Trời Sinh Một Đôi
Chương 229: Đám khuê mật không bớt lo
Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura
Chân Ninh nói bình thản, Chân Diệu cũng chỉ nghe vậy thôi, thuận miệng nói: “Vậy cũng tầm Viên Viên, nuôi cả hai bé cùng lúc cũng tốt.”
Viên Viên là nhũ danh của con gái Chân Ninh.
Đứa bé kia may mà cũng là bé gái, nếu là bé trai, thân phận thứ trưởng tử vô luận là đối với Đại tỷ hay bản thân đứa bé đều vô cùng xấu hổ.
Chân Ninh dường như nhìn ra cách nghĩ của Chân Diệu, không khỏi hơi nhếch khóe miệng.
Là con gái nên mẹ đẻ mới khó sinh mà mất, nếu là con trai…….
Ha ha, nữ nhân sinh nở là một chân bước vào quỷ môn quan, một thi hai mệnh cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.
Vừa nghĩ tới tiểu chân leo lên giường sau lưng nàng, Chân Ninh vẫn có chút căm tức không ngăn được, nghe tiếng trẻ con khóc mơ hồ truyền đến thì càng phiền não, nói với nha hoàn Lam Điệp: “Đi xem Nhị tỷ nhi làm sao vậy.”
“Vâng.” Lam Điệp cung kính nghe đi ra.
Chân Ninh cười hài lòng.
Phi Yên khó sinh mà chết, nàng cũng mới sinh không lâu, cái cớ không tiện phục vụ an bài Thúy Nùng thu phòng, sau đó mấy nha hoàn lại càng cung kính.
Ha ha, nàng muốn bọn chúng biết muốn làm thông phòng hầu hạ chủ tử, có thể, nhưng phải do nàng an bài, nàng gật đầu ngươi mới có thể làm, nếu không dù học Phi Yên leo lên giường sau lưng thì có được làm thông phòng thì thế nào, sinh con thì sao, cũng sẽ chết, xong hết mọi chuyện.
Chân Diệu không biết nhiều chuyện như vậy, chỉ chơi đùa với Viên Viên, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn như ngọc, da thịt có thể so với da trẻ con, móng tay sơn màu xanh nhạt càng có sự mĩ lệ kỳ lạ, khiến người ta không tự chủ được đưa mắt nhìn.
Chân Ninh ra hiệu cho vú nuôi bế Viên Viên, rồi nói: “Móng tay tứ muội vẽ thật đẹp, không ngờ còn có thể sơn màu lam.”
“Là hôm đó tiến cung, Thái phi sơn cho muội.” Chân Diệu nhìn móng tay mình cũng hiểu màu này có chút rêu rao, thật không biết Thái phi lấy đâu ra lắm ý nghĩ tinh xảo như vậy.
“Thái phi? Ta đã lâu không gặp bà rồi.” Ánh mắt Chân Ninh rơi vào ngón tay trắng nõn.
Móng tay màu lam trong suốt như mặt hồ tĩnh lặng hiện lên gợn sóng càng làm nổi bật da thịt như băng tuyết.
Thái phi nhất định đã dạy cho Tứ muội phương thuốc dưỡng da.
Chân Ninh có chút ước ao vận khí tốt của Chân Diệu, nhưng chỉ vậy không hơn.
Người như Thái phi nếu không lọt vào mắt bà, mặc cho ngươi cầu thế nào cũng không lộ nửa phần tiện nghi cho ngươi nhặt.
Cái này, cưỡng cầu không được.
Đặc biệt dung mạo Tứ muội giống Thái phi, sau khi nàng có con gái mới mơ hồ hiểu được. Thái phi có lẽ đã coi Tứ muội như công chúa Doanh Nguyệt phải gả xa.
Dung mạo của một người trời sinh đã định trước, nàng không cần đố kỵ ý trời.
Nghĩ thông suốt điểm này, thái độ của Chân Ninh đối với Chân Diệu ngược lại nhiệt tình hơn trước kia.
Chân Diệu và huyện chủ Trọng Hỉ ngồi một lúc lâu mới cáo từ.
