Trời Sáng Nói Tạm Biệt
Chương 7
"Nghiên Nghiên, con còn muốn cái gì?"
Chủ nhật, trên đường cái người đến người đi, rất nhiều cô gái thanh xuân kéo bạn trai nhàn nhã đi dạo phố, cũng có một nhà ba người lợi dụng chủ nhật nhàn hạ cùng nhau mua đồ, khắp nơi tràn đầy tiếng nói tiếng cười, mà cô, đã sớm không có này phần thanh xuân này, cũng không có hy vọng xa vời một nhà ba người hạnh phúc.
Nhiều giễu cợt, cô cũng chỉ là hai mươi bốn tuổi, lại chỉ có thể dắt con gái đáng thương trải qua cuộc sống không thể ra ánh sáng.
Ở bên ngoài tủ kính một cửa hàng cao cấp, Lâm Tử Huân ngồi xổm người xuống ngang bằng với con gái, cười híp mắt đem tóc rơi trên trán vén đến sau tai, sờ sờ gò má của non nớt trong suốt của nó, rốt cuộc có thể lợi dụng một ngày bồi con gái của mình, cô muốn thỏa mãn tất cả yêu cầu nó.
Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại phấn hồng của Lâm Mộ Nghiên nhẹ cười toe toét, tay nho nhỏ ôm cổ Lâm Tử Huân lắc đầu: "Mẹ, người ta có váy công chúa cùng giầy là được rồi."
Nghiêng người dùng chóp mũi cọ cọ với con gái, vui vẻ trêu chọc con gái, ngứa khiến Lâm Mộ Nghiên cười to, Lâm Tử Huân vui mừng vì mình có một cô con gái hiểu chuyện như thế, lại tự trách không thể cấp cho nó nhiều hơn, cô rõ ràng nhìn thấy đôi mắt to đen như mực của con gái nhìn chằm chằm Baby nhập khẩu trong tủ cao cấp thật lâu, nhưng thủy chung không mở miệng.
Vậy mà, nó cũng không có mở miệng, bởi vì cái đó số lượng có hạn, búp bê đối với cô bây giờ là giá trên trời.
Trong lòng có chút hơi đau, thật ra thì cô có thể lợi dụng thẻ phụ Thiệu Diên cho cô để thỏa mãn tất cả nhu cầu, nhưng cô không muốn, cô ở bên cạnh anh là cam tâm tình nguyện, lại không thể thật sự biến mình thành tình nhân thấp hèn, kỹ nữ, cô mua tất cả hàng hiệu chỉ là đều chỉ ở trước mặt anh mặc một lần mà thôi, sau đó cô lại bán cho của hàng hàng hiệu, đem tiền gửi vào trong thẻ lần nữa, cô rất yên tâm vì anh sẽ không phát hiện, một người đàn ông như vậy, có bao nhiêu kiêu ngạo, cô biết.
Lâm Tử Huân nhìn con gái, khẽ cắn răng, quyết định buông tha tự ái một lần: "Nghiên Nghiên, thích búp bê màu hồng phấn bên trong không? Mẹ sẽ mua cho con?"
Đôi mắt to long lanh tuyệt mỹ của Lâm Mộ Nghiên lóe sáng một chút, lại lập tức lại che giấu gạt đi: "Không tốt, mẹ kiếm tiền rất vất vả, Nghiên Nghiên không muốn mua em bé đắt tiền như thế này."
"Nghiên Nghiên. . . . . ."
Lâm Tử Huân không muốn khóc, lại không nhịn được mũi chua xót, cô phải làm thế nào với con gái biết điều như vậy? Phải làm thế nào với người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn đó đây?
Đứng ở trước tủ kính, mẹ con hai người không có phát hiện, họ đã đưa tới chú ý của không ít người, một lớn một nhỏ dung mạo tuyệt mỹ, khiến cho người đi đường đều quay đầu nhìn lại, đặc biệt là cảm giác ràng buộc giữa hai người giống như là chỉ có lẫn nhau, làm cho người ta rất là đau lòng.
Dĩ nhiên. . . . . .
Họ càng không chú ý tới, cách đó không xa có một chiếc Porsche chói mắt.
Bên trong xe, người đàn ông gỡ mắt kính xuống, một đôi mắt màu nâu nhạt mang theo ánh sáng cực kỳ thâm trầm, môi mỏng tinh xảo mím thật chặt, ngon tay trắng bệch nắm tay lái càng ngày càng chặt. . . . . .
Đó có phải là người phụ nữ hám tiền nói chủ nhật muốn đi Paris, Milan mua hàng hiệu bản số lượng có hạn, tình nhân của anh?
Ai đó có thể nói cho anh biết, cô bây giờ là đang làm gì?
Một thân hưu nhàn áo sơ mi màu tím nhạt kết hợp với quần jean ngắn, lộ ra chân thon dài trắng nõn, thêm một đôi giày xăng – đan kiểu đáng yêu bất quá là hàng rẻ tiền, sắc mặt cơ hồ không son phấn, đây rõ ràng là ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái, đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, mặc kệ từ sắc màu hay là hình thức, đáng chết đều là Lâm Tử Huân thích ăn mặc!
Vẻ mặt cô tràn đầy nụ cười ôn hòa mát mẻ ưu nhã, hướng về phía trước người tên tiểu tử kia cưng chiều không ngừng nếu như anh không có đoán sai, đó chính là con gái sáu tuổi trong truyền thuyết của cô! Nhưng ai có thể nói cho anh biết đứa trẻ sáu tuổi tại sao nhỏ nhắn như vậy? Anh có nên đi kiện cô ngược đãi trẻ con không?
Suy nghĩ hỗn loạn không chịu nổi!
Thiệu Diên tỉnh táo không được, nếu như không phải là vì người phụ nữ này không chịu bồi anh, anh cũng nhàm chán muốn đi tìm bạn tốt của mình để tiêu khiển, cũng sẽ không đang lái xe trên đường dừng lại thấy một màn đặc sắc như vậy đi!
Đáng chết, người phụ nữ này tốt nhất cho anh một giải thích hợp lý.
Huyệt thái dương giật giật, anh đối với Lâm Tử Huân rất hiểu rõ, đi sâu vào xương tủy, cho dù bị che mờ cũng là tạm thời hồ đồ, anh tuyệt sẽ không nhận lầm loại cảm giác này, là cô ấy, rõ ràng chính là cô ấy! Cái này có phải đại biểu là đã lộ ra một ít chân tướng bị che dấu hay không, cô lừa anh sao? Cho nên cô thật sự là. . . . . .
Đỡ cái trán, anh chau chặt chân mày, nhưng anh không thể tin được hành động của cô cao siêu như thế.
Trong một tháng này, cô ở trước mặt anh là tình nhân hoàn mỹ nhất, phóng đãng nhất, cô hoàn toàn đi ngược lại mọi thứ yêu thích của Lâm Tử Huân, cô mạnh miệng, không giống Lâm Tử Huân một dạng sợ anh, nhân nhượng anh.
Cô có chủ kiến, có tư tưởng, thỉnh thoảng cô cũng sẽ lời ngon tiếng ngọt, kể một ít lời tâm tình suồng sã, nếu là Lâm Tử Huân cũng không thể nói ra khỏi miệng, vậy cơ hồ là một người khác.
Coi như anh chết đều không thừa nhận anh đối với người phụ nữ lẳng lơ hám làm giàu này có cảm giác tò mò, mà không có cách nào lừa gạt tâm của mình, anh đối với Thiệu Huân. . . . . . Cũng có ỷ lại, mặc kệ là cô chỉ yêu tiền, cái anh muốn chỉ là một người bồi ở bên người, cho nên chỉ cần cô không có ở bên cạnh anh, anh sẽ hoảng hốt.
Anh đã từng cho rằng tìm được vật thay thế hoàn mỹ, có thể từ từ quên mất ảnh hưởng của người kia mang tới cho anh, mà bây giờ. . . . . . Lại vẫn là cô!
Nhìn mẹ con hai người đi vào của hàng hàng hóa cao cấp, một ý tưởng đáng sợ hơn chiếm lấy anh, làm cho sắc mặt anh chợt trắng bệch.
Nếu như Thiệu Huân không phải Thiệu Huân, tên tiểu tử kia không phải sáu tuổi. . . . . . Vậy nguyên nhân không phải là rõ ràng rồi hả ? Tinh thần giận dữ bắt đầu điên cuồng, đôi mắt trở nên tĩnh mịch rét lạnh, anh hy vọng chuyện tốt nhất không phải như anh đang nghĩ. . . . . . Như vậy anh quả quyết là đã bị lừa một lần rồi lại một lần.
