Trời Ơi Nguyệt Lão Thực Lú Lẫn
Chương 17: Chim sẻ rình bọ ngựa bắt ve
Kết quả thật làm người ta thất vọng, chẳng tìm được thứ gì có giá trị ở sơn trại tặc phỉ cả. Bên Mật sứ của Thính Phong các cũng báo lại, Chân Duyên có ghé qua Duyện Châu để dò la tin tức Nghiêm Thừa Chí. Như vậy là nàng đã mất tích trên quãng đường quay trở về Tiết Châu.
Trời tháng sáu, thời tiết bắt đầu thay đổi bất chợt vô thường. Vào một ngày nắng đẹp ấm áp, thế nhưng trong nha môn Tiết Châu lại phủ đầy màu đen u ám. Mạc tri phủ buồn bực mặt ủ mày chau, chừng nào biểu tiểu thư còn chưa về, đại nhân vẫn sẽ tiếp tục diễn cái bộ dạng cá chết đó. Lương bổ khoái thì dường như mới đánh thua bạc, cả người đều toả ra sát khí không kẻ nào dám đến gần. Ai nấy cũng có cảm giác, nếu gọi Anh Tân một tiếng, hắn sẽ rút đao ra chém người. Nghiêm sư gia thì đặc biệt bùng nổ. Không biết có uống lộn thuốc không, giống như phát điên, rất dễ nổi giận.
Niệm bà bà đang dựa chổi đứng ngẩn ngơ trong sân thì nghe tiếng sư gia mắng người. Cả ngày hôm nay lúc nào cũng nghe được hắn lớn giọng rống to như thế. Từ trên xuống dưới nha môn, dường như ai cũng đều từng bị Thừa Chí quát nạt qua hết rồi. Người nha đinh liên tục cúi đầu nhận lỗi với sư gia, sau đó nhanh chóng chuồn đi mất. Thừa Chí vừa mới tức giận bước đi, trượt chân trên miếng gạch tàu, té đập mông xuống đất. Hoài Niệm nhìn thấy cảnh đó thì giật hết cả mình. “Nam nhân này, biết chân mình yếu sao đi lại không cẩn thận gì hết vậy.”
Nàng lẳng lặng đến gần xem hắn có sao không. Thừa Chí đập mạnh tay lên cây cột gần đó, đầu cúi gầm, còn đôi vai thì run lên từng hồi. Nàng sợ hãi, nhận ra hắn đang hồi bi thương tột độ. Người đã lớn rồi mà, trượt té đâu cần phải khóc như vậy. Hoài Niệm đến gần vỗ vỗ lên đầu hắn. Thừa Chí giật mình quay lại, hai tròng mắt đỏ hoe hoe ngước nhìn nàng.
- Niệm bà bà! - Thừa Chí kinh ngạc kêu lên.Hắn liền lấy tay áo chậm hết nước mắt còn đọng trên mi. Thừa Chí tự mình đứng dậy, bộ dạng vội vàng như hung thủ muốn li khai khỏi hiện trường. Bà lão làm tạp vụ này cứ như con ma tự nhiên xuất hiện từ đâu không biết. Hắn ngỡ xung quanh không còn ai, mới sơ suất để lộ ra sự đau buồn chôn kín trong lòng. Hoài Niệm nheo mắt nhìn tướng đi khập khiễng của người nào đó. Sự bi thống trong lòng hắn, đâu đơn giản chỉ vì một cái trượt té bình thường.
Đêm rằm tháng sáu, Hoài Niệm ngồi trên nóc nhà nhìn Nghiêm sư gia đốt giấy. Không phải hắn rãnh hơi dọn phòng đốt rác, mà là đốt giấy tiền vàng bạc cho những người đã khuất. Tâm trạng bi thống của hắn lúc sáng ắc hẳn là có liên quan đến hành vi bây giờ. Thừa Chí là đang tưởng niệm kẻ nào? Đốt nhiều như vậy chắc không chỉ cho một người rồi.
Trang trại sơn tặc bị diệt, tổng cộng có hơn một trăm xác chết. Tuy tổn thất nặng nề, nhưng dường như lực lượng chính của họ phần lớn đã dọn đi trước. Nội xưởng phát hiện quy mô của sơn trại đó có lẽ chứa hơn ngàn người. Từ diện tích, số phòng ốc đến vật dụng bị bỏ lại, thấy rằng họ tổ chức không thua một đoàn quân là bao.
