Trời Sinh Một Đôi
Chương 227: Khen thưởng
Edit: Tran Phuong
Beta: Sakura
Lục hoàng tử đến, Lục hoàng tử đến, Lục hoàng tử đến……….
Chân Diệu như bị điểm huyệt, ngẩn tò he ra.
Chân Thái phi vô cùng để ý sức khỏe, trời lạnh, trên ghế gấm còn lót một tầng da tuyết điêu cắt hình hoa mai.
Da tuyết điêu chết tiệt!
Nàng muốn nhuộm màu cho hoa mai rồi sau đó để Lục hoàng tử thưởng mai sao?
Chân Diệu chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện phải đứng lên thỉnh an Lục hoàng tử là cả người khó chịu.
Cho lên lúc Lục hoàng tử mặc một bộ áo tím mỉm cười tiến vào liền thấy vẻ mặt nàng đờ đẫn.
Chân Thái phi ngược lại đứng lên, thản nhiên nói: “Tiểu lục, sao hôm nay lại tới đây?”
Lục hoàng tử che giấu ánh mắt đau khổ, cười hì hì nói: “Thái phi muốn đuổi ta sao?”
Chân thái phi liếc nhìn Chân Diệu, mới nói: “Làm sao có thể.”
Tay chân Chân Diệu cứng ngắc, tất nhiên không nhìn ra không khí không bình thường giữa Chân Thái phi và Lục hoàng tử.
Trong lòng Chân Thái phi kiêng kị Lục hoàng tử, thấy Chân Diệu ngồi ngốc ở đó bất động liền nhíu mày.
Nha đầu này, đây không phải là vô duyên vô cớ khiến người ta chú ý sao.
Đôi khi muốn người ta bỏ qua không khó, chỉ cần ngươi và đa số mọi người giống nhau là đủ rồi.
Quả nhiên Lục hoàng tử đi tới, tự tiếu phi tiếu nhìn Chân Diệu, giọng nói không thoải mái: “Chân Tứ, thấy Bản vương, ngươi có phải nên chào hỏi không?”
Chân Diệu ngồi ngay ngắn giả ngốc: “Thần phụ bái kiến Lục hoàng tử!”
Lục hoàng tử sờ sờ cằm: “Ách, đổi quy củ từ lúc nào mà Bản vương không biết thế? Hiện tại đều là ngồi chào hỏi sao?”
Chân Diệu âm thầm cắn răng.
Đây là định không cho nàng lừa dối qua cửa a!
Giương mắt nhìn lại. Lục hoàng tử đúng lúc nhìn qua, một đôi mắt hẹp dài cong thành độ cong mê người, khóe môi nhếch lên cười tà mị.
Chân Diệu thực sự muốn nói. Tà mị sớm đã quá hạn, ngươi như vậy thật quá lạc hậu, biết không hả?
Đương nhiên nàng không dám nói, trước ánh mắt bức bách của Lục hoàng tử, linh quang chợt lóe, vươn móng tay đã sơn xong nói: “Thái phi sơn móng tay cho ta, không được cử động.”
Nói xong liền vui vẻ nhếch môi, thật quá cơ trí.
Nàng đã sớm nhìn ra Lục hoàng tử vô cùng tôn kính Thái phi.
Chân Thái phi nhịn không được đỡ trán.
Nha đầu kia ở dân gian liền ngốc đi, ngốc đến nỗi bà không nỡ nhìn.
“Là vậy à………” Lục hoàng tử khẽ cười thành tiếng: “Đó là Bản vương đến không đúng lúc, Thái phi tiếp tục sơn móng tay cho nàng đi.”
Thái phi liếc mắt nhìn Lục hoàng tử, không nói gì, cầm lông tiếp tục sơn móng.
“Tiểu Lục nếu không có chuyện gì thì về trước đi.”
Chân Diệu rất vui.
