Trọng Đăng Tiên Đồ
Chương 27: Chân tướng
“Thả sư chất ta ra, ta sẽ thay hắn làm con tin.” Mặc Ngôn nói rất bình tĩnh, một câu này, y đã nghĩ rất lâu mới nói ra khỏi miệng.
Ba gã Ma Nhân này, nếu do Thương Minh phái tới, vậy thì hắn sẽ không ngồi xem mặc kệ, nên nhất định phải xuất hiện ở phút cuối.
Nếu như không phải Thương Minh sai khiến, vậy thì hắn càng thêm không thể ngồi xem mặc kệ.
Nếu Thương Minh xuất hiện, Mặc Ngôn sẽ biết rõ chân tướng cùng đáp án câu chuyện.
Y không tin chuyện này chỉ giống như chuyện kiếp trước mình biết—— Ma giới ra mặt khiêu khích cùng tấn công Trung thổ đại lục.
Y cho rằng đằng sau chuyện này, khẳng định còn có nguyên nhân không muốn ai biết.
Còn một nguyên nhân khác thúc đẩy y làm con tin, là vì bản lĩnh Hồng Nho Văn không thể bảo vệ tân nương Hiên Viên đế.
Tân nương rơi vào trong tay ba gã Ma Nhân, lành ít dữ nhiều. Hiên Viên đế kiếp này giúp Mặc Ngôn, nên y hi vọng có thể báo đáp lại đối phương. Để y bảo vệ tân nương, may ra còn có hai phân phần thắng.
Lý do cuối cùng, cũng là lý do quan trọng nhất, đó chính là —— chính mình liều mình nhảy ra, để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của Hồng Thông Thiên đổi về Hồng Nho Văn một cái mạng, sẽ ở trong lòng chúng tiên lưu lại danh tiếng vô cùng tốt.
Cho dù sau này Hồng Thông Thiên cùng y trở mặt, khi lý luận, cũng có thứ để tính toán.
Kiếp trước, là Hồng Thông Thiên ra tay cứu được Mặc Ngôn từ trong tay Ma Nhân, khiến cho y bất kể có oan ức ra sao, cũng không thể nói ra nửa chữ lão ” không ” phải ân nhân cứu mạng.
Còn giờ, Mặc Ngôn phải đem tất cả những chuyện lại lật ngược lại.
Có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, với ba tên Ma Nhân trước mặt này, y có thể ra sức đọ với bọn chúng một trận.
Chủ mưu chân chính sau lưng Ma Nhân mới là cái nguy hiểm nhất.
Nếu như Thương Minh là chủ mưu sau lưng —— Mặc Ngôn cho rằng thực lực giữa mình và Thương Minh cách biệt khá lớn, nếu hắn muốn gây bất lợi cho mình, sớm hay muộn, lúc này cùng lúc sau căn bản cũng không khác gì nhau.
Nếu như chủ mưu sau lưng không phải Thương Minh —— vậy thì Thương Minh nhất định sẽ bảo vệ mình.
Mặc Ngôn cũng không biết ở đâu có lòng tin như vậy, nhưng y tin tưởng, nếu như mình không phải kẻ địch của Thương Minh, như vậy, ở trong lúc y gặp nạn, hắn sẽ không ngồi yên không để ý tới.
Mặc Ngôn nói xong, liền đi từng bước tới trước Ma Nhân, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Ta mặc dù là sư thúc Hồng Nho Văn, đạo hạnh tiên pháp xem như tương đương hắn, bắt ta càng có lời hơn.”
Mặc Ngôn lừa Hồng Thông Thiên nhiều năm, từ lâu đã hiểu phải ngụy trang khống chế ra sao. Y thu linh khí hết mức vào đan điền, chỉ khống chế để lại một mạch đập, để trái tim đập nhanh hơn, không khác phàm nhân cường tráng bình thường là mấy.
Chúng tiên nghe vậy nhao nhao giật nảy cả mình, có mấy người quan sát tỉ mỉ kỹ Mặc Ngôn, thậm chí có người thính lực tốt còn nghe rõ trái tim của y rất đập đều.
Thế này sao lại là tiên pháp đạo hạnh không bằng Hồng Nho Văn, vốn chỉ là một tên bình thường chưa nhập môn, không có bất kỳ tiên pháp nào!
Bất giác mọi người đưa mắt về phía Hồng Thông Thiên chất vấn nhiều hơn mấy phần —— Mặc Thăng Tà giao con trai độc nhất giao cho lão, mà lão lại chỉ dạy Mặc Ngôn như vậy? Hài tử đã hai mươi tuổi, lại không có nửa điểm tiên pháp!
Mặc Ngôn nói tiếp: “Sư huynh của ta thu nhận giúp đỡ ta, đem ta nuôi lớn, ân nghĩa Côn Sơn ta không cần báo đáp. Các ngươi bắt Hồng sư điệt là cốt nhục duy nhất của sư huynh, ta nguyện một mạng đổi với hắn một mạng.”
Hồng Nho Văn không thể tin được nhìn Mặc Ngôn, hắn chưa bao giờ cảm thấy Mặc Ngôn tốt như hôm nay.
Y lại chịu vì mình, không tiếc tính mạng?
