Trọn Kiếp Yêu
Chương 66
☆, Chương 20.3
Trần Dữ có chút cảm khái. Thấy Hoa Thiệu Đình đi đến bên cửa sổ, anh ta cũng đi theo.
Hoa Thiệu Đình kéo rèm cửa sổ, bên ngoài trời đã nhá nhem tối. Anh dõi mắt về phía trước, một lúc sau mới quay đầu nói với Trần Dữ: “Chú hãy về đi”.
“Tiên sinh.” Trần Dữ cất giọng khẩn thiết: “Chắc chắn tiên sinh biết tại sao tôi lại đến đây. Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi không có năng lực ngồi lên chiếc ghế đó. Nếu tiên sinh muốn…”.
Hoa Thiệu Đình mỉm cười. Nụ cười của anh không giống trước kia. Có lẽ bầu không khí ở Hải Đường Các khiến con người ta không thoải mái, cũng có thể bây giờ suy nghĩ của anh thoáng hơn nên nụ cười rất chân thành.
Anh vỗ vai Trần Dữ, từ tốn mở miệng: “Tôi không có tâm tư đó. Tùy Viễn dặn tôi, sau ca mổ cần chú ý nghỉ ngơi thật tốt, sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề. Nhưng dù sao, quả tim này cũng không phải của tôi, kiểu gì mà chẳng có giới hạn, thọ đến mấy cũng chỉ mười lăm năm là nhiều nhất, có được điều đó cũng chẳng dễ dàng”.
Trần Dữ ngậm miệng. Anh ta không ngờ Hoa Thiệu Đình lại thẳng thắn bộc bạch về tình trạng sức khỏe của mình.
Hoa Thiệu Đình dõi mắt ra đường lớn, xe ô tô của trường học vừa dừng lại, Bùi Hoan đi tới đón Sênh Sênh, dắt tay con bé về nhà.
Trần Dữ không biết Hoa tiên sinh đang quan sát cái gì. Cho đến khi hai mẹ con Bùi Hoan tay nắm tay đi vào sân, anh ta mới hiểu.
Hoa Thiệu Đình đi vòng qua người Trần Dữ, ra cửa đón con gái. Nhìn thấy bố, Sênh Sênh liền lao vào lòng anh.
Bùi Hoan cầm vở bài tập của con bé ném lên bàn, than phiền với anh: “Con gái anh giỏi quá, cô giáo nói trong lớp chỉ có mình con bé không hoàn thành bài tập về nhà”.diễn♧đàn♧lê♧quý♧đôn
Hoa Thiệu Đình vỗ đầu Sênh Sênh, hỏi: “Sao vậy con?”.
Con bé ngẩng đầu, nhăn mặt nhíu mày: “Con đã viết ở quyển vở luyện chữ mấy trang rồi, tại sao còn phải viết lại?”.
Bùi Hoan liền giải thích, học sinh cần phải hoàn thành yêu cầu của cô giáo.
Hoa Thiệu Đình đột nhiên nói một câu: “Ừ, thế thì con đừng viết nữa”.
“Anh…” Bùi Hoan định mắng anh, chợt nhớ ra Trần Dữ vẫn còn ở đây, cô đành kéo con gái lên tầng trên thay quần áo.
Hoa Thiệu Đình vừa mỉm cười vừa lật giở quyển vở luyện chữ của con gái.
Trần Dữ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại mở miệng: “Tiên sinh, tiên sinh thật sự không suy nghĩ lại ư? Tôi vẫn không cho ai động đến Hải Đường Các”.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu, đặt quyển vở về chỗ cũ rồi ngồi xuống ghế.
Bây giờ, ánh mắt của Hoa tiên sinh đã hòa nhã hơn nhiều. Trong mắt anh chỉ có Bùi Bùi và con gái mình. Anh không cần hao tâm tổn trí về chuyện khác, không cần ngày đêm đề phòng những con người chẳng liên quan.
Anh nói với Trần Dữ: “Chú còn nhớ không? Tôi đến Lan Phường vào năm mười sáu tuổi. Tính ra, tôi đã ở Kính Lan Hội hai mươi năm rồi”.
Trần Dữ hơi cúi đầu. Bình thường, khi Hoa tiên sinh chưa cho phép, mọi người chỉ có thể đứng nghe anh nói chuyện. Mặc dù đã lên làm Hội trưởng nhưng Trần Dữ vẫn không dám ngồi đối diện anh.
Hoa Thiệu Đình tiếp tục lên tiếng: “Tương lai, tôi sống nhiều nhất cũng chỉ là mười lăm năm. Tôi bỏ ra hai mươi năm cuộc đời cho Kính Lan Hội, trong khi chỉ có thể cho mẹ con cô ấy mười lăm năm. Trần Dữ, chú còn muốn gây khó dễ cho tôi nữa sao?”.
