Trời Quang Mây Tạnh (Tễ Thanh)
Chương 19
Hừng đông Vệ Tích rời khỏi huyện Xương Quốc, lên thuyền ra khơi đánh cá, ngày thứ hai, thuyền thả neo ở vùng Khánh Nguyên, Vệ Tích cũng rời thuyền.
Lúc ra đi hắn đã cực kỳ dứt khoát, không hề có chút bịn rịn, hoài thương nào. Tựa như hạ lệnh cho bản thân mình: “Ngươi cần phải đi”, cứ thế không chùn bước, kiên quyết bỏ đi.
Hắn không thể nán lại, nhất định phải ngựa không dừng vó mà đi, vì có thể chưa đến một phút sau hắn sẽ đổi ý, dù cho hắn có ý chí kiên định, quyết tâm sắt đá.
Phủ Khánh Viễn là một nơi giàu có đông đúc, Vệ Tích vác mạch đao, ở chỗ này hắn cầm tiền người ta dọn dẹp tai họa cho họ, sống cuộc sống phóng túng, bất kham.
Không có việc gì hắn sẽ uống rượu đánh bạc, hoặc nằm trong căn phòng ọp ẹp rách nát, nhìn bầu trời đầy sao, lấy dao găm đẽo gỗ.
Hắn chẳng muốn một thứ gì, cũng chẳng thể nghĩ gì cả, một khi động não, sẽ bắt gặp hình ảnh hắn ngày nhớ đêm mong, một luồng hơi thở ngọt ngào, dây dưa suốt đêm không ngớt.
Thật lâu sau đó, chắc là khoảng hai tháng sau khi rời huyện Xương Quốc. Trên đường áp tải hàng hóa, tại một khoảnh rừng trúc rậm rạp, đội ngũ đụng độ toán cướp, sau khi liều mạng chiến đấu, không chết nhưng thương nặng. Vệ Tích cực kỳ mệt mỏi, tựa đầu lên đình nghỉ chân cũ nát, hắn lấy bàn tay đẫm máu lôi trâm ngọc ra, trâm ngọc vì ngăn một mũi tên cho hắn cuối cùng gãy làm đôi.
Hắn nâng trâm ngọc trong lòng bàn tay, hắn cúi đầu hôn nó, giống như hôn môi tình nhân. Hắn bắt đầu nhớ Thanh Quân điên cuồng, vì áp chế một tình yêu cuồng nhiệt sâu thâm tâm mà chịu dày vò.
Ban đêm tại dịch quán, thê lương, tối hù, đám người bị thương gào thét trắng đêm, Vệ Tích cuộn chăn lên, nằm trong căn phòng xập xệ, nghe tiếng mưa bên ngoài, nghĩ đến đêm hắn rời khỏi huyện Xương Quốc.
Cũng là một đêm mưa.
Hắn bao bọc tấm lưng Thanh Quân, hít mùi hương tóc mai bên tai cùng hơi ấm bên cổ y; hắn hôn môi Thanh Quân, tay trái hắn dán lên thắt lưng Thanh Quân, cách tầng áo lót mỏng manh, khẽ khàng thiêu đốt làn da Thanh Quân.
Hắn nắm chặt mười ngón tay Thanh Quân, áp Thanh Quân dưới cơ thể mình, bất luận là tiếng thở dốc của hai bên, hay vẫn là tiếng vang kẽo kẹt của giường gỗ, đều tan biến vào tiếng mưa rền rĩ.
Một đêm này, hắn được như nguyện.
Vô số lần, hắn nhớ lại cái đêm đó, đấy là hồi ức tuyệt đẹp nhất suốt cuộc đời này của hắn, đây vốn nên là hồi ức cuối cùng Thanh Quân để lại cho hắn.
Hắn lấy được tất cả thù lao nên có, hừng đông, hắn quần áo chỉnh tề rời khỏi phòng ngủ Thanh Quân, bọn họ đã không còn mắc nợ nhau.
Nhưng cuối cùng ta là một kẻ vô lại, một kẻ liều mạng.
Ta không tuân thủ bất luận tín ước gì.
Vệ Tích tự giễu, dán trâm bạch ngọc đã gãy bên môi.