Thì ra, y lại chịu vì hắn, làm đến nước này…
Hồng Nho Văn há mồm muốn nói hai câu hùng hồn, muốn nói ta không sợ chết.
Có cái cổ của hắn bị Ma Nhân tóm chặt, nên không thể phát ra được thanh âm nào, chỉ dùng hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Ngôn, cảm thấy vừa áy náy, vừa đau lòng.
Tình cảnh này ngoài dự đoán quá mức của mọi người, dù cho là Hồng Thông Thiên cũng không ngờ được, Mặc Ngôn lại vì cứu Hồng Nho Văn mà chịu đi chết. Nghĩ tới bình thường lão chẳng thèm quan tâm, khắp nơi xa lánh, còn không chịu dạy cho y cái thật, làm lão không khỏi áy náy một trận. Nhưng rất nhanh, lão liền nghe được chúng tiên khe khẽ bàn luận, nói lão không chịu dạy Mặc Ngôn này nọ linh tinh, một tia hổ thẹn trong lòng kia bất giác tiêu tan sạch bong, trái lại còn nhiều hơn mấy phần thẹn quá thành giận căm hận.
Mặc Ngôn càng đi càng gần, Hiên Viên đế muốn kéo Mặc Ngôn, nhưng chỉ cần hắn tiến lên một bước, vết máu trên cổ tân nương sẽ sâu thêm một phần, cho nên hắn không dám động.
Cuối cùng, Mặc Ngôn đi tới trước mặt ba Ma Nhân, đưa cánh tay ra. Trên cánh tay khắc dấu ấn đệ tử đời thứ ba Côn Sơn, chứng minh thân phận, cằm khẽ nâng: “Sao nào? Đây là một buôn bán có lời.”
Cho dù không đổi Hồng Nho Văn về được, với danh tiếng của y mà nói, cũng là một buôn bán có lời.
Một tên Ma Nhân do dự một chút, liền làm ra quyết định.
Chuyện liên quan về Mặc Ngôn, những tên Ma Nhân này đã từng nghe qua, vốn lúc đầu bọn chúng muốn bắt con tin phải có địa vị phải cao hơn người, nhưng Mặc Ngôn lại ngồi quá xa, cho nên không bắt được.
Hiện giờ y chủ động đứng ra, đó là việc không thể tốt hơn.
Ba tên Ma Nhân tin tưởng, vị trí Mặc Ngôn ở trong lòng Hiên Viên đế, so với Hồng Nho Văn còn cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa, chỉ nhìn từ bên ngoài, Mặc Ngôn tự nguyện làm con tin, tu vi xác thực thấp hơn so với Hồng Nho Văn. Địa vị càng cao hơn, càng khống chế tốt hơn, Ma Nhân không chút do dự vứt bỏ Hồng Nho Văn, lựa chọn Mặc Ngôn.
Ba tên Ma Nhân mang theo hai người, Hiên Viên đế nhìn về phía Mặc Ngôn, thì thấy y gật đầu với hắn. Thần tình kia biểu hiện chắc chắc, thoáng như đang nói: Ngươi yên tâm.
Hiên Viên đế do dự một hồi, mới cho thủ hạ tránh ra, lựa chọn thả Ma Nhân rời đi.
Mặc Ngôn đi rồi, chúng tiên nghị luận sôi nổi, đều nói việc này khó mà tin nổi. Bạch Kim Âu còn cố ý ở trước mặt Hồng Thông Thiên tán dương: “Thật không ngờ tiểu huynh đệ Mặc gia lại có phần tâm địa này. Hồng sơn chủ, y thật có tâm với ngươi!”
Hồng Thông Thiên ứng phó vài câu, mắt thấy Hiên Viên đế đã phái binh mã ra khỏi thành đuổi theo, sư đệ Hồng Thông Thiên bị bắt đi, lại không có chuyện gì tốt để làm, nên cũng phái ra mấy đệ tử Côn Sơn đi trước tiếp ứng Mặc Ngôn.
Hồng Nho Văn càng bị tình cảnh “Liều mình cứu hắn” cảm động ào ào, không chịu lại chỗ Bạch Liên nói chuyện, mà muốn theo đệ tử Côn Sơn đi tiếp ứng Mặc Ngôn.
Ba tên Ma Nhân mang theo hai người, một đường ra khỏi thành.
Mặc ngôn bị long gân xoắn thành dây thừng trói lại, bàn tay vừa vặn đụng tới túi càn khôn bên hông.
Trong túi càn khôn có trang bị phi kiếm thượng hạng, hai thứ này, đều do Thương Minh tặng.
Như vậy, hắn đã sớm biết sẽ có tình cảnh ngày hôm nay, hay là… trùng hợp?
Mặc Ngôn ở trong lòng yên lặng cân nhắc, nên đợi Thương Minh ra trận cứu thoát, hay giờ tự mình thoát thân.
Y cân nhắc chốc lát, lựa chọn chờ đợi Thương Minh xuất hiện.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như cùng ba tên Ma Nhân đánh nhau, thắng thua đã khó nói, còn thương tới người vô tội.
Nếu như liên lụy tới tân nương Hiên Viên đế, sẽ không tốt.
