Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn
Chương 109: Pn: Lão đoàn lão tần (1)
Sau khi tiết mục radio của Đoàn Tình phát sóng, Đoàn Tĩnh Viễn bận rộn lên, rốt cuộc cũng được nhìn thấy con qua qua TV, tuy rằng Đoàn Tình không câu nệ nói cười nhưng so với xem ảnh chụp thì đúng là tốt hơn nhiều. Ông cũng có đề tài, cùng Trần quản gia thảo luận:“Ấu Đường hôm nay mặc quần áo rất đẹp.”
Trần quản gia:“……” Đoàn Tình chủ trì tiết mục này vô cùng nghiêm cẩn, các tiết mục đều mặc chung một loại quần áo, tại sao hôm nay ông mới khen đẹp? Chẳng lẽ ngày hôm qua không phải quần áo này?
Đoàn Tĩnh Viễn cho ông đáp án:“Hôm nay mặc màu đạm nhạt, dễ nhìn hơn.” Trần quản gia:“Lão gia, cái này người cũng nhìn ra?”
Đoàn Tĩnh Viễn gật đầu:“Tôi con giác nó không trang điểm cầu kỳ rất đẹp.”
Một lời thật lòng, Trần quản gia gật đầu:“Đại khái là do lên TV nên mới phải trang điểm đi.”
Đoàn Tĩnh Viễn nói:“Thực muốn gọi cho đài truyền hình bảo bọn họ đừng trang điểm cho nó nữa, nhìn thật khó coi.”
Trần quản gia ho khan:“Lão gia, chúng ta vẫn là nên xem tiết mục, bắt đầu nói tiếp.” Đoàn Tĩnh Viễn quả nhiên chuyên tâm xem tiết mục.
Tiết mục kết thúc, đến phần giới thiệu chương trình, Đoàn Tình bắt đầu thu thập tư liệu, cúi đầu, mười ngón thon dài di chuyển, bất quá vẫn là không cười. Đoàn Tĩnh Viễn vẫn đợi cậu rời đi, mới chịu đổi tiết mục, Trần quản gia đứng lên:“Lão gia, nên nghỉ ngơi. Tiểu thiếu gia không phải đã nói tiết mục sau là giảng về đố sứ hay sao. Chúng ta trước nghỉ ngơi tốt, ngày mai phải giúp thiếu gia chuẩn bị tư liệu a.”
Đoàn Tĩnh Viễn nghe lời Trần quản gia nói đi nghỉ ngơi. Trần quản gia mở cửa phòng giúp ông, ông lầm bầm lầu bầu cười:“Ân, này tiết mục cũng không tệ, tôi sớm bị kích lên ý chí chiến đấu. Bao nhiêu năm chưa từng bận rộn cùng với nó như vậy. Sinh họa như bây giờ thực là tốt, mỗi ngày đều có chuyện làm, mỗi ngày đều là một hy vọng.
Đoàn Tĩnh Viễn trong mộng vô cùng náo nhiệt, phảng phất quay về lúc nhỏ, cùng con mình thưởng thức một chiếc bình…… Đoàn Tình ôm bình hoa mia:“Con thích cái này, con muốn”
Đoàn Tĩnh Viễn đau lòng đòi mạng:“Đây là chiếc bình từ thời Minh triều, con cầm không thích hợp, hay là để ta giữ đi.”
Đoàn Tình:“Không cần! ba thật là hẹp hòi, con muốn cái này!” Đoàn Tĩnh Viễn náo loạn:“Vậy con nhìn chiếc bình này thử xem. Cũng có họa tiết, hơn nữa còn bóng loáng hơn. Trả lại cho ta, ta đưa con chiếc bình Thanh triều này.” Đoàn Tình nghe ông nói nhìn nhìn, quả thật chiếc bình trong tay Đoàn Tĩnh Viễn xinh đẹp hơn, vì thế hai người trao đổi …… Đoàn Tĩnh Viễn ôm cái bình nở nụ cười, tiểu thí hài!Dám theo ta đấu! Đoàn Tĩnh Viễn ôm con của mình gối đầu nở nụ cười.
Ông trời ít ra cũng không khắc nghiệt với ông, ít nhất còn cho ông một cửa sổ mới, qua cửa sổ này, ông thấy được hình dáng con mình.