“Sư gia, ngài đa cảm quá. Chưa đến tháng bảy đã lo cúng điếu vong nhân rồi.”
Hoài Niệm quyết định điều tra bám theo hướng Thừa Chí. Bích Tuyền đã bị tạm giam, Anh Tân thì bế tắc, Chân Duyên tung tích không rõ; bây giờ chỉ còn mỗi Hoài Niệm là hoạt động độc lập thôi.
^_^
Ngày hôm đó đang ngồi cắn hạt dưa thì Hoài Niệm nhìn thấy một cánh bồ câu lạc loài bay vào nha môn. Nàng liền bỏ hết tất cả, nhảy theo bồ câu đến chỗ thư phòng. Lần này thật sự đã nhìn thấy Thừa Chí lấy mật hàm từ trên chân bồ câu xuống. Hắn đọc xong, tái hết cả mặt, sau đó cẩn thận nhét thư lại vào chỗ cũ mới thả bồ câu đi.
Thông thường, lấy được thư người ta sẽ huỷ hoặc đem đi giấu. Đằng này hắn làm vậy, tức là bức thư sẽ còn được chuyển tiếp cho người khác nữa. Hoài Niệm đắn đo, nên theo dõi Thừa Chí hay truy tìm tung tích kẻ ở cuối đường dây. Nhưng thấy hắn đã vội vã bỏ ra ngoài, Hoài Niệm đành đuổi theo bén gót.
Ra khỏi phạm vi nha môn, Hoài Niệm phải bỏ đi lốt hoá trang bà cụ. Thừa Chí đã quen mắt với Niệm bà bà, nếu lấy lốt này theo dõi hắn chắc chắn sẽ gây chú ý. Người trước, kẻ sau lần lượt đi dọc qua nhiều con phố. Thừa Chí đi lòng vòng thế này, có mục đích gì khác ngoại trừ đánh lạc hướng đâu.
“Làm việc cẩn thận, bí mật như thế này chắc chắn là có âm mưu gì rồi.”
Theo bước hắn ra khỏi thành, cảnh vật càng lúc càng vắng vẻ hơn. Hoài Niệm đành phải lùi xa lại, không dám đi gần sợ người phiá trước phát hiện. Hắn đã đi đến tận dốc Phượng Hoàng mà trước đây đã từng phát hiện ra thi thể nữ. Hắn dừng lại, ngó quanh quất kiểm tra. Hoài Niệm giật mình, ẩn nấp kỹ sau tàng cây rậm rạp. Phát hiện không có người, Thừa Chí mới vén cây đi thẳng vào rừng.
Đến đoạn này, thì hắn đi chậm thật là chậm. Đường núi gồ ghề, cây cối um tùm như thế, người bình thường đi đã khó, nói gì đến kẻ tàn tật như Thừa Chí. Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi qua lá cây xào xạt, tiếng khỉ vượn hú hét chuyền cành. Phạm vi này, đúng thật là hoang vắng dễ sợ. Ngoài thợ săn ra, chắc chẳng ai khi không lại đến đây.
Hoài Niệm vận khinh công nhảy trên những cành cây trên cao. Ở vị trí này, nàng có thể dễ dàng ẩn nấp và nhìn được bao quát toàn cảnh. Thừa Chí đi rất lâu, cứ loanh quanh như đang tìm kiếm gì đó. Hình như bản thân hắn cũng không biết chính xác vị trí mà mình cần phải đến là đâu.
Đột nhiên, phiá trước bọn họ có tiếng động lạ phát ra. Tiếng xoàn xoạt đào đất và tiếng người trò chuyện râm rang. Thừa Chí sững người, nhưng vẫn rón rén đi về phiá trước. Bọ ngựa bắt ve, sau lưng lại có chim sẻ rình mồi.
Hai nam nhân lực lưỡng đang hì hục đào hố giữa rừng, bên cạnh chỗ họ có một gói lớn dùng chiếu quấn lại. Nhìn không khí ám muội, căng thẳng của hai người này cũng đủ hiểu, chúng đang thực hiện nhiệm vụ thủ tiêu xác người. Nạn nhân thứ năm đã được ghi nhận thêm rồi.
