Trốn Chạy (Runaway)
Chương 12
Ôi, có ngày nào tệ hơn ngày hôm nay không hả giời?
Một ngày đúng là không thể thảm hơn! Đầu tiên là bị bạn trai đá cho cái veo (mặc dù chính xác là chuyện xảy ra vào nửa đêm hôm qua).
Sau đó là bắt cóc con trai của một tỷ phú hàng đầu nước Mỹ.
Và giờ bị bố mẹ chụp cho cái tội nghiện ngập.
Tuyệt vời!
Tại sao mẹ không thể đơn giản khen mình với Frida xinh lấy một lần? Chuyện đó khó đến thế sao? Mà cái khái niệm mang tính gia trưởng nhảm nhí kia là gì thế? Mẹ vẫn thường xuyên trầm trồ khen mấy con chim bồ câu xinh đẹp, đáng yêu đấy thôi. Hay cái tấm rèm cửa mới thay trong phòng khách mẹ cũng không ngớt lời khen lấy khen để còn gì.
Tại sao mẹ không thể mở miệng khen con gái mình xinh đẹp dù chỉ một câu? Tại sao bọn mình không thể vừa mạnh mẽ, độc lập vừa xinh đẹp?
Mình đang loay hoay mở ô – tuyệt, đến cái ô cũng muốn trêu ngươi mình – thì nhìn thấy người đó. Anh ta mặc áo khoác đen, đang đứng bên phía đường đối diện.
Mình nhận ra ngay, bởi vì anh ta không hề di chuyển.
Giữa cái đất New York này (hay nói chính xác hơn là giữa Greenwich Village này), nơi hàng dòng người đang liên tục di chuyển chỉ có mỗi mình và người đó là đang đứng yên, không hề nhúc nhích – thử hỏi như thế có thể không chú ý được không.
Anh ta đang lặng im quan sát, như thể chờ xem mình tiếp sau đây sẽ đi về hướng nào.
Và khi mình ngước mắt nhìn sang đường, anh ta vội vã cúi xuống giả vờ bấm điện thoạiới đầu mình cũng không để ý lắm đâu, vì còn đang vật lộn với cái ô.
Nhưng rồi một điều gì đó khiến mình phải ngẩng đầu lên nhìn lại.
Chiếc quần của anh ta.
Và mình chợt hiểu.
Đơn giản chỉ có vậy, mình chợt hiểu ra là anh ta không phải tình cờ đang đợi ai đó ngoài cửa tiệm. Anh ta đang chờ mình.
Anh ta đang theo dõi mình.
Nhưng không phải kiểu theo dõi của một fan hâm mộ cuồng nhiệt. Trước đây mình đã từng gặp không ít kiểu fan cuồng đó rồi (và phải nhờ tới nhóm bảo vệ của Stark giải vây đấy) nên mình biết rất rõ. Họ trông khác hẳn.
Thứ nhất, họ không ăn diện chỉn chu. Người đàn ông kia ăm mặc siêu lịch sự, nhất là gấu quần được là ly thẳng tắp, thường chỉ thấy ở các tiệm giặt khô cao cấp thôi. Chưa kể giày da đen bóng lộn.
Mấy fan cuồng mình gặp chỉ mặc quần cộc, đi giày thể thao và chắc chắn là không bao giờ mang quần áo đi giặt là khô rồi.
Người đứng góc bên đường kia trông giống một tay an ninh của tập đoàn Stark hơn là một fan cuồng.
Đột nhiên mình thấy lạnh hết cả xương sống, mà mình biết lý do không phải vì thời tiết.
Chính chiếc quần âu màu đen được may đo là lượt cẩn thận kia đã tố cáo anh ta.
Mình có đuôi bám theo. Một cái đuôi do người của Stark Enterprise phái tới.
Và anh ta không hề biết là mình biết.
Cả hai bọn mình cứ đứng đối diện với nhau như thế trên phố. Không đời nào mình có thể cắt khỏi cái đuôi này để tới nhàăm ba mẹ con anh Steven như dự định ban đầu.
Điều kỳ lạ là người đầu tiên mình muốn gọi ngay lúc đó là Christopher. Christopher, chứ không phải ai khác! Người thậm chí không buồn nói chuyện với mình! Việc gì mình phải gọi cho cậu ấy?
Mà gọi cho cậu ấy thì được tích sự gì? Cậu ấy không biết chừng có khi lại dập máy ngay khi nghe thấy giọng mình ý chứ. Cậu ấy từng tới nhà Brandon giải cứu mình không có nghĩa cậu ấy sẽ phi tới đây giải cứu mình thêm lần thứ hai.
Hơn nữa, mình cũng làm gì tới mức cần phải cầu cứu ai. Mình là một đứa con gái mạnh mẽ và độc lập cơ mà (theo lời mẹ mình. Và không hề xinh đẹp. Nhớ chưa? Không hề xinh đẹp. Xinh đẹp chỉ là một khái niệm mang tính gia trưởng). Mình hoàn toàn có thể tự giải quyết vụ này.
Nhưng… bằng cách nào?
Đột nhiên mình nhớ tới Lulu. Mình cần phải gọi cho Lulu và nhắc cậu ấy đừng tới nhà anh Gabriel. Phòng trường hợp bọn họ cũng đang theo dõi cậu ấy.
Cuối cùng mình cũng mở được cái ô ra và dùng nó che không cho gã quần-âu-đen thấy mình đang gọi điện. Mình rút cái điện thoại không phải hiệu Stark ra và quay số gọi Lulu.
Ngay ở tiếng chuông thứ hai, cậu ấy đã nhấc máy.
