Trốn Quả Đào Lớn
Chương 26
Mặc dù Thẩm Thạc mặt không thay đổi như cũ xem ti vi, nhưng trên mặt không lạnh lùng cứng rắn giống như lúc mới gặp gỡ, mà là một loại ấm ấp sau khi băng tuyết hòa tan.
Quang ảnh TV đủ mọi màu sắc chiếu vào trên mặt của anh, khiến khuôn mặt tuấn mỹ của anh có hương vị thần ní khó bề phân biệt.
Đào Y len lén quan sát anh, cảm thấy bề ngoài của anh bình tĩnh không song gió dường như đang nổi lên âm mưu dương mưu gì.
Đúng, chính là cảm giác này.
Loại này đoán không ra rồi lại có cảm giác bị tính kế, khiến cô cảm thấy có nét trẻ con chíp bông.
Ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ rưỡi...
Lại len lén liếc nhìn Thẩm Thạc —— dường như, anh không hề có dấu hiệu phải đi.
Đào Y là cú mèo không giả, nhưng cô có thói quen rửa mặt xong trước mười một giờ, nằm trên giường ôm IPAD xem tiểu thuyết rồi ngủ. Thẩm Thạc vẫn ở đây không đi, cô cũng không tiện bỏ lại anh chạy vào phòng tắm để tắm.
Buổi chiều sau khi trở về, mặc dù thay một bộ quần áo ở nhà, cũng chỉ là đóng cửa phòng vội vã tắm rửa, khiến từ trước đến nay vào mùa hè Đào Y thích giữ sạch sẽ có hơi không được tự nhiên. Bây giờ cũng đã trễ thế này, vừa ra khỏi phòng bếp lại ngoài ý muốn trên người có ít mồ hôi, tuy trong nhà mở ra máy điều hòa không khí, nhưng lâu như vậy không đi tắm, cảm giác mồ hôi còn lưu trên người, khiến cô không thoải mái.
Lại một lần nữa nhìn đồng hồ treo, nhìn cây kim chỉ đã vượt qua giới hạn mười giờ bốn mươi lăm, Đào Y cuối cùng vẫn không nhịn được, “Thẩm Thạc, khuya lắm rồi.”
“A.” Thẩm Thạc nhàn nhạt đáp, tầm mắt vẫn dừng lại trên ti vi như cũ, vẻ mặt không thay đổi gì, giống như cô vừa nói lời chào hỏi vô cùng bình thường “Chào anh” “Ăn không” lại không tồn tại bao nhiêu ý nghĩa.
Nhìn anh không hề có khuynh hướng cử động, Đào Y dứt khoát gọn gàng nói: “ANh không trở về sao? Đã khuya rồi, nên ngủ.”
Lúc này Thẩm Thạc nghiêng đầu lại nhìn cô, trong con ngươi sâu thẳm nhìn không hiểu cảm xúc, “Ở đây có hai căn phòng.”
“Ừ. Em biết.” Đào Y cau mày, “Cho nên?”
“Cho nên, anh có thể ở một phòng trong đó sao?” Ánh mắt Thẩm Thạc tỏ vẻ mong đợi.
Đào Y nhíu chân mày càng chặc, “Anh không có chỗ ở sao?”
Thẩm Thạc nghiêm túc gật đầu.
“Vậy tối qua anh ở đâu?”
“Thì ở đây.”
“A?”
“Anh là chú ba của Thẩm Dục.”
“A?”
“Cho nên, trước kia Thẩm Dục có cho anh bộ chìa khóa căn nhà này.”
“...”
Đào Y trở lại phòng thì không nhịn được gọi điện thoại cho Thẩm Dục, sau khi điện thoại vang lên hai tiếng lập tức bị nhấn tắt, liên tiếp cũng không nhận. Cô không từ bỏ ý định tiếp tục bấm số điện thoại, gọi ba cuộc liên tiếp, Thẩm Dục đều ấn cúp. Cuối cùng vừa thông suốt, trong điện thoại di động đã trả lời “Thật xin lỗi, người gọi điện thoại đã khóa máy” giọng nữ máy móc.
Thẩm Dục người này!
Đào Y lại gọi điện thoại cho Lục Tiếu vợ Thẩm Dục, kết quả vẫn tiếng nhắc nhở tắt máy.
Cô lập tức biết, đoán chừng lúc gọi điện thoại đúng lúc quấy rầy chuyện tốt của người họ Thẩm và Tiếu Tiếu, nên anh ta không vui, để ngừa cô tiếp tục không biết phân biệt cắt đứt cuộc sống thân mật của bọn họ, dứt khoát tắt máy hai chiếc điện thoại di động.
Đào Y uất ức không nhịn phun lời thô tục, giơ điện thoại lên muốn ném nó, nhưng suy nghĩ lại không bỏ được, chỉ là hung hăng ngã trên giường lớn mềm mại, bày tỏ phát tiết.
