Trời Sinh Một Đôi
Chương 235: Nhận con nuôi
Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura
Vĩnh Vương phi khẽ cười rộ lên, sau đó lại thương cảm.
Bà chỉ có một đứa con gái này, gả qua Man Vĩ, đời này khó gặp lại.
“Vương phi, nhìn ba người vui vẻ hòa thuận như vậy, ngược lại giống như người một nhà vậy.”
Vĩnh Vương phi nghe tiếng liền nhìn lại, chỉ thấy Triệu hoàng hậu mặc cung trang màu đỏ ung dung đi tới.
Đi theo sau là Thái tử phi và mấy Hoàng tử phi cùng Công chúa, Hoàng tử còn nhỏ.
Vĩnh Vương phi từ ngọc án đứng lên chào hỏi.
Mọi người trong điện đều hành lễ bái kiến.
Hoàng hậu nương nương dù không sủng, không con nhưng đến nay vẫn ngồi ổn định trên vị trí hoàng hậu, ở đây đều không phải kẻ ngốc, sao lại không cung kính đây.
Triệu hoàng hậu giơ tay ý bảo mọi người miễn lễ, nói vài câu khách khí, sau đó kéo Vĩnh Vương phi cùng nhau ngồi xuống.
Vĩnh Vương là đệ đệ cùng mẹ của Chiêu Phong đế, thân phận đương nhiên khác các vương gia khác, Hoàng hậu thân với Vĩnh Vương phi một chút cũng không có gì sai.
Trong điện khôi phục sự náo nhiệt, mọi người ồn ào tán gẫu nhưng tâm thần phân nửa đều đặt ở chỗ Triệu hoàng hậu và Vĩnh Vương phi.
“Mới rồi nói gì chuyện vui gì mà Vương phi cao hứng vậy?” Đôi mắt đẹp của Triệu hoàng hậu đặt lên người Chân Diệu, cười hỏi.
Chân Diệu lặng lẽ đánh giá Triệu hoàng hậu.
Trong ấn tượng của nàng Triệu hoàng hậu là một người thẳng tính, từng bị Tưởng quý phi chèn ép không ngóc đầu lên được, không ngờ mới hơn một năm đã có biến hóa không nhỏ, đặc biệt hôm nay một bộ đỏ đẹp đẽ quý giá, càng tôn lên da thịt trắng như tuyết vô cùng diễm lệ, không hề thấy già một chút nào.
Nghĩ vậy liền dời mắt sang nhìn Ngô Quý phi hiện đang được thánh sủng.
Ngô quý phi đang tuổi chín mọng, nhìn khí sắc ngược lại không giống Triệu hoàng hậu, cũng không biết thời gian này xảy ra chuyện gì.
Chân Diệu tất nhiên không quan tâm đến điều này lặng lẽ dời mắt.
Lúc này Vĩnh Vương phi xong câu chuyện khi nãy, phân nửa mệnh phụ đều lưu ý bên này, nghe vậy nhất thời vang lên những tiếng cười thiện ý.
Đây không phải vì các nàng thực sự thưởng thức sự thẳng thắn, dí dỏm của quận chúa Sơ Hà mà chỉ vì đối phương có thân phận công chúa, lại sắp đi hòa thân, là người có công với Đại Chu. Hoàng thượng nhất định vừa xót vừa yêu, không ai dám làm trái mà thôi.
Triệu hoàng hậu cười nghiêng ngả. Trêu ghẹo nói: “Chỉ tiếc Thế tử phu nhân là nữ, không thể cưới Sơ Hà.”
Ánh mắt Vĩnh Vương phi đảo qua giữa quận chúa Sơ Hà và Chân Diệu, mới nói: “Muội ngược lại thấy duyên phận giữa chúng không dễ, nếu có thể kết thành tỷ muội, muội cũng có thêm một nữ nhi thật là một cọc nhân duyên cực tốt.”
Lời vừa nói ra mấy người vốn đang tốp năm tốp ba nói chuyện đều ngưng lại, trong điện tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều dựng hết tâm tư.
