Trời Không Tác Thành
Chương 6
Edit: Ngọc Tú, Pianvy Kim –
– Beta: Pianvy Kim –
Hàn Linh vừa sờ cằm vừa lẩm bẩm mấy câu, phục hồi tinh thần mới nhận ra sắc mặt Triệu Kiều không đúng lắm.
“Ồ, vừa rồi chẳng qua chỉ là suy đoán của ta thôi”. Hàn Linh vội nói, “Tính ta nghĩ đâu nói đó, còn hay lẩm bẩm một mình, những lời khi nãy cũng chỉ là suy đoán, chưa phải là kết quả chẩn đoán chính xác.”
Triệu Kiều rũ mắt gật đầu, cuối cùng xoay người rời đi.
Bóng lưng nàng càng lúc càng xa, Hàn Linh hơi băn khoăn xoa tay, nghi ngờ có phải mình đụng trúng rắc rối gì rồi không.
Có điều đam mê của ông là y thuật, đặc biệt là những căn bệnh lạ, những chuyện khác áng chừng không để trong lòng. Cho nên chỉ hơi bối rối một chút, liền đem phản ứng kỳ lạ của Triệu Kiều quăng ra sau đầu, quay trở lại tẩm phòng Hạ Uyên bắt mạch lần nữa.
Hạ Uyên đau đầu đã giảm đến quá nửa, ngồi ở mép giường chuẩn bị muốn đứng lên.
“Hạ đại nhân chờ một lát, ta giúp ngài bắt mạch lại.”
Hàn Linh nhanh nhẹn tiến lại gần hắn.
Trung Khánh đứng một bên vội vàng cầm ghế đến.
Hạ Uyên phối hợp trở lại ngồi lên giường, đưa tay ra, hai mắt giương lên, vô cùng thành khẩn cảm ơn: “Làm phiền Hàn thái y.”
Tuy Hàn Linh và những thái y khác đều theo lệnh vua mà tới đây, nhưng Hạ Uyên không coi là chuyện đương nhiên, luôn chu toàn mọi lễ nghi cần có.
“Hạ đại nhân khách khí rồi, ta đến một lần ngài cảm tạ một lần, thật sự hù chết ta.”
Hàn Linh bắt mạch, thấy hắn nhìn ra ngoài liền thuận miệng nói: “Triệu nhị cô nương không ở đây, chắc là về rồi.”
Hạ Uyên khựng lại, song làm như không có chuyện gì xảy ra, hờ hững đáp: “Ân.”
Trung Khánh đợi bên cạnh thấp thỏm cúi đầu.
Mấy ngày nay hôm nào Triệu nhị cô nương cũng đến, lúc nào cũng ngồi rất lâu đợi thất gia tỉnh lại, trước khi về còn phải tỉ mỉ dặn dò vài câu mới yên tâm.
Không hề giống như lần này, chẳng nói tiếng nào đã rời đi.
Mặc dù Triệu nhị cô nương không giống người nhạy cảm, nhưng có lẽ đã bị việc thất gia tỉnh lại quên mất mình làm cho hụt hẫng, lúc tới đây tâm trạng có lẽ vốn đã chẳng vui vẻ gì.
Mà khi nãy thất gia đột nhiên đau đầu, mọi người luống cuống chân tay, không một ai để ý tới khách quý là nàng đang đứng bên ngoài, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thất lễ.
*****
Lần này Hàn Linh không dám đoán bừa, chỉ dặn dò Hạ Uyên chuyên tâm tĩnh dưỡng, tránh vận động mạnh, sau đó vội vã trở về Thái Y viện nghĩ cách chứng minh cho suy đoán của mình.
Sau khi Hàn Linh rời đi, Hạ Uyên kêu Trung Khánh mang nước ấm tới, nhấp hai ngụm xong, hắn ngồi dựa vào đầu giường, gương mặt thất thần vô cảm.
Trung Khánh dè dặt nhìn hắn, không nhịn được nhỏ giọng gọi: “Thất gia.”
Hạ Uyên hoàn hồn, nghiêng mặt sang nhìn, chân mày khẽ giương lên như muốn hỏi có chuyện gì.
“Lúc nãy mọi người luống cuống tay chân, thất lễ với Triệu nhị cô nương, sợ là…không được tốt cho lắm.”
“Đúng là không tốt”, Hạ Uyên rũ mắt, tạm gạt đi phiền não trong lòng, “Người vào tới cửa tất là khách, tuy chuyện lần này có lý do nhưng vẫn tính là thất lễ. Ngươi trước tiên phái người qua Tín vương phủ cáo lỗi.”