Tân nương từ khi bị kiếp(1), đã không nói được lời nào, mà Mặc Ngôn sẽ không nói chuyện với nàng, ba tên Ma Nhân chạy gấp trên đất, chỉ chốc lát sau, Hiên Viên thành đã thành một điểm nhỏ.
(1): ý ở đây là kiếp nạn, lưu ý là tân nương không bị ngất nha~~~
Sau một chốc, bọn chúng đã chạy thẳng vào núi, Hiên Viên Đô thành từ lâu đã không thấy, cách tới ngàn dặm.
“Các ngươi đã an toàn, thả chúng ta ra, để chúng ta trở lại.” Mặc Ngôn mở miệng đầu tiên.
Ba tên Ma Nhân lại không thèm trả lời, liếc mắt nhìn nhau, ba đạo hắc khí từ trong tay bọn họ bắn ra, đánh thẳng vào ngực tân nương Hiên Viên đế.
Vang nhỏ một tiếng ‘ Oành ‘, Long gân đứt toác, trong túi càn khôn vọt ra một thanh phi kiếm.
Tư thế như bài sơn đảo hải, như thủy triều ập tới, phá hiểu mười vạn kiếm đang luyện, hôm nay là lần đầu tiên phát huy được tác dụng.
Mặc Ngôn mở miệng túi càn khôn trong tay ra, để tân nương vào trong túi, cùng lúc đó, phi kiếm ở giữa không trung tăng mạnh tử khí, thôi thúc tâm pháp Mặc gia, rồi cùng ba tên Ma Nhân nhào vào đấu.
“Là tuyệt chiêu Côn Sơn!” Một tên Ma Nhân sợ hãi hét ầm lên, không có nửa lòng kháng cự, bỏ chạy...
Mặc Ngôn phi kiếm, bay đến trước ngực một tên Ma Nhân, y nhảy lên, tiếp được phi kiếm, đâm thủng ngực xuyên qua trái tim ma nhân.
Đây là chiêu thứ nhất trong Phá hiểu mười vạn kiếm —— Hiểu quang lần đầu xuất hiện.
Tên Ma Nhân kia mất mạng, nhưng còn hai gã Ma Nhân khác đã nhân cơ hội phun hắc khí ra bao phủ Mặc Ngôn.
Đợi tới khi Mặc Ngôn nhảy ra khỏi hắc khí, đưa mắt nhìn bốn phía, hai tên Ma Nhân kia đã chạy trốn thật là xa.
Đáng ghét! Mặc Ngôn làm sao cũng không ngờ tới, mục tiêu của ba tên Ma Nhân này, không phải Hiên Viên đế, cũng không phải trận pháp Hiên Viên, mà chỉ là tân nương Hiên Viên đế…
Tính toán nhiều hơn nữa, thì tới cuối vẫn có chỗ tính sai, khi đó nếu như không xuất thủ, tất nhiên Hiên Viên đế sẽ hối hận cả đời, còn y là con chuột trắng làm con tin.
Chỉ tiếc, một khi Ma Nhân chạy trốn được, bí mật phá kiểu mười vạn kiếm của y cũng không giữ được. Lúc đó Ma Nhân đánh lén tân nương, Mặc Ngôn không kịp nghĩ nhiều, nên đành phi kiếm tới cứu, còn giờ, trong lòng Mặc Ngôn có một sự hối hận cùng lo lắng mơ hồ, nếu để cho Hồng Thông Thiên biết được mình đang luyện tâm pháp Mặc gia, y nên làm gì? Nếu bí mất mình là huyết mạch thượng cổ thần chỉ bị lộ ra ngoài…
Mặc Ngôn không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể đuổi theo hai tên Ma Nhân kia, có lẽ hai tên Ma Nhân đã đi xa, y không thể đuổi kịp!
Mặc Ngôn lo lắng vạn phần, nhưng không nghĩ ra được bất kỳ biện pháp nào để che lấp, nhưng ngay ở trong lúc y đang lo lắng cực độ, một bóng người từ chân trời hiện ra.
Một tiếng rồng gầm bay tới từ chân trời, cơn lốc cuốn lấy lòng đất từ trên trời, phảng phất như Cự Long uống nước.
Cơn lốc lớn ngăn cản đường đi của hai tên Ma Nhân, đợi tới khi lốc ngừng lại, hai tên ma người đã bị xách cổ áo, ném tới trước mặt Mặc Ngôn.
Như Mặc Ngôn dự liệu: Thương Minh xuất hiện.
Như Mặc Ngôn kỳ vọng: Chủ mưu sau lưng chuyện này, không phải Thương Minh.
“Ở đây không phải chỗ nói chuyện, ngươi đi theo ta!” Thương Minh chưa chờ Mặc Ngôn mở miệng muốn hỏi, liền xoay người đi về một cái hang động trong núi. ( Cái chuyện nào cũng có cái hang…)
Trong tay Thương Minh xách theo hai Ma Nhân, Mặc Ngôn không dám để tân nương Hiên Viên đế ở trong túi càn khôn quá dài, chỉ sợ làm nàng ngộp chết, liền thả ra ngoài, để nàng đi theo phía sau.
Tân nương từ lâu sắc mặt đã trắng bệch, trên cổ có vết máu, nhưng vẫn còn trấn định, theo mấy người chậm rãi từng bước vào sơn động.
