Trời Lạnh Rồi Để Tổng Tài Đi Uống Thuốc Đi
Chương 3: Tổng tài, đừng mà
Đường Đường ngẩng đầu tìm sự hỗ trợ, khăn giấy cũng đâu có thiếu gì, chẳng lẽ chỉ có một mình Sa tổng có. Cậu vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Cao Dương đang ngồi ở bàn bên kia. Cao Dương lại giống như bị lửa đốt mông, lập tức cúi đầu xuống, cơ hồ đem đầu chôn vào mặt bàn, cậu ta dùng đũa gắp một ít khoai tây sợi nhét vào mồm, cứng ngắc nói: “A…Chị Lục nè, hôm nay canh cá ngon quá ha chị!”
Lục Manh Manh: “…”
Đường Đường hận đến nghiến răng, Cao Dương quả là hảo cơ hữu, vào thời khắc mấu chốt bèn bán đứng đồng bọn a!
Sa tổng nhìn theo ánh mắt của Đường Đường, liếc Cao Dương một cái, cậu ta nháy mắt run lẩy bẩy. Sa Tuân tựa hồ là đối với sự thức thời của Cao Dương đặc biệt vừa lòng, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, trong mũi phát ra âm thanh không kiên nhẫn.
“Hửm?”
Đường Đường tiếp tục run rẩy, sợ đến mức da đầu tê dại, cuối cùng đành phải kiên trì cười gượng, “S… Sa tổng, ngài cho tôi xin miếng khăn giấy…”
Cậu vừa nói xong, Lục Manh Manh cùng Cao Dương “Phụt” một tiếng phun đầy khoai tây sợi lên bàn.
Nhưng mà Sa tổng lại không cảm thấy cái tên Đường Đường đang tràn ngập khí tức của “nhược thụ” kia có cái gì không ổn, cực kỳ vừa lòng moi khăn giấy từ túi áo tây trang ra, sau đó nhìn Đường Đường nơm nớp lo sợ cầm lấy.
Sa tổng đứng dậy, chỉ nghe anh nói một câu: “Nghe nói cậu thích mấy món này, tôi chưa đụng tới, cậu ăn đi.”
Nói xong, tổng tài công đã tiêu sái lướt đi, chỉ lưu lại cho Đường Đường đang đần ra một bóng lưng cao lớn. Chờ Sa Tuân ra khỏi nhà ăn, Cao Dương cùng Lục Manh Manh lúc này mới liếc nhau một cái, sau đó bưng khay ăn đi qua, mặc kệ Đường Đường vẫn còn đang đờ đẫn, bắt đầu càn quét cơm trưa của Sa tổng để lại.
“Oa, không hổ là lão tổng a! Dì bán cơm cho ảnh nhiều quá trời luôn nè!”
“Đúng vậy, bả bình thường múc thịt cho em mà cứ làm như em đòi bả múc thịt trên người bả xuống vậy đó! Canh cá của Sa tổng nhiều ghê! Thịt heo chua ngọt cũng nhiều! Vậy mà bả múc cho em toàn là tiêu xanh!
Đường Đường: “…”
Đường Đường nhìn canh cá, thịt heo chua ngọt và khoai tây sợi xào, đột nhiên cảm thấy như mình đang nhai sáp. Lời Sa tổng vừa mới nói rõ ràng chính là lời kịch hôm qua lúc cậu viết truyện về tổng tài công, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp vậy?!
Đường Đường nháy mắt bắt đầu bổ não
Hệ thống Tấn Giang.
Đại thần Tấn Giang.
“…”
Dù sao đi nữa, Đường Đường tựa hồ có thể đoán trước được rằng, kiếp mưu sinh của cậu sau này tất nhiên sẽ không có gió êm sóng lặng …
Bạn có 1 tin nhắn mới từ nhóm [Sa tổng mỗi ngày đều moe moe]
[Đường cát]: = =
[Đường cát]: Đứa nào chơi đổi tên nhóm chat vậy hả?!
