọc cho ông không ít phiền toái! Thời gian đi chùi đít cho các nàng cũng không đủ!
“Họ Bạch kia đâu!” Diệp Quyến quả thực giận muốn chết, nguyên bản Diệp Lưu nuôi kẻ như vậy ông đã không đồng ý mà kêu hồng nhan họa thủy, à mà cũng chẳng phải hồng nhan, nhưng đối với Diệp Gia bọn họ chính là kẻ gây tai họa! Lúc trước không nên xem tại việc Bạch thượng tá hy sinh, thấy gã một đứa con mồ côi liền thương hại thu lưu gã.
“Đã chết.” Thanh niên thở dài, “Hơn tháng trước gã ở cửa thành nhìn thấy gia đình nhà kia liền luôn luôn xúi giục hai tiểu thư báo thù giúp gã, ta cũng luôn chú ý đến tin tức nhà đó, trước bọn hắn đi làm nhiệm vụ, không ở Bắc Kinh, việc này cũng trách ta, thu được tin tức so đại tiểu thư chậm một bước.”
Sắc mặt Diệp Quyến âm trầm, “Chết là tốt!” Sau lạnh lùng nói: “Nhưng con gái ta không thể chết vô ích! Đi điều tra rõ bối cảnh bốn người kia cho ta! Càng tỉ mỉ càng tốt!”
Thanh niên trầm mặc một lúc mới đáp: “Đã rõ.”
Quay người đi ra cửa nhẹ nhàng cười, “Thật sự không biết điều, đều tình trạng này rồi còn muốn xuất đầu cho hai nữ nhân thành sự không đủ bại sự có thừa kia.”
Lấy ra điện thoại di động chậm rãi viết vài từ: có thể động thủ.
Diệp Quyến đắc ý cũng chẳng được mấy ngày.
Lúc này đám Thẩm Trì đã đến biệt thự của Niếp Bình.
“Ta nghĩ, chúng ta chọc ít phiền toái.” Thẩm Trì áy náy nói.
Niếp Bình nhíu mày.
Thẩm Trì thành khẩn nói: “Chúng ta vốn hôm nay liền rời Bắc Kinh, dù sao một nhà chúng ta cũng chẳng có ràng buộc gì, không nhất định phải sống ở Bắc Kinh, nhưng nghĩ đến đã đáp ứng giúp các ngươi rồi, trước giúp Từ tiên sinh chữa khỏi bệnh, chờ cậu ấy không có việc gì chúng ta liền rời đi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Niếp Bình lúc này mới hỏi.
Thẩm Trì cười khổ, “Người ta bắt nạt đến tận cửa, mặc dù là tự vệ, nhưng cũng chẳng biết làm sao, chúng ta một nhà tứ miệng ăn không có bối cảnh gì —— ” hắn do dự một chút mới nói, “Người đến đều cầm súng, hiện bị chúng ta thủ tiêu, ta nghĩ hẳn là chọc phải ai rồi.”
Niếp Bình cũng không hỏi nữa, “Mộng Chi đã đi sở nghiên cứu rồi.”
“Sở nghiên cứu?” Thẩm Trì cố ý nghi ngờ hỏi.
Niếp Bình giải thích, “Chính là viện nghiên cứu hiện tại của Trung Quốc, em ấy là người tiến hóa Não vực, công tác ở sở nghiên cứu.”
Thẩm Trì giật mình. (Oscar sẽ thuộc về anh =_=)
Niếp Bình nhìn một đại ba tiểu bọn hắn, “Gần đây em ấy bận một chút, buổi chiều được mời đi họp hội nghị khẩn cấp.”
Thẩm Trì thầm nghĩ, hắn tính thời gian quả nhiên không sai, gần nhất Dư Khánh muốn đến Bắc Kinh, cùng là ngàng Gen sinh vật, Từ Mộng Chi đương nhiên phải bận, hơn nữa lại dưới tình huống cậu ta cũng không hoan nghênh Dư Khánh.
“Vậy làm sao bây giờ, chúng ta muốn sớm rời Bắc Kinh một chút, anh cũng biết đấy, ta một người mang theo ba đứa nhỏ, thật sự là…” Thẩm Trì thở dài, vẻ mặt khó xử. (aaaaaaa, dối trá =))))
Niếp Bình bình tĩnh nói: “Chờ, ta liên hệ với Từ Mộng Chi chút.”
Đêm nay Thẩm Trì, Thẩm Lưu Mộc cùng Kỷ Gia, Minh Nguyệt được an bài trong biệt thự Niếp gia, đương nhiên không người nào dám đến tìm phiền toái.
Sau khi Niếp Bình liên hệ với Từ Mộng Chi, gọi nhân viên cảnh vệ tới, “Tra cho ta chuyện phát sinh ngày hôm qua.”
Lấy thế lực của Niếp gia ở Bắc Kinh, không đến hai giờ, cả quá trình phát triển vụ việc đã đặt trên bàn làm việc của Niếp Bình.
“Trùng hợp vậy sao…” Anh ta còn có chút do dự, trực giác nói rằng có chỗ nào đó không đúng lắm, lại không thể tìm thấy sơ hở. Để cho anh lo lắng chính là, tình huống Từ Mộng Chi thật sự không tốt chút nào.
Sáng sớm hôm sau, Niếp Bình tìm Thẩm Trì, “Ta sắp xếp đưa các ngươi đi sở nghiên cứu.”
Sắc mặt Thẩm Trì không chút thay đổi, “Được! Chờ Từ tiên sinh khỏi, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi Bắc Kinh.”
Niếp Bình lắc đầu, “Trước không cần gấp gáp như vậy, tình thế phát triển như nào còn chưa biết đâu.”
Thẩm Trì vờ không rõ.
Niếp Bình bật cười, “Quên đi, các ngươi trước đi sở nghiên cứu ngụ một thời gian, nhớ rõ không cần nơi nơi đi loạn, rất nhiều địa phương không cho phép người ngoài tiến vào.”
“Đã biết.”