Anh sẽ để cô biết, toàn bộ trên đời này ai cũng có thể là ngu ngốc, duy chỉ có Thiệu Diên anh là không phải
Đi giày cao gót, hít sâu một hơi bước vào nhà"Kim chủ", Lâm Tử Huân lập tức thay nụ cười ngọt ngào quyến rũ, hướng người trên ghế sa lon mặt không chút thay đổi nũng nịu: "Em tới rồi."
Một cỗ hàn ý bao quanh ở bên trong phòng, đáy lòng Lâm Tử Huân có chút lo lắng nhỏ, anh chưa bao giờ có bộ dạng này, đã xảy ra chuyện gì.
Cô cởi bỏ giày cao gót chậm rãi đi tới, khi ngồi xuống bên người anh, chân trắng nõn cố ý cọ chân của anh cười quyến rũ: "Có phải chủ nhật không bồi anh nên anh không vui phải không, đừng như vậy, không phải em đã tới sao?"
"Chủ nhật mua cái gì?" Giọng nói nhàn nhạt, anh nhìn thẳng phía trước.
"Mua rất nhiều." Lâm Tử Huân bắt đầu xem sách: "Bộ váy mới nhất của Paris quả thật làm cho em điên rồi, lần sau người ta mặc cho anh xem."
Con ngươi màu nắng của Thiệu Diên chuyển một cái, ngưng mắt nhìn gương mặt trang điểm đậm của cô, lại làm cô cứng ngắc, cô hiểu rõ anh, bình thường anh lộ ra vẻ mặt như vậy, đại biểu giận dữ, đại biểu quyết không tha thứ.
Cô sợ hãi, tránh xa anh, cố ra vẻ ngượng ngùng đứng dậy: "Em. . . . . ." Một giây kế tiếp, cổ tay của cô hung hăng bị giữ chặt, đau đến mức cô muốn rơi lệ, côcố nén quát: "Anh làm sao vậy?"
"Lâm Tử Huân, cô còn muốn giả bộ đến lúc nào."
Lâm Tử Huân. . . . . .
Ba chữ nổ ra, đại não cô trống rỗng, môi cô tái nhợt vẫn cười như cũ: "Em không hiểu anh đang nói gì."
"Cô không hiểu?" Anh lạnh lẽo nghiêm mặt đứng dậy, trên cao nhìn xuống giống y hệt Tu la kinh khủng tựa hồ muốn nuốt cô: "Có muốn tôi đem tiểu tử kia đi nghiệm DNA hay không, xem rốt cuộc nó là con ai?"
Ống tay áo khẽ bị kéo, Lâm Mộ Nghiên nâng lên khuôn mặt nho nhỏ: "Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì?"
Ngẩn người, Lâm Tử Huân nặn ra nụ cười ôm lấy con gái, hít sâu một cái chỉ chiếc Porsche kia: "Nghiên Nghiên, thấy cái đó sao?"
Ngón tay mập mạp mềm mại, Lâm Mộ Nghiên đôi mắt ngập nước nghiêm túc vô cùng, gật đầu một cái.
"Ở trong đó. . . . . . Là ba."
Lâm Mộ Nghiên quay đầu nhìn Lâm Tử Huân, ánh mắt long lanh, cười rộ lên, mềm mại phun ra hai chữ: "Ba ba?"
"Ừ."
Đầu tựa sát con gái lẳng lặng núp ở bên cửa sổ, tâm tình của Lâm Tử Huân là hạnh phúc và cô đơn cùng tồn tại , bởi vì cự ly gần như vậy, lại giống như xa cách một đại dương.
Thời điểm khi Tề Úy và Bùi Dực vội vã chạy tới "Lưu Huỳnh", trong phòng bao Thiệu Diên đã say sắp bất tỉnh nhân sự.
Tề Úy có chút cực kỳ tức giận đem một cốc nước đá dội lên mặt Thiệu Diên, lạnh lùng nghiêm mặt ra lệnh: "Thiệu Diên, cậu đứng lên cho mình."
Một hồi rùng mình, Thiệu Diên bị lạnh lẽo tận xương tủy bị buộc mở mắt ra, sau lại thấy là Tề Úy và Bùi Dực, lại lần nữa lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, không kiên nhẫn: "Không có việc gì đừng đến phiền mình."
Bây giờ, anh cần an tĩnh, vô cùng an tĩnh.
"Đáng chết! Bùi Dực cầm trong tay tạp chí có tin giật gân ném ở chân của Thiệu Diên, túm cổ áo của anh cưỡng bách anh nhìn: "Con mẹ nó cậu tạm thời đem Lâm Tử Huân quên đi cho mình, xem một chút những thứ này đều là cái gì."
Nhàn nhạt mở mắt ra, nhìn thấy tựa đề tạp chí mà giật mình khiến Thiệu Diên đỏ mắt, cười đến điên cuồng.
"Thú vị: Bí mật thân thế của tổng giám đốc Thiệu thị! Là Thiệu Diên hay là Lâm Diên?", "Tin đồn cha mẹ tổng giám đốc Thiệu thị ngoài ý muốn gặp nạn bỏ mình, hay là tự sát?", "Thoát khỏi Lâm gia, sáng lập công ty Thiệu thị là tay trắng dựng nghiệp hay là vong ân phụ nghĩa. . . . . ."
Nên tức giận những chân tướng này đột nhiên vô sỉ ra ánh sáng sao? Không. . . . . . Những thứ này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, tại sao phải tức giận?
Tề Úy và Bùi Dực vô cùng lo lắng, nhìn chăm chú vào Thiệu Diên để ngừa anh tùy thời điên cuồng, vậy mà bọn họ cũng sai lầm rồi, Thiệu Diên so với bất luận kẻ nào đều tỉnh táo, yên tĩnh trống rỗng trắng bệch, cười: "Các cậu đang lo lắng cái gì? Tôi thống khổ không thể thoát ra được? Yên tâm, đó không phải là cách làm của Thiệu Diên mình, nếu quả thật như vậy, thì đó cũng là việc mười năm trước mình nên làm."
Đúng vậy, mười năm trước. . . . . . Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tử Huân, thời điểm lần đầu tiên bị "bán" đến Lâm gia, thậm chí sớm hơn, thời điểm cha mẹ anh cùng nhau tự sát. . . . . .
"Diên. . . . . ." Tề Úy và Bùi Dực bất đắc dĩ nhỏ giọng.
"Huống chi. . . . . . Những thứ này đều là sự thật không phải sao?" Thiệu Diên ngửa mặt lên trời cười giễu, cười đến mức khiến Tề Úy và Bùi Dực hai người đàn ông này đều có chút đau lòng: "Mình vốn cũng không phải là Lâm Diên, chưa bao giờ là như vậy, trời mới biết mình có bao nhiêu ghét cái họ Lâm này, họ cực kì độc ác."
Nhưng tại sao phải xuất hiện Lâm Tử Huân? Là cô, là cô phá hủy tất cả, để cho anh cam nguyện trầm luân.
"Tự sát? Bọn họ vốn chính là tự sát. . . . . . Thiệu Dĩ Phong, cha của mình ở trước mặt của mình từ tầng 24 của Lâm thị nhảy xuống, tan xương nát thịt, tử vong tại chỗ. . . . . . Mẹ của mình vì ông ấy tự tự, cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm, cả phòng đỏ tươi, cho nên các cậu đều biết, mình sợ máu, mình sợ khắp nơi đầy máu. . . . . ."
"Thiệu Diên! Cậu không cần như vậy." Bùi Dực hung hăng cho Thiệu Diên một quyền, muốn làm anh thanh tỉnh.
Tề Uý kéo Bùi dực, đỡ Thiệu Diên dậy: "Đau khổ của cậu bọn mình cũng biết, cần gì ở trước mặt bọn mình làm bộ làm tịch? Việc cấp bách là phải giải quyết xong tất cả tin tức, nó đánh vào Thiệu thị sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn."
Thiệu thị. . . . . . Thiệu Diên hai mắt ờ mịt liếm máu tanh bên môi, đột nhiên cảm thấy, tất cả đều không có ý nghĩa.
Anh lại thất bại vô dụng như vậy, chân tướng tàn nhẫn năm xứa bị xé mở nhưng không muốn đối mặt, thật ra thì rất sớm trước kia, anh cũng không muốn đi đối mặt. . . . . .