Hoài Niệm nheo mắt nhìn Thừa Chí suy đoán. Tại sao hắn lại biết hôm nay có người thủ tiêu xác chết mà đến đây rình mò? Nhìn hành động của hắn, xem ra không phải đồng bọn của bọn hung thủ. Nhưng nếu hắn vô tội, tại sao không gọi bổ khoái theo bắt người mà lại đích thân đi một mình như vậy? Hai gã kia, một người cũng đủ quật Thừa Chí chết tươi. Sẵn hố đó, mang hắn đi chôn cùng xác chết thì càng tiện lợi.
Nắng trưa lên cao quá đỉnh đầu. Bọn hung thủ xem ra đã thấm mệt nên leo lên khỏi hố. Chúng khiêng gói chiếu chuẩn bị liệng xuống. Một cánh tay người rớt ra, cũng đủ cho thấy đây quả thật là xác nữ bị thủ tiêu. Thừa Chí vẫn kiên trì đứng nấp, không vội vã chạy ra bắt quả tang. Xem như hắn cũng không đến mức ngu ngốc, còn đủ nhận ra tương quan lực lượng giữa hai bên. Đám người kia sau khi hì hục lấp hố lại mới kéo nhau bỏ đi. Thừa Chí lúc này cũng động, lén lút đi theo bọn chúng sát nút.
“Thật sự là quá mạo hiểm rồi!”
Cứ như vậy người trước kẻ sau, vạch lối trong rừng mà tiến. Tuy nhiên, Thừa Chí lại không có bản lãnh như những gã nọ. Chúng có vọ công nên thoăn thoắt đi nhanh, chẳng bao lâu sau Thừa Chí đã bỏ xa phía sau một đoạn. Hoài Niệm nhìn mà nóng ruột. Nếu cứ với tình trạng như vầy, họ sẽ bị mất dấu bọn giết người. Nàng cân nhắc xem có nên bỏ hắn lại để mà vượt lên trước. Đây là cơ hội quý giá có khả năng phá vụ liên hoàn án ở Tiết Châu.
Tiếng trò chuyện rôm rả càng lúc càng nhỏ lại, bóng người cũng dần bị lùm cây che khuất đằng xa. Thừa Chí tựa người vào thân cây thở dốc, hắn lấy tay đập đập vào chân mình, cảm nhận cơn đau nhức từ bên trong truyền ra. Chân hắn thật không thể dùng để đi xa đến mức này được. Nhưng đây là cơ hội không thể bỏ qua. Hắn lấy tay áo quẹt đi mồ hôi ướt đẫm trên trán, sau đó bẻ một cành cây lớn dùng làm gậy chống để tiếp tục lên đường.
Gương mặt lãnh đạm của Hoài Niệm lần đầu tiên xuất hiện một cái nhíu mày sâu sắc. Hắn không chịu bỏ cuộc thì Hoài Niệm cũng không thể vượt lên. Nếu không nàng sẽ trở thành bọ ngựa, còn hắn sẽ là chim sẻ. Tuy nóng lòng, nhưng vẫn phải kiên nhẫn đi theo từng bước của Thừa Chí.
Không biết hai người kia cơ thể làm bằng gì, đi liên tục từ trưa tới chiều mới chịu dừng chân. Thì ra bọn chúng đi dấu xác, từ khoảng cách xa đến thế. Vậy nên ở Tiết Châu có điều tra bao nhiêu cũng không tìm ra tung tích người chết. Vượt qua ngọn núi này thì đã qua khỏi phạm vi Tiết Châu mà đến Cận Sa rồi. Đây là vùng hoang địa, sâm lâm âm u, đầy sói beo hổ báo.
Hoài Niệm ngồi trên cây vận khí coi như cũng có thể áp chế được cơn đói đang cồn cào trong ruột. Sáng sớm Hoài Niệm đi theo Thừa Chí cũng đâu ngờ bọn họ phải đi xa đến mức này, trên người không có chuẩn bị lương thực gì cả.
Thừa Chí thì càng phô trương hơn, nằm dài trên đất như xác chết đã bị bỏ lại từ tuần trước. Ấy vậy mà khi hai kẻ đáng ngờ kia tiếp tục khởi hành, hắn cũng lồm cồm bò dậy kiên trì bám đuổi. Hoài Niệm bắt đầu cảm phục sự ngu ngốc của tên sư gia này.