Cái gì, Vĩnh Vương phi muốn nhận Thế tử phu nhân Trấn Quốc Công làm nghĩa nữ?
Đây là nói đùa sao?
Trừ một số ít người không khôn khéo ra, đa số mọi người đều thầm lắc đầu.
Tôn thất nhận con nuôi là chuyện lớn, không thể tâm huyết dâng trào nói ra.
Phải biết rằng nếu Vĩnh Vương phi nhận Thế tử phu nhân Trấn Quốc Công làm con nuôi, Thế tử phu nhân Trấn Quốc Công không được phong quận chúa vậy cũng có thể được phong huyện chủ, từ nay về sau tiến cung sẽ bớt cấm kỵ.
Mệnh phụ bình thường dù phẩm cấp cao tới đâu trừ ngày chỉ định được Thái hậu, Hoàng hậu truyền thì không được tiến cung.
Bầu không khí trầm mặc quỷ dị, vẫn là Triệu hoàng hậu mở lời trước: “Vương phi, muội nói không đúng rồi, Sơ Hà bây giờ là công chúa. Nếu các hai đứa thực kết thành tỷ muội, đó cũng là ta có thêm một nữ nhi mới đúng.”
Lời nói càng khiến một đám kinh hoàng.
Chân Diệu ngốc ngốc ngẩng đầu, trừng mắt nhìn.
Tình huống gì đây?
Không nên lệch nhiều như vậy a, chung quy hình như có gì đó không đúng.
Vĩnh Vương phi thản nhiên cười: “Hoàng hậu nương nương cứ thích nói đùa, Sơ Hà gả xa, muội bên mình không có ai, ngài còn muốn giành nữ nhi với muội sao?”
“Muội tưởng thật à?” Triệu hoàng hậu hỏi một câu.
Mội người đều cười lớn.
Hoàng hậu nương nương, chuyện này có thể đùa được sao?
Triệu hoàng hậu che đi thâm ý trong mắt.
Bà tuy thẳng tính nhưng làm Hoàng hậu lâu như vậy sao có thể không lĩnh hội được một chút ý tứ của Hoàng thượng chứ.
Hoàng thượng đã sớm muốn thưởng lớn cho Chân thị, chỉ là chẳng biết tại sao Thái hậu dường như có chút bất mãn.
Hoàng thượng hiếu thuận, không muốn nghịch ý Thái hậu, đã nghĩ bù bằng cách khác, vài lần nói với bà tình cảm giữa Chân thị và Sơ Hà rất sâu nặng, không giống bằng hữu mà như tỷ muội ruột.
Ngôi vị Hoàng hậu này của bà cũng không phải ngồi không, sao không hiểu ý Hoàng thượng.
Nữ nhi duy nhất của Vĩnh Vương phải đi Man Vĩ hòa thân, dưới gối không con, vô luận là Hoàng thượng hay Thái hậu trong lòng đều có chút áy náy.
Mà Chân thị có ân cứu mạng Sơ Hà, nếu Vĩnh Vương phi nhận Chân thị làm nghĩa nữ vô luận ai cũng không tìm ra sai sót, dù là Thái hậu cũng không tiện phản đối.
Bà cố ý nói ba người như người một nhà, quả nhiên Vĩnh Vương phi nghe hiểu thâm ý, theo đó đề xuất việc nhận con nuôi.
“Sơ Hà, con đồng ý không?” Vĩnh Vương phi từ ái nhìn quận chúa Sơ Hà.
Quận chúa Sơ Hà phát hiện người trong phòng đều nhìn nàng, vẻ mặt không tự nhiên nói: “Tốt thì tốt, chỉ là Chân Tứ lớn hơn con, thật đáng ghét.”
Vĩnh Vương phi nhìn Chân Diệu: “Chân Tứ, con có bằng lòng nhận thêm một nghĩa mẫu này không?”
