Trốn Quả Đào Lớn
Chương 29
Đêm hôm đó đến bộ đội, Thẩm Thạc ở nhà khách.
Không thể tránh khỏi, xét thấy ban ngày Đào Y biểu hiện thật sự rất "Ngoan", Thẩm Thạc dốc sức "Khen thưởng" cô thật tốt, đến khi cô kiệt sức, không còn khí lực nữa cười hì hì nói "Tiểu Thạc ngoan, dì uy con ăn thịt ", anh mới bỏ qua cho nụ thịt bị anh nuốt xuống thật nhiều lần.
Hôm sau, khi Đào Y...tỉnh lại đã là mặt trời lên cao, Thẩm Thạc hiển nhiên đã bận rộn chuyện của mình.
Hồi tưởng lại buổi tối bị Thẩm Thạc trả thù lăn qua lăn lại lâu như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không nhịn được ửng đỏ, trong miệng lại lầu bầu lầm bầm nói gì "Quân tử báo thù mười năm không muộn, sớm muộn gì cô muốn áp trở lại", sau đó mới nhịn được cả người bị tháo dỡ sau khi từ trọng cơ thể bủn rủn khập khễnh đi vào phòng tắm để tắm rửa, rửa mặt.
Vừa định lấy đồ ăn vặt trong vali để cơm ăn, cửa phòng đã bị mở ra.
Đào Y nghi ngờ vì sao có thể có người không gõ cửa đã đi vào bừa bãi, nghiêng đầu nhìn thấy là Thẩm Thạc, cô trực tiếp kinh ngạc hỏi: "Sao anh trở về?"
Thẩm Thạc thấy cô ngồi xổm bên cạnh vali nhỏ, trong tay xách khoai tây chiên, môi hếch lên, "Anh phòng ngừa một tiểu nha lấy đồ ăn không tốt cho sức khỏe để ăn cơm."
Đào Y vội vàng nhét khoai tây chiên trở về, cười hì hì, đứng lên cọ đến bên cạn Thẩm Thạc, lấyquạt nhỏ mua tùy thân lấy lòng quạt gió cho anh, "Chú Thẩm tốt nhất."
Chú?
Tay Thẩm Thạc mở hộp thức ăn hơi dừng lại, trong con ngươi tối đen gợn sóng cuồn cuộn, lại thoáng bình tĩnh lại. Anh tiếp tục bất động thanh sắc tiếp tục bày thức ăn trong hộp đựng thức ăn ra dĩa khác.
Đào Y không phát hiện vẻ mặt Thẩm Thạc đang biến hóa, thấy anh lấy món ăn ra thì kinh ngạc nói: "A? Bữa sáng làm sao còn phong phú hơn cơm trưa cơm tối? Thức ăn của bộ đội các anh thật không tệ."
Thẩm Thạc nhàn nhạt giải thích: "Đây là cơm trưa. Biết em đã đến rồi, nhân viên cấp dưỡng cố ý xào mấy món, không phải cơm tập thể hôm qua."
"Đã giữa trưa?" Đào Y kinh ngạc không thôi, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn lên.
Mười một giờ rưỡi... Thật đúng là đến buổi trưa,... Ha hả...
"Muốn đi thăm bộ đội không?" Thẩm Thạc đột nhiên dời đề tài.
Đào Y lập tức gật đầu mạnh, "Muốn muốn." Cô vẫn chỉ xem qua bộ đội là gì trên TV điện ảnh, đến bây giờ chưa từng thấy thật.
"Cơm nước xong, em ngoan ngoãn ở đây ngây ngô, buổi chiều huấn luyện xong, anh dẫn em đi dạo." Vốn là buổi trưa muốn dẫn cô đi, sợ cô không chịu nổi mặt trời nóng hừng hực bắn thẳng đến, dứt khoát đổi đến chạng vạng.
Đào Y ăn cơm trưa rất vui vẻ, đến khi Thẩm Thạc đi, hai người đều là thường thường cùng hỉ hỉ nhạc nhạc, rất có cảm giác vợ chồng son.
