Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư!
Chương 83: Dễ dàng trở mặt cũng là năng lực
Tiêu Sơ Âm bị nhốt trong một căn phòng được bố trí đặc biệt, đây là nơi bắt nhốt bọn nha hoàn nô dịch phạm sai lầm. Ngọn lửa màu lam bay phất phơ trên lò lửa. Thân phận Vương phi đặc biệt, hình phạt trong phòng không ai dám động thủ.
Hai tay Tiêu Sơ Âm bị trói, cúi đầu đứng giữa phòng, không có động tĩnh gì.
“Gia.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói hành lễ của thị vệ: “Người ở bên trong.”
Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, bước vào phòng. So với ánh mặt trời long lanh bên ngoài có sự khác biệt rất lớn. Vừa mới bước vào căn phòng u tối đã cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo, bó đuốc trên tường đang cháy hừng hực, không hề có chút ấm áp nào.
Cuối hành lang là chỗ giam giữ Tiêu Sơ Âm. Vũ Văn Tư Dạ cho thị vệ lui ra, đi tới phía trước, cách cự ly một người nhìn kỹ nàng.
Chóp mũi nhỏ nhắn, đôi môi đầy đặn có chút tái nhợt. Cổ tay gầy mảnh bị buộc bởi một nút thắt lớn, mặc dù đôi chân chưa từng cách mặt đất, nhưng tư thế này cũng khiến cho người ta mệt mỏi. Nếu bị trói lâu quá, hai tay có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng cúi đầu, không hề ý thức được phía trước có người. Cúi đầu yên tĩnh đứng dưới ánh sáng u ám trong phòng, chẳng hề sợ hãi.
Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày, vươn tay chụp bả vai nàng.
Nàng vẫn cúi đầu, yên tĩnh không giống như người sắp phải bị hủy dung.
“Tiêu Sơ Âm.” Hắn thấp giọng gọi nàng.
“Hưm…hưm…” Tiếng hít thở khe khẽ mang theo vẻ buồn ngủ trong phòng giam vang lên.
Tay Vũ Văn Tư Dạ đang vươn ra lúng túng dừng trên vai nàng. Nàng lại ngủ trong phòng này. Khóe miệng bất giác giật giật vài cái, hắn chìa tay định lay tỉnh nàng.
Trong phòng hình phạt u tối, ngoại trừ bó đuốc trên vách tường chiếu ra ánh sáng vàng ấm, những tia sáng ngoài cửa sổ chiếu hắt vào ánh sáng nhàn nhạt, lẳng lặng rơi trên nửa khuôn mặt trắng mịn của Tiêu Sơ Âm.
Tay Vũ Văn Dư Dạ dừng lại, nàng cởi bỏ móng vuốt phòng bị, lẳng lặng đứng trước mặt hắn. Không mang theo bất kì sự tàn bạo nào trên khuôn mặt điềm nhiên ấy, hơi thở đều mang theo hương vị hồn nhiên trong sáng. Sự kiên cường thường ngày của nàng, sự gàn dở của nàng, cái ngông nghênh của nàng, cả vẻ âm thầm chịu đựng cũng chìm theo đôi mắt đang khép lại. Khiến hắn cảm thấy trống ngực đang dồn dập…
Ngón tay khẽ run, dừng trên làn da nhẵn bóng như trân châu, đầu ngón tay chợt nóng lên, như có dòng điện lan ra toàn thân. Hắn có chút hoảng hốt, đầu ngón tay lưu luyến lướt trên mặt nàng.
Tiêu Sơ Âm không an phận cọ cọ khuôn mặt, ban nãy mặt nàng có cảm giác rất kỳ quái, ngưa ngứa mà rất thoải mái, cảm xúc ấm áp khiến nàng không kìm được muốn dựa gần thêm chút nữa. Rất giống…rất giống lúc nhỏ mẹ hay vuốt mặt nàng, nói với nàng mẹ phải đi xa, phải rất lâu, rất lâu nữa mới có thể trở về…
Nhưng mẹ không hề quay về, mẹ chưa bao giờ nói dối nàng như cái danh kẻ nối dối mẹ mang trên người. Làm cho mộng đẹp từ năm ba tuổi của nàng đã sụp đổ vào năm sáu tuổi. Những đứa con của chú đều chê cười nàng, nói nàng không có mẹ, là ba nhặt được.