Chân Diệu còn đang khiếp sợ, nhanh chóng dùng khả năng trạch đấu có hạn của mình tính toán, cuối cùng trút một ngụm khẩu khí.
Trạch đấu nàng còn không chơi được, đây là tiết tấu muốn thăng cấp lên thành cung đấu?
Nàng nhận Vĩnh Vương phi làm nghĩa mẫu, là thành khuê nữ của Vĩnh Vương.
Vĩnh Vương là đệ đệ ruột của Hoàng thượng, con ruột của Thái hậu.
Vĩnh Vương thân phận tôn quý, còn là một lão hoàn khố!
Thân phận tôn quý, lại hoàn khố cũng cũng tốt, không có dã tâm tranh quyền đoạt vị, ai cũng đãi kiến (tôn trọng đối xử tốt).
Khuê nữ của lão hoàn khố có thân phận tôn quý hình như cũng tốt.
Tỷ như có khuê nữ ở nhà chồng bị khinh bỉ, hoặc phu quân yêu thương tiểu thiếp, nếu phụ thân là người chú trọng lễ nghĩa nhân tín nói không chừng còn muốn dạy dỗ lại nữ nhi một phen, còn một lão hoàn khố có thân phận tôn quý, ha ha, sợ rằng sẽ trực tiếp mang ghế dài đánh đến cửa, người khác vẫn không thể làm gì hắn!
Người thân này. Có thể nhận.
Chân Diệu nghĩ cẩn thận điểm ấy, quả quyết gật đầu.
Người nào đó đang ở ngự điện mí mắt giật liên hồi, sờ sờ cằm.
Luôn có cảm giác không ổn. Đây là có chuyện gì?
Theo Chân Diệu gật đầu, trong điện náo nhiệt hẳn lên, tiếng chúc mừng liên tiếp.
Vĩnh Vương phi một tay cầm tay khuê nữ như hoa, lại nhìn Trưởng công chúa Chiêu Vân đến chậm một bước tự nhiên cảm thấy thật vui vẻ.
Bà còn nhớ rõ một lần đến phủ Công Chúa làm khách, Trưởng công chúa Chiêu Vân có ý chiêu đãi bà một bát mì ngũ sắc, tên là mì cầu vồng thì phải.
Không nói đến mùi vị. Chỉ đơn thuần nhìn màu sắc thực khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Hỏi thì ra là Trọng Hỉ tự mình làm hiếu kính mẫu thân, có người nói là Chân Tứ dạy.
Bà còn nhớ như in khi đó trưởng công chúa Chiêu Vân không che được đắc ý, hiện tại sư phụ dạy Trọng Hỉ làm mì cũng thành khuê nữ của bà, sau này bà muốn ăn mì màu gì thì ăn màu đó. Xem ai đắc ý.
“Hoàng tỷ, sao không thấy Trọng Hỉ?” Triệu hoàng hậu hỏi.
“Trọng Hỉ có chút không thoải mái, nên không dẫn con bé theo.” Trưởng công chúa Chiêu Vân khẽ cười nhưng mi tâm có chút uể oải.
Bà thực không ngờ nha đầu kia lại có lòng đào hôn!
Nữ nhi này của bà lãnh tĩnh cơ trí, trước đây chỉ cảm thấy kiêu ngạo, giờ mới thấy đau đầu.
Nếu là một cô con gái ngốc nghếch, trực tiếp cấm túc là được, nhưng như Trọng Hỉ, đến bà là mẹ còn không hiểu được con bé có thể bất động thanh sắc làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Để không tạo thành cục diện khó vãn hồi, hai mẹ con đành ngồi lại nói chuyện, bà cũng đáp ứng tạm thời không an bài hôn sự cho con bé.
Đã như vậy trường hợp hôm nay không tiện mang Trọng Hỉ tới, đỡ cho một số người lại điểm uyên ương lung tung.
Mấy người cùng bối phận nói chuyện phiếm, quận chúa Sơ Hà liền kéo Chân Diệu tới góc phòng, hai người xúm lại ăn điểm tâm.
