Trọn Đời Không Buông Tay
Quyển 2 - Chương 17: Phiên ngoại Hứa Liên Trăn – Tưởng Chính Nam
Trên đài bàn công nhỏ trong phòng ngủ, không giống những người khác, Hứa Liên Trăn dùng hoa cỏ và một băng ghế sô pha thoải mái để biến nơi này thành khoảng trời riêng của mình.
Hứa Liên Trăn ôm gối ôm nằm trên sô pha ngoài ban công làm tổ suốt một buổi tối. Giờ phút này ở thành phố Đại Nhạn, vài tia nắng ban mai yếu ớt đang vén bức màn đêm đen để chào đón ngày mới bắt đầu.
Tối hôm qua sau khi từ tiệc rượu của Từ Lăng Minh trở về, đến bây giờ cô vẫn còn đang bị đắm chìm trong cảm giác hốt hoảng không thôi.
“Tưởng Chính Nam!” Cô thầm gọi ra cái tên này, chỉ ba chữ mà thực gian nan.
Vài năm qua, cô không chủ tâm để ý, cũng không tận lực mà trốn tránh, cho nên cô cũng biết được một chút chuyện của hắn. Tỷ như sau khi cô rời khỏi Lạc Hải nửa năm, hắn liền kết hôn cùng Tiền Hội Thi; tỷ như, báo chí đều nói hắn và Tiền Hội Thi cùng nhau đến Barcelona hưởng tuần trăng mật; tỷ như, hắn và Tiền Hội Thi khoác tay nhau cùng dự tiệc này tiệc nọ; tỷ như hơn một năm trước ba hắn bị đưa đi để điều tra án. Gần đây, lại là tin tức hắn và Tiền Hội Thi mới vừa ly hôn.
Thế nhưng, cô cũng chỉ là biết đến thế. Tựa như xem một bản tin giới giải trí trên báp vậy, lướt qua rồi thôi. Trong lòng cô không còn chua xót đau đớn như trước, thời gian, đem hết thảy bi thương nén chặt lại, giờ cũng chỉ là thản nhiên đón nhận.
Trước ngày cô rời khỏi Lạc Hải, cô đã gọi cho hắn một cuộc điện thoại cuối cùng. Khi đó, trong đầu cô âm thầm tự nói với chính mình: “Hứa Liên Trăn, vì đứa nhỏ, mày cứ gọi cho anh ta ba cuộc điện thoại. Bất kể là như thế nào, ít nhất mày cũng đã từng cố gắng vì con. Về sau không bao giờ hối hận nữa, cho dù phải đối mặt với con, mày cũng sẽ không phải cảm thấy áy náy.”
Cô quả thật đã gọi cho hắn, một lần, hai lần rồi đến ba lần. Cuối cùng Hạ Quân tiếp máy, nhưng cô lại nghe thấy một giọng lãnh khốc đầy chán ghét chưa từng thấy của hắn: “Cậu hỏi cô ta, cô ta chê tiền vẫn còn ít hay là cô ta muốn tham gia hôn lễ của tôi? Cậu nói cho cô ta biết, từ nay về sau, không cần gọi điện thoại đến đây nữa.”
Dù là trước khi gọi đến cho hắn đã biết trước kết quả sẽ thế này, nhưng khi nghe đến những lời nói này của hắn, khoảnh khắc đó, Hứa Liên Trăn cảm giác trái tim mình đau đớn tựa như đang có ngàn mũi nhọn đâm xuyên qua.
Từ nay về sau, cô và hắn sẽ không liên quan gì đến nhau nữa!
Kỳ thật, ngay thời điểm ban đầu, cô đã biết kết cục giữa hai người sẽ như thế này. Nhưng hắn trăm phương nghìn kế uy hiếp cô quay về bên hắn, trong những lúc ngẫu nhiên, cô luôn hy vọng trong hắn sẽ có chút gì đó giống như tình yêu.
Đúng vậy, tận nơi sâu thẳm nhất đáy lòng cô, cô đã từng hy vọng, hắn uy hiếp cô, giống như những diễn viên nam trong phim truyền hình, là bởi vì hắn yêu cô, nhưng mà, Hứa Liên Trăn phát hiện cô sai rồi. Ngay từ ban đầu, cô biết, hắn đối với cô, dù là gì đi nữa, trong lòng hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ là tình yêu.
Sau khi có đứa nhỏ, Hứa Liên Trăn từngmấy ngàn mấy vạn lần tưởng tượng, nếu cô nói cho hắn, thì kết quả sẽ thế nào? Thế nhưng dù nghĩ bao nhiêu đi chăng nữa, cô cũng không thể tưởng tượng ra được tương lai của hắn và cô rốt cục sẽ đến đâu. Ánh mắt lạnh lùng xa cách kia, những lời vô tình của hắn, khiến cô cảm giác được, có lẽ nếu lúc đó cô buột miệng nói ra cho hắn, bọn nhỏ sẽ xa rời cô mãi mãi.
Chính vì câu nói cuối cùng của hắn, đã khiến Hứa Liên Trăn tuyệt vọng hoàn toàn. Sau đó, cô mượn cơn tuyệt vọng này mà xoay người rời đi, rời đi trong đau đớn, không còn một chút lưu luyến gì nữa!
Từ nay về sau, hắn với cô mà nói, cũng chỉ như một người qua đường mà thôi.
Lúc hắn kết hôn, internet, TV đều đưa tin ầm ĩ, thời điểm đó, cô quả thật vô cùng vô cùng khổ sở, trong lồng ngực đau đến không thở nổi, gần như là hít thở không thông. Có lẽ bọn nhỏ trong bụng cũng cảm nhận được điều này, càng không ngừng đá cô. Cô vẫn nhớ mãi khi đó cô vỗ về bụng, một mình ngồi trong căn phòng trống vắng, thủ thỉ với các con: “Cục cưng, các con ngoan nào, đừng đá mẹ đau, để cho mẹ khóc một lần cuối cùng này nữa thôi. Khóc xong rồi, mẹ sẽ không bao giờ để mình rơi lệ nữa.”
Bọn nhỏ thực ngoan, thực nghe lời. Vì thế, cô ngồi bó gối sau bức mành cửa, mặc cho lệ rơi đầy mặt. Nước mắt này mang theo những kí ức về hắn, lẳng lặng rơi vào không khí rồi tan biến.
Từ lần đó trở đi, mỗi khi nhìn thấy tin tức liên quan đến hắn, cô thực sự đã có thể làm cho mình thản nhiên như không có chuyện gì. Bởi vì cô đã hứa với các con.
Tối hôm qua gặp lại hắn quả là người ngờ. Càng làm người ta bất ngờ hơn chính là, cô lại bị sắp xếp ngồi cùng một bàn với hắn. Suốt buổi tiệc tối, cô tựa như một con rối gỗ để mặc người ta giật dây, mọi người nói gì thì cô làm như thế. Có điều, trong cái rủi cũng có cái may, ít ra cô cũng để bề ngoài của mình luôn luôn bình thản ung dung.
Năm đó, kỳ thật giữa cô và hắn rốt cuộc là gì, Hứa Liên Trăn vẫn không rõ. E rằng thời gian đã trôi qua mấy năm, Hứa Liên Trăn vẫn không thể hiểu được như thế! Ái dục triền miên qua lại, hơi ấm thân thể hắn, đôi môi hắn, nụ hôn của hắn, đôi lúc trong cơn mê man nhớ lại, cô đều cảm thấy chính mình lại rơi vào cơn mê bất tận.
Cả mấy tiếng đồng hồ tối hôm qua, ngay cả ánh mắt cô cũng không nhìn hắn lấy một lần, quả thực lạnh nhạt như với người người xa lạ.
Hạ Quân thì ngược lại, lúc cô và Niên Đông Thịnh sóng bước rời đi, ở ngay cửa ra vào anh ta chào hỏi cô: “Hứa tiểu thư, xin chào.”
Hứa Liên Trăn dịu dàng mỉm cười: “Hạ tiên sinh, chúc anh mọi chuyện đều tốt đẹp.”
Hạ Quân không nói thêm gì, chỉ hơi cúi người xuống: “Cám ơn, Hứa tiểu thư, hẹn gặp lại.”
Hứa Liên Trăn lại mỉm cười: “Tạm biệt.”
Cứ như vậy rời đi, rồi về tới nhà.
Tất cả mọi chuyện lại yên ả tựa như mặt nước phẳng lặng của hồ sâu, một chút gợn sóng cũng không có.
Mà cô, một mình lẳng lặng sau tấm rèm cửa trên ban công, ngắm nhìn ánh đèn đêm của những mái nhà ở thành phố Đại Nhạn, suốt một buổi tối như thế.
Dù sao cũng không ngủ được, Hứa Liên Trăn từ sô pha đứng dậy, xoa xoa cái cổ cứng ngắc, xỏ chân vào dép lê, đi vào phòng ngủ.
Đi chợ mua một chút tôm cua, hầm một nồi cháo hải sản mà bọn trẻ thích ăn nhất. Nếu hôm nay may mắn, còn có thể mua được một ít trứng gà ta, làm cho bọn trẻ món bánh pudding trứng gà.
Cô duy nhất cảm thấy có lỗi, đó chính là hai đứa con trai của cô, cô đã khiến hai con vĩnh viễn không có được tình thương của ba. Nhưng cho dù như vậy thực ích kỷ, cô cũng muốn giữ hai con ở bên mình. Chỉ vì thế gian này có hai đứa con này, cô mới có thể hiểu được trong cuộc sống này vẫn còn hạnh phúc, vẫn còn những điều tốt đẹp, cô mới có thể cảm thấy được nhân sinh này không còn gì để tiếc nuối.
