Trời sinh một đôi – Sunness
Chương 54
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuộc phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi.
Sau khi Kiều Nhân tỉnh lại, cô thường nhìn đi ngắm lại mảng da đầu trắng hếu lộ ra sau khi bị cạo sạch tóc rộng chừng 3cm2 và cứ than thở cả ngày: “Khi nào thì nó mới mọc lại.”
Điều đáng hổ thẹn nhất là cô không hề lảm nhảm chuyện này trước mặt Tiêu Dương, chỉ khi nào chỉ có Hoàng Linh hay Thẩm Yến Phương cô mới nói. Cuối cùng, Hoàng Linh phải dọa rằng sẽ tranh thủ lúc Kiều Nhân ngủ mà cạo bằng sạch đám tóc còn lại, thế là cô mới thôi.
Hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi nên sau khi Kiều Nhân phẫu thuật được một tuần, Tiêu Dương quay về B đi làm.
Trước khi anh đi đã để lại cho cô một chùm chìa khóa.
Khoảng giữa tháng Sáu, ngay khi trở về X, Kiều Nhân lập tức gói ghém hành lý đến B.
Sau khi Lữ Phi Đằng và Trần Mẫn Di biết cô bị u não, họ đã nhất trí cho cô nghỉ phép hẳn nửa năm để nghỉ ngơi cho khỏe. Kiều Nhân từ chối vài câu lấy lệ rồi vui vẻ đồng ý, sau đấy chạy thẳng đến chỗ Tiêu Dương bên thành phố B.
Vì chỉ đi công tác ở B một năm rưỡi nên Tiêu Dương chỉ thuê một căn chung cư độc thân. Có điều vị trí của căn hộ này rất đẹp, giao thông thuận tiện, đảm bảo an ninh. Kiều Nhân đến nơi lúc 4 giờ chiều, sau khi lượn một vòng quanh khu nhà mới tìm được căn hộ Tiêu Dương ở.
Kiều Nhân không báo trước với anh để tạo bất ngờ. Vẫn chưa hết giờ làm nên sau khi gõ cửa xác nhận anh không ở nhà, cô liền dùng chìa khóa anh đưa tự mở cửa vào. Căn hộ có một phòng bếp nhưng không có phòng khách, thứ đầu tiên nhìn thấy sau khi mở cửa là hai ghế sô pha nhỏ đối diện cửa, sau lưng nó là một chiếc giường, đi thêm 3 bước nữa là đến cửa sổ sát đất. Màu sắc chủ đạo của căn nhà được Tiêu Dương chọn là màu xanh thẫm không được tươi sáng lắm nhưng nhờ có ba tấm cửa sổ lớn dẫn ánh sáng bên ngoài vào nên căn phòng trông rất sáng sủa.
Kiều Nhân đặt hành lý cạnh sô pha rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Thực tế chứng minh, dù là ở đâu, chỉ cần là tủ lạnh của Tiêu Dương thì nó sẽ không khi nào rỗng. Cô đứng trước tủ lạnh mất một lúc chỉ để nghĩ xem nấu gì tối nay để rồi sau đấy lại băn khoăn. Tiêu Dương đến thành phố này thường hay phải xã giao sau giờ làm, cô không chắc anh có về nhà ăn tối hay không. Vậy nên cô nhắn tin hỏi anh: “Tối nay anh có ăn tối không?”
Sắp hết giờ làm nên anh trả lời tin nhắn khá nhanh: “Có. Không ăn nhiều đâu, em nấu cơm hai người.”
Kiều Nhân đang cắm cơm thì dừng tay lại nhắn tin: “Sao biết em đến!”
Tiêu Dương đáp: “Em tự thú nhanh quá.”
Để trả đũa việc anh dìm chỉ số thông minh của mình, Kiều Nhân đong một bát gạo, quyết tâm chờ anh về phải ép anh ăn bằng hết.
Nhưng cô không chờ được.
Sau khi ăn xong bữa tối, Kiều Nhân vùi mình trên sô pha xem ti vi rồi ngủ quên luôn. Sau khi phẫu thuật, cô trở nên ham ngủ hơn, trước đây việc thức khuya dậy sớm, lúc bận quá thì có thể không ngủ luôn là chuyện thường nhưng giờ không thế được, cứ đến 8, 9 giờ là mắt cô đã díp cả lại.