Thẩm Dục người này, bản thân không muốn cô quấy rầy hành trình trăng mật của vợ chồng họ, lại giao chìa khóa nhà cho chú Ba anh ta, để chú Ba anh ta đến quấy rầy không gian cá nhân của cô.
Tuy nói cô vừa khéo thích Thẩm Thạc, nhưng chuyện này không phải đến như vậy?
Từ phán đoán thời gian Thẩm Dục đưa chìa khóa cho Thẩm Thạc, rõ ràng là trước khi anh ta đi hưởng tuần trăng mật. Khi đó, cô còn chưa thích Thẩm Thạc. Nhưng nếu cô vẫn luôn không thích Thẩm Thạc, Thẩm Dục đưa chìa khóa cho Thẩm Thạc không phải là hại danh dự của mình khó giữ được sao?
Đào Y nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác năm đó mình thật không nên tán thành Lục Tiếu và Thẩm Dục không đáng tin cậy này, cũng không nên lười biếng không đi mướn phòng trọ nhỏ khác.
Cô xoay quanh mấy phút trong phòng, thăm hỏi ân cần mười tám đời tổ tông của Thẩm Dục một lần, cuối cùng nhảy trên giường dùng sức nhảy lên, chờ toát mồ hôi cả người, mới phát tiết bực bội này ra ngoài.
Đào Y là loại người tính khí đến nhanh mà tiêu cũng nhanh.
Chỉ mấy phút, cô đã hoàn toàn không có việc gì, cầm áo ngủ và đồ lót yêu thích tính vui vui mừng mừng đi phòng tắm để tắm.
Thẩm Dục mua căn nhà nhỏ này tương đối sớm. Lúc ba mẹ anh ta mua chỉ tính dễ dàng để anh ta học đại học ở nội thành làm kiêm chức lúc đó không cần đi tới đi lui vùng ngoại ô trường học, nên chỉ là mua hai phòng nhỏ một phòng khách, chỉ có một phòng tắm để vệ sinh, rửa mặt.
Đào Y ôm đống quần áo đi đến cửa phòng tắm, tay vừa nắm lên tay cầm trên cửa, cửa đã bị kéo ra từ bên trong.
Thẩm Thạc mặc quần dài màu đen áo ba lỗ trắng, trên tóc còn sót lại từng giọt từng giọt nước chậm rãi chảy xuống gương mặt, dọc theo cổ của anh chảy qua xương quay xanh cương nghị, từ từ biến mất vào áo ba lỗ trắng.
Đào Y không phải chưa xem mỹ nam vừa tắm ra. Năm đó cùng Lục Tiếu, Thẩm Dục kiêm chức ở radio, cô vẫn ở trong nhà này, lúc Thẩm Dục tắm xong mặc quần cộc ngắn lớn và áo ba lỗ lúc ẩn lúc hiện trước mặt bọn họ, cô không có ý tưởng lộn xộn gì.
Nhưng lúc này, chợt thấy dáng vẻ này của Thẩm Thạc ở ngưỡng cửa phòng tắm, không biết đã xảy ra chuyện gì, mặt của cô trở nên thông suốt, tùy tùy tiện tiện lên tiếng chào hỏi anh, bước vào phòng tắm.
Cửa bịch một tiếng bị đóng.
Thẩm Thạc bị giam bên ngoài cửa phòng tắm không nhịn được nhếch môi cười vui vẻ, nhìn cửa phòng tắm như có điều suy nghĩ, nhưng cũng chỉ một lúc, anh dương khóe môi đi đến phòng ngủ của mình.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Đào Y vội vàng vỗ nước lạnh vào trên mặt mình, hạ nhiệt độ cho khuôn mặt nóng bỏng của mình.
Cô cảm giác mình hơi mất mặt.
Đây không phải là lần đầu tiên ở chung nhà với một người đàn ông, làm sao lúc này cứ không bình tĩnh suy nghĩ lung tung?
Đào Y, ổn định, ổn định.
Thẩm Thạc là quân nhân, quân nhân rất chính trực rất chính trực, sẽ không làm gì cô.
Đào Y làm công tác tư tưởng cho bản thân mà hoàn toàn bỏ quên đồng chí quân nhân cũng là người, là người thì có thất tình lục dục, huống chi có ai quy định mặc đồng phục quân nhân thì không thể đóng cửa lại đối diện với bạn gái hoặc vợ của mình, nhất là quân tử vẫn tâm tâm niệm niệm bạn gái hoặc vợ không?
Nếu thật sự như vậy, đoán chừng quân nhân này nên họ Liễu.
Đào Y tắm xong, lại dùng máy sáy tóc sáy khô tóc của mình, mới đi đến mở khóa cửa phòng tắm ra.
Trước khi bước chân ra, cô còn ngó dáo dác tra xét tình hình quân địch, nhìn Thẩm Tham mưu trưởng đại nhân có ý đồ bất chính canh giữ bên ngoài hay không.
Đợi điều tra xong, sau khi xác nhận an toàn, cô mới lắc mình ra khỏi phòng tắm, nhanh chóng ôm quần áo tắm rửa chạy đến phòng ngủ của mình.