Trời không phụ lòng con người, cuối cùng hai tên kia cũng hội ngộ cùng đồng bọn. Một đoàn tuần hành năm người cầm đuốc đột nhiên xuất hiện giữa rừng.
“Võ công ai nấy đều đáng gờm cả.” Hoài Niệm lo lắng nghĩ.
Hai tên ban đầu tuy thân thể to cao, có dáng có lực nhưng võ công chỉ thuộc loại tầm thường. Người như Thừa Chí, thậm thà thậm thọt theo dõi, bọn chúng cũng không phát hiện ra được. Nhưng với đám này thì tình hình sẽ khác, nàng đoán chắc rằng Thừa Chí đi không quá năm bước thì sẽ bị phát hiện ra ngay.
“Thì ra vụ trọng án ở Tiết Châu lại liên quan đến một tổ chức bí ẩn đứng đằng sau. Nhưng trên giang hồ vốn đâu có bang phái nào nổi danh ở vùng Cận Sa này. Như vậy, những tên cao thủ kia ở đâu mọc ra đây? Còn có, tại sao bọn chúng giết các cô gái, rồi phải chạy đến tận Tiết Châu giấu xác?”
Bảy người kia lên đường, Thừa Chí cũng đã nắm chặt gậy trong tay chuẩn bị đi theo. Hoài Niệm thở dài bất lực, sau đó nhảy xuống đất. Nàng tiến đến từ đằng sau Thừa Chí, một tay nhẹ nhàng khoá trụ hắn lại, tay kia đồng thời bịt miệng hắn luôn. Thừa Chí hoảng hồn vùng vẫy, Hoài Niệm liền thì thầm nói vào tai hắn.
- Im lặng! - Giọng như hơi thở thổi nhẹ vào tai Thừa Chí. Đám người phía trước cảnh giác ngó nhìn xung quanh khi đột nhiên cảm thấy có động. Hoài Niệm đã lôi Thừa Chí đi xa khỏi tầm quan sát của họ. Nàng xô hắn vào gốc cây, tay vẫn bịt ngang miệng để ngăn chặn âm thanh không đáng có. Đám người trước mặt thấy không có việc gì mới tiếp tục bước đi.
Trời tháng sáu, thời tiết bắt đầu thay đổi bất chợt vô thường. Vào một ngày nắng đẹp ấm áp, thế nhưng trong nha môn Tiết Châu lại phủ đầy màu đen u ám. Mạc tri phủ buồn bực mặt ủ mày chau, chừng nào biểu tiểu thư còn chưa về, đại nhân vẫn sẽ tiếp tục diễn cái bộ dạng cá chết đó. Lương bổ khoái thì dường như mới đánh thua bạc, cả người đều toả ra sát khí không kẻ nào dám đến gần. Ai nấy cũng có cảm giác, nếu gọi Anh Tân một tiếng, hắn sẽ rút đao ra chém người. Nghiêm sư gia thì đặc biệt bùng nổ. Không biết có uống lộn thuốc không, giống như phát điên, rất dễ nổi giận.
Niệm bà bà đang dựa chổi đứng ngẩn ngơ trong sân thì nghe tiếng sư gia mắng người. Cả ngày hôm nay lúc nào cũng nghe được hắn lớn giọng rống to như thế. Từ trên xuống dưới nha môn, dường như ai cũng đều từng bị Thừa Chí quát nạt qua hết rồi. Người nha đinh liên tục cúi đầu nhận lỗi với sư gia, sau đó nhanh chóng chuồn đi mất. Thừa Chí vừa mới tức giận bước đi, trượt chân trên miếng gạch tàu, té đập mông xuống đất. Hoài Niệm nhìn thấy cảnh đó thì giật hết cả mình. “Nam nhân này, biết chân mình yếu sao đi lại không cẩn thận gì hết vậy.”
Nàng lẳng lặng đến gần xem hắn có sao không. Thừa Chí đập mạnh tay lên cây cột gần đó, đầu cúi gầm, còn đôi vai thì run lên từng hồi. Nàng sợ hãi, nhận ra hắn đang hồi bi thương tột độ. Người đã lớn rồi mà, trượt té đâu cần phải khóc như vậy. Hoài Niệm đến gần vỗ vỗ lên đầu hắn. Thừa Chí giật mình quay lại, hai tròng mắt đỏ hoe hoe ngước nhìn nàng.
