Trọn Đời Bên Em
Chương 21: Đêm giao thừa đi qua
Hạ Nhất Bắc vừa đến đã thấy cảnh Bạch Dĩ Mạt cười ngoặt nghẽo không thèm chú ý đến hình tượng và Hướng Nhu cũng vẻ mặt tươi cười như thế.
“Hai người cười cái gì vậy?” Hạ Nhất Bắc thấy buồn bực, hôm nay cũng không chiếu hài cuối năm, hai người này là có ý gì chứ!
Bạch Dĩ Mạt cười đến đau cả hai sườn, vội vàng xua tay, Hướng Nhu nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Hạ Nhất Bắc nói: “Vừa mới tiến hành một Chân Huyên Truyện1 phiên bản đời thật, rất hay, ha ha…”
(1 Ý nói là đấu đá nhau, cụ thể về phim thì search gg)
Nói xong quay sang phía Bạch Dĩ Mạt: “Nè, tớ phát hiện ra khi cậu xưng hô bố tớ trông rất tự nhiên, có phải đã sớm muốn gọi như thế rồi không?”
Trong tích tắc Bạch Dĩ Mạt ngừng cười, trừng mắt nhìn Hướng Nhu: “Pi, có quỷ mới muốn gọi…”
Hạ Nhất Bắc càng nghe càng không hiểu gì, nhưng không muốn đi hỏi, hai người này một kẻ điên một kẻ khùng, còn lâu cậu mới muốn tìm hiểu thế giới nội tâm của hai kẻ không bình thường này.
“Đúng rồi, mọi người đâu rồi? Sao chỉ có cậu đến đây?” Bạch Dĩ Mạt không để ý đến vẻ mặt cười nịnh của Hướng Nhu nữa mà quay sang hỏi Hạ Nhất Bắc.
“À, đang đậu xe, sẽ đến ngay thôi.”
Quả nhiên, không tới một giây sau đã nhìn thấy Tưởng Quân dẫn theo Mộc Du Du, Hạ Nhất Triển với Hạ Nhất Phỉ chậm rãi đi về phía bọn họ.
Bạch Dĩ Mạt bước lên từ bên người Tưởng Quân cướp lấy Mộc Du Du, nói: “Quân lão đại, anh đây cũng là không có suy nghĩ gì rồi, bá chiếm khuê mật của em lâu nhưu thế, hại em đến cơ hội gặp cô ấy cũng không có.”
Khóe miệng Tưởng Quân thản nhiên cong lên, có đôi khi đàn ông bị tình yêu tưới nhuần khiến cái cường thịnh trở nên mềm mại, đặc biệt là trước mặt người mình thích, dường như đã hóa thành một vũng nước nhu tình.
“Không phải hôm nay đã đến rồi sao?”
“Còn không phải là ở trong phạm vi bảo hộ của người nào đó sao, tớ hỏi thật nhé, hai người cả ngày cứ ở với nhau chán ngắt như thế, có thấy phiền phức không!”
Mộc Du Du vỗ vào người Bạch Dĩ Mạt giải thích: “Tao có dính lấy anh ấy đâu.”
Bạch Dĩ Mạt tỉnh ngộ: “À? Nói chính xác là anh ấy dính lấy mày!”
“Còn mày không phải cả ngày cũng dính lấy với anh chàng trúc mã của mình đấy sao.” Mộc Du Du nói xong còn cố ý liếc nhìn Hướng Nhu, Hướng Nhu đang nói gì đó với bọn Hạ Nhất Triển.
“Hai người có bí mật đen tối gì không, mau thành thật khai báo đi.” Mộc Du Du ở trước mặt Bạch Dĩ Mạt ngay lập tức biến thành cọp cái, cười ranh mãnh.
Hai tay Bạch Dĩ Mạt đặt trên vai Mộc Du Du, cười nói: “Tao dính lấy hắn ta là có giá cả.”
Tưởng Quân gạt cánh tay của Bạch Dĩ Mạt trên vai Mộc Du Du xuống, sau đó hỏi: “Em lại dọa dẫm cậu ta cái gì rồi?”
Bạch Dĩ Mạt đi đến bên cạnh Tưởng Quân và Mộc Du Du, vô cùng đắc ý nói: “Không phải anh luôn ngấp nghé đến bình rượu đỏ kia sao, bây giờ đã thuộc về em rồi.”
Tưởng Quân như tỉnh lại, một câu hai nghĩa: “Ồ, cũng chỉ có em mới khiến cậu ta can tâm tình nguyện đem mấy thứ quý báu ra, bọn anh không có bổn sự này.”
Bạch Dĩ Mạt đang còn muốn cho biết tay ai ngờ lại bị Hạ Nhất Phỉ kéo qua tranh cãi với Hướng Nhu…
Mộc Du Du nhìn Tưởng Quân, hạ giọng hỏi: “Vậy là có ý gì?”
Tưởng Quân như có suy nghĩ gì đó, nhìn về hai con người đang khua tay múa chân như con nít trước mặt, trỏ ngón tay về phía đó hỏi: “Em có thấy Bạch Dĩ Mạt rất xứng với Hướng Nhu không?”
Mộc Du Du gật đầu như giã tỏi: “Vô cùng luôn! Dường như là một đôi trời sinh vậy, anh không thấy sự ăn ý hết mực của bọn họ đâu, so với đôi vợ chồng có khi còn hơn nhiều.”
