Trọn Đời Về Sau
Chương 51
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Vạn Côn cho mình một ngày nhàn rỗi hiếm hoi, nằm lì trong nhà của Hà Lệ Chân.
Đầu tiên cậu ngủ nướng, Hà Lệ Chân dậy như thường lệ, làm xong bữa sáng, ăn xong bữa sáng, Vạn Côn vẫn còn nằm trong giường, Hà Lệ Chân hỏi cậu: "Hôm nay anh không đi làm à?"
"Không đi......" Một ngày không phải đi làm, ngay đến nói chuyện Vạn Côn cũng lè phè, nằm chễm chệ trên giường, cảm thấy có thể trải qua một ngày bên cái chăn.
Hà Lệ Chân biết cậu làm lụng vất vả, khó khăn lắm mới nghỉ được một hôm, cô cũng để kệ cậu, cho cậu tha hồ ngủ. Vạn Côn nằm biếng nhác trong giường một hồi, thiu thiu ngủ mấy lần, đến giữa trưa mới từ từ thức giấc.
Hà Lệ Chân mở cửa phòng ngủ ra, nắng từ bên ngoài chiếu vào, cô đến bên giường, vỗ vỗ chăn, "Giữa trưa rồi anh."
Vạn Côn giơ tay che nắng, Hà Lệ Chân đến cuộn chăn lại, "Dậy đi, ăn cơm."
Vạn Côn ngồi dậy trên giường, nhìn cô, nói: "Ngày mai phải đi làm rồi hả."
"Ừ."
Vạn Côn hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Hà Lệ Chân quay qua, "Hả?"
Vạn Côn nhìn vào mắt cô, nói: "Anh hỏi em đang nghĩ gì."
Lúc bấy giờ Hà Lệ Chân mới nhận ra mình đang ngẩn người, "Không có chi." Cô gấp chăn xong, đặt chỗ đầu giường, Vạn Côn thuận thế tựa lưng lên, Hà Lệ Chân không khỏi mắng cậu một câu, "Anh cứ như cậu nhớn ấy."
Vạn Côn cười nham nhở, mang một vẻ tự mãn toả ra từ trong xương cốt, "Phải rồi, bố chính là cậu nhớn." Cậu nói rồi chợt nhấc tay kéo Hà Lệ Chân tới bên, hôn một cái lên miệng cô.
"Cho cậu thơm cái nào."
"Anh đừng quậy." Hà Lệ Chân vội đứng lên, "Không ra nữa thì khỏi ăn cơm đi."
Cuối cùng Vạn Côn bò dậy, vào buồng vệ sinh rửa mặt, phát hiện một chiếc bàn chải đánh răng mới trên bồn rửa mặt, màu xanh nước biển, cậu vô cùng tự giác bóc cái bàn chải đánh răng ra, dùng luôn cái cốc của Hà Lệ Chân.
Ăn cơm xong, đã là hai giờ, trong một ngày ngắn ngủi, Hà Lệ Chân đã giặt giũ nấu nướng, quét tước dọn dẹp nguyên căn nhà. Vạn Côn ngồi trên ghế sô pha coi cô, sắp lé mắt.
"Sao nhanh như thế được nhỉ......." Vạn Côn ngắm Hà Lệ Chân đang làm việc.
"Cái gì nhanh?" Hà Lệ Chân hỏi.
"Thời gian." Vạn Côn lười biếng cả ngày, giọng nói hơi khản, "Cảm giác rất nhanh......"
Hà Lệ Chân hỏi: "Anh chả làm gì mà còn cảm thấy thời gian trôi nhanh?"
Vạn Côn đứng lên, mắt của Hà Lệ Chân vẫn di chuyển theo cặp mắt đen láy của cậu.
Đúng là thời gian trôi qua mau, trời trở lạnh rồi, đêm đã gần kề. Hà Lệ Chân bị Vạn Côn nhìn đến phát ngượng, quay đầu tính đi mở đèn trong phòng lên, vừa xoay người, Vạn Côn liền giữ lấy cô, Hà Lệ Chân biết cậu lại định bám dính vào cô thêm một hồi nữa, nên đứng yên bất động.
