Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn
Chương 54: Nhị tiểu thư tức giận
Cuộc rượt đuổi trong mật đạo là một kinh nghiệm nhớ đời của Hoài Việt. Nơi này không rộng, tầm một dang tay, chỉ vừa vặn cho một thân ngựa chạy qua. Muốn chạy nhanh như người phía trước, ắc hẳn phải đi qua đi lại nơi đây hàng ngàn lần. Hoài Việt tức tối, cảm thấy bỏ ngựa mà dùng khinh công chắc còn đi nhanh hơn. Mạt Hối đã chạy mất dấu rồi, mà y vẫn còn lộc cộc nơi đây.
Thậm chí cả hai người cưỡi chung một con ngựa cũng có thể dễ dàng bắt kịp Hoài Việt. Nhưng do không đủ không gian, nên họ chẳng buồn quyết đấu với nhau. Tuy kẻ địch khá chậm chạp nhưng Sa Cát vẫn vô cùng lo lắng cho chủ tử. Tình huống chiến trận đang phức tạp, Mạt Hối lại không còn chút võ công mà lại muốn xông vào đó sao?
Tuy ở tổng bộ, họ đã tìm cớ lánh mặt đi nơi khác. Nhưng ánh mắt của Lưu Gia vẫn khiến Sa Cát cảm thấy lo lắng không yên. Lần trở lại này, họ có mục đích riêng của mình. Đám chuột con lại muốn giở trò trước mặt lão hổ, quả là một thử thách kinh hoàng không phải ai cũng chịu được. Nhưng bởi vì có Mạt Hối đứng mũi chịu sào nên bọn họ mới có quyết tâm để làm phản. Cuộc chiến vô nghĩa này, chỉ mau đẩy toàn bộ bọn họ đến chỗ chết mà thôi.
Hoài Việt mừng rỡ khi nhìn thấy lối ra đang rộng mở. Lần trước bị nhốt đằng sau cánh cửa này đã khiến y lo lắng biết bao. Vừa thoát ra được ngoài trời, Hoài Việt đã hít một hơi dài đầy sảng ngoái. Đúng một ngày đêm bị nhốt trong hang động tù túng đã khiến y yêu bầu trời tự do đến mức nào. Ở phía tây đang có một đám lửa cháy lớn. Hoài Việt điều khiển ngựa chạy về hướng đó, bởi từ xa xa, y đã nhìn thấy Mạt Hối rồi.
Khi đi trên đất hắn chậm chạp đến là vậy, nhưng khi leo lên ngựa được rồi, lại có thể phi nhanh không thua bất kỳ kỵ binh xuất sắc nào. Đây có lẽ là lần thứ ba Hoài Việt để vụt tên khốn đó. Một lần là do Hoài Niệm cứu hắn, một lần là do Cảnh Hào tiếp tay.
“Người tâm địa độc ác xấu xa như Mạt Hối sao lại không mau trừ khử cho được. Giết được hắn rồi, không chừng còn có thể kết thúc chiến tranh sớm hơn.”
Mạt Hối ghì cương ngựa, hoảng hồn nhìn xuống doanh trại bốc lửa ngùn ngụt. Ở giữa quân trường là màn hỗn chiến vô cùng kinh hoàng. Hắn từng nhiều lần nhìn thấy Hoài Niệm tức giận. Hắn cũng biết nàng là người khốc liệt, mỗi lần hành sự đều không chừa lại bất cứ giới hạn nào. Nhưng tức giận đến mức một mình xông vào doanh trại địch đã là quá rồ dại. Toàn thân nàng ướt đẫm màu máu tươi, còn xác kẻ địch lại nằm la liệt khắp sân.
Hoài Việt mừng rỡ khi thấy kẻ thù dừng cương ngựa. Y muốn xông lên hạ sát người nhưng lại bị khung cảnh trước mắt doạ cho hoảng hồn. Lửa bốc cháy tứ phía, còn tiểu muội mình đang vùng vẫy trong vòng vây của cả trăm kẻ địch. Nàng vung tay, bắn vô số độc châm ngăn đối phương tiếp cận, nhưng quân binh cứ hết lớp này đến lớp khác muốn tràn lên lấy mạng nàng.
Hoài Niệm không hề bối rối hay có chút nao núng lo sợ nào. Bàn tay nàng có thể dùng thay đao, mỗi nhát đều xé toạt da thịt của kẻ thù.
