Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình
Chương 6: Trục trặc
Cố Hạ và những người bạn của Quý Phi Dương không có chuyện để nói với nhau, cô không biết rõ tình hình gia đình Quý Phi Dương rốt cuộc như thế nào, nhưng anh cùng với những người bạn của mình rõ ràng không cùng một tầng lớp với Cố Hạ, vài người thích bàn luận tình hình thế giới, Cố Hạ cũng đâu biết nhiều như vậy, chủ yếu là nghe nhiều nói ít.
Đến khi ăn được ngang dạ, Cố Hạ còn phải tăng, ở đây cũng không thú vị gì, vậy nên buông bát đũa chuẩn bị ra về, "Quý sư huynh, em còn có một chút công việc chưa làm xong, phải về công ty một chuyến, em xin đi trước."
Vài người vẫn còn rất hào hứng, lời của Cố Hạ làm người nghe như bọn họ rất thích, Triệu Cổ không muốn để cô đi: "Thật vất vả mới có một cơ hội như vậy, chỉ mới hơn tám giờ, gấp làm gì chứ!"
"Tôi còn phải trở về tăng ca." Cố Hạ cười giải thích.
"Cô ấy đúng là có việc." Quý Phi Dương ở bên cạnh nói, nói xong anh đứng lên, "Cố Hạ, anh đưa em đến công ty."
Cố Hạ từ chối hai câu, kêu bọn họ tiếp tục ăn uống, chẳng qua là Quý Phi Dương vẫn kiên trì như cũ. Cô đứng dậy chào tạm biệt mọi người, sau đó cùng với Quý Phi Dương đi ra cửa trước.
Bên ngoài là cả một biển ánh sáng, các loại đèn nê-on được mắc xung quanh theo kiểu kiến trúc cung điện, trên đường dòng người đông đúc, so với ban ngày càng lại thêm náo nhiệt. Cũng tại vì nhà hàng Phỉ Ký cách tòa nhà thương mại vài bước chân, trên đường Quý Phi Dương nhắc tới: "Hôm nay thật ngại quá, nói mời em ăn cơm, kết quả vài người bạn cũ lại tới đây giúp vui, anh thật sự không thể chối từ."
Lời của anh lọt vào tai Cố Hạ so với gió mát thổi tới trên mặt còn sảng khoái hơn, Cố Hạ cười đến xán lạn, "Em còn phải cám ơn anh đã giới thiệu bạn bè của anh cho em, nếu không phải vì hôm nay còn có việc, em cũng định cùng mọi người nói chuyện phiếm thêm một lát."
Hai người đi song song với nhau, bảo trì khoảng cách một mét, Quý Phi Dương nói: "Vậy là tốt rồi, lần sau anh lại mời em ăn cơm nữa."
"Lần sau thì nên là em mời anh ăn cơm mới phải, bằng không để anh mời nhiều quá anh cũng thấy rất ngại, chờ lúc em được phát tiền lương tháng này sẽ mời anh một bữa." Cố Hạ sợ anh cự tuyệt, lại nói: "Việc đầu tiên sau khi được phát tiền lương, chắc chắn là mời anh một bữa."
Cô nhún vai nói: "Nhưng mà, em không có khả năng mời anh ăn ở một nơi như nhà hàng Phỉ Ký."
Quý Phi Dương cười khẽ một tiếng, "Anh đây sẽ chờ em mời anh ăn cơm."
Có những lời này, Cố Hạ trong lòng lại có chút chờ đợi, hai người đi đến cổng của tòa nhà tương mại, cô nói: "Quý sư huynh, anh nên trở về đi, bọn họ còn đang chờ anh, em phải đi lên tăng ca ."
"Được." Quý Phi Dương đứng ở cửa, "Em vào trước đi, buổi tối về nhà sớm một chút, nếu tăng ca quá muộn thì gọi điện cho anh, đêm khuya bắt taxi không an toàn."
Cố Hạ biết anh luôn đối với bạn bè đều chu đáo như thế, Quý Phi Dương càng giống một người đàn ông tử tế, đối đãi với phụ nữ luôn luôn lễ độ, Cố Hạ cũng không thể vì thế mà tự mình đa tình, nói lời chào tạm biệt với anh rồi đi vào tòa nhà.
Cô biết anh vẫn đứng đó, loại nhận thức này khiến lòng Cố Hạ có nhiều điểm ngọt ngào. Cô hiện tại đang làm việc cho công ty khoa học công nghệ Khải Hoành, chỉ cần làm việc tốt, khi trở thành nhân viên chính thức thì về sau tiền lương còn có thể nâng cao, hơn nữa còn tiền thưởng cuối năm thì thu nhập một năm không hề thấp, về sau ở thành phố C cũng có thể dẫn theo Tiểu Bạch, thật ra thì ngẫm lại tình cảnh hai người trong lúc đó cũng không có bao nhiêu đại chênh lệch. Không khí lúc làm việc khác xa so với bầu không khí ở trường học, ngẫm lại thì Quý Phi Dương là một nhân tài khi có thể tăng doanh thu mạnh như vậy, nếu như để chính mình thử một lần, chắc chắn là không có cơ hội.
Môi Cố Hạ nhếch một cái, đi đến thang máy, đêm nay tăng ca cũng không biết có bao nhiêu khó khăn, cô lên tầng 46, cả tầng lầu văn phòng này bên ngoài có một bảo vệ trông coi, Cố Hạ bật mấy cái đèn, mở máy tính, cầm lấy một xấp tư liệu ở bên máy vi tính nhập số liệu vào, cô làm bản báo cáo thật tốt, dựa theo yêu cầu của quản lý mà sửa lại, xem đồng hồ thì đã hơn mười giờ.