Tưởng Quân thản nhiên lắc đầu nở nụ cười: “Bây giờ em mới thấy sao! Anh đã sớm thấy hơn mười năm rồi.”
“Hả?” Mộc Du Du trừng mắt, vẻ mặt như muốn nói có phải khoa trương không vậy.
Bạch Dĩ Mạt vừa cười vừa xoay người lại, nhìn thấy Tưởng Quân với Mộc Du Du tình tứ thì thầm bên tai, vội vàng tăng âm lượng nhắm vào hai người: “Này, hai người có biết ân ái với nhau như vậy có thể giết chết người khác không!”
Mấy người ồn ào trong chốc lát rồi ngồi vào chỗ đã sắp xếp, buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu, mở màn là một ca sĩ mới vào nghề, tiếp theo là đến ca sĩ dự thảo của đài truyền hình, rồi sau đó là những ca sĩ có tên tuổi liên tiếp ra biểu diễn, cứ như vậy đã đến mười một giờ bốn mươi lăm phút.
Cuối cùng là Trịnh Tịnh Viên trong bộ trang phục công chúa xuất hiện, bài hát này của cô chính là ca khúc chủ đề đã được khen thưởng trước đó, nhận được từng đợt vỗ tay với những tiếng cổ vũ chói tai.
Hát thêm hai bài nữa thì cũng đến gần mười hai giờ, Trịnh Tịnh Viên đi theo MC cùng nhau bắt đầu đếm ngược với toàn bộ khán giả.
“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một HAPPY NEW YEAR! Chúc mừng năm mới!”
Tiếng chuông vang lên, từng đợt pháo hoa rọi sáng cả một vùng trời tối đen như mực, chiếu rõ lên từng khuôn mặt của mỗi người, tràn đầy may mắn và vui sướng, hạnh phúc và mỹ mãn…
Tưởng Quân quay đầu nhìn sang Mộc Du Du, thản nhiên nói với người bên cạnh: “Một năm mới, bắt đầu mới! HAPPY NEW YEAR!”
Mộc Du Du nhìn lên Tưởng Quân, có chút chua xót nói với anh: “HAPPY NEW YEAR!”
Hướng Nhu nhìn Bạch Dĩ Mạt bên cạnh mình, cô ngẩng đầu nhìn lên bầy trời, ánh sáng nơi chùm pháo phản chiếu lại trên mặt cô càng khiến cho thêm đặc biệt mê người, đôi mắt trong suốt so với pháo hoa càng lung linh rạng rỡ hơn niều.
“Đại Bạch Thỏ.”
“Sao?”
“Năm mới vui vẻ!”
Vừa dứt lời thì điện thoại của Bạch Dĩ Mạt vang lên, cô cười nhận điện thoại.
“Giản Quân Phàm…”
Hướng Nhu vừa nghe đến ba chữ Giản Quân Phàm này thì khuôn mặt tươi cười đã biến mất một nửa, hắn lại gần Bạch Dĩ Mạt, muốn nghe xem rốt cuộc bọn họ nói cái gì, kết quả lại bị một tay Bạch Dĩ Mạt chặn lại.
“Năm mới vui vẻ! Cái gì? Anh đang ở đây sao?”
Sau đó hắn thấy Bạch Dĩ Mạt hình như đang tìm kiếm ai đó xung quanh, nhìn theo ánh mắt của cô, quả nhiên, Giản Quân Phàm anh tuấn trong bộ đồ cảnh sát đang đứng ở đầu bên kia, vẫy vẫy tay với Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt cũng cười khua tay lại với anh, tâm tình Hướng Nhu vốn đang vô cùng vui vẻ đã bị hai người ‘mặt mày đưa tình’ làm cho biến mất.
Hạ Nhất Bắc cúi thấp đầu vỗ vai Hướng Nhu nói: “Sớm biết thế em cũng đem theo người, không khí bốn phía ngọt ngào thật là kích thích em quá.”
Hướng Nhu mặt xám xịt ngồi xuống liếc xéo Bạch Dĩ Mạt, rồi nghiến răng nghiến lợi với Hạ Nhất Bắc: “Sớm biết thế còn không bằng không đem theo.”
“Hả?” Hạ Nhất Bắc lại không rõ người này sao lại thế rồi.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, mọi người vô cùng vui mừng, cho nên liền tìm đến hội sở mà người bạn của Hạ Nhất Triển mới mở, bao hết cả tầng VIP cao nhất, tiếp tục tăng hai.
Bạch Dĩ Mạt nói có việc, Hướng Nhu nói phải đợi nghiền nên bọn họ cứ đi trước đi, mọi người vô cùng ăn ý hiểu chuyện, tự lái xe dẫn theo người của mình đi theo Nhất Triển.
Bạch Dĩ Mạt vừa xuất hiện, Mộc Du Du đã nhảy đến kéo Bạch Dĩ Mạt ngồi bên cạnh cô: “Sao lúc này mày mới đến? Hướng Nhu dẫn theo Trịnh Tịnh Viên đến đây đấy, là đại minh tinh đấy!”
Bạch Dĩ Mạt cười cười, ánh mắt lướt qua Hướng Nhu vẻ mặt yêu khí ngồi cười ở đó cùng với Trịnh Tịnh Viên trang điểm chói lọi ngồi bên cạnh hắn.
“Oh!” Bạch Dĩ Mạt hoàn hồn, ngồi xuống bên cạnh Mộc Du Du, vừa khéo người ngồi bên cạnh chính là Hướng Nhu, tiếp nữa chính là Trịnh Tịnh Viên.