Chạng vạng Thẩm Thạc đến đón Đào Y trước, Đào Y đã chuẩn bị xuất hành xong.
T-shirt màu xanh nhạt bình thường, trước T-shirt có Winnie the Pooh thật to, quần đùi vải năm phân đến đầu gối, giày xăng-̣đan đế bằng, lại buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái, rất có tinh thần.
Thẩm Thạc đẩy cửa nhà khách ra, thấy Đào Y đầu tiên không nhịn được muốn nhu đầu của cô.
Nói thật, cô mặc kiểu thanh thuần của học sinh trung học học sinh cao trung, không biết hai người đi chung chỗ, có thể khiến anh có vẻ già hơn hay không.
Vốn không có cảm giác mình già, buổi trưa cô gọi câu "Chú Thẩm" khiến tâm tình của anh rất không thoải mái, lúc này cô lại ăn mặc như vậy... Ừ, ngây thơ, anh thật sự sợ người khác nói anh là trâu già gặm cỏ non.
Nhưng mà, nói đến nói đi, dù sao cỏ non cũng ăn, không sợ người khác nói gì.
Đào Y vừa nhìn thấy Thẩm Thạc lập tức dính lên, nắm cánh tay của anh, cười hì hì nói: "Đi thôi đi thôi, chúng ta đi thăm bộ đội đi."
Ánh mắt của Thẩm Thạc di chuyển từ trên mặt cô thanh xuân dạt dào đến tay nhỏ trắng nõn của cô đang kéo cánh tay của anh, dừng lại, mới châm chước nói: "Ảnh hưởng không tốt."
"Hắc?" Ảnh hưởng gì không tốt? Đào Y nháy nháy mắt, nghi hoặc nhìn anh.
Thẩm Thạc lấy ánh mắt ý bảo tay của cô, "Ra cửa phải chú ý duy trì khoảng cách nhất định."
Đào Y hiểu ý lập tức buông cánh tay của anh ra, 囧囧 hữu thần ngắm Thẩm Thạc, "Anh vẫn chú ý hình tượng?"
"Khụ khụ, anh không phải sợ mắt của người khác mắt sao?" Thẩm Thạc hơi không tự nhiên, "Em nghĩ, bộ đội là đại bản doanh độc thân, em là cô gái như hoa như ngọc chạy ở đây, nhất định hấp dẫn ánh mắt. Nếu ôm anh thân mật như vậy, vậy buổi tối anh khẳng định trở thành mục tiêu để mọi người công kích."
Nói đến đây, Thẩm Thạc đi đến trước mặt Đào Y, khóe miệng bên phải tà tà khơi mào, "Đóng kín cửa, em muốn nắm cánh tay của anh, muốn ôm eo của anh, muốn sờ anh chỗ nào đều được. Anh bảo đảm không phản kháng, đảm nhiệm quân hái."
"Không đứng đắn." Đào Y tặng cho anh đôi mắt long não thật to.
Ngột ngạt trong phòng cả ngày, lần đầu ra ngoài hóng gió, Đào Y rất hưng phấn.
Dọc đường đi, đầu tiên là một loạt khu doanh trại, ngói tường trắng, một dãy chỉnh tề, ngay phơi nắng cả quần áo giầy đều thống nhất. Điều này khiến Đào Y kinh ngạc không thôi, "Quá... Chỉnh tề đi?"
"Nội vụ trong bộ đội cũng có quy định." Thẩm Thạc tập mãi thành thói quen.
Đào Y ngẫm lại lúc mình phơi quần áo chỉ treo loạn tùy tiện, thỉnh thoảng còn ném loạn quần áo dơ xốc xếch, nhất thời hơi 囧, "Chỗ em ở có hơi loạn đi?"
Thẩm Thạc buồn cười nhìn cô, "Không tồi." Nha đầu thấy những điều này hẳn không bị kích thích đi?
Không tồi... Cũng là thật không tốt.