Vừa ra khỏi cửa, huyện chủ Trọng Hỉ liền dẫn Chân Diệu về viện của nàng.
Trước mặt bạn tốt Chân Diệu mới chính thức thoải mái.
“Có điểm tâm gì không, sáng ra ăn ít, có chút đói.”
“Tới, chúng ta trước đàm một ván.” Huyện chủ Trọng Hỉ chân thành ngồi xuống.
Nụ cười trên mặt Chân Diệu cứng đờ, sau đó nhảy dựng lên, trước ánh mắt kinh ngạc của huyện chủ Trọng Hỉ cười hì hì nói: “Ta chợt nhớ trong nhà còn chút chuyện, lần sau lại đến, lần sau lại đến.”
Vừa gặp mặt đã muốn chơi cờ, còn có thể làm bạn bè thoải mái nữa không đây!
Huyện chủ Trọng Hỉ ném quân cờ xuống thản nhiên nói: “Chân Diệu, bây giờ ngươi không chơi cờ cùng ta sau này sợ rằng sẽ không có cơ hội.”
“Sao vậy?” Chân Diệu thôi cười, có chút lo lắng nhìn huyện chủ Trọng Hỉ.
Huyện chủ Trọng Hỉ kéo ống ta áo rộng thùng thình, vẫy tay cho bọn nha hoàn lui xuống, lúc này mới lơ đãng nói: “Ta định đào hôn.”
“Cái gì?” Chân Diệu thiếu chút phun ngụm trà nóng vừa mới uống ra ngoài.
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của huyện chủ Trọng Hỉ, không khỏi thở dài: “Huyện chủ, đề tài đáng sợ như vậy sao ngài lại nói một cách vân đạm phong khinh như vậy, thực sự tốt sao?”
“Ta nói nghiêm túc đó.” Huyện chủ Trọng Hỉ ngồi ngay ngắn. Nhíu mày: “Được rồi, ta rất khẩn trương, thấp thỏm, không biết phải làm sao bây giờ như vậy được chưa?”
Chân Diệu cũng không so đo sự lạnh nhạt của huyện chủ Trọng Hỉ, siết chặt tách trà hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Huyện chủ Trọng Hỉ tùy ý đùa bỡn quân cờ.
Cờ đen trắng rõ ràng, nổi bật trên bàn tay nhỏ dài, thanh lãnh như băng.
“Là Thục phi nương nương có ý định muốn ta làm Ngũ hoàng tử phi, cũng đã bàn bạc xong với mẫu thân ta.”
” Hình như Ngũ hoàng tử đã đính hôn mà?” Chân Diệu từ lúc vào phủ Trấn Quốc Công, căn bản là vẫn hiểu rõ một chút tình huống của tôn thất hoàng tộc.
Mấy hoàng tử hơi lớn tuổi chỉ có Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử vẫn chưa thành thân, nhưng đã đính hôn.
Hôn thê của Lục hoàng tử là chất nữ nhà mẹ đẻ của Triệu hoàng hâu, Triệu Phi Thúy, hôn thê của Ngũ hoàng tử hình như là nữ nhi duy nhất của một vị hàn lâm viện.
Nữ quyến thanh lưu và huân quý không giao tiếp nhiều, nàng không có cơ hội gặp mặt.
Huyện chủ Trọng Hỉ khẽ cười: “Hôn thê của Ngũ biểu ca trước đó vài ngày không may gặp bệnh cấp tính ra đi rồi.”
Nếu không phải vậy sao có thể đến cầu hôn nàng đây.
Mẫu thân không nói, bà có gì không hiểu đâu, Thái tử ở bãi săn Bắc Hà làm mất thánh tâm, bây giờ nhìn mặc dù đã lấy lại được nhưng chung quy vẫn có hiềm khích, mấy biểu huynh cùng mẫu phi của họ rục rịch cũng chẳng có gì lạ.
Có dã tâm, một nữ nhi của Lục phẩm hàn lâm làm sao có thể làm hoàng phi đây.