“Cậu vừa đi đậu thế?” Hướng Nhu đưa cho cô một ly rượu, thuận miệng hỏi.
Bạch Dĩ Mạt nhận lấy rồi hơi ngửa đầu ra uống. Sau khi đặt ly rượu xuống liền nói: “Cậu quản tôi được sao, tốt nhất là nên trông giữ đại minh tinh của cậu cho cẩn thận, đừng để đám chó săn ở bên ngoài theo dõi, tôi không muốn bị dính với mấy vụ vớ vẩn đó đâu.”
Thật ra lúc nãy, sau khi cô nhận được điện thoại của Giản Quân Phàm liền đi tìm Giản Quân Phàm nói chuyện tán gẫu trong chốc lát, nhưng vì anh còn phải đi làm tiếp nên Bạch Dĩ Mạt không dám làm trễ chuyện của anh nữa, tự mình cũng chuẩn bị đi tìm bọn Mộc Du Du.
Vừa mới đi ra giao lộ đã thấy xe của Hướng Nhu đậu ở phía đối diện quán rượu, cô đang chuẩn bị gọi cho Hướng Nhu thì nhìn thấy hắn đi ra và bên cạnh còn là Trịnh Tịnh Viên, tuy cách ăn mặc của Trịnh Tịnh Viên rất khiêm tốn, sẽ không có ai chú ý cả.
Nhưng mà, đối với Bạch Dĩ Mạt mà nói, cho dù có ăn mặc ra sao nữa thì bọn họ đều có thể liếc mắt một cái đã nhận ra, à đâu, chính xác hơn là cho dù có hóa thành tro cũng nhận ra cô ta.
Cô đứng ở đó ánh mắt luôn nhìn vào hai người lên xe, nhìn chiếc xe mà cô luôn cười nhạo kia rời đi, từ nãy đến giờ vẫn không di chuyển bước chân nào, chỉ biết dứng chôn chân tại chỗ.
Biết rõ Hướng Nhu là dẫn Trịnh Tịnh Viên đến tụ họp với bọn họ, rõ ràng có thể chọn mắt không thấy tâm không phiền, gọi điện bảo không đến được, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà vẫn làm chuyện điên rồ, cô đón một chiếc taxi rồi cũng đi đến hội sở.
“Bạch Dĩ Mạt, mình mời cậu một ly.” Trịnh Tịnh Viên nhấc ly rượu lên nhìn sang Bạch Dĩ Mạt: “Đã nhiều năm chúng ta không gặp nhau rồi, một ly này nhất định phải uống.”
Trong lòng Bạch Dĩ Mạt cười nhạo, một thời gian trước đây không phải là con quỷ cái sao? Cô đón lấy ly rượu đã được đổ đầy, khẽ cụng ly với Trịnh Tịnh Viên: “Cậu cạn ly, mình tùy ý.”
Tuy nói nư vậy nhưng vẫn ngẩng đầu uống một hơi hết sạch, Mộc Du Du thấy Bạch Dĩ Mạt uống rượu trắng như thế có chút lo lắng, cô đã từng uống loại rượu này rồi, lúc đầu thì không có gì, nhưng sức ngấm về sau lại đáng dọa người, rất dễ uống say.
Cô nhét micro vào tay Bạch Dĩ Mạt, nói: “Đừng chỉ uống rượu không thế, tao chọn giúp mày bài mày thích nhất rồi đấy.”
Bạch Dĩ Mạt cầm lấy micro, ánh mắt dừng lại trên màn hình, bên tai vang lên giai điệu quen thuộc.
“Yêu một người cần phải có duyên phận, anh việc gì phải tự mình lún sâu đến thế, anh đừng ngốc nghếch dùng sự khờ dại chạm đến linh hồn bất an, mỗi ngày chỉ có thể si tình ngốc nghếch đợi chờ…”
Trời sinh có hai loại người có giọng hát tuyệt hay, một loại là lợi dụng giọng hát này để vạn người sùng bái, ví dụ như ngôi sao ca nhạc; còn một loại khác chính là chẳng mảy may để tâm đến giọng hát của mình, ví dụ như Bạch Dĩ Mạt.
Mặc dù cô có giọng ca hệt như tiếng trời, nhưng lại không phô bày tài năng thiên phú của mình, người đã từng nghe cô hát, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Như vậy ở đây chỉ có Hướng Nhu và Mộc Du Du là nằm trong hàng ngũ trên mười ngón tay đấy, mà hiển nhiên những người chưa từng nghe cô hát đều chìm đắm trong tiếng hát tuyệt vời của cô, giống như đưa mình trôi theo câu chuyện đằng sau bài hát tình cảm này.
“Em biết anh cũng rất đau khổ, cái giá của tình cảm, không phải thật lòng là có kết quả, đừng hỏi phải làm như thế nào, tình yêu có thể tồn tại mãi, đạo lý này đến một ngày anh sẽ biết; em biết anh cũng rất đau khổ, ngày hôm qua vẫn là người yêu, đến hôm nay đã chia tay nhau, đừng hỏi nỗi đau của anh, phải giải thoát như thế nào, người đa tình nhất định sẽ còn tổn thương dài…”
Bài hát kết thúc, Bạch Dĩ Mạt đặt micro xuống, may mà đèn trong phòng mờ nhạt, may mà tất cả mọi người đều đắm chìm trong tiếng hát, nên không ai chú ý đến hốc mắt tràn đầy nước của Bạch Dĩ Mạt.
