Trộm Sói
Chương 6
Sau khi Trộm Sói và Thạch lão đại thương lượng, hắn chỉ đáp ứng muốn xuống núi một chuyến, đi tìm hiểu tình huống áp giải tiền bạc của bọn Quan phủ, rồi quyết định xem việc này có giúp Thạch lão đại hay không. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, Thạch lão đại một lời đáp ứng, thúc giục hắn hành động càng nhanh càng tốt.
Có Thạch lão đại đồng ý, kế tiếp, chỉ cần mang nữ nhân này xuống núi, tốn chút ngân lượng, tìm một hộ gia đình nhờ bọn họ chăm sóc một chút là được.
Hai ngày sau, hắn dặn dò muốn Tử Y thu dọn đồ đạc thật tốt để lên đường, hắn đi ra ngoài giao thủ hạ một ít chuyện.
Ngoài mặt, hắn nói mình xuống núi mười ngày sau sẽ trở lại, thật ra, hắn là tính toán một, hai tháng sau mới trở về, miễn cho Thạch lão đại lại nói tới, nói lui với hắn.
Đến giờ lên đường, hắn lại không nhìn thấy bóng dáng Tử Y, không khỏi cau mày.
Nữ nhân này cố tình kéo dài kéo ở đây làm gì? Hắn đang muốn trở về phòng đi xem thử chuyện gì xãy ra một chút, chỉ thấy xa xa một bóng dáng nữ nhân, khoan thai đi đến. Tốt lắm, nàng cuối cùng đến đây, mặc dù không vui, nhưng chỉ cần nhẫn nại mấy ngày nữa là có thể vứt bỏ phiền toái này. Sau khi mang theo nữ nhân phiền toái này xuống núi, dọc đường hắn đi đằng trước, Tử Y lẳng lặng đi theo phía sau.
Đường núi hiểm trở, thỉnh thoảng, hắn quay đầu lại, xem nàng có đuổi kịp hay không, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, cuộc đời hắn chưa tới bao giờ kiên nhẫn chờ một nữ nhân. Nữ kia nhân đi trên đường núi gập ghềnh uốn lượn, hành động càng thêm vụng về, chậm chạp, hắn đi năm bước phải dừng lại, nhìn nàng có bị rớt lại khe núi hay không.
Mãi đến sau này, hắn rốt cục nhẫn nhịn tới cực điểm, bởi vì nữ nhân này bước đi thật sự quá chậm, làm cho hắn không còn nhịn được nữa, mặc kệ nàng muốn hay không, hắn quyết định trực tiếp đem nữ nhân này vác trên vai.
Hắn quay đầu đi nhanh về phía nàng, khi hắn đến gần vì trên đầu đội cái nón trùm kín mặt, từ đầu đến cuối Tử Y luôn cúi đầu, không khỏi lui bước về phía sau, hắn không kiên nhẫn bàn tay to vươn tới chộp nàng một cái.
"Lại đây!"
"A!"
Nữ nhân kêu nhỏ, bị hắn chộp một cái, không cẩn thận lảo đảo té xuống, cái bao trùm trên đầu nàng của rơi ra, lộ ra gương mặt xa lạ.
Trộm Sói giật mình, trừng mắt nhìn nàng! Nữ nhân trước mắt không phải Tử Y, mà là một nha hoàn trong sơn trại.
"Sói gia. . . . . ." Nha hoàn tướng mạo xinh đẹp, đầy kính sợ, đôi mắt quyến rũ nhìn hắn. một dự cảm không tốt lên trong lòng!
"Tử Y đâu?"
"Nô tỳ không biết. . . . . . A! Sói, sói gia?" Nha hoàn tay chân yếu ớt bị bàn tay to lớn nắm lấy đau quá, sức nắm này, cơ hồ muốn bóp nát tay nàng.
"Đừng để cho ta hỏi lần thứ hai". khuôn mặt Trộm Sói trông lạnh lẽo, có vẻ nếu nàng trả lời không làm cho hắn vừa lòng, hắn không có chút do dự liền bẻ gẫy cánh tay này.
Nha hoàn đau đến rơi lệ cầu xin tha thứ."Ta là bị Bưu gia ra lệnh, theo sói gia xuống núi, làm ấm giường sói gia. . . . . ."
