Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn
Chương 63: Đến trễ
Nhã Muội hoảng sợ tông cửa chạy ra ngoài. Tại sao nàng lại bất cẩn không xé nát mảnh giấy kia cơ chứ? Tại sao lại để cho Trường Thanh nhặt được thư cầu cứu nàng gửi cho Kỳ Hưng. Sư ca đang rất tức giận, cực kỳ tức giận. Đằng sau chiếc mặt nạ bạc kia, Nhã Muội có thể nhìn thấy được đôi mắt đang nheo lại đầy hiểm độc của y. Nàng biết chắc mình sẽ sớm đến chỗ nút thắt trong kịch bản. Nàng sẽ là lý do kích động quân triều đình tiến công. Người chết không biết nói. Cái chết của Nhã Muội chính là đáp án tốt nhất cho kết cục sau cùng.
Sơn trang trên đỉnh núi chỉ có một lối lên xuống đã có người của Trường Thanh trấn giữ. Nàng chạy ra sân, nhìn khắp nơi, hoang mang hoảng sợ. Bốn bề đều là vách đá cheo leo, Nhã Muội không cách nào thoát thân được. Nàng bật khóc nức nở, lao đến phòng của Chân Duyên.
- Nhị tỷ, mau cứu muội. Nhị tỷ ...Nhưng tiếng kêu gào của nàng mau chóng bị bịt lại bởi một bàn tay to lớn. Mấy gã hộ pháp của Trường Thanh đã nhanh chóng đuổi kịp đến nơi.
- Trói lại, bắt nó im mồm không được hét nữa. Việc đã đến nước này, cứ tuần tự làm theo kế họach thôi.Giọng của y nghe đều đều, giá lạnh không chút cảm xúc. Giận dữ muốn giết người, mà có thể bình thản ra lệnh được như thế sao. Nhã Muội vùng vẫy, muốn đi tìm sinh cơ duy nhất. Trên thế giới này, người có thể cứu được nàng chỉ có Chân Duyên mà thôi.
Những gã hộ pháp to khổng lồ kéo Nhã Muội lôi đi xềnh xệch. Nàng có thể nhìn thấy cảnh cửa cuối hành lang mở bật ra, có thể thấy nhị tỷ đã rời khỏi phòng. Nhưng Trường Thanh đã rất mau chóng đứng trước mặt Chân Duyên để cản tầm nhìn lại. Nàng tuyệt vọng vùng vẫy lần cuối trước khi bị lôi vào phòng. Đến cuối cùng, nhị tỷ cũng không cách nào cứu được Nhã Muội rồi.
^_^
Chân Duyên mệt mỏi đứng tựa vào cửa, Trường Thanh đã mau chóng đỡ lấy nàng, nâng niu như một chiếc bình pha lê dễ vỡ.
- Tại sao nàng lại ra đây? - Y trầm giọng trách mắng.
- Thiếp nghe tiếng tứ muội.Chân Duyên hoang mang nhìn ra vườn hoa vắng lặng không một bóng người. Chỉ có tiếng gió ù ù như đang trêu ghẹo nàng.
- Nhã Muội nào có kêu gọi gì đâu. Nó đang dọn đồ. - Y vừa nói vừa ôm nàng mang vào phòng - Chúng ta chuẩn bị thoát ly Cấm sơn được rồi.
- Thật sao? - Chân Duyên kêu lên mừng rỡ.
- Đúng vậy. Ta đã hứa với tiểu Duyên, nhất định sẽ làm được.Y cười thật nhẹ nhàng, dìu Chân Duyên ngồi xuống giường. Vì vết thương trên lưng nàng, Trường Thanh dù muốn ôm, cũng không dám mạnh tay động vào. Y chỉ có thể để nàng tự vào ngực mình, tay nắm lấy tay để chia sẽ sự quan tâm.
- Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta không cách nào có thể trở về Tiết Châu được. Chân Duyên, nàng theo ta chạy trốn, liệu có hối hận không? - Y khẽ hôn lên trán nàng.
- Nếu không ở bên chàng, thiếp mới phải hối hận cả đời.
- Ta không thể mang lại thứ gì tốt cho tiểu Duyên cả.
- Chẳng phải chàng là thứ tốt nhất sao, đương kim trạng nguyên. Thiếp đã nhận được trái tim của chàng, sao lại còn chê không có thứ gì tốt. - Chân Duyên cười nhẹ.Chỉ thấy Trường Thanh xúc động nắm tay nàng thật chặt. Y lại hôn lên trán Chân Duyên, quyến luyến thương yêu.