Thời tiết lúc này, nóng lạnh cân bằng, nhiệt độ lý tưởng, đây chính là mùa đẹp nhất ở Đại Nhạn. Hứa Liên Trăn dọc theo ngã tư đường, bước chân chầm chậm mà đi. Vài năm qua, thành phố này đối với cô mà nói, ngay cả không khí cũng quen thuộc đến như vậy. Ngũ Phúc, Lạc Hải thế nhưng lại chỉ là những chốn qua đường của cô, vội vàng mà qua.
Năm đó, cũng giống như lần đầu tiên cô rời khỏi Lạc Hải, vai đeo túi xách, thất hồn lạc phách lại một lần nữa quay lại Đại Nhạn, đến gõ cửa nhà chị Kiều.
Vào ở trong căn phòng nho nhỏ nhà chị Kiều, muốn tiếp tục được giúp việc trong cửa hàng quần áo. Chị Kiều thương cô, nói thế nào cũng không nỡ để cho một cô gái đang mang thai bận rộn. Sau đó, khi Niên Đông Thịnh biết cô quay về, liền giao cho cô một ít công việc hoàn thành thiết kế có thể làm tại nhà.
Cô vô cùng biết ơn chị Kiều và Niên Đông Thịnh, thời gian qua xem cô như người nhà mà tiếp nhận cô, chăm sóc cho cô và hai đứa nhỏ. Nếu không có hai người họ, cô nhất định sẽ phải chịu khổ hơn rất nhiều rất nhiều lần.
Những năm gần đây, cô sống rất tốt, luôn vui vẻ, mệt cũng không cảm thấy mệt. Nếu nói có chút gì khó khăn, thì chính là vì câu hỏi của hai con: “Mẹ, ba ba chúng con đâu? Ba ba ở nơi nào?”
Quả thực bạn đừng nghĩ những cảnh phim trên TV chỉ là dựng lên theo kịch bản, cuộc sống thực tế luôn phong phú muôn màu, bọn nhỏ chính là luôn hỏi cô như vậy.
Nhưng cô không thể nói dối giống như nữ diễn viên chính trong phim được: “Ba ba của các con đang ở một nơi rất xa rất xa.” Nơi rất xa rất xa như vậy, bình thường chính là chỉ thiên đường. Tưởng Chính Nam vẫn sống rất khỏe mạnh, tay ôm vợ đẹp, mọi chuyện xuôi gió thuận buồm, cho dù hai người không là gì của nhau, Hứa Liên Trăn vẫn không thể nguyền rủa hắn như vậy, huống chi nếu xem khoảng cách hai nơi mà nói, Lạc Hải cách Đại Nhạn cũng chẳng bao xa.
Vẫn nhớ lần đầu tiên bọn nhỏ hỏi cô, cô vì chuyện hai con trưởng thành sớm mà sững sờ mất hai giây, sau đó mới hé miệng mỉm cười, tinh tế giải thích: “Chuyện là như thế này, ba ba và mẹ đang tay trong tay, đi mãi đi mãi, bỗng nhiên không cẩn thận mà lạc mất nhau. Mẹ cũng đi tìm, đi tìm a, thế nhưng tìm cách nào cũng không thể tìm thấy được ba ba các con…” Hứa Liên Trăn xòe hai tay nhún vai, chỉ biểu tình bất đắc dĩ: “Cho nên a, mẹ không còn cách nào để nói cho ba ba biết ba ba có hai cục cưng đáng yêu như các con, các con hiểu chưa?”
Hai đứa nhóc cái hiểu cái không gật gật đầu, ngây thơ tiếp tục hỏi tiếp: “Mẹ, vậy vì sao ba ba không tới tìm chúng ta?”
Hứa Liên Trăn lại thất thần một lần nữa, sau đó mới nói: “Ba ba đương nhiên là đang đi tìm chúng ta, chẳng qua là đến bây giờ ba ba vẫn chưa tìm thấy mà thôi.”
Bọn nhỏ bám riết không tha: “Thế thì khi nào ba ba mới có thể tìm được chúng ta à mẹ?” Hứa Liên Trăn xoa nhẹ mái tóc non mềm của con trai, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mẹ cũng không biết nữa.”
Sau khi lấy lại tinh thần, Hứa Liên Trăn vẫn không quên dạy hai con trai một bài học nhỏ, kết quả của cuộc nói chuyện vừa rồi: “Cho nên, khi các con đi dạo phố với người lớn, các con nhất định phải nắm tay người lớn thật chặt. Bằng không sẽ bị lạc giống như ba ba, tìm mãi mà vẫn không thấy mẹ, biết chưa?”
Tìm không thấy mẹ, hai đứa nhỏ lộ ra vẻ kinh hoàng sợ hãi, gật đầu thật mạnh, ý là con các hiểu rồi.
Từ đó về sau, chỉ cần bọn nhỏ hỏi ba ba, Hứa Liên Trăn sẽ lấy lý do này ra thoái thác. Cô lừa gạt bọn nhỏ, dần dần cũng chính là lừa gạt mình. Cảnh giới cao nhất của nói dối chính là làm cho ngay cả bản thân mình cũng tin đó là thật sự. Có lẽ cô cũng gần đạt được cảnh giới đó rồi.
Nhưng mà mỗi khi đi dạo phố ăn cơm mua sắm, nhìn thấy gia đình người ta tay trong tay, hoặc là bọn nhỏ sau khi đi nhà trẻ về, thấy con nhà người ta có ba ba đến đón, trong lòng Hứa Liên Trăn không phải không hâm mộ, không phải không tiếc nuối.
Bây giờ bọn nhỏ lớn hơn một chút, mỗi khi nhớ tới ba ba, cư nhiên lại đồng thanh cùng nhau an ủi cô: “Mẹ, chờ chúng con lớn rồi, chúng con sẽ giúp mẹ đi tìm ba ba.”
Chỉ là tìm không thấy thôi!
Hắn đã có vợ của hắn, chẳng bao lâu sẽ có những đứa con nữa.
Rốt cuộc cô tìm không được hắn! Bọn nhỏ như vậy!
Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng cô lại dâng lên nỗi đau khó có thể nói thành lời!
Hứa Liên Trăn ngửa đầu nhìn ngọn đèn trong vắt trên không trung, thở dài một hơi thật sâu. Cô đã rất lâu rất lâu rời không nghĩ tới Tưởng Chính Nam như thế này!
Mua nguyên liệu nấu ăn về nhà, ninh một nồi cháo đầy ắp, cùng các con dùng bữa sáng thơm ngào ngạt, sau đó đưa hai đứa sang nhà chị Kiều cửa đối diện, ngáp một cái thật dài: “Chị Kiều, chị làm bảo mẫu trông hai đứa giúp em một lúc. Tối hôm qua em mất ngủ, giờ em về nhà ngủ bù đây.”
Chị Kiều nhíu mày nói: “Dạo này lại có case thiết kế nào lớn à? Không phải mới nhận được dự án bên Hoa Cảnh sao?”
Hứa Liên Trăn bóp trán, làm bộ khổ não: “Trong tay em chỉ còn một chút việc lung tung thôi, đang dẹp lại vì chưa có cảm hứng. Chị biết đó, mất cảm hứng là chuyện đau khổ nhất trần đời này a.” Chị Kiều cười cười phủi chút bụi bặm dính trên áo cô: “Buổi tối bảo dì Chu chưng óc eo cho em ăn.”
Nghe vậy, cả khuôn mặt Hứa Liên Trăn nhăn nhó: “Em không ăn đâu!” Chị Kiều cười ha ha đẩy cô về: “Ăn gì bổ nấy, ai bảo em làm thiết kế, việc này hao tổn trí óc nhất đấy. Ngoan ngoãn đi ngủ đi.”
Trong phòng đã không còn hai đứa tiểu quỷ phá phách, yên tĩnh đi hẳn, nhưng như vậy lại khiến cô cảm thấy không quen. Hứa Liên Trăn lăn qua lộn lại, hồi lâu mới đi vào giấc ngủ.
Giấc ngủ của cô cũng không được an ổn, chuyện cũ trước kia lần lượt kéo về.
Mãi cho đến khi chuông cửa ầm ĩ vang lên một hồi, Hứa Liên Trăn mới miễn cưỡng mở mắt. Mở cánh cửa ra, hóa ra là dì Chu bảo mẫu. Hứa Liên Trăn có chút kinh ngạc, từ trước tới giờ mỗi lần đến bữa cơm đều là chị Kiều đích thân đi gọi cô dậy ăn, liền hỏi: “Chị Kiều đâu dì?”
Dì Chu: “Mới có một vị khách tới đây, Niên phu nhân đang trò chuyện cùng người ta.”
Thì ra là thế! Hứa Liên Trăn lại hỏi thêm một câu: “Cháu có biết người đó không?”
Dì Chu: “Dì thấy vị tiên sinh này hình như là lần đầu tiên đến.”
Lần đầu tiên đến, thế thì cô không biết cũng phải, Hứa Liên Trăn bởi vì đang mặc đồ trong nhà không tiện cho lắm, vì thế cô quay trở lại phòng mình, thay một chiếc áo len thụng màu xanh ngọc, cùng một chiếc quần dạ bó màu vàng nhạt. Ngoại trừ lúc làm việc, bình thường cứ đồ nào thoải mái là cô sẽ mặc đồ đó.