Vậy nên điều Tiêu Dương thấy khi về đến nhà là Kiều Nhân đang cuộn mình trong chăn bông nằm trên sô pha ngủ ngon lành.
Anh khép cửa lại, đặt đồ đang cầm trong tay xuống rồi bế cô về giường.
Đã là chuyện xã giao thì thường uống nhiều hơn ăn. Tiêu Dương hâm lại đồ cô nấu, ăn xong thì uống tiếp cốc nước mật ong cô đã chuẩn bị sẵn rồi tắm rửa nghỉ ngơi.
Lúc anh ôm cô vào lòng, Kiều Nhân có mơ màng hơi hơi tỉnh một chút, thấy anh đã về thì lại rúc vào lòng anh gà gật tiếp, miệng không quên hỏi: “Ăn cơm chưa…”
“Đã ăn.” Tiêu Dương vuốt tóc cô, dỗ cho cô ngủ, “Ngủ tiếp đi.”
Kiều Nhân buồn ngủ không chỉu nổi nữa rồi nên chỉ đáp “Vâng…” rồi tựa trán vào ngực anh ngủ ngon lành.
Mùi sữa tắm trên người cô, một năm qua, Tiêu Dương đã rất quen thuộc. Thói quen thật là một thứ đáng sợ. Khi còn ở X, Tiêu Dương đã quen với việc Kiều Nhân ở nhà chờ anh, cũng quen với việc ngày nghỉ nào cũng ở bên nhau. Một tháng nay đến B công tác, rời xa hoàn cảnh cũ có thể nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh mới nhưng việc xa rời thói quen với một người nào đó khó hơn anh tưởng nhiều.
Tiêu Dương vẫn mua vài đĩa phim về xem vào ngày nghỉ, tủ lạnh vẫn để sẵn màn thầu cho bữa sáng, sữa tắm cũng đổi sang loại Kiều Nhân thích dùng. Một là để lỡ như Kiều Nhân cuối tuần có đến, hai là dốc hết sức khiến căn phòng này giống như chỗ ở cũ, để có cảm giác như cô cũng ở đây.
Có điều, dù có bài trí giống thế nào đều không thể so với cảm giác ôm cô trong lòng hoàn toàn chân thực vào lúc này.
Anh nhắm mắt chìm vào giấc nồng, những tâm sự trong lòng một tháng qua cũng dần dần dịu lại.
Sáng hôm sau, Tiêu Dương là người dậy trước, lúc anh ra khỏi toilet thì Kiều Nhân đang làm bữa sáng trong bếp. Một bên bếp là màn thầu hấp, bên còn lại là canh trứng. Cô đang nếm thử canh, nghe tiếng bước chân anh lại gần thì quay đầu nhìn, khóe mắt chan chứa ý cười: “Bữa sáng xong ngay đây, anh không vội đi làm chứ?”
Cảnh tượng này thật quen thuộc, như mọi buổi sáng ở thành phố cũ.
Chắc sợ anh vội đi làm nên cô mới vội dậy theo, quần áo không kịp mặc cho chỉnh tề, quần chưa kịp mặc, chiếc áo phông chỉ che đến bắp đùi. Tiêu Dương đứng tại chỗ nhìn cô chăm chú, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tính ở bao lâu?”
“Em rảnh nửa năm, để xem anh có thể cho em ở bao lâu.” Kiều Nhân nhoẻn cười, nghiêng tay đổ canh vào bát.
Tiêu Dương đi đến phía sau, quàng tay ôm thắt lưng cô, giọng điệu đường hoàng, không thể hiện được mấy cảm xúc của anh lúc này: “Vậy thì đợi đến cuối năm, chúng ta cùng nhau về X.”
Ý tứ là anh mở lòng từ bi cho cô ở nửa năm. Kiều Nhân ra vẻ cảm động, lấy nụ hôn báo đáp, không ngờ thành ra bị anh hôn mãi không buông.
Đến khi vạt áo bị vén lên, Kiều Nhân mới giật mình: “Hôm nay anh… không phải đi làm à?”
“Không.” Tiêu Dương đáp bình thản nhưng giọng nói đã hơi khàn.
