Trốn Thoát Khỏi Thư Viện
Chương 316 Ngoại truyện Tân Kha 03 + 04
~ THỜI TRUNG HỌC (HẾT) ~
Lớp mười một thấm thoắt trôi qua, thành tích của Kha Thiếu Bân vẫn đứng vững trong TOP3 của lớp, TOP20 toàn khối.
Với một "học sinh tiên tiến" thành tích thi đầu vào chỉ ở tầm giữa trong lớp như cậu, sự tiến bộ này đã khiến giáo viên và các phụ huynh phải nhìn cậu bằng con mắt khác. Nhưng Kha Thiếu Bân vẫn thấy không đủ, vì mục tiêu của cậu là đại học Hoa An, trường đứng trong TOP3 toàn quốc. Cậu buộc phải cố gắng hơn nữa, thi vào TOP3 toàn khối mới được.
Lớp mười hai là năm cuối cùng để phấn đấu.
Kha Thiếu Bân bắt đầu cố gắng gấp bội. Thành tích môn toán, sinh học, vật lý của cậu vẫn rất tốt, thành tích môn hóa cũng tiến bộ nhờ có vở ghi của Tân Ngôn, nhưng trong ba môn chính, ngữ văn và tiếng Anh của cậu vẫn khá yếu. Vậy nên sáng nào cậu cũng dậy sớm đến trường, học thuộc từ mới tiếng Anh và văn bản ngữ văn.
Còn một tháng cuối cùng trước kỳ thi đại học.
6 rưỡi sáng hằng ngày, Kha Thiếu Bân đều sẽ đến trường sớm, học thuộc bài trong sân, tiết đọc sớm vẫn chưa bắt đầu, sân trường vô cùng yên tĩnh, đây cũng là lý do cậu thích đến trường học bài.
Mặc dù ở nhà cũng học được, nhưng cậu nghĩ hít thở không khí trong lành bên ngoài sẽ dễ nhớ hơn. Nhất là sáng sớm ở trường, hương thơm của cỏ cây lan tỏa trong vườn hoa mùa hạ, giúp cậu tỉnh táo hơn nhiều.
Còn chuyện các bạn học nghĩ thế nào về cậu, cậu hoàn toàn không quan tâm.
Dù sao thi học kỳ xong, mọi người thi vào những trường khác nhau, rất khó gặp lại nữa.
Cả người Kha Thiếu Bân ướt sũng, đồng phục dính chặt vào người, kính cậu cũng lấm tấm nước, hoàn toàn không nhìn rõ người trước mặt là ai, suýt nữa đã đụng vào ngực đối phương.
Một đôi tay thon dài nhẹ nhàng đỡ cậu, Kha Thiếu Bân vừa xin lỗi vừa nhặt kính lên, vội vàng rút khăn trong túi áo ra lau kính. Người kia vẫn luôn nhìn cậu, Kha Thiếu Bân khó hiểu ngẩng đầu, cậu trừng mắt nhìn kỹ mới nhận ra người trước mặt, "...Tân Ngôn? Cậu đến sớm vậy sao?"
Tân Ngôn nhìn cậu trai ướt như chuột lột trước mắt, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cậu, hầu kết vô thức chuyển động. Hắn bỗng thấy cơ thể mình khô nóng, bèn bối rối nhìn sang nơi khác, thấp giọng nói: "Hôm nay tôi trực nhật."
Tân Ngôn: "Tôi biết."
Tân Ngôn về chỗ lấy một chiếc khăn sạch trong cặp, đưa cho Kha Thiếu Bân, "Lau đi."
Kha Thiếu Bân: "Hở?"
Tân Ngôn nhíu mày, nói: "Đầu toàn nước, lau khô rồi trả tôi."
Kha Thiếu Bân cảm ơn một câu, nhanh chóng lau khô tóc, tiện thể cởϊ áσ khoác đồng phục, vắt khô nước trên áo khoác.
Cậu quay lưng về phía Tân Ngôn, phô bày cơ thể ướt sũng nước mưa trước mặt Tân Ngôn. Dù cậu chỉ cao một mét bảy, nhưng thân hình thiếu niên cân đối, eo nhỏ chân dài, đường nét cơ thể mượt mà xinh đẹp, không có lấy một vết sẹo nào.
Tân Ngôn nhìn bóng lưng mảnh khảnh xinh đẹp của đối phương, tim hắn như bị bỏng, một cảm giác kỳ lạ dâng lên.
Đó là khao khát độc chiếm.
Muốn hoàn toàn chiếm đoạt người này, xâm phạm người này, để cậu thuộc về mình.
Cảm giác này mãnh liệt đến điên cuồng.
Để giữ ánh nắng trong tim này ở bên mình mãi mãi, thậm chí không tiếc vấy bẩn cậu.