“Ê, mình đây” – mình lập cập nói, môi tê dại vì lạnh – “Đừng tới đó nhé”.
“Tới đâu cơ?” – Lulu hỏi.
“Tới nơi mà cậu nói là cậu sẽ tới ý”.
Mình cố tình nói tránh đi như vậy không phải vì sợ điện thoại mình bị ai đó nghe lén nhưng nhà mình và Lulu thì có thể lắm. Bọn mình đã bỏ không nhà suốt gần cả tuần còn gì. Ai mà biết được trong lúc bọn mình vắng nhà họ đã lẻn vào đó làm những gì? Mình quên béng đi mất đấy. Biết đâu họ đã tự ngắt cái máy nhiễu sóng của anh Steven thì sao. Mình chủ quan không kiểm tra lúc nãy khi vừa về đến nhà. Không biết mình hay Lulu có nói gì về chuyện giấu Nikki và gia đình của cô ta ở đâu không nhỉ? Phải nghĩ lại mới được.
Hình như là có.
“Mình đang bị theo dõi” – mình nói.
Nghe cứ như phim trinh thám ý nhỉ. Mình nắm chặt cái dây cổ của Cosabella. Cô nhóc nãy giờ cứ hít hà liên tục xuống mặt đường hy vọng có ai đó thương tình đánh rơi ít bánh mỳ hay hot dog.
“Thế á?” – giọng Lulu đầy phấn khích – “Ôi Chúa ơi, cứ như phim Bourne ý nhỉ. Và cậu giống như Julia Stiles! Chị ý siêu xinh ý. Mà cậu đang ở đâu thế?”.
“Astor Place” – mình đi rất nhanh ngược khỏi quán Starbucks và nhà của mình, cố dụ gã quần-âu-đen tránh khỏi người thân của mình càng xa càng tốt. Mặc dù cũng hơi thừa, bởi phía Stark biết thừa bố mẹ mình và mình sống ở đâu – “Chúng ta cần đảm bảo là bạn bè của chúng ta được an toàn ở nơi mà chúng ta đã đưa họ tới”.
“Chắc chắn rồi” – Lulu nói – “Cứ để mình”.
“Một cách kín đáo” – mình nói.
“Mình có thể kín đáo mà” – Lulu giãy nảy lên.
“Mình…” – mình không dám quay đầu lại nhìn ra phía sau để xem gã quần-âu-đen có đang bám theo mình không. Nhưng mình nghĩ là có bởi vì không còn thấy bóng anh ta ở phía bên kia đường nữa rồi – “Mình không biết phải làm gì nữa. Với cái đuôi”.
“À, à mình biết” – Lulu hấp tấp nói, như thể sợ mình nói tranh mất. Thề là nghe giọng cậu ấy lúc này phấn khích không khác gì đang chơi game – “Gọi cho Christopher”.
“Hả?” – mình đứng khựng lại – “Cậu điên à?” – mình cũng không biết tại sao mình lại nói Lulu như vậy bởi khi nãy chính mình cũng đã nảy ra ý tưởng đó còn gì – “Tại sao mình lại phải làm thế?”.
Lulu thở dài cái thượt và
“Bọn mình vừa mới nói chuyện tức thì mà cậu đã quên ngay được rồi à?” – Lulu nói – “Cậu phải cho cậu ấy cơ hội cảm thấy mình quan trọng và cần thiết với cậu”.
“Chịu thôi, mình không thể” – mình sải bước đi thật nhanh làm Cosabella luýnh quýnh chạy theo – “Ngộ nhỡ… ngộ nhỡ cậu ấy bị người ta làm hại thì sao? Mình sẽ không thể tha thứ cho bản thân. Mình sẽ ân hận suốt đời mất”.
Mình không dám thú nhận với Lulu rằng lý do mình không muốn gọi cho Christopher thực ra là vì mình sợ cậu ý sẽ dập máy khi nghe thấy giọng mình, và mình sẽ chết mất nếu bị cậu ấy từ chối thêm một lần nữa.
“Thế nhỡ cậu có chuyện gì thì sao?” – Lulu phản bác lại – “Thử hỏi Christopher sẽ còn tự trách bản thân nhiều đến thế nào? Không chừng cậu ấy sẽ chế tạo ra một cỗ máy hút sạch toàn bộ năng lượng Mặt Trời, khiến cho nhân loại chết dần chết mòn trong băng tuyết và giá rét. Trái Đất quay trở lại về thời kỳ băng hà và nhân loại bị diệt vong hoàn toàn. Tất cả sẽ là lỗi của cậu chỉ vì cậu không chịu gọi điện cầu cứu cậu ấy”.
“Ối Chúa ơi, cậu ăn quá nhiều kem tươi rồi đấy” – mình ngao ngán thốt lên.
“Chuyện đó có thể xảy ra lắm chứ” – Lulu cãi chày cãi cối – “Mình từng xem trên phim rồi. Thôi gọi cho cậu ấy đi”.
“Được rồi” – mình hứa cho xong chuyện chứ sẽ không đời nào mình gọi cho Christopher đâu – “Mà Lulu này, cẩn thận với những gì cậu nói khi ở trong nhà đấy nhé. Mình nghĩ có thể nó lại bị đặt máy nghe lén đấy”.
“Mình lúc nào chẳng cẩn thận” – giọng cô nàng có vẻ khó chịu – “Mình cực giỏi với mấy thứ công nghệ theo dõi kiểu đó. Mình từng thuê hẳn cả một cái máy bay và giúp Christopher giải cứu cậu mà không để ai phát hiện ra còn gì. Quên à?”.
“Ừm, cám ơn cậu” – mình đúng là bó tay toàn tập với cô bạn tâm hồn treo ngược cành khế này rồi.