Đào Y lặng lẽ thề, trở về nhất định phải sửa sang nội vụ lại thật tốt.
Dĩ nhiên, lời thề nồng nhiệt trong ba phút đồng hồ không có bất kỳ cam kết ý nghĩa, sau khi Đào Y từ bộ đội về đến nhà sửa sang lại chỉ 10 phút thì mệt đến mức thảm ngồi phich trên giường, cô dùng một câu "Loạn có loạn mỹ" kết thúc lời thề son sắt len lén trong bộ đội.
Thẩm Thạc dẫn Đào Y đến chỗ xe tăng thiết giáp và máy móc quân sự, Đào Y chỉ mở to mắt tò mò nhìn những đại gia hỏa xa lạ này, trong miệng là đủ loại khâm phục, tỷ như "Rất đẹp trai" "Cực kỳ khốc rất cường đại" "Nhìn qua rất rắn chắc", cũng không hỏi những thứ này tên cụ thể gọi là gì.
Thẩm Thạc hơi kỳ quái, "Em làm sao không hỏi anh những thứ này là vật gì, có tác dụng gì?"
Trước đó anh đã sớm chuẩn bị làm người hướng dẫn cho cô, nhưng một đường đi xuống, nha đầu này hiển nhiên chỉ có lòng hiếu kỳ, miệng lại đóng nghiêm nghiêm thật thật, còn lấy giọng cái hiểu cái không mà cảm thán.
Đào Y như chuyện đương nhiên nói: "Mặc dù anh nói với em tên và chức năng những thứ này, em cũng không nhớ được, nếu không nhớ được, em còn hỏi làm gì?"
Nếu trước mặt là một đống mỹ phẩm quần áo linh tinh, nhân viên bán hàng chỉ cần đi lên giải thích đôi câu, cô có thể lập tức nhớ công hiệu vật phẩm, một đống trang bị quân sự hóa như vậy, mặc dù dáng vẻ không giống nhau, nhưng nhìn trong mắt của cô, chỉ cần trong nháy mắt cô có thể quên thất thất bát bát, lần sau nhìn lại đến lúc đó vẫn mờ mịt không hiểu cái nào là A cái nào là B. Nếu không nhớ được, rõ ràng xem như không biêt sẽ tốt. Tránh người ta có tiếng cũng có miếng lãng phí nước miếng giới thiệu cho cô, cô bị người hỏi đến gì cũng không biết, còn bị người chê cười.
Nghe cô ngụy biện có mấy phần đạo lý, Thẩm Thạc nhất thời buồn cười hỏi: "Vậy nói như thế, em cũng không có hứng thú đi thăm những đồ này? Vậy em muốn đi thăm gì?"
Đào Y cười hắc hắc, không xấu hổ nói: "Em muốn đi thăm ký túc xá của anh."
Lúc yêu thương, đối với nam sinh, khuê phòng của con gái luôn có cảm giác thần bí như vậy, nếu con gái mời bạn tiến vào khuê phòng của cô, sẽ có ám hiệu mở rộng cánh cửa lòng với bạn. die!#$ndle!$#quy!#$don Đồng dạng, con gái cũng có lòng hiếu kỳ với phòng của nam sinh, luôn muốn vào chỗ đó, là có thể đi vào trái tim của anh ta.
Thẩm Thạc sửng sốt, thấy màu mắt của Đào Y đột nhiên biến sâu, đáy mắt thâm sâu là không khỏi mừng rỡ.
Thẩm Thạc ở chỗ một mình anh, một cái giường, một bàn viết chữ, một băng ghế. Trên bàn để vài cuốn sách, có quân sự, cũng có binh pháp Tôn Tử và lô gích học. Những đồ rửa mặt khác đặt ở chỗ riêng. Cả căn phòng thật chỉnh tề không nhiễm một hạt bụi, ngay cả sàn nhà cũng được lau đến sáng loáng.
Đào Y đứng ở cửa vừa nâng chân lên lại để xuống, ngó sàn nhà nuốt ngụm nước miếng, không dám tùy ý đạp lên làm nó dơ.