Lúc đầu tiến vào Lâm gia tất cả đều là vì tùy thời báo thù, khi lông cánh đầy đủ, chuẩn bị sẵn sàng thì người kia rời đi đập vỡ tất cả, tất cả làm cho anh tuyệt vọng cũng nói cho anh biết, ý nghĩa của người kia đối với anh không gì sánh được, anh không có cách nào nói cho bất luận kẻ nào, anh không thể yêu cô, lại đã sớm đem cô khắc sâu vào trong số mạng đời đời kiếp kiếp luân hồi, khi cuộc đời anh u ám, là cô cho anh một tia sáng để duy trì nhịp đập trái tim.
Anh cho là hành hạ cô, mới có thể tìm được chính mình, chỉ chưa từng nghĩ tới, anh chỉ là muốn cô ở bên người.
Đáng tiếc đây không phải là một đề tài để chọn lựa, càng không phải là mâu thuẫn lựa chọn tình yêu và tình thân, đây chỉ là anh vừa sẩy tay liền rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Say lảo đảo đứng lên, ý thức Thiệu Diên hỗn loạn đi tới cửa, Bùi Dực muốn đuổi theo: "Cậu đi đâu vậy?"
Tề Úy lại ngăn cản Bùi Dực: "Kệ cậu ấy đi."
Thiệu Diên quay đầu lại cười cho bạn tốt an tâm, miễn cưỡng nói: "Yên tâm, mình không có việc gì, chuyện tạp chí giao cho các cậu, anh em."
Nhìn bóng lưng Thiệu Diên rời đi, Tề Úy cho Bùi Dực một biểu tình "Cậu chịu thiệt rồi": "Giao cho cậu đi, nếu đây là chuyện có liên quan đến vợ con Cẩu tử nhà cậu, vậy mình không nhúng tay vào rồi."
Bùi Dực chợt rùng mình, thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, cái tên Cẩu tử chết tiệt kia, còn muốn làm bạn bè mất tinh thần không chịu nổi. . . . . .
Anh đến rồi!
Trong bóng tối, Lâm Tử Huân chợt mở mắt ra, trái tim bình bịch nhảy dựng, có chút đổ mồ hôi ngồi dậy, chờ đợi nhịp tim bình phục, cô thận trọng không kinh động đến con gái ở bên cạnh, đi tới phòng khách uống nước.
Một ly nước lọc từ cổ họng chảy xuống, khiến Lâm Tử Huân suy nghĩ càng thêm vướng mắc, tại sao lại có cảm giác như vậy, cảm giác như anh cần cô.
Quỷ thần xui khiến đi tới bên cạnh cửa lớn, lòng bàn tay Lâm Tử Huân hơi lạnh, nhẹ nhàng mở cửa, đột nhiên nhìn thấy bóng đen quỳ gối ngồi ở cạnh cửa, cúi thấp đầu bộ dạng chính là cô đơn, để cho cô không kiềm chế được khẽ run, cư nhiên, thật sự là anh.
Lâm Tử Huân đau lòng đứng ở bên cạnh anh, đầu ngón tay đụng vào tóc đen của anh, sau đó từ từ đem đỉnh đầu anh ôm vào trong ngực, giọt nước mắt từng viên một chảy xuống: "Anh rốt cuộc muốn em làm thế nào?"
Trong ngực đỉnh đầu khẽ di động, anh ngẩng đầu, một đôi mắt mơ hồ không tiêu cự, cô si ngốc nhìn anh, biết chỉ có khi anh uống say, anh mới có thể không mang theo tính xâm lược như vậy, tay chân luống cuống như đứa bé.
"Anh làm sao vậy?" Gạt mấy sợi tóc rơi trên trán anh ra, an ủi nói.
Anh chỉ là nhìn cô, chăm chú nhìn cũng không nói chuyện, sau đó lần nữa cúi đầu tiến vào trong ngực của cô tìm ấm áp, bàn tay giữ chặt eo của cô, không chịu buông ra.
Cô bật cười, anh giống đứa bé ăn vạ vậy, vẫn là lần đầu tiên cô xấu xa nghĩ, nếu như anh cả đời đều như vậy thật tốt.
Đưa tay vịn anh, dùng sức kéo, lấy sức lực của cô thật sự khó đối phó với thân hình cao lớn của Thiệu Diên, cuối cùng, cô chỉ có thể nửa kéo nửa đem anh vào nhà.
Để anh nằm ngang trong phòng của anh, cô vội vã chạy vào nhà tắm vặn khăn lông ướt thay anh lau gương mặt, lộ dưới ánh đèn vàng, anh vẫn là người đàn ông tuấn tú, bóng râm lông mi thật dài, được ánh sáng soi rõ.
Cô nhìn anh hồi lâu, cười lên, cười đến hốc mắt nóng rực.
Anh còn hiểu được tìm đến cô, tựa hồ ở thời khắc tuyệt vọng nhất, như vậy là đủ rồi.
Đột nhiên, người đàn ông trên giường lần nữa mở mắt ra, giống như là muốn xác định người trước mắt là ai, một hồi lâu, mới an tâm đóng lại, trong miệng lẩm bẩm nói, khàn khàn mà hấp dẫn: "Không cần rời khỏi anh. . . . . . Không cần lại bỏ đi."
Tâm một trận đau đớn, cô nghiêng người cúi xuống ngực anh, nhắm mắt nghe nhịp tim an ổn của anh, thật lâu không muốn rời đi, cho đến khi trước ngực của anh bị nước mắt thấm ướt, mới có một tiếng mơ hồ nói nhỏ: "Sẽ không, sẽ không bao giờ nữa rồi."
Anh không ở trước mặt cô yếu thế, phóng thích tâm tình, cô đi không vào tim của anh, luôn là một mình liếm láp vết thương khổ sở, một đêm này, cô phá lệ đã hiểu ra một chuyện, người đàn ông này nhìn như cường đại ở trước mặt cô, thì ra là chỉ là một đứa trẻ hư, anh chỉ tổn thương người thân cận anh nhất, người nào cách anh gần nhất, anh tổn thương người đó càng sâu, bởi vì tính anh kiên định như vậy vĩnh viễn sẽ không thay đổi, mà cô, lại sai lầm một lần nữa rồi.
Cô tựa hồ không hề sợ anh, cũng không sợ đau khổ nữa, mặc kệ nguyên nhân là gì, cũng không cách nào lại đuổi cô ra xa, bởi vì cô nghe được tim của anh nói: Lâm Tử Huân, anh yêu em, bắt đầu từ rất sớm rất sớm trước kia.
Say rượu, khiến đầu Thiệu Diên đau đớn như muốn nổ tung, anh miễn cưỡng mở con mắt chua xót, lại bị một đạo ánh mặt trời chói mắt khiến cho anh lần nữa híp lại con mắt, hồi lâu, chậm rãi thích ứng mới mở ra.
Anh nhìn thấy một thiên sứ. (đương nhiên, con của thiên thần thì phải là thiên sứ)
Thân thể nho nhỏ quỳ gối bên cạnh anh, ánh mặt trời ở chung quanh nó tạo thành một vòng sáng ấm áp, tay nhỏ bé mềm mại của nó chống cằm, một đôi mắt to long lanh trên cao nhìn xuống chăm chú nhìn anh, nhìn thấy anh mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo mượt mà có chút ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi cười rộ lên toét ra một đường cung.
Tim của anh trong phút chốc quân lính tan rã, anh đương nhiên biết nó, nó là. . . . . .
Mà nó hiển nhiên so với Thiệu Diên sớm hơn một bước, tay nhỏ bé non nớt của nó thận trọng đặt lên trên trán của anh, mềm mại nhẹ giọng gọi: "Ba, đau không?"
Thiệu Diên trừng mắt nhìn nó giống như bị điện giật, bởi vì một câu xưng hô, làm cho trái tim anh vui mừng như muốn nổ tung, anh vừa lên tiếng, lại khàn khàn khiến người khác sợ hãi: "Con gọi ta là gì?"
Lâm Mộ Nghiên không sợ hãi giọng nói của anh chút nào, nhóc con vẫn cười ngọt ngào như cũ, cánh tay ngắn ngủn mềm mại nhào tới, ôm lấy gáy của anh, cọ cọ gò má của anh: "Ba, ba là ba của con."
"Con. . . . . ."
Nước mắt nóng hổi, từ bên má chợt tràn ra, làm cho anh có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, anh cho là mình là không có nước mắt, giống như anh không có tim không có tình cảm, nhưng chính là trong nháy mắt này, anh thẳng thắn tuyên bố mình thất bại! Bất luận đau đớn gì, bất luận quá khứ dường như đã cách xa, anh không phải thần, chỉ là một người đàn ông bình thường, anh khuất phục thực tế ấm áp.