Một đường bình tĩnh.
Đào Y chạy đến phòng ngủ của mình, tùy tiện ném quần áo trong tay vào giỏ đồ bẩn, nhìn để gương xóa sạch những đồ trang điểm vẽ loạn trên mặt, làm xong, đang định chạy lên giường xem tiểu thuyết, trong phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Tâm Đào Y nhất thời nhảy lỡ một nhịp, vẫn duy trì hai tay bám giường, dáng vẻ một chân đặt trên giường, không biết nên làm bộ như đã lên giường ngủ, hay là đi mở cửa hỏi anh có chuyện gì.
Tiếng gõ cửa ngược lại không vội, vang lên hai tiếng sau đó không có âm thanh.
Đào Y do dự lúc nghe cửa không có tiếng vang, không biết Thẩm Thạc đã đi rồi hay không, đặt IPAD ở đầu giường, tò mò đi đến mở cửa.
Sau đó, cô thấy Thẩm Thạc đứng ở cửa tự tiếu phi tiếu nhìn cô.
Thật sự lòng hiếu kỳ hại chết mèo!
Mà Đào Y không biết, lòng hiếu kỳ hại chết không chỉ là mèo, còn có mèo trong sạch.
Đào Y lập tức núp sau cửa, chỉ sợ anh thấy mình mặc áo ngủ Winnie the Pooh, nắm cửa, ghé đầu hỏi: “Có chuyện gì?”
Thẩm Thạc đưa gì đó trong tay đến trước mặt của Đào Y, mặt bình tĩnh mà chính trực nói: “Vật của em rơi trên mặt đất.”
Đào Y vừa nhìn tiểu khả ái lắc tới lắc lui treo trong tay anh, nhưng không phải là cái mình vừa thay lại sao?
Mặt của cô cứng lại.
Cô đoạt lấy tiểu khả ái, lắp bắp nói tiếng cám ơn, tính đóng cửa.
Thật không dễ dàng gõ mở cửa Thẩm Thạc làm sao có thể khinh địch như vậy mà buông tha cơ hội để cô nhanh chóng thành vợ mình như vậy, anh duỗi chân dài, bước vào trong cửa, vẻ mặt Đào Y kinh ngạc không có trải rộng ra, anh nhẹ nhàng quay cơ thể của cô lại, đặt cô trên cánh cửa.
Nụ hôn giành giật từng giây rơi xuống tràn đầy trời đất, dầy đặc chặt chẽ bao trùm môi mềm mại của cô, khiến cô không có cơ hội mở miệng đặt câu hỏi, lưỡi anh linh hoạt chui vào trong miệng của cô, đuổi theo cô, ép buộc cùng nó quấn quít chơi đùa.
Không còn băn khoăn nữa, tay trái của anh siết chặt đầu của cô, tay phải từ từ dò xét xuống váy ngủ bằng bông của cô, tìm đến vạt dưới váy lại không hề do dự nhấc lên, tìm được da thịt bóng loáng của cô.
Ngoài miệng nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng, thần trí của Đào Y đã sớm hỗn độn không rõ, hoàn toàn đắm chìm trong nhu tình khi anh cố ý xây dựng, vốn không biết tay của anh đã dò vào quần lót của cô, đang tìm kiếm nơi sâu thẳm vô cùng tư mật.
Ngón tay của anh luồng xuống dưới mép quần lót, tìm được hoa tâm trong u đàm của cô, thử dò quần lót bằng bông ngăn nhẹ nhàng mà kìm nén, cảm giác cơ thể của cô run lên bần bật, anh không ức chế nổi càng cứng rắn.
Ngón tay đang muốn chui vào trong quần lót của cô, chuông điện thoại di động vang lên vào thời khắc này.
Thẩm Thạc nhíu chân mày, không đợi Đào Y hoàn toàn thanh tĩnh, anh ôm cô khẽ đặt cô trên giường, cầm điện thoại di động của cô lên nhìn cũng không nhìn trực tiếp tháo pin, đặt trên tủ đầu giường.
Mắt thấy con ngươi Đào Y có khuynh hướng trấn tĩnh, anh bỗng nhiên cúi đầu, môi lưỡi nóng rực phủ lên môi càng sưng của cô.
Tay nhấc quần ngủ cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve lên, bám vào trên mềm mại của cô, nhiều lần kéo nặn điểm anh đào, mạnh yếu vừa phải vuốt ve khối tuyết trắng, nghe trong miệng của cô không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ thật thấp, anh mâu mầu càng nồng đậm, mâu tâm thâm sâu như có hai luồng hỏa diễm nóng rực muốn nhảy ra, đoàn đoàn bao vây cô gái nhỏ dưới người.
Tay Thẩm Thạc chạy dọc xuống, nhẹ nhàng kéo quần nhỏ của cô xuống, đầu ngón tay trượt đến hoa nhị của cô, chậm chạp mềm mại vê...