“Thế nào, em đã nói Bạch Dĩ Mạt ngang hàng với ngôi sao ca nhạc mà!” Mộc Du Du rất đắc ý, giống như bài hát kia là do chính miệng cô hát vậy.
Tưởng Quân đồng ý gật đầu, nói với Hướng Nhu: “Hướng Nhu này, cậu trông giữ con ngựa ngàn dặm bên cạnh cậu như thế, sao vẫn chưa khai thác được gì! Mà để đến công ty cậu làm cũng tốt, chắc chắn tạo nên duyên đấy.”
Hạ Nhất Bắc lần đầu giơ ngón cái lên với Bạch Dĩ Mạt độc mồm độc miệng: “Đại Bạch Thỏ! Cậu không nên là thỏ, cậu chính là con chim vàng anh!”
Trên mặt Hạ Nhất Triển tuy không có vẻ mặt khoa trương như thế, nhưng cũng không che dấu được nỗi kinh ngạc trong mắt: “Bạch Dĩ Mạt, quả nhiên khiến người khác mở rộng tầm mắt!”
Hạ Nhất Phỉ thì có chút trách cứ: “Tớ mặc kệ, sau này lỡ tớ mà thất tình, cậu phải chịu trách nhiệm hát để an ủi tớ.”
Trịnh Tịnh Viên thì nói tiếp câu của Tưởng Quân: “Dĩ Mạt thật đúng là thâm tàng bất lộ! Có muốn vào ngành thử không! Mình nghĩ Hướng Nhu chắc chắn sẽ đồng ý nâng đỡ cô em gái là cậu đây, đúng không?”
Nói xong cô ta nhìn sang Hướng Nhu, trong đôi mắt của Hướng Nhu rõ ràng có một tia cảm xúc khác thường không thể nhìn rõ, nhưng vẫn không tiếp lời của cô ta.
Sau khi Bạch Dĩ Mạt nghe mọi người khen ngợi liền chốt lại một câu: “Tớ đi toilet đã.”
Bạch Dĩ Mạt đứng trước bồn rửa tay nhìn bản thân trong gương, ngày đầu năm mới, không hề vui vẻ, chỉ cảm thấy từng đợt chua xót khó nhịn.
Đang chuẩn bị ra ngoài thì bị người khác đi đến chặn mất đường đi của cô, nói chính xác là đang chặn cô lại.
Trịnh Tịnh Viên, thật sự thì Bạch Dĩ Mạt cô rất không thích cô ta xuất hiện; nhưng mà, đối với cái người mà cô không muốn xuất hiện nàylại cứ ngày ngày nhắc nhở cô cái chuyện mà cô hoàn toàn không muốn nhớ đến đấy.
“Còn không biết thì ra cô hát hay đến thế.” Trịnh Tịnh Viên có nụ cười luôn làm cho người ta cảm thấy mê mẩn, nét đẹp giữa hàng lông mày càng lộ rõ.
Bạch Dĩ Mạt ném tờ giấy trong tay vào thùng rác: “Căn bản không đáng để nhắc đến.”
“Bạch Dĩ Mạt, thật ra cô thích anh ấy, đúng không?”
Bạch Dĩ Mạt đang định phủ nhận, nhưng lại nghe thấy Trịnh Tịnh Viên nói tiếp: “Không cần phải phủ nhận, tôi cũng là người như vậy, tôi có thể nhìn thấy.”
“Cô thì nhìn ra được cái gì?” Bạch Dĩ Mạt giễu cợt.
Trịnh Tịnh Viên nhìn Bạch Dĩ Mạt, gằn từng chữ nói: “Nếu cô không thích anh ấy, thì vì sao không dám nói cho anh ấy biết người cùng với anh ấy One Night Stand chính là cô?”
Bạch Dĩ Mạt đáp trả lại ánh mắt lạnh lùng: “Cô đừng có quên, chính cô cầu xin tôi không nói ra.” Nói xong xoay người bước đi, vừa bước được hai bước thì đã thấy Hướng Nhu đứng ở hành lang, trong lòng cô bỗng có chút khó xử.
Sắc mặt Hướng Nhu lạnh lùng, nhìn thẳng vào cô: “Những lời hai người vừa nói là có ý gì?”
Hắn vừa nói xong, Trịnh Tịnh Viên cũng đi ra, trông thấy Hướng Nhu thì cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng ngay sau đó lại tươi cười, kéo cánh táy Hướng Nhủ hỏi: “Sao anh cũng chạy đến đây?”
Hướng Nhu không hề để ý đến Trịnh Tịnh Viên mà chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Dĩ Mạt, tuy nội tâm Bạch Dĩ Mạt đã vô cùng kinh hoàng lắm, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh.
“Cậu nghe nhầm rồi.” Bạch Dĩ Mạt ném ra những lời này rồi vòng qua Hướng Nhu đi ra ngoài.
Hướng Nhu gạt bàn tay Trịnh Tịnh Viên đang ôm chắt ống tay áo của hắn, trừng mắt với cô ta, trong ánh mắt không hề có chút ấm áp, lạnh lẽo đe dọa: “Trịnh Tịnh Viên, tốt nhất em đừng để cho tôi đoán ra cuộc đối thoại vừa rồi.”