Thẩm Trì đương nhiên biết quy củ của sở nghiên cứu, hắn thậm chí biết sở nghiên cứu cũng không phải đều là nhân viên ở, mà còn có người nhà của họ, cũng ở tại nơi đó, sở nghiên cứu Bắc Kinh khá lớn, phạm vi trên mặt đất chỉ có vài tòa nhà như vậy, tầng ngầm lại là không gian rộng lớn, có phòng đặc biệt cung cấp cho khách ở, cũng có một ít là chỗ ở cho nghiên cứu viên nước ngoài tới trao đổi, nếu hắn đoán không sai, ba người nước Nga kia nhất định ở tại đó.
Hết thảy đều thuận lợi, thuận lợi đến mức Thẩm Trì cảm thấy đời này thần vận mệnh vẫn chiếu cố hắn, nhưng hắn hết lần này đến lần khác đều nhắc nhở mình phải thật cẩn thận, không được lộ ra bất cứ sơ hở gì, cũng không thể biểu hiện thái độ khác thường đối với sở nghiên cứu, mặc dù như thế, lúc hắn ngồi trên xe của Niếp Bình tiến vào sở nghiên cứu, đầu ngón tay vẫn nhịn không được có chút phát run.
Thẻ tư cách trắng được phát tới tay bọn hắn, đây là thẻ tư cách với cấp bậc thấp nhất, chỉ có thể xâm nhập vào khu vực có quyền hạn thấp nhất, Từ Mộng Chi đang họp, bọn hắn được an bài ở một căn hộ, hai phòng ngủ một phòng khách, trang bị thập phần không tồi, dựa theo thói quen bọn hắn vẫn là Thẩm Trì cùng Thẩm Lưu Mộc một phòng, Kỷ Gia Minh Nguyệt cùng ngủ một phòng.
Nói thật, Thẩm Trì chưa bao giờ lo lắng mấy chuyện như Kỷ Gia từng ngày trưởng thành, thứ lỗi cho hắn, mặc kệ trải qua mấy đời, hắn đều chưa từng nuôi nữ hài… Trong mắt hắn bất kể Minh Nguyệt hay Kỷ Gia đều còn là trẻ con.
Phòng khách sở nghiên cứu khá giống phong cách bệnh viện, gần như là chỉ có màu trắng, gọn gàng tới cực điểm, trừ bỏ trên bàn có một chậu hoa ra thì không còn đồ trang trí nào khác, thuần sắc trắng, không nhiễm một hạt bụi.
“Ba ba.” Thẩm Lưu Mộc nhẹ nhàng kêu, một đôi mắt trong suốt tràn đầy lo lắng.
Thẩm Trì đưa tay ôm y vào lòng, “Không có việc gì.”
Thẩm Lưu Mộc ôm chặt hắn, mím môi một lúc lâu mới nói, “Ba ba, ngươi nói cho ta biết đi.”
“Biết gì?”
“Bí mật của ba ba.”
Thẩm Trì bật cười, “Ba ba không có bí mật gì cả.”
“Gạt người! Ba ba, ta đã trưởng thành.”
Đứa nhỏ tại ngày tết tới mới đầy mười hai tuổi đang cường điệu y đã trưởng thành, Thẩm Trì an ủi sờ sờ đầu y, “Thật sự không có việc gì.”
Thẩm Lưu Mộc có chút ủ rũ, hận không thể trong đêm liền lớn phổng.
Lúc này Kỷ Gia đi tới, “Lưu Mộc, ngươi có thể xem Minh Nguyệt một chút được không?”
“Làm sao vậy?” Thẩm Trì đứng dậy.
“Cậu ấy lúc trước giống như bị thương mà không chịu nói.” Kỷ Gia bất đắc dĩ đáp.
Thẩm Lưu Mộc bĩu môi, “Phiền phức!”
Nhưng tốt xấu vẫn ở chung vài năm, y cũng không phải đối Minh Nguyệt cùng Kỷ Gia không chút tình cảm nào, từ mới đầu là nhìn không vừa mắt đến hiện tại liền tiếp nhận, đối Thẩm Lưu Mộc mà nói, người quan tâm nhất trên đời này là ba ba, tiếp theo chính là Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt, hai đứa bạn này (người hầu chứ nhỉ? =))), cho nên trực tiếp đi qua nhìn về phía Minh Nguyệt đang mệt mỏi nằm trên giường.
Minh Nguyệt quả thật bị thương, trận pháp phản phệ khiến cậu bị nội thương, kỳ thật cũng không quá nghiêm trọng, cậu chỉ là sinh khí chính mình, nếu Thẩm Trì không về kịp, mình có thể cứu được Gia Gia sao?
Một nam nhân ngay cả vợ mình đều không cứu được, Minh Nguyệt thật sâu ưu sầu, cậu quyết định từ ngày mai nhất định phải luyện tập thật tốt, mấy năm qua cậu chỉ có thể coi là siêng năng chứ không hơn a!
Từ Mộng Chi đến xế chiều mới có thời gian ghé qua bọn hắn, Thẩm Trì liếc mắt thẻ tư cách trước ngực cậu ta, màu trắng bạc, cấp bậc cao nhất.
Thẻ tư cách của Dư Khánh cũng chỉ là màu đen mà thôi, không biết lão đến Bắc Kinh chưa.
Trên thực tế đi đón lão còn có Dương Vinh Huy, Hầu Phi cũng đi cùng, Hầu Phi gần Bắc Kinh nhất, nên đến sớm nhất, tiếp theo là Dương Vinh Huy, rồi đến Dư Khánh xa nhất.
Thẩm Trì chỉ biết sau Dương Vinh Huy cùng Dư Khánh cấu kết với nhau làm chuyện xấu, do Dư Khánh cầm đầu, Dương Vinh Huy làm phụ tá đắc lực của lão đưa đến tác dụng mấu chốt, còn Hầu Phi, ở mặt cuồng nghiên cứu xa xa không bằng Dư Khánh cùng Dương Vinh Huy, nhưng thái độ làm người của gã lại khôn khéo lõi đời, tâm tư kín đáo, nếu như không có gã giúp Dư Khánh cùng Dương Vinh Huy bày mưu tính kế, chỉ sợ chủ trương thực nghiệm cơ thể sống của hai kẻ bọn họ căn bản không thể nào tiến hành thuận lợi được như vậy.