- Mau cứu nàng ra khỏi đó, mau bắt Hoài Niệm dừng tay đi!Hoài Việt giật mình, nhìn kẻ vừa lên giọng van xin. Trong mắt Mạt Hối chỉ có toàn bi thương và thống khổ. Hàng loạt thuộc hạ của hắn đang gục ngã dưới tay Hoài Niệm cơ mà. Tuy Hoài Việt không muốn giúp Mạt Hối nhưng y cũng nhận ra sự bất ổn. Nếu cứ để Hoài Niệm nổi điên tàn sát như thế này, cũng sẽ đến lúc nàng gặp nguy hiểm mà thôi.
Y nhảy khỏi ngựa, chạy như bay xông vào giữa vòng vây của kẻ thù. Trường kiếm xuất ra tạo thành ngân quang đánh bật hết những kẻ cản đường. Lại thêm một cao thủ tới, ép người của Lưu Gia phải lùi lại. Họ không thể tin nổi những kẻ như thế này lại có khả năng sánh ngang với một đội quân.
Hoài Niệm mặc kệ huynh trưởng, nàng cứ một đường mà tiến. Điều duy nhất mà Hoài Niệm còn nhớ lúc này chính là phải vượt qua hết toàn bộ những kẻ cản đường. Nàng muốn tới chỗ hắn, muốn hỏi cho ra mọi chuyện. Vì sao lại lừa gạt nàng? Từ đầu đến cuối tất cả đều là giả dối sao?
- Muội muội, mau lui.Hoài Việt hét bên tai nàng, nhưng âm thanh đó dường như xa xôi lắm. Trong đầu Hoài Niệm chỉ nghe được tiếng nói thúc giục nàng tiến lên.
- Muội điên sao, ta bảo thôi ngay đi. - Y vừa chiến đấu, vừa phải cố khống chế muội muội. - Có muốn giết thì cũng nên giết kẻ đó trước nhất.Theo hướng kiếm của Hoài Việt, nàng ngoảnh đầu lại ngó. Phía trên ngọn đồi kia chẳng phải là một khuôn mặt rất quen thuộc sao. Hoài Niệm bỏ qua chiến trận, phá vòng vây tiến về phía Mạt Hối. Hoài Việt thay nàng ở lại cản đường, đôi phó với trùng trùng điệp điệp những kẻ muốn đuổi theo.
Mạt Hối đã xuống ngựa, đã thấy chiếc bóng tím lao về phía mình. Năm ngày, mười ngày ... đã biết bao lâu rồi mới nhìn thấy khuôn mặt của nàng. Từ khi hắn dìm nàng xuống hồ, đã không còn gặp lại nữa. Thế nhưng mỗi đêm trong cơn mơ, hắn lại chưa hề ngưng nghĩ nhớ tới nàng.
Hoài Niệm vận chưởng, không do dự đánh về phía Mạt Hối. Hắn cũng không chút sợ hãi đứng im nghênh đón nàng. Chưởng vừa cách tâm hai tấc đã bị Mạt Hối gạt sang một bên. Tay trái hắn chế trụ nàng, tay phải ngay lập tức điểm huyệt bất động. So với khi tỉnh táo, lúc này Hoài Niệm càng dễ thu phục. Cũng không phải là lần đầu tiên Mạt Hối đối phó với nàng.
Hắn xốc Hoài Niệm lên ngựa, rồi ngay lập tức phóng đi trong con mắt bất lực của Hoài Việt. Tại sao y lại biến thành tên đoạn hậu cho ác tặc bắt muội muội của mình đi. Sa Cát và Hoả Diễm tới nơi lại nhìn thấy đại công tử phóng về hướng ngược lại. Hắn ra lệnh cho hai người không được đi theo mà lo dọn dẹp tàn cuộc phía sau lưng.
^_^
Theo trí nhớ của Mạt Hối, cách đó năm dặm có một rừng cây dẻ mọc xung quanh dòng suối. Hắn tức tốc chạy đến nơi rồi không thương tiếc vất Hoài Niệm xuống. Mạt Hối giải huyệt cho nàng, rồi mạnh tay nhấn đầu Hoài Niệm ngập trong nước. Nàng vừa mới cử động được đã bị người ta dìm chết. Không kịp phản ứng gì đã uống không ít nước vào bụng. Mạt Hối kéo nàng lên trước khi Hoài Niệm bị sặc. Hắn lại đưa tay thô bạo móc vào họng nàng, miệng không ngừng la hét.