- Sắp rồi, chúng ta sắp thoát khỏi mớ rối rắm điên khùng này rồi. - Trường Thanh hít từng hơi nặng nhọc.
- Thuỷ Linh, chàng đừng kích động quá. Nhịp tim chàng đang đập rất nhanh đây này. - Nàng vuốt nhẹ trước ngực y.
- Ừ, ta biết rồi.Y tập trung xua đuổi những hình ảnh hoa lệ mà mình đã mơ về tương lai. Ý nghĩ được cùng nàng tiêu dao khoái hoạt làm y đã bỏ quên thứ quan trọng nhất, căn bệnh của mình. Nếu còn thổ huyết vài lần nữa, chắc chắn y sẽ không sống nổi. Trường Thanh phải giữ cho tâm ý cuả mình điều hoà. Bất nộ, bất hỷ mới là con đường giúp y sống dài lâu với Chân Duyên được.
- Tối nay sẽ khởi hành. - Y lạnh giọng thông báo lại một lần nữa.
- Thiếp đã rõ rồi. - Chân Duyên gật đầu.Trường Thanh kéo nàng ra, nhìn vào gương mặt đang mỉm cười dịu dàng. Chân Duyên dù có giận dữ, có e thẹn thì đều xinh đẹp như nhau cả. Y đã yêu nàng, thì dù Chân Duyên có biến đổi thế nào cũng không giảm đi yêu thương được. Dù nàng có dưỡng thân như lu lớn, hay gầy yếu như que củi y cũng vẫn cứ yêu.
- Sau này phải tẩm bổ lại như trước mới được. - Trường Thanh vuốt ve gò má tiều tuỵ của nàng.
- Lại giống như lúc trước, đè chàng xém chết sao? - Nàng tinh nghịch nháy mắt.
- Ta không sợ là được rồi.Y mỉm cười đáp trả nàng, sau đó những ngón tay lại mâm mê từng đường nét trên mặt nàng. Trường Thanh như muốn hoạ lại dụng mạo của Chân Duyên, muốn khắc cốt ghi tâm, dù có nhắm mắt lại vẫn có thể dễ dàng vẽ ra được trên giấy. Ngón tay y chạm vào môi nàng, nghe đê mê tê dại. Trường Thanh tiến lại gần nàng, sau cùng dùng miệng mình hôn lên những cánh sen hồng kia.
Tình yêu chưa bao giờ đơn giản và dễ dàng đến thế. Hai trái tim cùng đập một nhịp, trong đôi mắt cũng chỉ tràn ngập hình ảnh đối phương. Được chạm vào nàng, được bày tỏ nỗi lòng mình và được nàng chấp nhận. Phải chi thế gian này chỉ toàn là những điều dễ dàng như thế. Đôi lúc, con người có thói quen làm phức tạp mọi thứ lên. Sao khi quý mến, lại không dám nhìn? Sao khi muốn gặp, lại không dám gọi? Khi ở bên nhau, sao còn e ấp? Lời yêu có sẵn trong tim, sao lại không nói ra?
- Chân Duyên, ta yêu nàng. - Trường Thanh thì thầm vào tai người tình.Chân Duyên lại cười rất tươi tắn. Nàng cầm tay y, ôm vào trong lòng.
- Thiếp cũng yêu chàng, Thuỷ Linh.Hai người trong phòng tình nồng ý mật đến chừng nào, kẻ bị nhốt trong phòng kia càng bi thống cỡ ấy. Nàng sợ hãi cho tính mạng mình, lại càng lo lắng cho nhị tỷ bị kẻ độc ác đó lừa gạt.
“Mạng của Nhã Muội dẫu mất, hai mươi năm sau ta lại thành một hảo hán. Nhưng nhị tỷ ơi, tỷ đã trao lầm trái tim cho giặc rồi. Cớ sao quốc gia này có hàng ngàn hàng vạn người, tỷ không yêu, lại chọn ngay một người họ Lưu để trao thân gửi phận. Hai gia tộc vốn là tử thù không đội trời chung, sao tỷ còn đâm đầu vào cái vực sâu vạn trượng này. Ông trời ơi, nguyệt lão kia thật sự đã lú lẫn quá rồi. Tại sao lại kết nên nghiệt duyên, khiến người ta thiên thu thống hận?”
Nhưng Nhã Muội còn chưa than khóc, la hét cho đã đời thì đã bị người ta điểm vào á huyệt. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ khác đổ dược vào miệng mình, sau đó từng kiện, từng kiện quần áo bị tước đoạt khỏi người nàng.