- Niệm bà bà! - Thừa Chí kinh ngạc kêu lên.Hắn liền lấy tay áo chậm hết nước mắt còn đọng trên mi. Thừa Chí tự mình đứng dậy, bộ dạng vội vàng như hung thủ muốn li khai khỏi hiện trường. Bà lão làm tạp vụ này cứ như con ma tự nhiên xuất hiện từ đâu không biết. Hắn ngỡ xung quanh không còn ai, mới sơ suất để lộ ra sự đau buồn chôn kín trong lòng. Hoài Niệm nheo mắt nhìn tướng đi khập khiễng của người nào đó. Sự bi thống trong lòng hắn, đâu đơn giản chỉ vì một cái trượt té bình thường.
Đêm rằm tháng sáu, Hoài Niệm ngồi trên nóc nhà nhìn Nghiêm sư gia đốt giấy. Không phải hắn rãnh hơi dọn phòng đốt rác, mà là đốt giấy tiền vàng bạc cho những người đã khuất. Tâm trạng bi thống của hắn lúc sáng ắc hẳn là có liên quan đến hành vi bây giờ. Thừa Chí là đang tưởng niệm kẻ nào? Đốt nhiều như vậy chắc không chỉ cho một người rồi.
Trang trại sơn tặc bị diệt, tổng cộng có hơn một trăm xác chết. Tuy tổn thất nặng nề, nhưng dường như lực lượng chính của họ phần lớn đã dọn đi trước. Nội xưởng phát hiện quy mô của sơn trại đó có lẽ chứa hơn ngàn người. Từ diện tích, số phòng ốc đến vật dụng bị bỏ lại, thấy rằng họ tổ chức không thua một đoàn quân là bao.
“Sư gia, ngài đa cảm quá. Chưa đến tháng bảy đã lo cúng điếu vong nhân rồi.”
Hoài Niệm quyết định điều tra bám theo hướng Thừa Chí. Bích Tuyền đã bị tạm giam, Anh Tân thì bế tắc, Chân Duyên tung tích không rõ; bây giờ chỉ còn mỗi Hoài Niệm là hoạt động độc lập thôi.
^_^
Ngày hôm đó đang ngồi cắn hạt dưa thì Hoài Niệm nhìn thấy một cánh bồ câu lạc loài bay vào nha môn. Nàng liền bỏ hết tất cả, nhảy theo bồ câu đến chỗ thư phòng. Lần này thật sự đã nhìn thấy Thừa Chí lấy mật hàm từ trên chân bồ câu xuống. Hắn đọc xong, tái hết cả mặt, sau đó cẩn thận nhét thư lại vào chỗ cũ mới thả bồ câu đi.
Thông thường, lấy được thư người ta sẽ huỷ hoặc đem đi giấu. Đằng này hắn làm vậy, tức là bức thư sẽ còn được chuyển tiếp cho người khác nữa. Hoài Niệm đắn đo, nên theo dõi Thừa Chí hay truy tìm tung tích kẻ ở cuối đường dây. Nhưng thấy hắn đã vội vã bỏ ra ngoài, Hoài Niệm đành đuổi theo bén gót.
Ra khỏi phạm vi nha môn, Hoài Niệm phải bỏ đi lốt hoá trang bà cụ. Thừa Chí đã quen mắt với Niệm bà bà, nếu lấy lốt này theo dõi hắn chắc chắn sẽ gây chú ý. Người trước, kẻ sau lần lượt đi dọc qua nhiều con phố. Thừa Chí đi lòng vòng thế này, có mục đích gì khác ngoại trừ đánh lạc hướng đâu.
“Làm việc cẩn thận, bí mật như thế này chắc chắn là có âm mưu gì rồi.”