“Mẹ.” Nàng sốt ruột muốn bắt lấy hơi ấm đang mất đi, bật kêu thành tiếng. Vươn tay ra bắt lấy, nhưng vì hai tay không thể động đậy, bỗng chốc tỉnh lại.
Vũ Văn Tư Dạ thấy nàng trong lúc ngủ mơ nôn nóng thốt ra tiếng, thu tay lùi về phía sau, tầm mắt dừng ở nơi khác.
“Vương gia.” Tiêu Sơ Âm bừng tỉnh trong cơn ác mộng, thở hổn hển nhìn thấy Vũ Văn Tư Dạ đứng trước mặt, loại cảm giác thất vọng thoáng qua trong giây lát. Nàng vừa mơ thấy mẹ, cho dù là ở kiếp trước, mẹ cũng rất ít khi đi vào giấc mơ của nàng. Kí ức thuở nhỏ quá mơ hồ, nàng chỉ chạm vào một mảnh hỗn độn. Hôm nay nằm mơ thấy mẹ rõ ràng như vậy lại ở trong căn phòng đen tối này.
“Ngươi gặp ác mộng sao?” Đầu ngón tay của hắn còn giữ lại hơi ấm của nàng.
“Ừ. Mơ thấy người đã rất lâu không gặp rồi.” Nàng thở hổn hển, nghĩ đến cảm giác ấm áp trên khuôn mặt ban nãy, ánh mắt xẹt qua Vũ Văn Tư Dạ. Nàng cười bất đắc dĩ, nàng đang nghĩ cái gì chứ, Vũ Văn Tư Dạ tới hủy dung nàng, nàng lại cho rằng đó là hắn, xem ra gần đây nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.
Hắn đưa tay cởi nút buộc đang trói tay nàng. Lúc buộc cổ tay có hơi chặt nên đã xuất hiện vài vết hằn lờ mờ.
“Ngươi thả ta ra, lúc bị hủy dung ta sẽ chạy, đó là phản ứng theo bản năng của cơ thể, không phải ta muốn phản kháng. Ngươi cứ trói lại đi, vạn nhất ta làm ngươi bị thương, tội lại tăng thêm một bậc, ta chịu không nổi đâu.” Tiêu Sơ Âm nhắc nhở hắn.
Khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ cong lên, sau khi cởi nút buộc cho nàng lại khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, nói: “Trừng phạt vài tiểu thiếp di nương, ngươi đã nghĩ ngươi là nữ hiệp, muốn đả thương bổn vương, ngươi đợi kiếp sau xem có khả năng đó hay không.”
Ặc, Đầu nàng hơi chậm chạp, nghe giọng điệu của hắn hình như không có tức giận? Không phải hắn tức đến đầu bốc khói mới đi sao? Sao bây giờ cứ như là quan hệ với nàng tốt lắm vậy.
“Hì…” Xoa cổ tay bầm tím, nàng cúi đầu ngắm vẻ mặt của hắn: “Vương gia, ngươi còn trở mặt nhanh hơn cả bọn nữ nhân, một khắc trước còn tối sầm mặt muốn đánh muốn giết ta, bây giờ lại thả ta, bộ dạng tốt lành. Ngươi đừng như vậy, chúng ta đều là người trưởng thành, nói trắng ra đi, tóm lại là ngươi muốn thế nào?”
Hắn nhịn xuống xúc động muốn bóp chết nàng, nữ nhân này thật đúng là không biết suy xét, hắn gay gắt với nàng, nàng lên án hắn, hắn đối tốt với nàng một chút nàng lại nghi ngờ động cơ của hắn.
Nghĩ đến câu nói của Trưởng Tôn Tông Lam: “Vương phi giống như đã biến thành người khác…” Hắn ném dây thừng qua một bên, nói: “Mấy ngày nữa là xuân chập tiết, ngày sinh của Tiêu Thục phi, bổn vương không muốn mang theo nữ nhân bị hủy dung tiến cung đâu.”