Lần áp tải này, nếu như có thể sống mà lĩnh tiền thưởng, thì sẽ về huyện Xương Quốc, đứng từ xa xa, len lén nhìn vài lần thôi.
Thanh Quân à, si mê của ta đối với ngươi, sợ rằng chỉ đến chết mới thôi.
Nhận tiền thưởng từ thương nhân bên kia, Vệ Tích cất nó đi, mà không phải là vung tay tiêu xài hoang phí như bình thường. Hắn bí mật quay về huyện Xương Quốc, phát hiện căn nhà Thanh Quân thuê đã vắng tanh, Vệ Tích đến chỗ thuyền cá thăm dò được Thanh Quân và Hải Đường đã lên đường rời đi vào mấy ngày trước, đi về phía Khánh Nguyên.
Vệ Tích thăm dò quán trọ mà bọn họ vào ở tại Khánh Nguyên, hơn nữa từ lời của chủ quán trọ còn biết được, Thanh Quân và Hải Đường muốn đi du lịch danh thắng di tích. Vệ Tích đã từng là thám tử Hoàng Thành Ty, hắn biết hỏi thăm làm sao, biết phân biệt rõ tin tức ra sao, truy đuổi dấu vết thế nào.
Thanh Quân tuyệt không có hứng đi ngao du sơn thủy, y mặc thành một thư sinh, mang theo bọc hành lý to, hẳn là muốn đến nơi nào đó. Sắp đến Thanh Minh rồi, chắc chắn y muốn lên Hoa Sơn bái tế.
Trên Hoa Sơn, mai táng Tử Huyền chân nhân – người thân nhất của Thanh Quân; cũng mai táng tình yêu chân thành nhất cuộc đời Thanh Quân – Hàn Kỳ Minh.
Vệ Tích biết rất nhiều về Hàn Kỳ Minh, khi còn nhỏ người này theo cha là Hàn Xước lên đỉnh Lạc Nhạn trên Hoa Sơn thăm viếng Tử Huyền chân nhân, mà khi đó Tử Huyền chân nhân lại đang nuôi nấng Thanh Quân.
Bọn họ đương nhiên kết thành bạn.
Có điều tới chuyện tại sao bọn họ lại yêu nhau, Vệ Tích chẳng thể nào biết được.
Nhưng Vệ Tích từng nghe sư phụ Quảng Thẩm thuật lại tình cảnh bao vây Hoa Sơn ngày đó. Thật ra Quảng Thẩm cũng không tận mắt chứng kiến, lúc đó ông ấy đang canh chừng quán chủ Tĩnh Huyền, nhưng Quảng Thẩm nghe người khác nhắc đến, ông ấy biết tình hình cụ thể chi tiết.
Vệ Quốc công dẫn dắt đội quân đến trước nhà gỗ, cha con họ Hàn, Thanh Quân, Tử Huyền chân nhân đúng lúc đều có mặt. Hà Xước và Tử Huyền rút kiếm ngăn binh sĩ, để hai thiếu niên trốn lên phía đỉnh Lạc Nhạn.
Địa thế đỉnh Lạc Nhạn hiểm trở dị thường, cách duy nhất đi từ hồ băng lên đỉnh Lạc Nhạn là thông qua xích sắt treo lửng lơ giữa tầng trời. Ngày đó, đỉnh Lạc Nhạn đông nghịt thám tử của Hoàng Thành Ty, kẻ nào cũng võ nghệ cao cường.
Hai thiếu niên, cho dù có võ công cao đến đâu, cũng tuyệt không phải đối thủ.
Hàn Kỳ Minh bị ép tự sát, Thanh Quân suy sụp, không phản kháng nữa.
Cho dù là thám tử thâm tâm tàn khốc, cũng sẽ nhắc đến tình cảnh sinh ly tử biệt của hai thiếu niên này, Hàn Kỳ Minh lấy cái chết để mở đường sống, nụ hôn trong nước mắt của Thanh Quân. Đây là một mối tình kinh thế hãi tục.