Vạn Côn ôm cô bằng một tay, ôm rất lâu, cằm gác lên đỉnh đầu của cô. Hà Lệ Chân hơi buồn cười, hỏi: "Anh đang làm gì thế hả?"
Vạn Côn đáp bằng giọng trầm khàn: "Làm nũng."
Hà Lệ Chân hỏi: "Làm nũng thế này à?"
Vạn Côn ừ một tiếng.
Hà Lệ Chân nói: "Anh làm gì ra hồn một chút được không."
Vạn Côn hói: "Sao anh thành không ra hồn rồi."
"Được." Hà Lệ Chân không phí lời với cậu nữa, "Anh cảm thấy như thế này tốt thì em cho anh gác một lúc là được."
Vạn Côn nói một cách đắc ý: "Ngoan quá......"
"Anh đừng có làm tới." Hà Lệ Chân ngẩng đầu, Vạn Côn nhấc cằm lên, hai người cứ vậy nhìn vào mắt nhau, Hà Lệ Chân nói: "Suốt ngày thấy được cái là làm tới."
"Nào có." Vạn Côn nói nghiêm túc: "Anh rất dễ thoả mãn."
Hà Lệ Chân: "Nhìn không ra."
"Thật mà." Vạn Côn nhìn vào mắt Hà Lệ Chân. Cô có một đôi mắt vô cùng dịu dàng, đôi mắt hai mí, ướt long lanh. Cô nhát gan, hiếm khi nhìn ai chằm chằm, lúc nhìn người khác ánh mắt thỉnh thoảng còn lảng tránh. Trời biết cậu nhìn bao là yêu ánh mắt nhẹ lay của cô, tựa như một chiếc lông vũ, thoảng qua cơn gió, sẽ không biết bay về phương nào.
Hà Lệ Chân cũng thích đôi mắt của Vạn Côn, từ trước cô đã cảm thấy, đôi mắt của cậu như hai ngọn lửa màu đen, không chính trực cho lắm, cũng không ấm áp cho lắm, nhưng vẫn tràn đầy sức mạnh.
Vạn Côn vốn định đùa đôi câu, chọc Hà Lệ Chân chơi, nhưng họ nhìn nhau hai giây sau, Vạn Côn chợt đổi ý, cậu nói lời tự đáy lòng mình.
"Nó tốt hơn cả những gì anh nghĩ......."
Hà Lệ Chân nghe không hiểu, "Cái gì tốt hơn cả những gì anh nghĩ?"
"Nó........" Vạn Côn vẫn không nói rõ là cái gì, câu chữ mập mờ, nhưng mắt cậu luôn nhìn Hà Lệ Chân, ánh mắt thẳng thắn thật thà, tựa như muốn nhìn thấu hết thảy những trải nghiệm và cuộc sống của họ.
"Thật đấy." Vạn Côn lẩm bẩm: "Hơn cả những gì trước đây anh đã từng nghĩ, tốt hơn quá nhiều quá nhiều."
Hà Lệ Chân chợt hiểu cậu đang nói gì, cô xoay người trong vòng tay của cậu, vuốt ve mái tóc cưng cứng của cậu, hỏi: "Sao anh lại có thể dại vậy cơ chứ, thế này mà đã thoả mãn rồi?"
Vạn Côn dán mặt vào má cô, đáp: "Phải nhìn xem nó là cái gì, có những điều anh muốn làm, thu được bao nhiêu anh cũng sẽ không thoả mãn, nhưng đối với em......." Giọng của Vạn Côn vừa thấp vừa trầm, "Những gì có hiện giờ, đã đủ rồi."
Hà Lệ Chân không nói, cô vươn cánh tay, ôm lấy người đàn ông trước mặt vào lòng.
Anh cảm thấy tốt, thế là được.
Kỳ nghỉ kết thúc, Hà Lệ Chân về trường làm việc, đáy lòng cô hơi lo âu, nhưng may sao từ ngày đầu, không có gì khác lạ. Lưu Dĩnh vẫn soạn giáo án như thường, Hồ Phi vẫn pha trà, Bành Thiến vẫn lướt mạng.