Tiêu Sơ Âm vuốt cằm gật đầu: “Ừm, lý do này không tệ, nhưng tiếc là vẫn có chút gượng ép.”
Nàng giãn tay đá chân hoạt động thân thể trước mặt hắn, nghiêng đầu hỏi: “Vương gia, vì sao ngươi không chịu bỏ ta?”
Vũ Văn Tư Dạ cố gắng không xoay đầu rời đi mà kiên nhẫn hỏi ngược lại: “Bổn vương là Thân vương, bỏ vợ là việc phải được Ngự sử thẩm tra, ngươi nói xem, vì sao bổn vương phải bỏ ngươi?”
“A” Nàng bừng tỉnh đại ngội, tự vỗ đầu mình, sao nàng lại không nghĩ tới chứ.
“Thân vương hoàng tộc, việc bỏ vợ phải được Ngự sử thượng thư thẩm duyệt, nếu Vương gia bỏ ta, cứ một truyền mười, mười truyền một trăm. Mọi người đều biết ngươi bỏ ta, vậy thì đúng là khó làm, nếu vừa phải giữ lại thanh danh của ngươi, vừa muốn hành hạ ta, khó trách đêm tân hôn ngươi đã hạ độc thủ với ta. Muốn như vậy, ngươi cũng có chút bất đắc dĩ…” Nàng cố ý đứng ở góc độ của hắn mà suy nghĩ.
“Giữ danh tiếng cho bổn vương?” Hắn không hiểu, nữ nhân này rốt cuộc là đang nói cái gì, bất quá hắn chỉ tìm một lý do nàng không hiểu lấy lệ. Vì sao nàng còn có bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ như vậy?
“Đúng rồi.” Tiêu Sơ Âm có chút phiền não: “Nếu ngươi bỏ ta, như vậy toàn bộ triều đình đều sẽ biết năng lực của ngươi không hề có, chẳng phải đều sẽ chê cười ngươi hay sao, thật là khó làm.”
Năng lực? Khuôn mặt Vũ Văn Tư Dạ đầy vạch đen…Nàng đang nói về phương diện năng lực của hắn sao…
Hai tay Tiêu Sơ Âm bị trói, cúi đầu đứng giữa phòng, không có động tĩnh gì.
“Gia.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói hành lễ của thị vệ: “Người ở bên trong.”
Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, bước vào phòng. So với ánh mặt trời long lanh bên ngoài có sự khác biệt rất lớn. Vừa mới bước vào căn phòng u tối đã cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo, bó đuốc trên tường đang cháy hừng hực, không hề có chút ấm áp nào.
Cuối hành lang là chỗ giam giữ Tiêu Sơ Âm. Vũ Văn Tư Dạ cho thị vệ lui ra, đi tới phía trước, cách cự ly một người nhìn kỹ nàng.
Chóp mũi nhỏ nhắn, đôi môi đầy đặn có chút tái nhợt. Cổ tay gầy mảnh bị buộc bởi một nút thắt lớn, mặc dù đôi chân chưa từng cách mặt đất, nhưng tư thế này cũng khiến cho người ta mệt mỏi. Nếu bị trói lâu quá, hai tay có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nàng cúi đầu, không hề ý thức được phía trước có người. Cúi đầu yên tĩnh đứng dưới ánh sáng u ám trong phòng, chẳng hề sợ hãi.
Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày, vươn tay chụp bả vai nàng.
Nàng vẫn cúi đầu, yên tĩnh không giống như người sắp phải bị hủy dung.
“Tiêu Sơ Âm.” Hắn thấp giọng gọi nàng.
“Hưm…hưm…” Tiếng hít thở khe khẽ mang theo vẻ buồn ngủ trong phòng giam vang lên.
Tay Vũ Văn Tư Dạ đang vươn ra lúng túng dừng trên vai nàng. Nàng lại ngủ trong phòng này. Khóe miệng bất giác giật giật vài cái, hắn chìa tay định lay tỉnh nàng.