Thương Minh bố trí kết giới ở cửa động, xong mới quay người vào động.
Trong động rất tối, nhưng ở cửa động có ánh sáng, mơ hồ có thể thấy sơn động này cao khoảng hai người, dài khoảng mười trượng, càng đi vào động càng nhỏ hẹp, hình dạng như lưỡi câu.
“Là ai phái các ngươi tới?” Giọng Thương Minh túc sát uy nghiêm đáng sợ, hiển nhiên sẽ không để cho ai sống, thẩm vấn xong liền giết.
Hai tên Ma Nhân không chịu nói, thậm chí có một gã còn lớn mật gọi ra tên Thương Minh: “Ngươi là ai hả! Ngươi có biết Tôn chủ Ma giới chính là thúc thúc ta, ngươi còn dám động một sợi lông của ta, ta…”
Thương Minh cười gằn: “Ta còn không biết, có một cháu trai như ngươi! Nói, các ngươi giả mạo danh của ta, rốt cuộc là ai sai khiến? Nói ra, có thể chết thoải mái hơn.”
Hai tên Ma Nhân bắt đầu giãy dụa trước khi chết, muốn ra tay với Thương Minh, nhưng Thương Minh chỉ đơn giản hiện ra hắc lân trên người, hai người kia đã tan vỡ triệt để.
Mùi tanh của máu, ma quái thô bạo, tràn ngập ở trong sơn động không chịu tản đi, Thương Minh tức giận dần dần tăng vọt, ngay cả Mặc Ngôn cũng cảm thấy mình đã biến thành con thuyền trôi nổi trên đại dương mênh mông, còn tân nương Hiên Viên đế thân là phàm nhân, sớm đã bị các loại áp bức lực lượng trong động sợ tới xụi lơ trên đất, nhưng vẫn gắng gượng không để bản thân hôn mê.
Mặc Ngôn không thể không nhìn tân nương với cặp mắt khác xưa, một tên phàm nhân, có thể làm đến nước này, đã là không dễ.
Hai tên Ma Nhân không dám chống cự, nói ra tất cả.
“Tôn chủ… Tôn chủ thứ tội, chúng ta… Chúng ta không có ý cùng tôn chủ đối nghịch…”
“Chạy ra khỏi Ma giới, thì bị một gã cao nhân khác thu lại, hắn lệnh cho chúng ta đến Hiên Viên quốc, ám sát tân nương.”
“Chúng ta nói muốn trận pháp Hiên Viên, chỉ là muốn nhân cơ hội chạy trốn… Là tên cao nhân kia dạy chúng ta nói như vậy…”
“Hắn nói tự có biện pháp đi vào Hiên Viên quốc, ba người chúng ta, đều mặc kệ những chuyện này, chỉ để ý giết người, giết người chạy trốn…”
“Phản bội tôn chủ, chưa qua cho phép trốn khỏi Ma giới, chỉ là chuyện chết mà thôi, dù cho có đau đớn mà chết, thì cũng chỉ là chết…”
“Nhưng nếu như nói ra tên cao nhân kia… Chúng ta, việc ngay cả chết cũng là hy vọng xa vời…”
“Không dám sống, chỉ muốn chết. Kính xin tôn chủ sau này cẩn thận nhiều hơn…” Hai tên Ma Nhân nói hết xong, liền công kích chỗ yếu lẫn nhau, một kích mất mạng.
Cái chết của Ma Nhân quá mức khủng bố, da thịt toàn thân nứt ra, tiếng kêu rên đâm vào cốt tủy, vô số sâu nhỏ từ trong bụng bò ra, mang theo máu đen dày đặc mùi, chảy đầy trên đá đất, khiến cho người ở đây buồn nôn.
Đặc biệt là tên hắc lân Ma Nhân huyết đồng, sau khi chết thi thể biến hóa, nửa người trên là Cự Mãng, nửa người dưới là quái vật.
Vào đúng lúc này, tân nương Hiên Viên đế rốt cục bị dọa ngất, bất tỉnh nhân sự.
Thương Minh hơi nhíu nhíu mày, nhấc chân chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
Ai ngờ hắn mới vừa đi được hai bước, đột nhiên lùi về sau hai bước, khi đi ngang qua Mặc Ngôn, đưa tay túm lấy y nhảy ra sau một cái, nhảy vào chỗ càng sâu càng hẹp trong sơn động.
“Xuỵt!” Thương Minh đưa tay đặt ở môi Mặc Ngôn đang chuẩn bị đặt câu hỏi: “Đừng nói chuyện, Hiên Viên đế dẫn người đến rồi, ta không muốn ở trước mặt mọi người hiện thân.”
Mặc Ngôn không nói lời nào, thế nhưng y lại phát hiện ra một vấn đề càng thêm nghiêm trọng, đó chính là —— cường độ Lão Long này cùng vị trí đều quá mức chuẩn xác.
Hắn nhảy tới chỗ sâu nhất trong sơn động, là khe hở chỉ đủ cho hai người dung thân. Khe hở kia, quá mức nhỏ hẹp, cho nên thân thể hai người không tránh khỏi phải dán thật chặt lại với nhau.