[Đường cát]: Đứa nào?!
[Đường cát]: Sa tổng mà moe?! Con mắt nào của bây thấy ổng moe?!
[Đường cát]: Ổng chính là có bệnh xà tinh!!!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Ai nha Đường Đường, Sa tổng có tiền nè…
[Cao phú soái]: Lại cho chúng ta canh cá và thịt heo chua ngọt ăn…
[Tần tui sắp giàu]: Đúng đúng, có tiền, đẹp trai, cho ăn! Đừng có chê bai tổng tài nha
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Thủ trưởng tốt như vậy thời nay đốt đèn ***g cũng tìm không thấy đâu
[Đường cát]:!!!!!
[Đường cát]: Phản bội!!! Các người là một lũ phản bội!!!
[Cao phú soái]: 38
[Lục Manh Manh mất ngủ]: 38 38
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Xem ra thủ trưởng đại nhân đẹp trai lắm tiền đã coi trọng Đường Đường nhà chúng ta rồi.
[Tần tui sắp giàu]: chấm nước mắt, Đường Đường rốt cục cũng gả ra ngoài.
[Đường cát]: … Phản bội o(ヘo#)
[Đường cát]: Buổi sáng đứa nào mới ngồi nói xấu ổng chung với tui đâu!!! Bước ra!!!
[Cao phú soái]: Đừng ngạo kiều mà, về sau thành tổng tài phu nhân rồi nhất định phải chiếu cố chúng tiểu nhân đó nha
Đường Đường nhìn đám bạn trong QQ hihi haha, tức giận bấm tắt, mở tài liệu ra, hít sâu một hơi chuẩn bị làm thiết kế. Kết quả làm cả một buổi chiều, hai mắt có chút mỏi, nhìn nhìn lịch trên bàn, thứ 3 tuần sau mới phải nộp, với trí nhớ cao siêu cùng cảm hứng mãnh liệt của mình, chờ thứ 2 rồi làm tiếp vẫn còn kịp…Chắc vậy.
Đường Đường mở một cái file word ra để ngụy trang, rồi log in vào Tấn Giang. Hôm nay cậu còn chưa có cập nhật truyện, độc giả chính là áo cơm cha mẹ, một ngày không cập nhật, điểm sẽ tụt dốc không phanh vô cùng thê thảm. Hơn nữa, tổng tài công moe moe như vậy, tại sao lại có thể không để ảnh xuất hiện, làm độc giả ôm mặt thét chói tai cơ chứ
Đường Đường run lên một chút, rùng mình với ý nghĩ của bản thân. Cậu dạo này diễn sâu quá rồi, ngoài đời mà có người như vậy thì thằng cha đó chắc mẩm bị dở hơi, tựa như cái ông Sa Tuân kia đó, rốt cuộc ổng có bao nhiêu tự luyến mới phun được cái câu quái thai kia ra khỏi mồm vậy!
Cậu mở Tấn Giang, phát hiện lại có độc giả oán giận nói tổng tài công đã đem tiểu thụ trị gắt gao rồi, vậy tại sao đến bây giờ còn chưa có xôi thịt! Xôi thịt! Xôi thịt đâu?! Hiu hiu hiu không ăn sạch sẽ không phải là tác phong của khốc suất tổng tài a! Cầu xôi thịt a!
Đường Đường sờ sờ cằm, cậu đăng cũng được mười hai chương rồi, có chương còn được ba nghìn chữ, cũng nên cho mấy em độc giả chút thịt. Nhưng cũng không thể cho nhiều, sau khi H xong, tình yêu của tổng tài công cùng íu-đúi thụ trở nên sâu đậm hơn, độc giả sẽ cảm thấy chán. Tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục anh họ em họ vân vân mây mây còn chưa xuất hiện để làm pháo hôi mà, xôi thịt thật thì phải từ từ.