Là Thạch Bưu!
Trộm Sói thấp rủa một tiếng, bỏ Nha hoàn xuống, liền trở về sơn trại.
Vốn tưởng rằng dẫn nàng xuống núi là hết chuyện, kết quả vẫn là chậm một bước.
Quái, nàng là như thế nào bị mang đi ? Rõ ràng phái người nhìn chằm chằm, không thấy nàng bước ra ngoài phòng một bước, trong khoảng thời gian ngắn, nàng như thế nào bị đánh tráo ?
Trộm Sói dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về núi, ngoài miệng liên tiếp mắng. Nữ nhân chết tiệt! Nàng quả nhiên là một phiền toái, hy vọng lần này vẫn còn kịp.
Thạch Bưu mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt quyến rũ của nữ nhân trước mắt, dáng người xinh đẹp, tròng mắt hắn cơ hồ lồi ra ngoài.
"Nàng chính là người Trộm Sói mang về ?"
"Đúng vậy lão đại". Gấu Đen hắc hắc cười nói: "tên Trộm Sói kia, căn bản không đem ngài để vào mắt, mang về nữ nhân như vậy, lại cố ý giấu đi để mình hưởng dụng, tiểu đệ thật sự nhìn không được, nên đem nàng mang đến hiến cho lão đại".
Lời này, nói được thêm mắm dặm muối, ý định châm ngòi ly gián, vẫn không quên cho mình lập công đầu.
Thạch Bưu nhìn chằm chằm nữ nhân trên mặt đất, dung mạo kia, so với bất kỳ nữ nhân nào của hắn cũng đều đẹp hơn gấp trăm lần. Lần trước toàn thân nữ nhân này vô cùng bẩn, cho nên không thấy rõ bộ dạng, hiện tại vừa thấy, làm hắn kinh diễm liên tục, trong lòng ngứa ngái.
"Trộm Sói không biết?"
"Tiểu đệ tự chủ trương, bắt một nha hoàn đánh tráo cùng nữ nhân này, ta tốn rất nhiều công phu đấy". Thật ra là nữ nhân này tự chui đầu vô lưới, chuồn êm ra khỏi phòng, vừa vặn để hắn gặp được, liền bắt lấy đem nàng đến cho lão đại.
Tên Trộm Sói kia hại hắn một bàn tay tàn phế, vì trả thù hắn, Gấu Đen sinh lòng tính kế, đơn giản đem nữ nhân này hiến cho lão đại, hắn cũng không tin Trộm Sói ngay cả lão đại cũng dám chọc, trừ phi hắn muốn cùng đối địch toàn bộ huynh đệ trong sơn trại.
Quả nhiên lão đại vừa nhìn đến nữ nhân này, nước miếng đều phải chảy xuống, đúng như hắn mong muốn.
"Ta xem Trộm Sói lúc này có lẽ đã đến dưới chân núi, lão đại không bằng liền ngủ với nàng, Trộm Sói cho dù trở về gấp, có bất mãn thế nào, cũng phải chiụ".
"Cái này……" Thạch Bưu vuốt cằm, đôi mắt mê đắm nhìn như muốn xé y phục của nàng, tưởng tượng bên dưới lớp xiêm y này là thân thể mê người như thế nào.
Tử Y giống như một con dê sợ sệt, không ngừng phát run, con mắt long lanh đầy kinh hoàng, bộ dáng đáng thương này càng thêm quyến rũ làm cho Thạch Bưu mạch máu sôi trào.
Khi bọn hắn nói chuyện thì không ai chú ý, đôi mắt đẹp kia liền lộ ra một tia vô cùng bình tĩnh, không thấy bất kỳ vẻ kinh hoàng nào.
Thạch Bưu là sơn trại lão đại, bắt giặc phải bắt vua trước, binh mã của Đại nhân sẽ đến, vì đem bọn thổ phỉ một lưới bắt hết, nàng cố ý chuồn êm ra khỏi phòng, làm cho người ta phát hiện nàng, không thể tưởng được kế hoạch như thế thuận lợi, Gấu Đen đem nàng hiến cho Thạch Bưu, chỉ cần Thạch Bưu mang nàng vào trong phòng, bốn bề vắng lặng, còn sợ Thạch Bưu không bó tay chịu trói sao?