Ba gã Ma Nhân này, nếu do Thương Minh phái tới, vậy thì hắn sẽ không ngồi xem mặc kệ, nên nhất định phải xuất hiện ở phút cuối.
Nếu như không phải Thương Minh sai khiến, vậy thì hắn càng thêm không thể ngồi xem mặc kệ.
Nếu Thương Minh xuất hiện, Mặc Ngôn sẽ biết rõ chân tướng cùng đáp án câu chuyện.
Y không tin chuyện này chỉ giống như chuyện kiếp trước mình biết—— Ma giới ra mặt khiêu khích cùng tấn công Trung thổ đại lục.
Y cho rằng đằng sau chuyện này, khẳng định còn có nguyên nhân không muốn ai biết.
Còn một nguyên nhân khác thúc đẩy y làm con tin, là vì bản lĩnh Hồng Nho Văn không thể bảo vệ tân nương Hiên Viên đế.
Tân nương rơi vào trong tay ba gã Ma Nhân, lành ít dữ nhiều. Hiên Viên đế kiếp này giúp Mặc Ngôn, nên y hi vọng có thể báo đáp lại đối phương. Để y bảo vệ tân nương, may ra còn có hai phân phần thắng.
Lý do cuối cùng, cũng là lý do quan trọng nhất, đó chính là —— chính mình liều mình nhảy ra, để báo đáp công ơn nuôi dưỡng của Hồng Thông Thiên đổi về Hồng Nho Văn một cái mạng, sẽ ở trong lòng chúng tiên lưu lại danh tiếng vô cùng tốt.
Cho dù sau này Hồng Thông Thiên cùng y trở mặt, khi lý luận, cũng có thứ để tính toán.
Kiếp trước, là Hồng Thông Thiên ra tay cứu được Mặc Ngôn từ trong tay Ma Nhân, khiến cho y bất kể có oan ức ra sao, cũng không thể nói ra nửa chữ lão ” không ” phải ân nhân cứu mạng.
Còn giờ, Mặc Ngôn phải đem tất cả những chuyện lại lật ngược lại.
Có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, với ba tên Ma Nhân trước mặt này, y có thể ra sức đọ với bọn chúng một trận.
Chủ mưu chân chính sau lưng Ma Nhân mới là cái nguy hiểm nhất.
Nếu như Thương Minh là chủ mưu sau lưng —— Mặc Ngôn cho rằng thực lực giữa mình và Thương Minh cách biệt khá lớn, nếu hắn muốn gây bất lợi cho mình, sớm hay muộn, lúc này cùng lúc sau căn bản cũng không khác gì nhau.
Nếu như chủ mưu sau lưng không phải Thương Minh —— vậy thì Thương Minh nhất định sẽ bảo vệ mình.
Mặc Ngôn cũng không biết ở đâu có lòng tin như vậy, nhưng y tin tưởng, nếu như mình không phải kẻ địch của Thương Minh, như vậy, ở trong lúc y gặp nạn, hắn sẽ không ngồi yên không để ý tới.
Mặc Ngôn nói xong, liền đi từng bước tới trước Ma Nhân, giọng nói vẫn rất bình tĩnh: “Ta mặc dù là sư thúc Hồng Nho Văn, đạo hạnh tiên pháp xem như tương đương hắn, bắt ta càng có lời hơn.”
Mặc Ngôn lừa Hồng Thông Thiên nhiều năm, từ lâu đã hiểu phải ngụy trang khống chế ra sao. Y thu linh khí hết mức vào đan điền, chỉ khống chế để lại một mạch đập, để trái tim đập nhanh hơn, không khác phàm nhân cường tráng bình thường là mấy.
Chúng tiên nghe vậy nhao nhao giật nảy cả mình, có mấy người quan sát tỉ mỉ kỹ Mặc Ngôn, thậm chí có người thính lực tốt còn nghe rõ trái tim của y rất đập đều.
Thế này sao lại là tiên pháp đạo hạnh không bằng Hồng Nho Văn, vốn chỉ là một tên bình thường chưa nhập môn, không có bất kỳ tiên pháp nào!
Bất giác mọi người đưa mắt về phía Hồng Thông Thiên chất vấn nhiều hơn mấy phần —— Mặc Thăng Tà giao con trai độc nhất giao cho lão, mà lão lại chỉ dạy Mặc Ngôn như vậy? Hài tử đã hai mươi tuổi, lại không có nửa điểm tiên pháp!
Mặc Ngôn nói tiếp: “Sư huynh của ta thu nhận giúp đỡ ta, đem ta nuôi lớn, ân nghĩa Côn Sơn ta không cần báo đáp. Các ngươi bắt Hồng sư điệt là cốt nhục duy nhất của sư huynh, ta nguyện một mạng đổi với hắn một mạng.”
Hồng Nho Văn không thể tin được nhìn Mặc Ngôn, hắn chưa bao giờ cảm thấy Mặc Ngôn tốt như hôm nay.
Y lại chịu vì mình, không tiếc tính mạng?
Thì ra, y lại chịu vì hắn, làm đến nước này…
Hồng Nho Văn há mồm muốn nói hai câu hùng hồn, muốn nói ta không sợ chết.