Sau khi tỉnh lại, hắn biết mình đánh mất một năm ký ức, cục diện hoang đường này đã tạo ra một mớ hỗn loạn, khiến hắn mờ mịt luống cuống. Hơn nữa hắn nghe nói, trong đoạn trí nhớ đã mất kia, hắn còn sắp cùng Triệu nhị cô nương bàn bạc hôn sự nữa.
Lúc biết chuyện hắn cũng giật mình, càng chẳng biết nên đối xử với vị cô nương kia thế nào cho phải.
Nếu nói thẳng: “Thật xin lỗi, ta không nhớ được chuyện giữa chúng ta, chi bằng chúng ta chia tay đi.”, như vậy quá mức lạnh lùng tàn nhẫn.
Nhưng trước mắt, một chút chuyện năm kia hắn cũng không nhớ nổi, quả thực không nghĩ ra biện pháp nào thích hợp hơn để giải quyết Triệu Kiều.
Đành phải dùng cách khách khí như thế vậy.
Nếu đã xem Triệu Kiều như một khách quý bình thường, cách Hạ Uyên xử lý ngược lại coi như đã đủ lịch sự.
Hạ Uyên không nhớ quan hệ giữa nàng và hắn, nhưng Trung Khánh thì ngược lại: “Thất gia, chúng ta chỉ gửi vài lời, có phải hơi… quá lãnh đạm không?”
Hạ Uyên lạnh lùng liếc hắn: “Vậy theo ngươi thì phải thế nào?”
“Hay là mời cô ấy ngày mai đến dùng cơm?” Trung Khánh đề nghị, “Cô nương nào cũng muốn giữ thể diện, hôm nay chính chúng ta thất lễ, nếu còn lãnh đạm không cho người ta nấc thang trèo xuống, lỡ như sau này cô ấy không thèm đến nữa thì sao?”
Hạ Uyên rũ mắt, nhẹ quơ chiếc cốc trong tay: “Không đến càng tốt.”
Thành thật mà nói, hắn vẫn chưa biết nên đối mặt với nàng thế nào cho phải, mà dù có ngồi đối diện nhau đi nữa, có lẽ cũng chỉ là mắt to trừng mắt nhỏ mà thôi.
Sự thương tâm lẫn chua xót dưới đáy mắt nàng khiến hắn hoảng hốt. Nàng khó chịu, hắn cũng chẳng tốt hơn.
Nhưng có thể làm gì được đây?
Hắn thật sự không nhớ nổi mình và nàng rốt cuộc đã trải qua đoạn tình cảm thế nào, muốn nói vài câu an ủi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Trung Khánh không cãi nổi hắn, lại nói: “Phải rồi thất gia, đại tướng quân ra lệnh ngài gửi thư cho bên tổ trạch, nói đầu chỉ bị thương nhẹ, không cần để bọn họ phái người tới thêm loạn. Sáng nay trước khi ngài ấy rời kinh thành còn dặn riêng với ta, nói chuyện lần này dính dáng khá sâu đến vết thương của thất gia, cho nên trước mắt phải tận lực giữ im lặng, không nói chuyện này ra bên ngoài. Ngài xem, chúng ta có nên đón lão phu nhân đến nữa không?”
Tháng trước, Hạ Uyên trước khi đi hộ giá đã phân phó, cuối tháng đón lão phu nhân từ tổ trạch về, chuẩn bị thương nghị hôn sự.
“Chẳng phải đại tướng quân đã hạ lệnh kêu ta không cho người bên Phong Nam qua sao? Vậy còn tiếp cái gì?” Hạ Uyên ngửa cổ uống cạn nước ấm, tiện tay đưa cốc rỗng cho Trung Khánh.
Đường huynh Ưng Dương đại tướng quân Hạ Chinh hiện giờ là gia chủ của Phong Nam Hạ thị. Gia chủ vừa hạ lệnh, trên dưới Hạ gia đều phải tuân theo.
Hạ Uyên phiền não xoa lên ấn đường: “Hơn nữa, không phải ngươi nói Tín vương điện hạ đi Lợi châu với đại tướng quân à?”
Đương gia Tín vương phủ không ở đây, nghị hôn kiểu gì?
Hơn nữa xét theo tình hình hiện giờ, Triệu Kiều đối với hắn chỉ như người dưng nước lã, chuyện hôn sự muốn bàn thì phải bàn thế nào?