Lục hoàng tử vẫn lạnh mắt đánh giá, thấy vẻ mặt này của nàng, đến Thái phi lệnh đuổi khách cũng bất giác khó chịu như vậy, cười nói: “Thái phi, cũng phải để ta uống chén trà chứ.”
“Dâng trà.” Chân Thái phi phân phó cung nữ ở một bên.
Rốt cuộc là đứa bé nuôi nấng từ nhỏ, tâm tư mờ mịt này tuy bị bà mơ hồ phát hiện cũng thật không cách nào lạnh tâm được.
Lục hoàng tử đến nhiều, cung nữ sớm biết khẩu vị của hắn, rất nhanh đã mang một chén trà hoa lài lên.
Lục hoàng tử cầm tách trà từ từ uống.
Chờ móng tay cuối cùng được sơn xong, mới cười híp mắt nói: “Chân tứ, chúng ta còn chưa chào hỏi, làm lại từ đầu đi.”
Chân Diệu thiếu chút ngã từ ghế gấm xuống.
Lục hoàng tử bị biểu tình của Chân Diệu chọc cười: “Chân tứ, ngươi mang bộ dáng là thà chết chứ không chịu khuất phục làm gì. Bản vương lại không có ý định cường thưởng ngươi.”
“Tiểu Lục!” Chân Thái phi không vui nhíu mi: “Trà cũng đã uống, ngươi nên về.”
Lục hoàng tử than nhẹ một tiếng, đứng lên: “Ta liền cáo lui.”
Nói xong ánh mắt rơi trên người Chân Diệu, lúc này mới đi.
Chân Diệu mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm, tay túm váy san thả lỏng.
Mỗi lần thấy hắn liền không có chuyện tốt mà. Sau này xuất môn nhất định phải xem hoàng lịch, đề phòng Lục hoàng tử!
“Diệu nha đầu, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chân Diệu nhìn cung nữ đứng thẳng trong điện.
Nàng cũng có tự ái!
Chân Thái phi hiểu, vẫy tay với cung nữ và thái giám, lúc này mới trịnh trọng nói: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì gấp gáp hả?”
Chuyện bãi săn Bắc Hà sớm truyền khắp nơi, âm mưu bên trong không nói hết với người ngoài, chẳng lẽ việc này liên quan tới tiểu lục?
Chẳng lẽ Diệu nha đầu mất tích mấy ngày nay ở bên ngoài đã tìm được chứng cớ gì?
Chân Thái phi tâm tình xuống thấp.
Bà hiểu Tiểu Lục.
Đứa bé kia mặc dù biểu hiện phong lưu tùy ý kỳ thực là một người có dã tâm.
Tính tình Thái tử nhu nhược, khó trọng dụng, nói không chừng sẽ có tâm tư tạo cơ hội này, khiến Thái tử chọc hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ.
Nói như vậy, con hổ này cũng có thể do có người cố ý dẫn ra.
Tâm tư linh lung của Thái phi nhất thời thiên hồi bách chuyển, các loại khả năng âm mưu đều nghĩ một lượt.
Chợt nghe Chân Diệu lắp bắp nói: “Thái phi, cháu có kinh nguyệt, bị nhiễm lên…..”
“Ta……….” Chân Thái phi thiếu chút tắt thở.
Khóe miệng co quắp gọi đại cung nữ tiến vào, chỉ Chân Diệu: “Tìm xem có bộ đồ nào màu sắc giống với Thế tử phi đang mặc không, ừ, lấy cả đai nguyệt kinh mới tới đây, dẫn Thế tử phi đi tịnh phòng.”
Có thể thành đại cung nữ thân tín bản lĩnh xử sự không sợ hãi phải có nhưng nghe phân phó không thể tưởng được đó cũng phải ngẩn người mới xoay người đi.
“Thái phi…..” Vẻ mặt Chân Diệu lên án.
Chân thái phi liếc mắt: “Ta ở tuổi này rồi cháu còn trông cậy vào việc có đai kinh nguyệt sao? Cháu nên may mắn vì bà cô trước giờ rộng rãi, cung nữ cũng dư dả, nếu không cháu phải dùng đồ người khác đã dùng rồi.”