“Đại khái bao lâu mới có thể hoàn toàn chữa khỏi?” Từ Mộng Chi hỏi.
Thẩm Lưu Mộc liếc mắt nhìn Thẩm Trì một cái, “Tầm một tháng.”
“Được.” Từ Mộng Chi so Niếp Bình thân thiện bình dị hơn, cậu nhìn Thẩm Lưu Mộc cùng Kỷ Gia ngoan ngoãn ngồi một bên, “Đúng rồi, trong sở có mở một trường học, hai đứa có hứng thú đi không?”
“Trường học?” Thẩm Trì hơi hơi kinh ngạc, nói thật, hắn cũng không biết nơi này còn có trường học.
Từ Mộng Chi gật gật đầu, “Chỉ nhận trẻ khác biệt từ bảy đến mười lăm tuổi, bởi vì mạt thế tới không ít người tiến hóa, mà tâm tính trẻ nhỏ chưa ổn định, dễ dàng đi lên con đường sai lệch, lại còn khác biệt nên so với người bình thường nguy hiểm hơn nhiều lắm, một khi trẻ đi con đường lệch lạc về sau lớn lên sẽ càng không tồn lòng sợ hãi, cho nên trường học này chỉ nhằm vào trẻ có dị năng, đối bọn họ tiến hành giáo dục tư tưởng trụ cột.”
Thẩm Trì: “…” Chính là đã muốn lệch hẳn rồi thì làm sao bây giờ? Bỗng nhiên lòng hắn vừa động, nhớ tới đời trước lúc quen biết Lưu Mộc y đối sở nghiên cứu coi thường cùng quen thuộc những nhân viên trong đấy, chẳng lẽ —— vốn Lưu Mộc đã học qua trường này sao? Nhưng nếu đã học qua, vì sao y cuối cùng lại lệch lạc vặn vẹo đến tình trạng kia a! Quả thực so với đời này còn nghiêm trọng nhiều lắm!
Vừa tưởng tượng như vậy, Thẩm Trì liền đối trường học kia rất không tín nhiệm.
“Ta không muốn đi.” Thẩm Lưu Mộc bỗng nhiên mở miệng, ngẩng đầu nói, “Ba ba, chúng ta không phải trị khỏi cho thúc thúc rồi rời đi Bắc Kinh sao?”
Từ Mộng Chi kinh ngạc, “Các ngươi phải rời khỏi Bắc Kinh?”
Thẩm Trì lúc này mới mở miệng, “Chúng ta chọc phải phiền toái, chỉ sợ sau không thể tiếp tục ngụ tại Bắc Kinh nữa.”
Từ Mộng Chi nhíu mày, cậu biết chừng mực, Thẩm Trì không có ý tứ muốn nói, cậu sẽ không hỏi, thấy Thẩm Lưu Mộc cũng không nguyện ý, chỉ đành ôn hòa nói: “Các ngươi trước cứ ở đây, nói không chừng phiền toái rất nhanh có thể giải quyết đâu.”
Bọn hắn cùng Từ Mộng Chi định thời gian xem bệnh mỗi ngày, cậu cũng nói cho bọn hắn biết từ cầu thang đi xuống rẽ cái là sẽ đến nhà ăn.
Thẩm Trì biết, hắn không vào được sâu bên trong sở nghiên cứu, nơi này bất đồng với viện nghiên cứu ở Trùng khánh kia, cơ hồ mọi nơi đều lắp camera, muốn gặp được những người đó, nhà ăn là nơi kiếm cơ hội tốt nhất. Trước quan sát đã, đến thời cơ thì xuống tay, hắn cho mình thời gian một tháng, nếu một tháng sau thất bại, hắn sẽ không chút do dự mà rút lui, đợi cơ hội lần sau.
Hiện giờ hắn không còn đơn độc nữa, hắn mang theo ba đứa nhỏ, hắn không thể để chúng cùng mình lâm vào nguy hiểm.
Hắn muốn báo thù, nhưng báo thù không phải toàn bộ mọi thứ của hắn, mỗi lần nội tâm rơi vào hắc ám, chỉ cần nhìn thấy ba nhóc, là hắn có thể tìm được chút ít ấm áp. Đời này đã không giống đời trước, hắn một tay nuôi lớn ba đứa nhỏ, bọn chúng không phải bạn bè của hắn, mà là người nhà, hắn bảo hộ chúng không phải xuất phát từ tín nhiệm, mà đã muốn hình thành một loại ràng buộc không rõ ràng.
Có lẽ nội tâm hắn, vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm thanh niên mặt mang tươi cười nữa, chỉ có trẻ nhỏ, tại mạt thế mới giáng lâm nhặt được trẻ nhỏ, mới có thể làm hắn buông vài phần phòng bị.
Trùng hợp là lần đầu tiên bọn hắn đến nhà ăn kia chính vào đêm trừ tịch, cơ hồ toàn bộ nhân viên sở nghiên cứu đều tập trung tại nơi này!
Thẩm Trì không chỉ thấy Dư Khánh cùng Hầu Phi, còn có một ít gương mặt quen thuộc hắn gặp đời trước, tư liệu của tất cả mọi người trong cùng phương diện nghiên cứu với Dư Khánh hắn đã có thể thuộc làu làu. Tính cách Thẩm Lưu Mộc cổ quái, đối máu tươi tồn cuồng nhiệt khác thường, vì lấy mình làm gương, Thẩm Trì cơ hồ không lạm sát kẻ vô tội, nếu không muốn Lưu Mộc tiếp tục cực đoan, không thể khống chế bản tính, lại biến thành Lưu Mộc thị huyết tàn nhẫn đời trước kia, thì hắn, phải nắm rõ người nào muốn giết, người nào không đến nỗi phải chết.