Thẩm Thạc đã đi vào trong nhà, quay đầu lại nhìn, Đào Y còn đứng ngoài cửa, gương mặt cẩn thận, không khỏi buồn bực nha đầu này lại đang xoắn xuýt chuyện gì, "Làm sao không đi vào?"
Đào Y cười chói lọi: "Anh ở đây... Rất sạch sẽ đi?"
Thẩm Thạc nhất thời hiểu rõ nha đầu này xoắn xuýt ở đâu, trực tiếp buồn cười dắt cô vào cửa, một tay ấn cô lên giường không có nếp nhăn của mình, "Hoan nghênh lãnh đạo thị sát, ừ, làm rối loạn cũng không sao, dù sao tiểu binh anh sẽ dọn dẹp tàn cuộc."
Lời này... Ừ, làm sao nghe hơi có nghĩa khác đây?
Ký túc xá của Thẩm Thạc thật sự không có gì đẹp mắt, quá mức ngay ngắn, liếc mắt là có thể ngắm triệt để. Nhưng Đào Y thích xem, lần lượt tinh tế nhìn lên xuống, nhìn thế nào cũng không đủ.
Thẩm Thạn nhìn cô khó có được dáng vẻ nghiêm túc, không khỏi tò mò, "Em đang nhìn cái gì? Không tính vét tiền trong phòng đơn sơ của anh đi?"
Đào Y nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Ừ, em cân nhắc có nên đi lại hai lần nhiều hơn hay không, để trong phòng anh lưu lại mùi của em, biểu thị công khai quyền sở hữu của em."
Thẩm Thạc hiểu ý của cô, nghe cô vừa nói như thế, trong bụng thỏa mãn, trên miệng lại xấu xa nói: "Ừ, không thành vấn đề, em lưu nhiều mùi trên người anh thì anh vui lòng hơn."
Sắc mặt Đào Y, nheo mắt liếc anh, bắt đầu đi tới đi lui trong ký túc xá của anh, giống mèo con muốn chiếm lĩnh lãnh địa, muốn rắc mùi vị của mình.
Buổi tối ăn cơm xong, Thẩm Thạc dẫn cô tản bộ xung quanh nhà khách để giúp tiêu hóa, trở lại nhà khách lại hung hăng muốn cô hai lần.
Chờ anh xỏ xuyên qua cô, đậu ở chỗ đó không động đậy, nhìn cô mặt phấn hoa đào xuân sắc, giọng khàn khàn dụ dụ dỗ hỏi: "Anh rất già sao? Ừ?"
Đào Y chóng mặt lắc đầu: "Không già không già, truyện được đăng duy nhất tại chỉ là lớn tuổi hơn em không ít mà thôi."
Lại đẩy hai cái, cả thân Đào Y xẹt qua một trận giòng điện, Thẩm Thạc lại chịu đựng sung vù mà dừng lại, "Ừ? Lớn không ít? Em còn dám gọi anh là chú?"
Lại đẩy hai cái, Đào Y bị anh không trên không dưới hành hạ không chiếm được thư giải nạn chịu đựng kịch liệt, không thể làm gì khác hơn là cầu xin anh tha thứ, "Không, không dám gọi. Anh là anh trai của em, anh trai tốt..." Loại xưng hô ngượng ngùng này, chỉ phía sau cánh cửa đóng kín, bị anh hành hạ đến chết đi sống lại, Đào Y mới có thể hô lên miệng.
Khóe miệng Thẩm Thạc gợi lên độ cung hài lòng, vừa kéo vừa kéo chậm rãi thỏa mãn lẫn nhau...
Đào Y vốn muốn ở nhà khách bộ đội nửa tháng, nhưng nàng vừa đến bộ đội sáng ngày thứ tư, bộ phận nhân sự của giải trí GK vừa gọi điện thoại đã xóa tan kế hoạch của cô.