Mình cứ đi thôi mà không biết phải đi đâu v
Mình rút điện thoại ra bấm số… nhưng không phải cho Christopher.
“Em không còn ghét anh nữa?” – Brandon nhấc máy hỏi.
“Hả?” – mình bối rối không hiểu.
“Thì em đang gọi cho anh đấy thôi” – Brandon nói – “Vì thế anh đoán là em không còn ghét anh nữa. Có phải em muốn rủ anh đi chơi không? Tối nay anh rảnh đấy. Chính xác hơn là anh có kế hoạch rồi nhưng hoàn toàn có thể hủy. Vì em”.
Chúa ơi, tay Brandon này đúng là hết thuốc chữa rồi.
“Brandon, anh bắt cóc tôi. Sau đó khiến cho người tôi yêu nhất trên đời này quay ra trở mặt với tôi. Thử hỏi tôi sẽ căm ghét anh tới mức nào?”.
“Thế…” – Brandon tần ngần nói – “nghĩa là em không muốn đi chơi với anh tối nay đúng không?”.
Mình nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, không dám tin Brandon có thể thốt ra được những câu vừa rồi. Đúng là một gã đầu đất!
“Không. Tôi không muốn đi chơi với anh tối nay. Tôi gọi chỉ để hỏi tại sao người của Stark lại theo dõi tôi?”.
“Làm sao anh biết được?” – Brandon hỏi – “Có thể vì em quá đáng giá với công ty và họ muốn đảm bảo sự an toàn cho em, không muốn để em bị tổn hại bởi đám fan cuồng hoặc mấy tay paparazzi. Bởi vì giờ ai cũng tưởng em đang hẹn hò với anh. Trong khi thực tế là không phải. Có lẽ em cũng nên cân nhắc lại đi. Có vệ sỹ riêng đi theo bảo vệ mới chỉ là một trong những lợi thế khi trở thành người phụ nữ của Brandon Stark này thôi. Oái, không phải chỗ đó”.
Mình lại nhìn vào điện thoại, lần này không hiểu sóng có vấn đề hay không: “Anh đang làm gì thế?”.
“Anh đang đi mát-xa” – Brandon nói – “Bị đánh cho bất tỉnh rồi trói nghiến cả đoạn đường từ đó về đây em tưởng là không đau à. Em và bạn em hơi bị mạnh tay đấy. Em không muốn hẹn hò với anh thì thôi. Còn gì nữa không? Anh đang hơi bận”.
“Nếu nhiệm vụ cảu anh ta là bảo vệ không cho đám fan và paparazzi quấy rầy, làm phiền tôi” – mình nói – “thì anh ta đâu cần phải tránh không để cho tôi phát hiện ra như thế?”.
“Ồ” – giọng Brandon đột nhiên khác hẳn – “Vậy thì lại khác à nha. Này, em không nghĩ là bố anh…”
“Tôi chẳng biết phải nghĩ sao nữa” – mình thở dài – “Nhưng tôi có nghĩ là bố anh đang theo dõi tôi không á? Anh nói cho tôi biết đi”.
“Đừng cuống” – Brandon trấn an mình – “Bố anh không hề nói gì với anh về chuyện này. Anh dám chắc là ông ấy không biết gì đâu. Hay là em và đám bạn em đã phát hiện ra chuyện gì?”.
Mình cười phá lên: “Ha… Anh nghĩ tôi sẽ kể cho anh biết chắc? Khi nào tôi sẵn sàng cho anh tham gia vào chuyện này, Brandon, anh sẽ biết. Như thế là tôi vẫn còn tử tế chán rồi, nếu so với cách anh đối xử với tôi”.
Nói rồi mình dập máy.
Tay mình run lập cập trong chiếc găng da lót lông cừu… vừa quay số của Christopher. Mình có còn sự lựa chọn nào khác đâu? Mình không biết phải đi đâu và thú thực là mình đang rất sợ. Christopher sẽ biết phải làm gì.
Mình gọi mà không dám chắc là cậu ấy có chịu nhấc máy hay không nữa. Sau những gì xảy ra giữa hai bọn mình – cậu ấy hầu như không thèm nhìn mình lấy một lần lúc chia tay ở sân bay – mình e là cậu ấy sẽ cho nó vào hộp thư thoại mất.
Nhưng thần kỳ thay, cậu ấy đã nhấc máy: “Alô?”.
“Christopher à?” – mình hy vọng giọng mình không đến nỗi hoảng sợ và run rẩy lắm.
“Có gì thế Emm?” – Christopher hỏi. Cậu ấy không có vẻ gì là bất ngờ khi thấy mình gọi. Mà nghe kiểu… cam chịu.
B của mình – bạn trai cũ – tỏ ra cam chịu khi nghe giọng mình. Bởi vì cậu ấy coi mình giống như đám “nữ hoàng kịch nghệ” ở trường sao? Trước giờ mình vốn rất dị ứng với mấy kiểm tiểu thư liễu yếu đào tơ đó. Ôi Jason, tớ không mở được khóa tủ đựng đồ… Tớ biết, tớ đã thử vặn sang phải, sau đó sang trái nhưng vẫn không được. Tớ đoán là vì sức tớ không đủ mạnh. Cậu có thể giúp tớ được không? Làm ơn đi? Tuyệt quá. Cám ơn cậu. Uầy, Jason, cậu thật khỏe…
Chẳng nhẽ giờ mình là loại con gái đấy?