Đoàn Tĩnh Viễn nghỉ ngơi vô cùng có trình tự, cùng Đoàn Huyên đánh một bộ Thái Cực quyền, ăn điểm tâm liền muốn đi ra ngoài. Đoàn Huyên không ngăn cản, biết ông đi tìm Trần lão gia tử, như vậy cũng tốt, ít ra cũng có người cùng ông uống trà tản bộ chơi cờ. Từ khi Ấu Đường tiếp nhận vị trí Trần lão gia tử, Trần lão gia tử xem như về hưu, Đoàn Tĩnh Viễn cùng hắn có tiếng nói chung, đều là thư hương dòng dõi, Trần lão gia tử tri thức uyên bác, quan trọng hơn là Ấu Đường là đồ đệ của ông, ông cũng thích Ấu Đường, vì thế hai người có tiếng nói chung.Tuy bận rộn nhưng vẫn dành thời gian hỗ trợ Đoàn Tình. Đoàn Tình thời điểm bận rộn xoay quanh nhận được điện thoại lão sư:“Ấu Đường a, tiết mục hôm nay tôi sửa sang lại tư liệu giúp cậu, cậu xem xem được không a.”
Đoàn Tình nhận được tư liệu chuyển phát nhanh, có chút bất ngờ. Đoàn Tĩnh Viễn thật sự nhàn rỗi!!!Bao nhiêu tài liệu đã được sửa sang, lịch sử đồ sứ, 45 phút có thể giảng yết đống này sao, còn giúp cậu phân biệt thật giả!!!
Đoàn Tĩnh Viễn tự cho Đoàn Tình là có thể nhận ra đến, hai người thư qua lại hai năm, lãng phí vô số trang giấy rốt cục cũng tìm ra điểm ăn ý, mặc kệ có như thế nào cũng nhận ra nét bút của nhau. Lão Đoàn lời nói như trước lưu loát, không chỉ phê phán chữ cậu không đẹp, mắt thấy có chỉ điểm giang sơn khí phái, muốn thay cậu bày mưu tính kế! Đoàn Tình cầm lấy điện thoại hung hăng chụp trở về:“Việc của con để con tự quyết định!!” Lão Đoàn không lên tiếng. Bên cạnh Trần lão gia tử ho khan:“Tốt lắm, đồ đệ, vậy cậu từ từ làm, chúng ta không quấy rầy nữa……”
Đoàn Tình bị Đoàn Tĩnh Viễn sinh khí sau mới nhớ tới mình đang nói chuyện với hai người lớn tuổi, Đoàn Tình muốn nói cái gì liền nghe thấy bên kia Đoàn Tĩnh Viễn nói: Lão Trần, đừng nóng giận a, con tôi tính tình cứ như vậy, tôi…… Bên này Đoàn Tình nói không ra lời, một câu cũng cũng không nói ra được, Đoàn Tĩnh Viễn còn tại điện thoại thảo luận:“Ấu Đường, ba với lão sư ra ngoài câu cá. Con tiếp tục bận rộn đi Ngữ khí nghe không ra được ẩn nhiều nhiều thất vọng, Đoàn Tình trong lòng rốt cục dễ chịu.
Buổi tối thời điểm Trần quản gia lại tới nữa, lần này thật cẩn thận ôm chiếc hộp, Đoàn Tình mở ra vừa thấy là bình hoa mai Minh triều. Trần quản gia cười:“Đây là lão gia bảo tôi mang tới.”
Đoàn Tình ngạc nhiên mồm chữ O:“Hình như con mới.” Trần quản gia cười cười:“Hôm nay lão gia tử với sư phụ cậu đi triễn lãm đồ sứ mua. Nói là cho cậu xem trước, xem xong mang về lại cho lão gia.”
Đoàn Tình vừa mới bắt đầu còn cảm động nghe xong lập tức cân bằng:“Thiệt hẹp hòi!” Trần quản gia cười nhưng không nói, mỗi lần đều nói như vậy, lưu lại cho cậu một món, Đoàn Tĩnh Viễn muốn cậu có thể tự tay mang về, nhưng Đoàn Tình rốt cuộc cũng không về. Trần quản gia cười cười:“Kia thiếu gia tôi đi về trước a.” Đoàn Tình lưu ông lại ăn cơm chiều rồi mới đưa ông trở về. Trần quản gia cũng nguyện ý ở trong này ăn cơm, này dù sao cũng nhà con gái mình, uy nói gả cho người, nhưng ăn với nhau bữa cơm cũng phải có.