Cố Hạ tắt hết đèn trong văn phòng, khóa cửa cẩn thận, trò chuyện với bảo vệ một lát, đứng trước thang máy chờ. Thang máy của tòa nhà này tốt đến mức ở bên ngoài không thể biết được thang máy có hoạt động không, hiện tại đã quá muộn, nơi này im lặng đến mức một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy, bóng đèn trên trần cũng không sáng như bình thường, cửa thang máy tựa hồ có gió lạnh xuyên qua, Cố Hạ không khỏi cảm thấy lưng từng trận rét run, lúc này người trong tòa nhà hẳn là không nhiều lắm, nhưng mà thang máy dường như còn hoạt động chậm hơn so với bình thường. Qua vài phút, một thanh âm "Đinh ——"vang lên, có thang máy từ trên lầu đi xuống, Cố Hạ vội đứng trước bảng điều khiển cửa thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô có chút kinh ngạc, đứng ở bên trong là người đàn lần trước đã gặp, phía sau anh vẫn như cũ có một người đàn ông cao lớn uy mãnh bảo vệ, là gương mặt mới nha, Cố Hạ ngẩn người, không biết có nên hay không nên tiến vào, cô nhớ rõ người đàn ông này có tính kiêu ngạo rất cao, không thích đứng cùng người lạ trong thang máy.
Triển Thiểu Huy cũng không lường trước được việc hôm nay lại gặp Cố hạ một lần nữa, anh ở văn phòng lão Ngũ cùng với mở hội nghị trao đổi hợp tác trực tuyến, lão Ngũ luôn miệng than khổ, kêu ca thời gian quá muộn, hò hét muốn chạy về nhà ngủ, Triển Thiểu Huy không phải không biết lão Ngũ có thói xấu ngủ nướng, nếu không vì văn phòng có hai thư ký cấp cao luôn chờ phân công nên Triển Thiểu Huy thả cho cậu ta về nhà trước, một mình làm đến bây giờ. Anh nhìn Cố Hạ đang sững sờ ngoài cửa thang máy, hiển nhiên là cô gái này cũng không biết nên tiến hay là nên lùi.
Hiện tại đã quá muộn, Cố Hạ không muốn tiếp tục đứng ở cửa thang máy, cô chậm rãi đi vào thang máy, gật nhẹ đầu chào anh, "Xin chào."
Giọng nói của cô rất nhỏ, không khác tiếng muỗi kêu cho lắm, thực chất chào hỏi xã giao trong lúc chờ thang máy xuống, chỉ là trong thang máy quá yên lặng, Triển Thiểu Huy vẫn nghe được, nhưng anh không phản ứng gì.
Tình huống này trong lòng Cố Hạ đã dự kiến đến, cô nhìn không rời mắt mấy con số đang nhảy nhót ở trên cửa thang máy, nhìn theo vách tường bằng gương của thang máy nhìn qua, người đàn ông bên cạnh sờ sờ các túi trên quần áo, tựa hồ bỏ quên cái gì, hắn nói: "A Đông, điện thoại của tôi hình như quên ở văn phòng."
A Đông là vệ sĩ đứng bên người Triển Thiểu Huy, vội vàng nói: "Để tôi đưa ngài lên xe rồi trở lên lầu lấy."
"Cậu đi lấy luôn đi, nhanh một chút, tôi lên xe trước." Triển Thiểu Huy nói.
A Đông vội vàng nhấn cái nút có số tầng gần nhất, thang máy chầm chậm mở ra, anh ta ra khỏi thang máy chuẩn bị lên lầu. Không gian thang máy nhỏ hẹp chỉ còn lại có hai người là Cố Hạ cùng Triển Thiểu Huy, không quen biết lẫn nhau, cũng không có gì để nói. Không có anh chàng bảo vệ kia, Cố Hạ không kiêng nể gì mà nhìn qua mạt gương ở thang máy đánh giá trai đẹp, hiểu được rằng người này chỉ có thể nhìn không thể đụng vào.
Thang máy tiếp tục đi xuống, đột nhiên "Loảng xoảng loảng xoảng" một tiếng, thang máy dừng lại, cửa không mở ra, con số màu đỏ nhấp nháy vùa qua số ba mươi lăm, số ba mươi bốn giờ chỉ xuất hiện một nửa con số, bị kẹt đứng bất động ở giữa, Cố Hạ trong lòng kêu khẽ một tiếng: "Hỏng rồi, tự dưng thang máy bị trục trặc ."
Triển Thiểu Huy vội vàng ấn vào nút khẩn cấp, ấn cả nửa ngày cũng không thấy phản ứng, không biết có phải là trách nghiệm của người bảo dưỡng làm việc không chăm chỉ không, hắn quay đầu hỏi Cố Hạ ở bên cạnh: "Điện thoại của cô đâu?"
Cố Hạ vội vàng mở túi sách ra lấy, vừa nhìn vào màn hình, bị thúc dục, di động đã tự động tắt máy, cô cực kì ngượng ngùng nói: “Hết pin rồi."
Ánh mắt Triển Thiểu Huy lướt qua gương mặt của cô, Cố Hạ cảm thấy trong ánh mắt anh khẳng định có vài phần khinh bỉ, trong lòng phản bác: “Còn không phải giống nhau cả sao, thời điểm quan trọng thì bỏ quên di động."
Cố Hạ cũng vươn tay ấn cái nút khẩn cấp, vẫn không phản ứng, không biết có phải là đường dẫn xảy ra vấn đề hay không. Đã trễ thế này, người trực ban không biết đã tản bộ ở nơi nào, nhân viên sửa chữa đều về nhà hết, sự cố thang máy này diễn ra, đợi cho thợ sủa chữa đến đây sửa chữa thật tốt cung không biết hết bao lâu, hôm nay thật đúng là bận rộn. Không biết là an ủi chính mình hay là an ủi người bên cạnh, Cố Hạ nói: "Bọn họ có khả năng đang làm việc khác."
Triển Thiểu Huy cũng không phải rất sốt ruột, đến lúc A Đông xuống dưới nhìn thì anh vẫn chưa đi ra, một lúc là có thể tra được thang máy xảy ra vấn đề, chỉ là ở đây nhỏ hẹp không gian có vẻ bị đè nén, nhìn Cố Hạ còn đang không ngừng ấn cái nút, anh nói: "Đừng ấn nữa, rất nhanh sẽ có người đến sửa."