Mình rút túi giấy trong túi ra, tranh thủ vừa dọn “đồ” của Cosabella thải ra trên phố vừa ngó ra đằng sau xem gã quần-âu-đen còn bám theo mình không. Và y như rằng, thấy anh ta đang nấp sau hàng rào, giả vờ nhắn tin cho ai đó.
“Mình đang bị theo dõi” – mình thì thào với Christopher.
“Mình chẳng nghe thấy gì cả” – cậu ấy nói.
“Mình đang bị theo dõi” – mình nói to hơn một chút.
“Cậu đang ở đâu?” – Christopher hỏi ngay.
Chứ không phải Thế cậu muốn mình làm gì? Hay là Mình đã bảo rồi, mình không muốn dính dáng gì tới chuyện này nữa.
Ngạc nhiên – và có phần nhẹ nhõm – mình trả lời: “Mình đang ở trên đường Broadway”.
“Mình cũng đang cách đó không xa lắm” – Christopher nói – “Hãy đi về hướng quảng trường Union đi. Mình sẽ gặp cậu ở đấy” – giọng cậu ấy nghe rất hiền hòa, không một chút cáu giận. Hình như cậu ấy cũng đang ở trên phố bởi vì mình nghe thấy có tiếng xe cộ và còi xe – “Hắn ta bám theo cậu bao lâu rồi?”.
“Không biết nữa” – mình nói – “Khoảng 4 con phố. Mình vừa đi uống cà phê với bố mẹ mình và phát hiện ra anh ta lúc vừa bước ra khỏi tiệm. Mình chỉ biết là anh ta theo dõi mình bắt đầu từ lúc đó”.
“Trông anh ta thế nào
“Cao” – mình vừa nói vừa đi về hướng quảng trường Union như lời Christopher dặn – “Anh ta cũng đứng lại mỗi khi mình đứng lại và giả vờ nhắn tin cho ai đó”.
“Anh ta ăn mặc như thế nào?”.
“Áo khoác dài, quần âu đen là ly thẳng tắp – đó cũng là lý do tại sao mình phát hiện ra anh ta. Mình dám chắc anh ta là người của Stark”.
“Tại sao?”.
“Bởi vì cái quần âu. Được là lượt cực kỳ cẩn thận”.
“Quần của anh ta được là lượt cẩn thật” – Christopher nhắc lại như thể muốn chế nhạo mình đang bị hoang tưởng. Hôm nay hình như là ngày mọi người đều cho rằng mình có vấn đề về thần kinh thì phải.
“Thật mà, Christopher” – mình nói – “Gã đó là nhân viên an ninh của Stark mà, không phải fan của Nikki Howard đâu. Tại sao người của Stark lại theo dõi mình?”.
“Cái đó cậu phải hỏi bạn trai của cậu, Brandon Stark chứ?” – Christopher trả lời.
“Ôi giời” – mình vờ như không để ý tới câu mỉa mai đầy tổn thương vừa rồi của Christopher, mặc dù mình cũng vừa gọi cho Brandon chỉ vài phút trước thật – “Mình đã nói với cậu rồi, Brandon ép mình phải…”.
“Thôi khỏi, Watts, chuyện đó mình nghe quen rồi. OK, mình thấy cậu rồi” – Christopher nói.
“Hả?” – mình giật bắn cả mình, tí nữa thì rơi cả cái ô xuống đất – “Cậu thấy mình á? Làm sao có thể…”
Đúng lúc đó Christopher không hiểu từ đâu xuất hiện ngay trước mặt mình, vòng tay ôm lấy eo mình.
“Chào em yêu” – và rồi cậu ấy hôn lên má mình – “Vừa
Mình sốc toàn tập! Môi câu ấy thật ấm. Cậu ấy còn đang vòng tay ôm mình nữa.
Cảm giác thật đúng như đang ở trên thiên đường.
Nhất là khi mình không bao giờ nghĩ có ngày lại được cậu ấy ôm vào lòng như thế này nữa.
“Anh mua vé rồi đây” – Christopher hắng giọng nói rất to, như cố ý muốn để ai đó nghe thấy thì phải.
Thì ra tất cả những cử chỉ âu yếm, ngọt ngào này là để cho gã quần-âu-đen xem, chứ không phải là mình. Làm quái gì có cái vé nào?
“Tuyệt” – mình hùa theo màn kịch của Christopher. Trên tay cậu ấy là cái túi mua hàng của tiệm truyện tranh Forbidden Planet gần đó. Mình sực nhớ ra là Christopher có đăng ký hòm thư ở đây, chuyên để nhận truyện tranh mà cậu ấy đặt hằng tháng. Chắc vừa nãy mình gọi đúng lúc cậu ấy đang tới lấy truyện.
“Đi nào” – tay cậu ấy vẫn vòng qua eo mình. Cảm giác thật là tuyệt, giá như cứ được mãi như thế này.
Đáng buồn là cậu ấy hành động như vậy không phải vì vẫn còn tình cảm với mình. Cậu ấy chỉ là nể tình xưa nghĩa cũ mà giúp thôi.
Lulu đã sai: Cái kế khiến-cho-bọn-con-trai-nghĩ-rằng-mình-cần-tới-họ chẳng hề có tác dụng gì ở đây hết.
Trừ việc chỉ càng khiến cho mình muốn cậu ấy hơn.
“Ừm” – mình gật đầu. Mình cũng không hiểu màn kịch này rồi sẽ đi tới đâu. Giờ gã quần-âu-đen đang đứng cách đó không xa phía bên kia đường giả vờ nhắn tin sẽ bám theo cả hai đứa bọn mình.
Mình cứ tưởng là thế…
… Ai dè đột nhiên Christopher buông tay ra khỏi eo mình, nhìn chằm chằm về phía gã quần-âu-đen và quát lên: “Anh kia. Này, anh kia!”.