Bàn tay cạnh người Tân Ngôn siết chặt, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Trước khi Kha Thiếu Bân sửa sang lại quần áo, trả khăn lông cho hắn, Tân Ngôn đã điều chỉnh xong biểu cảm, khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, hắn nhận chiếc khăn, bình tĩnh nói: "Không có gì."
Kha Thiếu Bân vừa định nói "Cảm ơn", nào ngờ đã nghe hắn "Không có gì" trước. Cậu sửng sốt, sau đó gãi đầu cười, "Vậy tớ học bài tiếp đây, cậu làm việc của cậu đi."
Kha Thiếu Bân về chỗ, tập trung học thuộc từ mới tiếng Anh.
Tân Ngôn thì tiếp tục quét dọn.
Sự im lặng khác thường bao trùm phòng học.
Đến khi các bạn học lục tục vào lớp, Tân Ngôn mới về chỗ ngồi, bắt đầu làm bài tập.
Đến trưa trời nắng lại, nhưng Kha Thiếu Bân đã bị cảm rồi, liên tục hắt xì.
Chỉ bị cảm vì ướt mưa, hẳn sẽ khỏi rất nhanh. Nghĩ vậy, cậu bèn cố gắng học tiếp. Nhưng đến tiết học buổi chiều, đầu cậu nặng trịch, bất giác thϊếp đi. Vì cậu luôn rất cố gắng, thành tích cũng rất tốt, giáo viên cũng không làm khó cậu, sau giờ học gọi cậu đến văn phòng hỏi thăm.
Kha Thiếu Bân nói cậu bị cảm vì dính mưa, có lẽ hơi sốt rồi.
Chủ nhiệm lớp dịu dàng nói: "Thầy biết em luôn nghiêm túc học tập, nhưng cũng không thể chỉ biết học tập, bỏ quên sức khỏe, thầy cho em nghỉ một hôm, về nghỉ ngơi cho khỏe rồi hẵng đến."
Kha Thiếu Bân hết cách, đành phải về thu dọn cặp sách.
Khi cậu dọn đồ vào cặp, cậu phát hiện có một hộp thuốc bên trong, còn có một chồng tài liệu.
Thuốc là thuốc hạ sốt khi cảm, tài liệu là "Kiến thức thi trọng điểm ngữ văn" và "Tổng hợp từ vựng thi đại học tiếng Anh", đã được hệ thống cẩn thận rồi in ra.
Kha Thiếu Bân ngạc nhiên nhìn chồng tài liệu, rồi nhìn ra xung quanh.
Xung quanh không có bạn học nào nhìn cậu.
Ai để đây vậy?
Kha Thiếu Bân khó hiểu, cậu nghi là Tân Ngôn, bởi vì số tài liệu này được soạn rất rõ ràng, rành mạch, không có câu nào thừa thãi, rất giống vở ghi hóa ban đầu Tân Ngôn đưa cậu.
Nhưng cậu nhìn sang Tân Ngôn, đối phương đang cúi đầu làm bài, hoàn toàn không chú ý đến cậu.
Nhớ lại hồi lớp mười cậu chủ động kết bạn với Tân Ngôn, kết quả Tân Ngôn lại nói "Tránh xa tôi ra". Ba năm nay, dù hai người học cùng lớp nhưng rất ít nói chuyện với nhau, Tân Ngôn lúc nào cũng lạnh lùng, nếu không phải cậu ấy mà mình lại chủ động hỏi, không phải mất mặt lắm sao?
Kha Thiếu Bân không nhìn nữa, cậu nắm chặt tài liệu, thầm nói: "Cảm ơn."
***
Cơn cảm cúm kéo đến rất nhanh, cậu sốt liền ba ngày mới khỏi.
Sau khi về lớp, mặt mày Kha Thiếu Bân hồng hào, cũng tự tin hơn nhiều. Từ đó về sau, lúc nào cậu cũng mang vở ghi người bí ẩn tặng theo, hằng ngày đến trường học thuộc từ sớm, cậu cảm thấy như mình đã vớ được bí kíp võ công, hăng hái học tập, thuận lợi vượt qua giai đoạn khó khăn khi học văn và tiếng Anh.
Lần thi thử cuối cùng, Kha Thiếu Bân đã vào TOP5 toàn khối.
Năm ngoái, chỉ có ba hạng đầu khối của trường trung học số mười bốn thi đỗ đại học Hoa An, nhưng điểm đầu vào mỗi năm một khác, hơn nữa, thi thử và thi chính thức khác nhau, có những người thi thật sẽ sảy chân, cũng có người phát huy tốt hơn bình thường.
Nói không chừng mình lại phát huy tốt hơn bình thường ấy?