Hà Lệ Chân luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Hồ Phi một phen.
Cô muốn bỏ cái lớp dạy thêm của Lý Thường Gia, nhưng nghĩ cả ngày vẫn không sao nghĩ ra được một lý do chính đáng.
Ngày lại ngày trôi qua, buổi khai giảng của lớp học thêm càng lúc càng đến gần, Hà Lệ Chân càng lúc càng sốt ruột.
Cuối cùng, một buổi chiều nọ, Hà Lệ Chân gọi Hồ Phi ra để nói chuyện này.
"Cái gì? Không tham gia nữa?" Hồ Phi bị quyết định bất ngờ của Hà Lệ Chân làm giật mình, "Sao vậy? Sao lại không tham gia nữa?"
Hà Lệ Chân đáp: "Tôi rất ái ngại thưa thầy, trong...... trong nhà tôi có một số việc bận rộn, không thể không đi, thầy có cách nào giúp tôi chuyển lời đến thầy Lý không."
"Chỉ còn có hai ngày nữa thôi đó." Hồ Phi tính ngày, "Ngay cuối tuần này này, cô nói không tham gia là không tham gia, sát ngày kêu thầy Lý tìm đâu ra người đây?"
"Không phải còn có giáo viên ngữ văn khác sao ạ."
"Giáo viên khác thì được sắp xếp vào lớp của giáo viên đó chứ." Hồ Phi nói, "Cô Hà à, cô có cách nào đừng như vậy được không hả, nhận lời rồi trở tay thì cũng phải cho người ta một cơ sở tâm lý chứ, tự dưng đùng đùng không đi nữa, làm cho tôi khó lòng giải thích được với thầy Lý lắm."
Hà Lệ Chân cúi đầu, nói: "Tôi thật sự không đi được nữa....."
Hồ Phi không nói gì, Hà Lệ Chân đợi một lúc, ngẩng đầu, thấy Hồ Phi đang còn gọi điện thoại.
"Ồ, ồ đúng, là tôi, à thì là thế này, Hà Lệ Chân đó mà, cô giáo Hà đó, hiện giờ cô ấy có chút chuyện muốn nói với anh."
Bỗng dưng Hà Lệ Chân bắt đầu run, cô không nghe được giọng nói trong điện thoại, chỉ là theo cảm giác phản xạ của cô, người trong máy là Lý Thường Gia.
"Dạ chào anh." Hồ Phi nói mấy câu rồi đưa di động cho Hà Lệ Chân, kêu cô: "Cô có lý do gì thì tự cô nói với Lý Thường Gia đi."
Hà Lệ Chân không muốn nhận điện thoại, nhưng Hồ Phi cứ đưa, tỏ ý cô mà không cầm lấy thì tôi không buông tha, Hà Lệ Chân do dự vài giây, vẫn đón lấy chiếc đi động.
"A lô......"
"Cô Hà hả, tôi là Lý Thường Gia đây, cô có gì muốn nói với tôi vậy."
"Tôi......" Hà Lệ Chân liếc Hồ Phi một cái, sau đó dời ánh mắt, nói: "Tôi muốn nói với thầy một tiếng, chỗ lớp dạy thêm của thầy, có thể là tôi không đi được rồi."
"Đi không được? Tại sao?"
"......." Hà Lệ Chân đáp: "Trong nhà có chuyện."
"Chuyện gì?"
Hà Lệ Chân đáp: "Thì có chút chuyện, không tiện cho lắm, nên tôi không đi nữa." Hà Lệ Chân ngừng một chút, lại nói: "Xin lỗi thầy......"
Lý Thường Gia im lặng hồi lâu trong điện thoại, sau đó nói: "Cô đột nhiên muốn đi như vầy, sát ngày quá tôi không thu xếp được người, vầy đi, thứ Bảy này cô tới một chuyến trước đã, đợi qua một tiết học này, mai mốt nói tiếp."
"Nhưng mà —–"
"Cứ vậy đi." Lý Thường Gia nói, "Kêu Hồ Phi nhận điện thoại đi."