Bộ phận nhân sự nói, người mới đưa tin trước thời hạn, hi vọng cô có thể đến công ty làm việc vào ngày mai
Không thể tránh khỏi, xét thấy ban ngày Đào Y biểu hiện thật sự rất "Ngoan", Thẩm Thạc dốc sức "Khen thưởng" cô thật tốt, đến khi cô kiệt sức, không còn khí lực nữa cười hì hì nói "Tiểu Thạc ngoan, dì uy con ăn thịt ", anh mới bỏ qua cho nụ thịt bị anh nuốt xuống thật nhiều lần.
Hôm sau, khi Đào Y...tỉnh lại đã là mặt trời lên cao, Thẩm Thạc hiển nhiên đã bận rộn chuyện của mình.
Hồi tưởng lại buổi tối bị Thẩm Thạc trả thù lăn qua lăn lại lâu như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không nhịn được ửng đỏ, trong miệng lại lầu bầu lầm bầm nói gì "Quân tử báo thù mười năm không muộn, sớm muộn gì cô muốn áp trở lại", sau đó mới nhịn được cả người bị tháo dỡ sau khi từ trọng cơ thể bủn rủn khập khễnh đi vào phòng tắm để tắm rửa, rửa mặt.
Vừa định lấy đồ ăn vặt trong vali để cơm ăn, cửa phòng đã bị mở ra.
Đào Y nghi ngờ vì sao có thể có người không gõ cửa đã đi vào bừa bãi, nghiêng đầu nhìn thấy là Thẩm Thạc, cô trực tiếp kinh ngạc hỏi: "Sao anh trở về?"
Thẩm Thạc thấy cô ngồi xổm bên cạnh vali nhỏ, trong tay xách khoai tây chiên, môi hếch lên, "Anh phòng ngừa một tiểu nha lấy đồ ăn không tốt cho sức khỏe để ăn cơm."
Đào Y vội vàng nhét khoai tây chiên trở về, cười hì hì, đứng lên cọ đến bên cạn Thẩm Thạc, lấyquạt nhỏ mua tùy thân lấy lòng quạt gió cho anh, "Chú Thẩm tốt nhất."
Chú?
Tay Thẩm Thạc mở hộp thức ăn hơi dừng lại, trong con ngươi tối đen gợn sóng cuồn cuộn, lại thoáng bình tĩnh lại. Anh tiếp tục bất động thanh sắc tiếp tục bày thức ăn trong hộp đựng thức ăn ra dĩa khác.
Đào Y không phát hiện vẻ mặt Thẩm Thạc đang biến hóa, thấy anh lấy món ăn ra thì kinh ngạc nói: "A? Bữa sáng làm sao còn phong phú hơn cơm trưa cơm tối? Thức ăn của bộ đội các anh thật không tệ."
Thẩm Thạc nhàn nhạt giải thích: "Đây là cơm trưa. Biết em đã đến rồi, nhân viên cấp dưỡng cố ý xào mấy món, không phải cơm tập thể hôm qua."
"Đã giữa trưa?" Đào Y kinh ngạc không thôi, vội vàng lấy điện thoại di động ra nhìn lên.
Mười một giờ rưỡi... Thật đúng là đến buổi trưa,... Ha hả...
"Muốn đi thăm bộ đội không?" Thẩm Thạc đột nhiên dời đề tài.
Đào Y lập tức gật đầu mạnh, "Muốn muốn." Cô vẫn chỉ xem qua bộ đội là gì trên TV điện ảnh, đến bây giờ chưa từng thấy thật.
"Cơm nước xong, em ngoan ngoãn ở đây ngây ngô, buổi chiều huấn luyện xong, anh dẫn em đi dạo." Vốn là buổi trưa muốn dẫn cô đi, sợ cô không chịu nổi mặt trời nóng hừng hực bắn thẳng đến, dứt khoát đổi đến chạng vạng.
Đào Y ăn cơm trưa rất vui vẻ, đến khi Thẩm Thạc đi, hai người đều là thường thường cùng hỉ hỉ nhạc nhạc, rất có cảm giác vợ chồng son.