Tình yêu chốn công sở thì phải có bộ dáng của tình yêu chốn công sở, Đường Đường cảm hứng tuôn trào, bùm bùm chát chát gõ bàn phím. Hôm nay được ngày cảm hứng tuôn trào, cậu chuẩn bị cho tổng tài công cùng íu-đúi thụ diễn một màn tình thú trong văn phòng.
Tổng tài công lợi dụng chức quyền, gọi íu-đúi thụ vào trong gian phòng làm việc có vách thủy tinh mờ của anh, đem íu-đúi thụ đè xuống bàn làm việc rộng lớn, như vậy như vậy rồi lại như vậy.
Íu-đúi thụ: “Sa tổng… Sa tổng, đừng mà… Nếu bị đồng nghiệp nhìn thấy…”
Tổng tài công: “Vậy em nhỏ giọng một chút là được.”
Đúng vậy, trong tiểu thuyết “Tổng tài không manh” của Đường Đường, khốc suất tà mị tổng tài họ Sa, tên Sa Cẩm, cho nên Đường Đường mỗi lần nghe các đồng nghiệp gọi Sa tổng, cậu sẽ luôn cảm thấy rằng hệ thống đại thần Tấn Giang đang hiển linh. Loại cảm giác này, thật sự là quá thần kỳ.
Đường Đường viết ba nghìn chữ về vấn đề văn phòng tình thú, sau đó mỹ mãn chuẩn bị update, tay vừa động thì đột nhiên lại có ý tưởng mới. Ôm một chút chờ mong nho nhỏ, cậu bổ sung thêm kết cục một chút, tổng tài công trong văn phòng sau khi đùa giỡn íu-đúi thụ, bàn tay to vung lên, phi thường thổ hào cho iú-đúi thụ 1 vạn đồng tiền thưởng.
1 vạn lận đó!
Đường Đường hi vọng nếu hệ thống đại thần Tấn Giang thật sự hiển linh, vậy để tổng tài cho mình chút tiền tiêu vặt đi!
Đường Đường tâm tình sung sướng cập nhật
Con à, bởi vậy mới nói con còn ngây thơ lắm.
Người xem 1 – [Bóp chặt trứng] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
A a a a a tem tem tem!!! Tem này là của tui!!! hôn hôn!!! che mặt bự!!! Tổng tài công quá ngầu!!! Cơ mà chưa có làm tới cùng nha!!! Hiu hiu hiu đáng tiếc quớ, lần sau nhất định phải có xôi thịt đàng hoàng đó nha o( 口)o
Người xem 2 – [Thịt bò hầm cà chua] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Đậu xanh rau má!!! Tiểu bạch thụ đã bị tổng tài đùa giỡn rồi kia!!! Nhanh vãi!!!
Người xem 3 – [Anonymous] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Hiu hiu hiu chưa có đã mắt mà!!! Cầu xôi thật thịt thật + tiền thưởng 2 vạn!!!
Người xem 4 – [00923] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Thịt đâu!!! Thịt mấy người hứa đâu!!! Tại sao chỉ có nước thịt?! Tiểu bạch thụ thiệt moe, tổng tài công lại càng moe moe, ai gooooo quá đẹp trai!!!
Người xem 5 – [= 口 =] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Chỉ có mình tui là chú ý đến tiền thưởng 1 vạn thôi sao!!! Đại gia a em muốn gả cho anh!!! 1 vạn lận đó!!! Muốn ôm đùi!!!
Đường Đường nhìn bình luận nhảy liên tục, trong lòng rất là cao hứng. Quả nhiên độc giả đều thích cái kiểu moe của mấy vị tổng tài công không thích nói lý, nghĩ lần nào là chuẩn lần đó.
“Đường Đường!”
Trưởng phòng đi tới, gõ lên bàn làm việc của Đường Đường hai cái làm cậu giật bắn mình.
“Sao vậy sếp?”
Trưởng phòng chỉ chỉ văn phòng kính mờ kia, nói: “Sa tổng cho gọi cậu đó.”