Ở trong lòng Thanh Quân, sẽ không có người tên Hàn Kỳ Minh, cho dù vẻ ngoài tương đồng, tính tình cũng giống, thiếu nhiên chính trực như Hàn Tễ Cảnh. Thanh Quân nhìn thấy Hàn Kỳ Minh từ trên người Tễ Cảnh, chung quy Thanh Quân vẫn chỉ là trầm mê Hàn Kỳ Minh.
Tình yêu trên cõi đời này, có thể duy trì dăm ba năm đã tính là si tình, sinh tử vĩnh cách hơn mười năm, nhớ mãi không quên, có thể nói là ma chướng.
Hàn Kỳ Minh là mối tình suốt đời này của Thanh Quân, Vệ Tích hiểu rất rõ. Những năm tháng hắn làm bạn với Thanh Quân ở Hoàng Nhạc, tận mắt chứng kiến Thanh Quan tư uất phát điên, hắn đã từng chăm sóc Thanh Quân những ngày thần trí mơ hồ, nghe Thanh Quân nằm trong ngực hắn lẩm bẩm, kể rõ nhớ thương vô tận.
Ta thật là một tên ác nhân.
Vệ Tích nghĩ.
Hắn có thể khiến Thanh Quân cởi quần áo, chỉ là vì mình hiểu rõ Thanh Quân như lòng bàn tay, hắn biết là một người nặng tình nghĩa, người như vậy sẽ quan tâm sự hi sinh của người khác vì mình, sẽ áy náy. Người này suốt đời vì tình mà khốn khổ, vì tình mà đắn đo.
Song dù vậy, Vệ Tích cũng có thể thấy rõ tội ác của bản thân, hơn nữa còn vì điều mình đạt được mà mừng rỡ như điên.
Năm đó ngươi mười sáu tuổi, yêu một người chết, đến chết mới thôi.
Năm đó ta mười sáu tuổi, gặp phải ngươi, từ đây ma chướng, trầm mê ngươi, e là đến chết cũng không được giải thoát.
Nếu hóa thành hồn phách, chỉ sợ lại muốn theo cạnh ngươi.
Trên đỉnh Lạc Nhạn, đêm lạnh, bông tuyết bay lượn. Y vùi mình trong chăn lông, ngủ say xưa. Vệ Tích đội gió tuyết, ngồi trên ngọn cây quan sát hồi lâu. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất, thu nhặt cành cây, im hơi lặng tiếng lại gần.
Cơi thêm lửa, thêm củi.
Hắn che giấu dấu chân thật kỹ càng, lại duy bỏ sót dấu chân bên cạnh đống lửa.
Tuyết còn đang hạ, sẽ che giấu hết mọi vết tích.
Đêm này, Vệ Tích đang canh chừng bảo vệ Thanh Quân, hắn núp xa xa, đào lớp tuyết dày, trốn bên trong động tuyết. Hắn biết nơi này là đạo quán hoàng gia, hắn biết rõ nếu như người trong hoàng thành kia vẫn không buông chuyện truy bắt Thanh Quân, thì sẽ bố trí thám tử xung quanh đây.
Thanh Minh trên đỉnh Lạc Nhạn, là một nơi đáng để đi.
Sáng sớm, Thanh Quân đứng dậy, tiếp tục leo.
Dù cho vóc người y cường tráng, cũng có mấy lần suýt rơi xuống vực, Vệ Tích nhìn từ xa, tim gần như muốn rớt theo.
Dù cho sau nhiều năm như vậy, người nọ, vẫn khiến ngươi không để ý tính mệnh sao?
Vệ Tích biết hắn không hề có tư cách đố kỵ với Hàn Kỳ Minh, nhưng lại phải chịu sự dằn vặt vì tình yêu và đố kỵ trong lòng.
Ngước lên có thể thấy xích sắt bên trên, trong mây khói lượn lỡ, một người đàn ông đeo kiếm, thân nhẹ như yến phóng qua, Thanh Quân bỗng nhiên ngừng leo, y nhận ra bảo kiếm và mặt mũi người đó.
Vệ Tích đứng ở một đầu xích sắt, trên đỉnh Lạc Nạn, hắn lạnh lùng thăm dò vị khách không mời mà đến, có khoảng khắc, hắn gần như muốn giết chết gã.