Chạng vạng Thẩm Thạc đến đón Đào Y trước, Đào Y đã chuẩn bị xuất hành xong.
T-shirt màu xanh nhạt bình thường, trước T-shirt có Winnie the Pooh thật to, quần đùi vải năm phân đến đầu gối, giày xăng-̣đan đế bằng, lại buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua nhẹ nhàng khoan khoái, rất có tinh thần.
Thẩm Thạc đẩy cửa nhà khách ra, thấy Đào Y đầu tiên không nhịn được muốn nhu đầu của cô.
Nói thật, cô mặc kiểu thanh thuần của học sinh trung học học sinh cao trung, không biết hai người đi chung chỗ, có thể khiến anh có vẻ già hơn hay không.
Vốn không có cảm giác mình già, buổi trưa cô gọi câu "Chú Thẩm" khiến tâm tình của anh rất không thoải mái, lúc này cô lại ăn mặc như vậy... Ừ, ngây thơ, anh thật sự sợ người khác nói anh là trâu già gặm cỏ non.
Nhưng mà, nói đến nói đi, dù sao cỏ non cũng ăn, không sợ người khác nói gì.
Đào Y vừa nhìn thấy Thẩm Thạc lập tức dính lên, nắm cánh tay của anh, cười hì hì nói: "Đi thôi đi thôi, chúng ta đi thăm bộ đội đi."
Ánh mắt của Thẩm Thạc di chuyển từ trên mặt cô thanh xuân dạt dào đến tay nhỏ trắng nõn của cô đang kéo cánh tay của anh, dừng lại, mới châm chước nói: "Ảnh hưởng không tốt."
"Hắc?" Ảnh hưởng gì không tốt? Đào Y nháy nháy mắt, nghi hoặc nhìn anh.
Thẩm Thạc lấy ánh mắt ý bảo tay của cô, "Ra cửa phải chú ý duy trì khoảng cách nhất định."
Đào Y hiểu ý lập tức buông cánh tay của anh ra, 囧囧 hữu thần ngắm Thẩm Thạc, "Anh vẫn chú ý hình tượng?"
"Khụ khụ, anh không phải sợ mắt của người khác mắt sao?" Thẩm Thạc hơi không tự nhiên, "Em nghĩ, bộ đội là đại bản doanh độc thân, em là cô gái như hoa như ngọc chạy ở đây, nhất định hấp dẫn ánh mắt. Nếu ôm anh thân mật như vậy, vậy buổi tối anh khẳng định trở thành mục tiêu để mọi người công kích."
Nói đến đây, Thẩm Thạc đi đến trước mặt Đào Y, khóe miệng bên phải tà tà khơi mào, "Đóng kín cửa, em muốn nắm cánh tay của anh, muốn ôm eo của anh, muốn sờ anh chỗ nào đều được. Anh bảo đảm không phản kháng, đảm nhiệm quân hái."
"Không đứng đắn." Đào Y tặng cho anh đôi mắt long não thật to.
Ngột ngạt trong phòng cả ngày, lần đầu ra ngoài hóng gió, Đào Y rất hưng phấn.
Dọc đường đi, đầu tiên là một loạt khu doanh trại, ngói tường trắng, một dãy chỉnh tề, ngay phơi nắng cả quần áo giầy đều thống nhất. Điều này khiến Đào Y kinh ngạc không thôi, "Quá... Chỉnh tề đi?"
"Nội vụ trong bộ đội cũng có quy định." Thẩm Thạc tập mãi thành thói quen.
Đào Y ngẫm lại lúc mình phơi quần áo chỉ treo loạn tùy tiện, thỉnh thoảng còn ném loạn quần áo dơ xốc xếch, nhất thời hơi 囧, "Chỗ em ở có hơi loạn đi?"
Thẩm Thạc buồn cười nhìn cô, "Không tồi." Nha đầu thấy những điều này hẳn không bị kích thích đi?
Không tồi... Cũng là thật không tốt.
Đào Y lặng lẽ thề, trở về nhất định phải sửa sang nội vụ lại thật tốt.