^_^
Đường hầm gần nhất dẫn vào trong Cấm sơn đã bị Hoài Việt châm ngòi nổ sập. Kỳ Hưng dẫn người vào đành phải thất thểu chạy trở ra. Y cầm lấy bản đồ, so lại lần nữa các vị trí để tìm kiếm lối vào tiếp theo. “Hoài Việt cũng đã đi suốt đêm không về, chẳng biết có chuyện gì bất trắc xảy ra không ?”
Không thể nào có chuyện vì phát hiện gian tế mà đám người Lưu Gia lại lấy đất lấp hang. Y dẫn người lên trên mặt đất, phát hiện nhiều hố sụp lồi lõm rất kỳ lạ. Vụ sụp hầm là do cố ý hay tai nạn thì chưa biết tới. Kỳ Hưng chỉ biết con đường của mình bây giờ đã bị cắt ngang giữa chừng rồi.
Mười mật sứ y dẫn theo đều là cao thủ khinh công. Kỳ Hưng nhún người, điểm chân nhảy lên, đám thuộc hạ đều có thể đồng loạt bám theo bén gót. Cao thủ đệ nhất, các chủ Thính Phong mà hành sự, bọn họ được đi cùng đã là vạn phần vinh hạnh đáng tự hào rồi. Mười một người lướt soàn soạt vượt qua rừng cây, bóng hình chỉ hư ảo như cơn gió thoảng. Kỳ Hưng giữ cho mình không quá kích động, lúc y mà tung hết sức, sẽ chẳng kẻ nào có thể đuổi theo kịp.
Đã nhiều lần, mật sứ theo dõi Cấm sơn ghi chú chi tiết về vùng phụ cận xung quanh. Kết hợp với bản đồ mà Hoài Việt cung cấp, họ đã có thể tìm thấy lối vào kế tiếp. Lần này, dẫu biết bước vào long đàm hổ huyệt, Kỳ Hưng cũng không thể chùn bước. Lời kêu cứu thống thiết của Nhã Muội, y không thể bỏ mặc ngoài tai.
“Ta xin lỗi, vô vàn xin lỗi.” Y tự mình lẩm nhẩm trong đầu. “Nếu ngày đó không giận quá mất khôn, đã chẳng đẩy nàng đến tuyệt lộ hôm nay.”
Tuy y ra vẻ điềm tĩnh sáng suốt, nhưng kỳ thật lại là người khốc liệt dễ nổi giận nhất. Bình thường cố dấu diềm điểm yếu này, một khi phát ra, chỉ có thể nói là bùng nổ điên cuồng. Ngày hôm đó dẫu thấy bắt cóc, Kỳ Hưng cũng có thể cột bao dùm, tiễn người lên đường. Ngay hôm nay chỉ cần nhận được lời nhờ cậy van xin, y cũng có thể không màng tính mạng xông vào biển lửa cứu người. Kẻ tỏ ra phức tạp, đôi khi lại là người rất đơn giản. Đối phó với Kỳ Hưng chỉ cần nhớ năm chữ “Chịu mềm, không chịu cứng” là dễ dàng đắc thủ thành công nhất.
Đáng tiếc lần này Nhã Muội đã xuống nước hơi bị muộn. Mà cũng có khi Kỳ Hưng đã xui xẻo đến trễ không chừng. Chưa kịp xông vào Cấm sơn, thì bọn Lưu Gia đã tự mình chui ra. Nhóm năm người bí ẩn è ạch khiêng theo một bao tải lớn. Kỳ Hưng đột ngột nghe trái tim nghẹn đi một nhịp.
“Đừng bao giờ xảy ra chuyện nha. Đừng bao giờ gặp bất trắc nha.”
Y phẩy tay, cả nhóm ngay lập tức tập kích đám người hành tung mờ ám kia. Họ tóm được bao tải mang đi mà thầm run rẩy trong lòng. Mùi máu tanh cùng với kích cỡ thế này, hình như là có người trong đó. Hai người đặt bao tải xuống đất, Kỳ Hưng đích thân chạy để mở bao ra.
Dây cũng là do y cột, khi mở ra lại không phải là thứ cũ. Thứ trong mắt Kỳ Hưng chỉ là một xác chết đẫm máu, không rõ hình dạng con người. Bị rơi từ trên núi cao xuống, dung mạo nạn nhân đã hoàn toàn bị huỷ hoại. Chỉ có y phục nữ nhân hoa lệ là còn có thể nhận ra được. Ngọc bội cùng hoa tai của nàng đã giúp gợi nhớ về tiểu thư Lâm Nhã Muội mất tích mấy tháng qua.