- Những thứ mà nàng đã uống có chịu nôn ra chưa? Hoài Niệm quả hiên bị hắn hành hạ không chịu nổi. Trong bụng nhộn nhạo khó chịu, ruột gan cứ quặng hết lên. Nàng đưa tay xô hắn ra, gập người ói hết những thứ có trong bao tử. Chỉ có toàn là thứ nước đắng nghét cay xè. Dòng suối cuồn cuồn mau chóng cuốn sạch hết những thứ mà nàng vừa phun ra. Mạt Hối đã nhanh chóng đứng dậy, ở phía sau vỗ lưng nàng an ủi.
- Có thấy khá hơn không?Thứ giọng quan tâm triều mến đó chẳng khác gì mèo khóc chuột. Đã muốn giết nàng, còn giả vờ từ bi làm gì. Hoài Niệm hất tay Mạt Hối trong khi cơn buồn nôn vẫn chưa chấm dứt. Nàng phải khoát thêm nhiều nước suối lên để súc cho sạch thứ chua loét, đắng ngắt trong miệng mình.
Mạt Hối phiá bên cạnh lại tát nước theo mưa, vốc nước suối đổ lên khắp người nàng. Những thứ máu huyết dính trên y phục Hoài Niệm dần dần bị rửa trôi đi hết. Nàng nhìn thấy cũng phải kinh ngạc về bản thân. Mới vừa nãy thôi nàng đã nổi điên cái gì vậy.
Mặc cho Hoài Niệm chống đối, hắn vẫn tiếp tục vốc nước suối lên. Mạt Hối đưa tay kỳ cọ gương mặt nàng, chùi sạch hết màu đỏ lem luốc dính trên đó. Hắn lấy ống tay áo lau kỹ, như đối xử với trân châu, bảo thạch. Nhìn nàng sạch sẽ cả người, Mạt Hối mới mỉm cười hài lòng.
Đêm mười bảy tuy trăng đã khuyết nhưng vẫn còn đủ sáng. Mạt Hối kéo Hoài Niệm lên khỏi suối để nàng ngồi trên một tảng đá khô sạch sẽ.
- Chờ ta một chút đi.Hắn tới chỗ con ngựa lấy chiếc áo khoát mà lúc nãy mình treo lại. Mạt Hối đã dự tính trước là cả hai chẳng thể nào khô ráo sau màn tẩy uế kia. Hoài Niệm đã bắt đầu nhiễm lạnh mà run lên bần bật. Nàng còn chẳng còn tỉnh táo để nhớ đến nội công cũng có thể ngự hàn.
Mạt Hối đi xung quanh nhặt củi rồi thành thạo nhóm lên một đống lửa. Hoài Niệm đã lạnh đến mức chẳng thèm phản ứng khi hắn tự tiện kéo mình đi. Mạt Hối đưa nàng đến gần đồng lửa. Hắn kéo tay Hoài Niệm ra hướng về những ngọn lửa ấm áp đang nhảy múa. Việc quan trọng trước mắt vẫn là giúp Hoài Niệm thoát khỏi cơn lạnh này.
Hoài Niệm cứ mơ hồ, cảm thấy cảnh này vừa quen vừa lạ. Hẳn là Nghiêm sư gia và nàng vừa mới thoát khỏi giếng cạn đúng không? Nàng không biết hắn ngoài mặt khốc liệt nhưng trong tâm thật sự là một người tốt bụng, trong tình huống nguy hiểm nhất, không tiếc thân mình bảo vệ cho một nữ tử không thân không thích.
Mọi người chỉ biết hắn khó chịu, không biết rằng hắn cười rộ lên cũng rất đẹp mắt. Mọi người chỉ biết hắn đạo mạo đàng hoàng, không biết hắn lúc nghịch ngợm có thể làm đủ thứ trò khiến Hoài Niệm mắc cỡ dùm. Miệng lưỡi của hắn rất ngọt, vòng tay của hắn rất ấm áp. Nàng nghiêng người tựa vào ngực hắn, nước mắt cứ lặng lẽ tuôn dài.
- Niệm nhi, tỉnh táo hơn chút nào chưa? - Giọng hắn rì rầm bên tai nàng. - Mau vận công tự làm ấm cơ thể đi.Nàng nhè nhẹ gật đầu, điều khiển khí tức luân chuyển bên trong cơ thể. Hoài Niệm không còn run lên, nhưng cả người vẫn cảm nhận sự lạnh lẽo của khí đêm. Mạt Hối hơ tay thật ấm, rồi áp vào má nàng để truyền nhiệt. Hoài Niệm chỉ biết nằm yên như con búp bê ngoan hiền, mặc cho hắn săn sóc mình.