Dư Khánh so với trong trí nhớ của hắn còn trẻ hơn nhiều, không giống Dương Vinh Huy tao nhã lịch sự, bộ dạng lão không hề đẹp, vừa lùn, lại đầu trọc, đeo một gọng kính mắt cực dày, nửa điểm không thu hút chút nào, trái lại lại có khí chất trung hậu vô hại, Thẩm Trì biết tên này lúc lâm vào nghiên cứu thì có bao nhiêu điên cuồng. Tương phản, bộ dạng Hầu Phi tốt lắm, gã so Dư Khánh kém chừng mười tuổi, vừa vặn ba bốn mươi tuổi là thời kỳ nam nhân có sức quyến rũ nhất, không chỉ cao lớn anh tuấn, mặt lúc nào cũng mang cười, thường mặc blouse trắng của nghiên cứu viên cùng áo sơ mi quần tây, đối những nữ nhân viên nghiên cứu mà nói hoàn toàn là một loại tồn tại như người trong mộng, hơn nữa gã đến nay còn chưa kết hôn.
Thẩm Trì buông xuống khay cơm, giúp Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt lấy xong cơm rồi, bàn ăn inox phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của hắn.
“Nơi này có người ngồi chưa?” Thanh âm từ tính vang lên, Thẩm Trì ngẩng đầu, thiếu chút nữa đem miếng cơm trong mồm phun lên mặt gã!
Người tới là Hầu Phi, gã mang theo nụ cười tự cho là tiêu sái, chỉ chỉ vị trí đối diện Thẩm Trì.
Thẩm Trì thở sâu một hơi mới đáp lại: “Chưa có.”
Hầu Phi cứ thế ngồi xuống, Thẩm Lưu Mộc bên cạnh lập tức bắt được tay Thẩm Trì, cảnh giác nói: “Ba ba!”
Thẩm Trì lập tức nắm trở lại, “Không có việc gì, Lưu Mộc.”
Hầu Phi kinh ngạc, “Đây là con trai cậu?” Không trách được gã kinh ngạc, bộ dạng kia của Thẩm Trì nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi, chẳng sợ hắn mặc quần áo già giặn đến đâu, diện mạo lại không biện pháp thay đổi, nhưng bởi ánh mắt hắn thành thục tang thương, mới có rất nhiều người hơi hoài nghi mà thôi, bất quá kinh ngạc là khó tránh được.
“Đúng.” Thẩm Trì thừa nhận, lại không hề nói có phải con trai ruột hay không.
Hầu Phi cũng không phải những nhân viên điên cuồng kia chỉ một lòng nhào vào nghiên cứu, phương diện đối nhân xử thế gã so Dư Khánh hay Dương Vinh Huy mạnh hơn nhiều lắm, gã thân thiện hướng Thẩm Lưu Mộc cười cười, “Bộ dáng cậu bé thực đáng yêu đâu.”
“Tạ ơn thúc thúc.” Thẩm Lưu Mộc nhìn gã, muốn diễn trò, ai mà chả biết!
Y nhìn Hầu Phi so Kỳ Dung Thúy càng không thuận mắt, y lập tức sắp mười hai tuổi, ba ba không tin y đã trưởng thành, nhưng y tự mình biết, rất nhiều chuyện trong lòng y đều đã rõ ràng, y cũng có nghe ba ba nói đọc sách thật tốt, vốn đứa nhỏ trưởng thành sớm trải qua mấy năm nay mưa dầm thấm đất, lại ngay từ khi còn bé ở cô nhi viện đã không hề khờ dại, Thẩm Trì lại đem y trở thành đứa nhỏ bình thường vốn không ổn rồi, hiện tại Thẩm Lưu Mộc chỉ hận không thể dựng hết lông lên, trực giác nói cho y biết, gã nam nhân này vừa nguy hiểm vừa có tính xâm lược!
Nguy hiểm trước không cần nói, có tính xâm lược… Ánh mắt gã nhìn ba ba, làm y cực kỳ không thoải mái!
Hơn nữa, y đã biết nam nhân cũng có thể cùng nam nhân.
Bất cứ ai muốn cướp đi ba ba đều là người xấu, mà người xấu —— đều phải chết!
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: chương chuyển tiếp, coong coong coong coong! Phó bản sở nghiên cứu sắp mở ra!
Ặc, kỳ thật ba ba so với nhi tử còn trì độn hơn vân vân… Hắn là bị cừu hận che mờ hai mắt a suất! Bất quá, “anh em” đời trước kia thích hắn nhiều năm hắn cũng có phát hiện ra đâu, càng khỏi nói lúc này có thể phát hiện ý đồ của Hầu Phi…
Cám ơn lựu đạn của Lục Giới Chi Ngoại, Tử U Tuyết, yêu các ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮
Cám ơn địa lôi của Cao Lôi Hoa, Ái Sinh Hoạt Ái Tô Du Bính, Teacat007, Quả Mụ, Tuân, Lilinmei1030, Thất Nguyệt, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
Nhưng thanh niên đứng trước mặt ông ta cũng chẳng sợ hãi gì mấy, bình tĩnh nói: “Ta đã khuyên tiểu thư, không nên nghe theo vị Bạch tiên sinh kia, nhưng cô ấy cứ khư khư cố chấp.”