Không có cơ hội kế thừa, muốn làm vương gia phú quý tất nhiên là cầu hôn nữ nhi thanh quý của người ta, có dã tâm đoạt vị đương nhiên là con gái của Trưởng công chúa vẫn được Hoàng thượng tôn trọng, thích hợp hơn.
Huyện chủ Trọng Hỉ tự giễu cười cười, uống một ngụm trà.
“Vậy ngươi cũng không nhất thiết phải đào hôn a, nếu không muốn, để Trưởng công chúa từ chối là được rồi.”
“Mẫu thân sẽ không từ chối.”
“Tại sao?” Chân Diệu có chút không hiểu.
Địa vị của Trưởng công chúa đủ tôn sùng, nếu nữ nhi không muốn cũng không cần ủy khuất nàng đi.
“Bây giờ ta đã mười bảy rồi, nếu vẫn không gả đi thì không được rồi.” Huyện chủ Trọng Hỉ vuốt vuốt tay.
Chân Diệu không thể không thừa nhận ở tuổi này của huyện chủ Trọng Hỉ không thành thân cũng không đính thân thực sự có thể coi là một thặng nữ (gái ế).
Trước đây nàng cũng không có để ý đến chuyện này.
Ach, nghĩ kỹ một chút khi gặp huyện chủ Trọng Hỉ và công chúa Sơ Hà đều không phải trong bếp thì cũng là phòng ăn hoặc trên đường đến nhà bếp.
Khụ, đề tài khác thực sự không có cơ hội nhắc tới.
“Huyện chủ cũng không phải không gả cho Ngũ hoàng tử là không được a.”
Huyện chủ Trọng Hỉ rốt cuộc thở dài: “Trách ta khi còn nhỏ không hiểu chuyện, luôn muốn làm nữ quan mọc cánh thành tiên những người thường giao tiếp với mẫu thân đều biết, đại khái sợ ta không thể làm đương gia chủ mẫu, có người sợ địa vị của mẫu thân ta sẽ không dạy dỗ ta được, vì vậy……”
Chân Diệu yên lặng đã hiểu.
“Khụ khụ. Khi nhỏ ai không nghĩ nhiều, những người đó còn tính toán vài câu đồng ngôn của huyện chủ thật là lòng dạ quá hẹp.”
“Ồ, chủ yếu là do ta quá không hiểu chuyện, cư nhiên không biết che giấu, hiện tại đã không như vậy.”
Khóe miệng Chân Diệu giật giật.
Thì ra không hiểu chuyện là ý này!
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của huyện chủ Trọng Hỉ yên lặng nuốt một búng máu.
Huyện chủ, thì ra ngài là người có hai tính cách, tài nào trưởng công chúa lại sợ ngài ở vậy!
Quận chúa Sơ Hà là một người ngạo kiều (kiêu ngạo đáng yêu), huyện chủ Trọng Hỉ tâm thần phân liệt, nàng là người bình thường, rốt cuộc sao lại làm bạn với bọn họ?
“Trong mấy biểu huynh ta thì Ngũ biểu huynh từ nhỏ quan hệ tốt nhất, cho nên mẫu thân rất vui thấy chuyện đó.”
“Nói cảm tình tốt vậy thì gả đi? So với gả cho người xa lạ vẫn tốt hơn?”
Huyện chủ Trọng Hỉ rũ mắt thở dài: “Nhưng ta đối Ngũ biểu ca, chỉ có tình huynh muội, vừa nghĩ tới tới việc gả cho huynh ấy. Ta cứ có cảm giác gả cho huynh trưởng vậy, còn không bằng gả cho người xa lạ.”
Thấy Chân Diệu vẫn không hiểu rõ ràng liền so sánh: “Ngươi nghĩ đi, ngươi gả cho ngươi đại ca —— ”
“Ọe ——” Chân Diệu bị giết trong nháy mắt, “Huyện chủ, ngài không cần phải lôi ta ra làm ví dụ.”
Chỉ là như vậy nàng cũng đã hiểu cảm giác của huyện chủ Trọng Hỉ.
“Vậy, có cần ta giúp gì không?”