Tâm thế của Kha Thiếu Bân rất tốt, liên tục lẳng lặng tự cổ vũ mình.
Sắp thi đại học rồi.
Hôm nay lại đến ngày Kha Thiếu Bân trực nhật, lần trực nhật cuối cùng ở cấp ba, cậu vô cùng nghiêm túc, sau khi quét dọn phòng học, cậu ra ngoài. Khi đi qua nhà vệ sinh, cậu nghe tiếng đánh nhau vọng ra từ bên trong.
Âm thanh quen thuộc khiến cậu giật mình, lập tức nhón chân nhìn vào bên trong...
Trước đây, thỉnh thoảng cậu cũng thấy vài vụ bạo lực học đường, đều là mấy bạn nam cao to trong lớp bao vây Tân Ngôn, đánh Tân Ngôn. Cậu cứ tưởng lần này cũng vậy, cậu đang định bóp cổ giả giọng thầy chủ nhiệm cứu Tân Ngôn...
Kết quả, cảnh tượng trước mắt khiến cậu mắt chữ A, mồm chữ O.
Không phải những người kia đánh hội đồng Tân Ngôn.
Là Tân Ngôn một chọi bốn.
Bốn người kia bị trùm bao tải lên đầu, nằm dưới đất ôm đầu kêu rên!
Tay Tân Ngôn dính đầy máu, tựa như ma quỷ đến từ địa ngục, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, Kha Thiếu Bân nghe thấy tiếng xương gãy của một người trong số đó, còn có người bị đánh rụng răng cửa.
Kha Thiếu Bân: "..."
Bốn người đau đớn lăn lộn dưới đất, Tân Ngôn thong thả rửa tay, vừa rửa tay vừa lạnh lùng nói: "Nghĩ tao sợ chúng mày thật à? Mấy năm vừa qua, tao lười để ý chúng mày thôi."
Đầu Lâm Vinh bị trùm kín, cậu ta tức giận gầm lên, "Tân Ngôn, mẹ mày, mày muốn chết à!"
Tân Ngôn ngồi xổm xuống, kéo túi vải trên đầu cậu ta ra, đánh vào mặt cậu ta mấy phát, "Báo cáo đi, sắp thi đại học rồi, tao có thể thi đỗ trường TOP2 toàn quốc, mang về vinh quang cho trường. Mấy đứa cặn bã chúng mày còn không thi nổi cao đẳng, mày nghĩ trường sẽ đuổi học tao vào lúc này sao?"
Bốn người: "..."
Tân Ngôn khẽ cười, "Vả lại, camera hành lang hỏng rồi, hôm nay ai đánh chúng mày, chúng mày không có bằng chứng." Hắn giơ điện thoại, "Nhưng video chúng mày đánh tao hồi trước, tao có nhiều lắm."
Kha Thiếu Bân: "..."
Tân Ngôn nói: "Có người từng nói với tao, tao là người tài giỏi nên mới bị chúng mày ghen ghét. Rồi sẽ có ngày tao dang cánh bay cao, đạp những đứa khốn nạn chúng mày dưới chân." Hắn bỗng giơ chân, ra sức đạp vào mặt nam sinh đã bắt nạt hắn suốt ba năm, đến khi mặt đối phương chảy máu.
Tiếng kêu thảm thiết mà sợ hãi của nam sinh vang vọng khắp hành lang, Kha Thiếu Bân nghe mà kinh hồn bạt vía.
Tân Ngôn đứng trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Trung học qua rồi, cuộc đời tồi tệ của chúng mày mới vừa bắt đầu thôi. Không hẹn gặp lại."
Hắn thu chân về, xoay người rời đi.
Vừa ra ngoài, đúng lúc đụng phải Kha Thiếu Bân đang nhón chân hóng hớt, ngạc nhiên đến mức quên trốn.
Kha Thiếu Bân giật mình lùi lại, sắc mặt trắng bệch.
Thấy Kha Thiếu Bân sợ đến đứng hình, ánh mắt vốn lạnh lùng của Tân Ngôn bỗng dịu dàng hơn nhiều, hắn bình tĩnh nói: "Ba năm vừa qua, cảm ơn cậu."
Kha Thiếu Bân chưa kịp đáp lại, Tân Ngôn đã dứt khoát rời đi.
Thiếu niên khoác cặp trên vai, bóng lưng cao lớn mà cô độc.
Nhưng bước đi vô cùng vững chắc.
Kha Thiếu Bân chợt nhận ra, ba năm vừa qua, khi cậu không để ý, Tân Ngôn đã cao đến vậy rồi.
Lần đầu tiên cậu biết, một mình Tân Ngôn lại có thể đánh gục bốn người!?