Vừa vào đến cửa, liền nhìn thấy chị Kiều đang ngồi uống trà cùng vị khách trong phòng khách. Cư nhiên không thấy hai tên nhóc tiểu quỷ nghịch ngợm phá phách kia đâu, phỏng chừng là đang bị ép chơi đùa trong phòng.
Chị Kiều mỉm cười ngoắc tay với cô: “Liên Trăn, mau lại đây. Để chị giới thiệu cho em biết ân nhân của Bì Bì. Chị ấy mà, hôm nay đúng là có quý nhân giúp đỡ nên chị mới may mắn gặp được người năm đó đã hiến tủy cho Bì Bì…”
Trong nháy mắt tiếp theo, khi Hứa Liên Trăn nhìn thấy sườn mặt của vị khách kia, đường cong hoàn mỹ tựa như một vị thần, cô chợt như hít phải một ngụm khí lạnh buốt, rơi vào hố sâu kinh hoàng, mấy câu nói kế tiếp của chị Kiều một chữ cô cũng không nghe được vào tai.
Người đó thế nhưng lại là Tưởng Chính Nam!
Trên thế giới này còn có chuyện nào hoang đường hơn chuyện này nữa không? Sao lại có thể là Tưởng Chính Nam? Người kia sao có thể là Tưởng Chính Nam?
Cô bỗng dưng nhớ tới tối hôm qua khi cùng Hạ Quân hàn huyên, Niên Đông Thịnh đứng cạnh cô luôn cau mày nhìn chằm chằm vào Hạ Quân hồi lâu, đến lúc vào trong thang máy rồi, bỗng không đầu không đuôi nói một câu: “Không hiểu sao anh cứ cảm thấy người này rất quen mặt, hình như đã gặp ở nơi nào rồi thì phải.” Nghĩ cả nửa ngày mà vẫn không thể nghĩ ra, vỗ vỗ trán bất đắc dĩ thở dài: “Hiện tại đầu óc anh đúng là, trí nhớ càng ngày càng tệ.”
Hứa Liên Trăn hoảng hốt hồi lâu, từ trong dòng suy nghĩ của mình tỉnh lại cô nghe thấy chị Kiều đang giới thiệu hắn với cô: “Liên Trăn, đây là Tưởng Chính Nam tiên sinh, người Lạc Hải.” Chị Kiều lại quay sang mỉm cười với Tưởng Chính Nam: “Đây là cô em gái của tôi, Hứa Liên Trăn.”
Tầm mắt Tưởng Chính Nam tựa như vừa đi xuyên suốt bốn mùa xuân hạ thu đông của mấy năm qua, cuối cùng chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt cô, hắn nhìn cô tha thiết, mỉm cười mở miệng: “Đã lâu không gặp.”
Rất nhiều năm sau, Hứa Liên Trăn hỏi Tưởng Chính Nam: “Vì sao lại chọn ở nhà chị Kiều để gặp em? Lại còn tỏ ra là quen biết em nữa?” Tưởng Chính Nam hôn cô, nhẹ nhàng mà đáp lại một câu: “Bởi vì ở nơi nào có chị Kiều em mới không thể đuổi anh đi.” Hứa Liên Trăn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bật cười: “Nói vậy cũng đúng, ai bảo anh là ân nhân của Bì Bì cơ chứ, chị Kiều che chở anh còn hơn cả em! Nghĩ lại mà coi, đến bây giờ chị ấy vẫn còn bênh anh hơn.”
Thế nhưng thời điểm kia, Hứa Liên Trăn chỉ biết gắng sức mình để giữ cho bề ngoài luôn được trấn tĩnh. Sau khi ăn xong, chị Kiều ra hiệu bảo Hứa Liên Trăn đưa Tưởng Chính Nam xuống lầu. Chị Kiều chưa bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể ‘đẩy mạnh tiêu thụ’ mà đem cô bán đi, cho nên lần này đây cũng không ngoại lệ!
Hai người sóng vai mà đi, đối với Hứa Liên Trăn, mỗi một bước đều giống như đeo chì ở chân, khiến cô bước đi thật nhọc nhằn. Một đoạn đường ngắn ngủi, hai người họ đều trầm mặc không nói gì. Hai mắt cô chỉ luôn nhìn thẳng về phía trước, Tưởng Chính Nam thực bất ngờ lại không hề nói gì, chỉ lẳng lặng mở cửa xe ra.
Thân thể cứng ngắc, trong lồng ngực có cảm giác khó nói thành lời, Hứa Liên Trăn trong lúc nhất thời không biết đây là may mắn hay là chua xót. May mắn là hắn nhìn thấy bọn nhỏ nhưng lại không hề cảm thấy hoài nghi. Đây đúng là điều mà cô muốn, thế nhưng sao cô lại cảm thấy chua sót trong lòng?
Trước khi lên xe, Tưởng Chính Nam mới xoay người lại mỉm cười với cô, thản nhiên nói: “Nhất định chúng ta sẽ gặp lại!”
Cô chợt giật mình, tựa như bị sét đánh trúng, không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Trong mắt Tưởng Chính Nam lúc này có một tia kiên định mà cô vô cùng quen thuộc, còn có…….. Còn có một chút gì đó mà cô chẳng thể nhận ra.
Lần nữa gặp lại là ở tiệc liên hoan ở Hoa Cảnh Thế kỷ của Từ tổng. Lần đó Niên Đông Thịnh bận việc riêng, không thể tham dự, cho nên cô đành phải làm đại diện toàn quyền của công ty mà tham gia buổi tiệc này.
Đẩy cửa đi vào, cô liền nhìn thấy Tưởng Chính Nam đang ngồi ngay tại bàn tiệc. Cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đành phải đi lên.
Tại đây cô đã gặp phải chuyện xấu hổ nhất trong cuộc đời mình. Đường đường là Tưởng Chính Nam cư nhiên lại đi lột vỏ cả một đĩa tôm, trước mặt đám người Từ tổng không chút e dè mà đẩy nó đến trước mặt cô.
Phản ứng của Hứa Liên Trăn là đứng phắt dậy, giống như có con bọ cạp đang đậu dưới chân cô vậy. Cô cực lực trấn tĩnh, nói một câu với Từ tổng: “Ngại quá, tôi xin phép vào nhà vệ sinh một lát.”
Chờ đến khi cô quay trở lại, đám người Từ tổng đã đi mất từ lúc nào. Bên trong gian phòng thuê lớn như vậy chỉ còn một mình Tưởng Chính Nam, hắn nói: “Nếu em không ngại có thể ngồi xuống cùng tôi ăn hết bữa cơm này hay không?”
Hứa Liên Trăn khách khí mỉm cười, tựa như người trước mặt cô lúc này chỉ là một đối tác làm ăn rất bình thường: “Tưởng tiên sinh, ngài cứ dùng từ từ. Tôi còn có việc, xin thứ lỗi cho tôi không cùng ngài được.”
Bỗng cô nghe thấy thanh âm của Tưởng Chính Nam vang lên sau lưng: “Tuyền Tuyền sắp kết hôn với Nhiếp Trọng Chi. Con bé nói con bé rất muốn được gặp em.” Bước chân của Hứa Liên Trăn chợt dừng lại.
Tuyền Tuyền, những năm gần đây, cô luôn nhớ tới cô ấy, nhớ nụ cười ngọt ngào, nhớ sự tốt đẹp vô cùng thuần khiết, trong cuộc đời lênh đênh của cô, cô gái đó từng cho cô một tình bạn thật đẹp đẽ, đẹp đến mức khiến cô cả đời này cũng không thể nào quên được.
Không thể ngờ được, một hồi quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô ấy lại không đến với Diệp Anh Chương.
“Những gì nên biết tôi đều đã biết hết, chúng ta ngồi xuống trò chuyện một lát được không?”
Lời ít mà ý nhiều khiến cô hiểu được, bí mật mà cô vẫn luôn cất giấu rốt cuộc không thể giữ được nữa.
Không lâu sau, Tưởng Chính Tuyền và mẹ là bà Lục Ca Khanh đích thân đến thành phố Đại Nhạn một lần, Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng tiến lên: “Liên Trăn.” Mà cô cũng chỉ cất lên được một tiếng gọi: “Tuyền Tuyền…”
Hai người không hề nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn vào mắt nhau, sóng nước ầng ậng dâng lên.
Lục Ca Khanh gặp được hai đứa bé phấn điêu ngọc mài, tay trái ôm đứa này tay phải kéo đứa kia, trầm trồ khen ngợi không ngớt lời. Lúc gần đi, bà cầm tay Liên Trăn mà vỗ nhẹ, ngập ngừng hồi lâu, bà mới cất lời: “Năm đó là….”
Hứa Liên Trăn ngắt lời của bà, cô khẽ mỉm cười: “Bác gái, cháu hiểu mà. Nuôi con mới biết lòng cha mẹ, cháu đều hiểu, những chuyện đó cháu đã quên rồi.”
Cách một tuần, bà Tưởng lại tự mình lại đây, Tưởng Chính Tuyền nói: “Liên Trăn, cậu đừng chê mẹ mình phiền. Bà ấy bây giờ chỉ có khi nào đến Đại Nhạn mới cảm thấy vui vẻ thôi.”
Hiện giờ Tưởng gia mưa gió vật vờ, vì chuyện của ông Tưởng mà khiến bà Tưởng suy sụp phải nằm viện, một vị phu nhân trang nhã, đẹp đẽ quý phái, thì giờ chỉ còn vẻ tang thương bạc tóc.