“Không. Ta chỉ thông báo cho ngươi để đến lúc đó đỡ phải lo lắng.”
Chân Diệu………
Con cờ trong tay huyện chủ Trọng Hỉ từng con, từng con lại rơi vào hộp gỗ hoa lê, hỏi: “Chân tứ, lần này ngươi không được ban thưởng gì đúng không”
“Ừ.” Chân Diệu gật đầu.
“Thiết nghĩ phải đợi sau khi Sơ Hà về.” Huyện chủ Trọng Hỉ ý vị thâm trường nói.
Mấy ngày sau quận chúa Sơ Hà sẽ về kinh, vào cung một chuyến liền đi thẳng đến phủ Quốc Công.
Hai người gặp lại tất nhiên lại ồn ào một phen.
Đều tự nói tình hình gần đây, Chân Diệu hỏi: “Công chúa, ta có một nha hoàn tên Thanh Đại, Tam Lang vào kinh thì nói mất tích, sau lại không tìm được?”
Quận chúa Sơ Hà hừ lạnh một tiếng: “Một nha hoàn mà ngươi cũng sốt sắng nhớ kỹ.”
“Thuận miệng, ta chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.” Chân Diệu không do dự nói.
Với vị công chúa này nàng càng ngày càng có kinh nghiệm.
Quận chúa Sơ Hà lúc này mới hài lòng gật đầu, vẫy tay cho mọi người lui xuống, thần thần bí bí nói: “Chân Tứ, ta có một bí mật, muốn nói cho ngươi.”
Tim Chân Diệu đập lệch một nhịp.
Đừng vậy mà, nàng hiện tại sợ nhất là nghe bí mật, từ lúc biết huyện chủ Trọng Hỉ tìm cách chuẩn bị đào hôn nàng đã có bóng ma trong lòng.
“Ta có thể giúp không?” Chân Diệu cẩn thận hỏi.
Quận chúa Sơ Hà nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không thể.”
“Vậy vẫn là đừng nói cho ta biết.” Chân Diệu kiên quyết nói.
“Không được, ta nín muốn chết rồi, không nói với ngươi thì nói với ai, ngươi phải nghe.” Quận chúa Sơ Hà hung hăng nhéo mặt Chân Diệu.
“Ngài nói.” Chân Diệu hữu khí vô lực.
Quận chúa Sơ Hà hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Chân Tứ, ta phát hiện, ta thích Nhị bá ngươi.”
Phịch một cái, Chân Diệu ngã từ tháp mĩ nhân xuống.
Chật vật đứng lên, nắm tay quận chúa Sơ Hà: “Sơ, Sơ Hà, Nhị bá ta sắp bốn mươi rồi!”
“Ta biết.”
“Hai đường muội của ta cũng không nhỏ hơn ngươi bao nhiêu, mặc dù Nhị bá nương của ta nhỏ nhen không tốt tính nhưng thân thể rất khỏe mạnh, sống cùng Nhị bá hoàn toàn không thành vấn đề, ngươi cũng không có cơ hội làm vợ kế!”
Quận chúa Sơ Hà liếc mắt: “Những cái đó ta đều biết a, hơn nữa ta sắp phải hòa thân, làm vợ kế cái gì? Hơn nữa ta là công chúa đi làm vợ kế không phải khiến người khác chê cười sao?”
“Vậy, vậy ngươi……”
“Ta chỉ là thích nam tử như Nhị bá ngươi vậy, lại không nói muốn làm gì người ta.”
Chân Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Quận chúa Sơ Hà ngược lại kỳ quái: “Chân Tứ, ngươi vậy mà không hiếu kỳ sao ta lại thích Nhị bá ngươi, mà lo lắng chuyện này?”
Chân Diệu cười khan một tiếng.
Cái này có gì kỳ quái đâu, nếu không phải là Nhị bá nàng thì nàng cũng thích đó!
Chỉ cần xác định quận chúa Sơ Hà gan to bằng trời không định gây ra chuyện kinh thiên động địa gì là nàng an tâm rồi.