Một ngày đúng là không thể thảm hơn! Đầu tiên là bị bạn trai đá cho cái veo (mặc dù chính xác là chuyện xảy ra vào nửa đêm hôm qua).
Sau đó là bắt cóc con trai của một tỷ phú hàng đầu nước Mỹ.
Và giờ bị bố mẹ chụp cho cái tội nghiện ngập.
Tuyệt vời!
Tại sao mẹ không thể đơn giản khen mình với Frida xinh lấy một lần? Chuyện đó khó đến thế sao? Mà cái khái niệm mang tính gia trưởng nhảm nhí kia là gì thế? Mẹ vẫn thường xuyên trầm trồ khen mấy con chim bồ câu xinh đẹp, đáng yêu đấy thôi. Hay cái tấm rèm cửa mới thay trong phòng khách mẹ cũng không ngớt lời khen lấy khen để còn gì.
Tại sao mẹ không thể mở miệng khen con gái mình xinh đẹp dù chỉ một câu? Tại sao bọn mình không thể vừa mạnh mẽ, độc lập vừa xinh đẹp?
Mình đang loay hoay mở ô – tuyệt, đến cái ô cũng muốn trêu ngươi mình – thì nhìn thấy người đó. Anh ta mặc áo khoác đen, đang đứng bên phía đường đối diện.
Mình nhận ra ngay, bởi vì anh ta không hề di chuyển.
Giữa cái đất New York này (hay nói chính xác hơn là giữa Greenwich Village này), nơi hàng dòng người đang liên tục di chuyển chỉ có mỗi mình và người đó là đang đứng yên, không hề nhúc nhích – thử hỏi như thế có thể không chú ý được không.
Anh ta đang lặng im quan sát, như thể chờ xem mình tiếp sau đây sẽ đi về hướng nào.
Và khi mình ngước mắt nhìn sang đường, anh ta vội vã cúi xuống giả vờ bấm điện thoạiới đầu mình cũng không để ý lắm đâu, vì còn đang vật lộn với cái ô.
Nhưng rồi một điều gì đó khiến mình phải ngẩng đầu lên nhìn lại.
Chiếc quần của anh ta.
Và mình chợt hiểu.
Đơn giản chỉ có vậy, mình chợt hiểu ra là anh ta không phải tình cờ đang đợi ai đó ngoài cửa tiệm. Anh ta đang chờ mình.
Anh ta đang theo dõi mình.
Nhưng không phải kiểu theo dõi của một fan hâm mộ cuồng nhiệt. Trước đây mình đã từng gặp không ít kiểu fan cuồng đó rồi (và phải nhờ tới nhóm bảo vệ của Stark giải vây đấy) nên mình biết rất rõ. Họ trông khác hẳn.
Thứ nhất, họ không ăn diện chỉn chu. Người đàn ông kia ăm mặc siêu lịch sự, nhất là gấu quần được là ly thẳng tắp, thường chỉ thấy ở các tiệm giặt khô cao cấp thôi. Chưa kể giày da đen bóng lộn.
Mấy fan cuồng mình gặp chỉ mặc quần cộc, đi giày thể thao và chắc chắn là không bao giờ mang quần áo đi giặt là khô rồi.
Người đứng góc bên đường kia trông giống một tay an ninh của tập đoàn Stark hơn là một fan cuồng.
Đột nhiên mình thấy lạnh hết cả xương sống, mà mình biết lý do không phải vì thời tiết.
Chính chiếc quần âu màu đen được may đo là lượt cẩn thận kia đã tố cáo anh ta.
Mình có đuôi bám theo. Một cái đuôi do người của Stark Enterprise phái tới.
Và anh ta không hề biết là mình biết.
Cả hai bọn mình cứ đứng đối diện với nhau như thế trên phố. Không đời nào mình có thể cắt khỏi cái đuôi này để tới nhàăm ba mẹ con anh Steven như dự định ban đầu.
Điều kỳ lạ là người đầu tiên mình muốn gọi ngay lúc đó là Christopher. Christopher, chứ không phải ai khác! Người thậm chí không buồn nói chuyện với mình! Việc gì mình phải gọi cho cậu ấy?
Mà gọi cho cậu ấy thì được tích sự gì? Cậu ấy không biết chừng có khi lại dập máy ngay khi nghe thấy giọng mình ý chứ. Cậu ấy từng tới nhà Brandon giải cứu mình không có nghĩa cậu ấy sẽ phi tới đây giải cứu mình thêm lần thứ hai.
Hơn nữa, mình cũng làm gì tới mức cần phải cầu cứu ai. Mình là một đứa con gái mạnh mẽ và độc lập cơ mà (theo lời mẹ mình. Và không hề xinh đẹp. Nhớ chưa? Không hề xinh đẹp. Xinh đẹp chỉ là một khái niệm mang tính gia trưởng). Mình hoàn toàn có thể tự giải quyết vụ này.
Nhưng… bằng cách nào?
Đột nhiên mình nhớ tới Lulu. Mình cần phải gọi cho Lulu và nhắc cậu ấy đừng tới nhà anh Gabriel. Phòng trường hợp bọn họ cũng đang theo dõi cậu ấy.
Cuối cùng mình cũng mở được cái ô ra và dùng nó che không cho gã quần-âu-đen thấy mình đang gọi điện. Mình rút cái điện thoại không phải hiệu Stark ra và quay số gọi Lulu.
Ngay ở tiếng chuông thứ hai, cậu ấy đã nhấc máy.
“Ê, mình đây” – mình lập cập nói, môi tê dại vì lạnh – “Đừng tới đó nhé”.