“Này này này… Trưởng phòng, tại sao Sa tổng lại muốn gặp tôi vậy.”
Trưởng phòng trừng mắt liếc cậu một cái, gắt lên: “Tôi làm sao mà biết được, Sa tổng cũng không nói gì cả. Cậu liệu hồn, đừng có mà bôi tro trát trấu vào mặt cả bộ phận chúng ta, tiền thưởng tháng này còn chưa lãnh đó!”
Đường Đường gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng trước cửa văn phòng, gõ gõ cửa, bên trong nhanh chóng truyền ra giọng nói lạnh lùng.
“Vào đi.”
Đường Đường mở cửa, sau đó thò người vào hỏi một câu:
“Sa tổng gọi tôi?”
Sa Tuân không cho cậu có cơ hội bỏ chạy, gật gật đầu, ngoắc ngoắc ngón tay, Đường Đường nhất thời chết đứng. Động tác này sao quen vậy?! Mình rõ ràng đã từng gặp ở đâu rồi?!
Cậu chậm chạp lết vào.
Sa tổng: “Đóng cửa.”
“Đ..đ..đóng cửa sao?!”
Đường Đường sợ đến mức nói lắp, thấy Sa tổng nâng mắt liếc cậu 1 cái, cuối cùng cũng đành phải ngậm miệng, đi ra đóng cửa.
Tình tiết phát triển như thế này, đừng nói là muốn chạy theo con đường không lối về của “Tổng tài không manh”
Đường Đường khẩn trương đứng trước bàn làm việc, Sa tổng dùng tay gõ gõ bàn, nói: “Bản thiết kế tháng trước của cậu và Cao Dương nộp cho tôi làm không tệ, vậy thiết kế tháng này đâu, đưa đây.”
“A?”
Đường Đường nhất thời mở to hai mắt, móa, cái heo gì vậy, không phải thiết kế tháng này thứ 3 tuần sau mới phải nộp sao, hôm nay mới có thứ 4 đó ông nội!
Hai người còn đang nói chuyện, lại có người gõ cửa, Lục Manh Manh cầm một tập văn kiện to đi tới, nói: “Sa tổng, đây là giấy tờ cần chữ kí của ngài.”
Sa tổng hất cằm, Lục Manh Manh bước qua, đem văn kiện đưa tới trước mặt anh.
Sa Tuân cầm bút lên, nhưng cũng không có kí ngay mà hỏi ngược Lục Manh Manh: “Lục tiểu thư, bản thiết kế tháng này sếp các cô bảo là hôm nay phải nộp, đúng không?”
Lục Manh Manh bất ngờ bị hỏi đến đần ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Đường Đường.
Đường Đường dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lục Manh Manh.
Lục Manh Manh nhìn đôi mắt long lanh của Đường Đường, chớp chớp mắt, ý là, chị đây cũng không cứu nổi chú mày đâu. Vì thế Lục Manh Manh bán đứng lương tâm, nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, nói: “Đúng vậy, thưa Sa tổng. À, nếu Sa tổng không có chuyện gì khác, vậy tôi xin phép…”
Sa Tuân thưởng cho Lục Manh Manh một ánh mắt ngụ ý “có tiền đồ”, lưu loát ký tên văn kiện rồi đưa cho Lục Manh Manh cầm ra ngoài.
“S.. Sa tổng…” Đường Đường ho khan một tiếng, thanh thanh cổ họng, “Thiết kế…tôi có làm rồi, nhưng mà chưa được tốt lắm. Có mấy chỗ cần sửa sang lại. Buổi tối hôm nay chắc chắn tôi sẽ nộp cho ngài!”
“A?”
Sa Tuân giương mắt, ánh mắt xuyên thấu chiếc kính mỏng manh, khóe miệng cong lên, tà mị quyến rũ.
“Đêm nay xong đúng không. Vậy tôi chờ cậu ha.”