Tay run run, anh nghĩ đẩy đứa bé ra, một khắc chạm được da thịt nó, biến thành một cái ôm quý trọng, anh ngồi dậy, đem thân thể nho nhỏ của nó ôm vào trong ngực mình, anh xác định, anh không muốn buông tay.
Lâm Mộ Nghiên chỉ là mặc cho anh ôm mình, giống như là biết anh thương tâm không dám đi quấy nhiễu, vòng gáy của anh, mềm mại gọi lần nữa: "Ba. . . . . . Ba. . . . . ."
"Ra ngoài ăn điểm tâm."
Một đạo thanh âm nhàn nhạt đột nhiên vang lên ở cửa ra vào, hù dọa Thiệu Diên lập tức buông tay ra, anh quay đầu thấy bóng dáng mảnh khảnh, vẻ mặt không có gì là lạ, tựa hồ đối với tình huống anh ôm con gái như vậy không kỳ quái chút nào.
Cô xoay người đi về phía phòng khách, để lại anh ảo não khẽ nguyền rủa, côlà lúc nào thì đứng ở cửa phòng? Đã nhìn thấy? Lần đầu tiên, anh đối mặt cô bắt đầu cảm thấy quẫn bách, rõ ràng nói cái gì cũng không muốn chính là anh, bảo cô cút cũng là anh, thế nhưng anh lại uống say chạy tới đây. . . . . .
Lâm Mộ Nghiên lại tự nhiên nhảy xuống giường, lôi kéo bàn tay Thiệu Diên: "Ba, ăn điểm tâm."
Bị con gái lôi kéo, Thiệu Diên không có chống cự, từ từ ra khỏi phòng đi về phía phòng ăn, toàn bộ đều đã quen thuộc như là ngày hôm qua, bọn họ đã từng hành hạ lẫn nhau cũng đã lùi về năm tháng. Đều xảy ra ở trong gia đình này, thậm chí cũng tràn đầy tất cả hồi ức kích tình của bọn họ.
Nhưng kể từ sau khi cô chạy trốn, anh rời đi nơi này, anh không muốn đối mặt với phòng trống không có cô, nhắc nhở anh lạnh lẽo trống rỗng.
Trên bàn ăn bữa ăn sáng bốc hơi nóng, là bữa sáng kiểu Trung anh thích, cháo thịt gà, bánh bao, bánh tiêu. Nhất định cô biết anh ghét đồ ăn sáng ngoại quốc.
Nhưng Lâm Tử Huân không có liếc anh một cái, tự gọi: "Nghiên Nghiên, cháo này mẹ đã thổi nguội, nhanh ăn rồi đi học."
"Dạ." Nhu thuận trả lời, nhưng Lâm Mộ Nghiên lại vẫn đẩy Thiệu Diên tới trên ghế ngồi: "Ba, mau ăn."
anh có chút mờ mịt, đây không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, một hồi lâu anh không nhịn được tức giận trừng mắt không nhìn người phụ nữ của anh, chỉ là. . . . . . Ừ, trước mặt con gái thế nhưng anh lại không có cách nào phát tác, không thể làm gì khác hơn là yên lặng ăn.
Lâm Mộ Nghiên ăn xong, Lâm Tử Huân lấy cặp sách đeo trên lưng cho con gái, đưa con gái đi tới cửa dịu dàng dặn dò: "Xe trường học đã đợi ở bên ngoài, tự mình ngoan ngoãn đi xuống, phải chăm chỉ đọc sách, ở cùng các bạn nhỏ thật tốt biết không?"
"Vâng." Cười ngọt ngào, Lâm Mộ Nghiên lại lướt qua mẹ đối với thuộc Thiệu Diên nâng lên tay nhỏ bé: "Ba hẹn gặp lại, ba phải ở nhà chờ Nghiên Nghiên trở lại."
Cổ họng tựa hồ bị mắc kẹt, anh không có nói chuyện, chỉ là nhìn Lâm Tử Huân đóng cửa lại.
Rốt cuộc, một phòng chỉ còn dư hai người bọn họ, anh á khẩu không trả lời được, đối với hành động vụng về không hiểu của mình như vậy, anh chợt đứng dậy, ý đồ khôi phục lại khí thế trước kia: "Lâm. . . . . ."
"Ăn xong rồi cùng em tới đây."
Lâm Tử Huân nhanh hơn một bước, dịu dàng phân phó thuận tiện đi về phía nhà tắm.
Cô. . . . . . Đây là đang ra lệnh cho anh sao? Cô sao dám ra lệnh cho anh!
Anh có chút giận dỗi đi về phía nhà tắm, mở miệng liền muốn rống giận, một giây sau đó, anh lại kinh ngạc vì bị Lâm Tử Huân kéo vào nhà tắm, đứng ở trước gương lớn, mờ mịt nhìn cô liếc anh một cái: "Đừng động."
Vì vậy thời điểm khi anh còn chưa có phản ứng kịp, cũng cảm giác cằm chợt lạnh, cúi mắt nhìn là kem cạo râu mát lạnh, cô cẩn thận thoa lên, sau đó dùng dao cạo râu chạy bằng điện bắt đầu từ từ thay anh dọn dẹp râu ria, trải qua mấy ngày nay hình tượng của anh mất tinh thần không chịu nổi, tự mình hành hạ mình.
Anh trên cao nhìn cô, lại không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì của cô, cô như vậy, làm cho anh khẩn trương, anh không có động, một hồi lâu lại kỳ quái nói: "Cái người này tại sao có thể có đồ vật đàn ông dùng?"
Lâm Tử Huân mắt đẹp khẽ đảo, biết người đàn ông ngu ngốc này đang nghĩ cái gì, vì vậy cố ý: "Trên cái thế giới này đàn ông không phải chỉ có một mình anh."
"Lâm Tử Huân!" Gầm nhẹ, anh rất bất mãn.
"Mới vừa mua." Đàn ông kích động không có não, cô trước kia làm sao vẫn bị hắn thương tổn đây? Có lẽ là cô quá yêu anh, cho nên liền bị lạc, mà bây giờ, ha ha. . . . . . Biết mình cũng là có lợi thế nhất, cô còn sợ gì đây?
Con mắt híp sâu hơn, anh tràn đầy tức giận, người phụ nữ này đang đùa anh, anh xác định! Giằng co một lúc, cô lại rất thuận lợi hoàn thành công việc trên tay, được rồi, hiện tại cũng có thể nói chuyện: "Lâm. . . . . ."
Trước ngực chợt lạnh, anh lại dừng lại: "Cô định làm gì?"
Liếc anh một cái, cô nói: "Thì ra là anh thông minh nhưng vẫn không thể hiểu động tác bây giờ của em."
Lâm Tử Huân tiếp tục động tác trong tay, đem áo sơ mi của anh từng cúc áo một cởi ra, sau đó tự nhiên bỏ áo sơ mi của anh, tiếp đó đưa tay về phía dây lưng của anh. . . . . .
Hít sâu một hơi, Thiệu Diên cau mày, chính mình có phần bị buộc đến tình huống không có lời nào để nói: "Cô bây giờ là đang ám chỉ cho tôi?"
"Đầu óc của anh trừ ân ái, còn có ý tưởng khác không?"
Lâm Tử Huân nói bình thản, càng làm cho Thiệu Diên phát điên, cô tốt bụng trước khi anh bạo rống liền nói rõ: "Đi tắm, trên anh đều là mùi rượu, em không muốn lúc Nghiên Nghiên trở lại, anh chính là cái bộ dáng bây giờ, sau khi tắm xong chúng ta lại nói chuyện."
Lâm Tử Huân nói xong, đi ra khỏi nhà tắm, suy nghĩ một chút, lần nữa xoay người nhíu mày: "Trên người anh mỗi một tấc em đều rất quen thuộc, cho nên cũng không cần xấu hổ."
Yên tĩnh mấy giây, nhà tắm rốt cuộc phát ra tiếng bạo rống: "Lâm Tử Huân! Cô tự đâm đầu vào chỗ chết."
Người phụ nữ đã tự nhiên ngồi ở phòng khách uống trà, bên môi vô thức nở nụ cười, Thiệu Diên, hiện tại cũng đến lượt em "hành hạ" anh một chút rồi.