Chân Diệu nháy mắt bị giết.
Thái phi có không nói những lời đáng sợ đó được không?
Thu thập thỏa đáng, lảo đảo xuất cung.
Người trong cung, nghe gió đoán mưa thấy sắc mặt Chân Diệu không tốt không khỏi nghị luận ầm ĩ.
“Nghe nói nha, Thế tử phu nhân phủ Trấn Quốc Công từ chỗ Thái phi ra sắc mặt rất khó coi.”
“Nghe nói nha, Thế tử phu nhân phủ Trấn Quốc Công từ chỗ Hoàng hậu đi ra sắc mặt rất khó coi.”
“Nghe nói nha, Thế tử phu nhân phủ Trấn Quốc Công từ chỗ Thái hậu đi ra sắc mặt rất khó coi.”
“Rốt cuộc là Hoàng hậu hay là Thái hậu hả?”
“Thế tử phu nhân phủ Trần Quốc Công từ chỗ Hoàng hậu và Thái hậu đi ra, sắc mặt rất khó coi, nghe nói là ngôn hành không thỏa đáng, bị giáo huấn.”
Kiệu của Chân Diệu còn chưa tới phủ Quốc Công lời đồn đã truyền ra ngoài.
Đến chiều thánh chỉ liền truyền tới, Thế tử Trấn Quốc Công thăng chức thành chỉ huy đồng tri Cẩm Lân vệ, tòng tam phẩm, thưởng hai trăm lượng vàng, một ngàn lượng bạc, ruộng tốt năm trăm khoảnh……..
Vàng bạc không nói đến, chỗ ruộng tốt này là ngự ban cho La Thiên Trình, tương lai ở riêng không cần phân ra một phần.
Tâm tình mọi người trong phủ khác nhau không đề cập đến.
Lúc đến La Tứ thúc cũng được an bài đến Ngũ đại doanh luyện binh vẫn không nhắc đến nửa chữ ban thưởng cho Chân Diệu.
Chân Diệu có công cứu mạng công chúa, đây cũng có chút khác thường.
Lão phu nhân sai người lặng lẽ nghe được lời đồn bên ngoài, gọi Chân Diệu tới hỏi: “Vợ Đại lang, ở chỗ Thái hậu và Hoàng hậu có gì không ổn không?”
“Không có ạ.”
“Vậy Thái hậu và Hoàng hậu thoạt nhìn tâm tình thế nào?”
Chân Diệu nghĩ một chút, gật đầu: “Vô cùng tốt. Thái hậu còn nói chờ công chúa Sơ Hà về sẽ lại truyền con tiến cung.”
Lão phu nhân nghĩ không ra, phất tay một cái cho nàng lui xuống, rồi lâm vào trầm tư.
Chân Diệu không đặt cái này trong lòng.
Tâm tư của mấy vị quý nhân này khó lường, so với việc suy đoán lung tung chẳng bằng không làm gì cả.
Được thăng chức, La Thiên Trình vô cùng bận rộn, chỉ bớt chút thời gian cùng Chân Diệu về nhà mẹ đẻ rồi cả ngày không thấy bóng dáng.
Chân Diệu lật một tấm thiệp.
Là bái thiếp (đến thăm hỏi) của huyện chủ Trọng Hỉ, đại cô nương Chân Ninh thì đưa thiệp mời (mời đến), nghĩ hẳn là nên đến bái kiến trưởng công chúa Chiêu Vân một chuyến, sau đó cầm bút viết lên bái thiếp đến lúc đó liền gặp.
Chân Nghiên mang thai, còn bị nghi là có chút bất ổn, liền gửi thiệp đến mời Chân Diệu qua gặp mặt.
Chân Diệu có chút không yên lòng, trước đến đó.
Đến phủ Thị Lang, tất nhiên trước phải gặp người quản gia là Chúc thị, cũng chính là mẹ chồng Chân Nghiên.