Hắn lời ít ý nhiều, thể hiện rõ tâm trạng bực bội.
Tuy biết hắn không phải đang tức giận mình, nhưng Trung Khánh vẫn kinh sợ, lập tức như con rùa rụt cổ.
Hạ Uyên xụ mặt hồi lâu, xuống giường ra khỏi tẩm phòng.
Trung Khánh theo sau hắn, đem lời dặn dò của hắn giao cho gã sai vặt, lại tiện tay mang theo áo choàng rảo bước đi theo Hạ Uyên.
Lúc nãy thái y đã dặn dò không thể vận động mạnh, hắn đương nhiên không thể đi quá xa. Đi tới đi lui, chẳng qua chỉ để giải tỏa bớt phiền muộn lẫn hoang mang trong lòng mà thôi.
Đêm qua tuyết đổ, không khí ngoài trời có chút lạnh.
Đập vào mặt là gió rét xen lẫn tàn tuyết đang tan, buốt giá đến thấu xương, làm thanh tỉnh đầu óc.
Hạ Uyên đến giữa hành lang thì dừng bước.
Đầu hắn đang bị thương, Trung Khánh không dám lơ là, vội khuyên hắn đội mũ trùm áo choàng lên.
Hạ Uyên cũng không cự tuyệt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trước mái đình đến xuất thần.
Xế hôm qua, Triệu Kiều còn đứng ở đó.
Đôi mắt rưng rưng ửng đỏ rất đáng thương, nàng nức nở hỏi hắn: “Hạ Uyên… làm sao bây giờ?”
Nếu hắn biết nên làm gì thì bây giờ đã chẳng phải ngu ngốc đứng đây, ngay cả áo choàng trên người cũng phe phẩy như muốn trêu ngươi.
“Hồi trước ta và cô ấy,” Hạ Uyên quay đầu về phía Trung Khánh, ngập ngừng lúng túng, “Ý ta là Triệu nhị cô nương. Ta nhớ hôm qua ngươi có nói, trước kia toàn là ta đến tìm cô ấy có phải không?”
Thấy sắc mặt hắn đã hòa hoãn lại như thường, lá gan của Trung Khánh cũng lớn hơn một chút: “Nếu không phải đầu năm nay ngài được thăng lên làm Tả thống lĩnh, quá bận rộn không thể qua được, thì tổng cộng bình thường cũng phải tám mươi lần một tháng.”
Toàn thân Hạ Uyên cứng đờ.
Căn bản không thể tin nổi, bản thân mình lại dính người như keo đến thế.
“Hồi mùa hạ, ngài tranh đoạt tình nhân vì Triệu cô nương, đánh nhau với Hồng Lư tự Hành Chu đại nhân ngoài đường phố, bị phủ Ngự sử phạt ba mươi lượng cộng thêm đòn năm trượng.” Trung Khánh cau mũi, “Sau khi lãnh phạt trượng, ngài còn chạy đến chỗ cô ấy, rên rỉ vô cùng thê thảm.”
Lúc đó vì để mang lại hiệu quả yếu ớt, Hạ Uyên còn đặc biệt bắt Trung Khánh đỡ mình tới tận nhà của Triệu Kiều trong ngõ Liễu Hạng.
“Ta?” Hạ Uyên chỉ chỉ mình, con ngươi hơi co lại, bị kinh sợ không hề nhẹ, “Bị đánh có năm trượng, mà còn chạy đến trước mặt một tiểu cô nương để rên rỉ?!”
Hạ Uyên hắn sao có thể trước mặt con gái nhà người ta rên rỉ, làm bộ yếu đuối đáng thương để lừa nàng thương xót được?
Tưởng tượng đến cái hình tượng kia…
Thôi, không dám nghĩ.
*****
Sau khi trở lại Tín vương phủ, Triệu Kiều trong lòng rối rắm, lại trốn vào phòng sưởi ở Hàm Vân điện.
Nàng ôm cái ấm sưởi nhìn tuyết đọng trên cây mai đỏ, suy nghĩ miên man.
Từ nhỏ, nàng đã là người luôn có chủ kiến, làm việc vừa nhanh vừa táo bạo, nhưng lớn đến thế này, đây mới là lần đầu gặp phải một việc khó khăn đến mức không nghĩ ra biện pháp.
Trời sẩm tối, Triệu lão tam nghe người bẩm báo: “Nhị cô nương ngay cả cơm tối cũng không chịu ăn”, lập tức buông quyển sách yêu thích trên tay xuống.