Trịnh Tịnh Viên cười tự giễu, sau đó vòng qua bên cạnh người Hướng Nhu lập tức quay trở lại…
“Hai người cười cái gì vậy?” Hạ Nhất Bắc thấy buồn bực, hôm nay cũng không chiếu hài cuối năm, hai người này là có ý gì chứ!
Bạch Dĩ Mạt cười đến đau cả hai sườn, vội vàng xua tay, Hướng Nhu nhìn vẻ mặt ngu ngơ của Hạ Nhất Bắc nói: “Vừa mới tiến hành một Chân Huyên Truyện1 phiên bản đời thật, rất hay, ha ha…”
(1 Ý nói là đấu đá nhau, cụ thể về phim thì search gg)
Nói xong quay sang phía Bạch Dĩ Mạt: “Nè, tớ phát hiện ra khi cậu xưng hô bố tớ trông rất tự nhiên, có phải đã sớm muốn gọi như thế rồi không?”
Trong tích tắc Bạch Dĩ Mạt ngừng cười, trừng mắt nhìn Hướng Nhu: “Pi, có quỷ mới muốn gọi…”
Hạ Nhất Bắc càng nghe càng không hiểu gì, nhưng không muốn đi hỏi, hai người này một kẻ điên một kẻ khùng, còn lâu cậu mới muốn tìm hiểu thế giới nội tâm của hai kẻ không bình thường này.
“Đúng rồi, mọi người đâu rồi? Sao chỉ có cậu đến đây?” Bạch Dĩ Mạt không để ý đến vẻ mặt cười nịnh của Hướng Nhu nữa mà quay sang hỏi Hạ Nhất Bắc.
“À, đang đậu xe, sẽ đến ngay thôi.”
Quả nhiên, không tới một giây sau đã nhìn thấy Tưởng Quân dẫn theo Mộc Du Du, Hạ Nhất Triển với Hạ Nhất Phỉ chậm rãi đi về phía bọn họ.
Bạch Dĩ Mạt bước lên từ bên người Tưởng Quân cướp lấy Mộc Du Du, nói: “Quân lão đại, anh đây cũng là không có suy nghĩ gì rồi, bá chiếm khuê mật của em lâu nhưu thế, hại em đến cơ hội gặp cô ấy cũng không có.”
Khóe miệng Tưởng Quân thản nhiên cong lên, có đôi khi đàn ông bị tình yêu tưới nhuần khiến cái cường thịnh trở nên mềm mại, đặc biệt là trước mặt người mình thích, dường như đã hóa thành một vũng nước nhu tình.
“Không phải hôm nay đã đến rồi sao?”
“Còn không phải là ở trong phạm vi bảo hộ của người nào đó sao, tớ hỏi thật nhé, hai người cả ngày cứ ở với nhau chán ngắt như thế, có thấy phiền phức không!”
Mộc Du Du vỗ vào người Bạch Dĩ Mạt giải thích: “Tao có dính lấy anh ấy đâu.”
Bạch Dĩ Mạt tỉnh ngộ: “À? Nói chính xác là anh ấy dính lấy mày!”
“Còn mày không phải cả ngày cũng dính lấy với anh chàng trúc mã của mình đấy sao.” Mộc Du Du nói xong còn cố ý liếc nhìn Hướng Nhu, Hướng Nhu đang nói gì đó với bọn Hạ Nhất Triển.
“Hai người có bí mật đen tối gì không, mau thành thật khai báo đi.” Mộc Du Du ở trước mặt Bạch Dĩ Mạt ngay lập tức biến thành cọp cái, cười ranh mãnh.
Hai tay Bạch Dĩ Mạt đặt trên vai Mộc Du Du, cười nói: “Tao dính lấy hắn ta là có giá cả.”
Tưởng Quân gạt cánh tay của Bạch Dĩ Mạt trên vai Mộc Du Du xuống, sau đó hỏi: “Em lại dọa dẫm cậu ta cái gì rồi?”
Bạch Dĩ Mạt đi đến bên cạnh Tưởng Quân và Mộc Du Du, vô cùng đắc ý nói: “Không phải anh luôn ngấp nghé đến bình rượu đỏ kia sao, bây giờ đã thuộc về em rồi.”
Tưởng Quân như tỉnh lại, một câu hai nghĩa: “Ồ, cũng chỉ có em mới khiến cậu ta can tâm tình nguyện đem mấy thứ quý báu ra, bọn anh không có bổn sự này.”
Bạch Dĩ Mạt đang còn muốn cho biết tay ai ngờ lại bị Hạ Nhất Phỉ kéo qua tranh cãi với Hướng Nhu…
Mộc Du Du nhìn Tưởng Quân, hạ giọng hỏi: “Vậy là có ý gì?”
Tưởng Quân như có suy nghĩ gì đó, nhìn về hai con người đang khua tay múa chân như con nít trước mặt, trỏ ngón tay về phía đó hỏi: “Em có thấy Bạch Dĩ Mạt rất xứng với Hướng Nhu không?”
Mộc Du Du gật đầu như giã tỏi: “Vô cùng luôn! Dường như là một đôi trời sinh vậy, anh không thấy sự ăn ý hết mực của bọn họ đâu, so với đôi vợ chồng có khi còn hơn nhiều.”
Tưởng Quân thản nhiên lắc đầu nở nụ cười: “Bây giờ em mới thấy sao! Anh đã sớm thấy hơn mười năm rồi.”
“Hả?” Mộc Du Du trừng mắt, vẻ mặt như muốn nói có phải khoa trương không vậy.