“Tới đâu cơ?” – Lulu hỏi.
“Tới nơi mà cậu nói là cậu sẽ tới ý”.
Mình cố tình nói tránh đi như vậy không phải vì sợ điện thoại mình bị ai đó nghe lén nhưng nhà mình và Lulu thì có thể lắm. Bọn mình đã bỏ không nhà suốt gần cả tuần còn gì. Ai mà biết được trong lúc bọn mình vắng nhà họ đã lẻn vào đó làm những gì? Mình quên béng đi mất đấy. Biết đâu họ đã tự ngắt cái máy nhiễu sóng của anh Steven thì sao. Mình chủ quan không kiểm tra lúc nãy khi vừa về đến nhà. Không biết mình hay Lulu có nói gì về chuyện giấu Nikki và gia đình của cô ta ở đâu không nhỉ? Phải nghĩ lại mới được.
Hình như là có.
“Mình đang bị theo dõi” – mình nói.
Nghe cứ như phim trinh thám ý nhỉ. Mình nắm chặt cái dây cổ của Cosabella. Cô nhóc nãy giờ cứ hít hà liên tục xuống mặt đường hy vọng có ai đó thương tình đánh rơi ít bánh mỳ hay hot dog.
“Thế á?” – giọng Lulu đầy phấn khích – “Ôi Chúa ơi, cứ như phim Bourne ý nhỉ. Và cậu giống như Julia Stiles! Chị ý siêu xinh ý. Mà cậu đang ở đâu thế?”.
“Astor Place” – mình đi rất nhanh ngược khỏi quán Starbucks và nhà của mình, cố dụ gã quần-âu-đen tránh khỏi người thân của mình càng xa càng tốt. Mặc dù cũng hơi thừa, bởi phía Stark biết thừa bố mẹ mình và mình sống ở đâu – “Chúng ta cần đảm bảo là bạn bè của chúng ta được an toàn ở nơi mà chúng ta đã đưa họ tới”.
“Chắc chắn rồi” – Lulu nói – “Cứ để mình”.
“Một cách kín đáo” – mình nói.
“Mình có thể kín đáo mà” – Lulu giãy nảy lên.
“Mình…” – mình không dám quay đầu lại nhìn ra phía sau để xem gã quần-âu-đen có đang bám theo mình không. Nhưng mình nghĩ là có bởi vì không còn thấy bóng anh ta ở phía bên kia đường nữa rồi – “Mình không biết phải làm gì nữa. Với cái đuôi”.
“À, à mình biết” – Lulu hấp tấp nói, như thể sợ mình nói tranh mất. Thề là nghe giọng cậu ấy lúc này phấn khích không khác gì đang chơi game – “Gọi cho Christopher”.
“Hả?” – mình đứng khựng lại – “Cậu điên à?” – mình cũng không biết tại sao mình lại nói Lulu như vậy bởi khi nãy chính mình cũng đã nảy ra ý tưởng đó còn gì – “Tại sao mình lại phải làm thế?”.
Lulu thở dài cái thượt và
“Bọn mình vừa mới nói chuyện tức thì mà cậu đã quên ngay được rồi à?” – Lulu nói – “Cậu phải cho cậu ấy cơ hội cảm thấy mình quan trọng và cần thiết với cậu”.
“Chịu thôi, mình không thể” – mình sải bước đi thật nhanh làm Cosabella luýnh quýnh chạy theo – “Ngộ nhỡ… ngộ nhỡ cậu ấy bị người ta làm hại thì sao? Mình sẽ không thể tha thứ cho bản thân. Mình sẽ ân hận suốt đời mất”.
Mình không dám thú nhận với Lulu rằng lý do mình không muốn gọi cho Christopher thực ra là vì mình sợ cậu ý sẽ dập máy khi nghe thấy giọng mình, và mình sẽ chết mất nếu bị cậu ấy từ chối thêm một lần nữa.
“Thế nhỡ cậu có chuyện gì thì sao?” – Lulu phản bác lại – “Thử hỏi Christopher sẽ còn tự trách bản thân nhiều đến thế nào? Không chừng cậu ấy sẽ chế tạo ra một cỗ máy hút sạch toàn bộ năng lượng Mặt Trời, khiến cho nhân loại chết dần chết mòn trong băng tuyết và giá rét. Trái Đất quay trở lại về thời kỳ băng hà và nhân loại bị diệt vong hoàn toàn. Tất cả sẽ là lỗi của cậu chỉ vì cậu không chịu gọi điện cầu cứu cậu ấy”.
“Ối Chúa ơi, cậu ăn quá nhiều kem tươi rồi đấy” – mình ngao ngán thốt lên.
“Chuyện đó có thể xảy ra lắm chứ” – Lulu cãi chày cãi cối – “Mình từng xem trên phim rồi. Thôi gọi cho cậu ấy đi”.
“Được rồi” – mình hứa cho xong chuyện chứ sẽ không đời nào mình gọi cho Christopher đâu – “Mà Lulu này, cẩn thận với những gì cậu nói khi ở trong nhà đấy nhé. Mình nghĩ có thể nó lại bị đặt máy nghe lén đấy”.
“Mình lúc nào chẳng cẩn thận” – giọng cô nàng có vẻ khó chịu – “Mình cực giỏi với mấy thứ công nghệ theo dõi kiểu đó. Mình từng thuê hẳn cả một cái máy bay và giúp Christopher giải cứu cậu mà không để ai phát hiện ra còn gì. Quên à?”.
“Ừm, cám ơn cậu” – mình đúng là bó tay toàn tập với cô bạn tâm hồn treo ngược cành khế này rồi.