Dưới sự đồng ý của Hứa Liên Trăn, dần dần, bọn nhỏ cũng quen với chuyện cứ mỗi thứ bảy, chủ nhật cuối tuần bà Tưởng và Tưởng Chính Nam lại đến chơi, mãi cho đến một ngày, có một chiếc xe riếng đến đưa ba mẹ con về Tưởng gia ở Lạc Hải, Hứa Liên Trăn mới biết, thì ra là ông Tưởng muốn được gặp hai cháu.
Sau đó vì hai con trai, cô lại kết hôn cùng Tưởng Chính Nam.
Nhưng quả thực là “đồng ý nan bình”!
*Đồng ý nan bình có nghĩa là hai người đã thống nhất suy nghĩ nhưng khi sống cùng vẫn khó khăn gượng gạo vì ko thể mở lòng.
Cho dù là ở trước mặt bọn trẻ giả vờ thân mật thế nào, nhưng khi còn hai người họ vẫn lạnh nhạt với nhau. Tưởng Chính Nam đối xử với cô, không thể nói là không tốt, nhưng dường như giữa hai người vẫn luôn thiếu gì đó.
Có lẽ phải nói là hắn vô cùng vô cùng cẩn thận mà đến gần cô.
Nếu không phải chuyện chiếc áo dính máu kia, có lẽ hai người cả đời này sẽ mãi đối với nhau lạnh nhạt như vậy.
Ngày ấy cô sau khi tắm xong đi ra, vào phòng thay quần áo, lại thấy hắn đang đứng ngây người trước tủ quần áo, trong tay cầm chiếc áo mà hắn mặc trong lần tai nạn kia.
Tưởng Chính Nam chậm rãi xoay người lại, Hứa Liên Trăn rốt cục cũng thấy rõ hắn đang cầm gì, chiếc áo dính máu này cô vẫn luôn cẩn thận cất nó trong góc tối nhất trong tủ quần áo của mình.
Cô từ từ giương mắt, nhìn vào đôi mắt thăm thẳm tựa như đáy hồ nước sâu của Tưởng Chính Nam, trong ánh mắt ngạc nhiên của hắn còn có một tia khác lạ đang dâng lên mà cô không thể hiểu nổi.
Hắn nói: “Nếu anh nhớ không lầm, máu trên áo này đều là của anh phải không?”
Hai người trầm mặc.
Cách một lát, hắn nhẹ nhàng mà lên tiếng: “Một năm đó, sau khi tỉnh lại từ trận tai nạn, ý niệm duy nhất trong đầu anh đó chính là muốn gặp em. Nhưng em đã đi rồi, không biết đi nơi nào. Anh bảo Hạ Quân thuê thám tử đi tìm em, nếu không phải vì em dùng tấm chi phiếu kia rút tiền thì thám tử căn bản đã không tìm ra em, cũng không điều tra được bệnh tình của Bì Bì.”
Hắn nói ý niệm duy nhất trong đầu khi tỉnh lại đó là muốn gặp cô, Hứa Liên Trăn nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Anh lúc ấy hận em vô cùng, chỉ mong có thể bóp chết em ngay lập tức. Vậy mà anh cư nhiên lại còn ngốc nghếch ở trong công ty ban hành một đợt phúc lợi, đứng ra tài trợ cho tất cả nhân viên trong công ty được kiểm tra sức khoẻ, chính là vì giúp em tìm được tủy thích hợp với Bì Bì. Cuối cùng không nghĩ tới, người đó ấy vậy mà lại là anh.” Vì thế hắn mới làm một giao dịch với cô, mục đích chỉ là vì giữ cô lại bên cạnh mình.
“Sau khi em trở lại Lạc Hải, mỗi ngày anh sống như một kẻ điên, nghĩ muốn tra tấn em lại không nỡ, muốn đối xử với em tốt một chút lại không cam lòng. Thời điểm đó, vừa lúc xuất hiện Tiền Hội Thi… Anh bắt đầu hẹn hò với cô ta, sau đó âm thầm quan sát phản ứng của em, mỗi ngày em đều rất vui vẻ, không phải cùng Tuyền Tuyền đi ăn cơm thì là vui đùa ầm ĩ với đồng nghiệp. Anh tự nhủ với mình, Tưởng Chính Nam, mày đừng ngốc nữa, người mà Hứa Liên Trăn thích chỉ là Diệp Anh Chương mà thôi. Cô ấy vẫn luôn thích Diệp Anh Chương… Cô ấy đối với mày chưa bao giờ là thích….” Sau đó, hắn liền cầu hôn Tiền Hội Thi!
Hứa Liên Trăn giống như bị người ta điểm hết tất cả huyệt đạo trên người, không thể nhúc nhích nửa phần.
“Thế nhưng bây giờ, dường như anh đã biết được một chuyện vô cùng quan trọng.” Tưởng Chính Nam từng bước một đi tới gần cô: “Hứa Liên Trăn, em chỉ cần nói cho anh biết, vì sao em lại giữ lại chiếc áo này? Em nói đi?”
Hứa Liên Trăn kinh ngạc nhìn hắn từng chút từng chút một đến gần mình.
Tưởng Chính Nam: “Đã qua nhiều năm như vậy, tại sao em còn chưa ném nó đi? Tại sao chứ?”
Tưởng Chính Nam nói: “Hứa Liên Trăn, anh đã vì em làm nhiều điều như vậy, cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ rằng đó là vì sao ư?”
Hắn nghẹn ngào: “Là bởi vì anh yêu em, yêu em nhiều đến vậy. Nhưng em lại không hề biết, anh chưa bao giờ để em biết.”
Hứa Liên Trăn vẫn đứng đó, cô cảm giác mình lúc này giống như một bức tượng đã hóa đá!
Hắn nói: “Nếu không phải là vì yêu em, năm đó anh sao phải quyên tặng tủy cho Bì Bì? Nếu không phải là yêu em, anh vì sao phải uy hiếp em quay về bên mình? Nếu không phải là vì yêu em, đến bây giờ tại sao anh lại xuất hiện bên cạnh em?”
Hắn hỏi cô: “Vậy còn em? Rốt cục là vì cái gì? Vì cái gì lại giữ tấm áo này của anh? Vì cái gì lại sinh Tuấn Văn, Tuấn Hữu cho anh? Tại vì sao chứ?” Cuối cùng thì hắn đã đem tất cả những lời chất chưa trong lòng nói ra ngoài miệng, một khắc kia, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình vui sướng như thế.
Hứa Liên Trăn chỉ biết lẳng lặng mà nhìn hắn.
Hắn không biết, cô vẫn đang đợi, vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một người.
Ngày ấy cô quyết định gả cho hắn, ngoại trừ là vì bọn trẻ, vì chị Kiều, vì Tuyền Tuyền luôn không ngừng khuyên bảo, mà còn là vì cô gặp lại Hứa Tiểu Bạch. Có lẽ, hiện tại hẳn phải gọi nó là “Lão Bạch” mới đúng.
Dưới ánh hoàng hôn, hắn dắt Tiểu Bạch lẳng lặng đứng dưới lầu nhà cô, một người một chó, trong khung cảnh mặt trời chiều ngã về tây. Bóng dáng hắn bị bao phủ bởi ánh nắng vàng rực cuối ngày, toát lên một vẻ tịch mịch thê lương không nói nên lời. Giống như hắn luôn đúng đó chờ đợi, chờ đợi cô đi đến.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới cuộc đời này vẫn còn được gặp lại Tiểu Bạch, hắn đã không ném Tiểu Bạch đi.
Cô chậm rãi đến gần, Tiểu Bạch tựa như ngửi được hơi thở của cô, nhanh nhảu chạy tới bên cô…
Tiểu Bạch vẫn nhớ cô.
Cô vùi đầu vào giữa bộ lông mềm mại sạch sẽ thơm ngát của Tiểu Bạch, một khắc kia tình thần cô vô cùng thanh thản, nhẹ nhàng nhắm mắt, nói ra quyết định của chính mình: “Tưởng Chính Nam, tôi đồng ý.”
Đồng ý kết hôn cùng hắn, mặc kệ về sau sẽ là một vết xe đổ, hay là chặng đường hạnh phúc đang chờ đón cô!
Mãi về sau cô mới biết được, nếu để cho chú chó của mình không ngừng ngửi thấy mùi của chủ nhân, cho dù là chủ nhân cuả nó đi mãi không về, chú chó đó cũng sẽ nhớ mãi không quen. Đây là Hạ Quân nói cho cô.
Ngày nào đó, Hạ Quân còn cô rất nhiều rất nhiều chuyện mà cô không được biết. Tỷ như ba cô là ông Hứa Mưu Khôn xuất viện thế nào, nằm viện thế nào; tỷ như Tưởng Chính Nam không chỉ một lần đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe của ba cô; tỷ như phần mộ của ba cô; tỷ như sợi dây chuyền cổ kia; tỷ như sau khi kết hôn Tưởng Chính Nam vẫn ở lại căn phòng trọ kia; tỷ như…
Hạ Quân cuối cùng chậm rãi mỉm cười, nói một câu: “Tưởng phu nhân, cô và Tưởng tiên sinh cũng không còn trẻ nữa.”
Đúng vậy, đều không còn trẻ nữa, không yêu nhau liền sẽ già đi!