“Trọng Hỉ bệnh?” Chân Diệu ăn một miếng mân côi cao đột nhiên cứng đờ.
A a a. Huyện chủ Trọng Hỉ chẳng lẽ muốn đào hôn?
“Không bệnh.” Quận chúa Sơ Hà bất mãn đút một miếng điểm tâm vào miệng.
“Hả?”
Quận chúa Sơ Hà thần thần bí bí hỏi: “Dự định của tỷ ấy ngươi có biết?”
“Ngươi cũng biết?”
“Tỷ ấy muốn sau này đầu nhập vào ta đó.” Quận chúa Sơ Hà lơ đễnh ăn một miếng điểm tâm.
Chân Diệu đỡ trán: “Chuyện của ngươi, nàng cũng biết?”
“Cái này thì không.” Quận chúa Sơ Hà lắc đầu.
Chân Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Luôn cảm thấy Nhị bá nàng đóng vai nam chính có chút là lạ.
“Đây không phải là chưa kịp nói sao.”
Chân Diệu…..
“Sơ Hà tỷ tỷ, tỷ vẫn còn ở đây.” Một giọng nói thanh thúy truyền đến.
Hai người ngẩng đầu, chỉ thấy công chúa Phương Nhu đã lâu không gặp khoanh tay nhìn từ trên xuống.
Năm ngoái, từ lúc công chúa Phương Nhu chọc chuyện kia, lại không sửa chữa, bị giam trong cung học quy củ, chưa từng xuất cung.
Chân Diệu cũng không có cơ hội gặp mặt, hôm nay mới phát giác vị công chúa điêu ngoa này cao thêm một chút, lệ khí giữa hai hàng lông may đã nhạt đi nhiều, chỉ là ánh mắt nhìn nàng vẫn tràn đầy chán ghét.
“Đi thôi, mấy hoàng tỷ đều gọi tỷ đó, thương lượng một chút chuyện gia yến đêm nay.”
Tiệc đại thọ của hoàng thượng chiêu đãi quần thuần vô luận là phi tử hay công chúa đều không có cơ hội thấy, vì vậy có thêm gia yến, tất cả tôn thất đều có thể tham gia.
Nếu Chân Diệu chính thức trở thành nghĩa nữ của Vĩnh Vương gia yến này tất nhiên có tư cách tham gia, nhưng bây giờ dù sao cũng chỉ là lời nói đầu môi, đương nhiên không có lập trường đi.
Quận chúa Sơ Hà cũng biết điểm này, không khỏi nhìn Chân Diệu.
Chân Diệu đẩy đẩy nàng: “Công chúa mau đi đi.” Sau đó lặng lẽ nhìn.
Nàng muốn thực sự thành nghĩa nữ của Vĩnh vương, sau này muốn gặp Sơ Hà liền dễ hơn.
Mà những trường hợp thế này Sơ Hà thân là công chúa tất nhiên không tiện ở cùng một chỗ với nàng, không để ý tới lời mời của mấy vị công chúa đích thực kia.
Công chúa Phương Nhu cười đắc ý, kéo quận chúa Sơ Hà đi.
Chân Diệu lúc này mới có cơ hội đi tìm Đại bá nương Tưởng thị.
Tưởng thị vẫn luôn trầm ổn, khó nén kích động cầm tay Chân Diệu.
Lần này có thể vào cung trừ cung, hầu, bá phu nhân và thế tử phu nhân, thê tử của quan tứ phẩm trở lên cũng có tư cách, ngồi bên cạnh Tưởng thị còn có Lý thị cũng không có gì là lạ.
Lý thị thấy Chân Diệu, mặt đổi sắc, cuối cùng vẫn tươi cười.
Lúc này một phụ nhân đi tới, cười nói: “Lý muội muội, ta còn đang tìm muội. Nha, lại gần mới phát hiện Thế tử phu nhân thật đẹp.”