Có cái cổ của hắn bị Ma Nhân tóm chặt, nên không thể phát ra được thanh âm nào, chỉ dùng hai mắt nhìn chằm chằm Mặc Ngôn, cảm thấy vừa áy náy, vừa đau lòng.
Tình cảnh này ngoài dự đoán quá mức của mọi người, dù cho là Hồng Thông Thiên cũng không ngờ được, Mặc Ngôn lại vì cứu Hồng Nho Văn mà chịu đi chết. Nghĩ tới bình thường lão chẳng thèm quan tâm, khắp nơi xa lánh, còn không chịu dạy cho y cái thật, làm lão không khỏi áy náy một trận. Nhưng rất nhanh, lão liền nghe được chúng tiên khe khẽ bàn luận, nói lão không chịu dạy Mặc Ngôn này nọ linh tinh, một tia hổ thẹn trong lòng kia bất giác tiêu tan sạch bong, trái lại còn nhiều hơn mấy phần thẹn quá thành giận căm hận.
Mặc Ngôn càng đi càng gần, Hiên Viên đế muốn kéo Mặc Ngôn, nhưng chỉ cần hắn tiến lên một bước, vết máu trên cổ tân nương sẽ sâu thêm một phần, cho nên hắn không dám động.
Cuối cùng, Mặc Ngôn đi tới trước mặt ba Ma Nhân, đưa cánh tay ra. Trên cánh tay khắc dấu ấn đệ tử đời thứ ba Côn Sơn, chứng minh thân phận, cằm khẽ nâng: “Sao nào? Đây là một buôn bán có lời.”
Cho dù không đổi Hồng Nho Văn về được, với danh tiếng của y mà nói, cũng là một buôn bán có lời.
Một tên Ma Nhân do dự một chút, liền làm ra quyết định.
Chuyện liên quan về Mặc Ngôn, những tên Ma Nhân này đã từng nghe qua, vốn lúc đầu bọn chúng muốn bắt con tin phải có địa vị phải cao hơn người, nhưng Mặc Ngôn lại ngồi quá xa, cho nên không bắt được.
Hiện giờ y chủ động đứng ra, đó là việc không thể tốt hơn.
Ba tên Ma Nhân tin tưởng, vị trí Mặc Ngôn ở trong lòng Hiên Viên đế, so với Hồng Nho Văn còn cao hơn rất nhiều.
Hơn nữa, chỉ nhìn từ bên ngoài, Mặc Ngôn tự nguyện làm con tin, tu vi xác thực thấp hơn so với Hồng Nho Văn. Địa vị càng cao hơn, càng khống chế tốt hơn, Ma Nhân không chút do dự vứt bỏ Hồng Nho Văn, lựa chọn Mặc Ngôn.
Ba tên Ma Nhân mang theo hai người, Hiên Viên đế nhìn về phía Mặc Ngôn, thì thấy y gật đầu với hắn. Thần tình kia biểu hiện chắc chắc, thoáng như đang nói: Ngươi yên tâm.
Hiên Viên đế do dự một hồi, mới cho thủ hạ tránh ra, lựa chọn thả Ma Nhân rời đi.
Mặc Ngôn đi rồi, chúng tiên nghị luận sôi nổi, đều nói việc này khó mà tin nổi. Bạch Kim Âu còn cố ý ở trước mặt Hồng Thông Thiên tán dương: “Thật không ngờ tiểu huynh đệ Mặc gia lại có phần tâm địa này. Hồng sơn chủ, y thật có tâm với ngươi!”
Hồng Thông Thiên ứng phó vài câu, mắt thấy Hiên Viên đế đã phái binh mã ra khỏi thành đuổi theo, sư đệ Hồng Thông Thiên bị bắt đi, lại không có chuyện gì tốt để làm, nên cũng phái ra mấy đệ tử Côn Sơn đi trước tiếp ứng Mặc Ngôn.
Hồng Nho Văn càng bị tình cảnh “Liều mình cứu hắn” cảm động ào ào, không chịu lại chỗ Bạch Liên nói chuyện, mà muốn theo đệ tử Côn Sơn đi tiếp ứng Mặc Ngôn.
Ba tên Ma Nhân mang theo hai người, một đường ra khỏi thành.
Mặc ngôn bị long gân xoắn thành dây thừng trói lại, bàn tay vừa vặn đụng tới túi càn khôn bên hông.
Trong túi càn khôn có trang bị phi kiếm thượng hạng, hai thứ này, đều do Thương Minh tặng.
Như vậy, hắn đã sớm biết sẽ có tình cảnh ngày hôm nay, hay là… trùng hợp?
Mặc Ngôn ở trong lòng yên lặng cân nhắc, nên đợi Thương Minh ra trận cứu thoát, hay giờ tự mình thoát thân.
Y cân nhắc chốc lát, lựa chọn chờ đợi Thương Minh xuất hiện.
Nguyên nhân rất đơn giản, nếu như cùng ba tên Ma Nhân đánh nhau, thắng thua đã khó nói, còn thương tới người vô tội.
Nếu như liên lụy tới tân nương Hiên Viên đế, sẽ không tốt.