Diệp Quyến dạo gần đây vội rất nhiều việc đến sứt đầu mẻ trán, ông ta như thế nào cũng không nghĩ tới hai đứa con gái lại hất trả lại cho ông chuyện như vậy, nói thật, trước mạt thế các nàng dù không phải đứa nhỏ nghe lời, chính mình khi đó còn có chút quyền, có thể che chở các nàng, dù sao cũng chỉ là hai cô bé, người bên ngoài đối các nàng tương đối khoan dung, Diệp Ly còn đỡ hơn một chút, hàng năm đều bị nhốt trên núi, rất ít trở về, Diệp Lưu lại chỉ biết đi theo mấy công tử quần áo lụa là không thèm học tập, tính nết cũng bắt chước theo trăm phần trăm, trước còn có thể nói gả cho người ta là xong, trẻ tuổi không hiểu chuyện, nhưng đều đã mạt thế, các nàng còn không biết hối cải, thế mà lại nhặt được vận khí gì, các nàng đều tại cái ngày mạt thế buông xuống kia tiến hóa ——
Lấy tâm tư của Diệp Quyến, tình nguyện các nàng chỉ là người thường, như vậy còn có điểm tự biết thân biết phận không đi gây họa, chính là tại các nàng thức tỉnh dị năng, mà mấy năm nay chọc cho ông không ít phiền toái! Thời gian đi chùi đít cho các nàng cũng không đủ!
“Họ Bạch kia đâu!” Diệp Quyến quả thực giận muốn chết, nguyên bản Diệp Lưu nuôi kẻ như vậy ông đã không đồng ý mà kêu hồng nhan họa thủy, à mà cũng chẳng phải hồng nhan, nhưng đối với Diệp Gia bọn họ chính là kẻ gây tai họa! Lúc trước không nên xem tại việc Bạch thượng tá hy sinh, thấy gã một đứa con mồ côi liền thương hại thu lưu gã.
“Đã chết.” Thanh niên thở dài, “Hơn tháng trước gã ở cửa thành nhìn thấy gia đình nhà kia liền luôn luôn xúi giục hai tiểu thư báo thù giúp gã, ta cũng luôn chú ý đến tin tức nhà đó, trước bọn hắn đi làm nhiệm vụ, không ở Bắc Kinh, việc này cũng trách ta, thu được tin tức so đại tiểu thư chậm một bước.”
Sắc mặt Diệp Quyến âm trầm, “Chết là tốt!” Sau lạnh lùng nói: “Nhưng con gái ta không thể chết vô ích! Đi điều tra rõ bối cảnh bốn người kia cho ta! Càng tỉ mỉ càng tốt!”
Thanh niên trầm mặc một lúc mới đáp: “Đã rõ.”
Quay người đi ra cửa nhẹ nhàng cười, “Thật sự không biết điều, đều tình trạng này rồi còn muốn xuất đầu cho hai nữ nhân thành sự không đủ bại sự có thừa kia.”
Lấy ra điện thoại di động chậm rãi viết vài từ: có thể động thủ.
Diệp Quyến đắc ý cũng chẳng được mấy ngày.
Lúc này đám Thẩm Trì đã đến biệt thự của Niếp Bình.
“Ta nghĩ, chúng ta chọc ít phiền toái.” Thẩm Trì áy náy nói.
Niếp Bình nhíu mày.
Thẩm Trì thành khẩn nói: “Chúng ta vốn hôm nay liền rời Bắc Kinh, dù sao một nhà chúng ta cũng chẳng có ràng buộc gì, không nhất định phải sống ở Bắc Kinh, nhưng nghĩ đến đã đáp ứng giúp các ngươi rồi, trước giúp Từ tiên sinh chữa khỏi bệnh, chờ cậu ấy không có việc gì chúng ta liền rời đi.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Niếp Bình lúc này mới hỏi.
Thẩm Trì cười khổ, “Người ta bắt nạt đến tận cửa, mặc dù là tự vệ, nhưng cũng chẳng biết làm sao, chúng ta một nhà tứ miệng ăn không có bối cảnh gì —— ” hắn do dự một chút mới nói, “Người đến đều cầm súng, hiện bị chúng ta thủ tiêu, ta nghĩ hẳn là chọc phải ai rồi.”
Niếp Bình cũng không hỏi nữa, “Mộng Chi đã đi sở nghiên cứu rồi.”
“Sở nghiên cứu?” Thẩm Trì cố ý nghi ngờ hỏi.
Niếp Bình giải thích, “Chính là viện nghiên cứu hiện tại của Trung Quốc, em ấy là người tiến hóa Não vực, công tác ở sở nghiên cứu.”
Thẩm Trì giật mình. (Oscar sẽ thuộc về anh =_=)
Niếp Bình nhìn một đại ba tiểu bọn hắn, “Gần đây em ấy bận một chút, buổi chiều được mời đi họp hội nghị khẩn cấp.”
Thẩm Trì thầm nghĩ, hắn tính thời gian quả nhiên không sai, gần nhất Dư Khánh muốn đến Bắc Kinh, cùng là ngàng Gen sinh vật, Từ Mộng Chi đương nhiên phải bận, hơn nữa lại dưới tình huống cậu ta cũng không hoan nghênh Dư Khánh.
“Vậy làm sao bây giờ, chúng ta muốn sớm rời Bắc Kinh một chút, anh cũng biết đấy, ta một người mang theo ba đứa nhỏ, thật sự là…” Thẩm Trì thở dài, vẻ mặt khó xử. (aaaaaaa, dối trá =))))
Niếp Bình bình tĩnh nói: “Chờ, ta liên hệ với Từ Mộng Chi chút.”
Đêm nay Thẩm Trì, Thẩm Lưu Mộc cùng Kỷ Gia, Minh Nguyệt được an bài trong biệt thự Niếp gia, đương nhiên không người nào dám đến tìm phiền toái.
Sau khi Niếp Bình liên hệ với Từ Mộng Chi, gọi nhân viên cảnh vệ tới, “Tra cho ta chuyện phát sinh ngày hôm qua.”
Lấy thế lực của Niếp gia ở Bắc Kinh, không đến hai giờ, cả quá trình phát triển vụ việc đã đặt trên bàn làm việc của Niếp Bình.
“Trùng hợp vậy sao…” Anh ta còn có chút do dự, trực giác nói rằng có chỗ nào đó không đúng lắm, lại không thể tìm thấy sơ hở. Để cho anh lo lắng chính là, tình huống Từ Mộng Chi thật sự không tốt chút nào.
Sáng sớm hôm sau, Niếp Bình tìm Thẩm Trì, “Ta sắp xếp đưa các ngươi đi sở nghiên cứu.”