Tần Gia Lạc hôm nay thực không bình tĩnh, triển lãm nghệ thuật Hàng Châu gã cũng đi, bởi vì gã biết Đoàn Tĩnh Viễn khẳng định đi, thời điểm nhận được thiệp mời liền đoán được Đoàn Tình Viễn cũng nhận được, vì thế Lão Tần liền đi, thời điểm liền gặp lão Đoàn cùng Lão Trần. Nghe nói hai người gần nhất rất thân thiết với nhau, Tần Gia Lạc vốn không tin, nhưng là hôm nay tự mình vừa thấy quả nhiên thừa nhận điều trên. Đam mê giống nhau, có tiếng nói chung, Tần Gia Lạc đi theo phía sau hai người bọn họ liền nghe thấy hai người nói chuyện suốt đường đi, tất cả đều là nghệ thuật phương diện giám thưởng, gã không rành, nên cũng chỉ thể đứng bên nghe.
Bọn họ ba người sau khi tham quan các bức hạo thì đi sang khu triễn lãm đồ sứ, đối với đồ sứ, Đoàn Tĩnh Viễn vốn nổi tiếng, hắn trong nhà cất chứa đều có thể đem ra triễn lãm,, Trần lão gia tử cũng không thua, cựu chủ bá nghệ thuật gíam thưởng nhiều năm như vậy không phải hư vô. Tần Gia Lạc lần đầu tiên phát hiện gã cùng với Đoàn Tĩnh Viễn khác biệt nhiều như vậy, xác thực mà nói, gã cũng không hẳn là dòng dõi thư hương, trong khi xuất thân của Lão Trần và Lão Đoàn hệt nhau
Lưu lão bản vừa thấy bọn họ đi vào mặt đều tỏa ánh sáng như thần tài đến, toàn thân khí lực giới thiệu. Đoàn Tĩnh Viễn nhìn đến đẹp sẽ chỉ rồi giảng một chút, hơn nữa Trần lão cạnh cũng giúp ông giảng, không bao lâu, phía sau là một đám người, tất cả đều là nghe hành gia giảng giải, Lưu lão bản liên tục nói:“Hai vị thật sự là hành gia.” Trần lão cùng Đoàn Tĩnh Viễn cười cười không phản bác, Tần Gia Lạc cảm thấy lạc lõng.
Đoàn Tĩnh Viễn cuối cùng nhìn vài cái bình, khiến Lưu lão bản cầm lên, Tần Gia Lạc vội vàng mua cho ông, khiến Đoàn Tình Viễn không kịp phản ứng.
Trần lão không nghĩ gì, hai nhà thân nhau nên mua cho nhau này nọ là chuyện thường. Đoàn Tĩnh Viễn là có chút mất tự nhiên, ông thật lâu không có đụng qua loại tình huống này, thế nhưng có người thay ông mua! Qủa thực giống với lúc trước, Đoàn Tĩnh Viễn không mấy tự nhiên. Tần Gia Lạc còn mời Lão trần đi ăn cơm. Lão Trần cũng không có nghĩ nhiều lôi kéo Đoàn Tĩnh Viễn cùng đi, một bữa ăn cơm nóng hổi, Tần Gia Lạc thậm chí định kéo dài thời gian. Đoàn Tĩnh Viễn đều phân không rõ rốt cuộc gã có ý gì.
Trần lão đi sau, Đoàn Tĩnh Viễn càng nghĩ không hiểu được, nhưng là vẫn là muốn đem tiền trả cho Tần Gia Lạc. Ruy cái bình này không có gì đặc biệt quý báu, nhưng là cũng không phải số nhỏ, không phải ăn một bữa cơm liền có thể trả xong.
Tần Gia Lạc tự nhiên không đồng ý, thật vất vả mới tìm lại mặt mũi, như thế nào sẽ lấy tiền của ông. Đoàn Tĩnh Viễn suy nghĩ:“Vậy tôi đưa cho Diệp Hoa.” Tần Gia Lạc nhìn ông:“Cậu nhất thiết phải tính rõ ràng thế với tôi không?”
