Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
Chương 2: Minh vương lấy lòng
Nhìn đội ngũ phía trước đứng thành một hàng dài, trong lòng biết rõ tạm thời vẫn chưa tới lượt mình, ánh mắt Mộc Ly nhàm chán ngắm loạn xung quanh, không chút ý tứ quan sát bài biện trên đại điện. Đây là một căn phòng rộng chừng 100 mét vuông, ánh sáng trong điện phù hợp với cảnh vật xung quanh của ‘Âm phủ’, có phần âm u, phía trên đại điện là một mảnh đen tối vô cùng tận khiến cho cho người ta phẫn nộ. Nhìn kĩ, từng vòng xoáy màu đen kia dường như có thể hút con người vào trong đó. Mộc Ly càng nhìn càng cảm thấy trầm luân trong màu đen không đáy ấy, nó giống như có thể cắn nuốt tâm trí của con người khiến cho Mộc Ly trầm xuống, một làn gió nhẹ thổi qua, Mộc Ly tự dưng rùng mình một cái, lập tức trong người tỉnh táo không ít, vội vàng dời đi ánh mắt ổn định lại tâm trạng, không dám nhìn loạn nữa.
Thì ra Địa phủ nhìn vào không phải kinh khủng giống như vẻ bề ngoài, vẫn còn che giấu huyền cơ nha!
Nửa ly trà trôi qua, người phía trước cũng vừa bị xét hỏi xong, quỷ sai ra hiệu cho Mộc Ly lập tức đi vào trong đại điện, sau đó tâm không cam tình không nguyện quỳ xuống trước Minh vương đang lật xem sổ sinh tử.
Minh vương ngồi trên đại điện, một tay lật sổ sinh tử của người phàm, một tay cầm bút thần thỉnh thoảng đánh dấu ‘X’ lên, nhưng khi nhìn thấy dấu ‘√’ bên cạnh tên Anh Mộc Ly, chốc chốc lại cau mày, Điện hạ Mộc Ly quỳ gối đã có phần tức giận, thế nào? Để cho người khác quỳ vui lắm sao?
Lúc Mộc Ly định bụng tìm Minh vương trách móc, Minh vương lại đột nhiên ngẩng đầu lên, vẫy tay ra hiệu cho lui mọi người trong đại điện, vuốt vuốt bộ râu lớn của mình cười “ha ha” với Mộc Ly, miệng nhỏ Mộc Ly nhếch lên, mũi phát ra tiếng hừ lạnh, hoàn toàn không để lão nhân Minh vương vào mắt.
Minh vương cũng không giận, một bộ dáng Lão Ngoan Đồng, dứt khoắc rời ghế ngồi, đỡ Mộc Ly đứng lên, nịnh nọt nói: "Nha đầu, có muốn đi cổ đại chơi không?"
Nghe ra có thành phần lấy lòng trong giọng nói của Minh vương, tâm Mộc Ly chợt lạnh, trợn mắt nhìn Minh vương nói: "Không đi!" Xú lão đầu, chẳng lẽ đã bắt lộn người? Nên mới lấy lòng cô như vậy!
"A a a!!" Minh vương liên tục gào lên mấy tiếng, bĩu môi: "Xú nha đầu, đây là chuyện bao nhiêu người cầu còn không được, sao ngươi lại không đi?" Tức chết hắn, đây là chuyện mà nhiều người muốn còn không được, nhưng xú nha đầu này một lời liền cự tuyệt, chút thể diện cũng không cho lão, dù sao người ta cũng là Minh vương nha!
"Ông nói. . . ." Mộc Ly tóm mấy cọng râu mép của Minh vương ngắm nghía ở trên tay, mắt to trừng long nhãn của ông: "Có phải các ông bắt nhầm người hay không?" Anh Mộc Ly cô không tin một cái hắt hơi có thể chết người.
"Ai! Ai! ! Ai! ! !" Minh vương nhìn mấy cọng râu mép tội nghiệp của mình, than thở ba tiếng, mặt của ông vốn hơi đen, khi đó lần đầu tiên màu đỏ hiếm thấy đã hiện ra, mở miệng xin Mộc Ly rũ lòng thương: "Ta nói này nha đầu, ngươi có thể buông râu ra trước được không."
Thì ra Địa phủ nhìn vào không phải kinh khủng giống như vẻ bề ngoài, vẫn còn che giấu huyền cơ nha!
Nửa ly trà trôi qua, người phía trước cũng vừa bị xét hỏi xong, quỷ sai ra hiệu cho Mộc Ly lập tức đi vào trong đại điện, sau đó tâm không cam tình không nguyện quỳ xuống trước Minh vương đang lật xem sổ sinh tử.
Minh vương ngồi trên đại điện, một tay lật sổ sinh tử của người phàm, một tay cầm bút thần thỉnh thoảng đánh dấu ‘X’ lên, nhưng khi nhìn thấy dấu ‘√’ bên cạnh tên Anh Mộc Ly, chốc chốc lại cau mày, Điện hạ Mộc Ly quỳ gối đã có phần tức giận, thế nào? Để cho người khác quỳ vui lắm sao?
Lúc Mộc Ly định bụng tìm Minh vương trách móc, Minh vương lại đột nhiên ngẩng đầu lên, vẫy tay ra hiệu cho lui mọi người trong đại điện, vuốt vuốt bộ râu lớn của mình cười “ha ha” với Mộc Ly, miệng nhỏ Mộc Ly nhếch lên, mũi phát ra tiếng hừ lạnh, hoàn toàn không để lão nhân Minh vương vào mắt.
Minh vương cũng không giận, một bộ dáng Lão Ngoan Đồng, dứt khoắc rời ghế ngồi, đỡ Mộc Ly đứng lên, nịnh nọt nói: "Nha đầu, có muốn đi cổ đại chơi không?"
Nghe ra có thành phần lấy lòng trong giọng nói của Minh vương, tâm Mộc Ly chợt lạnh, trợn mắt nhìn Minh vương nói: "Không đi!" Xú lão đầu, chẳng lẽ đã bắt lộn người? Nên mới lấy lòng cô như vậy!
"A a a!!" Minh vương liên tục gào lên mấy tiếng, bĩu môi: "Xú nha đầu, đây là chuyện bao nhiêu người cầu còn không được, sao ngươi lại không đi?" Tức chết hắn, đây là chuyện mà nhiều người muốn còn không được, nhưng xú nha đầu này một lời liền cự tuyệt, chút thể diện cũng không cho lão, dù sao người ta cũng là Minh vương nha!
"Ông nói. . . ." Mộc Ly tóm mấy cọng râu mép của Minh vương ngắm nghía ở trên tay, mắt to trừng long nhãn của ông: "Có phải các ông bắt nhầm người hay không?" Anh Mộc Ly cô không tin một cái hắt hơi có thể chết người.
"Ai! Ai! ! Ai! ! !" Minh vương nhìn mấy cọng râu mép tội nghiệp của mình, than thở ba tiếng, mặt của ông vốn hơi đen, khi đó lần đầu tiên màu đỏ hiếm thấy đã hiện ra, mở miệng xin Mộc Ly rũ lòng thương: "Ta nói này nha đầu, ngươi có thể buông râu ra trước được không."
Tác giả :
Hoa Vô Tâm