Dĩ nhiên, lời thề nồng nhiệt trong ba phút đồng hồ không có bất kỳ cam kết ý nghĩa, sau khi Đào Y từ bộ đội về đến nhà sửa sang lại chỉ 10 phút thì mệt đến mức thảm ngồi phich trên giường, cô dùng một câu "Loạn có loạn mỹ" kết thúc lời thề son sắt len lén trong bộ đội.
Thẩm Thạc dẫn Đào Y đến chỗ xe tăng thiết giáp và máy móc quân sự, Đào Y chỉ mở to mắt tò mò nhìn những đại gia hỏa xa lạ này, trong miệng là đủ loại khâm phục, tỷ như "Rất đẹp trai" "Cực kỳ khốc rất cường đại" "Nhìn qua rất rắn chắc", cũng không hỏi những thứ này tên cụ thể gọi là gì.
Thẩm Thạc hơi kỳ quái, "Em làm sao không hỏi anh những thứ này là vật gì, có tác dụng gì?"
Trước đó anh đã sớm chuẩn bị làm người hướng dẫn cho cô, nhưng một đường đi xuống, nha đầu này hiển nhiên chỉ có lòng hiếu kỳ, miệng lại đóng nghiêm nghiêm thật thật, còn lấy giọng cái hiểu cái không mà cảm thán.
Đào Y như chuyện đương nhiên nói: "Mặc dù anh nói với em tên và chức năng những thứ này, em cũng không nhớ được, nếu không nhớ được, em còn hỏi làm gì?"
Nếu trước mặt là một đống mỹ phẩm quần áo linh tinh, nhân viên bán hàng chỉ cần đi lên giải thích đôi câu, cô có thể lập tức nhớ công hiệu vật phẩm, một đống trang bị quân sự hóa như vậy, mặc dù dáng vẻ không giống nhau, nhưng nhìn trong mắt của cô, chỉ cần trong nháy mắt cô có thể quên thất thất bát bát, lần sau nhìn lại đến lúc đó vẫn mờ mịt không hiểu cái nào là A cái nào là B. Nếu không nhớ được, rõ ràng xem như không biêt sẽ tốt. Tránh người ta có tiếng cũng có miếng lãng phí nước miếng giới thiệu cho cô, cô bị người hỏi đến gì cũng không biết, còn bị người chê cười.
Nghe cô ngụy biện có mấy phần đạo lý, Thẩm Thạc nhất thời buồn cười hỏi: "Vậy nói như thế, em cũng không có hứng thú đi thăm những đồ này? Vậy em muốn đi thăm gì?"
Đào Y cười hắc hắc, không xấu hổ nói: "Em muốn đi thăm ký túc xá của anh."
Lúc yêu thương, đối với nam sinh, khuê phòng của con gái luôn có cảm giác thần bí như vậy, nếu con gái mời bạn tiến vào khuê phòng của cô, sẽ có ám hiệu mở rộng cánh cửa lòng với bạn. die!#$ndle!$#quy!#$don Đồng dạng, con gái cũng có lòng hiếu kỳ với phòng của nam sinh, luôn muốn vào chỗ đó, là có thể đi vào trái tim của anh ta.
Thẩm Thạc sửng sốt, thấy màu mắt của Đào Y đột nhiên biến sâu, đáy mắt thâm sâu là không khỏi mừng rỡ.
Thẩm Thạc ở chỗ một mình anh, một cái giường, một bàn viết chữ, một băng ghế. Trên bàn để vài cuốn sách, có quân sự, cũng có binh pháp Tôn Tử và lô gích học. Những đồ rửa mặt khác đặt ở chỗ riêng. Cả căn phòng thật chỉnh tề không nhiễm một hạt bụi, ngay cả sàn nhà cũng được lau đến sáng loáng.
Đào Y đứng ở cửa vừa nâng chân lên lại để xuống, ngó sàn nhà nuốt ngụm nước miếng, không dám tùy ý đạp lên làm nó dơ.