Theo bước hắn ra khỏi thành, cảnh vật càng lúc càng vắng vẻ hơn. Hoài Niệm đành phải lùi xa lại, không dám đi gần sợ người phiá trước phát hiện. Hắn đã đi đến tận dốc Phượng Hoàng mà trước đây đã từng phát hiện ra thi thể nữ. Hắn dừng lại, ngó quanh quất kiểm tra. Hoài Niệm giật mình, ẩn nấp kỹ sau tàng cây rậm rạp. Phát hiện không có người, Thừa Chí mới vén cây đi thẳng vào rừng.
Đến đoạn này, thì hắn đi chậm thật là chậm. Đường núi gồ ghề, cây cối um tùm như thế, người bình thường đi đã khó, nói gì đến kẻ tàn tật như Thừa Chí. Xung quanh chỉ còn lại tiếng gió thổi qua lá cây xào xạt, tiếng khỉ vượn hú hét chuyền cành. Phạm vi này, đúng thật là hoang vắng dễ sợ. Ngoài thợ săn ra, chắc chẳng ai khi không lại đến đây.
Hoài Niệm vận khinh công nhảy trên những cành cây trên cao. Ở vị trí này, nàng có thể dễ dàng ẩn nấp và nhìn được bao quát toàn cảnh. Thừa Chí đi rất lâu, cứ loanh quanh như đang tìm kiếm gì đó. Hình như bản thân hắn cũng không biết chính xác vị trí mà mình cần phải đến là đâu.
Đột nhiên, phiá trước bọn họ có tiếng động lạ phát ra. Tiếng xoàn xoạt đào đất và tiếng người trò chuyện râm rang. Thừa Chí sững người, nhưng vẫn rón rén đi về phiá trước. Bọ ngựa bắt ve, sau lưng lại có chim sẻ rình mồi.
Hai nam nhân lực lưỡng đang hì hục đào hố giữa rừng, bên cạnh chỗ họ có một gói lớn dùng chiếu quấn lại. Nhìn không khí ám muội, căng thẳng của hai người này cũng đủ hiểu, chúng đang thực hiện nhiệm vụ thủ tiêu xác người. Nạn nhân thứ năm đã được ghi nhận thêm rồi.
Hoài Niệm nheo mắt nhìn Thừa Chí suy đoán. Tại sao hắn lại biết hôm nay có người thủ tiêu xác chết mà đến đây rình mò? Nhìn hành động của hắn, xem ra không phải đồng bọn của bọn hung thủ. Nhưng nếu hắn vô tội, tại sao không gọi bổ khoái theo bắt người mà lại đích thân đi một mình như vậy? Hai gã kia, một người cũng đủ quật Thừa Chí chết tươi. Sẵn hố đó, mang hắn đi chôn cùng xác chết thì càng tiện lợi.
Nắng trưa lên cao quá đỉnh đầu. Bọn hung thủ xem ra đã thấm mệt nên leo lên khỏi hố. Chúng khiêng gói chiếu chuẩn bị liệng xuống. Một cánh tay người rớt ra, cũng đủ cho thấy đây quả thật là xác nữ bị thủ tiêu. Thừa Chí vẫn kiên trì đứng nấp, không vội vã chạy ra bắt quả tang. Xem như hắn cũng không đến mức ngu ngốc, còn đủ nhận ra tương quan lực lượng giữa hai bên. Đám người kia sau khi hì hục lấp hố lại mới kéo nhau bỏ đi. Thừa Chí lúc này cũng động, lén lút đi theo bọn chúng sát nút.
“Thật sự là quá mạo hiểm rồi!”
Cứ như vậy người trước kẻ sau, vạch lối trong rừng mà tiến. Tuy nhiên, Thừa Chí lại không có bản lãnh như những gã nọ. Chúng có vọ công nên thoăn thoắt đi nhanh, chẳng bao lâu sau Thừa Chí đã bỏ xa phía sau một đoạn. Hoài Niệm nhìn mà nóng ruột. Nếu cứ với tình trạng như vầy, họ sẽ bị mất dấu bọn giết người. Nàng cân nhắc xem có nên bỏ hắn lại để mà vượt lên trước. Đây là cơ hội quý giá có khả năng phá vụ liên hoàn án ở Tiết Châu.