Chủ nhật, trên đường cái người đến người đi, rất nhiều cô gái thanh xuân kéo bạn trai nhàn nhã đi dạo phố, cũng có một nhà ba người lợi dụng chủ nhật nhàn hạ cùng nhau mua đồ, khắp nơi tràn đầy tiếng nói tiếng cười, mà cô, đã sớm không có này phần thanh xuân này, cũng không có hy vọng xa vời một nhà ba người hạnh phúc.
Nhiều giễu cợt, cô cũng chỉ là hai mươi bốn tuổi, lại chỉ có thể dắt con gái đáng thương trải qua cuộc sống không thể ra ánh sáng.
Ở bên ngoài tủ kính một cửa hàng cao cấp, Lâm Tử Huân ngồi xổm người xuống ngang bằng với con gái, cười híp mắt đem tóc rơi trên trán vén đến sau tai, sờ sờ gò má của non nớt trong suốt của nó, rốt cuộc có thể lợi dụng một ngày bồi con gái của mình, cô muốn thỏa mãn tất cả yêu cầu nó.
Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại phấn hồng của Lâm Mộ Nghiên nhẹ cười toe toét, tay nho nhỏ ôm cổ Lâm Tử Huân lắc đầu: "Mẹ, người ta có váy công chúa cùng giầy là được rồi."
Nghiêng người dùng chóp mũi cọ cọ với con gái, vui vẻ trêu chọc con gái, ngứa khiến Lâm Mộ Nghiên cười to, Lâm Tử Huân vui mừng vì mình có một cô con gái hiểu chuyện như thế, lại tự trách không thể cấp cho nó nhiều hơn, cô rõ ràng nhìn thấy đôi mắt to đen như mực của con gái nhìn chằm chằm Baby nhập khẩu trong tủ cao cấp thật lâu, nhưng thủy chung không mở miệng.
Vậy mà, nó cũng không có mở miệng, bởi vì cái đó số lượng có hạn, búp bê đối với cô bây giờ là giá trên trời.
Trong lòng có chút hơi đau, thật ra thì cô có thể lợi dụng thẻ phụ Thiệu Diên cho cô để thỏa mãn tất cả nhu cầu, nhưng cô không muốn, cô ở bên cạnh anh là cam tâm tình nguyện, lại không thể thật sự biến mình thành tình nhân thấp hèn, kỹ nữ, cô mua tất cả hàng hiệu chỉ là đều chỉ ở trước mặt anh mặc một lần mà thôi, sau đó cô lại bán cho của hàng hàng hiệu, đem tiền gửi vào trong thẻ lần nữa, cô rất yên tâm vì anh sẽ không phát hiện, một người đàn ông như vậy, có bao nhiêu kiêu ngạo, cô biết.
Lâm Tử Huân nhìn con gái, khẽ cắn răng, quyết định buông tha tự ái một lần: "Nghiên Nghiên, thích búp bê màu hồng phấn bên trong không? Mẹ sẽ mua cho con?"
Đôi mắt to long lanh tuyệt mỹ của Lâm Mộ Nghiên lóe sáng một chút, lại lập tức lại che giấu gạt đi: "Không tốt, mẹ kiếm tiền rất vất vả, Nghiên Nghiên không muốn mua em bé đắt tiền như thế này."
"Nghiên Nghiên. . . . . ."
Lâm Tử Huân không muốn khóc, lại không nhịn được mũi chua xót, cô phải làm thế nào với con gái biết điều như vậy? Phải làm thế nào với người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn đó đây?
Đứng ở trước tủ kính, mẹ con hai người không có phát hiện, họ đã đưa tới chú ý của không ít người, một lớn một nhỏ dung mạo tuyệt mỹ, khiến cho người đi đường đều quay đầu nhìn lại, đặc biệt là cảm giác ràng buộc giữa hai người giống như là chỉ có lẫn nhau, làm cho người ta rất là đau lòng.
Dĩ nhiên. . . . . .
Họ càng không chú ý tới, cách đó không xa có một chiếc Porsche chói mắt.
Bên trong xe, người đàn ông gỡ mắt kính xuống, một đôi mắt màu nâu nhạt mang theo ánh sáng cực kỳ thâm trầm, môi mỏng tinh xảo mím thật chặt, ngon tay trắng bệch nắm tay lái càng ngày càng chặt. . . . . .
Đó có phải là người phụ nữ hám tiền nói chủ nhật muốn đi Paris, Milan mua hàng hiệu bản số lượng có hạn, tình nhân của anh?
Ai đó có thể nói cho anh biết, cô bây giờ là đang làm gì?
Một thân hưu nhàn áo sơ mi màu tím nhạt kết hợp với quần jean ngắn, lộ ra chân thon dài trắng nõn, thêm một đôi giày xăng – đan kiểu đáng yêu bất quá là hàng rẻ tiền, sắc mặt cơ hồ không son phấn, đây rõ ràng là ăn mặc nhẹ nhàng khoan khoái, đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, mặc kệ từ sắc màu hay là hình thức, đáng chết đều là Lâm Tử Huân thích ăn mặc!
Vẻ mặt cô tràn đầy nụ cười ôn hòa mát mẻ ưu nhã, hướng về phía trước người tên tiểu tử kia cưng chiều không ngừng nếu như anh không có đoán sai, đó chính là con gái sáu tuổi trong truyền thuyết của cô! Nhưng ai có thể nói cho anh biết đứa trẻ sáu tuổi tại sao nhỏ nhắn như vậy? Anh có nên đi kiện cô ngược đãi trẻ con không?
Suy nghĩ hỗn loạn không chịu nổi!
Thiệu Diên tỉnh táo không được, nếu như không phải là vì người phụ nữ này không chịu bồi anh, anh cũng nhàm chán muốn đi tìm bạn tốt của mình để tiêu khiển, cũng sẽ không đang lái xe trên đường dừng lại thấy một màn đặc sắc như vậy đi!
Đáng chết, người phụ nữ này tốt nhất cho anh một giải thích hợp lý.
Huyệt thái dương giật giật, anh đối với Lâm Tử Huân rất hiểu rõ, đi sâu vào xương tủy, cho dù bị che mờ cũng là tạm thời hồ đồ, anh tuyệt sẽ không nhận lầm loại cảm giác này, là cô ấy, rõ ràng chính là cô ấy! Cái này có phải đại biểu là đã lộ ra một ít chân tướng bị che dấu hay không, cô lừa anh sao? Cho nên cô thật sự là. . . . . .
Đỡ cái trán, anh chau chặt chân mày, nhưng anh không thể tin được hành động của cô cao siêu như thế.
Trong một tháng này, cô ở trước mặt anh là tình nhân hoàn mỹ nhất, phóng đãng nhất, cô hoàn toàn đi ngược lại mọi thứ yêu thích của Lâm Tử Huân, cô mạnh miệng, không giống Lâm Tử Huân một dạng sợ anh, nhân nhượng anh.
Cô có chủ kiến, có tư tưởng, thỉnh thoảng cô cũng sẽ lời ngon tiếng ngọt, kể một ít lời tâm tình suồng sã, nếu là Lâm Tử Huân cũng không thể nói ra khỏi miệng, vậy cơ hồ là một người khác.
Coi như anh chết đều không thừa nhận anh đối với người phụ nữ lẳng lơ hám làm giàu này có cảm giác tò mò, mà không có cách nào lừa gạt tâm của mình, anh đối với Thiệu Huân. . . . . . Cũng có ỷ lại, mặc kệ là cô chỉ yêu tiền, cái anh muốn chỉ là một người bồi ở bên người, cho nên chỉ cần cô không có ở bên cạnh anh, anh sẽ hoảng hốt.
Anh đã từng cho rằng tìm được vật thay thế hoàn mỹ, có thể từ từ quên mất ảnh hưởng của người kia mang tới cho anh, mà bây giờ. . . . . . Lại vẫn là cô!
Nhìn mẹ con hai người đi vào của hàng hàng hóa cao cấp, một ý tưởng đáng sợ hơn chiếm lấy anh, làm cho sắc mặt anh chợt trắng bệch.
Nếu như Thiệu Huân không phải Thiệu Huân, tên tiểu tử kia không phải sáu tuổi. . . . . . Vậy nguyên nhân không phải là rõ ràng rồi hả ? Tinh thần giận dữ bắt đầu điên cuồng, đôi mắt trở nên tĩnh mịch rét lạnh, anh hy vọng chuyện tốt nhất không phải như anh đang nghĩ. . . . . . Như vậy anh quả quyết là đã bị lừa một lần rồi lại một lần.