Sắc mặt Thẩm Trì không chút thay đổi, “Được! Chờ Từ tiên sinh khỏi, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi Bắc Kinh.”
Niếp Bình lắc đầu, “Trước không cần gấp gáp như vậy, tình thế phát triển như nào còn chưa biết đâu.”
Thẩm Trì vờ không rõ.
Niếp Bình bật cười, “Quên đi, các ngươi trước đi sở nghiên cứu ngụ một thời gian, nhớ rõ không cần nơi nơi đi loạn, rất nhiều địa phương không cho phép người ngoài tiến vào.”
“Đã biết.”
Thẩm Trì đương nhiên biết quy củ của sở nghiên cứu, hắn thậm chí biết sở nghiên cứu cũng không phải đều là nhân viên ở, mà còn có người nhà của họ, cũng ở tại nơi đó, sở nghiên cứu Bắc Kinh khá lớn, phạm vi trên mặt đất chỉ có vài tòa nhà như vậy, tầng ngầm lại là không gian rộng lớn, có phòng đặc biệt cung cấp cho khách ở, cũng có một ít là chỗ ở cho nghiên cứu viên nước ngoài tới trao đổi, nếu hắn đoán không sai, ba người nước Nga kia nhất định ở tại đó.
Hết thảy đều thuận lợi, thuận lợi đến mức Thẩm Trì cảm thấy đời này thần vận mệnh vẫn chiếu cố hắn, nhưng hắn hết lần này đến lần khác đều nhắc nhở mình phải thật cẩn thận, không được lộ ra bất cứ sơ hở gì, cũng không thể biểu hiện thái độ khác thường đối với sở nghiên cứu, mặc dù như thế, lúc hắn ngồi trên xe của Niếp Bình tiến vào sở nghiên cứu, đầu ngón tay vẫn nhịn không được có chút phát run.
Thẻ tư cách trắng được phát tới tay bọn hắn, đây là thẻ tư cách với cấp bậc thấp nhất, chỉ có thể xâm nhập vào khu vực có quyền hạn thấp nhất, Từ Mộng Chi đang họp, bọn hắn được an bài ở một căn hộ, hai phòng ngủ một phòng khách, trang bị thập phần không tồi, dựa theo thói quen bọn hắn vẫn là Thẩm Trì cùng Thẩm Lưu Mộc một phòng, Kỷ Gia Minh Nguyệt cùng ngủ một phòng.
Nói thật, Thẩm Trì chưa bao giờ lo lắng mấy chuyện như Kỷ Gia từng ngày trưởng thành, thứ lỗi cho hắn, mặc kệ trải qua mấy đời, hắn đều chưa từng nuôi nữ hài… Trong mắt hắn bất kể Minh Nguyệt hay Kỷ Gia đều còn là trẻ con.
Phòng khách sở nghiên cứu khá giống phong cách bệnh viện, gần như là chỉ có màu trắng, gọn gàng tới cực điểm, trừ bỏ trên bàn có một chậu hoa ra thì không còn đồ trang trí nào khác, thuần sắc trắng, không nhiễm một hạt bụi.
“Ba ba.” Thẩm Lưu Mộc nhẹ nhàng kêu, một đôi mắt trong suốt tràn đầy lo lắng.
Thẩm Trì đưa tay ôm y vào lòng, “Không có việc gì.”
Thẩm Lưu Mộc ôm chặt hắn, mím môi một lúc lâu mới nói, “Ba ba, ngươi nói cho ta biết đi.”
“Biết gì?”
“Bí mật của ba ba.”
Thẩm Trì bật cười, “Ba ba không có bí mật gì cả.”
“Gạt người! Ba ba, ta đã trưởng thành.”
Đứa nhỏ tại ngày tết tới mới đầy mười hai tuổi đang cường điệu y đã trưởng thành, Thẩm Trì an ủi sờ sờ đầu y, “Thật sự không có việc gì.”
Thẩm Lưu Mộc có chút ủ rũ, hận không thể trong đêm liền lớn phổng.
Lúc này Kỷ Gia đi tới, “Lưu Mộc, ngươi có thể xem Minh Nguyệt một chút được không?”
“Làm sao vậy?” Thẩm Trì đứng dậy.
“Cậu ấy lúc trước giống như bị thương mà không chịu nói.” Kỷ Gia bất đắc dĩ đáp.
Thẩm Lưu Mộc bĩu môi, “Phiền phức!”
Nhưng tốt xấu vẫn ở chung vài năm, y cũng không phải đối Minh Nguyệt cùng Kỷ Gia không chút tình cảm nào, từ mới đầu là nhìn không vừa mắt đến hiện tại liền tiếp nhận, đối Thẩm Lưu Mộc mà nói, người quan tâm nhất trên đời này là ba ba, tiếp theo chính là Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt, hai đứa bạn này (người hầu chứ nhỉ? =))), cho nên trực tiếp đi qua nhìn về phía Minh Nguyệt đang mệt mỏi nằm trên giường.
Minh Nguyệt quả thật bị thương, trận pháp phản phệ khiến cậu bị nội thương, kỳ thật cũng không quá nghiêm trọng, cậu chỉ là sinh khí chính mình, nếu Thẩm Trì không về kịp, mình có thể cứu được Gia Gia sao?
Một nam nhân ngay cả vợ mình đều không cứu được, Minh Nguyệt thật sâu ưu sầu, cậu quyết định từ ngày mai nhất định phải luyện tập thật tốt, mấy năm qua cậu chỉ có thể coi là siêng năng chứ không hơn a!
Từ Mộng Chi đến xế chiều mới có thời gian ghé qua bọn hắn, Thẩm Trì liếc mắt thẻ tư cách trước ngực cậu ta, màu trắng bạc, cấp bậc cao nhất.
Thẻ tư cách của Dư Khánh cũng chỉ là màu đen mà thôi, không biết lão đến Bắc Kinh chưa.