*ĐÍNH CHÍNH:
Editor : nhân vật Niếp Trọng Chi trong truyện, thực ra anh ấy họ Nhiếp mọi người ạ, vì đã trót từ bộ kia nên làm sang bộ này luôn. Nhưng vì mọi người góp ý nên từ đây mình sẽ sửa lại họ của anh ấy. mọi người thông cảm cho hai chị em mình nha :)
Hứa Liên Trăn ôm gối ôm nằm trên sô pha ngoài ban công làm tổ suốt một buổi tối. Giờ phút này ở thành phố Đại Nhạn, vài tia nắng ban mai yếu ớt đang vén bức màn đêm đen để chào đón ngày mới bắt đầu.
Tối hôm qua sau khi từ tiệc rượu của Từ Lăng Minh trở về, đến bây giờ cô vẫn còn đang bị đắm chìm trong cảm giác hốt hoảng không thôi.
“Tưởng Chính Nam!” Cô thầm gọi ra cái tên này, chỉ ba chữ mà thực gian nan.
Vài năm qua, cô không chủ tâm để ý, cũng không tận lực mà trốn tránh, cho nên cô cũng biết được một chút chuyện của hắn. Tỷ như sau khi cô rời khỏi Lạc Hải nửa năm, hắn liền kết hôn cùng Tiền Hội Thi; tỷ như, báo chí đều nói hắn và Tiền Hội Thi cùng nhau đến Barcelona hưởng tuần trăng mật; tỷ như, hắn và Tiền Hội Thi khoác tay nhau cùng dự tiệc này tiệc nọ; tỷ như hơn một năm trước ba hắn bị đưa đi để điều tra án. Gần đây, lại là tin tức hắn và Tiền Hội Thi mới vừa ly hôn.
Thế nhưng, cô cũng chỉ là biết đến thế. Tựa như xem một bản tin giới giải trí trên báp vậy, lướt qua rồi thôi. Trong lòng cô không còn chua xót đau đớn như trước, thời gian, đem hết thảy bi thương nén chặt lại, giờ cũng chỉ là thản nhiên đón nhận.
Trước ngày cô rời khỏi Lạc Hải, cô đã gọi cho hắn một cuộc điện thoại cuối cùng. Khi đó, trong đầu cô âm thầm tự nói với chính mình: “Hứa Liên Trăn, vì đứa nhỏ, mày cứ gọi cho anh ta ba cuộc điện thoại. Bất kể là như thế nào, ít nhất mày cũng đã từng cố gắng vì con. Về sau không bao giờ hối hận nữa, cho dù phải đối mặt với con, mày cũng sẽ không phải cảm thấy áy náy.”
Cô quả thật đã gọi cho hắn, một lần, hai lần rồi đến ba lần. Cuối cùng Hạ Quân tiếp máy, nhưng cô lại nghe thấy một giọng lãnh khốc đầy chán ghét chưa từng thấy của hắn: “Cậu hỏi cô ta, cô ta chê tiền vẫn còn ít hay là cô ta muốn tham gia hôn lễ của tôi? Cậu nói cho cô ta biết, từ nay về sau, không cần gọi điện thoại đến đây nữa.”
Dù là trước khi gọi đến cho hắn đã biết trước kết quả sẽ thế này, nhưng khi nghe đến những lời nói này của hắn, khoảnh khắc đó, Hứa Liên Trăn cảm giác trái tim mình đau đớn tựa như đang có ngàn mũi nhọn đâm xuyên qua.
Từ nay về sau, cô và hắn sẽ không liên quan gì đến nhau nữa!
Kỳ thật, ngay thời điểm ban đầu, cô đã biết kết cục giữa hai người sẽ như thế này. Nhưng hắn trăm phương nghìn kế uy hiếp cô quay về bên hắn, trong những lúc ngẫu nhiên, cô luôn hy vọng trong hắn sẽ có chút gì đó giống như tình yêu.
Đúng vậy, tận nơi sâu thẳm nhất đáy lòng cô, cô đã từng hy vọng, hắn uy hiếp cô, giống như những diễn viên nam trong phim truyền hình, là bởi vì hắn yêu cô, nhưng mà, Hứa Liên Trăn phát hiện cô sai rồi. Ngay từ ban đầu, cô biết, hắn đối với cô, dù là gì đi nữa, trong lòng hắn từ trước tới giờ chưa bao giờ là tình yêu.
Sau khi có đứa nhỏ, Hứa Liên Trăn từngmấy ngàn mấy vạn lần tưởng tượng, nếu cô nói cho hắn, thì kết quả sẽ thế nào? Thế nhưng dù nghĩ bao nhiêu đi chăng nữa, cô cũng không thể tưởng tượng ra được tương lai của hắn và cô rốt cục sẽ đến đâu. Ánh mắt lạnh lùng xa cách kia, những lời vô tình của hắn, khiến cô cảm giác được, có lẽ nếu lúc đó cô buột miệng nói ra cho hắn, bọn nhỏ sẽ xa rời cô mãi mãi.
Chính vì câu nói cuối cùng của hắn, đã khiến Hứa Liên Trăn tuyệt vọng hoàn toàn. Sau đó, cô mượn cơn tuyệt vọng này mà xoay người rời đi, rời đi trong đau đớn, không còn một chút lưu luyến gì nữa!
Từ nay về sau, hắn với cô mà nói, cũng chỉ như một người qua đường mà thôi.
Lúc hắn kết hôn, internet, TV đều đưa tin ầm ĩ, thời điểm đó, cô quả thật vô cùng vô cùng khổ sở, trong lồng ngực đau đến không thở nổi, gần như là hít thở không thông. Có lẽ bọn nhỏ trong bụng cũng cảm nhận được điều này, càng không ngừng đá cô. Cô vẫn nhớ mãi khi đó cô vỗ về bụng, một mình ngồi trong căn phòng trống vắng, thủ thỉ với các con: “Cục cưng, các con ngoan nào, đừng đá mẹ đau, để cho mẹ khóc một lần cuối cùng này nữa thôi. Khóc xong rồi, mẹ sẽ không bao giờ để mình rơi lệ nữa.”
Bọn nhỏ thực ngoan, thực nghe lời. Vì thế, cô ngồi bó gối sau bức mành cửa, mặc cho lệ rơi đầy mặt. Nước mắt này mang theo những kí ức về hắn, lẳng lặng rơi vào không khí rồi tan biến.
Từ lần đó trở đi, mỗi khi nhìn thấy tin tức liên quan đến hắn, cô thực sự đã có thể làm cho mình thản nhiên như không có chuyện gì. Bởi vì cô đã hứa với các con.
Tối hôm qua gặp lại hắn quả là người ngờ. Càng làm người ta bất ngờ hơn chính là, cô lại bị sắp xếp ngồi cùng một bàn với hắn. Suốt buổi tiệc tối, cô tựa như một con rối gỗ để mặc người ta giật dây, mọi người nói gì thì cô làm như thế. Có điều, trong cái rủi cũng có cái may, ít ra cô cũng để bề ngoài của mình luôn luôn bình thản ung dung.
Năm đó, kỳ thật giữa cô và hắn rốt cuộc là gì, Hứa Liên Trăn vẫn không rõ. E rằng thời gian đã trôi qua mấy năm, Hứa Liên Trăn vẫn không thể hiểu được như thế! Ái dục triền miên qua lại, hơi ấm thân thể hắn, đôi môi hắn, nụ hôn của hắn, đôi lúc trong cơn mê man nhớ lại, cô đều cảm thấy chính mình lại rơi vào cơn mê bất tận.
Cả mấy tiếng đồng hồ tối hôm qua, ngay cả ánh mắt cô cũng không nhìn hắn lấy một lần, quả thực lạnh nhạt như với người người xa lạ.
Hạ Quân thì ngược lại, lúc cô và Niên Đông Thịnh sóng bước rời đi, ở ngay cửa ra vào anh ta chào hỏi cô: “Hứa tiểu thư, xin chào.”
Hứa Liên Trăn dịu dàng mỉm cười: “Hạ tiên sinh, chúc anh mọi chuyện đều tốt đẹp.”
Hạ Quân không nói thêm gì, chỉ hơi cúi người xuống: “Cám ơn, Hứa tiểu thư, hẹn gặp lại.”
Hứa Liên Trăn lại mỉm cười: “Tạm biệt.”
Cứ như vậy rời đi, rồi về tới nhà.
Tất cả mọi chuyện lại yên ả tựa như mặt nước phẳng lặng của hồ sâu, một chút gợn sóng cũng không có.
Mà cô, một mình lẳng lặng sau tấm rèm cửa trên ban công, ngắm nhìn ánh đèn đêm của những mái nhà ở thành phố Đại Nhạn, suốt một buổi tối như thế.
Dù sao cũng không ngủ được, Hứa Liên Trăn từ sô pha đứng dậy, xoa xoa cái cổ cứng ngắc, xỏ chân vào dép lê, đi vào phòng ngủ.
Đi chợ mua một chút tôm cua, hầm một nồi cháo hải sản mà bọn trẻ thích ăn nhất. Nếu hôm nay may mắn, còn có thể mua được một ít trứng gà ta, làm cho bọn trẻ món bánh pudding trứng gà.
Cô duy nhất cảm thấy có lỗi, đó chính là hai đứa con trai của cô, cô đã khiến hai con vĩnh viễn không có được tình thương của ba. Nhưng cho dù như vậy thực ích kỷ, cô cũng muốn giữ hai con ở bên mình. Chỉ vì thế gian này có hai đứa con này, cô mới có thể hiểu được trong cuộc sống này vẫn còn hạnh phúc, vẫn còn những điều tốt đẹp, cô mới có thể cảm thấy được nhân sinh này không còn gì để tiếc nuối.