Anh sẽ để cô biết, toàn bộ trên đời này ai cũng có thể là ngu ngốc, duy chỉ có Thiệu Diên anh là không phải
Đi giày cao gót, hít sâu một hơi bước vào nhà"Kim chủ", Lâm Tử Huân lập tức thay nụ cười ngọt ngào quyến rũ, hướng người trên ghế sa lon mặt không chút thay đổi nũng nịu: "Em tới rồi."
Một cỗ hàn ý bao quanh ở bên trong phòng, đáy lòng Lâm Tử Huân có chút lo lắng nhỏ, anh chưa bao giờ có bộ dạng này, đã xảy ra chuyện gì.
Cô cởi bỏ giày cao gót chậm rãi đi tới, khi ngồi xuống bên người anh, chân trắng nõn cố ý cọ chân của anh cười quyến rũ: "Có phải chủ nhật không bồi anh nên anh không vui phải không, đừng như vậy, không phải em đã tới sao?"
"Chủ nhật mua cái gì?" Giọng nói nhàn nhạt, anh nhìn thẳng phía trước.
"Mua rất nhiều." Lâm Tử Huân bắt đầu xem sách: "Bộ váy mới nhất của Paris quả thật làm cho em điên rồi, lần sau người ta mặc cho anh xem."
Con ngươi màu nắng của Thiệu Diên chuyển một cái, ngưng mắt nhìn gương mặt trang điểm đậm của cô, lại làm cô cứng ngắc, cô hiểu rõ anh, bình thường anh lộ ra vẻ mặt như vậy, đại biểu giận dữ, đại biểu quyết không tha thứ.
Cô sợ hãi, tránh xa anh, cố ra vẻ ngượng ngùng đứng dậy: "Em. . . . . ." Một giây kế tiếp, cổ tay của cô hung hăng bị giữ chặt, đau đến mức cô muốn rơi lệ, côcố nén quát: "Anh làm sao vậy?"
"Lâm Tử Huân, cô còn muốn giả bộ đến lúc nào."
Lâm Tử Huân. . . . . .
Ba chữ nổ ra, đại não cô trống rỗng, môi cô tái nhợt vẫn cười như cũ: "Em không hiểu anh đang nói gì."
"Cô không hiểu?" Anh lạnh lẽo nghiêm mặt đứng dậy, trên cao nhìn xuống giống y hệt Tu la kinh khủng tựa hồ muốn nuốt cô: "Có muốn tôi đem tiểu tử kia đi nghiệm DNA hay không, xem rốt cuộc nó là con ai?"
Ống tay áo khẽ bị kéo, Lâm Mộ Nghiên nâng lên khuôn mặt nho nhỏ: "Mẹ, mẹ đang nhìn cái gì?"
Ngẩn người, Lâm Tử Huân nặn ra nụ cười ôm lấy con gái, hít sâu một cái chỉ chiếc Porsche kia: "Nghiên Nghiên, thấy cái đó sao?"
Ngón tay mập mạp mềm mại, Lâm Mộ Nghiên đôi mắt ngập nước nghiêm túc vô cùng, gật đầu một cái.
"Ở trong đó. . . . . . Là ba."
Lâm Mộ Nghiên quay đầu nhìn Lâm Tử Huân, ánh mắt long lanh, cười rộ lên, mềm mại phun ra hai chữ: "Ba ba?"
"Ừ."
Đầu tựa sát con gái lẳng lặng núp ở bên cửa sổ, tâm tình của Lâm Tử Huân là hạnh phúc và cô đơn cùng tồn tại , bởi vì cự ly gần như vậy, lại giống như xa cách một đại dương.
Thời điểm khi Tề Úy và Bùi Dực vội vã chạy tới "Lưu Huỳnh", trong phòng bao Thiệu Diên đã say sắp bất tỉnh nhân sự.
Tề Úy có chút cực kỳ tức giận đem một cốc nước đá dội lên mặt Thiệu Diên, lạnh lùng nghiêm mặt ra lệnh: "Thiệu Diên, cậu đứng lên cho mình."
Một hồi rùng mình, Thiệu Diên bị lạnh lẽo tận xương tủy bị buộc mở mắt ra, sau lại thấy là Tề Úy và Bùi Dực, lại lần nữa lười biếng tựa vào trên ghế sa lon, không kiên nhẫn: "Không có việc gì đừng đến phiền mình."
Bây giờ, anh cần an tĩnh, vô cùng an tĩnh.
"Đáng chết! Bùi Dực cầm trong tay tạp chí có tin giật gân ném ở chân của Thiệu Diên, túm cổ áo của anh cưỡng bách anh nhìn: "Con mẹ nó cậu tạm thời đem Lâm Tử Huân quên đi cho mình, xem một chút những thứ này đều là cái gì."
Nhàn nhạt mở mắt ra, nhìn thấy tựa đề tạp chí mà giật mình khiến Thiệu Diên đỏ mắt, cười đến điên cuồng.
"Thú vị: Bí mật thân thế của tổng giám đốc Thiệu thị! Là Thiệu Diên hay là Lâm Diên?", "Tin đồn cha mẹ tổng giám đốc Thiệu thị ngoài ý muốn gặp nạn bỏ mình, hay là tự sát?", "Thoát khỏi Lâm gia, sáng lập công ty Thiệu thị là tay trắng dựng nghiệp hay là vong ân phụ nghĩa. . . . . ."
Nên tức giận những chân tướng này đột nhiên vô sỉ ra ánh sáng sao? Không. . . . . . Những thứ này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, tại sao phải tức giận?
Tề Úy và Bùi Dực vô cùng lo lắng, nhìn chăm chú vào Thiệu Diên để ngừa anh tùy thời điên cuồng, vậy mà bọn họ cũng sai lầm rồi, Thiệu Diên so với bất luận kẻ nào đều tỉnh táo, yên tĩnh trống rỗng trắng bệch, cười: "Các cậu đang lo lắng cái gì? Tôi thống khổ không thể thoát ra được? Yên tâm, đó không phải là cách làm của Thiệu Diên mình, nếu quả thật như vậy, thì đó cũng là việc mười năm trước mình nên làm."
Đúng vậy, mười năm trước. . . . . . Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tử Huân, thời điểm lần đầu tiên bị "bán" đến Lâm gia, thậm chí sớm hơn, thời điểm cha mẹ anh cùng nhau tự sát. . . . . .
"Diên. . . . . ." Tề Úy và Bùi Dực bất đắc dĩ nhỏ giọng.
"Huống chi. . . . . . Những thứ này đều là sự thật không phải sao?" Thiệu Diên ngửa mặt lên trời cười giễu, cười đến mức khiến Tề Úy và Bùi Dực hai người đàn ông này đều có chút đau lòng: "Mình vốn cũng không phải là Lâm Diên, chưa bao giờ là như vậy, trời mới biết mình có bao nhiêu ghét cái họ Lâm này, họ cực kì độc ác."
Nhưng tại sao phải xuất hiện Lâm Tử Huân? Là cô, là cô phá hủy tất cả, để cho anh cam nguyện trầm luân.
"Tự sát? Bọn họ vốn chính là tự sát. . . . . . Thiệu Dĩ Phong, cha của mình ở trước mặt của mình từ tầng 24 của Lâm thị nhảy xuống, tan xương nát thịt, tử vong tại chỗ. . . . . . Mẹ của mình vì ông ấy tự tự, cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm, cả phòng đỏ tươi, cho nên các cậu đều biết, mình sợ máu, mình sợ khắp nơi đầy máu. . . . . ."
"Thiệu Diên! Cậu không cần như vậy." Bùi Dực hung hăng cho Thiệu Diên một quyền, muốn làm anh thanh tỉnh.
Tề Uý kéo Bùi dực, đỡ Thiệu Diên dậy: "Đau khổ của cậu bọn mình cũng biết, cần gì ở trước mặt bọn mình làm bộ làm tịch? Việc cấp bách là phải giải quyết xong tất cả tin tức, nó đánh vào Thiệu thị sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn."
Thiệu thị. . . . . . Thiệu Diên hai mắt ờ mịt liếm máu tanh bên môi, đột nhiên cảm thấy, tất cả đều không có ý nghĩa.
Anh lại thất bại vô dụng như vậy, chân tướng tàn nhẫn năm xứa bị xé mở nhưng không muốn đối mặt, thật ra thì rất sớm trước kia, anh cũng không muốn đi đối mặt. . . . . .