Âm thanh rên rỉ Đào Y đứt quãng phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, Thẩm Thạc hoàn toàn lột quần ngủ của cô xuống, khi thấy trắng nõn của cô linh lung có hứng thú, trong con ngươi càng dâng cao ngọn lửa.
Anh lập tức cúi đầu, ngậm viên anh đào, không nhẹ không nặng liếm láp kéo nhẹ, tay trái đặt trên một khối mềm mại khác không ngừng vuốt ve thành các loại hình dáng, mà bên phải đầu ngón tay vẫn gảy trong hồ sâu đã cỏ dại lan tràn...
Cơ thể Đào Y càng ngày càng mềm, mềm giống như một bãi nước xuân.
Thẩm Thạc ước chừng cô không sai biệt lắm, cứng rắn đi đến u đàm của cô, chậm rãi cọ xát dính trên đầm nước, tìm được huyệt động động thân, tiến vào gần nửa.
“Đau...” Đào Y ưm lên tiếng, ý thức có bộ phận hấp lại, khi nhìn rõ người đàn ông tuấn đĩnh bám trên người thì ý thức cô thông suốt được tình cảnh của mình giờ phút này. Nhưng cô không giãy giụa, cũng không ngăn cản, chỉ là con ngươi nổi sương mù dịu dàng nhìn anh, “Đau...”
Thấy Đào Y không phản kháng, cũng không hề có dấu hiệu không muốn, đáy lòng Thẩm Thạc lập tức xông ra vô vàng mừng rỡ. Anh cúi đầu hôn môi Đào Y, giọng từ tính đã sớm khàn khàn không chịu nổi mang theo tràn đầy sủng ái và thương tiếc, nói: “Nhịn chút, nhịn nữa lập tức tốt.”
Hàm răng Đào Y cắn lên môi dưới, vốn muốn mượn điều này nhịn đau, nhưng chỉ vừa cắn lên, môi của cô lập tức bị môi dày mỏng vừa phải ngăn chặn lại, lưỡi của anh cẩn thận liếm môi dưới của cô suýt nữa bị thương, d!@$đanl!!$#quy@!%don mang theo trấn an, nhẹ nhàng mút vào.
Cùng lúc đó, anh từ từ đẩy vào, ánh mắt Đào Y mê ly lần nữa, anh đẩy mạnh, hoàn toàn chôn trong huyệt động sâu thẳm.
Đào Y rên lên một tiếng, khóe mắt thấm ra một giọt nước mắt.
Thẩm Thạc yên lặng bất động ngừng lại, tay vẫn gảy ở chỗ hoa tâm nhợt nhạt tinh tế, ước chừng cô không còn đau đớn như vậy, mới chậm rãi rút ra đẩy vào...
Một dòng lại một dòng điện kỳ dị chảy xiết đến trái tim, Đào Y ôm lấy cái đó không ngừng đẩy eo, không nhịn được cuối đầu rên rỉ, hoa đào xinh đẹp trong mắt vì vừa rồi nước mắt lấm tấm nhiều ánh sang ngọc chí cực.
Thẩm Thạc vừa □, vừa vỗ về chơi đùa hai luồng mềm mại của cô, xoa dịu đau đớn của cô, cũng muốn để cô nhớ lại tốt đẹp lần đầu tiên cùng anh.
Qua mấy phút, khi cảm giác vách tường bên trong huyệt động đột nhiên co rúc lại, Thẩm Thạc rên lên một tiếng, dòng nước xiết cũng đúng lúc bắn ra...
Qua 30 phút, Thẩm Thạc nhẹ nhàng mà giải quyết Đào Y xụi lơ ở trên giường, tự mình ra khỏi phòng ngủ, qua mười mấy phút, anh trở lại, nhẹ nhàng ôm lấy Đào Y, dưới việc Đào Y buồn ngủ mà lại xấu hổ lại nghi ngờ, ôm cô ra phòng ngủ, lại ôm vào phòng tắm, bỏ vào trong nước ấm áp, lấy tay tinh tế dầy đặc nhẹ nhàng dịu dàng tắm sạch thân thể và bên dưới.
Mặt Đào Y càng xinh đẹp, bỗng nhiên kẹp chặc hai chân ngăn cản anh rửa sạch chỗ riêng tư cho mình, Thẩm Thạc cũng mỉm cười hôn môi của cô, nói: “Ngoan, tắm rồi sẽ thoải mái hơn.”
“Em, em tự mình tắm.” Nữa là tùy tiện như Đào Y, sau khi trải qua quá trình cô gái biến thành phụ nữ vẫn vô cùng thẹn thùng.
Thẩm Thạc hôn rồi lại hôn môi của cô, cưng chìu nói: “Ngoan, em đã không còn khí lực, anh giúp em sẽ nhanh hơn.”
Đào Y còn muốn căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, hai chân đã bị tay Thẩm Thạc nhẹ nhàng tách ra, tay hơi thô ráp kẹp nước ấm ôn nhu rửa sạch dính ngấy cho cô.