Trong phòng hình phạt u tối, ngoại trừ bó đuốc trên vách tường chiếu ra ánh sáng vàng ấm, những tia sáng ngoài cửa sổ chiếu hắt vào ánh sáng nhàn nhạt, lẳng lặng rơi trên nửa khuôn mặt trắng mịn của Tiêu Sơ Âm.
Tay Vũ Văn Dư Dạ dừng lại, nàng cởi bỏ móng vuốt phòng bị, lẳng lặng đứng trước mặt hắn. Không mang theo bất kì sự tàn bạo nào trên khuôn mặt điềm nhiên ấy, hơi thở đều mang theo hương vị hồn nhiên trong sáng. Sự kiên cường thường ngày của nàng, sự gàn dở của nàng, cái ngông nghênh của nàng, cả vẻ âm thầm chịu đựng cũng chìm theo đôi mắt đang khép lại. Khiến hắn cảm thấy trống ngực đang dồn dập…
Ngón tay khẽ run, dừng trên làn da nhẵn bóng như trân châu, đầu ngón tay chợt nóng lên, như có dòng điện lan ra toàn thân. Hắn có chút hoảng hốt, đầu ngón tay lưu luyến lướt trên mặt nàng.
Tiêu Sơ Âm không an phận cọ cọ khuôn mặt, ban nãy mặt nàng có cảm giác rất kỳ quái, ngưa ngứa mà rất thoải mái, cảm xúc ấm áp khiến nàng không kìm được muốn dựa gần thêm chút nữa. Rất giống…rất giống lúc nhỏ mẹ hay vuốt mặt nàng, nói với nàng mẹ phải đi xa, phải rất lâu, rất lâu nữa mới có thể trở về…
Nhưng mẹ không hề quay về, mẹ chưa bao giờ nói dối nàng như cái danh kẻ nối dối mẹ mang trên người. Làm cho mộng đẹp từ năm ba tuổi của nàng đã sụp đổ vào năm sáu tuổi. Những đứa con của chú đều chê cười nàng, nói nàng không có mẹ, là ba nhặt được.
“Mẹ.” Nàng sốt ruột muốn bắt lấy hơi ấm đang mất đi, bật kêu thành tiếng. Vươn tay ra bắt lấy, nhưng vì hai tay không thể động đậy, bỗng chốc tỉnh lại.
Vũ Văn Tư Dạ thấy nàng trong lúc ngủ mơ nôn nóng thốt ra tiếng, thu tay lùi về phía sau, tầm mắt dừng ở nơi khác.
“Vương gia.” Tiêu Sơ Âm bừng tỉnh trong cơn ác mộng, thở hổn hển nhìn thấy Vũ Văn Tư Dạ đứng trước mặt, loại cảm giác thất vọng thoáng qua trong giây lát. Nàng vừa mơ thấy mẹ, cho dù là ở kiếp trước, mẹ cũng rất ít khi đi vào giấc mơ của nàng. Kí ức thuở nhỏ quá mơ hồ, nàng chỉ chạm vào một mảnh hỗn độn. Hôm nay nằm mơ thấy mẹ rõ ràng như vậy lại ở trong căn phòng đen tối này.
“Ngươi gặp ác mộng sao?” Đầu ngón tay của hắn còn giữ lại hơi ấm của nàng.
“Ừ. Mơ thấy người đã rất lâu không gặp rồi.” Nàng thở hổn hển, nghĩ đến cảm giác ấm áp trên khuôn mặt ban nãy, ánh mắt xẹt qua Vũ Văn Tư Dạ. Nàng cười bất đắc dĩ, nàng đang nghĩ cái gì chứ, Vũ Văn Tư Dạ tới hủy dung nàng, nàng lại cho rằng đó là hắn, xem ra gần đây nàng suy nghĩ quá nhiều rồi.
Hắn đưa tay cởi nút buộc đang trói tay nàng. Lúc buộc cổ tay có hơi chặt nên đã xuất hiện vài vết hằn lờ mờ.