***
Kỳ thi đại học kết thúc, không lâu sau đã có kết quả.
Tân Ngôn hạng nhất toàn trường, Kha Thiếu Bân phát huy tốt vượt trội, được hạng hai toàn trường.
Kha Thiếu Bân hào hứng đăng ký khoa Máy tính đại học Hoa An mà cậu hằng mong ước, Tân Ngôn đăng ký khoa Hóa đại học Hoa An. Còn mấy tên học sinh cá biệt kia, nghe nói có người bị đánh gãy xương đùi, có người thì gãy răng, có người thì phải khâu vài mũi trên mặt,...
Nhưng ai nấy đều không dám nhiều chuyện, không tiết lộ ai đã đánh họ, chỉ nói sơ ý bị ngã.
Mọi người đồn do Tân Ngôn làm.
Kha Thiếu Bân lại chắc chắn, đúng là Tân Ngôn làm.
Sau khi nghe tin Tân Ngôn đăng ký đại học Hoa An, Kha Thiếu Bân mừng thay cho hắn, cũng vô cùng vui vẻ. Dù sao đại học Hoa An cũng là trường nổi tiếng trong nước, học sinh thi vào đây đều là học sinh giỏi nhất ở các nơi, sẽ không có chuyện bạo lực học đường xảy ra nữa.
Tân Ngôn cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới ở một vùng đất mới.
Không ai biết, vì sao ở nhà vệ sinh hôm đó Tân Ngôn lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Chỉ bởi vì bốn người kia xấu tính xấu nết, bóng gió mỉa mai trong nhà vệ sinh...
"Cái thằng mọt sách Kha Thiếu Bân kia, bọn mày nghĩ nó có thi đỗ trường trọng điểm không?"
"Trông vừa lùn vừa ngu, thi đỗ thì làm sao? Sau này ra đời cũng không sống được ha!"
"Ha ha, loại ẻo lả như nó để mấy bà già có tiền bao nuôi lại hợp đấy."
"Đừng có đùa, nó mà được hả? Tao thấy nó còn chưa mọc đủ lông ấy."
"Chứ gì, gầy như gì ấy, chắc chắn lên giường không thỏa mãn được đại gia, he he..."
Mấy người này càng nói càng bỉ ổi.
Tân Ngôn đứng trong bóng tối, siết chặt nắm đấm.
Hắn có thể nhẫn nhịn khi người khác nói xấu mình.
Nhưng hắn không thể chịu đựng người khác sỉ nhục ánh sáng của hắn.
Kha Thiếu Bân là cái giới hạn duy nhất của hắn.
Tân Ngôn ra khỏi bóng tối, khuôn mặt trắng bệch như quỷ, bốn người kia còn chưa kịp ho he gì đã bị hắn đấm mấy cú, lần lượt gục xuống đất.
Tay hắn đầy máu, khuôn mặt lạnh lẽo, bốn người kia sợ ngây người.
Họ nghĩ rằng Tân Ngôn đến trả thù trước khi tốt nghiệp, nhưng không ai biết, hắn làm vậy vì Kha Thiếu Bân.
***
Ngày đến trường nhận giấy báo trúng tuyển, Kha Thiếu Bân và Tân Ngôn vô tình gặp nhau.
Chủ nhiệm lớp họ vô cùng vui vẻ, gọi hai người đến văn phòng, "Hai em đều đỗ đại học Hoa An rồi, tuyệt vời quá! Sau này vẫn là bạn học, hai em phải chăm sóc lẫn nhau đấy."
Kha Thiếu Bân cực kỳ ngại ngùng, không biết đáp thế nào.
Tân Ngôn lại bình tĩnh nói: "Thầy yên tâm, bọn em sẽ chăm sóc lẫn nhau."
Giáo viên đưa giấy báo trúng tuyển cho họ, sau đó lại quan tâm dặn dò rất nhiều chuyện phải chú ý khi lên đại học. Hai người cầm giấy thông báo cùng ra khỏi trường, Kha Thiếu Bân đẩy kính, cười khan nói: "Sau này chúng ta lại học cùng trường rồi."
Tân Ngôn lạnh lùng hỏi: "Ừ, hôm nào đến báo danh?"
Kha Thiếu Bân: "Thư báo có viết ngày 1 tháng 8 bắt đầu kỳ huấn luyện quân sự một tháng, tớ định đến trước hai hôm, 29 tháng 7 đến trường báo danh, dọn dẹp lại ký túc xá gì đó..."
Tân Ngôn: "Đi cùng đi, tôi cũng mua vé ngày 29."
Kha Thiếu Bân tròn mắt, ngạc nhiên nhìn đối phương, cậu còn tưởng Tân Ngôn sẽ nói "Tránh xa tôi ra" chứ, không ngờ cậu ấy lại đi cùng mình.