Tiếng trò chuyện rôm rả càng lúc càng nhỏ lại, bóng người cũng dần bị lùm cây che khuất đằng xa. Thừa Chí tựa người vào thân cây thở dốc, hắn lấy tay đập đập vào chân mình, cảm nhận cơn đau nhức từ bên trong truyền ra. Chân hắn thật không thể dùng để đi xa đến mức này được. Nhưng đây là cơ hội không thể bỏ qua. Hắn lấy tay áo quẹt đi mồ hôi ướt đẫm trên trán, sau đó bẻ một cành cây lớn dùng làm gậy chống để tiếp tục lên đường.
Gương mặt lãnh đạm của Hoài Niệm lần đầu tiên xuất hiện một cái nhíu mày sâu sắc. Hắn không chịu bỏ cuộc thì Hoài Niệm cũng không thể vượt lên. Nếu không nàng sẽ trở thành bọ ngựa, còn hắn sẽ là chim sẻ. Tuy nóng lòng, nhưng vẫn phải kiên nhẫn đi theo từng bước của Thừa Chí.
Không biết hai người kia cơ thể làm bằng gì, đi liên tục từ trưa tới chiều mới chịu dừng chân. Thì ra bọn chúng đi dấu xác, từ khoảng cách xa đến thế. Vậy nên ở Tiết Châu có điều tra bao nhiêu cũng không tìm ra tung tích người chết. Vượt qua ngọn núi này thì đã qua khỏi phạm vi Tiết Châu mà đến Cận Sa rồi. Đây là vùng hoang địa, sâm lâm âm u, đầy sói beo hổ báo.
Hoài Niệm ngồi trên cây vận khí coi như cũng có thể áp chế được cơn đói đang cồn cào trong ruột. Sáng sớm Hoài Niệm đi theo Thừa Chí cũng đâu ngờ bọn họ phải đi xa đến mức này, trên người không có chuẩn bị lương thực gì cả.
Thừa Chí thì càng phô trương hơn, nằm dài trên đất như xác chết đã bị bỏ lại từ tuần trước. Ấy vậy mà khi hai kẻ đáng ngờ kia tiếp tục khởi hành, hắn cũng lồm cồm bò dậy kiên trì bám đuổi. Hoài Niệm bắt đầu cảm phục sự ngu ngốc của tên sư gia này.
Trời không phụ lòng con người, cuối cùng hai tên kia cũng hội ngộ cùng đồng bọn. Một đoàn tuần hành năm người cầm đuốc đột nhiên xuất hiện giữa rừng.
“Võ công ai nấy đều đáng gờm cả.” Hoài Niệm lo lắng nghĩ.
Hai tên ban đầu tuy thân thể to cao, có dáng có lực nhưng võ công chỉ thuộc loại tầm thường. Người như Thừa Chí, thậm thà thậm thọt theo dõi, bọn chúng cũng không phát hiện ra được. Nhưng với đám này thì tình hình sẽ khác, nàng đoán chắc rằng Thừa Chí đi không quá năm bước thì sẽ bị phát hiện ra ngay.
“Thì ra vụ trọng án ở Tiết Châu lại liên quan đến một tổ chức bí ẩn đứng đằng sau. Nhưng trên giang hồ vốn đâu có bang phái nào nổi danh ở vùng Cận Sa này. Như vậy, những tên cao thủ kia ở đâu mọc ra đây? Còn có, tại sao bọn chúng giết các cô gái, rồi phải chạy đến tận Tiết Châu giấu xác?”
Bảy người kia lên đường, Thừa Chí cũng đã nắm chặt gậy trong tay chuẩn bị đi theo. Hoài Niệm thở dài bất lực, sau đó nhảy xuống đất. Nàng tiến đến từ đằng sau Thừa Chí, một tay nhẹ nhàng khoá trụ hắn lại, tay kia đồng thời bịt miệng hắn luôn. Thừa Chí hoảng hồn vùng vẫy, Hoài Niệm liền thì thầm nói vào tai hắn.
- Im lặng! - Giọng như hơi thở thổi nhẹ vào tai Thừa Chí. Đám người phía trước cảnh giác ngó nhìn xung quanh khi đột nhiên cảm thấy có động. Hoài Niệm đã lôi Thừa Chí đi xa khỏi tầm quan sát của họ. Nàng xô hắn vào gốc cây, tay vẫn bịt ngang miệng để ngăn chặn âm thanh không đáng có. Đám người trước mặt thấy không có việc gì mới tiếp tục bước đi.
Tác giả :
Người Qua Đường A