Beta: Sakura
Chân Ninh nói bình thản, Chân Diệu cũng chỉ nghe vậy thôi, thuận miệng nói: “Vậy cũng tầm Viên Viên, nuôi cả hai bé cùng lúc cũng tốt.”
Viên Viên là nhũ danh của con gái Chân Ninh.
Đứa bé kia may mà cũng là bé gái, nếu là bé trai, thân phận thứ trưởng tử vô luận là đối với Đại tỷ hay bản thân đứa bé đều vô cùng xấu hổ.
Chân Ninh dường như nhìn ra cách nghĩ của Chân Diệu, không khỏi hơi nhếch khóe miệng.
Là con gái nên mẹ đẻ mới khó sinh mà mất, nếu là con trai…….
Ha ha, nữ nhân sinh nở là một chân bước vào quỷ môn quan, một thi hai mệnh cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.
Vừa nghĩ tới tiểu chân leo lên giường sau lưng nàng, Chân Ninh vẫn có chút căm tức không ngăn được, nghe tiếng trẻ con khóc mơ hồ truyền đến thì càng phiền não, nói với nha hoàn Lam Điệp: “Đi xem Nhị tỷ nhi làm sao vậy.”
“Vâng.” Lam Điệp cung kính nghe đi ra.
Chân Ninh cười hài lòng.
Phi Yên khó sinh mà chết, nàng cũng mới sinh không lâu, cái cớ không tiện phục vụ an bài Thúy Nùng thu phòng, sau đó mấy nha hoàn lại càng cung kính.
Ha ha, nàng muốn bọn chúng biết muốn làm thông phòng hầu hạ chủ tử, có thể, nhưng phải do nàng an bài, nàng gật đầu ngươi mới có thể làm, nếu không dù học Phi Yên leo lên giường sau lưng thì có được làm thông phòng thì thế nào, sinh con thì sao, cũng sẽ chết, xong hết mọi chuyện.
Chân Diệu không biết nhiều chuyện như vậy, chỉ chơi đùa với Viên Viên, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn như ngọc, da thịt có thể so với da trẻ con, móng tay sơn màu xanh nhạt càng có sự mĩ lệ kỳ lạ, khiến người ta không tự chủ được đưa mắt nhìn.
Chân Ninh ra hiệu cho vú nuôi bế Viên Viên, rồi nói: “Móng tay tứ muội vẽ thật đẹp, không ngờ còn có thể sơn màu lam.”
“Là hôm đó tiến cung, Thái phi sơn cho muội.” Chân Diệu nhìn móng tay mình cũng hiểu màu này có chút rêu rao, thật không biết Thái phi lấy đâu ra lắm ý nghĩ tinh xảo như vậy.
“Thái phi? Ta đã lâu không gặp bà rồi.” Ánh mắt Chân Ninh rơi vào ngón tay trắng nõn.
Móng tay màu lam trong suốt như mặt hồ tĩnh lặng hiện lên gợn sóng càng làm nổi bật da thịt như băng tuyết.
Thái phi nhất định đã dạy cho Tứ muội phương thuốc dưỡng da.
Chân Ninh có chút ước ao vận khí tốt của Chân Diệu, nhưng chỉ vậy không hơn.
Người như Thái phi nếu không lọt vào mắt bà, mặc cho ngươi cầu thế nào cũng không lộ nửa phần tiện nghi cho ngươi nhặt.
Cái này, cưỡng cầu không được.
Đặc biệt dung mạo Tứ muội giống Thái phi, sau khi nàng có con gái mới mơ hồ hiểu được. Thái phi có lẽ đã coi Tứ muội như công chúa Doanh Nguyệt phải gả xa.
Dung mạo của một người trời sinh đã định trước, nàng không cần đố kỵ ý trời.
Nghĩ thông suốt điểm này, thái độ của Chân Ninh đối với Chân Diệu ngược lại nhiệt tình hơn trước kia.
Chân Diệu và huyện chủ Trọng Hỉ ngồi một lúc lâu mới cáo từ.
Vừa ra khỏi cửa, huyện chủ Trọng Hỉ liền dẫn Chân Diệu về viện của nàng.