Lần gần đây nhất họ làm chuyện này là trước khi Kiều Nhân phát hiện bị u não, tính đến nay đã gần hai tháng, vậy nên để bù đắp tất nhiên họ đã quấn quýt thêm mấy lượt. Eo và lưng Kiều Nhân mỏi nhừ nên kế hoạch ban đầu định nấu cơm cho anh bị phá sản, buổi trưa và buổi tối đều do Tiêu Dương vào bếp.
Kiều Nhân nằm lười trên giường nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài. Cửa sổ bằng kính ngay phía đầu giường và vị trí đẹp của căn hộ đem đến một tầm nhìn tuyệt vời để ngắm nhìn thành phố B phồn hoa đô thị lúc vào đêm, đèn xanh đèn đỏ sáng rực cả một bầu trời, nếu không có rèm cửa thì chịu, không sao ngủ được.
Tiêu Dương bê một bát chè xoài bưởi bột báng (1) lại, Kiều Nhân thính ăn đã ngửi thấy mùi xoài từ xa nên lập tức lồm cồm ngồi dậy, mắt cười cong tít, tay cầm thìa, tay đỡ bát, ăn ngon lành.
“Công việc hiện tại so với hồi ở X có mệt không anh?” Cô quan tâm hỏi.
Tiêu Dương lắc đầu, ngồi xuống bên giường, rút khăn giấy lau nước ở cạnh bát rồi đáp: “Mỗi tội xã giao hơi nhiều.”
“Có thể nghỉ thì nghỉ.” Kiều Nhân đút cho anh một thìa chè, “Sức khỏe là số 1.”
“Ừ.” Anh đáp, rút thìa từ tay Kiều Nhân, xúc lại một thìa chè đút cho cô.
Vị ngọt của xoài và bưởi như ngấm vào tận đáy lòng.
(1) Chè xoài bưởi bột báng: 杨枝甘露 tên Tàu của nó là “Dương chi cam lộ”, món này có thể ăn ở các quán chè Tàu bên mình, cái tên đúng là mĩ miều thôi rồi nhưng nghe không hiểu gì cả nên mình chọn cách gọi nghe phát hiểu liền thuần Việt, cái tên này mình lấy từ bài review của bạn comchiencaman.
Cuộc phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi.
Sau khi Kiều Nhân tỉnh lại, cô thường nhìn đi ngắm lại mảng da đầu trắng hếu lộ ra sau khi bị cạo sạch tóc rộng chừng 3cm2 và cứ than thở cả ngày: “Khi nào thì nó mới mọc lại.”
Điều đáng hổ thẹn nhất là cô không hề lảm nhảm chuyện này trước mặt Tiêu Dương, chỉ khi nào chỉ có Hoàng Linh hay Thẩm Yến Phương cô mới nói. Cuối cùng, Hoàng Linh phải dọa rằng sẽ tranh thủ lúc Kiều Nhân ngủ mà cạo bằng sạch đám tóc còn lại, thế là cô mới thôi.
Hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi nên sau khi Kiều Nhân phẫu thuật được một tuần, Tiêu Dương quay về B đi làm.
Trước khi anh đi đã để lại cho cô một chùm chìa khóa.
Khoảng giữa tháng Sáu, ngay khi trở về X, Kiều Nhân lập tức gói ghém hành lý đến B.
Sau khi Lữ Phi Đằng và Trần Mẫn Di biết cô bị u não, họ đã nhất trí cho cô nghỉ phép hẳn nửa năm để nghỉ ngơi cho khỏe. Kiều Nhân từ chối vài câu lấy lệ rồi vui vẻ đồng ý, sau đấy chạy thẳng đến chỗ Tiêu Dương bên thành phố B.
Vì chỉ đi công tác ở B một năm rưỡi nên Tiêu Dương chỉ thuê một căn chung cư độc thân. Có điều vị trí của căn hộ này rất đẹp, giao thông thuận tiện, đảm bảo an ninh. Kiều Nhân đến nơi lúc 4 giờ chiều, sau khi lượn một vòng quanh khu nhà mới tìm được căn hộ Tiêu Dương ở.