Beta: Sakura
Vĩnh Vương phi khẽ cười rộ lên, sau đó lại thương cảm.
Bà chỉ có một đứa con gái này, gả qua Man Vĩ, đời này khó gặp lại.
“Vương phi, nhìn ba người vui vẻ hòa thuận như vậy, ngược lại giống như người một nhà vậy.”
Vĩnh Vương phi nghe tiếng liền nhìn lại, chỉ thấy Triệu hoàng hậu mặc cung trang màu đỏ ung dung đi tới.
Đi theo sau là Thái tử phi và mấy Hoàng tử phi cùng Công chúa, Hoàng tử còn nhỏ.
Vĩnh Vương phi từ ngọc án đứng lên chào hỏi.
Mọi người trong điện đều hành lễ bái kiến.
Hoàng hậu nương nương dù không sủng, không con nhưng đến nay vẫn ngồi ổn định trên vị trí hoàng hậu, ở đây đều không phải kẻ ngốc, sao lại không cung kính đây.
Triệu hoàng hậu giơ tay ý bảo mọi người miễn lễ, nói vài câu khách khí, sau đó kéo Vĩnh Vương phi cùng nhau ngồi xuống.
Vĩnh Vương là đệ đệ cùng mẹ của Chiêu Phong đế, thân phận đương nhiên khác các vương gia khác, Hoàng hậu thân với Vĩnh Vương phi một chút cũng không có gì sai.
Trong điện khôi phục sự náo nhiệt, mọi người ồn ào tán gẫu nhưng tâm thần phân nửa đều đặt ở chỗ Triệu hoàng hậu và Vĩnh Vương phi.
“Mới rồi nói gì chuyện vui gì mà Vương phi cao hứng vậy?” Đôi mắt đẹp của Triệu hoàng hậu đặt lên người Chân Diệu, cười hỏi.
Chân Diệu lặng lẽ đánh giá Triệu hoàng hậu.
Trong ấn tượng của nàng Triệu hoàng hậu là một người thẳng tính, từng bị Tưởng quý phi chèn ép không ngóc đầu lên được, không ngờ mới hơn một năm đã có biến hóa không nhỏ, đặc biệt hôm nay một bộ đỏ đẹp đẽ quý giá, càng tôn lên da thịt trắng như tuyết vô cùng diễm lệ, không hề thấy già một chút nào.
Nghĩ vậy liền dời mắt sang nhìn Ngô Quý phi hiện đang được thánh sủng.
Ngô quý phi đang tuổi chín mọng, nhìn khí sắc ngược lại không giống Triệu hoàng hậu, cũng không biết thời gian này xảy ra chuyện gì.
Chân Diệu tất nhiên không quan tâm đến điều này lặng lẽ dời mắt.
Lúc này Vĩnh Vương phi xong câu chuyện khi nãy, phân nửa mệnh phụ đều lưu ý bên này, nghe vậy nhất thời vang lên những tiếng cười thiện ý.
Đây không phải vì các nàng thực sự thưởng thức sự thẳng thắn, dí dỏm của quận chúa Sơ Hà mà chỉ vì đối phương có thân phận công chúa, lại sắp đi hòa thân, là người có công với Đại Chu. Hoàng thượng nhất định vừa xót vừa yêu, không ai dám làm trái mà thôi.
Triệu hoàng hậu cười nghiêng ngả. Trêu ghẹo nói: “Chỉ tiếc Thế tử phu nhân là nữ, không thể cưới Sơ Hà.”
Ánh mắt Vĩnh Vương phi đảo qua giữa quận chúa Sơ Hà và Chân Diệu, mới nói: “Muội ngược lại thấy duyên phận giữa chúng không dễ, nếu có thể kết thành tỷ muội, muội cũng có thêm một nữ nhi thật là một cọc nhân duyên cực tốt.”
Lời vừa nói ra mấy người vốn đang tốp năm tốp ba nói chuyện đều ngưng lại, trong điện tiếng châm rơi cũng có thể nghe thấy, tất cả mọi người đều dựng hết tâm tư.