Hà Lệ Chân vẫn muốn thoái thác, nhưng Lý Thường Gia tỏ thái độ rõ ràng là không muốn tiếp, khiến cô có lời cũng không thốt ra được.
Đưa di động lại cho Hồ Phi, hai người nói gì với nhau bên đó, Hà Chân đã không còn quan tâm nữa. Để cho phải phép, cô đứng yên chờ Hồ Phi gọi điện xong xuôi.
"Vậy cứ như thế đã." Hồ Phi cất di động lại vào trong túi, "Mai mốt cô nói chuyện rõ ràng với anh ta một phen." Hồ Phi hơi khom người, khẽ bỏ nhỏ với cô, "Lúc đó nếu cô thật sự không hài lòng với lương bổng, có thể nhắc tới nó với anh ta, ôi, mọi việc đều có thể thương lượng mà." Suy nghĩ của Hà Lệ Chân đang rất hỗn loạn, chỉ gật đầu đại.
Tối thứ Sáu, Vạn Côn qua ăn cơm, Hà Lệ Chân nói với cậu hôm sau cô phải đi tới lớp dạy thêm.
"Vậy thì anh không qua đây được nữa?"
"Có thể không kịp giờ."
"Cũng được." Vạn Côn nói, "Vừa khéo bên kia anh có chút việc."
Hà Lệ Chân vốn đang lo nghĩ chuyện của mình, nghe Vạn Côn nói thế, hỏi thêm câu, "Có việc gì thế?"
Vạn Côn trải qua một tuần lễ tập luyện, ăn cơm bằng một tay đã rất thành thạo, cậu vừa gắp cơm vừa đáp: "Cũng không có gì, chỉ là đụng trúng vài người tới giành mối làm ăn."
Hà Lệ Chân nghe cậu nói "giành," liền cảm thấy không yên tâm theo phản xạ.
"Vậy phải làm sao? Là người ở đâu ra, các anh có biết mặt không, bọn họ liệu có cạnh tranh một cách công bằng không?"
Vạn Côn nghe xong phải buông đũa, "Sao tự dưng nhiều câu hỏi thế này......"
Hà Lệ Chân nói: "Cánh tay của anh còn chưa thuận, có chuyện gì thì thương lượng đàng hoàng với lãnh đạo của các anh, đừng để xảy ra vấn đề nhé."
Vạn Côn trấn an cô: "Yên tâm đi, không có vấn đề đâu. Có vài người từ bên ngoài, không biết chỗ đó bọn anh đã ôm hết mối, ngày hôm qua ghé qua một lần, đã đi rồi." Nói rồi cậu nhớ đến câu "cạnh tranh một cách công bằng," cảm thấy vô cùng thú vị, không khỏi phì cười.
"Sao thế?"
"Không có gì."
"Vậy chỗ công trường của anh......"
Vạn Côn nghiêm túc: "Cũng không có gì."
Hà Lệ Chân gật đầu, đầu cô toàn lo nghĩ mai gặp Lý Gia Thường phải nói sao với anh ta, cũng không nghĩ chuyện của Vạn Côn nữa. Vạn Côn không nghe cô rủ rỉ rù rì như trước đây, hơi lấy làm lạ, nhìn cô, hỏi: "Em đi làm ra sao rồi?"
Hà Lệ Chân: "Cái gì ra sao cơ?"
"Hai người đàn ông kia đã từng tìm em chưa."
Hà Lệ Chân hiểu ý cậu, đáp: "Chưa, chỗ em không có chuyện gì cả, anh cứ lo đi làm là được."
Thật ra, sự việc Vạn Côn gặp phải ở chỗ cậu hơi khá phiền phức.
Đám người đó đã tới 3 ngày liền, ngày đầu tiên thì đi vòng vòng, ngày thứ hai liền dựng gian hàng lên, Trần Lộ không quen với trò của chúng, liền tới "truyện đạt" một chút, khó khăn lắm chúng mới đi, kết quả hôm nay lại tới, bám dính như đỉa. Vạn Côn vừa ăn cơm vừa nghĩ, Hà Lệ Chân có công chuyện cuối tuần này, vậy thì hai hôm nay vừa vặn giải quyết vấn đề.
hết chương 51
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse
Đầu tiên cậu ngủ nướng, Hà Lệ Chân dậy như thường lệ, làm xong bữa sáng, ăn xong bữa sáng, Vạn Côn vẫn còn nằm trong giường, Hà Lệ Chân hỏi cậu: "Hôm nay anh không đi làm à?"