Cố Hạ nhớ tới anh chàng vệ sĩ kia của anh nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp nào đó, anh đường đường là một ông chủ lớn như vậy bị vây ở thang máy mà vẫn vô cùng bình tĩnh, thì cô cần gì phải sốt ruột? May mắn không phải cô bị nhốt một mình ở thang máy này.
Quá trình chờ đợi cứu viện cực kì là nhàm chán, Cố Hạ dựa vào vách tường thang máy, thử cùng anh nói chuyện phiếm, cô tự giới thiệu: "Tôi gọi là Cố Hạ, Cố trong ‘Tam cố mao lư’*, Hạ trong mùa hạ, hiện tại đang làm ở công ty khoa học công nghệ Khải Hoành." (*: ba lần đến mời, mời với tấm lòng chân thành, Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp.)
Triển Thiểu Huy dĩ nhiên là biết cô tên là gì, công ty khoa học công nghệ Khải Hoành đối với nhân viên mới trong lần huấn luyện cũng không có nhắc đến tên Triển Thiểu Huy, công ty đại đa số nhân viên cũng không biết công ty khoa học công nghệ Khải Hoành dưới trướng sản nghiệp của anh. Anhn vẫn đứng thẳng trong thang máy, thản nhiên nói: "Triển Thiểu Huy."
"Chủ tịch Triển, xin chào, xin chào." Cố Hạ chào hỏi nói.
Triển Thiểu Huy thấy có chút nhàm chán, miễn cưỡng nói: "Cô cũng không phải nhân viên của tôi, cũng không có tính việc buôn bán với tôi, gọi tôi là chủ tịch Triển làm gì? Chẳng lẽ cô định đổi chỗ làm sang công ty của tôi sao?"
Cố Hạ suy nghĩ một lát, "Tôi thực sự thích công việc hiên tại, không có định từ chức, hơn nữa không biết công ty anh kinh doanh cái gì."
"Cô cũng không hỏi tôi trả cho cô bao nhiêu tiền lương, mà ngay lập tức cự tuyệt đến công ty của tôi." Triển Thiểu Huy cười cười, tiếp tục hỏi: "Chẳng lẽ thích tăng ca đến trễ như vậy?"
Cố Hạ tự thấy mình với anh không có quan hệ gì, nên nói chuyện cũng không có nhiều kiêng kị, "Tôi cũng vừa mới tốt nghiệp, trước là tích lũy kinh nghiệm, sau là tôi không biết mình có bao nhiêu ưu điểm mà có thể làm cho Triển tiên sinh trả lương cao."
Cố Hạ cũng biết anh đang nói đùa, lại nói: "Công việc hiện tại cũng không phải mỗi ngày đều tăng ca, thỉnh thoảng ngẫu nhiên có một lần. Cũng phải nói anh còn phải tăng ca đến trễ như vậy, mấy ông chủ mà như thế, mấy nhân viên quèn chúng tôi còn không biết phải tăng ca đến mấy giờ. Nói không chừng công ty của anh chính là phụ nữ phải đối xử như đàn ông, đàn ông phải đối xử như gia súc"
"Ở công ty tôi không thể lúc đi làm lại nhớ tới đàn ông được, tăng ca phải thật sự tăng ca, nếu không tập trung tăng ca đến trễ như vậy thì chẳng phải gây lãng phí điện của công ty thuỷ điện sao." Triển Thiểu Huy tà nghễ liếc mắt nhìn cô một cái, "Không biết nên nói cô làm việc hết phận sự, hẹn hò còn không quên tăng ca? Hay là không để công việc ở trong lòng, tăng ca còn không quên hẹn hò?"
Cố Hạ không rõ cho nên nhìn anh.
Triển Thiểu Huy mang theo ý cười giễu cợt, giải thích nói: "Tối nay tôi đã đến nhà hàng Phỉ Ký ăn cơm."
Anh cười như vậy rõ ràng là đang chê cười cô, Cố Hạ khó chịu trong lòng, "Tôi chỉ là cùng bạn bè ăn một bữa cơm, tăng ca cũng phải ăn tối, bằng không làm sao có sức mà làm việc. Các anh là nhà tư bản chỉ biết theo đuổi ích lợi, ngay cả thời gian ăn uông cuả nhân viên cũng áp đặt."
Triển Thiểu Huy nhìn hô hấp của cô nhanh dần, thản nhiên nói một câu, "Nhà tư bản không có hứng thú đối với các vấn đề riêng tư của nhân viên."
Bên ngoài có tiếng gõ vào thang máy, còn không ngừng hô hào, cách cửa thang máy nên cũng nghe không rõ.
"Mọi người nhanh chút! Bên trong có người phải về nhà!" Cố Hạ hô to với bên ngoài, biết rằng có người đang nghĩ cách, Cố Hạ cũng an tâm, đã làm đến trễ như vậy, lại còn phải bắt xe về nhà, phí tăng ca đều phải trích ra không ít, còn không biết bao lâu nữa mới có thể ở trên giường ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải chen chúc trên xe công cộng, thật sự là buồn bực!
Trong thang máy microphone đột nhiên truyền đến âm thanh, đầu kia giọng điệu cực kì cung kính, xen lẫn nơm nớp lo sợ: "Triển thiếu, ngài chờ một lát, việc này là ngoài ý muốn, rất nhanh là xong thôi..."
Đầu bên kia còn đang không ngừng xin lỗi, theo microphone truyền tới mọt giọng ồm ồm, chỉ làm cho người ta phiền lòng, Cố Hạ dùng ánh mắt vụng trộm liếc Triển Thiểu Huy một cái, xem ra này quả nhiên là boss lớn, mọi người ở đây đều phải nhún nhường, lễ phép với anh ta.
Triển Thiểu Huy đứng tư thế thẳng tắp như trước, trên mặt cũng vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, anh một câu cũng không đáp lại người ở đầu bên kia. Quét hai mắt qua Cố Hạ, thanh âm không lớn, "Đã trễ thế này, cô nên gọi người cô yêu mến đến đón đi."
Cố Hạ hoài nghi nghiêm trọng người này đang đem cô ra làm trò đùa, trừng mắt nhìn Triển Thiểu Huy một cái.