Quang ảnh TV đủ mọi màu sắc chiếu vào trên mặt của anh, khiến khuôn mặt tuấn mỹ của anh có hương vị thần ní khó bề phân biệt.
Đào Y len lén quan sát anh, cảm thấy bề ngoài của anh bình tĩnh không song gió dường như đang nổi lên âm mưu dương mưu gì.
Đúng, chính là cảm giác này.
Loại này đoán không ra rồi lại có cảm giác bị tính kế, khiến cô cảm thấy có nét trẻ con chíp bông.
Ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã mười giờ rưỡi...
Lại len lén liếc nhìn Thẩm Thạc —— dường như, anh không hề có dấu hiệu phải đi.
Đào Y là cú mèo không giả, nhưng cô có thói quen rửa mặt xong trước mười một giờ, nằm trên giường ôm IPAD xem tiểu thuyết rồi ngủ. Thẩm Thạc vẫn ở đây không đi, cô cũng không tiện bỏ lại anh chạy vào phòng tắm để tắm.
Buổi chiều sau khi trở về, mặc dù thay một bộ quần áo ở nhà, cũng chỉ là đóng cửa phòng vội vã tắm rửa, khiến từ trước đến nay vào mùa hè Đào Y thích giữ sạch sẽ có hơi không được tự nhiên. Bây giờ cũng đã trễ thế này, vừa ra khỏi phòng bếp lại ngoài ý muốn trên người có ít mồ hôi, tuy trong nhà mở ra máy điều hòa không khí, nhưng lâu như vậy không đi tắm, cảm giác mồ hôi còn lưu trên người, khiến cô không thoải mái.
Lại một lần nữa nhìn đồng hồ treo, nhìn cây kim chỉ đã vượt qua giới hạn mười giờ bốn mươi lăm, Đào Y cuối cùng vẫn không nhịn được, “Thẩm Thạc, khuya lắm rồi.”
“A.” Thẩm Thạc nhàn nhạt đáp, tầm mắt vẫn dừng lại trên ti vi như cũ, vẻ mặt không thay đổi gì, giống như cô vừa nói lời chào hỏi vô cùng bình thường “Chào anh” “Ăn không” lại không tồn tại bao nhiêu ý nghĩa.
Nhìn anh không hề có khuynh hướng cử động, Đào Y dứt khoát gọn gàng nói: “ANh không trở về sao? Đã khuya rồi, nên ngủ.”
Lúc này Thẩm Thạc nghiêng đầu lại nhìn cô, trong con ngươi sâu thẳm nhìn không hiểu cảm xúc, “Ở đây có hai căn phòng.”
“Ừ. Em biết.” Đào Y cau mày, “Cho nên?”
“Cho nên, anh có thể ở một phòng trong đó sao?” Ánh mắt Thẩm Thạc tỏ vẻ mong đợi.
Đào Y nhíu chân mày càng chặc, “Anh không có chỗ ở sao?”
Thẩm Thạc nghiêm túc gật đầu.
“Vậy tối qua anh ở đâu?”
“Thì ở đây.”
“A?”
“Anh là chú ba của Thẩm Dục.”
“A?”
“Cho nên, trước kia Thẩm Dục có cho anh bộ chìa khóa căn nhà này.”
“...”
Đào Y trở lại phòng thì không nhịn được gọi điện thoại cho Thẩm Dục, sau khi điện thoại vang lên hai tiếng lập tức bị nhấn tắt, liên tiếp cũng không nhận. Cô không từ bỏ ý định tiếp tục bấm số điện thoại, gọi ba cuộc liên tiếp, Thẩm Dục đều ấn cúp. Cuối cùng vừa thông suốt, trong điện thoại di động đã trả lời “Thật xin lỗi, người gọi điện thoại đã khóa máy” giọng nữ máy móc.
Thẩm Dục người này!
Đào Y lại gọi điện thoại cho Lục Tiếu vợ Thẩm Dục, kết quả vẫn tiếng nhắc nhở tắt máy.
Cô lập tức biết, đoán chừng lúc gọi điện thoại đúng lúc quấy rầy chuyện tốt của người họ Thẩm và Tiếu Tiếu, nên anh ta không vui, để ngừa cô tiếp tục không biết phân biệt cắt đứt cuộc sống thân mật của bọn họ, dứt khoát tắt máy hai chiếc điện thoại di động.
Đào Y uất ức không nhịn phun lời thô tục, giơ điện thoại lên muốn ném nó, nhưng suy nghĩ lại không bỏ được, chỉ là hung hăng ngã trên giường lớn mềm mại, bày tỏ phát tiết.
Thẩm Dục người này, bản thân không muốn cô quấy rầy hành trình trăng mật của vợ chồng họ, lại giao chìa khóa nhà cho chú Ba anh ta, để chú Ba anh ta đến quấy rầy không gian cá nhân của cô.