“…”! @#¥%&
Đường Đường thái dương co giật, nội tâm điên cuồng chửi thề, tăng ca thôi mà cũng nói cái kiểu quái gở! Lại còn đêm nay nữa chứ!
Lục Manh Manh: “…”
Đường Đường hận đến nghiến răng, Cao Dương quả là hảo cơ hữu, vào thời khắc mấu chốt bèn bán đứng đồng bọn a!
Sa tổng nhìn theo ánh mắt của Đường Đường, liếc Cao Dương một cái, cậu ta nháy mắt run lẩy bẩy. Sa Tuân tựa hồ là đối với sự thức thời của Cao Dương đặc biệt vừa lòng, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh, trong mũi phát ra âm thanh không kiên nhẫn.
“Hửm?”
Đường Đường tiếp tục run rẩy, sợ đến mức da đầu tê dại, cuối cùng đành phải kiên trì cười gượng, “S… Sa tổng, ngài cho tôi xin miếng khăn giấy…”
Cậu vừa nói xong, Lục Manh Manh cùng Cao Dương “Phụt” một tiếng phun đầy khoai tây sợi lên bàn.
Nhưng mà Sa tổng lại không cảm thấy cái tên Đường Đường đang tràn ngập khí tức của “nhược thụ” kia có cái gì không ổn, cực kỳ vừa lòng moi khăn giấy từ túi áo tây trang ra, sau đó nhìn Đường Đường nơm nớp lo sợ cầm lấy.
Sa tổng đứng dậy, chỉ nghe anh nói một câu: “Nghe nói cậu thích mấy món này, tôi chưa đụng tới, cậu ăn đi.”
Nói xong, tổng tài công đã tiêu sái lướt đi, chỉ lưu lại cho Đường Đường đang đần ra một bóng lưng cao lớn. Chờ Sa Tuân ra khỏi nhà ăn, Cao Dương cùng Lục Manh Manh lúc này mới liếc nhau một cái, sau đó bưng khay ăn đi qua, mặc kệ Đường Đường vẫn còn đang đờ đẫn, bắt đầu càn quét cơm trưa của Sa tổng để lại.
“Oa, không hổ là lão tổng a! Dì bán cơm cho ảnh nhiều quá trời luôn nè!”
“Đúng vậy, bả bình thường múc thịt cho em mà cứ làm như em đòi bả múc thịt trên người bả xuống vậy đó! Canh cá của Sa tổng nhiều ghê! Thịt heo chua ngọt cũng nhiều! Vậy mà bả múc cho em toàn là tiêu xanh!
Đường Đường: “…”
Đường Đường nhìn canh cá, thịt heo chua ngọt và khoai tây sợi xào, đột nhiên cảm thấy như mình đang nhai sáp. Lời Sa tổng vừa mới nói rõ ràng chính là lời kịch hôm qua lúc cậu viết truyện về tổng tài công, trên đời làm gì có chuyện trùng hợp vậy?!
Đường Đường nháy mắt bắt đầu bổ não
Hệ thống Tấn Giang.
Đại thần Tấn Giang.
“…”
Dù sao đi nữa, Đường Đường tựa hồ có thể đoán trước được rằng, kiếp mưu sinh của cậu sau này tất nhiên sẽ không có gió êm sóng lặng …
Bạn có 1 tin nhắn mới từ nhóm [Sa tổng mỗi ngày đều moe moe]
[Đường cát]: = =
[Đường cát]: Đứa nào chơi đổi tên nhóm chat vậy hả?!
[Đường cát]: Đứa nào?!
[Đường cát]: Sa tổng mà moe?! Con mắt nào của bây thấy ổng moe?!
[Đường cát]: Ổng chính là có bệnh xà tinh!!!