"À, di động của cô hết pin." Triển Thiểu Huy giống như đột nhiên nhớ tới, nói: "Cơ hội tốt bị lãng phí, nhưng mà tôi có thể cho cô mượn di động."
"Triển thiếu" Cố Hạ nghe người bên ngoài gọi anh như thế, xưng hô thật đúng là rất phù hợp, con người mười phần kiêu ngạo, Cố Hạ cảm thấy anh đang cười nhạo chính mình, cô kỳ quái trả lời: "Anh là ông chủ lớn, chắc không rảnh rỗi đến mức quản tôi về nhà thế nào đâu nhỉ! Không có việc gì làm thì có thể lại thành lập một cái công ty nha, làm làm việc gì với vệ tinh hút bụi ở trên cao nha, đổi mới đầu đạn hạt nhân chẳng hạn, hay là nên đại tu lò phản ứng hạt nhân, tổ quốc cùng nhân dân đều sẽ cảm tạ anh, tôi mà đổi công tác sang công ty của anh, cho dù bảo tôi mỗi ngày tăng ca tôi cũng thấy quang vinh nha."
Triển Thiểu Huy cười như không cười, "Cô như vậy mà nhanh mồm nhanh miệng nhỉ, thế sao lúc ăn cơm buổi tối lại không nói nhiều như vậy, ngược lại bị người ta gạt sang một bên?"
Cố Hạ chán ghét việc anh nhắc đến chuyện bữa cơm tối, phản bác nói: "Công việc còn chưa có làm xong, tôi một lòng muốn trở về tăng ca, cả đầu đều là số liệu, anh có phải chưa từng thấy qua nhân viên cần cù như tôi?"
Triển Thiểu Huy cúi đầu cười, vừa định nói chuyện thì cảm giác được thang máy đang tạm dừng bỗng bắt đầu chuyển động đi xuống, các con số cũng bắt đầu nhảy lên cũng bắt đầu nhảy lên, thang máy cuối cùng cũng được sửa lại.
Cố Hạ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, âm thầm nói lần này sửa thang máy tốc độ còn nhanh chán.
Tới tầng một, cửa thang máy mở ra, Cố Hạ nhìn thấy một đám người đứng bên ngoài, có người bụng phệ có dáng lãnh đạo, có người mặc đồ nhân viên sửa chữa thang máy, còn có người mặc tây trang giày da có vẻ trợ lý hoặc là vệ sĩ, cầm đầu cả đám người là một vị trung niên hói đầu mang vẻ mặt tươi cười, xin lỗi thật lớn rồi cẩn thận nói: "Triển thiếu, làm cho ngài bị sợ hãi, chúng tôi làm việc..."
Anh ta nói còn chưa có nói xong, Triển Thiểu Huy đã lạnh lùng "Hừ" một tiếng, sải bước dài đi ra khỏi thang máy, không thèm liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, một đường đi đến cổng trước. A Đông lập tức đi theo, người đàn ông trung niên kia cũng khúm núm đi theo, một đám người theo sát sau đó, người trung niên đang không ngừng nhận lỗi. Triển Thiểu Huy như là không có nghe đến, a Đông làm một động tác ngăn lại, "Tâm trạng Triển thiếu không tốt, ông không cần nói nữa."
A Đông cùng với boss của mình đi ra đi ra khỏi toà nhà thương mại, một chiếc ô tô đã đứng ở cửa chờ.
Rõ ràng vừa rồi ngoài cửa còn có một đám người, hiện tại trốn hết không còn bóng người, giống như cái đuôi của Triển Thiểu Huy, dường như không có người nào chú ý trong thang máy còn có một cô gái. Cố Hạ ra khỏi thang máy, nhỏ giọng thầm oán nói: "Gì đây a! Tôi cũng đã bị nhốt ở trong thang máy nha? Sao lại không có người phụ trách nào nói lời xin lỗi tôi nhỉ!"
Vừa phàn nàn vừa oán giận, Cố Hạ chầm chậm đi ra cửa trước, đi đến cửa lớn nhìn ra bên ngoài quảng trường nhỏ còn đứng một đống người, vị trung niên hói đầu lớn tiếng mắng cấp dưới, những người khác cũng đều cúi đầu. Cố Hạ tự biết mình cũng không thể trông cậy vào việc những người này đến an ủi cô một câu, lúc đi ra đã gần mười một giờ, cô tới chỗ đợi xe taxi.
Lúc qua đường lớn, một chiếc Rolls-Royce vượt lên sát bên cạnh cô rồi lại chậm rãi lui về phía sau ở sát bên người cô dừng lại, cửa kính xe đằng sau chậm rãi hạ xuống, lộ ra mặt Triển Thiểu Huy , "Không muốn tôi tiễn cô một đoạn đường sao? Bây giờ quá muộn rồi, dễ gặp kẻ xấu lắm."
Ngã tư đường giờ này không có mấy người, không khí thật yên ắng lạnh lẽo, Cố Hạ cũng đọc báo biết được vào đêm khuya là khoảng thời gian tội phạm thường xuyên hoạt động, Triển Thiểu Huy là boss lớn, chắc không có ý định giựt tiền cướp sắc của cô nhỉ, cô nói: "Vậy thì cám ơn Triển thiếu."
Triển Thiểu Huy quay đầu phân phó với người ngồi phía trên nói: "A Đông, xuống xe."
A Đông cường tráng rắn chắc mở cửa xuống xe, Cố Hạ đang chuẩn bị đi qua, không ngại A Đông thuận tay đóng cửa xe, Triển Thiểu Huy nói một câu: "A Đông, đưa Cố tiểu thư về nhà, đừng để cho cô ấy bị người lừa đem đi bán nha."
Vừa dứt lời, chiếc xe hơi màu đen cứ thế nghênh ngang mà đi, Cố Hạ đứng tại chỗ nhìn cái ô tô đã đi xa mà sững sờ, đây là cái ý tứ gì?
A Đông đi đến bên người cô lễ phép nói: "Đi thôi, Cố tiểu thư, tôi bắt xe đưa cô trở về."