Kiều Nhân không báo trước với anh để tạo bất ngờ. Vẫn chưa hết giờ làm nên sau khi gõ cửa xác nhận anh không ở nhà, cô liền dùng chìa khóa anh đưa tự mở cửa vào. Căn hộ có một phòng bếp nhưng không có phòng khách, thứ đầu tiên nhìn thấy sau khi mở cửa là hai ghế sô pha nhỏ đối diện cửa, sau lưng nó là một chiếc giường, đi thêm 3 bước nữa là đến cửa sổ sát đất. Màu sắc chủ đạo của căn nhà được Tiêu Dương chọn là màu xanh thẫm không được tươi sáng lắm nhưng nhờ có ba tấm cửa sổ lớn dẫn ánh sáng bên ngoài vào nên căn phòng trông rất sáng sủa.
Kiều Nhân đặt hành lý cạnh sô pha rồi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Thực tế chứng minh, dù là ở đâu, chỉ cần là tủ lạnh của Tiêu Dương thì nó sẽ không khi nào rỗng. Cô đứng trước tủ lạnh mất một lúc chỉ để nghĩ xem nấu gì tối nay để rồi sau đấy lại băn khoăn. Tiêu Dương đến thành phố này thường hay phải xã giao sau giờ làm, cô không chắc anh có về nhà ăn tối hay không. Vậy nên cô nhắn tin hỏi anh: “Tối nay anh có ăn tối không?”
Sắp hết giờ làm nên anh trả lời tin nhắn khá nhanh: “Có. Không ăn nhiều đâu, em nấu cơm hai người.”
Kiều Nhân đang cắm cơm thì dừng tay lại nhắn tin: “Sao biết em đến!”
Tiêu Dương đáp: “Em tự thú nhanh quá.”
Để trả đũa việc anh dìm chỉ số thông minh của mình, Kiều Nhân đong một bát gạo, quyết tâm chờ anh về phải ép anh ăn bằng hết.
Nhưng cô không chờ được.
Sau khi ăn xong bữa tối, Kiều Nhân vùi mình trên sô pha xem ti vi rồi ngủ quên luôn. Sau khi phẫu thuật, cô trở nên ham ngủ hơn, trước đây việc thức khuya dậy sớm, lúc bận quá thì có thể không ngủ luôn là chuyện thường nhưng giờ không thế được, cứ đến 8, 9 giờ là mắt cô đã díp cả lại.
Vậy nên điều Tiêu Dương thấy khi về đến nhà là Kiều Nhân đang cuộn mình trong chăn bông nằm trên sô pha ngủ ngon lành.
Anh khép cửa lại, đặt đồ đang cầm trong tay xuống rồi bế cô về giường.
Đã là chuyện xã giao thì thường uống nhiều hơn ăn. Tiêu Dương hâm lại đồ cô nấu, ăn xong thì uống tiếp cốc nước mật ong cô đã chuẩn bị sẵn rồi tắm rửa nghỉ ngơi.
Lúc anh ôm cô vào lòng, Kiều Nhân có mơ màng hơi hơi tỉnh một chút, thấy anh đã về thì lại rúc vào lòng anh gà gật tiếp, miệng không quên hỏi: “Ăn cơm chưa…”
“Đã ăn.” Tiêu Dương vuốt tóc cô, dỗ cho cô ngủ, “Ngủ tiếp đi.”
Kiều Nhân buồn ngủ không chỉu nổi nữa rồi nên chỉ đáp “Vâng…” rồi tựa trán vào ngực anh ngủ ngon lành.
Mùi sữa tắm trên người cô, một năm qua, Tiêu Dương đã rất quen thuộc. Thói quen thật là một thứ đáng sợ. Khi còn ở X, Tiêu Dương đã quen với việc Kiều Nhân ở nhà chờ anh, cũng quen với việc ngày nghỉ nào cũng ở bên nhau. Một tháng nay đến B công tác, rời xa hoàn cảnh cũ có thể nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh mới nhưng việc xa rời thói quen với một người nào đó khó hơn anh tưởng nhiều.
Tiêu Dương vẫn mua vài đĩa phim về xem vào ngày nghỉ, tủ lạnh vẫn để sẵn màn thầu cho bữa sáng, sữa tắm cũng đổi sang loại Kiều Nhân thích dùng. Một là để lỡ như Kiều Nhân cuối tuần có đến, hai là dốc hết sức khiến căn phòng này giống như chỗ ở cũ, để có cảm giác như cô cũng ở đây.