Thời tiết lúc này, nóng lạnh cân bằng, nhiệt độ lý tưởng, đây chính là mùa đẹp nhất ở Đại Nhạn. Hứa Liên Trăn dọc theo ngã tư đường, bước chân chầm chậm mà đi. Vài năm qua, thành phố này đối với cô mà nói, ngay cả không khí cũng quen thuộc đến như vậy. Ngũ Phúc, Lạc Hải thế nhưng lại chỉ là những chốn qua đường của cô, vội vàng mà qua.
Năm đó, cũng giống như lần đầu tiên cô rời khỏi Lạc Hải, vai đeo túi xách, thất hồn lạc phách lại một lần nữa quay lại Đại Nhạn, đến gõ cửa nhà chị Kiều.
Vào ở trong căn phòng nho nhỏ nhà chị Kiều, muốn tiếp tục được giúp việc trong cửa hàng quần áo. Chị Kiều thương cô, nói thế nào cũng không nỡ để cho một cô gái đang mang thai bận rộn. Sau đó, khi Niên Đông Thịnh biết cô quay về, liền giao cho cô một ít công việc hoàn thành thiết kế có thể làm tại nhà.
Cô vô cùng biết ơn chị Kiều và Niên Đông Thịnh, thời gian qua xem cô như người nhà mà tiếp nhận cô, chăm sóc cho cô và hai đứa nhỏ. Nếu không có hai người họ, cô nhất định sẽ phải chịu khổ hơn rất nhiều rất nhiều lần.
Những năm gần đây, cô sống rất tốt, luôn vui vẻ, mệt cũng không cảm thấy mệt. Nếu nói có chút gì khó khăn, thì chính là vì câu hỏi của hai con: “Mẹ, ba ba chúng con đâu? Ba ba ở nơi nào?”
Quả thực bạn đừng nghĩ những cảnh phim trên TV chỉ là dựng lên theo kịch bản, cuộc sống thực tế luôn phong phú muôn màu, bọn nhỏ chính là luôn hỏi cô như vậy.
Nhưng cô không thể nói dối giống như nữ diễn viên chính trong phim được: “Ba ba của các con đang ở một nơi rất xa rất xa.” Nơi rất xa rất xa như vậy, bình thường chính là chỉ thiên đường. Tưởng Chính Nam vẫn sống rất khỏe mạnh, tay ôm vợ đẹp, mọi chuyện xuôi gió thuận buồm, cho dù hai người không là gì của nhau, Hứa Liên Trăn vẫn không thể nguyền rủa hắn như vậy, huống chi nếu xem khoảng cách hai nơi mà nói, Lạc Hải cách Đại Nhạn cũng chẳng bao xa.
Vẫn nhớ lần đầu tiên bọn nhỏ hỏi cô, cô vì chuyện hai con trưởng thành sớm mà sững sờ mất hai giây, sau đó mới hé miệng mỉm cười, tinh tế giải thích: “Chuyện là như thế này, ba ba và mẹ đang tay trong tay, đi mãi đi mãi, bỗng nhiên không cẩn thận mà lạc mất nhau. Mẹ cũng đi tìm, đi tìm a, thế nhưng tìm cách nào cũng không thể tìm thấy được ba ba các con…” Hứa Liên Trăn xòe hai tay nhún vai, chỉ biểu tình bất đắc dĩ: “Cho nên a, mẹ không còn cách nào để nói cho ba ba biết ba ba có hai cục cưng đáng yêu như các con, các con hiểu chưa?”
Hai đứa nhóc cái hiểu cái không gật gật đầu, ngây thơ tiếp tục hỏi tiếp: “Mẹ, vậy vì sao ba ba không tới tìm chúng ta?”
Hứa Liên Trăn lại thất thần một lần nữa, sau đó mới nói: “Ba ba đương nhiên là đang đi tìm chúng ta, chẳng qua là đến bây giờ ba ba vẫn chưa tìm thấy mà thôi.”
Bọn nhỏ bám riết không tha: “Thế thì khi nào ba ba mới có thể tìm được chúng ta à mẹ?” Hứa Liên Trăn xoa nhẹ mái tóc non mềm của con trai, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Mẹ cũng không biết nữa.”
Sau khi lấy lại tinh thần, Hứa Liên Trăn vẫn không quên dạy hai con trai một bài học nhỏ, kết quả của cuộc nói chuyện vừa rồi: “Cho nên, khi các con đi dạo phố với người lớn, các con nhất định phải nắm tay người lớn thật chặt. Bằng không sẽ bị lạc giống như ba ba, tìm mãi mà vẫn không thấy mẹ, biết chưa?”
Tìm không thấy mẹ, hai đứa nhỏ lộ ra vẻ kinh hoàng sợ hãi, gật đầu thật mạnh, ý là con các hiểu rồi.
Từ đó về sau, chỉ cần bọn nhỏ hỏi ba ba, Hứa Liên Trăn sẽ lấy lý do này ra thoái thác. Cô lừa gạt bọn nhỏ, dần dần cũng chính là lừa gạt mình. Cảnh giới cao nhất của nói dối chính là làm cho ngay cả bản thân mình cũng tin đó là thật sự. Có lẽ cô cũng gần đạt được cảnh giới đó rồi.
Nhưng mà mỗi khi đi dạo phố ăn cơm mua sắm, nhìn thấy gia đình người ta tay trong tay, hoặc là bọn nhỏ sau khi đi nhà trẻ về, thấy con nhà người ta có ba ba đến đón, trong lòng Hứa Liên Trăn không phải không hâm mộ, không phải không tiếc nuối.
Bây giờ bọn nhỏ lớn hơn một chút, mỗi khi nhớ tới ba ba, cư nhiên lại đồng thanh cùng nhau an ủi cô: “Mẹ, chờ chúng con lớn rồi, chúng con sẽ giúp mẹ đi tìm ba ba.”
Chỉ là tìm không thấy thôi!
Hắn đã có vợ của hắn, chẳng bao lâu sẽ có những đứa con nữa.
Rốt cuộc cô tìm không được hắn! Bọn nhỏ như vậy!
Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng cô lại dâng lên nỗi đau khó có thể nói thành lời!
Hứa Liên Trăn ngửa đầu nhìn ngọn đèn trong vắt trên không trung, thở dài một hơi thật sâu. Cô đã rất lâu rất lâu rời không nghĩ tới Tưởng Chính Nam như thế này!
Mua nguyên liệu nấu ăn về nhà, ninh một nồi cháo đầy ắp, cùng các con dùng bữa sáng thơm ngào ngạt, sau đó đưa hai đứa sang nhà chị Kiều cửa đối diện, ngáp một cái thật dài: “Chị Kiều, chị làm bảo mẫu trông hai đứa giúp em một lúc. Tối hôm qua em mất ngủ, giờ em về nhà ngủ bù đây.”
Chị Kiều nhíu mày nói: “Dạo này lại có case thiết kế nào lớn à? Không phải mới nhận được dự án bên Hoa Cảnh sao?”
Hứa Liên Trăn bóp trán, làm bộ khổ não: “Trong tay em chỉ còn một chút việc lung tung thôi, đang dẹp lại vì chưa có cảm hứng. Chị biết đó, mất cảm hứng là chuyện đau khổ nhất trần đời này a.” Chị Kiều cười cười phủi chút bụi bặm dính trên áo cô: “Buổi tối bảo dì Chu chưng óc eo cho em ăn.”
Nghe vậy, cả khuôn mặt Hứa Liên Trăn nhăn nhó: “Em không ăn đâu!” Chị Kiều cười ha ha đẩy cô về: “Ăn gì bổ nấy, ai bảo em làm thiết kế, việc này hao tổn trí óc nhất đấy. Ngoan ngoãn đi ngủ đi.”
Trong phòng đã không còn hai đứa tiểu quỷ phá phách, yên tĩnh đi hẳn, nhưng như vậy lại khiến cô cảm thấy không quen. Hứa Liên Trăn lăn qua lộn lại, hồi lâu mới đi vào giấc ngủ.
Giấc ngủ của cô cũng không được an ổn, chuyện cũ trước kia lần lượt kéo về.
Mãi cho đến khi chuông cửa ầm ĩ vang lên một hồi, Hứa Liên Trăn mới miễn cưỡng mở mắt. Mở cánh cửa ra, hóa ra là dì Chu bảo mẫu. Hứa Liên Trăn có chút kinh ngạc, từ trước tới giờ mỗi lần đến bữa cơm đều là chị Kiều đích thân đi gọi cô dậy ăn, liền hỏi: “Chị Kiều đâu dì?”
Dì Chu: “Mới có một vị khách tới đây, Niên phu nhân đang trò chuyện cùng người ta.”
Thì ra là thế! Hứa Liên Trăn lại hỏi thêm một câu: “Cháu có biết người đó không?”
Dì Chu: “Dì thấy vị tiên sinh này hình như là lần đầu tiên đến.”
Lần đầu tiên đến, thế thì cô không biết cũng phải, Hứa Liên Trăn bởi vì đang mặc đồ trong nhà không tiện cho lắm, vì thế cô quay trở lại phòng mình, thay một chiếc áo len thụng màu xanh ngọc, cùng một chiếc quần dạ bó màu vàng nhạt. Ngoại trừ lúc làm việc, bình thường cứ đồ nào thoải mái là cô sẽ mặc đồ đó.
Vừa vào đến cửa, liền nhìn thấy chị Kiều đang ngồi uống trà cùng vị khách trong phòng khách. Cư nhiên không thấy hai tên nhóc tiểu quỷ nghịch ngợm phá phách kia đâu, phỏng chừng là đang bị ép chơi đùa trong phòng.