Hắn và nàng rốt cuộc là thù hay bạn? Hắn yêu nàng là thật hay hư?
Thậm chí cả hai người cưỡi chung một con ngựa cũng có thể dễ dàng bắt kịp Hoài Việt. Nhưng do không đủ không gian, nên họ chẳng buồn quyết đấu với nhau. Tuy kẻ địch khá chậm chạp nhưng Sa Cát vẫn vô cùng lo lắng cho chủ tử. Tình huống chiến trận đang phức tạp, Mạt Hối lại không còn chút võ công mà lại muốn xông vào đó sao?
Tuy ở tổng bộ, họ đã tìm cớ lánh mặt đi nơi khác. Nhưng ánh mắt của Lưu Gia vẫn khiến Sa Cát cảm thấy lo lắng không yên. Lần trở lại này, họ có mục đích riêng của mình. Đám chuột con lại muốn giở trò trước mặt lão hổ, quả là một thử thách kinh hoàng không phải ai cũng chịu được. Nhưng bởi vì có Mạt Hối đứng mũi chịu sào nên bọn họ mới có quyết tâm để làm phản. Cuộc chiến vô nghĩa này, chỉ mau đẩy toàn bộ bọn họ đến chỗ chết mà thôi.
Hoài Việt mừng rỡ khi nhìn thấy lối ra đang rộng mở. Lần trước bị nhốt đằng sau cánh cửa này đã khiến y lo lắng biết bao. Vừa thoát ra được ngoài trời, Hoài Việt đã hít một hơi dài đầy sảng ngoái. Đúng một ngày đêm bị nhốt trong hang động tù túng đã khiến y yêu bầu trời tự do đến mức nào. Ở phía tây đang có một đám lửa cháy lớn. Hoài Việt điều khiển ngựa chạy về hướng đó, bởi từ xa xa, y đã nhìn thấy Mạt Hối rồi.
Khi đi trên đất hắn chậm chạp đến là vậy, nhưng khi leo lên ngựa được rồi, lại có thể phi nhanh không thua bất kỳ kỵ binh xuất sắc nào. Đây có lẽ là lần thứ ba Hoài Việt để vụt tên khốn đó. Một lần là do Hoài Niệm cứu hắn, một lần là do Cảnh Hào tiếp tay.
“Người tâm địa độc ác xấu xa như Mạt Hối sao lại không mau trừ khử cho được. Giết được hắn rồi, không chừng còn có thể kết thúc chiến tranh sớm hơn.”
Mạt Hối ghì cương ngựa, hoảng hồn nhìn xuống doanh trại bốc lửa ngùn ngụt. Ở giữa quân trường là màn hỗn chiến vô cùng kinh hoàng. Hắn từng nhiều lần nhìn thấy Hoài Niệm tức giận. Hắn cũng biết nàng là người khốc liệt, mỗi lần hành sự đều không chừa lại bất cứ giới hạn nào. Nhưng tức giận đến mức một mình xông vào doanh trại địch đã là quá rồ dại. Toàn thân nàng ướt đẫm màu máu tươi, còn xác kẻ địch lại nằm la liệt khắp sân.
Hoài Việt mừng rỡ khi thấy kẻ thù dừng cương ngựa. Y muốn xông lên hạ sát người nhưng lại bị khung cảnh trước mắt doạ cho hoảng hồn. Lửa bốc cháy tứ phía, còn tiểu muội mình đang vùng vẫy trong vòng vây của cả trăm kẻ địch. Nàng vung tay, bắn vô số độc châm ngăn đối phương tiếp cận, nhưng quân binh cứ hết lớp này đến lớp khác muốn tràn lên lấy mạng nàng.
Hoài Niệm không hề bối rối hay có chút nao núng lo sợ nào. Bàn tay nàng có thể dùng thay đao, mỗi nhát đều xé toạt da thịt của kẻ thù.
- Mau cứu nàng ra khỏi đó, mau bắt Hoài Niệm dừng tay đi!Hoài Việt giật mình, nhìn kẻ vừa lên giọng van xin. Trong mắt Mạt Hối chỉ có toàn bi thương và thống khổ. Hàng loạt thuộc hạ của hắn đang gục ngã dưới tay Hoài Niệm cơ mà. Tuy Hoài Việt không muốn giúp Mạt Hối nhưng y cũng nhận ra sự bất ổn. Nếu cứ để Hoài Niệm nổi điên tàn sát như thế này, cũng sẽ đến lúc nàng gặp nguy hiểm mà thôi.