Cái gì, Vĩnh Vương phi muốn nhận Thế tử phu nhân Trấn Quốc Công làm nghĩa nữ?
Đây là nói đùa sao?
Trừ một số ít người không khôn khéo ra, đa số mọi người đều thầm lắc đầu.
Tôn thất nhận con nuôi là chuyện lớn, không thể tâm huyết dâng trào nói ra.
Phải biết rằng nếu Vĩnh Vương phi nhận Thế tử phu nhân Trấn Quốc Công làm con nuôi, Thế tử phu nhân Trấn Quốc Công không được phong quận chúa vậy cũng có thể được phong huyện chủ, từ nay về sau tiến cung sẽ bớt cấm kỵ.
Mệnh phụ bình thường dù phẩm cấp cao tới đâu trừ ngày chỉ định được Thái hậu, Hoàng hậu truyền thì không được tiến cung.
Bầu không khí trầm mặc quỷ dị, vẫn là Triệu hoàng hậu mở lời trước: “Vương phi, muội nói không đúng rồi, Sơ Hà bây giờ là công chúa. Nếu các hai đứa thực kết thành tỷ muội, đó cũng là ta có thêm một nữ nhi mới đúng.”
Lời nói càng khiến một đám kinh hoàng.
Chân Diệu ngốc ngốc ngẩng đầu, trừng mắt nhìn.
Tình huống gì đây?
Không nên lệch nhiều như vậy a, chung quy hình như có gì đó không đúng.
Vĩnh Vương phi thản nhiên cười: “Hoàng hậu nương nương cứ thích nói đùa, Sơ Hà gả xa, muội bên mình không có ai, ngài còn muốn giành nữ nhi với muội sao?”
“Muội tưởng thật à?” Triệu hoàng hậu hỏi một câu.
Mội người đều cười lớn.
Hoàng hậu nương nương, chuyện này có thể đùa được sao?
Triệu hoàng hậu che đi thâm ý trong mắt.
Bà tuy thẳng tính nhưng làm Hoàng hậu lâu như vậy sao có thể không lĩnh hội được một chút ý tứ của Hoàng thượng chứ.
Hoàng thượng đã sớm muốn thưởng lớn cho Chân thị, chỉ là chẳng biết tại sao Thái hậu dường như có chút bất mãn.
Hoàng thượng hiếu thuận, không muốn nghịch ý Thái hậu, đã nghĩ bù bằng cách khác, vài lần nói với bà tình cảm giữa Chân thị và Sơ Hà rất sâu nặng, không giống bằng hữu mà như tỷ muội ruột.
Ngôi vị Hoàng hậu này của bà cũng không phải ngồi không, sao không hiểu ý Hoàng thượng.
Nữ nhi duy nhất của Vĩnh Vương phải đi Man Vĩ hòa thân, dưới gối không con, vô luận là Hoàng thượng hay Thái hậu trong lòng đều có chút áy náy.
Mà Chân thị có ân cứu mạng Sơ Hà, nếu Vĩnh Vương phi nhận Chân thị làm nghĩa nữ vô luận ai cũng không tìm ra sai sót, dù là Thái hậu cũng không tiện phản đối.
Bà cố ý nói ba người như người một nhà, quả nhiên Vĩnh Vương phi nghe hiểu thâm ý, theo đó đề xuất việc nhận con nuôi.
“Sơ Hà, con đồng ý không?” Vĩnh Vương phi từ ái nhìn quận chúa Sơ Hà.
Quận chúa Sơ Hà phát hiện người trong phòng đều nhìn nàng, vẻ mặt không tự nhiên nói: “Tốt thì tốt, chỉ là Chân Tứ lớn hơn con, thật đáng ghét.”
Vĩnh Vương phi nhìn Chân Diệu: “Chân Tứ, con có bằng lòng nhận thêm một nghĩa mẫu này không?”