"Không đi......" Một ngày không phải đi làm, ngay đến nói chuyện Vạn Côn cũng lè phè, nằm chễm chệ trên giường, cảm thấy có thể trải qua một ngày bên cái chăn.
Hà Lệ Chân biết cậu làm lụng vất vả, khó khăn lắm mới nghỉ được một hôm, cô cũng để kệ cậu, cho cậu tha hồ ngủ. Vạn Côn nằm biếng nhác trong giường một hồi, thiu thiu ngủ mấy lần, đến giữa trưa mới từ từ thức giấc.
Hà Lệ Chân mở cửa phòng ngủ ra, nắng từ bên ngoài chiếu vào, cô đến bên giường, vỗ vỗ chăn, "Giữa trưa rồi anh."
Vạn Côn giơ tay che nắng, Hà Lệ Chân đến cuộn chăn lại, "Dậy đi, ăn cơm."
Vạn Côn ngồi dậy trên giường, nhìn cô, nói: "Ngày mai phải đi làm rồi hả."
"Ừ."
Vạn Côn hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"
Hà Lệ Chân quay qua, "Hả?"
Vạn Côn nhìn vào mắt cô, nói: "Anh hỏi em đang nghĩ gì."
Lúc bấy giờ Hà Lệ Chân mới nhận ra mình đang ngẩn người, "Không có chi." Cô gấp chăn xong, đặt chỗ đầu giường, Vạn Côn thuận thế tựa lưng lên, Hà Lệ Chân không khỏi mắng cậu một câu, "Anh cứ như cậu nhớn ấy."
Vạn Côn cười nham nhở, mang một vẻ tự mãn toả ra từ trong xương cốt, "Phải rồi, bố chính là cậu nhớn." Cậu nói rồi chợt nhấc tay kéo Hà Lệ Chân tới bên, hôn một cái lên miệng cô.
"Cho cậu thơm cái nào."
"Anh đừng quậy." Hà Lệ Chân vội đứng lên, "Không ra nữa thì khỏi ăn cơm đi."
Cuối cùng Vạn Côn bò dậy, vào buồng vệ sinh rửa mặt, phát hiện một chiếc bàn chải đánh răng mới trên bồn rửa mặt, màu xanh nước biển, cậu vô cùng tự giác bóc cái bàn chải đánh răng ra, dùng luôn cái cốc của Hà Lệ Chân.
Ăn cơm xong, đã là hai giờ, trong một ngày ngắn ngủi, Hà Lệ Chân đã giặt giũ nấu nướng, quét tước dọn dẹp nguyên căn nhà. Vạn Côn ngồi trên ghế sô pha coi cô, sắp lé mắt.
"Sao nhanh như thế được nhỉ......." Vạn Côn ngắm Hà Lệ Chân đang làm việc.
"Cái gì nhanh?" Hà Lệ Chân hỏi.
"Thời gian." Vạn Côn lười biếng cả ngày, giọng nói hơi khản, "Cảm giác rất nhanh......"
Hà Lệ Chân hỏi: "Anh chả làm gì mà còn cảm thấy thời gian trôi nhanh?"
Vạn Côn đứng lên, mắt của Hà Lệ Chân vẫn di chuyển theo cặp mắt đen láy của cậu.
Đúng là thời gian trôi qua mau, trời trở lạnh rồi, đêm đã gần kề. Hà Lệ Chân bị Vạn Côn nhìn đến phát ngượng, quay đầu tính đi mở đèn trong phòng lên, vừa xoay người, Vạn Côn liền giữ lấy cô, Hà Lệ Chân biết cậu lại định bám dính vào cô thêm một hồi nữa, nên đứng yên bất động.