"Tôi có thể tự mình bắt xe về." Cố Hạ bước đi đến chỗ đợi xe taxi, biết ngay đại tư bản thì làm sao có lòng tốt đưa cô về nhà?
Đến khi ăn được ngang dạ, Cố Hạ còn phải tăng, ở đây cũng không thú vị gì, vậy nên buông bát đũa chuẩn bị ra về, "Quý sư huynh, em còn có một chút công việc chưa làm xong, phải về công ty một chuyến, em xin đi trước."
Vài người vẫn còn rất hào hứng, lời của Cố Hạ làm người nghe như bọn họ rất thích, Triệu Cổ không muốn để cô đi: "Thật vất vả mới có một cơ hội như vậy, chỉ mới hơn tám giờ, gấp làm gì chứ!"
"Tôi còn phải trở về tăng ca." Cố Hạ cười giải thích.
"Cô ấy đúng là có việc." Quý Phi Dương ở bên cạnh nói, nói xong anh đứng lên, "Cố Hạ, anh đưa em đến công ty."
Cố Hạ từ chối hai câu, kêu bọn họ tiếp tục ăn uống, chẳng qua là Quý Phi Dương vẫn kiên trì như cũ. Cô đứng dậy chào tạm biệt mọi người, sau đó cùng với Quý Phi Dương đi ra cửa trước.
Bên ngoài là cả một biển ánh sáng, các loại đèn nê-on được mắc xung quanh theo kiểu kiến trúc cung điện, trên đường dòng người đông đúc, so với ban ngày càng lại thêm náo nhiệt. Cũng tại vì nhà hàng Phỉ Ký cách tòa nhà thương mại vài bước chân, trên đường Quý Phi Dương nhắc tới: "Hôm nay thật ngại quá, nói mời em ăn cơm, kết quả vài người bạn cũ lại tới đây giúp vui, anh thật sự không thể chối từ."
Lời của anh lọt vào tai Cố Hạ so với gió mát thổi tới trên mặt còn sảng khoái hơn, Cố Hạ cười đến xán lạn, "Em còn phải cám ơn anh đã giới thiệu bạn bè của anh cho em, nếu không phải vì hôm nay còn có việc, em cũng định cùng mọi người nói chuyện phiếm thêm một lát."
Hai người đi song song với nhau, bảo trì khoảng cách một mét, Quý Phi Dương nói: "Vậy là tốt rồi, lần sau anh lại mời em ăn cơm nữa."
"Lần sau thì nên là em mời anh ăn cơm mới phải, bằng không để anh mời nhiều quá anh cũng thấy rất ngại, chờ lúc em được phát tiền lương tháng này sẽ mời anh một bữa." Cố Hạ sợ anh cự tuyệt, lại nói: "Việc đầu tiên sau khi được phát tiền lương, chắc chắn là mời anh một bữa."
Cô nhún vai nói: "Nhưng mà, em không có khả năng mời anh ăn ở một nơi như nhà hàng Phỉ Ký."
Quý Phi Dương cười khẽ một tiếng, "Anh đây sẽ chờ em mời anh ăn cơm."
Có những lời này, Cố Hạ trong lòng lại có chút chờ đợi, hai người đi đến cổng của tòa nhà tương mại, cô nói: "Quý sư huynh, anh nên trở về đi, bọn họ còn đang chờ anh, em phải đi lên tăng ca ."
"Được." Quý Phi Dương đứng ở cửa, "Em vào trước đi, buổi tối về nhà sớm một chút, nếu tăng ca quá muộn thì gọi điện cho anh, đêm khuya bắt taxi không an toàn."
Cố Hạ biết anh luôn đối với bạn bè đều chu đáo như thế, Quý Phi Dương càng giống một người đàn ông tử tế, đối đãi với phụ nữ luôn luôn lễ độ, Cố Hạ cũng không thể vì thế mà tự mình đa tình, nói lời chào tạm biệt với anh rồi đi vào tòa nhà.
Cô biết anh vẫn đứng đó, loại nhận thức này khiến lòng Cố Hạ có nhiều điểm ngọt ngào. Cô hiện tại đang làm việc cho công ty khoa học công nghệ Khải Hoành, chỉ cần làm việc tốt, khi trở thành nhân viên chính thức thì về sau tiền lương còn có thể nâng cao, hơn nữa còn tiền thưởng cuối năm thì thu nhập một năm không hề thấp, về sau ở thành phố C cũng có thể dẫn theo Tiểu Bạch, thật ra thì ngẫm lại tình cảnh hai người trong lúc đó cũng không có bao nhiêu đại chênh lệch. Không khí lúc làm việc khác xa so với bầu không khí ở trường học, ngẫm lại thì Quý Phi Dương là một nhân tài khi có thể tăng doanh thu mạnh như vậy, nếu như để chính mình thử một lần, chắc chắn là không có cơ hội.
Môi Cố Hạ nhếch một cái, đi đến thang máy, đêm nay tăng ca cũng không biết có bao nhiêu khó khăn, cô lên tầng 46, cả tầng lầu văn phòng này bên ngoài có một bảo vệ trông coi, Cố Hạ bật mấy cái đèn, mở máy tính, cầm lấy một xấp tư liệu ở bên máy vi tính nhập số liệu vào, cô làm bản báo cáo thật tốt, dựa theo yêu cầu của quản lý mà sửa lại, xem đồng hồ thì đã hơn mười giờ.
Cố Hạ tắt hết đèn trong văn phòng, khóa cửa cẩn thận, trò chuyện với bảo vệ một lát, đứng trước thang máy chờ. Thang máy của tòa nhà này tốt đến mức ở bên ngoài không thể biết được thang máy có hoạt động không, hiện tại đã quá muộn, nơi này im lặng đến mức một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy, bóng đèn trên trần cũng không sáng như bình thường, cửa thang máy tựa hồ có gió lạnh xuyên qua, Cố Hạ không khỏi cảm thấy lưng từng trận rét run, lúc này người trong tòa nhà hẳn là không nhiều lắm, nhưng mà thang máy dường như còn hoạt động chậm hơn so với bình thường. Qua vài phút, một thanh âm "Đinh ——"vang lên, có thang máy từ trên lầu đi xuống, Cố Hạ vội đứng trước bảng điều khiển cửa thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô có chút kinh ngạc, đứng ở bên trong là người đàn lần trước đã gặp, phía sau anh vẫn như cũ có một người đàn ông cao lớn uy mãnh bảo vệ, là gương mặt mới nha, Cố Hạ ngẩn người, không biết có nên hay không nên tiến vào, cô nhớ rõ người đàn ông này có tính kiêu ngạo rất cao, không thích đứng cùng người lạ trong thang máy.