Phòng sưởi đã lên đèn, đôi khi thoáng vọng tiếng lách tách từ bấc đèn, giống như nổ tung một phòng đầy tâm sự.
Sau khi hỏi qua đại khái tình hình hôm nay, Triệu Vị ngồi xếp bằng bình tĩnh gõ nhẹ lên mặt bàn: “Nhị tỷ, muốn thử biện pháp sáng nay đệ nói với tỷ không?”
“Đệ im đi.” Triệu Kiều nhoài người ngồi tựa vào song cửa, vành mắt hồng hồng trừng lên, “Ta đã đủ phiền rồi, đệ đừng có ở đây nói mấy lời không đáng tin cho thêm phiền nữa. Mặc dù Hàn Linh có nói qua, cái ông ấy suy đoán không phải chẩn đoán cuối cùng, nhưng ai mà không hiểu, ông ta nói thế chính là chắc chắn được sáu bảy phần rồi kia chứ?!”
Nàng tuy không hiểu y thuật, cũng chẳng mấy khi gặp Hàn Linh, nhưng Chiêu Ninh đế cùng Chiêu Trữ đế quân từng chỉ định ông làm một trong những thái y tùy giá, ngày Hạ Uyên bị thương lại đích thân phái ông đến chủ trị, như vậy cũng đủ biết y thuật ông ta không đơn giản chút nào.
Tuy việc bị Hạ Uyên lãng quên khiến nàng rất khó chịu, nhưng nàng cũng không thể mạo hiểm buộc hắn nhớ lại được.
Vạn nhất hắn giống như vị tiểu tướng quân mà Hàn Linh kể trong y án, bị buộc nhớ lại rồi, ai dám chắc hắn sẽ chịu nổi đau thương mà còn sống chứ?
“Tỷ thật không nghị lực gì hết, gặp chuyện liên quan đến tình nhân là chỉ biết trốn trong phòng ngồi khóc.” Triệu Vị bất đắc dĩ “trách cứ”, “Đường đường là nhị tiểu thư Tín vương phủ, đại đương gia của Quy Âm Đường, lẽ nào lại ít gặp mấy chuyện kỳ lạ khó giải thế này sao? Mọi ngày tỷ luôn sáng suốt, sao bây giờ lại ngốc nghếch vậy?”
Cậu từ nhỏ đam mê nghiên cứu chế tạo các cơ quan tinh xảo, vũ khí pháo binh, cho nên không hiểu nổi tại sao có những người lại nguyện ý lãng phí thời gian, tinh lực vào mấy chuyện sến súa như thế.
Si mê quấn quýt, lo trước sợ sau, khóc khóc cười cười.
Đều vượt tầm hiểu biết của cậu.
“Chuyện cũng đã rồi, vấn đề mấu chốt cũng đã có cách giải quyết. Cách này không được thì dùng cách khác, thử nhiều lần thế nào cũng ra được kết quả. Tỷ mới gặp có tí chuyện nghiêm trọng, tại sao đã khó chịu đến mức cơm cũng bỏ ăn rồi?” Triệu Vị vô cùng đau lòng, lắc đầu thở dài.
Triệu Kiệu bị cậu giáo huấn thì sửng sốt một lúc lâu, mãi sau mới tức giận kêu lên: “Đệ nói thì dễ lắm. Trước mắt đã ra thế này rồi, ta còn có thể làm gì?”
“Làm sao mà không có cách?” Triệu Vị bĩu môi, “Tỷ thử nghĩ lại xem điểm nào trên người tỷ hấp dẫn huynh ấy, bây giờ thử phô bày lại cho huynh ấy xem?”
Nghe cũng rất có đạo lý.
Triệu Kiều gật đầu, nghiêm túc nhớ lại, sau đó hơi lúng túng nói: “Hình như ta chưa từng hỏi huynh ấy thích ta chỗ nào?”
Tính cách nàng thuộc loại nữ cường, vô tâm vô phế, có bao giờ nghĩ tới mấy vấn đề nhạy cảm này chứ?
“Được rồi, đổi sang cách khác.”
Triệu Vị bình tĩnh giơ ngón trỏ huơ huơ, liên tục ngoẹo đầu chớp mắt, nhanh chóng chìm vào suy nghĩ.
Chỉ một lát sau đã nảy ra ý tưởng mới: “Hai người vì duyên cớ gì mà gặp nhau?”