Tuy nói cô vừa khéo thích Thẩm Thạc, nhưng chuyện này không phải đến như vậy?
Từ phán đoán thời gian Thẩm Dục đưa chìa khóa cho Thẩm Thạc, rõ ràng là trước khi anh ta đi hưởng tuần trăng mật. Khi đó, cô còn chưa thích Thẩm Thạc. Nhưng nếu cô vẫn luôn không thích Thẩm Thạc, Thẩm Dục đưa chìa khóa cho Thẩm Thạc không phải là hại danh dự của mình khó giữ được sao?
Đào Y nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác năm đó mình thật không nên tán thành Lục Tiếu và Thẩm Dục không đáng tin cậy này, cũng không nên lười biếng không đi mướn phòng trọ nhỏ khác.
Cô xoay quanh mấy phút trong phòng, thăm hỏi ân cần mười tám đời tổ tông của Thẩm Dục một lần, cuối cùng nhảy trên giường dùng sức nhảy lên, chờ toát mồ hôi cả người, mới phát tiết bực bội này ra ngoài.
Đào Y là loại người tính khí đến nhanh mà tiêu cũng nhanh.
Chỉ mấy phút, cô đã hoàn toàn không có việc gì, cầm áo ngủ và đồ lót yêu thích tính vui vui mừng mừng đi phòng tắm để tắm.
Thẩm Dục mua căn nhà nhỏ này tương đối sớm. Lúc ba mẹ anh ta mua chỉ tính dễ dàng để anh ta học đại học ở nội thành làm kiêm chức lúc đó không cần đi tới đi lui vùng ngoại ô trường học, nên chỉ là mua hai phòng nhỏ một phòng khách, chỉ có một phòng tắm để vệ sinh, rửa mặt.
Đào Y ôm đống quần áo đi đến cửa phòng tắm, tay vừa nắm lên tay cầm trên cửa, cửa đã bị kéo ra từ bên trong.
Thẩm Thạc mặc quần dài màu đen áo ba lỗ trắng, trên tóc còn sót lại từng giọt từng giọt nước chậm rãi chảy xuống gương mặt, dọc theo cổ của anh chảy qua xương quay xanh cương nghị, từ từ biến mất vào áo ba lỗ trắng.
Đào Y không phải chưa xem mỹ nam vừa tắm ra. Năm đó cùng Lục Tiếu, Thẩm Dục kiêm chức ở radio, cô vẫn ở trong nhà này, lúc Thẩm Dục tắm xong mặc quần cộc ngắn lớn và áo ba lỗ lúc ẩn lúc hiện trước mặt bọn họ, cô không có ý tưởng lộn xộn gì.
Nhưng lúc này, chợt thấy dáng vẻ này của Thẩm Thạc ở ngưỡng cửa phòng tắm, không biết đã xảy ra chuyện gì, mặt của cô trở nên thông suốt, tùy tùy tiện tiện lên tiếng chào hỏi anh, bước vào phòng tắm.
Cửa bịch một tiếng bị đóng.
Thẩm Thạc bị giam bên ngoài cửa phòng tắm không nhịn được nhếch môi cười vui vẻ, nhìn cửa phòng tắm như có điều suy nghĩ, nhưng cũng chỉ một lúc, anh dương khóe môi đi đến phòng ngủ của mình.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn, Đào Y vội vàng vỗ nước lạnh vào trên mặt mình, hạ nhiệt độ cho khuôn mặt nóng bỏng của mình.
Cô cảm giác mình hơi mất mặt.
Đây không phải là lần đầu tiên ở chung nhà với một người đàn ông, làm sao lúc này cứ không bình tĩnh suy nghĩ lung tung?
Đào Y, ổn định, ổn định.
Thẩm Thạc là quân nhân, quân nhân rất chính trực rất chính trực, sẽ không làm gì cô.
Đào Y làm công tác tư tưởng cho bản thân mà hoàn toàn bỏ quên đồng chí quân nhân cũng là người, là người thì có thất tình lục dục, huống chi có ai quy định mặc đồng phục quân nhân thì không thể đóng cửa lại đối diện với bạn gái hoặc vợ của mình, nhất là quân tử vẫn tâm tâm niệm niệm bạn gái hoặc vợ không?
Nếu thật sự như vậy, đoán chừng quân nhân này nên họ Liễu.
Đào Y tắm xong, lại dùng máy sáy tóc sáy khô tóc của mình, mới đi đến mở khóa cửa phòng tắm ra.
Trước khi bước chân ra, cô còn ngó dáo dác tra xét tình hình quân địch, nhìn Thẩm Tham mưu trưởng đại nhân có ý đồ bất chính canh giữ bên ngoài hay không.
Đợi điều tra xong, sau khi xác nhận an toàn, cô mới lắc mình ra khỏi phòng tắm, nhanh chóng ôm quần áo tắm rửa chạy đến phòng ngủ của mình.
Một đường bình tĩnh.