Vạn Côn ôm cô bằng một tay, ôm rất lâu, cằm gác lên đỉnh đầu của cô. Hà Lệ Chân hơi buồn cười, hỏi: "Anh đang làm gì thế hả?"
Vạn Côn đáp bằng giọng trầm khàn: "Làm nũng."
Hà Lệ Chân hỏi: "Làm nũng thế này à?"
Vạn Côn ừ một tiếng.
Hà Lệ Chân nói: "Anh làm gì ra hồn một chút được không."
Vạn Côn hói: "Sao anh thành không ra hồn rồi."
"Được." Hà Lệ Chân không phí lời với cậu nữa, "Anh cảm thấy như thế này tốt thì em cho anh gác một lúc là được."
Vạn Côn nói một cách đắc ý: "Ngoan quá......"
"Anh đừng có làm tới." Hà Lệ Chân ngẩng đầu, Vạn Côn nhấc cằm lên, hai người cứ vậy nhìn vào mắt nhau, Hà Lệ Chân nói: "Suốt ngày thấy được cái là làm tới."
"Nào có." Vạn Côn nói nghiêm túc: "Anh rất dễ thoả mãn."
Hà Lệ Chân: "Nhìn không ra."
"Thật mà." Vạn Côn nhìn vào mắt Hà Lệ Chân. Cô có một đôi mắt vô cùng dịu dàng, đôi mắt hai mí, ướt long lanh. Cô nhát gan, hiếm khi nhìn ai chằm chằm, lúc nhìn người khác ánh mắt thỉnh thoảng còn lảng tránh. Trời biết cậu nhìn bao là yêu ánh mắt nhẹ lay của cô, tựa như một chiếc lông vũ, thoảng qua cơn gió, sẽ không biết bay về phương nào.
Hà Lệ Chân cũng thích đôi mắt của Vạn Côn, từ trước cô đã cảm thấy, đôi mắt của cậu như hai ngọn lửa màu đen, không chính trực cho lắm, cũng không ấm áp cho lắm, nhưng vẫn tràn đầy sức mạnh.
Vạn Côn vốn định đùa đôi câu, chọc Hà Lệ Chân chơi, nhưng họ nhìn nhau hai giây sau, Vạn Côn chợt đổi ý, cậu nói lời tự đáy lòng mình.
"Nó tốt hơn cả những gì anh nghĩ......."
Hà Lệ Chân nghe không hiểu, "Cái gì tốt hơn cả những gì anh nghĩ?"
"Nó........" Vạn Côn vẫn không nói rõ là cái gì, câu chữ mập mờ, nhưng mắt cậu luôn nhìn Hà Lệ Chân, ánh mắt thẳng thắn thật thà, tựa như muốn nhìn thấu hết thảy những trải nghiệm và cuộc sống của họ.
"Thật đấy." Vạn Côn lẩm bẩm: "Hơn cả những gì trước đây anh đã từng nghĩ, tốt hơn quá nhiều quá nhiều."
Hà Lệ Chân chợt hiểu cậu đang nói gì, cô xoay người trong vòng tay của cậu, vuốt ve mái tóc cưng cứng của cậu, hỏi: "Sao anh lại có thể dại vậy cơ chứ, thế này mà đã thoả mãn rồi?"
Vạn Côn dán mặt vào má cô, đáp: "Phải nhìn xem nó là cái gì, có những điều anh muốn làm, thu được bao nhiêu anh cũng sẽ không thoả mãn, nhưng đối với em......." Giọng của Vạn Côn vừa thấp vừa trầm, "Những gì có hiện giờ, đã đủ rồi."
Hà Lệ Chân không nói, cô vươn cánh tay, ôm lấy người đàn ông trước mặt vào lòng.
Anh cảm thấy tốt, thế là được.
Kỳ nghỉ kết thúc, Hà Lệ Chân về trường làm việc, đáy lòng cô hơi lo âu, nhưng may sao từ ngày đầu, không có gì khác lạ. Lưu Dĩnh vẫn soạn giáo án như thường, Hồ Phi vẫn pha trà, Bành Thiến vẫn lướt mạng.
Hà Lệ Chân luôn muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Hồ Phi một phen.