Mình cứ đi thôi mà không biết phải đi đâu v
Mình rút điện thoại ra bấm số… nhưng không phải cho Christopher.
“Em không còn ghét anh nữa?” – Brandon nhấc máy hỏi.
“Hả?” – mình bối rối không hiểu.
“Thì em đang gọi cho anh đấy thôi” – Brandon nói – “Vì thế anh đoán là em không còn ghét anh nữa. Có phải em muốn rủ anh đi chơi không? Tối nay anh rảnh đấy. Chính xác hơn là anh có kế hoạch rồi nhưng hoàn toàn có thể hủy. Vì em”.
Chúa ơi, tay Brandon này đúng là hết thuốc chữa rồi.
“Brandon, anh bắt cóc tôi. Sau đó khiến cho người tôi yêu nhất trên đời này quay ra trở mặt với tôi. Thử hỏi tôi sẽ căm ghét anh tới mức nào?”.
“Thế…” – Brandon tần ngần nói – “nghĩa là em không muốn đi chơi với anh tối nay đúng không?”.
Mình nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, không dám tin Brandon có thể thốt ra được những câu vừa rồi. Đúng là một gã đầu đất!
“Không. Tôi không muốn đi chơi với anh tối nay. Tôi gọi chỉ để hỏi tại sao người của Stark lại theo dõi tôi?”.
“Làm sao anh biết được?” – Brandon hỏi – “Có thể vì em quá đáng giá với công ty và họ muốn đảm bảo sự an toàn cho em, không muốn để em bị tổn hại bởi đám fan cuồng hoặc mấy tay paparazzi. Bởi vì giờ ai cũng tưởng em đang hẹn hò với anh. Trong khi thực tế là không phải. Có lẽ em cũng nên cân nhắc lại đi. Có vệ sỹ riêng đi theo bảo vệ mới chỉ là một trong những lợi thế khi trở thành người phụ nữ của Brandon Stark này thôi. Oái, không phải chỗ đó”.
Mình lại nhìn vào điện thoại, lần này không hiểu sóng có vấn đề hay không: “Anh đang làm gì thế?”.
“Anh đang đi mát-xa” – Brandon nói – “Bị đánh cho bất tỉnh rồi trói nghiến cả đoạn đường từ đó về đây em tưởng là không đau à. Em và bạn em hơi bị mạnh tay đấy. Em không muốn hẹn hò với anh thì thôi. Còn gì nữa không? Anh đang hơi bận”.
“Nếu nhiệm vụ cảu anh ta là bảo vệ không cho đám fan và paparazzi quấy rầy, làm phiền tôi” – mình nói – “thì anh ta đâu cần phải tránh không để cho tôi phát hiện ra như thế?”.
“Ồ” – giọng Brandon đột nhiên khác hẳn – “Vậy thì lại khác à nha. Này, em không nghĩ là bố anh…”
“Tôi chẳng biết phải nghĩ sao nữa” – mình thở dài – “Nhưng tôi có nghĩ là bố anh đang theo dõi tôi không á? Anh nói cho tôi biết đi”.
“Đừng cuống” – Brandon trấn an mình – “Bố anh không hề nói gì với anh về chuyện này. Anh dám chắc là ông ấy không biết gì đâu. Hay là em và đám bạn em đã phát hiện ra chuyện gì?”.
Mình cười phá lên: “Ha… Anh nghĩ tôi sẽ kể cho anh biết chắc? Khi nào tôi sẵn sàng cho anh tham gia vào chuyện này, Brandon, anh sẽ biết. Như thế là tôi vẫn còn tử tế chán rồi, nếu so với cách anh đối xử với tôi”.
Nói rồi mình dập máy.
Tay mình run lập cập trong chiếc găng da lót lông cừu… vừa quay số của Christopher. Mình có còn sự lựa chọn nào khác đâu? Mình không biết phải đi đâu và thú thực là mình đang rất sợ. Christopher sẽ biết phải làm gì.
Mình gọi mà không dám chắc là cậu ấy có chịu nhấc máy hay không nữa. Sau những gì xảy ra giữa hai bọn mình – cậu ấy hầu như không thèm nhìn mình lấy một lần lúc chia tay ở sân bay – mình e là cậu ấy sẽ cho nó vào hộp thư thoại mất.
Nhưng thần kỳ thay, cậu ấy đã nhấc máy: “Alô?”.
“Christopher à?” – mình hy vọng giọng mình không đến nỗi hoảng sợ và run rẩy lắm.
“Có gì thế Emm?” – Christopher hỏi. Cậu ấy không có vẻ gì là bất ngờ khi thấy mình gọi. Mà nghe kiểu… cam chịu.
B của mình – bạn trai cũ – tỏ ra cam chịu khi nghe giọng mình. Bởi vì cậu ấy coi mình giống như đám “nữ hoàng kịch nghệ” ở trường sao? Trước giờ mình vốn rất dị ứng với mấy kiểm tiểu thư liễu yếu đào tơ đó. Ôi Jason, tớ không mở được khóa tủ đựng đồ… Tớ biết, tớ đã thử vặn sang phải, sau đó sang trái nhưng vẫn không được. Tớ đoán là vì sức tớ không đủ mạnh. Cậu có thể giúp tớ được không? Làm ơn đi? Tuyệt quá. Cám ơn cậu. Uầy, Jason, cậu thật khỏe…
Chẳng nhẽ giờ mình là loại con gái đấy?
Mình rút túi giấy trong túi ra, tranh thủ vừa dọn “đồ” của Cosabella thải ra trên phố vừa ngó ra đằng sau xem gã quần-âu-đen còn bám theo mình không. Và y như rằng, thấy anh ta đang nấp sau hàng rào, giả vờ nhắn tin cho ai đó.