“Lúc hồi kinh xảy ra chút chuyện, huynh ấy liền hộ tống ta.”, Triệu Kiều nói thẳng đuột, lời ít ý nhiều, “Sau khi hồi kinh, chàng hay đến chỗ tòa nhà Liễu Hạng tìm ta, suốt ngày lởn vởn trước mắt ta. Hai chúng ta càng nhìn càng thuận mắt, cuối cùng liền ở chung một chỗ.”
“Tình sử nhạt nhẽo gì vậy? Một chút thăng trầm cũng không có, làm gì tới mức điên vì tình như tỷ chứ.”
Triệu Vị đầy ghét bỏ lẩm bẩm vài câu, đột nhiên vỗ tay bốp một cái: “Cứ làm như vậy đi. Kể từ ngày mai, tỷ cứ việc ngày ngày xuất hiện trước mặt huynh ấy cho đệ!”
Đã từng phải lòng một lần, chẳng phải cũng có thể phải lòng lần hai ư?Pianvy Kim: Mình suy đoán bộ giáp “Kim Vân nội vệ” chắc là có màu vàng và hoa văn mây, tuy nhiên chỉ mới tìm được hình ảnh tạm coi như giống miêu tả trên thôi.
Ngoài ra, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!
– Beta: Pianvy Kim –
Hàn Linh vừa sờ cằm vừa lẩm bẩm mấy câu, phục hồi tinh thần mới nhận ra sắc mặt Triệu Kiều không đúng lắm.
“Ồ, vừa rồi chẳng qua chỉ là suy đoán của ta thôi”. Hàn Linh vội nói, “Tính ta nghĩ đâu nói đó, còn hay lẩm bẩm một mình, những lời khi nãy cũng chỉ là suy đoán, chưa phải là kết quả chẩn đoán chính xác.”
Triệu Kiều rũ mắt gật đầu, cuối cùng xoay người rời đi.
Bóng lưng nàng càng lúc càng xa, Hàn Linh hơi băn khoăn xoa tay, nghi ngờ có phải mình đụng trúng rắc rối gì rồi không.
Có điều đam mê của ông là y thuật, đặc biệt là những căn bệnh lạ, những chuyện khác áng chừng không để trong lòng. Cho nên chỉ hơi bối rối một chút, liền đem phản ứng kỳ lạ của Triệu Kiều quăng ra sau đầu, quay trở lại tẩm phòng Hạ Uyên bắt mạch lần nữa.
Hạ Uyên đau đầu đã giảm đến quá nửa, ngồi ở mép giường chuẩn bị muốn đứng lên.
“Hạ đại nhân chờ một lát, ta giúp ngài bắt mạch lại.”
Hàn Linh nhanh nhẹn tiến lại gần hắn.
Trung Khánh đứng một bên vội vàng cầm ghế đến.
Hạ Uyên phối hợp trở lại ngồi lên giường, đưa tay ra, hai mắt giương lên, vô cùng thành khẩn cảm ơn: “Làm phiền Hàn thái y.”
Tuy Hàn Linh và những thái y khác đều theo lệnh vua mà tới đây, nhưng Hạ Uyên không coi là chuyện đương nhiên, luôn chu toàn mọi lễ nghi cần có.
“Hạ đại nhân khách khí rồi, ta đến một lần ngài cảm tạ một lần, thật sự hù chết ta.”
Hàn Linh bắt mạch, thấy hắn nhìn ra ngoài liền thuận miệng nói: “Triệu nhị cô nương không ở đây, chắc là về rồi.”
Hạ Uyên khựng lại, song làm như không có chuyện gì xảy ra, hờ hững đáp: “Ân.”
Trung Khánh đợi bên cạnh thấp thỏm cúi đầu.
Mấy ngày nay hôm nào Triệu nhị cô nương cũng đến, lúc nào cũng ngồi rất lâu đợi thất gia tỉnh lại, trước khi về còn phải tỉ mỉ dặn dò vài câu mới yên tâm.
Không hề giống như lần này, chẳng nói tiếng nào đã rời đi.
Mặc dù Triệu nhị cô nương không giống người nhạy cảm, nhưng có lẽ đã bị việc thất gia tỉnh lại quên mất mình làm cho hụt hẫng, lúc tới đây tâm trạng có lẽ vốn đã chẳng vui vẻ gì.
Mà khi nãy thất gia đột nhiên đau đầu, mọi người luống cuống chân tay, không một ai để ý tới khách quý là nàng đang đứng bên ngoài, bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thất lễ.
*****
Lần này Hàn Linh không dám đoán bừa, chỉ dặn dò Hạ Uyên chuyên tâm tĩnh dưỡng, tránh vận động mạnh, sau đó vội vã trở về Thái Y viện nghĩ cách chứng minh cho suy đoán của mình.