Cô muốn bỏ cái lớp dạy thêm của Lý Thường Gia, nhưng nghĩ cả ngày vẫn không sao nghĩ ra được một lý do chính đáng.
Ngày lại ngày trôi qua, buổi khai giảng của lớp học thêm càng lúc càng đến gần, Hà Lệ Chân càng lúc càng sốt ruột.
Cuối cùng, một buổi chiều nọ, Hà Lệ Chân gọi Hồ Phi ra để nói chuyện này.
"Cái gì? Không tham gia nữa?" Hồ Phi bị quyết định bất ngờ của Hà Lệ Chân làm giật mình, "Sao vậy? Sao lại không tham gia nữa?"
Hà Lệ Chân đáp: "Tôi rất ái ngại thưa thầy, trong...... trong nhà tôi có một số việc bận rộn, không thể không đi, thầy có cách nào giúp tôi chuyển lời đến thầy Lý không."
"Chỉ còn có hai ngày nữa thôi đó." Hồ Phi tính ngày, "Ngay cuối tuần này này, cô nói không tham gia là không tham gia, sát ngày kêu thầy Lý tìm đâu ra người đây?"
"Không phải còn có giáo viên ngữ văn khác sao ạ."
"Giáo viên khác thì được sắp xếp vào lớp của giáo viên đó chứ." Hồ Phi nói, "Cô Hà à, cô có cách nào đừng như vậy được không hả, nhận lời rồi trở tay thì cũng phải cho người ta một cơ sở tâm lý chứ, tự dưng đùng đùng không đi nữa, làm cho tôi khó lòng giải thích được với thầy Lý lắm."
Hà Lệ Chân cúi đầu, nói: "Tôi thật sự không đi được nữa....."
Hồ Phi không nói gì, Hà Lệ Chân đợi một lúc, ngẩng đầu, thấy Hồ Phi đang còn gọi điện thoại.
"Ồ, ồ đúng, là tôi, à thì là thế này, Hà Lệ Chân đó mà, cô giáo Hà đó, hiện giờ cô ấy có chút chuyện muốn nói với anh."
Bỗng dưng Hà Lệ Chân bắt đầu run, cô không nghe được giọng nói trong điện thoại, chỉ là theo cảm giác phản xạ của cô, người trong máy là Lý Thường Gia.
"Dạ chào anh." Hồ Phi nói mấy câu rồi đưa di động cho Hà Lệ Chân, kêu cô: "Cô có lý do gì thì tự cô nói với Lý Thường Gia đi."
Hà Lệ Chân không muốn nhận điện thoại, nhưng Hồ Phi cứ đưa, tỏ ý cô mà không cầm lấy thì tôi không buông tha, Hà Lệ Chân do dự vài giây, vẫn đón lấy chiếc đi động.
"A lô......"
"Cô Hà hả, tôi là Lý Thường Gia đây, cô có gì muốn nói với tôi vậy."
"Tôi......" Hà Lệ Chân liếc Hồ Phi một cái, sau đó dời ánh mắt, nói: "Tôi muốn nói với thầy một tiếng, chỗ lớp dạy thêm của thầy, có thể là tôi không đi được rồi."
"Đi không được? Tại sao?"
"......." Hà Lệ Chân đáp: "Trong nhà có chuyện."
"Chuyện gì?"
Hà Lệ Chân đáp: "Thì có chút chuyện, không tiện cho lắm, nên tôi không đi nữa." Hà Lệ Chân ngừng một chút, lại nói: "Xin lỗi thầy......"
Lý Thường Gia im lặng hồi lâu trong điện thoại, sau đó nói: "Cô đột nhiên muốn đi như vầy, sát ngày quá tôi không thu xếp được người, vầy đi, thứ Bảy này cô tới một chuyến trước đã, đợi qua một tiết học này, mai mốt nói tiếp."
"Nhưng mà —–"
"Cứ vậy đi." Lý Thường Gia nói, "Kêu Hồ Phi nhận điện thoại đi."
Hà Lệ Chân vẫn muốn thoái thác, nhưng Lý Thường Gia tỏ thái độ rõ ràng là không muốn tiếp, khiến cô có lời cũng không thốt ra được.