Tân Ngôn nhìn đôi mắt ngơ ngác kia, hắn khẽ ho, nói: "Tôi vốn định đi ngày 29."
Kha Thiếu Bân: "...Ò."
Tân Ngôn chuyển chủ đề, "Về đi, tôi đưa cậu về."
Hắn trèo lên xe đạp, nhưng Kha Thiếu Bân lại đứng yên tại chỗ.
Tân Ngôn nhướn mày với Kha Thiếu Bân, "Sao? Không dám ngồi, sợ tôi hại cậu ngã à?"
Kha Thiếu Bân do dự một lát, ngồi lên yên sau, giữ chặt hông hắn.
Dưới hoàng hôn mùa hạ, Tân Ngôn lái xe đẹp, chở mặt trời trong tim chạy về phía trước, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng lại vương vấn nụ cười hiếm thấy.
Họ thi cùng một trường đại học.
Đó, mới là nơi câu chuyện mới bắt đầu
~ THỜI ĐẠI HỌC ~
Kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học, Kha Thiếu Bân thi đỗ khoa Máy tính đại học Hoa An, bố cậu bèn chi một khoản lớn mua máy tính cấu hình tốt nhất hiện giờ cho cậu, có thể chạy được tất cả trò chơi hiện có trong thành phố.
Thật ra, Kha Thiếu Bân không phải mọt sách chỉ biết học hành, chẳng qua cậu dành phần lớn thời gian ở cấp ba vào việc học tập thôi. Thi đại học xong, cuối cùng cậu cũng đã giải phóng bản tính ham chơi của mình sau ba năm chèn ép, tải cả tá trò chơi về máy tính.
Hầu hết bạn học khác đều đi du lịch vào kỳ nghỉ hè sau lớp mười hai, Kha Thiếu Bân lại ở nhà lên mạng chơi game.
Kỹ thuật thao tác của cậu rất ổn, chẳng mấy chốc đã nổi danh trong game, còn xây dựng một bang hội làm bang chủ, trồng cây hái rau nấu ăn trong game, học kỹ năng đánh trụ gỗ lên sàn đấu PK, chơi vui quên lối về.
Kỳ nghỉ hơn một tháng nhanh chóng qua đi, ngày 29 tháng 8, khi cậu đến ga tàu cao tốc, quả nhiên, cậu nhìn thấy Tân Ngôn. Từ nhỏ đến lớn, Kha Thiếu Bân chưa bao giờ đi xa, lần này mẹ cậu đưa cậu đến Hoa An nhập học, Tân Ngôn lại đi một mình, kéo một chiếc vali màu đen. So với túi lớn túi nhỏ của Kha Thiếu Bân, hành lý của Tân Ngôn lại có vẻ quá đơn giản.
Trùng hợp, hai người mua vé cùng một toa.
Kha Thiếu Bân chủ động bắt chuyện: "Tân Ngôn, cậu đến nhập học một mình à?"
Tân Ngôn bình tĩnh nói: "Ừ, mẹ tôi bận việc."
Mẹ Kha Thiếu Bân cẩn thận quan sát chàng trai hơi gầy, gọn gàng trước mắt, cô mỉm cười nói: "Tân Ngôn, cháu vẫn luôn là tấm gương học tập của Bân Bân nhà cô. Hai đứa cùng thi đỗ một trường, tốt quá."
Mặt Kha Thiếu Bân đỏ bừng, "Mẹ, mẹ nói gì đấy!"
Cậu sợ Tân Ngôn sẽ nói "Tránh xa tôi ra", vậy thì ngại ngùng quá.
Nhưng điều khiến Kha Thiếu Bân ngạc nhiên là, Tân Ngôn vô cùng lễ phép với người lớn, còn nể mặt cô, gật đầu nói: "Cô ạ, năm nay trung học số mười bốn chỉ có hai chúng cháu thi đỗ Hoa An, bọn cháu sẽ chăm sóc lẫn nhau."
Mẹ Kha Thiếu Bân biết điều kiện gia đình Tân Ngôn, rất có thiện cảm với đứa bé chăm chỉ cố gắng này. Đi tàu cao tốc mấy tiếng là tới nơi, khi đến trường, cô còn chủ động dẫn hai người ăn trưa, sắp xếp hành lý giúp Kha Thiếu Bân, sau đó lên tàu cao tốc về nhà trong ngày.
Ký túc xá của Kha Thiếu Bân và Tân Ngôn không cùng một tầng, hai người bèn tạm biệt trước cổng ký túc xá.
Tân Ngôn lấy điện thoại ra, lạnh lùng nói: "Lưu số WeChat đi, sau này có việc gì có thể tìm tôi."