Triển Thiểu Huy cũng không lường trước được việc hôm nay lại gặp Cố hạ một lần nữa, anh ở văn phòng lão Ngũ cùng với mở hội nghị trao đổi hợp tác trực tuyến, lão Ngũ luôn miệng than khổ, kêu ca thời gian quá muộn, hò hét muốn chạy về nhà ngủ, Triển Thiểu Huy không phải không biết lão Ngũ có thói xấu ngủ nướng, nếu không vì văn phòng có hai thư ký cấp cao luôn chờ phân công nên Triển Thiểu Huy thả cho cậu ta về nhà trước, một mình làm đến bây giờ. Anh nhìn Cố Hạ đang sững sờ ngoài cửa thang máy, hiển nhiên là cô gái này cũng không biết nên tiến hay là nên lùi.
Hiện tại đã quá muộn, Cố Hạ không muốn tiếp tục đứng ở cửa thang máy, cô chậm rãi đi vào thang máy, gật nhẹ đầu chào anh, "Xin chào."
Giọng nói của cô rất nhỏ, không khác tiếng muỗi kêu cho lắm, thực chất chào hỏi xã giao trong lúc chờ thang máy xuống, chỉ là trong thang máy quá yên lặng, Triển Thiểu Huy vẫn nghe được, nhưng anh không phản ứng gì.
Tình huống này trong lòng Cố Hạ đã dự kiến đến, cô nhìn không rời mắt mấy con số đang nhảy nhót ở trên cửa thang máy, nhìn theo vách tường bằng gương của thang máy nhìn qua, người đàn ông bên cạnh sờ sờ các túi trên quần áo, tựa hồ bỏ quên cái gì, hắn nói: "A Đông, điện thoại của tôi hình như quên ở văn phòng."
A Đông là vệ sĩ đứng bên người Triển Thiểu Huy, vội vàng nói: "Để tôi đưa ngài lên xe rồi trở lên lầu lấy."
"Cậu đi lấy luôn đi, nhanh một chút, tôi lên xe trước." Triển Thiểu Huy nói.
A Đông vội vàng nhấn cái nút có số tầng gần nhất, thang máy chầm chậm mở ra, anh ta ra khỏi thang máy chuẩn bị lên lầu. Không gian thang máy nhỏ hẹp chỉ còn lại có hai người là Cố Hạ cùng Triển Thiểu Huy, không quen biết lẫn nhau, cũng không có gì để nói. Không có anh chàng bảo vệ kia, Cố Hạ không kiêng nể gì mà nhìn qua mạt gương ở thang máy đánh giá trai đẹp, hiểu được rằng người này chỉ có thể nhìn không thể đụng vào.
Thang máy tiếp tục đi xuống, đột nhiên "Loảng xoảng loảng xoảng" một tiếng, thang máy dừng lại, cửa không mở ra, con số màu đỏ nhấp nháy vùa qua số ba mươi lăm, số ba mươi bốn giờ chỉ xuất hiện một nửa con số, bị kẹt đứng bất động ở giữa, Cố Hạ trong lòng kêu khẽ một tiếng: "Hỏng rồi, tự dưng thang máy bị trục trặc ."
Triển Thiểu Huy vội vàng ấn vào nút khẩn cấp, ấn cả nửa ngày cũng không thấy phản ứng, không biết có phải là trách nghiệm của người bảo dưỡng làm việc không chăm chỉ không, hắn quay đầu hỏi Cố Hạ ở bên cạnh: "Điện thoại của cô đâu?"
Cố Hạ vội vàng mở túi sách ra lấy, vừa nhìn vào màn hình, bị thúc dục, di động đã tự động tắt máy, cô cực kì ngượng ngùng nói: “Hết pin rồi."
Ánh mắt Triển Thiểu Huy lướt qua gương mặt của cô, Cố Hạ cảm thấy trong ánh mắt anh khẳng định có vài phần khinh bỉ, trong lòng phản bác: “Còn không phải giống nhau cả sao, thời điểm quan trọng thì bỏ quên di động."
Cố Hạ cũng vươn tay ấn cái nút khẩn cấp, vẫn không phản ứng, không biết có phải là đường dẫn xảy ra vấn đề hay không. Đã trễ thế này, người trực ban không biết đã tản bộ ở nơi nào, nhân viên sửa chữa đều về nhà hết, sự cố thang máy này diễn ra, đợi cho thợ sủa chữa đến đây sửa chữa thật tốt cung không biết hết bao lâu, hôm nay thật đúng là bận rộn. Không biết là an ủi chính mình hay là an ủi người bên cạnh, Cố Hạ nói: "Bọn họ có khả năng đang làm việc khác."
Triển Thiểu Huy cũng không phải rất sốt ruột, đến lúc A Đông xuống dưới nhìn thì anh vẫn chưa đi ra, một lúc là có thể tra được thang máy xảy ra vấn đề, chỉ là ở đây nhỏ hẹp không gian có vẻ bị đè nén, nhìn Cố Hạ còn đang không ngừng ấn cái nút, anh nói: "Đừng ấn nữa, rất nhanh sẽ có người đến sửa."
Cố Hạ nhớ tới anh chàng vệ sĩ kia của anh nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp nào đó, anh đường đường là một ông chủ lớn như vậy bị vây ở thang máy mà vẫn vô cùng bình tĩnh, thì cô cần gì phải sốt ruột? May mắn không phải cô bị nhốt một mình ở thang máy này.