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Ai nha Đường Đường, Sa tổng có tiền nè…
[Cao phú soái]: Lại cho chúng ta canh cá và thịt heo chua ngọt ăn…
[Tần tui sắp giàu]: Đúng đúng, có tiền, đẹp trai, cho ăn! Đừng có chê bai tổng tài nha
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Thủ trưởng tốt như vậy thời nay đốt đèn ***g cũng tìm không thấy đâu
[Đường cát]:!!!!!
[Đường cát]: Phản bội!!! Các người là một lũ phản bội!!!
[Cao phú soái]: 38
[Lục Manh Manh mất ngủ]: 38 38
[Lục Manh Manh mất ngủ]: Xem ra thủ trưởng đại nhân đẹp trai lắm tiền đã coi trọng Đường Đường nhà chúng ta rồi.
[Tần tui sắp giàu]: chấm nước mắt, Đường Đường rốt cục cũng gả ra ngoài.
[Đường cát]: … Phản bội o(ヘo#)
[Đường cát]: Buổi sáng đứa nào mới ngồi nói xấu ổng chung với tui đâu!!! Bước ra!!!
[Cao phú soái]: Đừng ngạo kiều mà, về sau thành tổng tài phu nhân rồi nhất định phải chiếu cố chúng tiểu nhân đó nha
Đường Đường nhìn đám bạn trong QQ hihi haha, tức giận bấm tắt, mở tài liệu ra, hít sâu một hơi chuẩn bị làm thiết kế. Kết quả làm cả một buổi chiều, hai mắt có chút mỏi, nhìn nhìn lịch trên bàn, thứ 3 tuần sau mới phải nộp, với trí nhớ cao siêu cùng cảm hứng mãnh liệt của mình, chờ thứ 2 rồi làm tiếp vẫn còn kịp…Chắc vậy.
Đường Đường mở một cái file word ra để ngụy trang, rồi log in vào Tấn Giang. Hôm nay cậu còn chưa có cập nhật truyện, độc giả chính là áo cơm cha mẹ, một ngày không cập nhật, điểm sẽ tụt dốc không phanh vô cùng thê thảm. Hơn nữa, tổng tài công moe moe như vậy, tại sao lại có thể không để ảnh xuất hiện, làm độc giả ôm mặt thét chói tai cơ chứ
Đường Đường run lên một chút, rùng mình với ý nghĩ của bản thân. Cậu dạo này diễn sâu quá rồi, ngoài đời mà có người như vậy thì thằng cha đó chắc mẩm bị dở hơi, tựa như cái ông Sa Tuân kia đó, rốt cuộc ổng có bao nhiêu tự luyến mới phun được cái câu quái thai kia ra khỏi mồm vậy!
Cậu mở Tấn Giang, phát hiện lại có độc giả oán giận nói tổng tài công đã đem tiểu thụ trị gắt gao rồi, vậy tại sao đến bây giờ còn chưa có xôi thịt! Xôi thịt! Xôi thịt đâu?! Hiu hiu hiu không ăn sạch sẽ không phải là tác phong của khốc suất tổng tài a! Cầu xôi thịt a!
Đường Đường sờ sờ cằm, cậu đăng cũng được mười hai chương rồi, có chương còn được ba nghìn chữ, cũng nên cho mấy em độc giả chút thịt. Nhưng cũng không thể cho nhiều, sau khi H xong, tình yêu của tổng tài công cùng íu-đúi thụ trở nên sâu đậm hơn, độc giả sẽ cảm thấy chán. Tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ tiểu lục anh họ em họ vân vân mây mây còn chưa xuất hiện để làm pháo hôi mà, xôi thịt thật thì phải từ từ.
Tình yêu chốn công sở thì phải có bộ dáng của tình yêu chốn công sở, Đường Đường cảm hứng tuôn trào, bùm bùm chát chát gõ bàn phím. Hôm nay được ngày cảm hứng tuôn trào, cậu chuẩn bị cho tổng tài công cùng íu-đúi thụ diễn một màn tình thú trong văn phòng.