“Ngươi thả ta ra, lúc bị hủy dung ta sẽ chạy, đó là phản ứng theo bản năng của cơ thể, không phải ta muốn phản kháng. Ngươi cứ trói lại đi, vạn nhất ta làm ngươi bị thương, tội lại tăng thêm một bậc, ta chịu không nổi đâu.” Tiêu Sơ Âm nhắc nhở hắn.
Khóe miệng Vũ Văn Tư Dạ cong lên, sau khi cởi nút buộc cho nàng lại khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày, nói: “Trừng phạt vài tiểu thiếp di nương, ngươi đã nghĩ ngươi là nữ hiệp, muốn đả thương bổn vương, ngươi đợi kiếp sau xem có khả năng đó hay không.”
Ặc, Đầu nàng hơi chậm chạp, nghe giọng điệu của hắn hình như không có tức giận? Không phải hắn tức đến đầu bốc khói mới đi sao? Sao bây giờ cứ như là quan hệ với nàng tốt lắm vậy.
“Hì…” Xoa cổ tay bầm tím, nàng cúi đầu ngắm vẻ mặt của hắn: “Vương gia, ngươi còn trở mặt nhanh hơn cả bọn nữ nhân, một khắc trước còn tối sầm mặt muốn đánh muốn giết ta, bây giờ lại thả ta, bộ dạng tốt lành. Ngươi đừng như vậy, chúng ta đều là người trưởng thành, nói trắng ra đi, tóm lại là ngươi muốn thế nào?”
Hắn nhịn xuống xúc động muốn bóp chết nàng, nữ nhân này thật đúng là không biết suy xét, hắn gay gắt với nàng, nàng lên án hắn, hắn đối tốt với nàng một chút nàng lại nghi ngờ động cơ của hắn.
Nghĩ đến câu nói của Trưởng Tôn Tông Lam: “Vương phi giống như đã biến thành người khác…” Hắn ném dây thừng qua một bên, nói: “Mấy ngày nữa là xuân chập tiết, ngày sinh của Tiêu Thục phi, bổn vương không muốn mang theo nữ nhân bị hủy dung tiến cung đâu.”
Tiêu Sơ Âm vuốt cằm gật đầu: “Ừm, lý do này không tệ, nhưng tiếc là vẫn có chút gượng ép.”
Nàng giãn tay đá chân hoạt động thân thể trước mặt hắn, nghiêng đầu hỏi: “Vương gia, vì sao ngươi không chịu bỏ ta?”
Vũ Văn Tư Dạ cố gắng không xoay đầu rời đi mà kiên nhẫn hỏi ngược lại: “Bổn vương là Thân vương, bỏ vợ là việc phải được Ngự sử thẩm tra, ngươi nói xem, vì sao bổn vương phải bỏ ngươi?”
“A” Nàng bừng tỉnh đại ngội, tự vỗ đầu mình, sao nàng lại không nghĩ tới chứ.
“Thân vương hoàng tộc, việc bỏ vợ phải được Ngự sử thượng thư thẩm duyệt, nếu Vương gia bỏ ta, cứ một truyền mười, mười truyền một trăm. Mọi người đều biết ngươi bỏ ta, vậy thì đúng là khó làm, nếu vừa phải giữ lại thanh danh của ngươi, vừa muốn hành hạ ta, khó trách đêm tân hôn ngươi đã hạ độc thủ với ta. Muốn như vậy, ngươi cũng có chút bất đắc dĩ…” Nàng cố ý đứng ở góc độ của hắn mà suy nghĩ.
“Giữ danh tiếng cho bổn vương?” Hắn không hiểu, nữ nhân này rốt cuộc là đang nói cái gì, bất quá hắn chỉ tìm một lý do nàng không hiểu lấy lệ. Vì sao nàng còn có bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ như vậy?
“Đúng rồi.” Tiêu Sơ Âm có chút phiền não: “Nếu ngươi bỏ ta, như vậy toàn bộ triều đình đều sẽ biết năng lực của ngươi không hề có, chẳng phải đều sẽ chê cười ngươi hay sao, thật là khó làm.”
Năng lực? Khuôn mặt Vũ Văn Tư Dạ đầy vạch đen…Nàng đang nói về phương diện năng lực của hắn sao…
Tác giả :
Lạc Thanh