Trước mặt bạn tốt Chân Diệu mới chính thức thoải mái.
“Có điểm tâm gì không, sáng ra ăn ít, có chút đói.”
“Tới, chúng ta trước đàm một ván.” Huyện chủ Trọng Hỉ chân thành ngồi xuống.
Nụ cười trên mặt Chân Diệu cứng đờ, sau đó nhảy dựng lên, trước ánh mắt kinh ngạc của huyện chủ Trọng Hỉ cười hì hì nói: “Ta chợt nhớ trong nhà còn chút chuyện, lần sau lại đến, lần sau lại đến.”
Vừa gặp mặt đã muốn chơi cờ, còn có thể làm bạn bè thoải mái nữa không đây!
Huyện chủ Trọng Hỉ ném quân cờ xuống thản nhiên nói: “Chân Diệu, bây giờ ngươi không chơi cờ cùng ta sau này sợ rằng sẽ không có cơ hội.”
“Sao vậy?” Chân Diệu thôi cười, có chút lo lắng nhìn huyện chủ Trọng Hỉ.
Huyện chủ Trọng Hỉ kéo ống ta áo rộng thùng thình, vẫy tay cho bọn nha hoàn lui xuống, lúc này mới lơ đãng nói: “Ta định đào hôn.”
“Cái gì?” Chân Diệu thiếu chút phun ngụm trà nóng vừa mới uống ra ngoài.
Thấy vẻ mặt bình tĩnh của huyện chủ Trọng Hỉ, không khỏi thở dài: “Huyện chủ, đề tài đáng sợ như vậy sao ngài lại nói một cách vân đạm phong khinh như vậy, thực sự tốt sao?”
“Ta nói nghiêm túc đó.” Huyện chủ Trọng Hỉ ngồi ngay ngắn. Nhíu mày: “Được rồi, ta rất khẩn trương, thấp thỏm, không biết phải làm sao bây giờ như vậy được chưa?”
Chân Diệu cũng không so đo sự lạnh nhạt của huyện chủ Trọng Hỉ, siết chặt tách trà hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Huyện chủ Trọng Hỉ tùy ý đùa bỡn quân cờ.
Cờ đen trắng rõ ràng, nổi bật trên bàn tay nhỏ dài, thanh lãnh như băng.
“Là Thục phi nương nương có ý định muốn ta làm Ngũ hoàng tử phi, cũng đã bàn bạc xong với mẫu thân ta.”
” Hình như Ngũ hoàng tử đã đính hôn mà?” Chân Diệu từ lúc vào phủ Trấn Quốc Công, căn bản là vẫn hiểu rõ một chút tình huống của tôn thất hoàng tộc.
Mấy hoàng tử hơi lớn tuổi chỉ có Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử vẫn chưa thành thân, nhưng đã đính hôn.
Hôn thê của Lục hoàng tử là chất nữ nhà mẹ đẻ của Triệu hoàng hâu, Triệu Phi Thúy, hôn thê của Ngũ hoàng tử hình như là nữ nhi duy nhất của một vị hàn lâm viện.
Nữ quyến thanh lưu và huân quý không giao tiếp nhiều, nàng không có cơ hội gặp mặt.
Huyện chủ Trọng Hỉ khẽ cười: “Hôn thê của Ngũ biểu ca trước đó vài ngày không may gặp bệnh cấp tính ra đi rồi.”
Nếu không phải vậy sao có thể đến cầu hôn nàng đây.
Mẫu thân không nói, bà có gì không hiểu đâu, Thái tử ở bãi săn Bắc Hà làm mất thánh tâm, bây giờ nhìn mặc dù đã lấy lại được nhưng chung quy vẫn có hiềm khích, mấy biểu huynh cùng mẫu phi của họ rục rịch cũng chẳng có gì lạ.
Có dã tâm, một nữ nhi của Lục phẩm hàn lâm làm sao có thể làm hoàng phi đây.