Tổng tài công lợi dụng chức quyền, gọi íu-đúi thụ vào trong gian phòng làm việc có vách thủy tinh mờ của anh, đem íu-đúi thụ đè xuống bàn làm việc rộng lớn, như vậy như vậy rồi lại như vậy.
Íu-đúi thụ: “Sa tổng… Sa tổng, đừng mà… Nếu bị đồng nghiệp nhìn thấy…”
Tổng tài công: “Vậy em nhỏ giọng một chút là được.”
Đúng vậy, trong tiểu thuyết “Tổng tài không manh” của Đường Đường, khốc suất tà mị tổng tài họ Sa, tên Sa Cẩm, cho nên Đường Đường mỗi lần nghe các đồng nghiệp gọi Sa tổng, cậu sẽ luôn cảm thấy rằng hệ thống đại thần Tấn Giang đang hiển linh. Loại cảm giác này, thật sự là quá thần kỳ.
Đường Đường viết ba nghìn chữ về vấn đề văn phòng tình thú, sau đó mỹ mãn chuẩn bị update, tay vừa động thì đột nhiên lại có ý tưởng mới. Ôm một chút chờ mong nho nhỏ, cậu bổ sung thêm kết cục một chút, tổng tài công trong văn phòng sau khi đùa giỡn íu-đúi thụ, bàn tay to vung lên, phi thường thổ hào cho iú-đúi thụ 1 vạn đồng tiền thưởng.
1 vạn lận đó!
Đường Đường hi vọng nếu hệ thống đại thần Tấn Giang thật sự hiển linh, vậy để tổng tài cho mình chút tiền tiêu vặt đi!
Đường Đường tâm tình sung sướng cập nhật
Con à, bởi vậy mới nói con còn ngây thơ lắm.
Người xem 1 – [Bóp chặt trứng] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
A a a a a tem tem tem!!! Tem này là của tui!!! hôn hôn!!! che mặt bự!!! Tổng tài công quá ngầu!!! Cơ mà chưa có làm tới cùng nha!!! Hiu hiu hiu đáng tiếc quớ, lần sau nhất định phải có xôi thịt đàng hoàng đó nha o( 口)o
Người xem 2 – [Thịt bò hầm cà chua] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Đậu xanh rau má!!! Tiểu bạch thụ đã bị tổng tài đùa giỡn rồi kia!!! Nhanh vãi!!!
Người xem 3 – [Anonymous] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Hiu hiu hiu chưa có đã mắt mà!!! Cầu xôi thật thịt thật + tiền thưởng 2 vạn!!!
Người xem 4 – [00923] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Thịt đâu!!! Thịt mấy người hứa đâu!!! Tại sao chỉ có nước thịt?! Tiểu bạch thụ thiệt moe, tổng tài công lại càng moe moe, ai gooooo quá đẹp trai!!!
Người xem 5 – [= 口 =] đã bình luận:
[ Tổng tài không manh]
Chỉ có mình tui là chú ý đến tiền thưởng 1 vạn thôi sao!!! Đại gia a em muốn gả cho anh!!! 1 vạn lận đó!!! Muốn ôm đùi!!!
Đường Đường nhìn bình luận nhảy liên tục, trong lòng rất là cao hứng. Quả nhiên độc giả đều thích cái kiểu moe của mấy vị tổng tài công không thích nói lý, nghĩ lần nào là chuẩn lần đó.
“Đường Đường!”
Trưởng phòng đi tới, gõ lên bàn làm việc của Đường Đường hai cái làm cậu giật bắn mình.
“Sao vậy sếp?”
Trưởng phòng chỉ chỉ văn phòng kính mờ kia, nói: “Sa tổng cho gọi cậu đó.”
“Này này này… Trưởng phòng, tại sao Sa tổng lại muốn gặp tôi vậy.”
Trưởng phòng trừng mắt liếc cậu một cái, gắt lên: “Tôi làm sao mà biết được, Sa tổng cũng không nói gì cả. Cậu liệu hồn, đừng có mà bôi tro trát trấu vào mặt cả bộ phận chúng ta, tiền thưởng tháng này còn chưa lãnh đó!”