Quá trình chờ đợi cứu viện cực kì là nhàm chán, Cố Hạ dựa vào vách tường thang máy, thử cùng anh nói chuyện phiếm, cô tự giới thiệu: "Tôi gọi là Cố Hạ, Cố trong ‘Tam cố mao lư’*, Hạ trong mùa hạ, hiện tại đang làm ở công ty khoa học công nghệ Khải Hoành." (*: ba lần đến mời, mời với tấm lòng chân thành, Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp.)
Triển Thiểu Huy dĩ nhiên là biết cô tên là gì, công ty khoa học công nghệ Khải Hoành đối với nhân viên mới trong lần huấn luyện cũng không có nhắc đến tên Triển Thiểu Huy, công ty đại đa số nhân viên cũng không biết công ty khoa học công nghệ Khải Hoành dưới trướng sản nghiệp của anh. Anhn vẫn đứng thẳng trong thang máy, thản nhiên nói: "Triển Thiểu Huy."
"Chủ tịch Triển, xin chào, xin chào." Cố Hạ chào hỏi nói.
Triển Thiểu Huy thấy có chút nhàm chán, miễn cưỡng nói: "Cô cũng không phải nhân viên của tôi, cũng không có tính việc buôn bán với tôi, gọi tôi là chủ tịch Triển làm gì? Chẳng lẽ cô định đổi chỗ làm sang công ty của tôi sao?"
Cố Hạ suy nghĩ một lát, "Tôi thực sự thích công việc hiên tại, không có định từ chức, hơn nữa không biết công ty anh kinh doanh cái gì."
"Cô cũng không hỏi tôi trả cho cô bao nhiêu tiền lương, mà ngay lập tức cự tuyệt đến công ty của tôi." Triển Thiểu Huy cười cười, tiếp tục hỏi: "Chẳng lẽ thích tăng ca đến trễ như vậy?"
Cố Hạ tự thấy mình với anh không có quan hệ gì, nên nói chuyện cũng không có nhiều kiêng kị, "Tôi cũng vừa mới tốt nghiệp, trước là tích lũy kinh nghiệm, sau là tôi không biết mình có bao nhiêu ưu điểm mà có thể làm cho Triển tiên sinh trả lương cao."
Cố Hạ cũng biết anh đang nói đùa, lại nói: "Công việc hiện tại cũng không phải mỗi ngày đều tăng ca, thỉnh thoảng ngẫu nhiên có một lần. Cũng phải nói anh còn phải tăng ca đến trễ như vậy, mấy ông chủ mà như thế, mấy nhân viên quèn chúng tôi còn không biết phải tăng ca đến mấy giờ. Nói không chừng công ty của anh chính là phụ nữ phải đối xử như đàn ông, đàn ông phải đối xử như gia súc"
"Ở công ty tôi không thể lúc đi làm lại nhớ tới đàn ông được, tăng ca phải thật sự tăng ca, nếu không tập trung tăng ca đến trễ như vậy thì chẳng phải gây lãng phí điện của công ty thuỷ điện sao." Triển Thiểu Huy tà nghễ liếc mắt nhìn cô một cái, "Không biết nên nói cô làm việc hết phận sự, hẹn hò còn không quên tăng ca? Hay là không để công việc ở trong lòng, tăng ca còn không quên hẹn hò?"
Cố Hạ không rõ cho nên nhìn anh.
Triển Thiểu Huy mang theo ý cười giễu cợt, giải thích nói: "Tối nay tôi đã đến nhà hàng Phỉ Ký ăn cơm."
Anh cười như vậy rõ ràng là đang chê cười cô, Cố Hạ khó chịu trong lòng, "Tôi chỉ là cùng bạn bè ăn một bữa cơm, tăng ca cũng phải ăn tối, bằng không làm sao có sức mà làm việc. Các anh là nhà tư bản chỉ biết theo đuổi ích lợi, ngay cả thời gian ăn uông cuả nhân viên cũng áp đặt."
Triển Thiểu Huy nhìn hô hấp của cô nhanh dần, thản nhiên nói một câu, "Nhà tư bản không có hứng thú đối với các vấn đề riêng tư của nhân viên."
Bên ngoài có tiếng gõ vào thang máy, còn không ngừng hô hào, cách cửa thang máy nên cũng nghe không rõ.
"Mọi người nhanh chút! Bên trong có người phải về nhà!" Cố Hạ hô to với bên ngoài, biết rằng có người đang nghĩ cách, Cố Hạ cũng an tâm, đã làm đến trễ như vậy, lại còn phải bắt xe về nhà, phí tăng ca đều phải trích ra không ít, còn không biết bao lâu nữa mới có thể ở trên giường ngủ, sáng sớm ngày mai còn phải chen chúc trên xe công cộng, thật sự là buồn bực!
Trong thang máy microphone đột nhiên truyền đến âm thanh, đầu kia giọng điệu cực kì cung kính, xen lẫn nơm nớp lo sợ: "Triển thiếu, ngài chờ một lát, việc này là ngoài ý muốn, rất nhanh là xong thôi..."
Đầu bên kia còn đang không ngừng xin lỗi, theo microphone truyền tới mọt giọng ồm ồm, chỉ làm cho người ta phiền lòng, Cố Hạ dùng ánh mắt vụng trộm liếc Triển Thiểu Huy một cái, xem ra này quả nhiên là boss lớn, mọi người ở đây đều phải nhún nhường, lễ phép với anh ta.
Triển Thiểu Huy đứng tư thế thẳng tắp như trước, trên mặt cũng vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, anh một câu cũng không đáp lại người ở đầu bên kia. Quét hai mắt qua Cố Hạ, thanh âm không lớn, "Đã trễ thế này, cô nên gọi người cô yêu mến đến đón đi."
Cố Hạ hoài nghi nghiêm trọng người này đang đem cô ra làm trò đùa, trừng mắt nhìn Triển Thiểu Huy một cái.
"À, di động của cô hết pin." Triển Thiểu Huy giống như đột nhiên nhớ tới, nói: "Cơ hội tốt bị lãng phí, nhưng mà tôi có thể cho cô mượn di động."
