Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu
Chương 139: Tà tứ mà xinh đẹp
Vừa nãy nàng chỉ nói một chữ ‘Bùi’ ở bên tai bà ta mà thôi.
Ngồi trở lại trên ghế quý phi, Mộc Ly vắt chéo hai chân, nàng lấy từ trong ngực ra một vật, đó là một cây trâm bạc rất bình thường. Ngày đó lần đầu tiên nàng và Tuyết Lê xuất cung, Tuyết Lê vì để giúp mình no bụng đã phải đem nó đi cầm. Hôm nay, nàng mang ngân phiếu cướp được từ trên người Phượng Lâm lần trước chuộc lại cho nàng ấy.
Mặc dù không biết cây trâm này có ý nghĩa gì với Tuyết Lê, nhưng chắc chắn món đồ đó rất quan trọng. Nếu không, sao nha đầu đó có thể luyến tiếc mang nó, còn vì mình mà đem đi cầm cơ chứ?
Nghĩ tới đây, chợt nhớ đến người có gương mặt giống y như một đứa trẻ ngày ấy, toàn thân tản ra hơi thở tu la, ánh mắt mang khí chất cao quý, e rằng người bình thường cũng không thể có. Tuy đã che giấu rất kỹ, nhưng Mộc Ly trời sanh tính thận trọng nên vẫn có thể nhìn thấy rõ như ban ngày.
Còn có thiên hạ đệ nhất lâu cố ý gây khó dễ, rốt cuộc là thật hay giả? Hoặc giã đã sớm an bày từ trước? Mình có thể trốn dễ dàng như thế, chỉ sợ cũng do chủ tử người ta cho phép. Nếu không, bằng vào năng lực khác xa nhau giữa mình và đối phương lúc ấy, làm sao có thể dễ dàng thoát thân như thế?
Lẽ nào thật sự tiện tay tóm được vàng trên cơ thể người kia và tác dụng của việc khơi dậy lòng tham của dân chúng? Mộc Ly bật cười, không thể phủ nhận, tuy có hiệu quả đó, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Cất cây trâm vào, Mộc Ly vén tay áo lên, màu đỏ của chu sa hiện lên trên cánh tay trắng nõn, ánh sáng nở rộ như máu, lộ vẻ tà tứ mà xinh đẹp, ngón tay của nàng vuốt ve qua lại, có thể cảm giác rõ mặt trên hơi ấm, Mộc Ly khẽ nhíu mày, sự khó hiểu trong con ngươi càng lúc càng lớn.
Vi sao thoạt nhìn nốt ruồi đỏ này và thủ cung sa của nữ tử cổ đại giống nhau như vậy nhỉ? Mặc dù có hơi đỏ và xinh đẹp hơn một chút, vả lại còn ẩn chứa năng lượng, nhưng quả thật rất giống nhau!
"Minh vương ơi Minh vương, ông rốt cuộc đang nghĩ gì vậy." Nói thầm một tiếng, Mộc Ly để tay áo xuống, nhìn về phía đại điện nơi mà Cao công công đang đến nở nụ cười nhạt, Thái hậu chân trước vừa mới đi, thủ hạ của Vũ Tiêu Nhiên đã tìm tới.
Ngồi trở lại trên ghế quý phi, Mộc Ly vắt chéo hai chân, nàng lấy từ trong ngực ra một vật, đó là một cây trâm bạc rất bình thường. Ngày đó lần đầu tiên nàng và Tuyết Lê xuất cung, Tuyết Lê vì để giúp mình no bụng đã phải đem nó đi cầm. Hôm nay, nàng mang ngân phiếu cướp được từ trên người Phượng Lâm lần trước chuộc lại cho nàng ấy.
Mặc dù không biết cây trâm này có ý nghĩa gì với Tuyết Lê, nhưng chắc chắn món đồ đó rất quan trọng. Nếu không, sao nha đầu đó có thể luyến tiếc mang nó, còn vì mình mà đem đi cầm cơ chứ?
Nghĩ tới đây, chợt nhớ đến người có gương mặt giống y như một đứa trẻ ngày ấy, toàn thân tản ra hơi thở tu la, ánh mắt mang khí chất cao quý, e rằng người bình thường cũng không thể có. Tuy đã che giấu rất kỹ, nhưng Mộc Ly trời sanh tính thận trọng nên vẫn có thể nhìn thấy rõ như ban ngày.
Còn có thiên hạ đệ nhất lâu cố ý gây khó dễ, rốt cuộc là thật hay giả? Hoặc giã đã sớm an bày từ trước? Mình có thể trốn dễ dàng như thế, chỉ sợ cũng do chủ tử người ta cho phép. Nếu không, bằng vào năng lực khác xa nhau giữa mình và đối phương lúc ấy, làm sao có thể dễ dàng thoát thân như thế?
Lẽ nào thật sự tiện tay tóm được vàng trên cơ thể người kia và tác dụng của việc khơi dậy lòng tham của dân chúng? Mộc Ly bật cười, không thể phủ nhận, tuy có hiệu quả đó, nhưng như vậy vẫn chưa đủ.
Cất cây trâm vào, Mộc Ly vén tay áo lên, màu đỏ của chu sa hiện lên trên cánh tay trắng nõn, ánh sáng nở rộ như máu, lộ vẻ tà tứ mà xinh đẹp, ngón tay của nàng vuốt ve qua lại, có thể cảm giác rõ mặt trên hơi ấm, Mộc Ly khẽ nhíu mày, sự khó hiểu trong con ngươi càng lúc càng lớn.
Vi sao thoạt nhìn nốt ruồi đỏ này và thủ cung sa của nữ tử cổ đại giống nhau như vậy nhỉ? Mặc dù có hơi đỏ và xinh đẹp hơn một chút, vả lại còn ẩn chứa năng lượng, nhưng quả thật rất giống nhau!
"Minh vương ơi Minh vương, ông rốt cuộc đang nghĩ gì vậy." Nói thầm một tiếng, Mộc Ly để tay áo xuống, nhìn về phía đại điện nơi mà Cao công công đang đến nở nụ cười nhạt, Thái hậu chân trước vừa mới đi, thủ hạ của Vũ Tiêu Nhiên đã tìm tới.
Tác giả :
Hoa Vô Tâm