Đưa di động lại cho Hồ Phi, hai người nói gì với nhau bên đó, Hà Chân đã không còn quan tâm nữa. Để cho phải phép, cô đứng yên chờ Hồ Phi gọi điện xong xuôi.
"Vậy cứ như thế đã." Hồ Phi cất di động lại vào trong túi, "Mai mốt cô nói chuyện rõ ràng với anh ta một phen." Hồ Phi hơi khom người, khẽ bỏ nhỏ với cô, "Lúc đó nếu cô thật sự không hài lòng với lương bổng, có thể nhắc tới nó với anh ta, ôi, mọi việc đều có thể thương lượng mà." Suy nghĩ của Hà Lệ Chân đang rất hỗn loạn, chỉ gật đầu đại.
Tối thứ Sáu, Vạn Côn qua ăn cơm, Hà Lệ Chân nói với cậu hôm sau cô phải đi tới lớp dạy thêm.
"Vậy thì anh không qua đây được nữa?"
"Có thể không kịp giờ."
"Cũng được." Vạn Côn nói, "Vừa khéo bên kia anh có chút việc."
Hà Lệ Chân vốn đang lo nghĩ chuyện của mình, nghe Vạn Côn nói thế, hỏi thêm câu, "Có việc gì thế?"
Vạn Côn trải qua một tuần lễ tập luyện, ăn cơm bằng một tay đã rất thành thạo, cậu vừa gắp cơm vừa đáp: "Cũng không có gì, chỉ là đụng trúng vài người tới giành mối làm ăn."
Hà Lệ Chân nghe cậu nói "giành," liền cảm thấy không yên tâm theo phản xạ.
"Vậy phải làm sao? Là người ở đâu ra, các anh có biết mặt không, bọn họ liệu có cạnh tranh một cách công bằng không?"
Vạn Côn nghe xong phải buông đũa, "Sao tự dưng nhiều câu hỏi thế này......"
Hà Lệ Chân nói: "Cánh tay của anh còn chưa thuận, có chuyện gì thì thương lượng đàng hoàng với lãnh đạo của các anh, đừng để xảy ra vấn đề nhé."
Vạn Côn trấn an cô: "Yên tâm đi, không có vấn đề đâu. Có vài người từ bên ngoài, không biết chỗ đó bọn anh đã ôm hết mối, ngày hôm qua ghé qua một lần, đã đi rồi." Nói rồi cậu nhớ đến câu "cạnh tranh một cách công bằng," cảm thấy vô cùng thú vị, không khỏi phì cười.
"Sao thế?"
"Không có gì."
"Vậy chỗ công trường của anh......"
Vạn Côn nghiêm túc: "Cũng không có gì."
Hà Lệ Chân gật đầu, đầu cô toàn lo nghĩ mai gặp Lý Gia Thường phải nói sao với anh ta, cũng không nghĩ chuyện của Vạn Côn nữa. Vạn Côn không nghe cô rủ rỉ rù rì như trước đây, hơi lấy làm lạ, nhìn cô, hỏi: "Em đi làm ra sao rồi?"
Hà Lệ Chân: "Cái gì ra sao cơ?"
"Hai người đàn ông kia đã từng tìm em chưa."
Hà Lệ Chân hiểu ý cậu, đáp: "Chưa, chỗ em không có chuyện gì cả, anh cứ lo đi làm là được."
Thật ra, sự việc Vạn Côn gặp phải ở chỗ cậu hơi khá phiền phức.
Đám người đó đã tới 3 ngày liền, ngày đầu tiên thì đi vòng vòng, ngày thứ hai liền dựng gian hàng lên, Trần Lộ không quen với trò của chúng, liền tới "truyện đạt" một chút, khó khăn lắm chúng mới đi, kết quả hôm nay lại tới, bám dính như đỉa. Vạn Côn vừa ăn cơm vừa nghĩ, Hà Lệ Chân có công chuyện cuối tuần này, vậy thì hai hôm nay vừa vặn giải quyết vấn đề.
hết chương 51
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse
Tác giả :
Twentine