Câu này của anh khiến Trần Dữ chẳng biết nói gì hơn, đành lặng lẽ ra về.
Hoa Thiệu Đình không có thói quen tiễn khách. Trần Dữ chào tạm biệt anh, anh chỉ gật đầu rồi quay người đi lên gác.
Buổi tối hôm đó, cả nhà Hoa Thiệu Đình ăn bánh nướng, cùng đón Trung thu.
Bị Bùi Hoan cằn nhằn một hồi, Hoa Thiệu Đình đành phá lệ, đi nói chuyện với Sênh Sênh, bảo con bé phải nghe lời cô giáo.
Thật ra, Sênh Sênh rất ngoan, điều duy nhất khiến con bé ghét là bài tập luyện viết chữ.
Kết quả của cuộc nói chuyện giữa hai bố con là, Sênh Sênh vừa chau mày, còn chưa kịp làm nũng, Hoa Thiệu Đình đã mềm lòng, hoàn toàn nhượng bộ.
Ở thời khắc đó, Bùi Hoan bắt đầu nghi ngờ, người đàn ông này liệu có phải là Hoa tiên sinh trong truyền thuyết?
Ban đêm bầu trời trong vắt, gió mát rượi, thích hợp với việc ngắm trăng. Bùi Hoan không có tâm trạng, trong lòng bực bội nên bảo Sênh Sênh về phòng trước.
Cô túm tay Hoa Thiệu Đình, thuyết phục anh dạy dỗ con gái: “Sao anh lại bảo con không muốn viết thì đừng viết, không muốn làm thì đừng làm… Sau này, nó còn nghe lời ai nữa?”.
Hoa Thiệu Đình ôm Bùi Hoan vào lòng, cất giọng đầy ý cười: “Em không cảm thấy câu này rất quen tai hay sao?”.
Bùi Hoan của anh năm xưa cũng vậy, vô cùng ngang ngược. Cô muốn trời muốn đất, anh đều đáp ứng.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng dịu mát khắp không gian. Sự khó chịu tan biến trong giây lát, Bùi Hoan tựa vào người anh, nói nhỏ: “Anh đã chiều em đến mức này còn chưa đủ hay sao?”.
Hoa Thiệu Đình áp mặt mình vào mặt cô, một lúc sau mới cất giọng trầm trầm: “Vĩnh viễn không đủ”.
_____HOÀN_____
Trần Dữ có chút cảm khái. Thấy Hoa Thiệu Đình đi đến bên cửa sổ, anh ta cũng đi theo.
Hoa Thiệu Đình kéo rèm cửa sổ, bên ngoài trời đã nhá nhem tối. Anh dõi mắt về phía trước, một lúc sau mới quay đầu nói với Trần Dữ: “Chú hãy về đi”.
“Tiên sinh.” Trần Dữ cất giọng khẩn thiết: “Chắc chắn tiên sinh biết tại sao tôi lại đến đây. Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tôi không có năng lực ngồi lên chiếc ghế đó. Nếu tiên sinh muốn…”.
Hoa Thiệu Đình mỉm cười. Nụ cười của anh không giống trước kia. Có lẽ bầu không khí ở Hải Đường Các khiến con người ta không thoải mái, cũng có thể bây giờ suy nghĩ của anh thoáng hơn nên nụ cười rất chân thành.
Anh vỗ vai Trần Dữ, từ tốn mở miệng: “Tôi không có tâm tư đó. Tùy Viễn dặn tôi, sau ca mổ cần chú ý nghỉ ngơi thật tốt, sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề. Nhưng dù sao, quả tim này cũng không phải của tôi, kiểu gì mà chẳng có giới hạn, thọ đến mấy cũng chỉ mười lăm năm là nhiều nhất, có được điều đó cũng chẳng dễ dàng”.
Trần Dữ ngậm miệng. Anh ta không ngờ Hoa Thiệu Đình lại thẳng thắn bộc bạch về tình trạng sức khỏe của mình.
Hoa Thiệu Đình dõi mắt ra đường lớn, xe ô tô của trường học vừa dừng lại, Bùi Hoan đi tới đón Sênh Sênh, dắt tay con bé về nhà.
Trần Dữ không biết Hoa tiên sinh đang quan sát cái gì. Cho đến khi hai mẹ con Bùi Hoan tay nắm tay đi vào sân, anh ta mới hiểu.
Hoa Thiệu Đình đi vòng qua người Trần Dữ, ra cửa đón con gái. Nhìn thấy bố, Sênh Sênh liền lao vào lòng anh.
Bùi Hoan cầm vở bài tập của con bé ném lên bàn, than phiền với anh: “Con gái anh giỏi quá, cô giáo nói trong lớp chỉ có mình con bé không hoàn thành bài tập về nhà”.diễn♧đàn♧lê♧quý♧đôn
Hoa Thiệu Đình vỗ đầu Sênh Sênh, hỏi: “Sao vậy con?”.