Kha Thiếu Bân còn tưởng hắn chỉ khách sáo vậy thôi, bèn quét mã kết bạn với hắn.
Kỳ học quân sự, khoa Máy tính và khoa Hóa không cùng liên đội, căn bản không gặp nhau lần nào. Nhưng mỗi ngày Kha Thiếu Bân về đến ký túc xá đều đăng nhập game, nói chuyện với bạn bè cùng bang trong game.
Mấy hôm sau, bỗng nhiên có một người chơi tên [Người Bảo Vệ Đêm Tối] gia nhập bang cậu, người đó chơi thích khách, thao tác vô cùng sắc bén, mánh khóe gϊếŧ người trên đấu trường lại càng dứt khoát gọn gàng. Kha Thiếu Bân vô tình phát hiện người này, bèn kéo hắn vào đội đấu trường trong bang, tối nào cũng hẹn nhau cùng đi đánh đấu trường.
Kha Thiếu Bân lập một nhóm cố định tham gia đấu trường 5V5, các vị trí gồm tank, cận chiến, pháp sư, thích khách và support, Kha Thiếu Bân chơi support, cách di chuyển vô cùng "đê tiện".
Những người còn lại đều bạn quen từ khi cậu bắt đầu chơi game, mọi người đều thích nói nhiều, cười nhiều, chỉ riêng cậu bạn thích khách mới đến này không mở mic, mỗi lần chơi đấu trường, mọi người chửi nhau, kêu ca, nói chuyện trong nhóm, thích khách chỉ gõ mấy chữ đơn giản như "Ồ", "Ừ", "Được" vào kênh nói chuyện.
Kha Thiếu Bân nói đùa: "Anh trai Đêm Tối lạnh lùng quá, không nói thêm vài câu được sao?"
Bạn cậu nói: "Anh trai bơ cậu đó, cậu nói nhiều quá."
Kha Thiếu Bân cười, nói: "Mấy hôm nay tui học quân sự, từ sáng đến tối cứ một hai một, mệt xỉu, đến tối mới có thời gian nói mấy câu với các cậu, các cậu đừng chê tui nói nhiều."
Người Bảo Vệ Đêm Tối hỏi: "Tập quân sự? Cậu là sinh viên năm nhất?"
Kha Thiếu Bân: "Đúng rồi, khoa Máy tính đó."
Người Bảo Vệ Đêm Tối: "Khoa các cậu ít con gái lắm đúng không?"
Kha Thiếu Bân: "Hỏi câu gì nhói lòng quá! Khóa bọn tui có 45 học sinh một lớp, chỉ có đúng một cô gái, đã vậy còn là kiểu có sẵn bạn trai nữa, bọn tui khổ quá."
Một tràng cười vang lên, "Học ngành công nghệ là vậy đó!", "Năm đó chú đây học đại học, học khoa xã hội, lúc nào cũng có mỹ nữ vây quanh. Lớp bọn tui 40 người, có đến 35 cô gái!"
Kha Thiếu Bân hâm mộ: "Vậy các cậu hạnh phúc quá."
Ông chú đồng đội kia nói: "Hạnh phúc cái beep, ông xấu quá nên đến lúc ra trường cũng đâu có bạn gái."
Mọi người lại cười ầm lên.
Người Bảo Vệ Đêm Tối: "Bang chủ, cậu không có bạn gái?"
Kha Thiếu Bân: "Lấy đâu ra."
Người Bảo Vệ Đêm Tối: "Cũng không thích ai à?"
Kha Thiếu Bân ngại ngùng nói: "Không. Hồi cấp ba chỉ lo học hành, vốn định lên đại học yêu đương gì đó cơ, không ngờ lớp tui lại toàn một đám đàn ông, lại còn đầy mụn nữa chứ, giấc mơ của tui tan tành rồi."
Người Bảo Vệ Đêm Tối: "..."
Tân Ngôn đang dùng acc clone khẽ nhếch môi, thầm nghĩ... Khoa Máy tính ít con gái, không phải là chuyện tốt sao? Cậu không có cơ hội tìm bạn gái, vậy thì cứ độc thân đi đã.
Cũng không biết do "lời nguyền" của Tân Ngôn linh nghiệm hay vì Kha Thiếu Bân không thích ra đường, dành rất nhiều thời gian để chơi game, mà mấy năm đại học, quả thật cậu vẫn luôn độc thân.
Khoa Máy tính của cậu thật sự rất nhiều con trai, nữ sinh như động vật quý hiếm, thỉnh thoảng có mấy anh chàng thoát kiếp độc thân thì đều là người có quan hệ rộng, tìm ở khoa khác. Kha Thiếu Bân gặp con gái rất dễ đỏ mặt, mấy nơi xã giao như vũ hội, cậu đều ngại đi.