Tiết Thanh Minh trên đỉnh Lạc Nhạn, ba người tụ tập, Vệ Tích, Thanh Quân, Hàn Tễ Cảnh.
Lúc ra đi hắn đã cực kỳ dứt khoát, không hề có chút bịn rịn, hoài thương nào. Tựa như hạ lệnh cho bản thân mình: “Ngươi cần phải đi”, cứ thế không chùn bước, kiên quyết bỏ đi.
Hắn không thể nán lại, nhất định phải ngựa không dừng vó mà đi, vì có thể chưa đến một phút sau hắn sẽ đổi ý, dù cho hắn có ý chí kiên định, quyết tâm sắt đá.
Phủ Khánh Viễn là một nơi giàu có đông đúc, Vệ Tích vác mạch đao, ở chỗ này hắn cầm tiền người ta dọn dẹp tai họa cho họ, sống cuộc sống phóng túng, bất kham.
Không có việc gì hắn sẽ uống rượu đánh bạc, hoặc nằm trong căn phòng ọp ẹp rách nát, nhìn bầu trời đầy sao, lấy dao găm đẽo gỗ.
Hắn chẳng muốn một thứ gì, cũng chẳng thể nghĩ gì cả, một khi động não, sẽ bắt gặp hình ảnh hắn ngày nhớ đêm mong, một luồng hơi thở ngọt ngào, dây dưa suốt đêm không ngớt.
Thật lâu sau đó, chắc là khoảng hai tháng sau khi rời huyện Xương Quốc. Trên đường áp tải hàng hóa, tại một khoảnh rừng trúc rậm rạp, đội ngũ đụng độ toán cướp, sau khi liều mạng chiến đấu, không chết nhưng thương nặng. Vệ Tích cực kỳ mệt mỏi, tựa đầu lên đình nghỉ chân cũ nát, hắn lấy bàn tay đẫm máu lôi trâm ngọc ra, trâm ngọc vì ngăn một mũi tên cho hắn cuối cùng gãy làm đôi.
Hắn nâng trâm ngọc trong lòng bàn tay, hắn cúi đầu hôn nó, giống như hôn môi tình nhân. Hắn bắt đầu nhớ Thanh Quân điên cuồng, vì áp chế một tình yêu cuồng nhiệt sâu thâm tâm mà chịu dày vò.
Ban đêm tại dịch quán, thê lương, tối hù, đám người bị thương gào thét trắng đêm, Vệ Tích cuộn chăn lên, nằm trong căn phòng xập xệ, nghe tiếng mưa bên ngoài, nghĩ đến đêm hắn rời khỏi huyện Xương Quốc.
Cũng là một đêm mưa.
Hắn bao bọc tấm lưng Thanh Quân, hít mùi hương tóc mai bên tai cùng hơi ấm bên cổ y; hắn hôn môi Thanh Quân, tay trái hắn dán lên thắt lưng Thanh Quân, cách tầng áo lót mỏng manh, khẽ khàng thiêu đốt làn da Thanh Quân.
Hắn nắm chặt mười ngón tay Thanh Quân, áp Thanh Quân dưới cơ thể mình, bất luận là tiếng thở dốc của hai bên, hay vẫn là tiếng vang kẽo kẹt của giường gỗ, đều tan biến vào tiếng mưa rền rĩ.
Một đêm này, hắn được như nguyện.
Vô số lần, hắn nhớ lại cái đêm đó, đấy là hồi ức tuyệt đẹp nhất suốt cuộc đời này của hắn, đây vốn nên là hồi ức cuối cùng Thanh Quân để lại cho hắn.
Hắn lấy được tất cả thù lao nên có, hừng đông, hắn quần áo chỉnh tề rời khỏi phòng ngủ Thanh Quân, bọn họ đã không còn mắc nợ nhau.
Nhưng cuối cùng ta là một kẻ vô lại, một kẻ liều mạng.
Ta không tuân thủ bất luận tín ước gì.
Vệ Tích tự giễu, dán trâm bạch ngọc đã gãy bên môi.
Lần áp tải này, nếu như có thể sống mà lĩnh tiền thưởng, thì sẽ về huyện Xương Quốc, đứng từ xa xa, len lén nhìn vài lần thôi.