Đoàn Tĩnh Viễn nhất thời không biết ý tứ của ông. Tần Gia Lạc nhìn vẻ mặt của ông có chút khó chịu, gã nguyên lai thật là ghen tị, nhìn đến ông cùng Lão Trần ở chung một chút nảy sinh ghen tức. Tuy rằng ý ấy quả thực xấu xa, hai người chỉ là bạn bè, nhưng là chính mình trong lòng dĩ nhiên là không thoải mái. Hắn mới nhớ tới Đoàn Tĩnh Viễn mấy năm nay không có chuyện xấu, bên người chỉ có một mình Đoàn phu nhân không buông trong lòng, trừ bỏ Đoàn phu nhân không còn có những người khác, cho nên lúc này đây ông có bằng hữu hắn trong lòng gã thoải mái.
Tần Gia Lạc nghĩ nói câu:“Nếu cậu nhất định muốn trả thì buổi tối mời tôi đi ăn đi.” Đoàn Tĩnh Viễn nga:“Cũng được, Diệp Hoa cũng may đang ở nhà.Đi nhìn con bé đi.” Tần Gia Lạc nhìn ông cười:“Không phải gia yến, là một mình mời tôi. Tại sơn trang Tú Thủy.” Đoàn Tĩnh Viễn nhìn Tần Gia Lạc đột nhiên nở nụ cười:“Âu Dương Tuyết đâu?” Tần Gia Lạc bị ông làm cho nghẹn họng, dừng một hồi mới nói:“Cô ấy chăm sóc cháu rồi.” Đoàn Tĩnh Viễn nga thanh, không nói chuyện nữa.
Này một tiếng nga ý vị thâm trường. Tần Gia Lạc mặt nóng lợi hại, gã không biết như thế nào cùng Đoàn Tĩnh Viễn giải thích thế nào, Âu Dương tuyết hiện tại là một phụ nữ có tuổi có con có cháu rồi, Đoàn Tĩnh Viễn dung nhan vẫn như trước, năm nay 49 tuổi, thoạt nhìn cùng 30 tuổi độ sai lệch không nhiều, ông không già đi, hệt như Ấu Đường, lên TV bởi vì trang điểm mới có vẻ trang trọng thành thục, khi tẩy trang vẫn đứa trẻ. Bọn họ hai người màu da trắng nõn mi nhãn tinh xảo đều là không dễ già đi. Thời gian trôi qua, Tiểu Kiều đều 4 tuổi, kia con Âu Dương Tuyết cũng kết hôn, đẻ cho bà một đứa cháu béo tròn, Âu Dương Tuyết liền từ chức đi chăm sóc cháu mình.
Như vậy, bọn họ đã không còn trẻ nữa, Con cháu đã có rồi. Tần Gia Lạc sắc mặt nóng lợi hại, vì thế nhìn mặt hồ —
Trần quản gia:“……” Đoàn Tình chủ trì tiết mục này vô cùng nghiêm cẩn, các tiết mục đều mặc chung một loại quần áo, tại sao hôm nay ông mới khen đẹp? Chẳng lẽ ngày hôm qua không phải quần áo này?
Đoàn Tĩnh Viễn cho ông đáp án:“Hôm nay mặc màu đạm nhạt, dễ nhìn hơn.” Trần quản gia:“Lão gia, cái này người cũng nhìn ra?”
Đoàn Tĩnh Viễn gật đầu:“Tôi con giác nó không trang điểm cầu kỳ rất đẹp.”
Một lời thật lòng, Trần quản gia gật đầu:“Đại khái là do lên TV nên mới phải trang điểm đi.”
Đoàn Tĩnh Viễn nói:“Thực muốn gọi cho đài truyền hình bảo bọn họ đừng trang điểm cho nó nữa, nhìn thật khó coi.”
Trần quản gia ho khan:“Lão gia, chúng ta vẫn là nên xem tiết mục, bắt đầu nói tiếp.” Đoàn Tĩnh Viễn quả nhiên chuyên tâm xem tiết mục.
Tiết mục kết thúc, đến phần giới thiệu chương trình, Đoàn Tình bắt đầu thu thập tư liệu, cúi đầu, mười ngón thon dài di chuyển, bất quá vẫn là không cười. Đoàn Tĩnh Viễn vẫn đợi cậu rời đi, mới chịu đổi tiết mục, Trần quản gia đứng lên:“Lão gia, nên nghỉ ngơi. Tiểu thiếu gia không phải đã nói tiết mục sau là giảng về đố sứ hay sao. Chúng ta trước nghỉ ngơi tốt, ngày mai phải giúp thiếu gia chuẩn bị tư liệu a.”