"Triển thiếu" Cố Hạ nghe người bên ngoài gọi anh như thế, xưng hô thật đúng là rất phù hợp, con người mười phần kiêu ngạo, Cố Hạ cảm thấy anh đang cười nhạo chính mình, cô kỳ quái trả lời: "Anh là ông chủ lớn, chắc không rảnh rỗi đến mức quản tôi về nhà thế nào đâu nhỉ! Không có việc gì làm thì có thể lại thành lập một cái công ty nha, làm làm việc gì với vệ tinh hút bụi ở trên cao nha, đổi mới đầu đạn hạt nhân chẳng hạn, hay là nên đại tu lò phản ứng hạt nhân, tổ quốc cùng nhân dân đều sẽ cảm tạ anh, tôi mà đổi công tác sang công ty của anh, cho dù bảo tôi mỗi ngày tăng ca tôi cũng thấy quang vinh nha."
Triển Thiểu Huy cười như không cười, "Cô như vậy mà nhanh mồm nhanh miệng nhỉ, thế sao lúc ăn cơm buổi tối lại không nói nhiều như vậy, ngược lại bị người ta gạt sang một bên?"
Cố Hạ chán ghét việc anh nhắc đến chuyện bữa cơm tối, phản bác nói: "Công việc còn chưa có làm xong, tôi một lòng muốn trở về tăng ca, cả đầu đều là số liệu, anh có phải chưa từng thấy qua nhân viên cần cù như tôi?"
Triển Thiểu Huy cúi đầu cười, vừa định nói chuyện thì cảm giác được thang máy đang tạm dừng bỗng bắt đầu chuyển động đi xuống, các con số cũng bắt đầu nhảy lên cũng bắt đầu nhảy lên, thang máy cuối cùng cũng được sửa lại.
Cố Hạ cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, âm thầm nói lần này sửa thang máy tốc độ còn nhanh chán.
Tới tầng một, cửa thang máy mở ra, Cố Hạ nhìn thấy một đám người đứng bên ngoài, có người bụng phệ có dáng lãnh đạo, có người mặc đồ nhân viên sửa chữa thang máy, còn có người mặc tây trang giày da có vẻ trợ lý hoặc là vệ sĩ, cầm đầu cả đám người là một vị trung niên hói đầu mang vẻ mặt tươi cười, xin lỗi thật lớn rồi cẩn thận nói: "Triển thiếu, làm cho ngài bị sợ hãi, chúng tôi làm việc..."
Anh ta nói còn chưa có nói xong, Triển Thiểu Huy đã lạnh lùng "Hừ" một tiếng, sải bước dài đi ra khỏi thang máy, không thèm liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, một đường đi đến cổng trước. A Đông lập tức đi theo, người đàn ông trung niên kia cũng khúm núm đi theo, một đám người theo sát sau đó, người trung niên đang không ngừng nhận lỗi. Triển Thiểu Huy như là không có nghe đến, a Đông làm một động tác ngăn lại, "Tâm trạng Triển thiếu không tốt, ông không cần nói nữa."
A Đông cùng với boss của mình đi ra đi ra khỏi toà nhà thương mại, một chiếc ô tô đã đứng ở cửa chờ.
Rõ ràng vừa rồi ngoài cửa còn có một đám người, hiện tại trốn hết không còn bóng người, giống như cái đuôi của Triển Thiểu Huy, dường như không có người nào chú ý trong thang máy còn có một cô gái. Cố Hạ ra khỏi thang máy, nhỏ giọng thầm oán nói: "Gì đây a! Tôi cũng đã bị nhốt ở trong thang máy nha? Sao lại không có người phụ trách nào nói lời xin lỗi tôi nhỉ!"
Vừa phàn nàn vừa oán giận, Cố Hạ chầm chậm đi ra cửa trước, đi đến cửa lớn nhìn ra bên ngoài quảng trường nhỏ còn đứng một đống người, vị trung niên hói đầu lớn tiếng mắng cấp dưới, những người khác cũng đều cúi đầu. Cố Hạ tự biết mình cũng không thể trông cậy vào việc những người này đến an ủi cô một câu, lúc đi ra đã gần mười một giờ, cô tới chỗ đợi xe taxi.
Lúc qua đường lớn, một chiếc Rolls-Royce vượt lên sát bên cạnh cô rồi lại chậm rãi lui về phía sau ở sát bên người cô dừng lại, cửa kính xe đằng sau chậm rãi hạ xuống, lộ ra mặt Triển Thiểu Huy , "Không muốn tôi tiễn cô một đoạn đường sao? Bây giờ quá muộn rồi, dễ gặp kẻ xấu lắm."
Ngã tư đường giờ này không có mấy người, không khí thật yên ắng lạnh lẽo, Cố Hạ cũng đọc báo biết được vào đêm khuya là khoảng thời gian tội phạm thường xuyên hoạt động, Triển Thiểu Huy là boss lớn, chắc không có ý định giựt tiền cướp sắc của cô nhỉ, cô nói: "Vậy thì cám ơn Triển thiếu."
Triển Thiểu Huy quay đầu phân phó với người ngồi phía trên nói: "A Đông, xuống xe."
A Đông cường tráng rắn chắc mở cửa xuống xe, Cố Hạ đang chuẩn bị đi qua, không ngại A Đông thuận tay đóng cửa xe, Triển Thiểu Huy nói một câu: "A Đông, đưa Cố tiểu thư về nhà, đừng để cho cô ấy bị người lừa đem đi bán nha."
Vừa dứt lời, chiếc xe hơi màu đen cứ thế nghênh ngang mà đi, Cố Hạ đứng tại chỗ nhìn cái ô tô đã đi xa mà sững sờ, đây là cái ý tứ gì?
A Đông đi đến bên người cô lễ phép nói: "Đi thôi, Cố tiểu thư, tôi bắt xe đưa cô trở về."
"Tôi có thể tự mình bắt xe về." Cố Hạ bước đi đến chỗ đợi xe taxi, biết ngay đại tư bản thì làm sao có lòng tốt đưa cô về nhà?
Tác giả :
Đông Tẫn Hoan