Con bé ngẩng đầu, nhăn mặt nhíu mày: “Con đã viết ở quyển vở luyện chữ mấy trang rồi, tại sao còn phải viết lại?”.
Bùi Hoan liền giải thích, học sinh cần phải hoàn thành yêu cầu của cô giáo.
Hoa Thiệu Đình đột nhiên nói một câu: “Ừ, thế thì con đừng viết nữa”.
“Anh…” Bùi Hoan định mắng anh, chợt nhớ ra Trần Dữ vẫn còn ở đây, cô đành kéo con gái lên tầng trên thay quần áo.
Hoa Thiệu Đình vừa mỉm cười vừa lật giở quyển vở luyện chữ của con gái.
Trần Dữ vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại mở miệng: “Tiên sinh, tiên sinh thật sự không suy nghĩ lại ư? Tôi vẫn không cho ai động đến Hải Đường Các”.
Hoa Thiệu Đình lắc đầu, đặt quyển vở về chỗ cũ rồi ngồi xuống ghế.
Bây giờ, ánh mắt của Hoa tiên sinh đã hòa nhã hơn nhiều. Trong mắt anh chỉ có Bùi Bùi và con gái mình. Anh không cần hao tâm tổn trí về chuyện khác, không cần ngày đêm đề phòng những con người chẳng liên quan.
Anh nói với Trần Dữ: “Chú còn nhớ không? Tôi đến Lan Phường vào năm mười sáu tuổi. Tính ra, tôi đã ở Kính Lan Hội hai mươi năm rồi”.
Trần Dữ hơi cúi đầu. Bình thường, khi Hoa tiên sinh chưa cho phép, mọi người chỉ có thể đứng nghe anh nói chuyện. Mặc dù đã lên làm Hội trưởng nhưng Trần Dữ vẫn không dám ngồi đối diện anh.
Hoa Thiệu Đình tiếp tục lên tiếng: “Tương lai, tôi sống nhiều nhất cũng chỉ là mười lăm năm. Tôi bỏ ra hai mươi năm cuộc đời cho Kính Lan Hội, trong khi chỉ có thể cho mẹ con cô ấy mười lăm năm. Trần Dữ, chú còn muốn gây khó dễ cho tôi nữa sao?”.
Câu này của anh khiến Trần Dữ chẳng biết nói gì hơn, đành lặng lẽ ra về.
Hoa Thiệu Đình không có thói quen tiễn khách. Trần Dữ chào tạm biệt anh, anh chỉ gật đầu rồi quay người đi lên gác.
Buổi tối hôm đó, cả nhà Hoa Thiệu Đình ăn bánh nướng, cùng đón Trung thu.
Bị Bùi Hoan cằn nhằn một hồi, Hoa Thiệu Đình đành phá lệ, đi nói chuyện với Sênh Sênh, bảo con bé phải nghe lời cô giáo.
Thật ra, Sênh Sênh rất ngoan, điều duy nhất khiến con bé ghét là bài tập luyện viết chữ.
Kết quả của cuộc nói chuyện giữa hai bố con là, Sênh Sênh vừa chau mày, còn chưa kịp làm nũng, Hoa Thiệu Đình đã mềm lòng, hoàn toàn nhượng bộ.
Ở thời khắc đó, Bùi Hoan bắt đầu nghi ngờ, người đàn ông này liệu có phải là Hoa tiên sinh trong truyền thuyết?
Ban đêm bầu trời trong vắt, gió mát rượi, thích hợp với việc ngắm trăng. Bùi Hoan không có tâm trạng, trong lòng bực bội nên bảo Sênh Sênh về phòng trước.
Cô túm tay Hoa Thiệu Đình, thuyết phục anh dạy dỗ con gái: “Sao anh lại bảo con không muốn viết thì đừng viết, không muốn làm thì đừng làm… Sau này, nó còn nghe lời ai nữa?”.
Hoa Thiệu Đình ôm Bùi Hoan vào lòng, cất giọng đầy ý cười: “Em không cảm thấy câu này rất quen tai hay sao?”.
Bùi Hoan của anh năm xưa cũng vậy, vô cùng ngang ngược. Cô muốn trời muốn đất, anh đều đáp ứng.
Ngoài cửa sổ, vầng trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng dịu mát khắp không gian. Sự khó chịu tan biến trong giây lát, Bùi Hoan tựa vào người anh, nói nhỏ: “Anh đã chiều em đến mức này còn chưa đủ hay sao?”.
Hoa Thiệu Đình áp mặt mình vào mặt cô, một lúc sau mới cất giọng trầm trầm: “Vĩnh viễn không đủ”.
_____HOÀN_____
Tác giả :
Huyền Mặc