Bạch Dĩ Mạt vừa cười vừa xoay người lại, nhìn thấy Tưởng Quân với Mộc Du Du tình tứ thì thầm bên tai, vội vàng tăng âm lượng nhắm vào hai người: “Này, hai người có biết ân ái với nhau như vậy có thể giết chết người khác không!”
Mấy người ồn ào trong chốc lát rồi ngồi vào chỗ đã sắp xếp, buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu, mở màn là một ca sĩ mới vào nghề, tiếp theo là đến ca sĩ dự thảo của đài truyền hình, rồi sau đó là những ca sĩ có tên tuổi liên tiếp ra biểu diễn, cứ như vậy đã đến mười một giờ bốn mươi lăm phút.
Cuối cùng là Trịnh Tịnh Viên trong bộ trang phục công chúa xuất hiện, bài hát này của cô chính là ca khúc chủ đề đã được khen thưởng trước đó, nhận được từng đợt vỗ tay với những tiếng cổ vũ chói tai.
Hát thêm hai bài nữa thì cũng đến gần mười hai giờ, Trịnh Tịnh Viên đi theo MC cùng nhau bắt đầu đếm ngược với toàn bộ khán giả.
“Mười, chín, tám, bảy, sáu, năm, bốn, ba, hai, một HAPPY NEW YEAR! Chúc mừng năm mới!”
Tiếng chuông vang lên, từng đợt pháo hoa rọi sáng cả một vùng trời tối đen như mực, chiếu rõ lên từng khuôn mặt của mỗi người, tràn đầy may mắn và vui sướng, hạnh phúc và mỹ mãn…
Tưởng Quân quay đầu nhìn sang Mộc Du Du, thản nhiên nói với người bên cạnh: “Một năm mới, bắt đầu mới! HAPPY NEW YEAR!”
Mộc Du Du nhìn lên Tưởng Quân, có chút chua xót nói với anh: “HAPPY NEW YEAR!”
Hướng Nhu nhìn Bạch Dĩ Mạt bên cạnh mình, cô ngẩng đầu nhìn lên bầy trời, ánh sáng nơi chùm pháo phản chiếu lại trên mặt cô càng khiến cho thêm đặc biệt mê người, đôi mắt trong suốt so với pháo hoa càng lung linh rạng rỡ hơn niều.
“Đại Bạch Thỏ.”
“Sao?”
“Năm mới vui vẻ!”
Vừa dứt lời thì điện thoại của Bạch Dĩ Mạt vang lên, cô cười nhận điện thoại.
“Giản Quân Phàm…”
Hướng Nhu vừa nghe đến ba chữ Giản Quân Phàm này thì khuôn mặt tươi cười đã biến mất một nửa, hắn lại gần Bạch Dĩ Mạt, muốn nghe xem rốt cuộc bọn họ nói cái gì, kết quả lại bị một tay Bạch Dĩ Mạt chặn lại.
“Năm mới vui vẻ! Cái gì? Anh đang ở đây sao?”
Sau đó hắn thấy Bạch Dĩ Mạt hình như đang tìm kiếm ai đó xung quanh, nhìn theo ánh mắt của cô, quả nhiên, Giản Quân Phàm anh tuấn trong bộ đồ cảnh sát đang đứng ở đầu bên kia, vẫy vẫy tay với Bạch Dĩ Mạt, Bạch Dĩ Mạt cũng cười khua tay lại với anh, tâm tình Hướng Nhu vốn đang vô cùng vui vẻ đã bị hai người ‘mặt mày đưa tình’ làm cho biến mất.
Hạ Nhất Bắc cúi thấp đầu vỗ vai Hướng Nhu nói: “Sớm biết thế em cũng đem theo người, không khí bốn phía ngọt ngào thật là kích thích em quá.”
Hướng Nhu mặt xám xịt ngồi xuống liếc xéo Bạch Dĩ Mạt, rồi nghiến răng nghiến lợi với Hạ Nhất Bắc: “Sớm biết thế còn không bằng không đem theo.”
“Hả?” Hạ Nhất Bắc lại không rõ người này sao lại thế rồi.
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, mọi người vô cùng vui mừng, cho nên liền tìm đến hội sở mà người bạn của Hạ Nhất Triển mới mở, bao hết cả tầng VIP cao nhất, tiếp tục tăng hai.
Bạch Dĩ Mạt nói có việc, Hướng Nhu nói phải đợi nghiền nên bọn họ cứ đi trước đi, mọi người vô cùng ăn ý hiểu chuyện, tự lái xe dẫn theo người của mình đi theo Nhất Triển.
Bạch Dĩ Mạt vừa xuất hiện, Mộc Du Du đã nhảy đến kéo Bạch Dĩ Mạt ngồi bên cạnh cô: “Sao lúc này mày mới đến? Hướng Nhu dẫn theo Trịnh Tịnh Viên đến đây đấy, là đại minh tinh đấy!”
Bạch Dĩ Mạt cười cười, ánh mắt lướt qua Hướng Nhu vẻ mặt yêu khí ngồi cười ở đó cùng với Trịnh Tịnh Viên trang điểm chói lọi ngồi bên cạnh hắn.
“Oh!” Bạch Dĩ Mạt hoàn hồn, ngồi xuống bên cạnh Mộc Du Du, vừa khéo người ngồi bên cạnh chính là Hướng Nhu, tiếp nữa chính là Trịnh Tịnh Viên.