Trên thực tế đi đón lão còn có Dương Vinh Huy, Hầu Phi cũng đi cùng, Hầu Phi gần Bắc Kinh nhất, nên đến sớm nhất, tiếp theo là Dương Vinh Huy, rồi đến Dư Khánh xa nhất.
Thẩm Trì chỉ biết sau Dương Vinh Huy cùng Dư Khánh cấu kết với nhau làm chuyện xấu, do Dư Khánh cầm đầu, Dương Vinh Huy làm phụ tá đắc lực của lão đưa đến tác dụng mấu chốt, còn Hầu Phi, ở mặt cuồng nghiên cứu xa xa không bằng Dư Khánh cùng Dương Vinh Huy, nhưng thái độ làm người của gã lại khôn khéo lõi đời, tâm tư kín đáo, nếu như không có gã giúp Dư Khánh cùng Dương Vinh Huy bày mưu tính kế, chỉ sợ chủ trương thực nghiệm cơ thể sống của hai kẻ bọn họ căn bản không thể nào tiến hành thuận lợi được như vậy.
“Đại khái bao lâu mới có thể hoàn toàn chữa khỏi?” Từ Mộng Chi hỏi.
Thẩm Lưu Mộc liếc mắt nhìn Thẩm Trì một cái, “Tầm một tháng.”
“Được.” Từ Mộng Chi so Niếp Bình thân thiện bình dị hơn, cậu nhìn Thẩm Lưu Mộc cùng Kỷ Gia ngoan ngoãn ngồi một bên, “Đúng rồi, trong sở có mở một trường học, hai đứa có hứng thú đi không?”
“Trường học?” Thẩm Trì hơi hơi kinh ngạc, nói thật, hắn cũng không biết nơi này còn có trường học.
Từ Mộng Chi gật gật đầu, “Chỉ nhận trẻ khác biệt từ bảy đến mười lăm tuổi, bởi vì mạt thế tới không ít người tiến hóa, mà tâm tính trẻ nhỏ chưa ổn định, dễ dàng đi lên con đường sai lệch, lại còn khác biệt nên so với người bình thường nguy hiểm hơn nhiều lắm, một khi trẻ đi con đường lệch lạc về sau lớn lên sẽ càng không tồn lòng sợ hãi, cho nên trường học này chỉ nhằm vào trẻ có dị năng, đối bọn họ tiến hành giáo dục tư tưởng trụ cột.”
Thẩm Trì: “…” Chính là đã muốn lệch hẳn rồi thì làm sao bây giờ? Bỗng nhiên lòng hắn vừa động, nhớ tới đời trước lúc quen biết Lưu Mộc y đối sở nghiên cứu coi thường cùng quen thuộc những nhân viên trong đấy, chẳng lẽ —— vốn Lưu Mộc đã học qua trường này sao? Nhưng nếu đã học qua, vì sao y cuối cùng lại lệch lạc vặn vẹo đến tình trạng kia a! Quả thực so với đời này còn nghiêm trọng nhiều lắm!
Vừa tưởng tượng như vậy, Thẩm Trì liền đối trường học kia rất không tín nhiệm.
“Ta không muốn đi.” Thẩm Lưu Mộc bỗng nhiên mở miệng, ngẩng đầu nói, “Ba ba, chúng ta không phải trị khỏi cho thúc thúc rồi rời đi Bắc Kinh sao?”
Từ Mộng Chi kinh ngạc, “Các ngươi phải rời khỏi Bắc Kinh?”
Thẩm Trì lúc này mới mở miệng, “Chúng ta chọc phải phiền toái, chỉ sợ sau không thể tiếp tục ngụ tại Bắc Kinh nữa.”
Từ Mộng Chi nhíu mày, cậu biết chừng mực, Thẩm Trì không có ý tứ muốn nói, cậu sẽ không hỏi, thấy Thẩm Lưu Mộc cũng không nguyện ý, chỉ đành ôn hòa nói: “Các ngươi trước cứ ở đây, nói không chừng phiền toái rất nhanh có thể giải quyết đâu.”
Bọn hắn cùng Từ Mộng Chi định thời gian xem bệnh mỗi ngày, cậu cũng nói cho bọn hắn biết từ cầu thang đi xuống rẽ cái là sẽ đến nhà ăn.
Thẩm Trì biết, hắn không vào được sâu bên trong sở nghiên cứu, nơi này bất đồng với viện nghiên cứu ở Trùng khánh kia, cơ hồ mọi nơi đều lắp camera, muốn gặp được những người đó, nhà ăn là nơi kiếm cơ hội tốt nhất. Trước quan sát đã, đến thời cơ thì xuống tay, hắn cho mình thời gian một tháng, nếu một tháng sau thất bại, hắn sẽ không chút do dự mà rút lui, đợi cơ hội lần sau.
Hiện giờ hắn không còn đơn độc nữa, hắn mang theo ba đứa nhỏ, hắn không thể để chúng cùng mình lâm vào nguy hiểm.
Hắn muốn báo thù, nhưng báo thù không phải toàn bộ mọi thứ của hắn, mỗi lần nội tâm rơi vào hắc ám, chỉ cần nhìn thấy ba nhóc, là hắn có thể tìm được chút ít ấm áp. Đời này đã không giống đời trước, hắn một tay nuôi lớn ba đứa nhỏ, bọn chúng không phải bạn bè của hắn, mà là người nhà, hắn bảo hộ chúng không phải xuất phát từ tín nhiệm, mà đã muốn hình thành một loại ràng buộc không rõ ràng.
Có lẽ nội tâm hắn, vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm thanh niên mặt mang tươi cười nữa, chỉ có trẻ nhỏ, tại mạt thế mới giáng lâm nhặt được trẻ nhỏ, mới có thể làm hắn buông vài phần phòng bị.
Trùng hợp là lần đầu tiên bọn hắn đến nhà ăn kia chính vào đêm trừ tịch, cơ hồ toàn bộ nhân viên sở nghiên cứu đều tập trung tại nơi này!