Đoàn Tĩnh Viễn nghe lời Trần quản gia nói đi nghỉ ngơi. Trần quản gia mở cửa phòng giúp ông, ông lầm bầm lầu bầu cười:“Ân, này tiết mục cũng không tệ, tôi sớm bị kích lên ý chí chiến đấu. Bao nhiêu năm chưa từng bận rộn cùng với nó như vậy. Sinh họa như bây giờ thực là tốt, mỗi ngày đều có chuyện làm, mỗi ngày đều là một hy vọng.
Đoàn Tĩnh Viễn trong mộng vô cùng náo nhiệt, phảng phất quay về lúc nhỏ, cùng con mình thưởng thức một chiếc bình…… Đoàn Tình ôm bình hoa mia:“Con thích cái này, con muốn”
Đoàn Tĩnh Viễn đau lòng đòi mạng:“Đây là chiếc bình từ thời Minh triều, con cầm không thích hợp, hay là để ta giữ đi.”
Đoàn Tình:“Không cần! ba thật là hẹp hòi, con muốn cái này!” Đoàn Tĩnh Viễn náo loạn:“Vậy con nhìn chiếc bình này thử xem. Cũng có họa tiết, hơn nữa còn bóng loáng hơn. Trả lại cho ta, ta đưa con chiếc bình Thanh triều này.” Đoàn Tình nghe ông nói nhìn nhìn, quả thật chiếc bình trong tay Đoàn Tĩnh Viễn xinh đẹp hơn, vì thế hai người trao đổi …… Đoàn Tĩnh Viễn ôm cái bình nở nụ cười, tiểu thí hài!Dám theo ta đấu! Đoàn Tĩnh Viễn ôm con của mình gối đầu nở nụ cười.
Ông trời ít ra cũng không khắc nghiệt với ông, ít nhất còn cho ông một cửa sổ mới, qua cửa sổ này, ông thấy được hình dáng con mình.
Đoàn Tĩnh Viễn nghỉ ngơi vô cùng có trình tự, cùng Đoàn Huyên đánh một bộ Thái Cực quyền, ăn điểm tâm liền muốn đi ra ngoài. Đoàn Huyên không ngăn cản, biết ông đi tìm Trần lão gia tử, như vậy cũng tốt, ít ra cũng có người cùng ông uống trà tản bộ chơi cờ. Từ khi Ấu Đường tiếp nhận vị trí Trần lão gia tử, Trần lão gia tử xem như về hưu, Đoàn Tĩnh Viễn cùng hắn có tiếng nói chung, đều là thư hương dòng dõi, Trần lão gia tử tri thức uyên bác, quan trọng hơn là Ấu Đường là đồ đệ của ông, ông cũng thích Ấu Đường, vì thế hai người có tiếng nói chung.Tuy bận rộn nhưng vẫn dành thời gian hỗ trợ Đoàn Tình. Đoàn Tình thời điểm bận rộn xoay quanh nhận được điện thoại lão sư:“Ấu Đường a, tiết mục hôm nay tôi sửa sang lại tư liệu giúp cậu, cậu xem xem được không a.”
Đoàn Tình nhận được tư liệu chuyển phát nhanh, có chút bất ngờ. Đoàn Tĩnh Viễn thật sự nhàn rỗi!!!Bao nhiêu tài liệu đã được sửa sang, lịch sử đồ sứ, 45 phút có thể giảng yết đống này sao, còn giúp cậu phân biệt thật giả!!!
Đoàn Tĩnh Viễn tự cho Đoàn Tình là có thể nhận ra đến, hai người thư qua lại hai năm, lãng phí vô số trang giấy rốt cục cũng tìm ra điểm ăn ý, mặc kệ có như thế nào cũng nhận ra nét bút của nhau. Lão Đoàn lời nói như trước lưu loát, không chỉ phê phán chữ cậu không đẹp, mắt thấy có chỉ điểm giang sơn khí phái, muốn thay cậu bày mưu tính kế! Đoàn Tình cầm lấy điện thoại hung hăng chụp trở về:“Việc của con để con tự quyết định!!” Lão Đoàn không lên tiếng. Bên cạnh Trần lão gia tử ho khan:“Tốt lắm, đồ đệ, vậy cậu từ từ làm, chúng ta không quấy rầy nữa……”
Đoàn Tình bị Đoàn Tĩnh Viễn sinh khí sau mới nhớ tới mình đang nói chuyện với hai người lớn tuổi, Đoàn Tình muốn nói cái gì liền nghe thấy bên kia Đoàn Tĩnh Viễn nói: Lão Trần, đừng nóng giận a, con tôi tính tình cứ như vậy, tôi…… Bên này Đoàn Tình nói không ra lời, một câu cũng cũng không nói ra được, Đoàn Tĩnh Viễn còn tại điện thoại thảo luận:“Ấu Đường, ba với lão sư ra ngoài câu cá. Con tiếp tục bận rộn đi Ngữ khí nghe không ra được ẩn nhiều nhiều thất vọng, Đoàn Tình trong lòng rốt cục dễ chịu.