Y nhảy khỏi ngựa, chạy như bay xông vào giữa vòng vây của kẻ thù. Trường kiếm xuất ra tạo thành ngân quang đánh bật hết những kẻ cản đường. Lại thêm một cao thủ tới, ép người của Lưu Gia phải lùi lại. Họ không thể tin nổi những kẻ như thế này lại có khả năng sánh ngang với một đội quân.
Hoài Niệm mặc kệ huynh trưởng, nàng cứ một đường mà tiến. Điều duy nhất mà Hoài Niệm còn nhớ lúc này chính là phải vượt qua hết toàn bộ những kẻ cản đường. Nàng muốn tới chỗ hắn, muốn hỏi cho ra mọi chuyện. Vì sao lại lừa gạt nàng? Từ đầu đến cuối tất cả đều là giả dối sao?
- Muội muội, mau lui.Hoài Việt hét bên tai nàng, nhưng âm thanh đó dường như xa xôi lắm. Trong đầu Hoài Niệm chỉ nghe được tiếng nói thúc giục nàng tiến lên.
- Muội điên sao, ta bảo thôi ngay đi. - Y vừa chiến đấu, vừa phải cố khống chế muội muội. - Có muốn giết thì cũng nên giết kẻ đó trước nhất.Theo hướng kiếm của Hoài Việt, nàng ngoảnh đầu lại ngó. Phía trên ngọn đồi kia chẳng phải là một khuôn mặt rất quen thuộc sao. Hoài Niệm bỏ qua chiến trận, phá vòng vây tiến về phía Mạt Hối. Hoài Việt thay nàng ở lại cản đường, đôi phó với trùng trùng điệp điệp những kẻ muốn đuổi theo.
Mạt Hối đã xuống ngựa, đã thấy chiếc bóng tím lao về phía mình. Năm ngày, mười ngày ... đã biết bao lâu rồi mới nhìn thấy khuôn mặt của nàng. Từ khi hắn dìm nàng xuống hồ, đã không còn gặp lại nữa. Thế nhưng mỗi đêm trong cơn mơ, hắn lại chưa hề ngưng nghĩ nhớ tới nàng.
Hoài Niệm vận chưởng, không do dự đánh về phía Mạt Hối. Hắn cũng không chút sợ hãi đứng im nghênh đón nàng. Chưởng vừa cách tâm hai tấc đã bị Mạt Hối gạt sang một bên. Tay trái hắn chế trụ nàng, tay phải ngay lập tức điểm huyệt bất động. So với khi tỉnh táo, lúc này Hoài Niệm càng dễ thu phục. Cũng không phải là lần đầu tiên Mạt Hối đối phó với nàng.
Hắn xốc Hoài Niệm lên ngựa, rồi ngay lập tức phóng đi trong con mắt bất lực của Hoài Việt. Tại sao y lại biến thành tên đoạn hậu cho ác tặc bắt muội muội của mình đi. Sa Cát và Hoả Diễm tới nơi lại nhìn thấy đại công tử phóng về hướng ngược lại. Hắn ra lệnh cho hai người không được đi theo mà lo dọn dẹp tàn cuộc phía sau lưng.
^_^
Theo trí nhớ của Mạt Hối, cách đó năm dặm có một rừng cây dẻ mọc xung quanh dòng suối. Hắn tức tốc chạy đến nơi rồi không thương tiếc vất Hoài Niệm xuống. Mạt Hối giải huyệt cho nàng, rồi mạnh tay nhấn đầu Hoài Niệm ngập trong nước. Nàng vừa mới cử động được đã bị người ta dìm chết. Không kịp phản ứng gì đã uống không ít nước vào bụng. Mạt Hối kéo nàng lên trước khi Hoài Niệm bị sặc. Hắn lại đưa tay thô bạo móc vào họng nàng, miệng không ngừng la hét.
- Những thứ mà nàng đã uống có chịu nôn ra chưa? Hoài Niệm quả hiên bị hắn hành hạ không chịu nổi. Trong bụng nhộn nhạo khó chịu, ruột gan cứ quặng hết lên. Nàng đưa tay xô hắn ra, gập người ói hết những thứ có trong bao tử. Chỉ có toàn là thứ nước đắng nghét cay xè. Dòng suối cuồn cuồn mau chóng cuốn sạch hết những thứ mà nàng vừa phun ra. Mạt Hối đã nhanh chóng đứng dậy, ở phía sau vỗ lưng nàng an ủi.