Chị Kiều mỉm cười ngoắc tay với cô: “Liên Trăn, mau lại đây. Để chị giới thiệu cho em biết ân nhân của Bì Bì. Chị ấy mà, hôm nay đúng là có quý nhân giúp đỡ nên chị mới may mắn gặp được người năm đó đã hiến tủy cho Bì Bì…”
Trong nháy mắt tiếp theo, khi Hứa Liên Trăn nhìn thấy sườn mặt của vị khách kia, đường cong hoàn mỹ tựa như một vị thần, cô chợt như hít phải một ngụm khí lạnh buốt, rơi vào hố sâu kinh hoàng, mấy câu nói kế tiếp của chị Kiều một chữ cô cũng không nghe được vào tai.
Người đó thế nhưng lại là Tưởng Chính Nam!
Trên thế giới này còn có chuyện nào hoang đường hơn chuyện này nữa không? Sao lại có thể là Tưởng Chính Nam? Người kia sao có thể là Tưởng Chính Nam?
Cô bỗng dưng nhớ tới tối hôm qua khi cùng Hạ Quân hàn huyên, Niên Đông Thịnh đứng cạnh cô luôn cau mày nhìn chằm chằm vào Hạ Quân hồi lâu, đến lúc vào trong thang máy rồi, bỗng không đầu không đuôi nói một câu: “Không hiểu sao anh cứ cảm thấy người này rất quen mặt, hình như đã gặp ở nơi nào rồi thì phải.” Nghĩ cả nửa ngày mà vẫn không thể nghĩ ra, vỗ vỗ trán bất đắc dĩ thở dài: “Hiện tại đầu óc anh đúng là, trí nhớ càng ngày càng tệ.”
Hứa Liên Trăn hoảng hốt hồi lâu, từ trong dòng suy nghĩ của mình tỉnh lại cô nghe thấy chị Kiều đang giới thiệu hắn với cô: “Liên Trăn, đây là Tưởng Chính Nam tiên sinh, người Lạc Hải.” Chị Kiều lại quay sang mỉm cười với Tưởng Chính Nam: “Đây là cô em gái của tôi, Hứa Liên Trăn.”
Tầm mắt Tưởng Chính Nam tựa như vừa đi xuyên suốt bốn mùa xuân hạ thu đông của mấy năm qua, cuối cùng chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt cô, hắn nhìn cô tha thiết, mỉm cười mở miệng: “Đã lâu không gặp.”
Rất nhiều năm sau, Hứa Liên Trăn hỏi Tưởng Chính Nam: “Vì sao lại chọn ở nhà chị Kiều để gặp em? Lại còn tỏ ra là quen biết em nữa?” Tưởng Chính Nam hôn cô, nhẹ nhàng mà đáp lại một câu: “Bởi vì ở nơi nào có chị Kiều em mới không thể đuổi anh đi.” Hứa Liên Trăn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bật cười: “Nói vậy cũng đúng, ai bảo anh là ân nhân của Bì Bì cơ chứ, chị Kiều che chở anh còn hơn cả em! Nghĩ lại mà coi, đến bây giờ chị ấy vẫn còn bênh anh hơn.”
Thế nhưng thời điểm kia, Hứa Liên Trăn chỉ biết gắng sức mình để giữ cho bề ngoài luôn được trấn tĩnh. Sau khi ăn xong, chị Kiều ra hiệu bảo Hứa Liên Trăn đưa Tưởng Chính Nam xuống lầu. Chị Kiều chưa bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể ‘đẩy mạnh tiêu thụ’ mà đem cô bán đi, cho nên lần này đây cũng không ngoại lệ!
Hai người sóng vai mà đi, đối với Hứa Liên Trăn, mỗi một bước đều giống như đeo chì ở chân, khiến cô bước đi thật nhọc nhằn. Một đoạn đường ngắn ngủi, hai người họ đều trầm mặc không nói gì. Hai mắt cô chỉ luôn nhìn thẳng về phía trước, Tưởng Chính Nam thực bất ngờ lại không hề nói gì, chỉ lẳng lặng mở cửa xe ra.
Thân thể cứng ngắc, trong lồng ngực có cảm giác khó nói thành lời, Hứa Liên Trăn trong lúc nhất thời không biết đây là may mắn hay là chua xót. May mắn là hắn nhìn thấy bọn nhỏ nhưng lại không hề cảm thấy hoài nghi. Đây đúng là điều mà cô muốn, thế nhưng sao cô lại cảm thấy chua sót trong lòng?
Trước khi lên xe, Tưởng Chính Nam mới xoay người lại mỉm cười với cô, thản nhiên nói: “Nhất định chúng ta sẽ gặp lại!”
Cô chợt giật mình, tựa như bị sét đánh trúng, không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Trong mắt Tưởng Chính Nam lúc này có một tia kiên định mà cô vô cùng quen thuộc, còn có…….. Còn có một chút gì đó mà cô chẳng thể nhận ra.
Lần nữa gặp lại là ở tiệc liên hoan ở Hoa Cảnh Thế kỷ của Từ tổng. Lần đó Niên Đông Thịnh bận việc riêng, không thể tham dự, cho nên cô đành phải làm đại diện toàn quyền của công ty mà tham gia buổi tiệc này.
Đẩy cửa đi vào, cô liền nhìn thấy Tưởng Chính Nam đang ngồi ngay tại bàn tiệc. Cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đành phải đi lên.
Tại đây cô đã gặp phải chuyện xấu hổ nhất trong cuộc đời mình. Đường đường là Tưởng Chính Nam cư nhiên lại đi lột vỏ cả một đĩa tôm, trước mặt đám người Từ tổng không chút e dè mà đẩy nó đến trước mặt cô.
Phản ứng của Hứa Liên Trăn là đứng phắt dậy, giống như có con bọ cạp đang đậu dưới chân cô vậy. Cô cực lực trấn tĩnh, nói một câu với Từ tổng: “Ngại quá, tôi xin phép vào nhà vệ sinh một lát.”
Chờ đến khi cô quay trở lại, đám người Từ tổng đã đi mất từ lúc nào. Bên trong gian phòng thuê lớn như vậy chỉ còn một mình Tưởng Chính Nam, hắn nói: “Nếu em không ngại có thể ngồi xuống cùng tôi ăn hết bữa cơm này hay không?”
Hứa Liên Trăn khách khí mỉm cười, tựa như người trước mặt cô lúc này chỉ là một đối tác làm ăn rất bình thường: “Tưởng tiên sinh, ngài cứ dùng từ từ. Tôi còn có việc, xin thứ lỗi cho tôi không cùng ngài được.”
Bỗng cô nghe thấy thanh âm của Tưởng Chính Nam vang lên sau lưng: “Tuyền Tuyền sắp kết hôn với Nhiếp Trọng Chi. Con bé nói con bé rất muốn được gặp em.” Bước chân của Hứa Liên Trăn chợt dừng lại.
Tuyền Tuyền, những năm gần đây, cô luôn nhớ tới cô ấy, nhớ nụ cười ngọt ngào, nhớ sự tốt đẹp vô cùng thuần khiết, trong cuộc đời lênh đênh của cô, cô gái đó từng cho cô một tình bạn thật đẹp đẽ, đẹp đến mức khiến cô cả đời này cũng không thể nào quên được.
Không thể ngờ được, một hồi quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô ấy lại không đến với Diệp Anh Chương.
“Những gì nên biết tôi đều đã biết hết, chúng ta ngồi xuống trò chuyện một lát được không?”
Lời ít mà ý nhiều khiến cô hiểu được, bí mật mà cô vẫn luôn cất giấu rốt cuộc không thể giữ được nữa.
Không lâu sau, Tưởng Chính Tuyền và mẹ là bà Lục Ca Khanh đích thân đến thành phố Đại Nhạn một lần, Tưởng Chính Tuyền nhẹ nhàng tiến lên: “Liên Trăn.” Mà cô cũng chỉ cất lên được một tiếng gọi: “Tuyền Tuyền…”
Hai người không hề nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà nhìn vào mắt nhau, sóng nước ầng ậng dâng lên.
Lục Ca Khanh gặp được hai đứa bé phấn điêu ngọc mài, tay trái ôm đứa này tay phải kéo đứa kia, trầm trồ khen ngợi không ngớt lời. Lúc gần đi, bà cầm tay Liên Trăn mà vỗ nhẹ, ngập ngừng hồi lâu, bà mới cất lời: “Năm đó là….”
Hứa Liên Trăn ngắt lời của bà, cô khẽ mỉm cười: “Bác gái, cháu hiểu mà. Nuôi con mới biết lòng cha mẹ, cháu đều hiểu, những chuyện đó cháu đã quên rồi.”
Cách một tuần, bà Tưởng lại tự mình lại đây, Tưởng Chính Tuyền nói: “Liên Trăn, cậu đừng chê mẹ mình phiền. Bà ấy bây giờ chỉ có khi nào đến Đại Nhạn mới cảm thấy vui vẻ thôi.”
Hiện giờ Tưởng gia mưa gió vật vờ, vì chuyện của ông Tưởng mà khiến bà Tưởng suy sụp phải nằm viện, một vị phu nhân trang nhã, đẹp đẽ quý phái, thì giờ chỉ còn vẻ tang thương bạc tóc.