Kỳ Hưng nghe không gian quanh mình sụp đổ gãy vụn. Y đã hại nàng rồi, y đã đến trễ rồi.
Sơn trang trên đỉnh núi chỉ có một lối lên xuống đã có người của Trường Thanh trấn giữ. Nàng chạy ra sân, nhìn khắp nơi, hoang mang hoảng sợ. Bốn bề đều là vách đá cheo leo, Nhã Muội không cách nào thoát thân được. Nàng bật khóc nức nở, lao đến phòng của Chân Duyên.
- Nhị tỷ, mau cứu muội. Nhị tỷ ...Nhưng tiếng kêu gào của nàng mau chóng bị bịt lại bởi một bàn tay to lớn. Mấy gã hộ pháp của Trường Thanh đã nhanh chóng đuổi kịp đến nơi.
- Trói lại, bắt nó im mồm không được hét nữa. Việc đã đến nước này, cứ tuần tự làm theo kế họach thôi.Giọng của y nghe đều đều, giá lạnh không chút cảm xúc. Giận dữ muốn giết người, mà có thể bình thản ra lệnh được như thế sao. Nhã Muội vùng vẫy, muốn đi tìm sinh cơ duy nhất. Trên thế giới này, người có thể cứu được nàng chỉ có Chân Duyên mà thôi.
Những gã hộ pháp to khổng lồ kéo Nhã Muội lôi đi xềnh xệch. Nàng có thể nhìn thấy cảnh cửa cuối hành lang mở bật ra, có thể thấy nhị tỷ đã rời khỏi phòng. Nhưng Trường Thanh đã rất mau chóng đứng trước mặt Chân Duyên để cản tầm nhìn lại. Nàng tuyệt vọng vùng vẫy lần cuối trước khi bị lôi vào phòng. Đến cuối cùng, nhị tỷ cũng không cách nào cứu được Nhã Muội rồi.
^_^
Chân Duyên mệt mỏi đứng tựa vào cửa, Trường Thanh đã mau chóng đỡ lấy nàng, nâng niu như một chiếc bình pha lê dễ vỡ.
- Tại sao nàng lại ra đây? - Y trầm giọng trách mắng.
- Thiếp nghe tiếng tứ muội.Chân Duyên hoang mang nhìn ra vườn hoa vắng lặng không một bóng người. Chỉ có tiếng gió ù ù như đang trêu ghẹo nàng.
- Nhã Muội nào có kêu gọi gì đâu. Nó đang dọn đồ. - Y vừa nói vừa ôm nàng mang vào phòng - Chúng ta chuẩn bị thoát ly Cấm sơn được rồi.
- Thật sao? - Chân Duyên kêu lên mừng rỡ.
- Đúng vậy. Ta đã hứa với tiểu Duyên, nhất định sẽ làm được.Y cười thật nhẹ nhàng, dìu Chân Duyên ngồi xuống giường. Vì vết thương trên lưng nàng, Trường Thanh dù muốn ôm, cũng không dám mạnh tay động vào. Y chỉ có thể để nàng tự vào ngực mình, tay nắm lấy tay để chia sẽ sự quan tâm.
- Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta không cách nào có thể trở về Tiết Châu được. Chân Duyên, nàng theo ta chạy trốn, liệu có hối hận không? - Y khẽ hôn lên trán nàng.
- Nếu không ở bên chàng, thiếp mới phải hối hận cả đời.
- Ta không thể mang lại thứ gì tốt cho tiểu Duyên cả.
- Chẳng phải chàng là thứ tốt nhất sao, đương kim trạng nguyên. Thiếp đã nhận được trái tim của chàng, sao lại còn chê không có thứ gì tốt. - Chân Duyên cười nhẹ.Chỉ thấy Trường Thanh xúc động nắm tay nàng thật chặt. Y lại hôn lên trán Chân Duyên, quyến luyến thương yêu.
- Sắp rồi, chúng ta sắp thoát khỏi mớ rối rắm điên khùng này rồi. - Trường Thanh hít từng hơi nặng nhọc.
- Thuỷ Linh, chàng đừng kích động quá. Nhịp tim chàng đang đập rất nhanh đây này. - Nàng vuốt nhẹ trước ngực y.