Chân Diệu còn đang khiếp sợ, nhanh chóng dùng khả năng trạch đấu có hạn của mình tính toán, cuối cùng trút một ngụm khẩu khí.
Trạch đấu nàng còn không chơi được, đây là tiết tấu muốn thăng cấp lên thành cung đấu?
Nàng nhận Vĩnh Vương phi làm nghĩa mẫu, là thành khuê nữ của Vĩnh Vương.
Vĩnh Vương là đệ đệ ruột của Hoàng thượng, con ruột của Thái hậu.
Vĩnh Vương thân phận tôn quý, còn là một lão hoàn khố!
Thân phận tôn quý, lại hoàn khố cũng cũng tốt, không có dã tâm tranh quyền đoạt vị, ai cũng đãi kiến (tôn trọng đối xử tốt).
Khuê nữ của lão hoàn khố có thân phận tôn quý hình như cũng tốt.
Tỷ như có khuê nữ ở nhà chồng bị khinh bỉ, hoặc phu quân yêu thương tiểu thiếp, nếu phụ thân là người chú trọng lễ nghĩa nhân tín nói không chừng còn muốn dạy dỗ lại nữ nhi một phen, còn một lão hoàn khố có thân phận tôn quý, ha ha, sợ rằng sẽ trực tiếp mang ghế dài đánh đến cửa, người khác vẫn không thể làm gì hắn!
Người thân này. Có thể nhận.
Chân Diệu nghĩ cẩn thận điểm ấy, quả quyết gật đầu.
Người nào đó đang ở ngự điện mí mắt giật liên hồi, sờ sờ cằm.
Luôn có cảm giác không ổn. Đây là có chuyện gì?
Theo Chân Diệu gật đầu, trong điện náo nhiệt hẳn lên, tiếng chúc mừng liên tiếp.
Vĩnh Vương phi một tay cầm tay khuê nữ như hoa, lại nhìn Trưởng công chúa Chiêu Vân đến chậm một bước tự nhiên cảm thấy thật vui vẻ.
Bà còn nhớ rõ một lần đến phủ Công Chúa làm khách, Trưởng công chúa Chiêu Vân có ý chiêu đãi bà một bát mì ngũ sắc, tên là mì cầu vồng thì phải.
Không nói đến mùi vị. Chỉ đơn thuần nhìn màu sắc thực khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui.
Hỏi thì ra là Trọng Hỉ tự mình làm hiếu kính mẫu thân, có người nói là Chân Tứ dạy.
Bà còn nhớ như in khi đó trưởng công chúa Chiêu Vân không che được đắc ý, hiện tại sư phụ dạy Trọng Hỉ làm mì cũng thành khuê nữ của bà, sau này bà muốn ăn mì màu gì thì ăn màu đó. Xem ai đắc ý.
“Hoàng tỷ, sao không thấy Trọng Hỉ?” Triệu hoàng hậu hỏi.
“Trọng Hỉ có chút không thoải mái, nên không dẫn con bé theo.” Trưởng công chúa Chiêu Vân khẽ cười nhưng mi tâm có chút uể oải.
Bà thực không ngờ nha đầu kia lại có lòng đào hôn!
Nữ nhi này của bà lãnh tĩnh cơ trí, trước đây chỉ cảm thấy kiêu ngạo, giờ mới thấy đau đầu.
Nếu là một cô con gái ngốc nghếch, trực tiếp cấm túc là được, nhưng như Trọng Hỉ, đến bà là mẹ còn không hiểu được con bé có thể bất động thanh sắc làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Để không tạo thành cục diện khó vãn hồi, hai mẹ con đành ngồi lại nói chuyện, bà cũng đáp ứng tạm thời không an bài hôn sự cho con bé.
Đã như vậy trường hợp hôm nay không tiện mang Trọng Hỉ tới, đỡ cho một số người lại điểm uyên ương lung tung.
Mấy người cùng bối phận nói chuyện phiếm, quận chúa Sơ Hà liền kéo Chân Diệu tới góc phòng, hai người xúm lại ăn điểm tâm.