Buổi tối thời điểm Trần quản gia lại tới nữa, lần này thật cẩn thận ôm chiếc hộp, Đoàn Tình mở ra vừa thấy là bình hoa mai Minh triều. Trần quản gia cười:“Đây là lão gia bảo tôi mang tới.”
Đoàn Tình ngạc nhiên mồm chữ O:“Hình như con mới.” Trần quản gia cười cười:“Hôm nay lão gia tử với sư phụ cậu đi triễn lãm đồ sứ mua. Nói là cho cậu xem trước, xem xong mang về lại cho lão gia.”
Đoàn Tình vừa mới bắt đầu còn cảm động nghe xong lập tức cân bằng:“Thiệt hẹp hòi!” Trần quản gia cười nhưng không nói, mỗi lần đều nói như vậy, lưu lại cho cậu một món, Đoàn Tĩnh Viễn muốn cậu có thể tự tay mang về, nhưng Đoàn Tình rốt cuộc cũng không về. Trần quản gia cười cười:“Kia thiếu gia tôi đi về trước a.” Đoàn Tình lưu ông lại ăn cơm chiều rồi mới đưa ông trở về. Trần quản gia cũng nguyện ý ở trong này ăn cơm, này dù sao cũng nhà con gái mình, uy nói gả cho người, nhưng ăn với nhau bữa cơm cũng phải có.
Tần Gia Lạc hôm nay thực không bình tĩnh, triển lãm nghệ thuật Hàng Châu gã cũng đi, bởi vì gã biết Đoàn Tĩnh Viễn khẳng định đi, thời điểm nhận được thiệp mời liền đoán được Đoàn Tình Viễn cũng nhận được, vì thế Lão Tần liền đi, thời điểm liền gặp lão Đoàn cùng Lão Trần. Nghe nói hai người gần nhất rất thân thiết với nhau, Tần Gia Lạc vốn không tin, nhưng là hôm nay tự mình vừa thấy quả nhiên thừa nhận điều trên. Đam mê giống nhau, có tiếng nói chung, Tần Gia Lạc đi theo phía sau hai người bọn họ liền nghe thấy hai người nói chuyện suốt đường đi, tất cả đều là nghệ thuật phương diện giám thưởng, gã không rành, nên cũng chỉ thể đứng bên nghe.
Bọn họ ba người sau khi tham quan các bức hạo thì đi sang khu triễn lãm đồ sứ, đối với đồ sứ, Đoàn Tĩnh Viễn vốn nổi tiếng, hắn trong nhà cất chứa đều có thể đem ra triễn lãm,, Trần lão gia tử cũng không thua, cựu chủ bá nghệ thuật gíam thưởng nhiều năm như vậy không phải hư vô. Tần Gia Lạc lần đầu tiên phát hiện gã cùng với Đoàn Tĩnh Viễn khác biệt nhiều như vậy, xác thực mà nói, gã cũng không hẳn là dòng dõi thư hương, trong khi xuất thân của Lão Trần và Lão Đoàn hệt nhau
Lưu lão bản vừa thấy bọn họ đi vào mặt đều tỏa ánh sáng như thần tài đến, toàn thân khí lực giới thiệu. Đoàn Tĩnh Viễn nhìn đến đẹp sẽ chỉ rồi giảng một chút, hơn nữa Trần lão cạnh cũng giúp ông giảng, không bao lâu, phía sau là một đám người, tất cả đều là nghe hành gia giảng giải, Lưu lão bản liên tục nói:“Hai vị thật sự là hành gia.” Trần lão cùng Đoàn Tĩnh Viễn cười cười không phản bác, Tần Gia Lạc cảm thấy lạc lõng.
Đoàn Tĩnh Viễn cuối cùng nhìn vài cái bình, khiến Lưu lão bản cầm lên, Tần Gia Lạc vội vàng mua cho ông, khiến Đoàn Tình Viễn không kịp phản ứng.