Chiếu theo bối phận, Chân Diệu là vãn bối, chiếu theo phẩm cấp phu quân Chúc thị chỉ là quan viên ngũ phẩm, Chân Diệu ném bà ta một con phố.
Chúc thị cũng rất khách khí với Chân Diệu, trước cùng nàng bái kiến lão thái quân.
Sau khi vào nhà, chỉ thấy một lão phụ nhân đầu bạc ngồi trên tháp la hán, một thiếu nữ thanh xuân ngồi xổm bóp chân cho bà ta.
Vị lão thái quân này của phủ Thị Lang lúc còn trẻ phải chịu cực khổ, trong trong ngoài ngoài lo cho phu quân đọc sách, cho đến khi phu quân đậu tiến sĩ, thì mới tính là khổ tận cam lai.
Vài chục năm qua, tiến sĩ xuất thân hàn môn leo lên vị trí Hộ bộ thị lang, Mạnh gia coi như nhà có mặt mũi trong kinh thành, chỉ là vị lão thái quân rốt cuộc vẫn thô kệch hơn các vị quý phụ cùng tuổi.
Chân Diệu hành lễ vãn bối, lão thái quân vội nói: “Nhanh dâng trà cho Thế tử phu nhân.”
Một tiểu nha hoàn mang trà đến, thiếu nữ bóp chân vội đứng lên tiếp trà, mang qua cho Chân Diệu, cười ngọt ngào: “Phu nhân, mời dùng trà.”
Chân Diệu liếc nhìn thiếu nữ.
Nha hoàn này ngược lại có vượt khuôn khổ, vẻ mặt cười ngọt ngào nhìn rất vừa ý, chỉ là có phần không hợp quy củ.
Khép mi dâng trà mới là bổn phận của nha hoàn.
Có lẽ là thư hương môn đệ và nhà huân quý không giống nhau?
Có người nói gia đình thư hương đều thanh cao, nếu như quá rụt rè sợ rằng người ta lại nghĩ nàng coi thường người, gây phiền phức cho vị tỷ tỷ này sẽ không tốt.
Nghĩ tới đây, Chân Diệu nở nụ cười: “Đa tạ tỷ tỷ.”
Nói xong lấy một cây trâm đưa qua: “Lão thái quân, nha hoàn quý phủ còn lanh lợi hơn cháu, cháu nhìn cũng thích.”
Lời này khiến lão thái quân sửng sốt, cô gái kia mặt đỏ tới mang tai, nhìn cây trâm nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong.
Chúc thị càng tức đến đỏ mặt, hung hăng lườm cô gái kia.
Lòng thầm mắng một kẻ sa cơ thất thế, thật không ra gì, một thân một mình đến phủ làm khách quý được chiều chuộng không muốn, lại càng muốn tự mình cam chịu thấp hèn bưng trà rót nước, hôm nay bẽ mặt đi?
Do nể mặt lão thái quân vẫn không thể nhiều lời, ai bảo nhân gia còn gọi lão thái quân một tiếng bà dì đây.
Nhưng bây giờ, mặt mũi phủ Thị Lang cũng bị nàng ta làm mất hết!
Lão thái quân điều hòa hơi thở, lòng tức giận Chân Diệu mà không dám phát tác, liền chuyển sang cô gái kia: “Còn không mau nhận rồi lui xuống!”
Vốn muốn giới thiệu nha đầu này cho Thế tử phu nhân Trấn Quốc Công, náo loạn ra sự hiểu nhầm này, vẫn không tiện nhắc lại!
Thiếu nữ nước mắt rưng rưng tiếp nhận cây trâm được thưởng, xụ mặt lui xuống.
Chân Diệu nghĩ bầu không khí không được tốt, rất nhanh thì cáo từ.
Đến lúc gặp Chân Nghiên, mới ai oán nói: “Nhị tỷ, nha hoàn trong phòng lão thái quân đúng là tính tình lớn, muội thưởng nàng ta một cây trâm, nàng còn khóc lóc lui ra.”
