Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
Chương 78: Sự xuất hiện của Hoàng Bùi
“Quên đi, ta tùy tiện hỏi vậy thôi, ngươi không cần trả lời đâu.” Vô lực cúi đầu, Mộc Ly hoàn toàn từ bỏ, đây không phải là vấn đề nàng nên hỏi, cũng không phải vấn đề nàng cần lo lắng, dù cho Vũ Tiêu Nhiên đã chết, cũng không phải chuyện liên quan đến Anh Mộc Ly nàng, hắn không phải là người của nàng, mà nàng cũng chẳng có quan hệ gì với hắn, nên càng không phải là người hắn cần lo lắng.
Nam tử nghi ngờ nhìn Mộc Ly đang ủ rũ, đôi mắc đen như hắc thạch lóe lên tia sáng kì dị, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tà tứ, vẫn không tức giận với lời lẽ sắc bén lúc nãy của Mộc Ly: “Nàng thiếu ta một lần nhân tình.” Một lần nhân tình mà hắn cho là thú vị, đồng thời là nhân tình khiến hắn rung động.
“Ta không biết ngươi, càng miễn bàn đến cái nhân tình chó má đó.” Mộc Ly ngẩng đầu, nhìn hắn đầy châm biếm, nàng không nhớ rõ lần thứ ba gặp hắn ở đâu, càng đừng nói đến nhân tình nào, thứ hắn đang nói có thật sao?
“Đúng vậy, nàng không biết ta, nhưng nàng thật sự đã thiếu ta một lần nhân tình.” Nam tử kia vẫn kiên trì.
Mộc Ly cười, một nụ cười lạnh nhạt, không mang chút độ ấm, nàng không muốn nói tiếp cái vấn đề nhàm chán này nữa, tùy ý hỏi câu khác: “Ngươi tên là gì?”
Nam tử cũng cười, cười một cách đường hoàng, cười đến nỗi không kiềm chế được, hắn nhíu mày nhìn Mộc Ly, khuôn mặt tuấn tú dựa sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của nàng, nhẹ nhàng phun ra vài chữ: “Tên ta là Hoàng Bùi, nhớ kỹ đấy, nàng thiếu ta một lần nhân tình, bất cứ lúc nào ta cũng có thể tới đòi lại đó.”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng uyển chuyển, như tiếng tình nhân nỉ non, mang theo sự mê hoặc lòng người. Mộc Ly thầm nghĩ, đúng là TM* muốn hại não nàng mà, nàng muốn chuyển đề tài mà sao khó vậy, im lặng lui lại vài bước. Mộc Ly nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm ấy, hai tròng mắt hắc bạch phân minh khẽ động.
“Hoàng Bùi…. Hoàng….Bùi………” Nhẹ giọng nỉ non đôi câu, tầm mắt Mộc Ly vẫn nhìn thẳng vào Hoàng Bùi, lơ đãng ngâm dài âm cuối, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, nhưng khi nàng muốn bắt lấy, nó lại biến mất vô tung vô ảnh.
“Hừ.” Đắc ý hừ mũi một tiếng, Hoàng Bùi nhìn thấy ánh mắt rối rắm của Mộc Ly, bĩu môi, cười tà mị: “Xem ra nàng rất thích tên của ta nhỉ? Ly nhi!”
Nam tử nghi ngờ nhìn Mộc Ly đang ủ rũ, đôi mắc đen như hắc thạch lóe lên tia sáng kì dị, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tà tứ, vẫn không tức giận với lời lẽ sắc bén lúc nãy của Mộc Ly: “Nàng thiếu ta một lần nhân tình.” Một lần nhân tình mà hắn cho là thú vị, đồng thời là nhân tình khiến hắn rung động.
“Ta không biết ngươi, càng miễn bàn đến cái nhân tình chó má đó.” Mộc Ly ngẩng đầu, nhìn hắn đầy châm biếm, nàng không nhớ rõ lần thứ ba gặp hắn ở đâu, càng đừng nói đến nhân tình nào, thứ hắn đang nói có thật sao?
“Đúng vậy, nàng không biết ta, nhưng nàng thật sự đã thiếu ta một lần nhân tình.” Nam tử kia vẫn kiên trì.
Mộc Ly cười, một nụ cười lạnh nhạt, không mang chút độ ấm, nàng không muốn nói tiếp cái vấn đề nhàm chán này nữa, tùy ý hỏi câu khác: “Ngươi tên là gì?”
Nam tử cũng cười, cười một cách đường hoàng, cười đến nỗi không kiềm chế được, hắn nhíu mày nhìn Mộc Ly, khuôn mặt tuấn tú dựa sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của nàng, nhẹ nhàng phun ra vài chữ: “Tên ta là Hoàng Bùi, nhớ kỹ đấy, nàng thiếu ta một lần nhân tình, bất cứ lúc nào ta cũng có thể tới đòi lại đó.”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng uyển chuyển, như tiếng tình nhân nỉ non, mang theo sự mê hoặc lòng người. Mộc Ly thầm nghĩ, đúng là TM* muốn hại não nàng mà, nàng muốn chuyển đề tài mà sao khó vậy, im lặng lui lại vài bước. Mộc Ly nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm ấy, hai tròng mắt hắc bạch phân minh khẽ động.
“Hoàng Bùi…. Hoàng….Bùi………” Nhẹ giọng nỉ non đôi câu, tầm mắt Mộc Ly vẫn nhìn thẳng vào Hoàng Bùi, lơ đãng ngâm dài âm cuối, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, nhưng khi nàng muốn bắt lấy, nó lại biến mất vô tung vô ảnh.
“Hừ.” Đắc ý hừ mũi một tiếng, Hoàng Bùi nhìn thấy ánh mắt rối rắm của Mộc Ly, bĩu môi, cười tà mị: “Xem ra nàng rất thích tên của ta nhỉ? Ly nhi!”
Tác giả :
Hoa Vô Tâm