Thẩm Trì không chỉ thấy Dư Khánh cùng Hầu Phi, còn có một ít gương mặt quen thuộc hắn gặp đời trước, tư liệu của tất cả mọi người trong cùng phương diện nghiên cứu với Dư Khánh hắn đã có thể thuộc làu làu. Tính cách Thẩm Lưu Mộc cổ quái, đối máu tươi tồn cuồng nhiệt khác thường, vì lấy mình làm gương, Thẩm Trì cơ hồ không lạm sát kẻ vô tội, nếu không muốn Lưu Mộc tiếp tục cực đoan, không thể khống chế bản tính, lại biến thành Lưu Mộc thị huyết tàn nhẫn đời trước kia, thì hắn, phải nắm rõ người nào muốn giết, người nào không đến nỗi phải chết.
Dư Khánh so với trong trí nhớ của hắn còn trẻ hơn nhiều, không giống Dương Vinh Huy tao nhã lịch sự, bộ dạng lão không hề đẹp, vừa lùn, lại đầu trọc, đeo một gọng kính mắt cực dày, nửa điểm không thu hút chút nào, trái lại lại có khí chất trung hậu vô hại, Thẩm Trì biết tên này lúc lâm vào nghiên cứu thì có bao nhiêu điên cuồng. Tương phản, bộ dạng Hầu Phi tốt lắm, gã so Dư Khánh kém chừng mười tuổi, vừa vặn ba bốn mươi tuổi là thời kỳ nam nhân có sức quyến rũ nhất, không chỉ cao lớn anh tuấn, mặt lúc nào cũng mang cười, thường mặc blouse trắng của nghiên cứu viên cùng áo sơ mi quần tây, đối những nữ nhân viên nghiên cứu mà nói hoàn toàn là một loại tồn tại như người trong mộng, hơn nữa gã đến nay còn chưa kết hôn.
Thẩm Trì buông xuống khay cơm, giúp Thẩm Lưu Mộc, Kỷ Gia cùng Minh Nguyệt lấy xong cơm rồi, bàn ăn inox phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của hắn.
“Nơi này có người ngồi chưa?” Thanh âm từ tính vang lên, Thẩm Trì ngẩng đầu, thiếu chút nữa đem miếng cơm trong mồm phun lên mặt gã!
Người tới là Hầu Phi, gã mang theo nụ cười tự cho là tiêu sái, chỉ chỉ vị trí đối diện Thẩm Trì.
Thẩm Trì thở sâu một hơi mới đáp lại: “Chưa có.”
Hầu Phi cứ thế ngồi xuống, Thẩm Lưu Mộc bên cạnh lập tức bắt được tay Thẩm Trì, cảnh giác nói: “Ba ba!”
Thẩm Trì lập tức nắm trở lại, “Không có việc gì, Lưu Mộc.”
Hầu Phi kinh ngạc, “Đây là con trai cậu?” Không trách được gã kinh ngạc, bộ dạng kia của Thẩm Trì nhìn qua mới hơn hai mươi tuổi, chẳng sợ hắn mặc quần áo già giặn đến đâu, diện mạo lại không biện pháp thay đổi, nhưng bởi ánh mắt hắn thành thục tang thương, mới có rất nhiều người hơi hoài nghi mà thôi, bất quá kinh ngạc là khó tránh được.
“Đúng.” Thẩm Trì thừa nhận, lại không hề nói có phải con trai ruột hay không.
Hầu Phi cũng không phải những nhân viên điên cuồng kia chỉ một lòng nhào vào nghiên cứu, phương diện đối nhân xử thế gã so Dư Khánh hay Dương Vinh Huy mạnh hơn nhiều lắm, gã thân thiện hướng Thẩm Lưu Mộc cười cười, “Bộ dáng cậu bé thực đáng yêu đâu.”
“Tạ ơn thúc thúc.” Thẩm Lưu Mộc nhìn gã, muốn diễn trò, ai mà chả biết!
Y nhìn Hầu Phi so Kỳ Dung Thúy càng không thuận mắt, y lập tức sắp mười hai tuổi, ba ba không tin y đã trưởng thành, nhưng y tự mình biết, rất nhiều chuyện trong lòng y đều đã rõ ràng, y cũng có nghe ba ba nói đọc sách thật tốt, vốn đứa nhỏ trưởng thành sớm trải qua mấy năm nay mưa dầm thấm đất, lại ngay từ khi còn bé ở cô nhi viện đã không hề khờ dại, Thẩm Trì lại đem y trở thành đứa nhỏ bình thường vốn không ổn rồi, hiện tại Thẩm Lưu Mộc chỉ hận không thể dựng hết lông lên, trực giác nói cho y biết, gã nam nhân này vừa nguy hiểm vừa có tính xâm lược!
Nguy hiểm trước không cần nói, có tính xâm lược… Ánh mắt gã nhìn ba ba, làm y cực kỳ không thoải mái!
Hơn nữa, y đã biết nam nhân cũng có thể cùng nam nhân.
Bất cứ ai muốn cướp đi ba ba đều là người xấu, mà người xấu —— đều phải chết!
=== ====== =========
Suy nghĩ của tác giả: chương chuyển tiếp, coong coong coong coong! Phó bản sở nghiên cứu sắp mở ra!
Ặc, kỳ thật ba ba so với nhi tử còn trì độn hơn vân vân… Hắn là bị cừu hận che mờ hai mắt a suất! Bất quá, “anh em” đời trước kia thích hắn nhiều năm hắn cũng có phát hiện ra đâu, càng khỏi nói lúc này có thể phát hiện ý đồ của Hầu Phi…
Cám ơn lựu đạn của Lục Giới Chi Ngoại, Tử U Tuyết, yêu các ngươi, sao sao đát, ╭(╯3╰)╮
Cám ơn địa lôi của Cao Lôi Hoa, Ái Sinh Hoạt Ái Tô Du Bính, Teacat007, Quả Mụ, Tuân, Lilinmei1030, Thất Nguyệt, yêu các ngươi, ╭(╯3╰)╮
Tác giả :
SISIMO