Tân nương từ khi bị kiếp(1), đã không nói được lời nào, mà Mặc Ngôn sẽ không nói chuyện với nàng, ba tên Ma Nhân chạy gấp trên đất, chỉ chốc lát sau, Hiên Viên thành đã thành một điểm nhỏ.
(1): ý ở đây là kiếp nạn, lưu ý là tân nương không bị ngất nha~~~
Sau một chốc, bọn chúng đã chạy thẳng vào núi, Hiên Viên Đô thành từ lâu đã không thấy, cách tới ngàn dặm.
“Các ngươi đã an toàn, thả chúng ta ra, để chúng ta trở lại.” Mặc Ngôn mở miệng đầu tiên.
Ba tên Ma Nhân lại không thèm trả lời, liếc mắt nhìn nhau, ba đạo hắc khí từ trong tay bọn họ bắn ra, đánh thẳng vào ngực tân nương Hiên Viên đế.
Vang nhỏ một tiếng ‘ Oành ‘, Long gân đứt toác, trong túi càn khôn vọt ra một thanh phi kiếm.
Tư thế như bài sơn đảo hải, như thủy triều ập tới, phá hiểu mười vạn kiếm đang luyện, hôm nay là lần đầu tiên phát huy được tác dụng.
Mặc Ngôn mở miệng túi càn khôn trong tay ra, để tân nương vào trong túi, cùng lúc đó, phi kiếm ở giữa không trung tăng mạnh tử khí, thôi thúc tâm pháp Mặc gia, rồi cùng ba tên Ma Nhân nhào vào đấu.
“Là tuyệt chiêu Côn Sơn!” Một tên Ma Nhân sợ hãi hét ầm lên, không có nửa lòng kháng cự, bỏ chạy...
Mặc Ngôn phi kiếm, bay đến trước ngực một tên Ma Nhân, y nhảy lên, tiếp được phi kiếm, đâm thủng ngực xuyên qua trái tim ma nhân.
Đây là chiêu thứ nhất trong Phá hiểu mười vạn kiếm —— Hiểu quang lần đầu xuất hiện.
Tên Ma Nhân kia mất mạng, nhưng còn hai gã Ma Nhân khác đã nhân cơ hội phun hắc khí ra bao phủ Mặc Ngôn.
Đợi tới khi Mặc Ngôn nhảy ra khỏi hắc khí, đưa mắt nhìn bốn phía, hai tên Ma Nhân kia đã chạy trốn thật là xa.
Đáng ghét! Mặc Ngôn làm sao cũng không ngờ tới, mục tiêu của ba tên Ma Nhân này, không phải Hiên Viên đế, cũng không phải trận pháp Hiên Viên, mà chỉ là tân nương Hiên Viên đế…
Tính toán nhiều hơn nữa, thì tới cuối vẫn có chỗ tính sai, khi đó nếu như không xuất thủ, tất nhiên Hiên Viên đế sẽ hối hận cả đời, còn y là con chuột trắng làm con tin.
Chỉ tiếc, một khi Ma Nhân chạy trốn được, bí mật phá kiểu mười vạn kiếm của y cũng không giữ được. Lúc đó Ma Nhân đánh lén tân nương, Mặc Ngôn không kịp nghĩ nhiều, nên đành phi kiếm tới cứu, còn giờ, trong lòng Mặc Ngôn có một sự hối hận cùng lo lắng mơ hồ, nếu để cho Hồng Thông Thiên biết được mình đang luyện tâm pháp Mặc gia, y nên làm gì? Nếu bí mất mình là huyết mạch thượng cổ thần chỉ bị lộ ra ngoài…
Mặc Ngôn không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể đuổi theo hai tên Ma Nhân kia, có lẽ hai tên Ma Nhân đã đi xa, y không thể đuổi kịp!
Mặc Ngôn lo lắng vạn phần, nhưng không nghĩ ra được bất kỳ biện pháp nào để che lấp, nhưng ngay ở trong lúc y đang lo lắng cực độ, một bóng người từ chân trời hiện ra.
Một tiếng rồng gầm bay tới từ chân trời, cơn lốc cuốn lấy lòng đất từ trên trời, phảng phất như Cự Long uống nước.
Cơn lốc lớn ngăn cản đường đi của hai tên Ma Nhân, đợi tới khi lốc ngừng lại, hai tên ma người đã bị xách cổ áo, ném tới trước mặt Mặc Ngôn.
Như Mặc Ngôn dự liệu: Thương Minh xuất hiện.
Như Mặc Ngôn kỳ vọng: Chủ mưu sau lưng chuyện này, không phải Thương Minh.
“Ở đây không phải chỗ nói chuyện, ngươi đi theo ta!” Thương Minh chưa chờ Mặc Ngôn mở miệng muốn hỏi, liền xoay người đi về một cái hang động trong núi. ( Cái chuyện nào cũng có cái hang…)
Trong tay Thương Minh xách theo hai Ma Nhân, Mặc Ngôn không dám để tân nương Hiên Viên đế ở trong túi càn khôn quá dài, chỉ sợ làm nàng ngộp chết, liền thả ra ngoài, để nàng đi theo phía sau.
Tân nương từ lâu sắc mặt đã trắng bệch, trên cổ có vết máu, nhưng vẫn còn trấn định, theo mấy người chậm rãi từng bước vào sơn động.