Thẩm Thạc đã đi vào trong nhà, quay đầu lại nhìn, Đào Y còn đứng ngoài cửa, gương mặt cẩn thận, không khỏi buồn bực nha đầu này lại đang xoắn xuýt chuyện gì, "Làm sao không đi vào?"
Đào Y cười chói lọi: "Anh ở đây... Rất sạch sẽ đi?"
Thẩm Thạc nhất thời hiểu rõ nha đầu này xoắn xuýt ở đâu, trực tiếp buồn cười dắt cô vào cửa, một tay ấn cô lên giường không có nếp nhăn của mình, "Hoan nghênh lãnh đạo thị sát, ừ, làm rối loạn cũng không sao, dù sao tiểu binh anh sẽ dọn dẹp tàn cuộc."
Lời này... Ừ, làm sao nghe hơi có nghĩa khác đây?
Ký túc xá của Thẩm Thạc thật sự không có gì đẹp mắt, quá mức ngay ngắn, liếc mắt là có thể ngắm triệt để. Nhưng Đào Y thích xem, lần lượt tinh tế nhìn lên xuống, nhìn thế nào cũng không đủ.
Thẩm Thạn nhìn cô khó có được dáng vẻ nghiêm túc, không khỏi tò mò, "Em đang nhìn cái gì? Không tính vét tiền trong phòng đơn sơ của anh đi?"
Đào Y nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, "Ừ, em cân nhắc có nên đi lại hai lần nhiều hơn hay không, để trong phòng anh lưu lại mùi của em, biểu thị công khai quyền sở hữu của em."
Thẩm Thạc hiểu ý của cô, nghe cô vừa nói như thế, trong bụng thỏa mãn, trên miệng lại xấu xa nói: "Ừ, không thành vấn đề, em lưu nhiều mùi trên người anh thì anh vui lòng hơn."
Sắc mặt Đào Y, nheo mắt liếc anh, bắt đầu đi tới đi lui trong ký túc xá của anh, giống mèo con muốn chiếm lĩnh lãnh địa, muốn rắc mùi vị của mình.
Buổi tối ăn cơm xong, Thẩm Thạc dẫn cô tản bộ xung quanh nhà khách để giúp tiêu hóa, trở lại nhà khách lại hung hăng muốn cô hai lần.
Chờ anh xỏ xuyên qua cô, đậu ở chỗ đó không động đậy, nhìn cô mặt phấn hoa đào xuân sắc, giọng khàn khàn dụ dụ dỗ hỏi: "Anh rất già sao? Ừ?"
Đào Y chóng mặt lắc đầu: "Không già không già, truyện được đăng duy nhất tại chỉ là lớn tuổi hơn em không ít mà thôi."
Lại đẩy hai cái, cả thân Đào Y xẹt qua một trận giòng điện, Thẩm Thạc lại chịu đựng sung vù mà dừng lại, "Ừ? Lớn không ít? Em còn dám gọi anh là chú?"
Lại đẩy hai cái, Đào Y bị anh không trên không dưới hành hạ không chiếm được thư giải nạn chịu đựng kịch liệt, không thể làm gì khác hơn là cầu xin anh tha thứ, "Không, không dám gọi. Anh là anh trai của em, anh trai tốt..." Loại xưng hô ngượng ngùng này, chỉ phía sau cánh cửa đóng kín, bị anh hành hạ đến chết đi sống lại, Đào Y mới có thể hô lên miệng.
Khóe miệng Thẩm Thạc gợi lên độ cung hài lòng, vừa kéo vừa kéo chậm rãi thỏa mãn lẫn nhau...
Đào Y vốn muốn ở nhà khách bộ đội nửa tháng, nhưng nàng vừa đến bộ đội sáng ngày thứ tư, bộ phận nhân sự của giải trí GK vừa gọi điện thoại đã xóa tan kế hoạch của cô.
Bộ phận nhân sự nói, người mới đưa tin trước thời hạn, hi vọng cô có thể đến công ty làm việc vào ngày mai
Tác giả :
Lăng Tinh Tuyết