Đường Đường gật gật đầu, ngoan ngoãn đứng trước cửa văn phòng, gõ gõ cửa, bên trong nhanh chóng truyền ra giọng nói lạnh lùng.
“Vào đi.”
Đường Đường mở cửa, sau đó thò người vào hỏi một câu:
“Sa tổng gọi tôi?”
Sa Tuân không cho cậu có cơ hội bỏ chạy, gật gật đầu, ngoắc ngoắc ngón tay, Đường Đường nhất thời chết đứng. Động tác này sao quen vậy?! Mình rõ ràng đã từng gặp ở đâu rồi?!
Cậu chậm chạp lết vào.
Sa tổng: “Đóng cửa.”
“Đ..đ..đóng cửa sao?!”
Đường Đường sợ đến mức nói lắp, thấy Sa tổng nâng mắt liếc cậu 1 cái, cuối cùng cũng đành phải ngậm miệng, đi ra đóng cửa.
Tình tiết phát triển như thế này, đừng nói là muốn chạy theo con đường không lối về của “Tổng tài không manh”
Đường Đường khẩn trương đứng trước bàn làm việc, Sa tổng dùng tay gõ gõ bàn, nói: “Bản thiết kế tháng trước của cậu và Cao Dương nộp cho tôi làm không tệ, vậy thiết kế tháng này đâu, đưa đây.”
“A?”
Đường Đường nhất thời mở to hai mắt, móa, cái heo gì vậy, không phải thiết kế tháng này thứ 3 tuần sau mới phải nộp sao, hôm nay mới có thứ 4 đó ông nội!
Hai người còn đang nói chuyện, lại có người gõ cửa, Lục Manh Manh cầm một tập văn kiện to đi tới, nói: “Sa tổng, đây là giấy tờ cần chữ kí của ngài.”
Sa tổng hất cằm, Lục Manh Manh bước qua, đem văn kiện đưa tới trước mặt anh.
Sa Tuân cầm bút lên, nhưng cũng không có kí ngay mà hỏi ngược Lục Manh Manh: “Lục tiểu thư, bản thiết kế tháng này sếp các cô bảo là hôm nay phải nộp, đúng không?”
Lục Manh Manh bất ngờ bị hỏi đến đần ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Đường Đường.
Đường Đường dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lục Manh Manh.
Lục Manh Manh nhìn đôi mắt long lanh của Đường Đường, chớp chớp mắt, ý là, chị đây cũng không cứu nổi chú mày đâu. Vì thế Lục Manh Manh bán đứng lương tâm, nở một nụ cười vô cùng chuyên nghiệp, nói: “Đúng vậy, thưa Sa tổng. À, nếu Sa tổng không có chuyện gì khác, vậy tôi xin phép…”
Sa Tuân thưởng cho Lục Manh Manh một ánh mắt ngụ ý “có tiền đồ”, lưu loát ký tên văn kiện rồi đưa cho Lục Manh Manh cầm ra ngoài.
“S.. Sa tổng…” Đường Đường ho khan một tiếng, thanh thanh cổ họng, “Thiết kế…tôi có làm rồi, nhưng mà chưa được tốt lắm. Có mấy chỗ cần sửa sang lại. Buổi tối hôm nay chắc chắn tôi sẽ nộp cho ngài!”
“A?”
Sa Tuân giương mắt, ánh mắt xuyên thấu chiếc kính mỏng manh, khóe miệng cong lên, tà mị quyến rũ.
“Đêm nay xong đúng không. Vậy tôi chờ cậu ha.”
“…”! @#¥%&
Đường Đường thái dương co giật, nội tâm điên cuồng chửi thề, tăng ca thôi mà cũng nói cái kiểu quái gở! Lại còn đêm nay nữa chứ!
Tác giả :
Vân Quá Thị Phi