Beta: Sakura
Lục hoàng tử đến, Lục hoàng tử đến, Lục hoàng tử đến……….
Chân Diệu như bị điểm huyệt, ngẩn tò he ra.
Chân Thái phi vô cùng để ý sức khỏe, trời lạnh, trên ghế gấm còn lót một tầng da tuyết điêu cắt hình hoa mai.
Da tuyết điêu chết tiệt!
Nàng muốn nhuộm màu cho hoa mai rồi sau đó để Lục hoàng tử thưởng mai sao?
Chân Diệu chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện phải đứng lên thỉnh an Lục hoàng tử là cả người khó chịu.
Cho lên lúc Lục hoàng tử mặc một bộ áo tím mỉm cười tiến vào liền thấy vẻ mặt nàng đờ đẫn.
Chân Thái phi ngược lại đứng lên, thản nhiên nói: “Tiểu lục, sao hôm nay lại tới đây?”
Lục hoàng tử che giấu ánh mắt đau khổ, cười hì hì nói: “Thái phi muốn đuổi ta sao?”
Chân thái phi liếc nhìn Chân Diệu, mới nói: “Làm sao có thể.”
Tay chân Chân Diệu cứng ngắc, tất nhiên không nhìn ra không khí không bình thường giữa Chân Thái phi và Lục hoàng tử.
Trong lòng Chân Thái phi kiêng kị Lục hoàng tử, thấy Chân Diệu ngồi ngốc ở đó bất động liền nhíu mày.
Nha đầu này, đây không phải là vô duyên vô cớ khiến người ta chú ý sao.
Đôi khi muốn người ta bỏ qua không khó, chỉ cần ngươi và đa số mọi người giống nhau là đủ rồi.
Quả nhiên Lục hoàng tử đi tới, tự tiếu phi tiếu nhìn Chân Diệu, giọng nói không thoải mái: “Chân Tứ, thấy Bản vương, ngươi có phải nên chào hỏi không?”
Chân Diệu ngồi ngay ngắn giả ngốc: “Thần phụ bái kiến Lục hoàng tử!”
Lục hoàng tử sờ sờ cằm: “Ách, đổi quy củ từ lúc nào mà Bản vương không biết thế? Hiện tại đều là ngồi chào hỏi sao?”
Chân Diệu âm thầm cắn răng.
Đây là định không cho nàng lừa dối qua cửa a!
Giương mắt nhìn lại. Lục hoàng tử đúng lúc nhìn qua, một đôi mắt hẹp dài cong thành độ cong mê người, khóe môi nhếch lên cười tà mị.
Chân Diệu thực sự muốn nói. Tà mị sớm đã quá hạn, ngươi như vậy thật quá lạc hậu, biết không hả?
Đương nhiên nàng không dám nói, trước ánh mắt bức bách của Lục hoàng tử, linh quang chợt lóe, vươn móng tay đã sơn xong nói: “Thái phi sơn móng tay cho ta, không được cử động.”
Nói xong liền vui vẻ nhếch môi, thật quá cơ trí.
Nàng đã sớm nhìn ra Lục hoàng tử vô cùng tôn kính Thái phi.
Chân Thái phi nhịn không được đỡ trán.
Nha đầu kia ở dân gian liền ngốc đi, ngốc đến nỗi bà không nỡ nhìn.
“Là vậy à………” Lục hoàng tử khẽ cười thành tiếng: “Đó là Bản vương đến không đúng lúc, Thái phi tiếp tục sơn móng tay cho nàng đi.”
Thái phi liếc mắt nhìn Lục hoàng tử, không nói gì, cầm lông tiếp tục sơn móng.
“Tiểu Lục nếu không có chuyện gì thì về trước đi.”
Chân Diệu rất vui.
Lục hoàng tử vẫn lạnh mắt đánh giá, thấy vẻ mặt này của nàng, đến Thái phi lệnh đuổi khách cũng bất giác khó chịu như vậy, cười nói: “Thái phi, cũng phải để ta uống chén trà chứ.”