Dưới sự đồng ý của Hứa Liên Trăn, dần dần, bọn nhỏ cũng quen với chuyện cứ mỗi thứ bảy, chủ nhật cuối tuần bà Tưởng và Tưởng Chính Nam lại đến chơi, mãi cho đến một ngày, có một chiếc xe riếng đến đưa ba mẹ con về Tưởng gia ở Lạc Hải, Hứa Liên Trăn mới biết, thì ra là ông Tưởng muốn được gặp hai cháu.
Sau đó vì hai con trai, cô lại kết hôn cùng Tưởng Chính Nam.
Nhưng quả thực là “đồng ý nan bình”!
*Đồng ý nan bình có nghĩa là hai người đã thống nhất suy nghĩ nhưng khi sống cùng vẫn khó khăn gượng gạo vì ko thể mở lòng.
Cho dù là ở trước mặt bọn trẻ giả vờ thân mật thế nào, nhưng khi còn hai người họ vẫn lạnh nhạt với nhau. Tưởng Chính Nam đối xử với cô, không thể nói là không tốt, nhưng dường như giữa hai người vẫn luôn thiếu gì đó.
Có lẽ phải nói là hắn vô cùng vô cùng cẩn thận mà đến gần cô.
Nếu không phải chuyện chiếc áo dính máu kia, có lẽ hai người cả đời này sẽ mãi đối với nhau lạnh nhạt như vậy.
Ngày ấy cô sau khi tắm xong đi ra, vào phòng thay quần áo, lại thấy hắn đang đứng ngây người trước tủ quần áo, trong tay cầm chiếc áo mà hắn mặc trong lần tai nạn kia.
Tưởng Chính Nam chậm rãi xoay người lại, Hứa Liên Trăn rốt cục cũng thấy rõ hắn đang cầm gì, chiếc áo dính máu này cô vẫn luôn cẩn thận cất nó trong góc tối nhất trong tủ quần áo của mình.
Cô từ từ giương mắt, nhìn vào đôi mắt thăm thẳm tựa như đáy hồ nước sâu của Tưởng Chính Nam, trong ánh mắt ngạc nhiên của hắn còn có một tia khác lạ đang dâng lên mà cô không thể hiểu nổi.
Hắn nói: “Nếu anh nhớ không lầm, máu trên áo này đều là của anh phải không?”
Hai người trầm mặc.
Cách một lát, hắn nhẹ nhàng mà lên tiếng: “Một năm đó, sau khi tỉnh lại từ trận tai nạn, ý niệm duy nhất trong đầu anh đó chính là muốn gặp em. Nhưng em đã đi rồi, không biết đi nơi nào. Anh bảo Hạ Quân thuê thám tử đi tìm em, nếu không phải vì em dùng tấm chi phiếu kia rút tiền thì thám tử căn bản đã không tìm ra em, cũng không điều tra được bệnh tình của Bì Bì.”
Hắn nói ý niệm duy nhất trong đầu khi tỉnh lại đó là muốn gặp cô, Hứa Liên Trăn nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Anh lúc ấy hận em vô cùng, chỉ mong có thể bóp chết em ngay lập tức. Vậy mà anh cư nhiên lại còn ngốc nghếch ở trong công ty ban hành một đợt phúc lợi, đứng ra tài trợ cho tất cả nhân viên trong công ty được kiểm tra sức khoẻ, chính là vì giúp em tìm được tủy thích hợp với Bì Bì. Cuối cùng không nghĩ tới, người đó ấy vậy mà lại là anh.” Vì thế hắn mới làm một giao dịch với cô, mục đích chỉ là vì giữ cô lại bên cạnh mình.
“Sau khi em trở lại Lạc Hải, mỗi ngày anh sống như một kẻ điên, nghĩ muốn tra tấn em lại không nỡ, muốn đối xử với em tốt một chút lại không cam lòng. Thời điểm đó, vừa lúc xuất hiện Tiền Hội Thi… Anh bắt đầu hẹn hò với cô ta, sau đó âm thầm quan sát phản ứng của em, mỗi ngày em đều rất vui vẻ, không phải cùng Tuyền Tuyền đi ăn cơm thì là vui đùa ầm ĩ với đồng nghiệp. Anh tự nhủ với mình, Tưởng Chính Nam, mày đừng ngốc nữa, người mà Hứa Liên Trăn thích chỉ là Diệp Anh Chương mà thôi. Cô ấy vẫn luôn thích Diệp Anh Chương… Cô ấy đối với mày chưa bao giờ là thích….” Sau đó, hắn liền cầu hôn Tiền Hội Thi!
Hứa Liên Trăn giống như bị người ta điểm hết tất cả huyệt đạo trên người, không thể nhúc nhích nửa phần.
“Thế nhưng bây giờ, dường như anh đã biết được một chuyện vô cùng quan trọng.” Tưởng Chính Nam từng bước một đi tới gần cô: “Hứa Liên Trăn, em chỉ cần nói cho anh biết, vì sao em lại giữ lại chiếc áo này? Em nói đi?”
Hứa Liên Trăn kinh ngạc nhìn hắn từng chút từng chút một đến gần mình.
Tưởng Chính Nam: “Đã qua nhiều năm như vậy, tại sao em còn chưa ném nó đi? Tại sao chứ?”
Tưởng Chính Nam nói: “Hứa Liên Trăn, anh đã vì em làm nhiều điều như vậy, cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ rằng đó là vì sao ư?”
Hắn nghẹn ngào: “Là bởi vì anh yêu em, yêu em nhiều đến vậy. Nhưng em lại không hề biết, anh chưa bao giờ để em biết.”
Hứa Liên Trăn vẫn đứng đó, cô cảm giác mình lúc này giống như một bức tượng đã hóa đá!
Hắn nói: “Nếu không phải là vì yêu em, năm đó anh sao phải quyên tặng tủy cho Bì Bì? Nếu không phải là yêu em, anh vì sao phải uy hiếp em quay về bên mình? Nếu không phải là vì yêu em, đến bây giờ tại sao anh lại xuất hiện bên cạnh em?”
Hắn hỏi cô: “Vậy còn em? Rốt cục là vì cái gì? Vì cái gì lại giữ tấm áo này của anh? Vì cái gì lại sinh Tuấn Văn, Tuấn Hữu cho anh? Tại vì sao chứ?” Cuối cùng thì hắn đã đem tất cả những lời chất chưa trong lòng nói ra ngoài miệng, một khắc kia, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình vui sướng như thế.
Hứa Liên Trăn chỉ biết lẳng lặng mà nhìn hắn.
Hắn không biết, cô vẫn đang đợi, vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một người.
Ngày ấy cô quyết định gả cho hắn, ngoại trừ là vì bọn trẻ, vì chị Kiều, vì Tuyền Tuyền luôn không ngừng khuyên bảo, mà còn là vì cô gặp lại Hứa Tiểu Bạch. Có lẽ, hiện tại hẳn phải gọi nó là “Lão Bạch” mới đúng.
Dưới ánh hoàng hôn, hắn dắt Tiểu Bạch lẳng lặng đứng dưới lầu nhà cô, một người một chó, trong khung cảnh mặt trời chiều ngã về tây. Bóng dáng hắn bị bao phủ bởi ánh nắng vàng rực cuối ngày, toát lên một vẻ tịch mịch thê lương không nói nên lời. Giống như hắn luôn đúng đó chờ đợi, chờ đợi cô đi đến.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới cuộc đời này vẫn còn được gặp lại Tiểu Bạch, hắn đã không ném Tiểu Bạch đi.
Cô chậm rãi đến gần, Tiểu Bạch tựa như ngửi được hơi thở của cô, nhanh nhảu chạy tới bên cô…
Tiểu Bạch vẫn nhớ cô.
Cô vùi đầu vào giữa bộ lông mềm mại sạch sẽ thơm ngát của Tiểu Bạch, một khắc kia tình thần cô vô cùng thanh thản, nhẹ nhàng nhắm mắt, nói ra quyết định của chính mình: “Tưởng Chính Nam, tôi đồng ý.”
Đồng ý kết hôn cùng hắn, mặc kệ về sau sẽ là một vết xe đổ, hay là chặng đường hạnh phúc đang chờ đón cô!
Mãi về sau cô mới biết được, nếu để cho chú chó của mình không ngừng ngửi thấy mùi của chủ nhân, cho dù là chủ nhân cuả nó đi mãi không về, chú chó đó cũng sẽ nhớ mãi không quen. Đây là Hạ Quân nói cho cô.
Ngày nào đó, Hạ Quân còn cô rất nhiều rất nhiều chuyện mà cô không được biết. Tỷ như ba cô là ông Hứa Mưu Khôn xuất viện thế nào, nằm viện thế nào; tỷ như Tưởng Chính Nam không chỉ một lần đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe của ba cô; tỷ như phần mộ của ba cô; tỷ như sợi dây chuyền cổ kia; tỷ như sau khi kết hôn Tưởng Chính Nam vẫn ở lại căn phòng trọ kia; tỷ như…
Hạ Quân cuối cùng chậm rãi mỉm cười, nói một câu: “Tưởng phu nhân, cô và Tưởng tiên sinh cũng không còn trẻ nữa.”
Đúng vậy, đều không còn trẻ nữa, không yêu nhau liền sẽ già đi!
*ĐÍNH CHÍNH:
Editor : nhân vật Niếp Trọng Chi trong truyện, thực ra anh ấy họ Nhiếp mọi người ạ, vì đã trót từ bộ kia nên làm sang bộ này luôn. Nhưng vì mọi người góp ý nên từ đây mình sẽ sửa lại họ của anh ấy. mọi người thông cảm cho hai chị em mình nha :)
Tác giả :
Mai Tử Hoàng Thì Vũ