- Ừ, ta biết rồi.Y tập trung xua đuổi những hình ảnh hoa lệ mà mình đã mơ về tương lai. Ý nghĩ được cùng nàng tiêu dao khoái hoạt làm y đã bỏ quên thứ quan trọng nhất, căn bệnh của mình. Nếu còn thổ huyết vài lần nữa, chắc chắn y sẽ không sống nổi. Trường Thanh phải giữ cho tâm ý cuả mình điều hoà. Bất nộ, bất hỷ mới là con đường giúp y sống dài lâu với Chân Duyên được.
- Tối nay sẽ khởi hành. - Y lạnh giọng thông báo lại một lần nữa.
- Thiếp đã rõ rồi. - Chân Duyên gật đầu.Trường Thanh kéo nàng ra, nhìn vào gương mặt đang mỉm cười dịu dàng. Chân Duyên dù có giận dữ, có e thẹn thì đều xinh đẹp như nhau cả. Y đã yêu nàng, thì dù Chân Duyên có biến đổi thế nào cũng không giảm đi yêu thương được. Dù nàng có dưỡng thân như lu lớn, hay gầy yếu như que củi y cũng vẫn cứ yêu.
- Sau này phải tẩm bổ lại như trước mới được. - Trường Thanh vuốt ve gò má tiều tuỵ của nàng.
- Lại giống như lúc trước, đè chàng xém chết sao? - Nàng tinh nghịch nháy mắt.
- Ta không sợ là được rồi.Y mỉm cười đáp trả nàng, sau đó những ngón tay lại mâm mê từng đường nét trên mặt nàng. Trường Thanh như muốn hoạ lại dụng mạo của Chân Duyên, muốn khắc cốt ghi tâm, dù có nhắm mắt lại vẫn có thể dễ dàng vẽ ra được trên giấy. Ngón tay y chạm vào môi nàng, nghe đê mê tê dại. Trường Thanh tiến lại gần nàng, sau cùng dùng miệng mình hôn lên những cánh sen hồng kia.
Tình yêu chưa bao giờ đơn giản và dễ dàng đến thế. Hai trái tim cùng đập một nhịp, trong đôi mắt cũng chỉ tràn ngập hình ảnh đối phương. Được chạm vào nàng, được bày tỏ nỗi lòng mình và được nàng chấp nhận. Phải chi thế gian này chỉ toàn là những điều dễ dàng như thế. Đôi lúc, con người có thói quen làm phức tạp mọi thứ lên. Sao khi quý mến, lại không dám nhìn? Sao khi muốn gặp, lại không dám gọi? Khi ở bên nhau, sao còn e ấp? Lời yêu có sẵn trong tim, sao lại không nói ra?
- Chân Duyên, ta yêu nàng. - Trường Thanh thì thầm vào tai người tình.Chân Duyên lại cười rất tươi tắn. Nàng cầm tay y, ôm vào trong lòng.
- Thiếp cũng yêu chàng, Thuỷ Linh.Hai người trong phòng tình nồng ý mật đến chừng nào, kẻ bị nhốt trong phòng kia càng bi thống cỡ ấy. Nàng sợ hãi cho tính mạng mình, lại càng lo lắng cho nhị tỷ bị kẻ độc ác đó lừa gạt.
“Mạng của Nhã Muội dẫu mất, hai mươi năm sau ta lại thành một hảo hán. Nhưng nhị tỷ ơi, tỷ đã trao lầm trái tim cho giặc rồi. Cớ sao quốc gia này có hàng ngàn hàng vạn người, tỷ không yêu, lại chọn ngay một người họ Lưu để trao thân gửi phận. Hai gia tộc vốn là tử thù không đội trời chung, sao tỷ còn đâm đầu vào cái vực sâu vạn trượng này. Ông trời ơi, nguyệt lão kia thật sự đã lú lẫn quá rồi. Tại sao lại kết nên nghiệt duyên, khiến người ta thiên thu thống hận?”
Nhưng Nhã Muội còn chưa than khóc, la hét cho đã đời thì đã bị người ta điểm vào á huyệt. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ khác đổ dược vào miệng mình, sau đó từng kiện, từng kiện quần áo bị tước đoạt khỏi người nàng.
^_^
Đường hầm gần nhất dẫn vào trong Cấm sơn đã bị Hoài Việt châm ngòi nổ sập. Kỳ Hưng dẫn người vào đành phải thất thểu chạy trở ra. Y cầm lấy bản đồ, so lại lần nữa các vị trí để tìm kiếm lối vào tiếp theo. “Hoài Việt cũng đã đi suốt đêm không về, chẳng biết có chuyện gì bất trắc xảy ra không ?”