“Dâng trà.” Chân Thái phi phân phó cung nữ ở một bên.
Rốt cuộc là đứa bé nuôi nấng từ nhỏ, tâm tư mờ mịt này tuy bị bà mơ hồ phát hiện cũng thật không cách nào lạnh tâm được.
Lục hoàng tử đến nhiều, cung nữ sớm biết khẩu vị của hắn, rất nhanh đã mang một chén trà hoa lài lên.
Lục hoàng tử cầm tách trà từ từ uống.
Chờ móng tay cuối cùng được sơn xong, mới cười híp mắt nói: “Chân tứ, chúng ta còn chưa chào hỏi, làm lại từ đầu đi.”
Chân Diệu thiếu chút ngã từ ghế gấm xuống.
Lục hoàng tử bị biểu tình của Chân Diệu chọc cười: “Chân tứ, ngươi mang bộ dáng là thà chết chứ không chịu khuất phục làm gì. Bản vương lại không có ý định cường thưởng ngươi.”
“Tiểu Lục!” Chân Thái phi không vui nhíu mi: “Trà cũng đã uống, ngươi nên về.”
Lục hoàng tử than nhẹ một tiếng, đứng lên: “Ta liền cáo lui.”
Nói xong ánh mắt rơi trên người Chân Diệu, lúc này mới đi.
Chân Diệu mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm, tay túm váy san thả lỏng.
Mỗi lần thấy hắn liền không có chuyện tốt mà. Sau này xuất môn nhất định phải xem hoàng lịch, đề phòng Lục hoàng tử!
“Diệu nha đầu, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Chân Diệu nhìn cung nữ đứng thẳng trong điện.
Nàng cũng có tự ái!
Chân Thái phi hiểu, vẫy tay với cung nữ và thái giám, lúc này mới trịnh trọng nói: “Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì gấp gáp hả?”
Chuyện bãi săn Bắc Hà sớm truyền khắp nơi, âm mưu bên trong không nói hết với người ngoài, chẳng lẽ việc này liên quan tới tiểu lục?
Chẳng lẽ Diệu nha đầu mất tích mấy ngày nay ở bên ngoài đã tìm được chứng cớ gì?
Chân Thái phi tâm tình xuống thấp.
Bà hiểu Tiểu Lục.
Đứa bé kia mặc dù biểu hiện phong lưu tùy ý kỳ thực là một người có dã tâm.
Tính tình Thái tử nhu nhược, khó trọng dụng, nói không chừng sẽ có tâm tư tạo cơ hội này, khiến Thái tử chọc hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ.
Nói như vậy, con hổ này cũng có thể do có người cố ý dẫn ra.
Tâm tư linh lung của Thái phi nhất thời thiên hồi bách chuyển, các loại khả năng âm mưu đều nghĩ một lượt.
Chợt nghe Chân Diệu lắp bắp nói: “Thái phi, cháu có kinh nguyệt, bị nhiễm lên…..”
“Ta……….” Chân Thái phi thiếu chút tắt thở.
Khóe miệng co quắp gọi đại cung nữ tiến vào, chỉ Chân Diệu: “Tìm xem có bộ đồ nào màu sắc giống với Thế tử phi đang mặc không, ừ, lấy cả đai nguyệt kinh mới tới đây, dẫn Thế tử phi đi tịnh phòng.”
Có thể thành đại cung nữ thân tín bản lĩnh xử sự không sợ hãi phải có nhưng nghe phân phó không thể tưởng được đó cũng phải ngẩn người mới xoay người đi.
“Thái phi…..” Vẻ mặt Chân Diệu lên án.
Chân thái phi liếc mắt: “Ta ở tuổi này rồi cháu còn trông cậy vào việc có đai kinh nguyệt sao? Cháu nên may mắn vì bà cô trước giờ rộng rãi, cung nữ cũng dư dả, nếu không cháu phải dùng đồ người khác đã dùng rồi.”