Vậy nên, ngày nào cậu cũng lên mạng kêu ca: "Nếu tui mà cứ độc thân mãi, tui sẽ cưới một cô vợ máy tính.", "Đúng rồi, tui học trí tuệ nhân tạo đây, các cậu nói xem, sau này khi khoa học kỹ thuật phát triển, có thể tạo ra một cô vợ người máy cho riêng mình không?"
Mọi người nhao nhao hùa theo: "Được đấy, vậy tui sẽ đặt một cô người máy siêu sao!"
Tân Ngôn nghe vậy, không khỏi nghĩ, vậy thì tôi sẽ đặt một người giống hệt cậu. Không đúng, dù có giống hệt cậu, cũng không thể thay thế cậu.
Tối hôm đó, Tân Ngôn lại nằm mơ.
Mơ về ngày mưa hồi cấp ba hôm đó, Kha Thiếu Bân ướt sũng ôm sách chạy vào phòng học, khi ấy cậu lau kính, quay lưng lại cởϊ áσ đồng phục, vắt nước ngay trước mặt hắn.
Cơ thể thiếu niên mảnh khảnh xinh đẹp, hắn chỉ cần vươn một tay đã có thể ôm trọn.
Hai chân cậu vừa dài vừa thẳng, quần ướt sũng nước dính lên đùi, dụ dỗ người khác phạm tội.
Trong giấc mơ, Tân Ngôn nhìn thiếu niên cúi người lau tóc, khao khát chiếm hữu điên cuồng không thể khống chế dâng lên trong tim hắn. Hắn đè Kha Thiếu Bân lên bàn thật mạnh bạo, khi Kha Thiếu Bân chưa hết kinh ngạc, hắn bạo lực xé quần cậu.
Trong lớp học cấp ba, bàn học luôn chất đầy sách, Tân Ngôn gạt hết sách vở của Kha Thiếu Bân xuống đất, ôm cậu lên, đè cậu xuống bàn...
Mặt thiếu niên ướt đẫm nước mắt, khóc đến khàn tiếng.
Mặt đất hỗn loạn, những cuốn vở ghi, vở bài tập, sách giáo khoa rải rác khắp sàn, Tân Ngôn nhìn bản thân thời trung học, ánh mắt như thú hoang khát máu, điên cuồng như ma quỷ.
Kha Thiếu Bân khóc mãi không ngừng.
Nhưng hắn lại ngày càng kích động. Hắn thích nhìn dáng vẻ yếu đuối của Tân Ngôn, thích nhìn thiếu niên đơn thuần, lương thiện kia co giật, khóc lóc, run rẩy trong lòng hắn...
Tỉnh giấc, một mảng ga giường dính dấp.
Tân Ngôn bình tĩnh vào phòng vệ sinh, thong thả tắm rửa sạch sẽ như thể chưa có chuyện gì.
Trên đường đến lớp, hắn đụng mặt Kha Thiếu Bân, gương mặt giống hệt trong mơ kia đang tươi cười xán lạn lại gần hắn. Kha Thiếu Bân dừng xe, chào hắn: "Chào buổi sáng, Tân Ngôn, đi học hả?"
Tân Ngôn nhìn sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Ừ."
Kha Thiếu Bân cười, nói: "Tớ đến trung tâm máy tính đây, tạm biệt!"
Sau đó, cậu lái xe đạp chạy về phía trung tâm máy tính gần thư viện.
Mặt trời ban sáng chiếu lên người cậu, ấm áp mà rực rỡ.
Chàng trai cưỡi xe đạp đi trong sân trường, bóng lưng như phủ thêm một lớp ánh sáng dịu dàng.
Nhớ lại bóng dáng chàng trai giãy dụa, cầu xin dưới thân mình trong mơ, cảm xúc cuộn lên trong mắt Tân Ngôn. Hắn siết chặt nắm tay, nhanh chóng kìm nén du͙ƈ vọиɠ độc chiếm mãnh liệt này, sau đó, hắn mới bình tĩnh đi về phía phòng thí nghiệm.
Thí nghiệm hóa học cần tính toán chính xác, chỉ một khâu sai sót sẽ không tạo ra được sản phẩm như mình mong muốn.
Cũng như tình cảm hắn dành cho Kha Thiếu Bân.
Kha Thiếu Bân là ánh sáng trong lòng hắn. Dù hắn có thể trói buộc ánh sáng ấy lại bên mình bằng bạo lực, nhưng nếu như vậy, ánh sáng sẽ không còn sáng nữa... mà sẽ tối dần.
Sao hắn nỡ làm vậy...
.................
Ba năm đại học trôi qua đầy vội vã.