Có điều, dù có bài trí giống thế nào đều không thể so với cảm giác ôm cô trong lòng hoàn toàn chân thực vào lúc này.
Anh nhắm mắt chìm vào giấc nồng, những tâm sự trong lòng một tháng qua cũng dần dần dịu lại.
Sáng hôm sau, Tiêu Dương là người dậy trước, lúc anh ra khỏi toilet thì Kiều Nhân đang làm bữa sáng trong bếp. Một bên bếp là màn thầu hấp, bên còn lại là canh trứng. Cô đang nếm thử canh, nghe tiếng bước chân anh lại gần thì quay đầu nhìn, khóe mắt chan chứa ý cười: “Bữa sáng xong ngay đây, anh không vội đi làm chứ?”
Cảnh tượng này thật quen thuộc, như mọi buổi sáng ở thành phố cũ.
Chắc sợ anh vội đi làm nên cô mới vội dậy theo, quần áo không kịp mặc cho chỉnh tề, quần chưa kịp mặc, chiếc áo phông chỉ che đến bắp đùi. Tiêu Dương đứng tại chỗ nhìn cô chăm chú, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Tính ở bao lâu?”
“Em rảnh nửa năm, để xem anh có thể cho em ở bao lâu.” Kiều Nhân nhoẻn cười, nghiêng tay đổ canh vào bát.
Tiêu Dương đi đến phía sau, quàng tay ôm thắt lưng cô, giọng điệu đường hoàng, không thể hiện được mấy cảm xúc của anh lúc này: “Vậy thì đợi đến cuối năm, chúng ta cùng nhau về X.”
Ý tứ là anh mở lòng từ bi cho cô ở nửa năm. Kiều Nhân ra vẻ cảm động, lấy nụ hôn báo đáp, không ngờ thành ra bị anh hôn mãi không buông.
Đến khi vạt áo bị vén lên, Kiều Nhân mới giật mình: “Hôm nay anh… không phải đi làm à?”
“Không.” Tiêu Dương đáp bình thản nhưng giọng nói đã hơi khàn.
Lần gần đây nhất họ làm chuyện này là trước khi Kiều Nhân phát hiện bị u não, tính đến nay đã gần hai tháng, vậy nên để bù đắp tất nhiên họ đã quấn quýt thêm mấy lượt. Eo và lưng Kiều Nhân mỏi nhừ nên kế hoạch ban đầu định nấu cơm cho anh bị phá sản, buổi trưa và buổi tối đều do Tiêu Dương vào bếp.
Kiều Nhân nằm lười trên giường nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài. Cửa sổ bằng kính ngay phía đầu giường và vị trí đẹp của căn hộ đem đến một tầm nhìn tuyệt vời để ngắm nhìn thành phố B phồn hoa đô thị lúc vào đêm, đèn xanh đèn đỏ sáng rực cả một bầu trời, nếu không có rèm cửa thì chịu, không sao ngủ được.
Tiêu Dương bê một bát chè xoài bưởi bột báng (1) lại, Kiều Nhân thính ăn đã ngửi thấy mùi xoài từ xa nên lập tức lồm cồm ngồi dậy, mắt cười cong tít, tay cầm thìa, tay đỡ bát, ăn ngon lành.
“Công việc hiện tại so với hồi ở X có mệt không anh?” Cô quan tâm hỏi.
Tiêu Dương lắc đầu, ngồi xuống bên giường, rút khăn giấy lau nước ở cạnh bát rồi đáp: “Mỗi tội xã giao hơi nhiều.”
“Có thể nghỉ thì nghỉ.” Kiều Nhân đút cho anh một thìa chè, “Sức khỏe là số 1.”
“Ừ.” Anh đáp, rút thìa từ tay Kiều Nhân, xúc lại một thìa chè đút cho cô.
Vị ngọt của xoài và bưởi như ngấm vào tận đáy lòng.
(1) Chè xoài bưởi bột báng: 杨枝甘露 tên Tàu của nó là “Dương chi cam lộ”, món này có thể ăn ở các quán chè Tàu bên mình, cái tên đúng là mĩ miều thôi rồi nhưng nghe không hiểu gì cả nên mình chọn cách gọi nghe phát hiểu liền thuần Việt, cái tên này mình lấy từ bài review của bạn comchiencaman.
Tác giả :
Sunness