Đào Y chạy đến phòng ngủ của mình, tùy tiện ném quần áo trong tay vào giỏ đồ bẩn, nhìn để gương xóa sạch những đồ trang điểm vẽ loạn trên mặt, làm xong, đang định chạy lên giường xem tiểu thuyết, trong phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Tâm Đào Y nhất thời nhảy lỡ một nhịp, vẫn duy trì hai tay bám giường, dáng vẻ một chân đặt trên giường, không biết nên làm bộ như đã lên giường ngủ, hay là đi mở cửa hỏi anh có chuyện gì.
Tiếng gõ cửa ngược lại không vội, vang lên hai tiếng sau đó không có âm thanh.
Đào Y do dự lúc nghe cửa không có tiếng vang, không biết Thẩm Thạc đã đi rồi hay không, đặt IPAD ở đầu giường, tò mò đi đến mở cửa.
Sau đó, cô thấy Thẩm Thạc đứng ở cửa tự tiếu phi tiếu nhìn cô.
Thật sự lòng hiếu kỳ hại chết mèo!
Mà Đào Y không biết, lòng hiếu kỳ hại chết không chỉ là mèo, còn có mèo trong sạch.
Đào Y lập tức núp sau cửa, chỉ sợ anh thấy mình mặc áo ngủ Winnie the Pooh, nắm cửa, ghé đầu hỏi: “Có chuyện gì?”
Thẩm Thạc đưa gì đó trong tay đến trước mặt của Đào Y, mặt bình tĩnh mà chính trực nói: “Vật của em rơi trên mặt đất.”
Đào Y vừa nhìn tiểu khả ái lắc tới lắc lui treo trong tay anh, nhưng không phải là cái mình vừa thay lại sao?
Mặt của cô cứng lại.
Cô đoạt lấy tiểu khả ái, lắp bắp nói tiếng cám ơn, tính đóng cửa.
Thật không dễ dàng gõ mở cửa Thẩm Thạc làm sao có thể khinh địch như vậy mà buông tha cơ hội để cô nhanh chóng thành vợ mình như vậy, anh duỗi chân dài, bước vào trong cửa, vẻ mặt Đào Y kinh ngạc không có trải rộng ra, anh nhẹ nhàng quay cơ thể của cô lại, đặt cô trên cánh cửa.
Nụ hôn giành giật từng giây rơi xuống tràn đầy trời đất, dầy đặc chặt chẽ bao trùm môi mềm mại của cô, khiến cô không có cơ hội mở miệng đặt câu hỏi, lưỡi anh linh hoạt chui vào trong miệng của cô, đuổi theo cô, ép buộc cùng nó quấn quít chơi đùa.
Không còn băn khoăn nữa, tay trái của anh siết chặt đầu của cô, tay phải từ từ dò xét xuống váy ngủ bằng bông của cô, tìm đến vạt dưới váy lại không hề do dự nhấc lên, tìm được da thịt bóng loáng của cô.
Ngoài miệng nụ hôn càng ngày càng nóng bỏng, thần trí của Đào Y đã sớm hỗn độn không rõ, hoàn toàn đắm chìm trong nhu tình khi anh cố ý xây dựng, vốn không biết tay của anh đã dò vào quần lót của cô, đang tìm kiếm nơi sâu thẳm vô cùng tư mật.
Ngón tay của anh luồng xuống dưới mép quần lót, tìm được hoa tâm trong u đàm của cô, thử dò quần lót bằng bông ngăn nhẹ nhàng mà kìm nén, cảm giác cơ thể của cô run lên bần bật, anh không ức chế nổi càng cứng rắn.
Ngón tay đang muốn chui vào trong quần lót của cô, chuông điện thoại di động vang lên vào thời khắc này.
Thẩm Thạc nhíu chân mày, không đợi Đào Y hoàn toàn thanh tĩnh, anh ôm cô khẽ đặt cô trên giường, cầm điện thoại di động của cô lên nhìn cũng không nhìn trực tiếp tháo pin, đặt trên tủ đầu giường.
Mắt thấy con ngươi Đào Y có khuynh hướng trấn tĩnh, anh bỗng nhiên cúi đầu, môi lưỡi nóng rực phủ lên môi càng sưng của cô.
Tay nhấc quần ngủ cô lên, nhẹ nhàng vuốt ve lên, bám vào trên mềm mại của cô, nhiều lần kéo nặn điểm anh đào, mạnh yếu vừa phải vuốt ve khối tuyết trắng, nghe trong miệng của cô không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ thật thấp, anh mâu mầu càng nồng đậm, mâu tâm thâm sâu như có hai luồng hỏa diễm nóng rực muốn nhảy ra, đoàn đoàn bao vây cô gái nhỏ dưới người.
Tay Thẩm Thạc chạy dọc xuống, nhẹ nhàng kéo quần nhỏ của cô xuống, đầu ngón tay trượt đến hoa nhị của cô, chậm chạp mềm mại vê...