Chân Diệu nháy mắt bị giết.
Thái phi có không nói những lời đáng sợ đó được không?
Thu thập thỏa đáng, lảo đảo xuất cung.
Người trong cung, nghe gió đoán mưa thấy sắc mặt Chân Diệu không tốt không khỏi nghị luận ầm ĩ.
“Nghe nói nha, Thế tử phu nhân phủ Trấn Quốc Công từ chỗ Thái phi ra sắc mặt rất khó coi.”
“Nghe nói nha, Thế tử phu nhân phủ Trấn Quốc Công từ chỗ Hoàng hậu đi ra sắc mặt rất khó coi.”
“Nghe nói nha, Thế tử phu nhân phủ Trấn Quốc Công từ chỗ Thái hậu đi ra sắc mặt rất khó coi.”
“Rốt cuộc là Hoàng hậu hay là Thái hậu hả?”
“Thế tử phu nhân phủ Trần Quốc Công từ chỗ Hoàng hậu và Thái hậu đi ra, sắc mặt rất khó coi, nghe nói là ngôn hành không thỏa đáng, bị giáo huấn.”
Kiệu của Chân Diệu còn chưa tới phủ Quốc Công lời đồn đã truyền ra ngoài.
Đến chiều thánh chỉ liền truyền tới, Thế tử Trấn Quốc Công thăng chức thành chỉ huy đồng tri Cẩm Lân vệ, tòng tam phẩm, thưởng hai trăm lượng vàng, một ngàn lượng bạc, ruộng tốt năm trăm khoảnh……..
Vàng bạc không nói đến, chỗ ruộng tốt này là ngự ban cho La Thiên Trình, tương lai ở riêng không cần phân ra một phần.
Tâm tình mọi người trong phủ khác nhau không đề cập đến.
Lúc đến La Tứ thúc cũng được an bài đến Ngũ đại doanh luyện binh vẫn không nhắc đến nửa chữ ban thưởng cho Chân Diệu.
Chân Diệu có công cứu mạng công chúa, đây cũng có chút khác thường.
Lão phu nhân sai người lặng lẽ nghe được lời đồn bên ngoài, gọi Chân Diệu tới hỏi: “Vợ Đại lang, ở chỗ Thái hậu và Hoàng hậu có gì không ổn không?”
“Không có ạ.”
“Vậy Thái hậu và Hoàng hậu thoạt nhìn tâm tình thế nào?”
Chân Diệu nghĩ một chút, gật đầu: “Vô cùng tốt. Thái hậu còn nói chờ công chúa Sơ Hà về sẽ lại truyền con tiến cung.”
Lão phu nhân nghĩ không ra, phất tay một cái cho nàng lui xuống, rồi lâm vào trầm tư.
Chân Diệu không đặt cái này trong lòng.
Tâm tư của mấy vị quý nhân này khó lường, so với việc suy đoán lung tung chẳng bằng không làm gì cả.
Được thăng chức, La Thiên Trình vô cùng bận rộn, chỉ bớt chút thời gian cùng Chân Diệu về nhà mẹ đẻ rồi cả ngày không thấy bóng dáng.
Chân Diệu lật một tấm thiệp.
Là bái thiếp (đến thăm hỏi) của huyện chủ Trọng Hỉ, đại cô nương Chân Ninh thì đưa thiệp mời (mời đến), nghĩ hẳn là nên đến bái kiến trưởng công chúa Chiêu Vân một chuyến, sau đó cầm bút viết lên bái thiếp đến lúc đó liền gặp.
Chân Nghiên mang thai, còn bị nghi là có chút bất ổn, liền gửi thiệp đến mời Chân Diệu qua gặp mặt.
Chân Diệu có chút không yên lòng, trước đến đó.
Đến phủ Thị Lang, tất nhiên trước phải gặp người quản gia là Chúc thị, cũng chính là mẹ chồng Chân Nghiên.