Lúc đầu tiến vào Lâm gia tất cả đều là vì tùy thời báo thù, khi lông cánh đầy đủ, chuẩn bị sẵn sàng thì người kia rời đi đập vỡ tất cả, tất cả làm cho anh tuyệt vọng cũng nói cho anh biết, ý nghĩa của người kia đối với anh không gì sánh được, anh không có cách nào nói cho bất luận kẻ nào, anh không thể yêu cô, lại đã sớm đem cô khắc sâu vào trong số mạng đời đời kiếp kiếp luân hồi, khi cuộc đời anh u ám, là cô cho anh một tia sáng để duy trì nhịp đập trái tim.
Anh cho là hành hạ cô, mới có thể tìm được chính mình, chỉ chưa từng nghĩ tới, anh chỉ là muốn cô ở bên người.
Đáng tiếc đây không phải là một đề tài để chọn lựa, càng không phải là mâu thuẫn lựa chọn tình yêu và tình thân, đây chỉ là anh vừa sẩy tay liền rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Say lảo đảo đứng lên, ý thức Thiệu Diên hỗn loạn đi tới cửa, Bùi Dực muốn đuổi theo: "Cậu đi đâu vậy?"
Tề Úy lại ngăn cản Bùi Dực: "Kệ cậu ấy đi."
Thiệu Diên quay đầu lại cười cho bạn tốt an tâm, miễn cưỡng nói: "Yên tâm, mình không có việc gì, chuyện tạp chí giao cho các cậu, anh em."
Nhìn bóng lưng Thiệu Diên rời đi, Tề Úy cho Bùi Dực một biểu tình "Cậu chịu thiệt rồi": "Giao cho cậu đi, nếu đây là chuyện có liên quan đến vợ con Cẩu tử nhà cậu, vậy mình không nhúng tay vào rồi."
Bùi Dực chợt rùng mình, thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, cái tên Cẩu tử chết tiệt kia, còn muốn làm bạn bè mất tinh thần không chịu nổi. . . . . .
Anh đến rồi!
Trong bóng tối, Lâm Tử Huân chợt mở mắt ra, trái tim bình bịch nhảy dựng, có chút đổ mồ hôi ngồi dậy, chờ đợi nhịp tim bình phục, cô thận trọng không kinh động đến con gái ở bên cạnh, đi tới phòng khách uống nước.
Một ly nước lọc từ cổ họng chảy xuống, khiến Lâm Tử Huân suy nghĩ càng thêm vướng mắc, tại sao lại có cảm giác như vậy, cảm giác như anh cần cô.
Quỷ thần xui khiến đi tới bên cạnh cửa lớn, lòng bàn tay Lâm Tử Huân hơi lạnh, nhẹ nhàng mở cửa, đột nhiên nhìn thấy bóng đen quỳ gối ngồi ở cạnh cửa, cúi thấp đầu bộ dạng chính là cô đơn, để cho cô không kiềm chế được khẽ run, cư nhiên, thật sự là anh.
Lâm Tử Huân đau lòng đứng ở bên cạnh anh, đầu ngón tay đụng vào tóc đen của anh, sau đó từ từ đem đỉnh đầu anh ôm vào trong ngực, giọt nước mắt từng viên một chảy xuống: "Anh rốt cuộc muốn em làm thế nào?"
Trong ngực đỉnh đầu khẽ di động, anh ngẩng đầu, một đôi mắt mơ hồ không tiêu cự, cô si ngốc nhìn anh, biết chỉ có khi anh uống say, anh mới có thể không mang theo tính xâm lược như vậy, tay chân luống cuống như đứa bé.
"Anh làm sao vậy?" Gạt mấy sợi tóc rơi trên trán anh ra, an ủi nói.
Anh chỉ là nhìn cô, chăm chú nhìn cũng không nói chuyện, sau đó lần nữa cúi đầu tiến vào trong ngực của cô tìm ấm áp, bàn tay giữ chặt eo của cô, không chịu buông ra.
Cô bật cười, anh giống đứa bé ăn vạ vậy, vẫn là lần đầu tiên cô xấu xa nghĩ, nếu như anh cả đời đều như vậy thật tốt.
Đưa tay vịn anh, dùng sức kéo, lấy sức lực của cô thật sự khó đối phó với thân hình cao lớn của Thiệu Diên, cuối cùng, cô chỉ có thể nửa kéo nửa đem anh vào nhà.
Để anh nằm ngang trong phòng của anh, cô vội vã chạy vào nhà tắm vặn khăn lông ướt thay anh lau gương mặt, lộ dưới ánh đèn vàng, anh vẫn là người đàn ông tuấn tú, bóng râm lông mi thật dài, được ánh sáng soi rõ.
Cô nhìn anh hồi lâu, cười lên, cười đến hốc mắt nóng rực.
Anh còn hiểu được tìm đến cô, tựa hồ ở thời khắc tuyệt vọng nhất, như vậy là đủ rồi.
Đột nhiên, người đàn ông trên giường lần nữa mở mắt ra, giống như là muốn xác định người trước mắt là ai, một hồi lâu, mới an tâm đóng lại, trong miệng lẩm bẩm nói, khàn khàn mà hấp dẫn: "Không cần rời khỏi anh. . . . . . Không cần lại bỏ đi."
Tâm một trận đau đớn, cô nghiêng người cúi xuống ngực anh, nhắm mắt nghe nhịp tim an ổn của anh, thật lâu không muốn rời đi, cho đến khi trước ngực của anh bị nước mắt thấm ướt, mới có một tiếng mơ hồ nói nhỏ: "Sẽ không, sẽ không bao giờ nữa rồi."
Anh không ở trước mặt cô yếu thế, phóng thích tâm tình, cô đi không vào tim của anh, luôn là một mình liếm láp vết thương khổ sở, một đêm này, cô phá lệ đã hiểu ra một chuyện, người đàn ông này nhìn như cường đại ở trước mặt cô, thì ra là chỉ là một đứa trẻ hư, anh chỉ tổn thương người thân cận anh nhất, người nào cách anh gần nhất, anh tổn thương người đó càng sâu, bởi vì tính anh kiên định như vậy vĩnh viễn sẽ không thay đổi, mà cô, lại sai lầm một lần nữa rồi.
Cô tựa hồ không hề sợ anh, cũng không sợ đau khổ nữa, mặc kệ nguyên nhân là gì, cũng không cách nào lại đuổi cô ra xa, bởi vì cô nghe được tim của anh nói: Lâm Tử Huân, anh yêu em, bắt đầu từ rất sớm rất sớm trước kia.
Say rượu, khiến đầu Thiệu Diên đau đớn như muốn nổ tung, anh miễn cưỡng mở con mắt chua xót, lại bị một đạo ánh mặt trời chói mắt khiến cho anh lần nữa híp lại con mắt, hồi lâu, chậm rãi thích ứng mới mở ra.
Anh nhìn thấy một thiên sứ. (đương nhiên, con của thiên thần thì phải là thiên sứ)
Thân thể nho nhỏ quỳ gối bên cạnh anh, ánh mặt trời ở chung quanh nó tạo thành một vòng sáng ấm áp, tay nhỏ bé mềm mại của nó chống cằm, một đôi mắt to long lanh trên cao nhìn xuống chăm chú nhìn anh, nhìn thấy anh mở mắt ra, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả táo mượt mà có chút ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi cười rộ lên toét ra một đường cung.
Tim của anh trong phút chốc quân lính tan rã, anh đương nhiên biết nó, nó là. . . . . .
Mà nó hiển nhiên so với Thiệu Diên sớm hơn một bước, tay nhỏ bé non nớt của nó thận trọng đặt lên trên trán của anh, mềm mại nhẹ giọng gọi: "Ba, đau không?"
Thiệu Diên trừng mắt nhìn nó giống như bị điện giật, bởi vì một câu xưng hô, làm cho trái tim anh vui mừng như muốn nổ tung, anh vừa lên tiếng, lại khàn khàn khiến người khác sợ hãi: "Con gọi ta là gì?"
Lâm Mộ Nghiên không sợ hãi giọng nói của anh chút nào, nhóc con vẫn cười ngọt ngào như cũ, cánh tay ngắn ngủn mềm mại nhào tới, ôm lấy gáy của anh, cọ cọ gò má của anh: "Ba, ba là ba của con."
"Con. . . . . ."
Nước mắt nóng hổi, từ bên má chợt tràn ra, làm cho anh có cảm giác không thể tưởng tượng nổi, anh cho là mình là không có nước mắt, giống như anh không có tim không có tình cảm, nhưng chính là trong nháy mắt này, anh thẳng thắn tuyên bố mình thất bại! Bất luận đau đớn gì, bất luận quá khứ dường như đã cách xa, anh không phải thần, chỉ là một người đàn ông bình thường, anh khuất phục thực tế ấm áp.