Thanh Quân à, si mê của ta đối với ngươi, sợ rằng chỉ đến chết mới thôi.
Nhận tiền thưởng từ thương nhân bên kia, Vệ Tích cất nó đi, mà không phải là vung tay tiêu xài hoang phí như bình thường. Hắn bí mật quay về huyện Xương Quốc, phát hiện căn nhà Thanh Quân thuê đã vắng tanh, Vệ Tích đến chỗ thuyền cá thăm dò được Thanh Quân và Hải Đường đã lên đường rời đi vào mấy ngày trước, đi về phía Khánh Nguyên.
Vệ Tích thăm dò quán trọ mà bọn họ vào ở tại Khánh Nguyên, hơn nữa từ lời của chủ quán trọ còn biết được, Thanh Quân và Hải Đường muốn đi du lịch danh thắng di tích. Vệ Tích đã từng là thám tử Hoàng Thành Ty, hắn biết hỏi thăm làm sao, biết phân biệt rõ tin tức ra sao, truy đuổi dấu vết thế nào.
Thanh Quân tuyệt không có hứng đi ngao du sơn thủy, y mặc thành một thư sinh, mang theo bọc hành lý to, hẳn là muốn đến nơi nào đó. Sắp đến Thanh Minh rồi, chắc chắn y muốn lên Hoa Sơn bái tế.
Trên Hoa Sơn, mai táng Tử Huyền chân nhân – người thân nhất của Thanh Quân; cũng mai táng tình yêu chân thành nhất cuộc đời Thanh Quân – Hàn Kỳ Minh.
Vệ Tích biết rất nhiều về Hàn Kỳ Minh, khi còn nhỏ người này theo cha là Hàn Xước lên đỉnh Lạc Nhạn trên Hoa Sơn thăm viếng Tử Huyền chân nhân, mà khi đó Tử Huyền chân nhân lại đang nuôi nấng Thanh Quân.
Bọn họ đương nhiên kết thành bạn.
Có điều tới chuyện tại sao bọn họ lại yêu nhau, Vệ Tích chẳng thể nào biết được.
Nhưng Vệ Tích từng nghe sư phụ Quảng Thẩm thuật lại tình cảnh bao vây Hoa Sơn ngày đó. Thật ra Quảng Thẩm cũng không tận mắt chứng kiến, lúc đó ông ấy đang canh chừng quán chủ Tĩnh Huyền, nhưng Quảng Thẩm nghe người khác nhắc đến, ông ấy biết tình hình cụ thể chi tiết.
Vệ Quốc công dẫn dắt đội quân đến trước nhà gỗ, cha con họ Hàn, Thanh Quân, Tử Huyền chân nhân đúng lúc đều có mặt. Hà Xước và Tử Huyền rút kiếm ngăn binh sĩ, để hai thiếu niên trốn lên phía đỉnh Lạc Nhạn.
Địa thế đỉnh Lạc Nhạn hiểm trở dị thường, cách duy nhất đi từ hồ băng lên đỉnh Lạc Nhạn là thông qua xích sắt treo lửng lơ giữa tầng trời. Ngày đó, đỉnh Lạc Nhạn đông nghịt thám tử của Hoàng Thành Ty, kẻ nào cũng võ nghệ cao cường.
Hai thiếu niên, cho dù có võ công cao đến đâu, cũng tuyệt không phải đối thủ.
Hàn Kỳ Minh bị ép tự sát, Thanh Quân suy sụp, không phản kháng nữa.
Cho dù là thám tử thâm tâm tàn khốc, cũng sẽ nhắc đến tình cảnh sinh ly tử biệt của hai thiếu niên này, Hàn Kỳ Minh lấy cái chết để mở đường sống, nụ hôn trong nước mắt của Thanh Quân. Đây là một mối tình kinh thế hãi tục.
Ở trong lòng Thanh Quân, sẽ không có người tên Hàn Kỳ Minh, cho dù vẻ ngoài tương đồng, tính tình cũng giống, thiếu nhiên chính trực như Hàn Tễ Cảnh. Thanh Quân nhìn thấy Hàn Kỳ Minh từ trên người Tễ Cảnh, chung quy Thanh Quân vẫn chỉ là trầm mê Hàn Kỳ Minh.