- Có thấy khá hơn không?Thứ giọng quan tâm triều mến đó chẳng khác gì mèo khóc chuột. Đã muốn giết nàng, còn giả vờ từ bi làm gì. Hoài Niệm hất tay Mạt Hối trong khi cơn buồn nôn vẫn chưa chấm dứt. Nàng phải khoát thêm nhiều nước suối lên để súc cho sạch thứ chua loét, đắng ngắt trong miệng mình.
Mạt Hối phiá bên cạnh lại tát nước theo mưa, vốc nước suối đổ lên khắp người nàng. Những thứ máu huyết dính trên y phục Hoài Niệm dần dần bị rửa trôi đi hết. Nàng nhìn thấy cũng phải kinh ngạc về bản thân. Mới vừa nãy thôi nàng đã nổi điên cái gì vậy.
Mặc cho Hoài Niệm chống đối, hắn vẫn tiếp tục vốc nước suối lên. Mạt Hối đưa tay kỳ cọ gương mặt nàng, chùi sạch hết màu đỏ lem luốc dính trên đó. Hắn lấy ống tay áo lau kỹ, như đối xử với trân châu, bảo thạch. Nhìn nàng sạch sẽ cả người, Mạt Hối mới mỉm cười hài lòng.
Đêm mười bảy tuy trăng đã khuyết nhưng vẫn còn đủ sáng. Mạt Hối kéo Hoài Niệm lên khỏi suối để nàng ngồi trên một tảng đá khô sạch sẽ.
- Chờ ta một chút đi.Hắn tới chỗ con ngựa lấy chiếc áo khoát mà lúc nãy mình treo lại. Mạt Hối đã dự tính trước là cả hai chẳng thể nào khô ráo sau màn tẩy uế kia. Hoài Niệm đã bắt đầu nhiễm lạnh mà run lên bần bật. Nàng còn chẳng còn tỉnh táo để nhớ đến nội công cũng có thể ngự hàn.
Mạt Hối đi xung quanh nhặt củi rồi thành thạo nhóm lên một đống lửa. Hoài Niệm đã lạnh đến mức chẳng thèm phản ứng khi hắn tự tiện kéo mình đi. Mạt Hối đưa nàng đến gần đồng lửa. Hắn kéo tay Hoài Niệm ra hướng về những ngọn lửa ấm áp đang nhảy múa. Việc quan trọng trước mắt vẫn là giúp Hoài Niệm thoát khỏi cơn lạnh này.
Hoài Niệm cứ mơ hồ, cảm thấy cảnh này vừa quen vừa lạ. Hẳn là Nghiêm sư gia và nàng vừa mới thoát khỏi giếng cạn đúng không? Nàng không biết hắn ngoài mặt khốc liệt nhưng trong tâm thật sự là một người tốt bụng, trong tình huống nguy hiểm nhất, không tiếc thân mình bảo vệ cho một nữ tử không thân không thích.
Mọi người chỉ biết hắn khó chịu, không biết rằng hắn cười rộ lên cũng rất đẹp mắt. Mọi người chỉ biết hắn đạo mạo đàng hoàng, không biết hắn lúc nghịch ngợm có thể làm đủ thứ trò khiến Hoài Niệm mắc cỡ dùm. Miệng lưỡi của hắn rất ngọt, vòng tay của hắn rất ấm áp. Nàng nghiêng người tựa vào ngực hắn, nước mắt cứ lặng lẽ tuôn dài.
- Niệm nhi, tỉnh táo hơn chút nào chưa? - Giọng hắn rì rầm bên tai nàng. - Mau vận công tự làm ấm cơ thể đi.Nàng nhè nhẹ gật đầu, điều khiển khí tức luân chuyển bên trong cơ thể. Hoài Niệm không còn run lên, nhưng cả người vẫn cảm nhận sự lạnh lẽo của khí đêm. Mạt Hối hơ tay thật ấm, rồi áp vào má nàng để truyền nhiệt. Hoài Niệm chỉ biết nằm yên như con búp bê ngoan hiền, mặc cho hắn săn sóc mình.
Hắn và nàng rốt cuộc là thù hay bạn? Hắn yêu nàng là thật hay hư?
Tác giả :
Người Qua Đường A