Trần lão không nghĩ gì, hai nhà thân nhau nên mua cho nhau này nọ là chuyện thường. Đoàn Tĩnh Viễn là có chút mất tự nhiên, ông thật lâu không có đụng qua loại tình huống này, thế nhưng có người thay ông mua! Qủa thực giống với lúc trước, Đoàn Tĩnh Viễn không mấy tự nhiên. Tần Gia Lạc còn mời Lão trần đi ăn cơm. Lão Trần cũng không có nghĩ nhiều lôi kéo Đoàn Tĩnh Viễn cùng đi, một bữa ăn cơm nóng hổi, Tần Gia Lạc thậm chí định kéo dài thời gian. Đoàn Tĩnh Viễn đều phân không rõ rốt cuộc gã có ý gì.
Trần lão đi sau, Đoàn Tĩnh Viễn càng nghĩ không hiểu được, nhưng là vẫn là muốn đem tiền trả cho Tần Gia Lạc. Ruy cái bình này không có gì đặc biệt quý báu, nhưng là cũng không phải số nhỏ, không phải ăn một bữa cơm liền có thể trả xong.
Tần Gia Lạc tự nhiên không đồng ý, thật vất vả mới tìm lại mặt mũi, như thế nào sẽ lấy tiền của ông. Đoàn Tĩnh Viễn suy nghĩ:“Vậy tôi đưa cho Diệp Hoa.” Tần Gia Lạc nhìn ông:“Cậu nhất thiết phải tính rõ ràng thế với tôi không?”
Đoàn Tĩnh Viễn nhất thời không biết ý tứ của ông. Tần Gia Lạc nhìn vẻ mặt của ông có chút khó chịu, gã nguyên lai thật là ghen tị, nhìn đến ông cùng Lão Trần ở chung một chút nảy sinh ghen tức. Tuy rằng ý ấy quả thực xấu xa, hai người chỉ là bạn bè, nhưng là chính mình trong lòng dĩ nhiên là không thoải mái. Hắn mới nhớ tới Đoàn Tĩnh Viễn mấy năm nay không có chuyện xấu, bên người chỉ có một mình Đoàn phu nhân không buông trong lòng, trừ bỏ Đoàn phu nhân không còn có những người khác, cho nên lúc này đây ông có bằng hữu hắn trong lòng gã thoải mái.
Tần Gia Lạc nghĩ nói câu:“Nếu cậu nhất định muốn trả thì buổi tối mời tôi đi ăn đi.” Đoàn Tĩnh Viễn nga:“Cũng được, Diệp Hoa cũng may đang ở nhà.Đi nhìn con bé đi.” Tần Gia Lạc nhìn ông cười:“Không phải gia yến, là một mình mời tôi. Tại sơn trang Tú Thủy.” Đoàn Tĩnh Viễn nhìn Tần Gia Lạc đột nhiên nở nụ cười:“Âu Dương Tuyết đâu?” Tần Gia Lạc bị ông làm cho nghẹn họng, dừng một hồi mới nói:“Cô ấy chăm sóc cháu rồi.” Đoàn Tĩnh Viễn nga thanh, không nói chuyện nữa.
Này một tiếng nga ý vị thâm trường. Tần Gia Lạc mặt nóng lợi hại, gã không biết như thế nào cùng Đoàn Tĩnh Viễn giải thích thế nào, Âu Dương tuyết hiện tại là một phụ nữ có tuổi có con có cháu rồi, Đoàn Tĩnh Viễn dung nhan vẫn như trước, năm nay 49 tuổi, thoạt nhìn cùng 30 tuổi độ sai lệch không nhiều, ông không già đi, hệt như Ấu Đường, lên TV bởi vì trang điểm mới có vẻ trang trọng thành thục, khi tẩy trang vẫn đứa trẻ. Bọn họ hai người màu da trắng nõn mi nhãn tinh xảo đều là không dễ già đi. Thời gian trôi qua, Tiểu Kiều đều 4 tuổi, kia con Âu Dương Tuyết cũng kết hôn, đẻ cho bà một đứa cháu béo tròn, Âu Dương Tuyết liền từ chức đi chăm sóc cháu mình.
Như vậy, bọn họ đã không còn trẻ nữa, Con cháu đã có rồi. Tần Gia Lạc sắc mặt nóng lợi hại, vì thế nhìn mặt hồ —
Tác giả :
Bạch Y Nhược Tuyết