Kha Thiếu Bân quen biết không ít bạn bè cùng khoa, nhưng những người bạn thân thiết với cậu nhất, không chuyện gì không nói được vẫn luôn là nhóm bạn trong game kia. Có thể vì cách nhau một màn hình, không có gánh nặng tâm lý, Kha Thiếu Bân có chuyện gì vui, gặp chuyện gì buồn đều chia sẻ với mấy người bạn này.
Nhất là anh trai nhỏ Người Bảo Vệ Đêm Tối.
Kha Thiếu Bân luôn cảm thấy anh bạn này là người chín chắn, lý trí, giúp đỡ và kiến nghị cho cậu rất nhiều điều. Mặc dù đối phương vẫn không thích mở mic nói chuyện, nhưng chỉ cần rảnh rỗi, tối nào hắn cũng online tham gia đấu đấu trường.
Ngược lại, những người cậu quen biết từ lâu, có mấy người đã bỏ game vì thay đổi trong công việc, cũng có mấy người học cao học, kết hôn, sinh con... không tích cực lên mạng nữa.
Rất nhiều avatar trong danh sách bang hội, dần dần tối đi.
Chỉ có Người Bảo Vệ Đêm Tối luôn có mặt mỗi khi Kha Thiếu Bân online. Nghe hắn kể, hắn cũng là sinh viên, buổi tối có thời gian chơi game.
Mỗi lần thấy hắn online, Kha Thiếu Bân đều rất ấm lòng. Người này gia nhập bang cậu từ năm nhất, đến lúc này đã thành phó bang chủ của Kha Thiếu Bân. Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng đôi khi, bạn bè qua mạng còn thân thiết hơn bạn bè ngoài đời. Dù sao bạn qua mạng không có xung đột lợi ích gì, cũng không cần bận tâm quá nhiều khi trò chuyện.
Kha Thiếu Bân có tâm sự gì, đều sẽ kể cho người bạn này đầu tiên.
Sau khi nhận lời mời tham gia test game, đã ký thỏa thuận bảo mật, Kha Thiếu Bân không dám tiết lộ với người khác. Cậu đăng nhập trò chơi, nói với Người Bảo Vệ Đêm Tối: "Đêm Tối này, tui sắp tham gia test một trò chơi, thời gian sắp tới chắc tui không onl đâu, nhờ cậu chăm bang hội giúp tui nha."
Người Bảo Vệ Đêm Tối: "Test game? Cậu nhắm được game gì mới à?"
Kha Thiếu Bân: "He he, cái này không tiện tiết lộ."
Chẳng lẽ là test trò chơi mà cố vấn mới nói với hắn hôm nay? Kha Thiếu Bân cũng được mời?
Tân Ngôn nhíu mày, bấm vào tên cố vấn khoa Hóa trong danh sách liên lạc, đánh một câu: "Thầy, em đồng ý tham gia sự kiện thử game lần này."
Thầy giáo nhạc nhiên hỏi: "Không phải hôm nay em nói không có hứng sao?"
Tân Ngôn: "Lúc đó em nghĩ sẽ ảnh hưởng đến tiến độ thí nghiệm của em. Nhưng lúc về em đã nghĩ kỹ lại, hẳn lần thử này cũng không mất nhiều thời gian, sau khi về vẫn kịp hoàn thành thí nghiệm, luận văn thì nghỉ đông rồi viết."
Giáo viên vui vẻ nói: "Được, em nghĩ kỹ rồi mai đến tìm thầy."
Sáng sớm hôm sau, Tân Ngôn đến văn phòng khoa Hóa, ký tên mình lên giấy cam kết tham gia trò chơi. Chuyện hắn ở cạnh Kha Thiếu Bân trong trò chơi suốt ba năm, Kha Thiếu Bân không hề hay biết.
Lần tham gia trò chơi này, nếu có thể gặp Kha Thiếu Bân, vậy cũng là một trải nghiệm không tồi.
***
Sau đó, quả nhiên họ đã gặp nhau.
Khi gặp bốn người Kha Thiếu Bân, Việt Tinh Văn tại môn toàn trường đầu tiên "Chạy định hướng", Tân Ngôn đã quyết định gia nhập nhóm họ. Có điều hắn còn chưa kịp chủ động lên tiếng, Việt Tinh Văn đã gửi lời mời trước.
Vậy nên Tân Ngôn thuận nước đẩy thuyền, gia nhập nhóm nghiên cứu 183.
Lý do hắn gia nhập nhóm nghiên cứu này không phải vì ở đây có nhiều cao thủ, cũng không phải vì thực lực tổng hợp mạnh, dễ qua môn...
Mà bởi vì nơi đây có ánh sáng mà hắn luôn tâm niệm.