Chiếu theo bối phận, Chân Diệu là vãn bối, chiếu theo phẩm cấp phu quân Chúc thị chỉ là quan viên ngũ phẩm, Chân Diệu ném bà ta một con phố.
Chúc thị cũng rất khách khí với Chân Diệu, trước cùng nàng bái kiến lão thái quân.
Sau khi vào nhà, chỉ thấy một lão phụ nhân đầu bạc ngồi trên tháp la hán, một thiếu nữ thanh xuân ngồi xổm bóp chân cho bà ta.
Vị lão thái quân này của phủ Thị Lang lúc còn trẻ phải chịu cực khổ, trong trong ngoài ngoài lo cho phu quân đọc sách, cho đến khi phu quân đậu tiến sĩ, thì mới tính là khổ tận cam lai.
Vài chục năm qua, tiến sĩ xuất thân hàn môn leo lên vị trí Hộ bộ thị lang, Mạnh gia coi như nhà có mặt mũi trong kinh thành, chỉ là vị lão thái quân rốt cuộc vẫn thô kệch hơn các vị quý phụ cùng tuổi.
Chân Diệu hành lễ vãn bối, lão thái quân vội nói: “Nhanh dâng trà cho Thế tử phu nhân.”
Một tiểu nha hoàn mang trà đến, thiếu nữ bóp chân vội đứng lên tiếp trà, mang qua cho Chân Diệu, cười ngọt ngào: “Phu nhân, mời dùng trà.”
Chân Diệu liếc nhìn thiếu nữ.
Nha hoàn này ngược lại có vượt khuôn khổ, vẻ mặt cười ngọt ngào nhìn rất vừa ý, chỉ là có phần không hợp quy củ.
Khép mi dâng trà mới là bổn phận của nha hoàn.
Có lẽ là thư hương môn đệ và nhà huân quý không giống nhau?
Có người nói gia đình thư hương đều thanh cao, nếu như quá rụt rè sợ rằng người ta lại nghĩ nàng coi thường người, gây phiền phức cho vị tỷ tỷ này sẽ không tốt.
Nghĩ tới đây, Chân Diệu nở nụ cười: “Đa tạ tỷ tỷ.”
Nói xong lấy một cây trâm đưa qua: “Lão thái quân, nha hoàn quý phủ còn lanh lợi hơn cháu, cháu nhìn cũng thích.”
Lời này khiến lão thái quân sửng sốt, cô gái kia mặt đỏ tới mang tai, nhìn cây trâm nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong.
Chúc thị càng tức đến đỏ mặt, hung hăng lườm cô gái kia.
Lòng thầm mắng một kẻ sa cơ thất thế, thật không ra gì, một thân một mình đến phủ làm khách quý được chiều chuộng không muốn, lại càng muốn tự mình cam chịu thấp hèn bưng trà rót nước, hôm nay bẽ mặt đi?
Do nể mặt lão thái quân vẫn không thể nhiều lời, ai bảo nhân gia còn gọi lão thái quân một tiếng bà dì đây.
Nhưng bây giờ, mặt mũi phủ Thị Lang cũng bị nàng ta làm mất hết!
Lão thái quân điều hòa hơi thở, lòng tức giận Chân Diệu mà không dám phát tác, liền chuyển sang cô gái kia: “Còn không mau nhận rồi lui xuống!”
Vốn muốn giới thiệu nha đầu này cho Thế tử phu nhân Trấn Quốc Công, náo loạn ra sự hiểu nhầm này, vẫn không tiện nhắc lại!
Thiếu nữ nước mắt rưng rưng tiếp nhận cây trâm được thưởng, xụ mặt lui xuống.
Chân Diệu nghĩ bầu không khí không được tốt, rất nhanh thì cáo từ.
Đến lúc gặp Chân Nghiên, mới ai oán nói: “Nhị tỷ, nha hoàn trong phòng lão thái quân đúng là tính tình lớn, muội thưởng nàng ta một cây trâm, nàng còn khóc lóc lui ra.”
Tác giả :
Đông Thanh Liễu Diệp