Tình yêu trên cõi đời này, có thể duy trì dăm ba năm đã tính là si tình, sinh tử vĩnh cách hơn mười năm, nhớ mãi không quên, có thể nói là ma chướng.
Hàn Kỳ Minh là mối tình suốt đời này của Thanh Quân, Vệ Tích hiểu rất rõ. Những năm tháng hắn làm bạn với Thanh Quân ở Hoàng Nhạc, tận mắt chứng kiến Thanh Quan tư uất phát điên, hắn đã từng chăm sóc Thanh Quân những ngày thần trí mơ hồ, nghe Thanh Quân nằm trong ngực hắn lẩm bẩm, kể rõ nhớ thương vô tận.
Ta thật là một tên ác nhân.
Vệ Tích nghĩ.
Hắn có thể khiến Thanh Quân cởi quần áo, chỉ là vì mình hiểu rõ Thanh Quân như lòng bàn tay, hắn biết là một người nặng tình nghĩa, người như vậy sẽ quan tâm sự hi sinh của người khác vì mình, sẽ áy náy. Người này suốt đời vì tình mà khốn khổ, vì tình mà đắn đo.
Song dù vậy, Vệ Tích cũng có thể thấy rõ tội ác của bản thân, hơn nữa còn vì điều mình đạt được mà mừng rỡ như điên.
Năm đó ngươi mười sáu tuổi, yêu một người chết, đến chết mới thôi.
Năm đó ta mười sáu tuổi, gặp phải ngươi, từ đây ma chướng, trầm mê ngươi, e là đến chết cũng không được giải thoát.
Nếu hóa thành hồn phách, chỉ sợ lại muốn theo cạnh ngươi.
Trên đỉnh Lạc Nhạn, đêm lạnh, bông tuyết bay lượn. Y vùi mình trong chăn lông, ngủ say xưa. Vệ Tích đội gió tuyết, ngồi trên ngọn cây quan sát hồi lâu. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất, thu nhặt cành cây, im hơi lặng tiếng lại gần.
Cơi thêm lửa, thêm củi.
Hắn che giấu dấu chân thật kỹ càng, lại duy bỏ sót dấu chân bên cạnh đống lửa.
Tuyết còn đang hạ, sẽ che giấu hết mọi vết tích.
Đêm này, Vệ Tích đang canh chừng bảo vệ Thanh Quân, hắn núp xa xa, đào lớp tuyết dày, trốn bên trong động tuyết. Hắn biết nơi này là đạo quán hoàng gia, hắn biết rõ nếu như người trong hoàng thành kia vẫn không buông chuyện truy bắt Thanh Quân, thì sẽ bố trí thám tử xung quanh đây.
Thanh Minh trên đỉnh Lạc Nhạn, là một nơi đáng để đi.
Sáng sớm, Thanh Quân đứng dậy, tiếp tục leo.
Dù cho vóc người y cường tráng, cũng có mấy lần suýt rơi xuống vực, Vệ Tích nhìn từ xa, tim gần như muốn rớt theo.
Dù cho sau nhiều năm như vậy, người nọ, vẫn khiến ngươi không để ý tính mệnh sao?
Vệ Tích biết hắn không hề có tư cách đố kỵ với Hàn Kỳ Minh, nhưng lại phải chịu sự dằn vặt vì tình yêu và đố kỵ trong lòng.
Ngước lên có thể thấy xích sắt bên trên, trong mây khói lượn lỡ, một người đàn ông đeo kiếm, thân nhẹ như yến phóng qua, Thanh Quân bỗng nhiên ngừng leo, y nhận ra bảo kiếm và mặt mũi người đó.
Vệ Tích đứng ở một đầu xích sắt, trên đỉnh Lạc Nạn, hắn lạnh lùng thăm dò vị khách không mời mà đến, có khoảng khắc, hắn gần như muốn giết chết gã.
Tiết Thanh Minh trên đỉnh Lạc Nhạn, ba người tụ tập, Vệ Tích, Thanh Quân, Hàn Tễ Cảnh.
Tác giả :
Vũ Vũ