Không có cơ hội kế thừa, muốn làm vương gia phú quý tất nhiên là cầu hôn nữ nhi thanh quý của người ta, có dã tâm đoạt vị đương nhiên là con gái của Trưởng công chúa vẫn được Hoàng thượng tôn trọng, thích hợp hơn.
Huyện chủ Trọng Hỉ tự giễu cười cười, uống một ngụm trà.
“Vậy ngươi cũng không nhất thiết phải đào hôn a, nếu không muốn, để Trưởng công chúa từ chối là được rồi.”
“Mẫu thân sẽ không từ chối.”
“Tại sao?” Chân Diệu có chút không hiểu.
Địa vị của Trưởng công chúa đủ tôn sùng, nếu nữ nhi không muốn cũng không cần ủy khuất nàng đi.
“Bây giờ ta đã mười bảy rồi, nếu vẫn không gả đi thì không được rồi.” Huyện chủ Trọng Hỉ vuốt vuốt tay.
Chân Diệu không thể không thừa nhận ở tuổi này của huyện chủ Trọng Hỉ không thành thân cũng không đính thân thực sự có thể coi là một thặng nữ (gái ế).
Trước đây nàng cũng không có để ý đến chuyện này.
Ach, nghĩ kỹ một chút khi gặp huyện chủ Trọng Hỉ và công chúa Sơ Hà đều không phải trong bếp thì cũng là phòng ăn hoặc trên đường đến nhà bếp.
Khụ, đề tài khác thực sự không có cơ hội nhắc tới.
“Huyện chủ cũng không phải không gả cho Ngũ hoàng tử là không được a.”
Huyện chủ Trọng Hỉ rốt cuộc thở dài: “Trách ta khi còn nhỏ không hiểu chuyện, luôn muốn làm nữ quan mọc cánh thành tiên những người thường giao tiếp với mẫu thân đều biết, đại khái sợ ta không thể làm đương gia chủ mẫu, có người sợ địa vị của mẫu thân ta sẽ không dạy dỗ ta được, vì vậy……”
Chân Diệu yên lặng đã hiểu.
“Khụ khụ. Khi nhỏ ai không nghĩ nhiều, những người đó còn tính toán vài câu đồng ngôn của huyện chủ thật là lòng dạ quá hẹp.”
“Ồ, chủ yếu là do ta quá không hiểu chuyện, cư nhiên không biết che giấu, hiện tại đã không như vậy.”
Khóe miệng Chân Diệu giật giật.
Thì ra không hiểu chuyện là ý này!
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của huyện chủ Trọng Hỉ yên lặng nuốt một búng máu.
Huyện chủ, thì ra ngài là người có hai tính cách, tài nào trưởng công chúa lại sợ ngài ở vậy!
Quận chúa Sơ Hà là một người ngạo kiều (kiêu ngạo đáng yêu), huyện chủ Trọng Hỉ tâm thần phân liệt, nàng là người bình thường, rốt cuộc sao lại làm bạn với bọn họ?
“Trong mấy biểu huynh ta thì Ngũ biểu huynh từ nhỏ quan hệ tốt nhất, cho nên mẫu thân rất vui thấy chuyện đó.”
“Nói cảm tình tốt vậy thì gả đi? So với gả cho người xa lạ vẫn tốt hơn?”
Huyện chủ Trọng Hỉ rũ mắt thở dài: “Nhưng ta đối Ngũ biểu ca, chỉ có tình huynh muội, vừa nghĩ tới tới việc gả cho huynh ấy. Ta cứ có cảm giác gả cho huynh trưởng vậy, còn không bằng gả cho người xa lạ.”
Thấy Chân Diệu vẫn không hiểu rõ ràng liền so sánh: “Ngươi nghĩ đi, ngươi gả cho ngươi đại ca —— ”
“Ọe ——” Chân Diệu bị giết trong nháy mắt, “Huyện chủ, ngài không cần phải lôi ta ra làm ví dụ.”
Chỉ là như vậy nàng cũng đã hiểu cảm giác của huyện chủ Trọng Hỉ.
“Vậy, có cần ta giúp gì không?”
“Không. Ta chỉ thông báo cho ngươi để đến lúc đó đỡ phải lo lắng.”