“Cậu vừa đi đậu thế?” Hướng Nhu đưa cho cô một ly rượu, thuận miệng hỏi.
Bạch Dĩ Mạt nhận lấy rồi hơi ngửa đầu ra uống. Sau khi đặt ly rượu xuống liền nói: “Cậu quản tôi được sao, tốt nhất là nên trông giữ đại minh tinh của cậu cho cẩn thận, đừng để đám chó săn ở bên ngoài theo dõi, tôi không muốn bị dính với mấy vụ vớ vẩn đó đâu.”
Thật ra lúc nãy, sau khi cô nhận được điện thoại của Giản Quân Phàm liền đi tìm Giản Quân Phàm nói chuyện tán gẫu trong chốc lát, nhưng vì anh còn phải đi làm tiếp nên Bạch Dĩ Mạt không dám làm trễ chuyện của anh nữa, tự mình cũng chuẩn bị đi tìm bọn Mộc Du Du.
Vừa mới đi ra giao lộ đã thấy xe của Hướng Nhu đậu ở phía đối diện quán rượu, cô đang chuẩn bị gọi cho Hướng Nhu thì nhìn thấy hắn đi ra và bên cạnh còn là Trịnh Tịnh Viên, tuy cách ăn mặc của Trịnh Tịnh Viên rất khiêm tốn, sẽ không có ai chú ý cả.
Nhưng mà, đối với Bạch Dĩ Mạt mà nói, cho dù có ăn mặc ra sao nữa thì bọn họ đều có thể liếc mắt một cái đã nhận ra, à đâu, chính xác hơn là cho dù có hóa thành tro cũng nhận ra cô ta.
Cô đứng ở đó ánh mắt luôn nhìn vào hai người lên xe, nhìn chiếc xe mà cô luôn cười nhạo kia rời đi, từ nãy đến giờ vẫn không di chuyển bước chân nào, chỉ biết dứng chôn chân tại chỗ.
Biết rõ Hướng Nhu là dẫn Trịnh Tịnh Viên đến tụ họp với bọn họ, rõ ràng có thể chọn mắt không thấy tâm không phiền, gọi điện bảo không đến được, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà vẫn làm chuyện điên rồ, cô đón một chiếc taxi rồi cũng đi đến hội sở.
“Bạch Dĩ Mạt, mình mời cậu một ly.” Trịnh Tịnh Viên nhấc ly rượu lên nhìn sang Bạch Dĩ Mạt: “Đã nhiều năm chúng ta không gặp nhau rồi, một ly này nhất định phải uống.”
Trong lòng Bạch Dĩ Mạt cười nhạo, một thời gian trước đây không phải là con quỷ cái sao? Cô đón lấy ly rượu đã được đổ đầy, khẽ cụng ly với Trịnh Tịnh Viên: “Cậu cạn ly, mình tùy ý.”
Tuy nói nư vậy nhưng vẫn ngẩng đầu uống một hơi hết sạch, Mộc Du Du thấy Bạch Dĩ Mạt uống rượu trắng như thế có chút lo lắng, cô đã từng uống loại rượu này rồi, lúc đầu thì không có gì, nhưng sức ngấm về sau lại đáng dọa người, rất dễ uống say.
Cô nhét micro vào tay Bạch Dĩ Mạt, nói: “Đừng chỉ uống rượu không thế, tao chọn giúp mày bài mày thích nhất rồi đấy.”
Bạch Dĩ Mạt cầm lấy micro, ánh mắt dừng lại trên màn hình, bên tai vang lên giai điệu quen thuộc.
“Yêu một người cần phải có duyên phận, anh việc gì phải tự mình lún sâu đến thế, anh đừng ngốc nghếch dùng sự khờ dại chạm đến linh hồn bất an, mỗi ngày chỉ có thể si tình ngốc nghếch đợi chờ…”
Trời sinh có hai loại người có giọng hát tuyệt hay, một loại là lợi dụng giọng hát này để vạn người sùng bái, ví dụ như ngôi sao ca nhạc; còn một loại khác chính là chẳng mảy may để tâm đến giọng hát của mình, ví dụ như Bạch Dĩ Mạt.
Mặc dù cô có giọng ca hệt như tiếng trời, nhưng lại không phô bày tài năng thiên phú của mình, người đã từng nghe cô hát, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Như vậy ở đây chỉ có Hướng Nhu và Mộc Du Du là nằm trong hàng ngũ trên mười ngón tay đấy, mà hiển nhiên những người chưa từng nghe cô hát đều chìm đắm trong tiếng hát tuyệt vời của cô, giống như đưa mình trôi theo câu chuyện đằng sau bài hát tình cảm này.
“Em biết anh cũng rất đau khổ, cái giá của tình cảm, không phải thật lòng là có kết quả, đừng hỏi phải làm như thế nào, tình yêu có thể tồn tại mãi, đạo lý này đến một ngày anh sẽ biết; em biết anh cũng rất đau khổ, ngày hôm qua vẫn là người yêu, đến hôm nay đã chia tay nhau, đừng hỏi nỗi đau của anh, phải giải thoát như thế nào, người đa tình nhất định sẽ còn tổn thương dài…”
Bài hát kết thúc, Bạch Dĩ Mạt đặt micro xuống, may mà đèn trong phòng mờ nhạt, may mà tất cả mọi người đều đắm chìm trong tiếng hát, nên không ai chú ý đến hốc mắt tràn đầy nước của Bạch Dĩ Mạt.