Âm thanh rên rỉ Đào Y đứt quãng phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của cô, Thẩm Thạc hoàn toàn lột quần ngủ của cô xuống, khi thấy trắng nõn của cô linh lung có hứng thú, trong con ngươi càng dâng cao ngọn lửa.
Anh lập tức cúi đầu, ngậm viên anh đào, không nhẹ không nặng liếm láp kéo nhẹ, tay trái đặt trên một khối mềm mại khác không ngừng vuốt ve thành các loại hình dáng, mà bên phải đầu ngón tay vẫn gảy trong hồ sâu đã cỏ dại lan tràn...
Cơ thể Đào Y càng ngày càng mềm, mềm giống như một bãi nước xuân.
Thẩm Thạc ước chừng cô không sai biệt lắm, cứng rắn đi đến u đàm của cô, chậm rãi cọ xát dính trên đầm nước, tìm được huyệt động động thân, tiến vào gần nửa.
“Đau...” Đào Y ưm lên tiếng, ý thức có bộ phận hấp lại, khi nhìn rõ người đàn ông tuấn đĩnh bám trên người thì ý thức cô thông suốt được tình cảnh của mình giờ phút này. Nhưng cô không giãy giụa, cũng không ngăn cản, chỉ là con ngươi nổi sương mù dịu dàng nhìn anh, “Đau...”
Thấy Đào Y không phản kháng, cũng không hề có dấu hiệu không muốn, đáy lòng Thẩm Thạc lập tức xông ra vô vàng mừng rỡ. Anh cúi đầu hôn môi Đào Y, giọng từ tính đã sớm khàn khàn không chịu nổi mang theo tràn đầy sủng ái và thương tiếc, nói: “Nhịn chút, nhịn nữa lập tức tốt.”
Hàm răng Đào Y cắn lên môi dưới, vốn muốn mượn điều này nhịn đau, nhưng chỉ vừa cắn lên, môi của cô lập tức bị môi dày mỏng vừa phải ngăn chặn lại, lưỡi của anh cẩn thận liếm môi dưới của cô suýt nữa bị thương, d!@$đanl!!$#quy@!%don mang theo trấn an, nhẹ nhàng mút vào.
Cùng lúc đó, anh từ từ đẩy vào, ánh mắt Đào Y mê ly lần nữa, anh đẩy mạnh, hoàn toàn chôn trong huyệt động sâu thẳm.
Đào Y rên lên một tiếng, khóe mắt thấm ra một giọt nước mắt.
Thẩm Thạc yên lặng bất động ngừng lại, tay vẫn gảy ở chỗ hoa tâm nhợt nhạt tinh tế, ước chừng cô không còn đau đớn như vậy, mới chậm rãi rút ra đẩy vào...
Một dòng lại một dòng điện kỳ dị chảy xiết đến trái tim, Đào Y ôm lấy cái đó không ngừng đẩy eo, không nhịn được cuối đầu rên rỉ, hoa đào xinh đẹp trong mắt vì vừa rồi nước mắt lấm tấm nhiều ánh sang ngọc chí cực.
Thẩm Thạc vừa □, vừa vỗ về chơi đùa hai luồng mềm mại của cô, xoa dịu đau đớn của cô, cũng muốn để cô nhớ lại tốt đẹp lần đầu tiên cùng anh.
Qua mấy phút, khi cảm giác vách tường bên trong huyệt động đột nhiên co rúc lại, Thẩm Thạc rên lên một tiếng, dòng nước xiết cũng đúng lúc bắn ra...
Qua 30 phút, Thẩm Thạc nhẹ nhàng mà giải quyết Đào Y xụi lơ ở trên giường, tự mình ra khỏi phòng ngủ, qua mười mấy phút, anh trở lại, nhẹ nhàng ôm lấy Đào Y, dưới việc Đào Y buồn ngủ mà lại xấu hổ lại nghi ngờ, ôm cô ra phòng ngủ, lại ôm vào phòng tắm, bỏ vào trong nước ấm áp, lấy tay tinh tế dầy đặc nhẹ nhàng dịu dàng tắm sạch thân thể và bên dưới.
Mặt Đào Y càng xinh đẹp, bỗng nhiên kẹp chặc hai chân ngăn cản anh rửa sạch chỗ riêng tư cho mình, Thẩm Thạc cũng mỉm cười hôn môi của cô, nói: “Ngoan, tắm rồi sẽ thoải mái hơn.”
“Em, em tự mình tắm.” Nữa là tùy tiện như Đào Y, sau khi trải qua quá trình cô gái biến thành phụ nữ vẫn vô cùng thẹn thùng.
Thẩm Thạc hôn rồi lại hôn môi của cô, cưng chìu nói: “Ngoan, em đã không còn khí lực, anh giúp em sẽ nhanh hơn.”
Đào Y còn muốn căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, hai chân đã bị tay Thẩm Thạc nhẹ nhàng tách ra, tay hơi thô ráp kẹp nước ấm ôn nhu rửa sạch dính ngấy cho cô.
Tác giả :
Lăng Tinh Tuyết