Thương Minh bố trí kết giới ở cửa động, xong mới quay người vào động.
Trong động rất tối, nhưng ở cửa động có ánh sáng, mơ hồ có thể thấy sơn động này cao khoảng hai người, dài khoảng mười trượng, càng đi vào động càng nhỏ hẹp, hình dạng như lưỡi câu.
“Là ai phái các ngươi tới?” Giọng Thương Minh túc sát uy nghiêm đáng sợ, hiển nhiên sẽ không để cho ai sống, thẩm vấn xong liền giết.
Hai tên Ma Nhân không chịu nói, thậm chí có một gã còn lớn mật gọi ra tên Thương Minh: “Ngươi là ai hả! Ngươi có biết Tôn chủ Ma giới chính là thúc thúc ta, ngươi còn dám động một sợi lông của ta, ta…”
Thương Minh cười gằn: “Ta còn không biết, có một cháu trai như ngươi! Nói, các ngươi giả mạo danh của ta, rốt cuộc là ai sai khiến? Nói ra, có thể chết thoải mái hơn.”
Hai tên Ma Nhân bắt đầu giãy dụa trước khi chết, muốn ra tay với Thương Minh, nhưng Thương Minh chỉ đơn giản hiện ra hắc lân trên người, hai người kia đã tan vỡ triệt để.
Mùi tanh của máu, ma quái thô bạo, tràn ngập ở trong sơn động không chịu tản đi, Thương Minh tức giận dần dần tăng vọt, ngay cả Mặc Ngôn cũng cảm thấy mình đã biến thành con thuyền trôi nổi trên đại dương mênh mông, còn tân nương Hiên Viên đế thân là phàm nhân, sớm đã bị các loại áp bức lực lượng trong động sợ tới xụi lơ trên đất, nhưng vẫn gắng gượng không để bản thân hôn mê.
Mặc Ngôn không thể không nhìn tân nương với cặp mắt khác xưa, một tên phàm nhân, có thể làm đến nước này, đã là không dễ.
Hai tên Ma Nhân không dám chống cự, nói ra tất cả.
“Tôn chủ… Tôn chủ thứ tội, chúng ta… Chúng ta không có ý cùng tôn chủ đối nghịch…”
“Chạy ra khỏi Ma giới, thì bị một gã cao nhân khác thu lại, hắn lệnh cho chúng ta đến Hiên Viên quốc, ám sát tân nương.”
“Chúng ta nói muốn trận pháp Hiên Viên, chỉ là muốn nhân cơ hội chạy trốn… Là tên cao nhân kia dạy chúng ta nói như vậy…”
“Hắn nói tự có biện pháp đi vào Hiên Viên quốc, ba người chúng ta, đều mặc kệ những chuyện này, chỉ để ý giết người, giết người chạy trốn…”
“Phản bội tôn chủ, chưa qua cho phép trốn khỏi Ma giới, chỉ là chuyện chết mà thôi, dù cho có đau đớn mà chết, thì cũng chỉ là chết…”
“Nhưng nếu như nói ra tên cao nhân kia… Chúng ta, việc ngay cả chết cũng là hy vọng xa vời…”
“Không dám sống, chỉ muốn chết. Kính xin tôn chủ sau này cẩn thận nhiều hơn…” Hai tên Ma Nhân nói hết xong, liền công kích chỗ yếu lẫn nhau, một kích mất mạng.
Cái chết của Ma Nhân quá mức khủng bố, da thịt toàn thân nứt ra, tiếng kêu rên đâm vào cốt tủy, vô số sâu nhỏ từ trong bụng bò ra, mang theo máu đen dày đặc mùi, chảy đầy trên đá đất, khiến cho người ở đây buồn nôn.
Đặc biệt là tên hắc lân Ma Nhân huyết đồng, sau khi chết thi thể biến hóa, nửa người trên là Cự Mãng, nửa người dưới là quái vật.
Vào đúng lúc này, tân nương Hiên Viên đế rốt cục bị dọa ngất, bất tỉnh nhân sự.
Thương Minh hơi nhíu nhíu mày, nhấc chân chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
Ai ngờ hắn mới vừa đi được hai bước, đột nhiên lùi về sau hai bước, khi đi ngang qua Mặc Ngôn, đưa tay túm lấy y nhảy ra sau một cái, nhảy vào chỗ càng sâu càng hẹp trong sơn động.
“Xuỵt!” Thương Minh đưa tay đặt ở môi Mặc Ngôn đang chuẩn bị đặt câu hỏi: “Đừng nói chuyện, Hiên Viên đế dẫn người đến rồi, ta không muốn ở trước mặt mọi người hiện thân.”
Mặc Ngôn không nói lời nào, thế nhưng y lại phát hiện ra một vấn đề càng thêm nghiêm trọng, đó chính là —— cường độ Lão Long này cùng vị trí đều quá mức chuẩn xác.
Hắn nhảy tới chỗ sâu nhất trong sơn động, là khe hở chỉ đủ cho hai người dung thân. Khe hở kia, quá mức nhỏ hẹp, cho nên thân thể hai người không tránh khỏi phải dán thật chặt lại với nhau.
Tác giả :
Thiệu Hưng Thập Nhất