“Thế nào, em đã nói Bạch Dĩ Mạt ngang hàng với ngôi sao ca nhạc mà!” Mộc Du Du rất đắc ý, giống như bài hát kia là do chính miệng cô hát vậy.
Tưởng Quân đồng ý gật đầu, nói với Hướng Nhu: “Hướng Nhu này, cậu trông giữ con ngựa ngàn dặm bên cạnh cậu như thế, sao vẫn chưa khai thác được gì! Mà để đến công ty cậu làm cũng tốt, chắc chắn tạo nên duyên đấy.”
Hạ Nhất Bắc lần đầu giơ ngón cái lên với Bạch Dĩ Mạt độc mồm độc miệng: “Đại Bạch Thỏ! Cậu không nên là thỏ, cậu chính là con chim vàng anh!”
Trên mặt Hạ Nhất Triển tuy không có vẻ mặt khoa trương như thế, nhưng cũng không che dấu được nỗi kinh ngạc trong mắt: “Bạch Dĩ Mạt, quả nhiên khiến người khác mở rộng tầm mắt!”
Hạ Nhất Phỉ thì có chút trách cứ: “Tớ mặc kệ, sau này lỡ tớ mà thất tình, cậu phải chịu trách nhiệm hát để an ủi tớ.”
Trịnh Tịnh Viên thì nói tiếp câu của Tưởng Quân: “Dĩ Mạt thật đúng là thâm tàng bất lộ! Có muốn vào ngành thử không! Mình nghĩ Hướng Nhu chắc chắn sẽ đồng ý nâng đỡ cô em gái là cậu đây, đúng không?”
Nói xong cô ta nhìn sang Hướng Nhu, trong đôi mắt của Hướng Nhu rõ ràng có một tia cảm xúc khác thường không thể nhìn rõ, nhưng vẫn không tiếp lời của cô ta.
Sau khi Bạch Dĩ Mạt nghe mọi người khen ngợi liền chốt lại một câu: “Tớ đi toilet đã.”
Bạch Dĩ Mạt đứng trước bồn rửa tay nhìn bản thân trong gương, ngày đầu năm mới, không hề vui vẻ, chỉ cảm thấy từng đợt chua xót khó nhịn.
Đang chuẩn bị ra ngoài thì bị người khác đi đến chặn mất đường đi của cô, nói chính xác là đang chặn cô lại.
Trịnh Tịnh Viên, thật sự thì Bạch Dĩ Mạt cô rất không thích cô ta xuất hiện; nhưng mà, đối với cái người mà cô không muốn xuất hiện nàylại cứ ngày ngày nhắc nhở cô cái chuyện mà cô hoàn toàn không muốn nhớ đến đấy.
“Còn không biết thì ra cô hát hay đến thế.” Trịnh Tịnh Viên có nụ cười luôn làm cho người ta cảm thấy mê mẩn, nét đẹp giữa hàng lông mày càng lộ rõ.
Bạch Dĩ Mạt ném tờ giấy trong tay vào thùng rác: “Căn bản không đáng để nhắc đến.”
“Bạch Dĩ Mạt, thật ra cô thích anh ấy, đúng không?”
Bạch Dĩ Mạt đang định phủ nhận, nhưng lại nghe thấy Trịnh Tịnh Viên nói tiếp: “Không cần phải phủ nhận, tôi cũng là người như vậy, tôi có thể nhìn thấy.”
“Cô thì nhìn ra được cái gì?” Bạch Dĩ Mạt giễu cợt.
Trịnh Tịnh Viên nhìn Bạch Dĩ Mạt, gằn từng chữ nói: “Nếu cô không thích anh ấy, thì vì sao không dám nói cho anh ấy biết người cùng với anh ấy One Night Stand chính là cô?”
Bạch Dĩ Mạt đáp trả lại ánh mắt lạnh lùng: “Cô đừng có quên, chính cô cầu xin tôi không nói ra.” Nói xong xoay người bước đi, vừa bước được hai bước thì đã thấy Hướng Nhu đứng ở hành lang, trong lòng cô bỗng có chút khó xử.
Sắc mặt Hướng Nhu lạnh lùng, nhìn thẳng vào cô: “Những lời hai người vừa nói là có ý gì?”
Hắn vừa nói xong, Trịnh Tịnh Viên cũng đi ra, trông thấy Hướng Nhu thì cũng lắp bắp kinh hãi, nhưng ngay sau đó lại tươi cười, kéo cánh táy Hướng Nhủ hỏi: “Sao anh cũng chạy đến đây?”
Hướng Nhu không hề để ý đến Trịnh Tịnh Viên mà chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Dĩ Mạt, tuy nội tâm Bạch Dĩ Mạt đã vô cùng kinh hoàng lắm, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên sự bình tĩnh.
“Cậu nghe nhầm rồi.” Bạch Dĩ Mạt ném ra những lời này rồi vòng qua Hướng Nhu đi ra ngoài.
Hướng Nhu gạt bàn tay Trịnh Tịnh Viên đang ôm chắt ống tay áo của hắn, trừng mắt với cô ta, trong ánh mắt không hề có chút ấm áp, lạnh lẽo đe dọa: “Trịnh Tịnh Viên, tốt nhất em đừng để cho tôi đoán ra cuộc đối thoại vừa rồi.”
Trịnh Tịnh Viên cười tự giễu, sau đó vòng qua bên cạnh người Hướng Nhu lập tức quay trở lại…
Tác giả :
Tiêu Lộ