Tay run run, anh nghĩ đẩy đứa bé ra, một khắc chạm được da thịt nó, biến thành một cái ôm quý trọng, anh ngồi dậy, đem thân thể nho nhỏ của nó ôm vào trong ngực mình, anh xác định, anh không muốn buông tay.
Lâm Mộ Nghiên chỉ là mặc cho anh ôm mình, giống như là biết anh thương tâm không dám đi quấy nhiễu, vòng gáy của anh, mềm mại gọi lần nữa: "Ba. . . . . . Ba. . . . . ."
"Ra ngoài ăn điểm tâm."
Một đạo thanh âm nhàn nhạt đột nhiên vang lên ở cửa ra vào, hù dọa Thiệu Diên lập tức buông tay ra, anh quay đầu thấy bóng dáng mảnh khảnh, vẻ mặt không có gì là lạ, tựa hồ đối với tình huống anh ôm con gái như vậy không kỳ quái chút nào.
Cô xoay người đi về phía phòng khách, để lại anh ảo não khẽ nguyền rủa, côlà lúc nào thì đứng ở cửa phòng? Đã nhìn thấy? Lần đầu tiên, anh đối mặt cô bắt đầu cảm thấy quẫn bách, rõ ràng nói cái gì cũng không muốn chính là anh, bảo cô cút cũng là anh, thế nhưng anh lại uống say chạy tới đây. . . . . .
Lâm Mộ Nghiên lại tự nhiên nhảy xuống giường, lôi kéo bàn tay Thiệu Diên: "Ba, ăn điểm tâm."
Bị con gái lôi kéo, Thiệu Diên không có chống cự, từ từ ra khỏi phòng đi về phía phòng ăn, toàn bộ đều đã quen thuộc như là ngày hôm qua, bọn họ đã từng hành hạ lẫn nhau cũng đã lùi về năm tháng. Đều xảy ra ở trong gia đình này, thậm chí cũng tràn đầy tất cả hồi ức kích tình của bọn họ.
Nhưng kể từ sau khi cô chạy trốn, anh rời đi nơi này, anh không muốn đối mặt với phòng trống không có cô, nhắc nhở anh lạnh lẽo trống rỗng.
Trên bàn ăn bữa ăn sáng bốc hơi nóng, là bữa sáng kiểu Trung anh thích, cháo thịt gà, bánh bao, bánh tiêu. Nhất định cô biết anh ghét đồ ăn sáng ngoại quốc.
Nhưng Lâm Tử Huân không có liếc anh một cái, tự gọi: "Nghiên Nghiên, cháo này mẹ đã thổi nguội, nhanh ăn rồi đi học."
"Dạ." Nhu thuận trả lời, nhưng Lâm Mộ Nghiên lại vẫn đẩy Thiệu Diên tới trên ghế ngồi: "Ba, mau ăn."
anh có chút mờ mịt, đây không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, một hồi lâu anh không nhịn được tức giận trừng mắt không nhìn người phụ nữ của anh, chỉ là. . . . . . Ừ, trước mặt con gái thế nhưng anh lại không có cách nào phát tác, không thể làm gì khác hơn là yên lặng ăn.
Lâm Mộ Nghiên ăn xong, Lâm Tử Huân lấy cặp sách đeo trên lưng cho con gái, đưa con gái đi tới cửa dịu dàng dặn dò: "Xe trường học đã đợi ở bên ngoài, tự mình ngoan ngoãn đi xuống, phải chăm chỉ đọc sách, ở cùng các bạn nhỏ thật tốt biết không?"
"Vâng." Cười ngọt ngào, Lâm Mộ Nghiên lại lướt qua mẹ đối với thuộc Thiệu Diên nâng lên tay nhỏ bé: "Ba hẹn gặp lại, ba phải ở nhà chờ Nghiên Nghiên trở lại."
Cổ họng tựa hồ bị mắc kẹt, anh không có nói chuyện, chỉ là nhìn Lâm Tử Huân đóng cửa lại.
Rốt cuộc, một phòng chỉ còn dư hai người bọn họ, anh á khẩu không trả lời được, đối với hành động vụng về không hiểu của mình như vậy, anh chợt đứng dậy, ý đồ khôi phục lại khí thế trước kia: "Lâm. . . . . ."
"Ăn xong rồi cùng em tới đây."
Lâm Tử Huân nhanh hơn một bước, dịu dàng phân phó thuận tiện đi về phía nhà tắm.
Cô. . . . . . Đây là đang ra lệnh cho anh sao? Cô sao dám ra lệnh cho anh!
Anh có chút giận dỗi đi về phía nhà tắm, mở miệng liền muốn rống giận, một giây sau đó, anh lại kinh ngạc vì bị Lâm Tử Huân kéo vào nhà tắm, đứng ở trước gương lớn, mờ mịt nhìn cô liếc anh một cái: "Đừng động."
Vì vậy thời điểm khi anh còn chưa có phản ứng kịp, cũng cảm giác cằm chợt lạnh, cúi mắt nhìn là kem cạo râu mát lạnh, cô cẩn thận thoa lên, sau đó dùng dao cạo râu chạy bằng điện bắt đầu từ từ thay anh dọn dẹp râu ria, trải qua mấy ngày nay hình tượng của anh mất tinh thần không chịu nổi, tự mình hành hạ mình.
Anh trên cao nhìn cô, lại không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì của cô, cô như vậy, làm cho anh khẩn trương, anh không có động, một hồi lâu lại kỳ quái nói: "Cái người này tại sao có thể có đồ vật đàn ông dùng?"
Lâm Tử Huân mắt đẹp khẽ đảo, biết người đàn ông ngu ngốc này đang nghĩ cái gì, vì vậy cố ý: "Trên cái thế giới này đàn ông không phải chỉ có một mình anh."
"Lâm Tử Huân!" Gầm nhẹ, anh rất bất mãn.
"Mới vừa mua." Đàn ông kích động không có não, cô trước kia làm sao vẫn bị hắn thương tổn đây? Có lẽ là cô quá yêu anh, cho nên liền bị lạc, mà bây giờ, ha ha. . . . . . Biết mình cũng là có lợi thế nhất, cô còn sợ gì đây?
Con mắt híp sâu hơn, anh tràn đầy tức giận, người phụ nữ này đang đùa anh, anh xác định! Giằng co một lúc, cô lại rất thuận lợi hoàn thành công việc trên tay, được rồi, hiện tại cũng có thể nói chuyện: "Lâm. . . . . ."
Trước ngực chợt lạnh, anh lại dừng lại: "Cô định làm gì?"
Liếc anh một cái, cô nói: "Thì ra là anh thông minh nhưng vẫn không thể hiểu động tác bây giờ của em."
Lâm Tử Huân tiếp tục động tác trong tay, đem áo sơ mi của anh từng cúc áo một cởi ra, sau đó tự nhiên bỏ áo sơ mi của anh, tiếp đó đưa tay về phía dây lưng của anh. . . . . .
Hít sâu một hơi, Thiệu Diên cau mày, chính mình có phần bị buộc đến tình huống không có lời nào để nói: "Cô bây giờ là đang ám chỉ cho tôi?"
"Đầu óc của anh trừ ân ái, còn có ý tưởng khác không?"
Lâm Tử Huân nói bình thản, càng làm cho Thiệu Diên phát điên, cô tốt bụng trước khi anh bạo rống liền nói rõ: "Đi tắm, trên anh đều là mùi rượu, em không muốn lúc Nghiên Nghiên trở lại, anh chính là cái bộ dáng bây giờ, sau khi tắm xong chúng ta lại nói chuyện."
Lâm Tử Huân nói xong, đi ra khỏi nhà tắm, suy nghĩ một chút, lần nữa xoay người nhíu mày: "Trên người anh mỗi một tấc em đều rất quen thuộc, cho nên cũng không cần xấu hổ."
Yên tĩnh mấy giây, nhà tắm rốt cuộc phát ra tiếng bạo rống: "Lâm Tử Huân! Cô tự đâm đầu vào chỗ chết."
Người phụ nữ đã tự nhiên ngồi ở phòng khách uống trà, bên môi vô thức nở nụ cười, Thiệu Diên, hiện tại cũng đến lượt em "hành hạ" anh một chút rồi.
Tác giả :
Đường Nhã