Chân Diệu………
Con cờ trong tay huyện chủ Trọng Hỉ từng con, từng con lại rơi vào hộp gỗ hoa lê, hỏi: “Chân tứ, lần này ngươi không được ban thưởng gì đúng không”
“Ừ.” Chân Diệu gật đầu.
“Thiết nghĩ phải đợi sau khi Sơ Hà về.” Huyện chủ Trọng Hỉ ý vị thâm trường nói.
Mấy ngày sau quận chúa Sơ Hà sẽ về kinh, vào cung một chuyến liền đi thẳng đến phủ Quốc Công.
Hai người gặp lại tất nhiên lại ồn ào một phen.
Đều tự nói tình hình gần đây, Chân Diệu hỏi: “Công chúa, ta có một nha hoàn tên Thanh Đại, Tam Lang vào kinh thì nói mất tích, sau lại không tìm được?”
Quận chúa Sơ Hà hừ lạnh một tiếng: “Một nha hoàn mà ngươi cũng sốt sắng nhớ kỹ.”
“Thuận miệng, ta chỉ thuận miệng nhắc tới thôi.” Chân Diệu không do dự nói.
Với vị công chúa này nàng càng ngày càng có kinh nghiệm.
Quận chúa Sơ Hà lúc này mới hài lòng gật đầu, vẫy tay cho mọi người lui xuống, thần thần bí bí nói: “Chân Tứ, ta có một bí mật, muốn nói cho ngươi.”
Tim Chân Diệu đập lệch một nhịp.
Đừng vậy mà, nàng hiện tại sợ nhất là nghe bí mật, từ lúc biết huyện chủ Trọng Hỉ tìm cách chuẩn bị đào hôn nàng đã có bóng ma trong lòng.
“Ta có thể giúp không?” Chân Diệu cẩn thận hỏi.
Quận chúa Sơ Hà nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không thể.”
“Vậy vẫn là đừng nói cho ta biết.” Chân Diệu kiên quyết nói.
“Không được, ta nín muốn chết rồi, không nói với ngươi thì nói với ai, ngươi phải nghe.” Quận chúa Sơ Hà hung hăng nhéo mặt Chân Diệu.
“Ngài nói.” Chân Diệu hữu khí vô lực.
Quận chúa Sơ Hà hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Chân Tứ, ta phát hiện, ta thích Nhị bá ngươi.”
Phịch một cái, Chân Diệu ngã từ tháp mĩ nhân xuống.
Chật vật đứng lên, nắm tay quận chúa Sơ Hà: “Sơ, Sơ Hà, Nhị bá ta sắp bốn mươi rồi!”
“Ta biết.”
“Hai đường muội của ta cũng không nhỏ hơn ngươi bao nhiêu, mặc dù Nhị bá nương của ta nhỏ nhen không tốt tính nhưng thân thể rất khỏe mạnh, sống cùng Nhị bá hoàn toàn không thành vấn đề, ngươi cũng không có cơ hội làm vợ kế!”
Quận chúa Sơ Hà liếc mắt: “Những cái đó ta đều biết a, hơn nữa ta sắp phải hòa thân, làm vợ kế cái gì? Hơn nữa ta là công chúa đi làm vợ kế không phải khiến người khác chê cười sao?”
“Vậy, vậy ngươi……”
“Ta chỉ là thích nam tử như Nhị bá ngươi vậy, lại không nói muốn làm gì người ta.”
Chân Diệu thở phào nhẹ nhõm.
Quận chúa Sơ Hà ngược lại kỳ quái: “Chân Tứ, ngươi vậy mà không hiếu kỳ sao ta lại thích Nhị bá ngươi, mà lo lắng chuyện này?”
Chân Diệu cười khan một tiếng.
Cái này có gì kỳ quái đâu, nếu không phải là Nhị bá nàng thì nàng cũng thích đó!
Chỉ cần xác định quận chúa Sơ Hà gan to bằng trời không định gây ra chuyện kinh thiên động địa gì là nàng an tâm rồi.
Tác giả :
Đông Thanh Liễu Diệp