“Mình đang bị theo dõi” – mình thì thào với Christopher.
“Mình chẳng nghe thấy gì cả” – cậu ấy nói.
“Mình đang bị theo dõi” – mình nói to hơn một chút.
“Cậu đang ở đâu?” – Christopher hỏi ngay.
Chứ không phải Thế cậu muốn mình làm gì? Hay là Mình đã bảo rồi, mình không muốn dính dáng gì tới chuyện này nữa.
Ngạc nhiên – và có phần nhẹ nhõm – mình trả lời: “Mình đang ở trên đường Broadway”.
“Mình cũng đang cách đó không xa lắm” – Christopher nói – “Hãy đi về hướng quảng trường Union đi. Mình sẽ gặp cậu ở đấy” – giọng cậu ấy nghe rất hiền hòa, không một chút cáu giận. Hình như cậu ấy cũng đang ở trên phố bởi vì mình nghe thấy có tiếng xe cộ và còi xe – “Hắn ta bám theo cậu bao lâu rồi?”.
“Không biết nữa” – mình nói – “Khoảng 4 con phố. Mình vừa đi uống cà phê với bố mẹ mình và phát hiện ra anh ta lúc vừa bước ra khỏi tiệm. Mình chỉ biết là anh ta theo dõi mình bắt đầu từ lúc đó”.
“Trông anh ta thế nào
“Cao” – mình vừa nói vừa đi về hướng quảng trường Union như lời Christopher dặn – “Anh ta cũng đứng lại mỗi khi mình đứng lại và giả vờ nhắn tin cho ai đó”.
“Anh ta ăn mặc như thế nào?”.
“Áo khoác dài, quần âu đen là ly thẳng tắp – đó cũng là lý do tại sao mình phát hiện ra anh ta. Mình dám chắc anh ta là người của Stark”.
“Tại sao?”.
“Bởi vì cái quần âu. Được là lượt cực kỳ cẩn thận”.
“Quần của anh ta được là lượt cẩn thật” – Christopher nhắc lại như thể muốn chế nhạo mình đang bị hoang tưởng. Hôm nay hình như là ngày mọi người đều cho rằng mình có vấn đề về thần kinh thì phải.
“Thật mà, Christopher” – mình nói – “Gã đó là nhân viên an ninh của Stark mà, không phải fan của Nikki Howard đâu. Tại sao người của Stark lại theo dõi mình?”.
“Cái đó cậu phải hỏi bạn trai của cậu, Brandon Stark chứ?” – Christopher trả lời.
“Ôi giời” – mình vờ như không để ý tới câu mỉa mai đầy tổn thương vừa rồi của Christopher, mặc dù mình cũng vừa gọi cho Brandon chỉ vài phút trước thật – “Mình đã nói với cậu rồi, Brandon ép mình phải…”.
“Thôi khỏi, Watts, chuyện đó mình nghe quen rồi. OK, mình thấy cậu rồi” – Christopher nói.
“Hả?” – mình giật bắn cả mình, tí nữa thì rơi cả cái ô xuống đất – “Cậu thấy mình á? Làm sao có thể…”
Đúng lúc đó Christopher không hiểu từ đâu xuất hiện ngay trước mặt mình, vòng tay ôm lấy eo mình.
“Chào em yêu” – và rồi cậu ấy hôn lên má mình – “Vừa
Mình sốc toàn tập! Môi câu ấy thật ấm. Cậu ấy còn đang vòng tay ôm mình nữa.
Cảm giác thật đúng như đang ở trên thiên đường.
Nhất là khi mình không bao giờ nghĩ có ngày lại được cậu ấy ôm vào lòng như thế này nữa.
“Anh mua vé rồi đây” – Christopher hắng giọng nói rất to, như cố ý muốn để ai đó nghe thấy thì phải.
Thì ra tất cả những cử chỉ âu yếm, ngọt ngào này là để cho gã quần-âu-đen xem, chứ không phải là mình. Làm quái gì có cái vé nào?
“Tuyệt” – mình hùa theo màn kịch của Christopher. Trên tay cậu ấy là cái túi mua hàng của tiệm truyện tranh Forbidden Planet gần đó. Mình sực nhớ ra là Christopher có đăng ký hòm thư ở đây, chuyên để nhận truyện tranh mà cậu ấy đặt hằng tháng. Chắc vừa nãy mình gọi đúng lúc cậu ấy đang tới lấy truyện.
“Đi nào” – tay cậu ấy vẫn vòng qua eo mình. Cảm giác thật là tuyệt, giá như cứ được mãi như thế này.
Đáng buồn là cậu ấy hành động như vậy không phải vì vẫn còn tình cảm với mình. Cậu ấy chỉ là nể tình xưa nghĩa cũ mà giúp thôi.
Lulu đã sai: Cái kế khiến-cho-bọn-con-trai-nghĩ-rằng-mình-cần-tới-họ chẳng hề có tác dụng gì ở đây hết.
Trừ việc chỉ càng khiến cho mình muốn cậu ấy hơn.
“Ừm” – mình gật đầu. Mình cũng không hiểu màn kịch này rồi sẽ đi tới đâu. Giờ gã quần-âu-đen đang đứng cách đó không xa phía bên kia đường giả vờ nhắn tin sẽ bám theo cả hai đứa bọn mình.
Mình cứ tưởng là thế…
… Ai dè đột nhiên Christopher buông tay ra khỏi eo mình, nhìn chằm chằm về phía gã quần-âu-đen và quát lên: “Anh kia. Này, anh kia!”.
Tác giả :
Meg Cabot