Không thể nào có chuyện vì phát hiện gian tế mà đám người Lưu Gia lại lấy đất lấp hang. Y dẫn người lên trên mặt đất, phát hiện nhiều hố sụp lồi lõm rất kỳ lạ. Vụ sụp hầm là do cố ý hay tai nạn thì chưa biết tới. Kỳ Hưng chỉ biết con đường của mình bây giờ đã bị cắt ngang giữa chừng rồi.
Mười mật sứ y dẫn theo đều là cao thủ khinh công. Kỳ Hưng nhún người, điểm chân nhảy lên, đám thuộc hạ đều có thể đồng loạt bám theo bén gót. Cao thủ đệ nhất, các chủ Thính Phong mà hành sự, bọn họ được đi cùng đã là vạn phần vinh hạnh đáng tự hào rồi. Mười một người lướt soàn soạt vượt qua rừng cây, bóng hình chỉ hư ảo như cơn gió thoảng. Kỳ Hưng giữ cho mình không quá kích động, lúc y mà tung hết sức, sẽ chẳng kẻ nào có thể đuổi theo kịp.
Đã nhiều lần, mật sứ theo dõi Cấm sơn ghi chú chi tiết về vùng phụ cận xung quanh. Kết hợp với bản đồ mà Hoài Việt cung cấp, họ đã có thể tìm thấy lối vào kế tiếp. Lần này, dẫu biết bước vào long đàm hổ huyệt, Kỳ Hưng cũng không thể chùn bước. Lời kêu cứu thống thiết của Nhã Muội, y không thể bỏ mặc ngoài tai.
“Ta xin lỗi, vô vàn xin lỗi.” Y tự mình lẩm nhẩm trong đầu. “Nếu ngày đó không giận quá mất khôn, đã chẳng đẩy nàng đến tuyệt lộ hôm nay.”
Tuy y ra vẻ điềm tĩnh sáng suốt, nhưng kỳ thật lại là người khốc liệt dễ nổi giận nhất. Bình thường cố dấu diềm điểm yếu này, một khi phát ra, chỉ có thể nói là bùng nổ điên cuồng. Ngày hôm đó dẫu thấy bắt cóc, Kỳ Hưng cũng có thể cột bao dùm, tiễn người lên đường. Ngay hôm nay chỉ cần nhận được lời nhờ cậy van xin, y cũng có thể không màng tính mạng xông vào biển lửa cứu người. Kẻ tỏ ra phức tạp, đôi khi lại là người rất đơn giản. Đối phó với Kỳ Hưng chỉ cần nhớ năm chữ “Chịu mềm, không chịu cứng” là dễ dàng đắc thủ thành công nhất.
Đáng tiếc lần này Nhã Muội đã xuống nước hơi bị muộn. Mà cũng có khi Kỳ Hưng đã xui xẻo đến trễ không chừng. Chưa kịp xông vào Cấm sơn, thì bọn Lưu Gia đã tự mình chui ra. Nhóm năm người bí ẩn è ạch khiêng theo một bao tải lớn. Kỳ Hưng đột ngột nghe trái tim nghẹn đi một nhịp.
“Đừng bao giờ xảy ra chuyện nha. Đừng bao giờ gặp bất trắc nha.”
Y phẩy tay, cả nhóm ngay lập tức tập kích đám người hành tung mờ ám kia. Họ tóm được bao tải mang đi mà thầm run rẩy trong lòng. Mùi máu tanh cùng với kích cỡ thế này, hình như là có người trong đó. Hai người đặt bao tải xuống đất, Kỳ Hưng đích thân chạy để mở bao ra.
Dây cũng là do y cột, khi mở ra lại không phải là thứ cũ. Thứ trong mắt Kỳ Hưng chỉ là một xác chết đẫm máu, không rõ hình dạng con người. Bị rơi từ trên núi cao xuống, dung mạo nạn nhân đã hoàn toàn bị huỷ hoại. Chỉ có y phục nữ nhân hoa lệ là còn có thể nhận ra được. Ngọc bội cùng hoa tai của nàng đã giúp gợi nhớ về tiểu thư Lâm Nhã Muội mất tích mấy tháng qua.
Kỳ Hưng nghe không gian quanh mình sụp đổ gãy vụn. Y đã hại nàng rồi, y đã đến trễ rồi.
Tác giả :
Người Qua Đường A