“Trọng Hỉ bệnh?” Chân Diệu ăn một miếng mân côi cao đột nhiên cứng đờ.
A a a. Huyện chủ Trọng Hỉ chẳng lẽ muốn đào hôn?
“Không bệnh.” Quận chúa Sơ Hà bất mãn đút một miếng điểm tâm vào miệng.
“Hả?”
Quận chúa Sơ Hà thần thần bí bí hỏi: “Dự định của tỷ ấy ngươi có biết?”
“Ngươi cũng biết?”
“Tỷ ấy muốn sau này đầu nhập vào ta đó.” Quận chúa Sơ Hà lơ đễnh ăn một miếng điểm tâm.
Chân Diệu đỡ trán: “Chuyện của ngươi, nàng cũng biết?”
“Cái này thì không.” Quận chúa Sơ Hà lắc đầu.
Chân Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Luôn cảm thấy Nhị bá nàng đóng vai nam chính có chút là lạ.
“Đây không phải là chưa kịp nói sao.”
Chân Diệu…..
“Sơ Hà tỷ tỷ, tỷ vẫn còn ở đây.” Một giọng nói thanh thúy truyền đến.
Hai người ngẩng đầu, chỉ thấy công chúa Phương Nhu đã lâu không gặp khoanh tay nhìn từ trên xuống.
Năm ngoái, từ lúc công chúa Phương Nhu chọc chuyện kia, lại không sửa chữa, bị giam trong cung học quy củ, chưa từng xuất cung.
Chân Diệu cũng không có cơ hội gặp mặt, hôm nay mới phát giác vị công chúa điêu ngoa này cao thêm một chút, lệ khí giữa hai hàng lông may đã nhạt đi nhiều, chỉ là ánh mắt nhìn nàng vẫn tràn đầy chán ghét.
“Đi thôi, mấy hoàng tỷ đều gọi tỷ đó, thương lượng một chút chuyện gia yến đêm nay.”
Tiệc đại thọ của hoàng thượng chiêu đãi quần thuần vô luận là phi tử hay công chúa đều không có cơ hội thấy, vì vậy có thêm gia yến, tất cả tôn thất đều có thể tham gia.
Nếu Chân Diệu chính thức trở thành nghĩa nữ của Vĩnh Vương gia yến này tất nhiên có tư cách tham gia, nhưng bây giờ dù sao cũng chỉ là lời nói đầu môi, đương nhiên không có lập trường đi.
Quận chúa Sơ Hà cũng biết điểm này, không khỏi nhìn Chân Diệu.
Chân Diệu đẩy đẩy nàng: “Công chúa mau đi đi.” Sau đó lặng lẽ nhìn.
Nàng muốn thực sự thành nghĩa nữ của Vĩnh vương, sau này muốn gặp Sơ Hà liền dễ hơn.
Mà những trường hợp thế này Sơ Hà thân là công chúa tất nhiên không tiện ở cùng một chỗ với nàng, không để ý tới lời mời của mấy vị công chúa đích thực kia.
Công chúa Phương Nhu cười đắc ý, kéo quận chúa Sơ Hà đi.
Chân Diệu lúc này mới có cơ hội đi tìm Đại bá nương Tưởng thị.
Tưởng thị vẫn luôn trầm ổn, khó nén kích động cầm tay Chân Diệu.
Lần này có thể vào cung trừ cung, hầu, bá phu nhân và thế tử phu nhân, thê tử của quan tứ phẩm trở lên cũng có tư cách, ngồi bên cạnh Tưởng thị còn có Lý thị cũng không có gì là lạ.
Lý thị thấy Chân Diệu, mặt đổi sắc, cuối cùng vẫn tươi cười.
Lúc này một phụ nhân đi tới, cười nói: “Lý muội muội, ta còn đang tìm muội. Nha, lại gần mới phát hiện Thế tử phu nhân thật đẹp.”
Tác giả :
Đông Thanh Liễu Diệp