Có Thạch lão đại đồng ý, kế tiếp, chỉ cần mang nữ nhân này xuống núi, tốn chút ngân lượng, tìm một hộ gia đình nhờ bọn họ chăm sóc một chút là được.
Hai ngày sau, hắn dặn dò muốn Tử Y thu dọn đồ đạc thật tốt để lên đường, hắn đi ra ngoài giao thủ hạ một ít chuyện.
Ngoài mặt, hắn nói mình xuống núi mười ngày sau sẽ trở lại, thật ra, hắn là tính toán một, hai tháng sau mới trở về, miễn cho Thạch lão đại lại nói tới, nói lui với hắn.
Đến giờ lên đường, hắn lại không nhìn thấy bóng dáng Tử Y, không khỏi cau mày.
Nữ nhân này cố tình kéo dài kéo ở đây làm gì? Hắn đang muốn trở về phòng đi xem thử chuyện gì xãy ra một chút, chỉ thấy xa xa một bóng dáng nữ nhân, khoan thai đi đến. Tốt lắm, nàng cuối cùng đến đây, mặc dù không vui, nhưng chỉ cần nhẫn nại mấy ngày nữa là có thể vứt bỏ phiền toái này. Sau khi mang theo nữ nhân phiền toái này xuống núi, dọc đường hắn đi đằng trước, Tử Y lẳng lặng đi theo phía sau.
Đường núi hiểm trở, thỉnh thoảng, hắn quay đầu lại, xem nàng có đuổi kịp hay không, trong lòng không khỏi cảm thấy buồn cười, cuộc đời hắn chưa tới bao giờ kiên nhẫn chờ một nữ nhân. Nữ kia nhân đi trên đường núi gập ghềnh uốn lượn, hành động càng thêm vụng về, chậm chạp, hắn đi năm bước phải dừng lại, nhìn nàng có bị rớt lại khe núi hay không.
Mãi đến sau này, hắn rốt cục nhẫn nhịn tới cực điểm, bởi vì nữ nhân này bước đi thật sự quá chậm, làm cho hắn không còn nhịn được nữa, mặc kệ nàng muốn hay không, hắn quyết định trực tiếp đem nữ nhân này vác trên vai.
Hắn quay đầu đi nhanh về phía nàng, khi hắn đến gần vì trên đầu đội cái nón trùm kín mặt, từ đầu đến cuối Tử Y luôn cúi đầu, không khỏi lui bước về phía sau, hắn không kiên nhẫn bàn tay to vươn tới chộp nàng một cái.
"Lại đây!"
"A!"
Nữ nhân kêu nhỏ, bị hắn chộp một cái, không cẩn thận lảo đảo té xuống, cái bao trùm trên đầu nàng của rơi ra, lộ ra gương mặt xa lạ.
Trộm Sói giật mình, trừng mắt nhìn nàng! Nữ nhân trước mắt không phải Tử Y, mà là một nha hoàn trong sơn trại.
"Sói gia. . . . . ." Nha hoàn tướng mạo xinh đẹp, đầy kính sợ, đôi mắt quyến rũ nhìn hắn. một dự cảm không tốt lên trong lòng!
"Tử Y đâu?"
"Nô tỳ không biết. . . . . . A! Sói, sói gia?" Nha hoàn tay chân yếu ớt bị bàn tay to lớn nắm lấy đau quá, sức nắm này, cơ hồ muốn bóp nát tay nàng.
"Đừng để cho ta hỏi lần thứ hai". khuôn mặt Trộm Sói trông lạnh lẽo, có vẻ nếu nàng trả lời không làm cho hắn vừa lòng, hắn không có chút do dự liền bẻ gẫy cánh tay này.
Nha hoàn đau đến rơi lệ cầu xin tha thứ."Ta là bị Bưu gia ra lệnh, theo sói gia xuống núi, làm ấm giường sói gia. . . . . ."
Là Thạch Bưu!
Trộm Sói thấp rủa một tiếng, bỏ Nha hoàn xuống, liền trở về sơn trại.
Vốn tưởng rằng dẫn nàng xuống núi là hết chuyện, kết quả vẫn là chậm một bước.
Quái, nàng là như thế nào bị mang đi ? Rõ ràng phái người nhìn chằm chằm, không thấy nàng bước ra ngoài phòng một bước, trong khoảng thời gian ngắn, nàng như thế nào bị đánh tráo ?
Trộm Sói dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về núi, ngoài miệng liên tiếp mắng. Nữ nhân chết tiệt! Nàng quả nhiên là một phiền toái, hy vọng lần này vẫn còn kịp.
Thạch Bưu mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt quyến rũ của nữ nhân trước mắt, dáng người xinh đẹp, tròng mắt hắn cơ hồ lồi ra ngoài.
"Nàng chính là người Trộm Sói mang về ?"
"Đúng vậy lão đại". Gấu Đen hắc hắc cười nói: "tên Trộm Sói kia, căn bản không đem ngài để vào mắt, mang về nữ nhân như vậy, lại cố ý giấu đi để mình hưởng dụng, tiểu đệ thật sự nhìn không được, nên đem nàng mang đến hiến cho lão đại".
Lời này, nói được thêm mắm dặm muối, ý định châm ngòi ly gián, vẫn không quên cho mình lập công đầu.
Thạch Bưu nhìn chằm chằm nữ nhân trên mặt đất, dung mạo kia, so với bất kỳ nữ nhân nào của hắn cũng đều đẹp hơn gấp trăm lần. Lần trước toàn thân nữ nhân này vô cùng bẩn, cho nên không thấy rõ bộ dạng, hiện tại vừa thấy, làm hắn kinh diễm liên tục, trong lòng ngứa ngái.
"Trộm Sói không biết?"
"Tiểu đệ tự chủ trương, bắt một nha hoàn đánh tráo cùng nữ nhân này, ta tốn rất nhiều công phu đấy". Thật ra là nữ nhân này tự chui đầu vô lưới, chuồn êm ra khỏi phòng, vừa vặn để hắn gặp được, liền bắt lấy đem nàng đến cho lão đại.
Tên Trộm Sói kia hại hắn một bàn tay tàn phế, vì trả thù hắn, Gấu Đen sinh lòng tính kế, đơn giản đem nữ nhân này hiến cho lão đại, hắn cũng không tin Trộm Sói ngay cả lão đại cũng dám chọc, trừ phi hắn muốn cùng đối địch toàn bộ huynh đệ trong sơn trại.
Quả nhiên lão đại vừa nhìn đến nữ nhân này, nước miếng đều phải chảy xuống, đúng như hắn mong muốn.
"Ta xem Trộm Sói lúc này có lẽ đã đến dưới chân núi, lão đại không bằng liền ngủ với nàng, Trộm Sói cho dù trở về gấp, có bất mãn thế nào, cũng phải chiụ".
"Cái này……" Thạch Bưu vuốt cằm, đôi mắt mê đắm nhìn như muốn xé y phục của nàng, tưởng tượng bên dưới lớp xiêm y này là thân thể mê người như thế nào.
Tử Y giống như một con dê sợ sệt, không ngừng phát run, con mắt long lanh đầy kinh hoàng, bộ dáng đáng thương này càng thêm quyến rũ làm cho Thạch Bưu mạch máu sôi trào.
Khi bọn hắn nói chuyện thì không ai chú ý, đôi mắt đẹp kia liền lộ ra một tia vô cùng bình tĩnh, không thấy bất kỳ vẻ kinh hoàng nào.
Thạch Bưu là sơn trại lão đại, bắt giặc phải bắt vua trước, binh mã của Đại nhân sẽ đến, vì đem bọn thổ phỉ một lưới bắt hết, nàng cố ý chuồn êm ra khỏi phòng, làm cho người ta phát hiện nàng, không thể tưởng được kế hoạch như thế thuận lợi, Gấu Đen đem nàng hiến cho Thạch Bưu, chỉ cần Thạch Bưu mang nàng vào trong phòng, bốn bề vắng lặng, còn sợ Thạch Bưu không bó tay chịu trói sao?
Tác giả :
Mạc Nhan