Sau khi Hàn Linh rời đi, Hạ Uyên kêu Trung Khánh mang nước ấm tới, nhấp hai ngụm xong, hắn ngồi dựa vào đầu giường, gương mặt thất thần vô cảm.
Trung Khánh dè dặt nhìn hắn, không nhịn được nhỏ giọng gọi: “Thất gia.”
Hạ Uyên hoàn hồn, nghiêng mặt sang nhìn, chân mày khẽ giương lên như muốn hỏi có chuyện gì.
“Lúc nãy mọi người luống cuống tay chân, thất lễ với Triệu nhị cô nương, sợ là…không được tốt cho lắm.”
“Đúng là không tốt”, Hạ Uyên rũ mắt, tạm gạt đi phiền não trong lòng, “Người vào tới cửa tất là khách, tuy chuyện lần này có lý do nhưng vẫn tính là thất lễ. Ngươi trước tiên phái người qua Tín vương phủ cáo lỗi.”
Sau khi tỉnh lại, hắn biết mình đánh mất một năm ký ức, cục diện hoang đường này đã tạo ra một mớ hỗn loạn, khiến hắn mờ mịt luống cuống. Hơn nữa hắn nghe nói, trong đoạn trí nhớ đã mất kia, hắn còn sắp cùng Triệu nhị cô nương bàn bạc hôn sự nữa.
Lúc biết chuyện hắn cũng giật mình, càng chẳng biết nên đối xử với vị cô nương kia thế nào cho phải.
Nếu nói thẳng: “Thật xin lỗi, ta không nhớ được chuyện giữa chúng ta, chi bằng chúng ta chia tay đi.”, như vậy quá mức lạnh lùng tàn nhẫn.
Nhưng trước mắt, một chút chuyện năm kia hắn cũng không nhớ nổi, quả thực không nghĩ ra biện pháp nào thích hợp hơn để giải quyết Triệu Kiều.
Đành phải dùng cách khách khí như thế vậy.
Nếu đã xem Triệu Kiều như một khách quý bình thường, cách Hạ Uyên xử lý ngược lại coi như đã đủ lịch sự.
Hạ Uyên không nhớ quan hệ giữa nàng và hắn, nhưng Trung Khánh thì ngược lại: “Thất gia, chúng ta chỉ gửi vài lời, có phải hơi… quá lãnh đạm không?”
Hạ Uyên lạnh lùng liếc hắn: “Vậy theo ngươi thì phải thế nào?”
“Hay là mời cô ấy ngày mai đến dùng cơm?” Trung Khánh đề nghị, “Cô nương nào cũng muốn giữ thể diện, hôm nay chính chúng ta thất lễ, nếu còn lãnh đạm không cho người ta nấc thang trèo xuống, lỡ như sau này cô ấy không thèm đến nữa thì sao?”
Hạ Uyên rũ mắt, nhẹ quơ chiếc cốc trong tay: “Không đến càng tốt.”
Thành thật mà nói, hắn vẫn chưa biết nên đối mặt với nàng thế nào cho phải, mà dù có ngồi đối diện nhau đi nữa, có lẽ cũng chỉ là mắt to trừng mắt nhỏ mà thôi.
Sự thương tâm lẫn chua xót dưới đáy mắt nàng khiến hắn hoảng hốt. Nàng khó chịu, hắn cũng chẳng tốt hơn.
Nhưng có thể làm gì được đây?
Hắn thật sự không nhớ nổi mình và nàng rốt cuộc đã trải qua đoạn tình cảm thế nào, muốn nói vài câu an ủi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Trung Khánh không cãi nổi hắn, lại nói: “Phải rồi thất gia, đại tướng quân ra lệnh ngài gửi thư cho bên tổ trạch, nói đầu chỉ bị thương nhẹ, không cần để bọn họ phái người tới thêm loạn. Sáng nay trước khi ngài ấy rời kinh thành còn dặn riêng với ta, nói chuyện lần này dính dáng khá sâu đến vết thương của thất gia, cho nên trước mắt phải tận lực giữ im lặng, không nói chuyện này ra bên ngoài. Ngài xem, chúng ta có nên đón lão phu nhân đến nữa không?”
Tháng trước, Hạ Uyên trước khi đi hộ giá đã phân phó, cuối tháng đón lão phu nhân từ tổ trạch về, chuẩn bị thương nghị hôn sự.
“Chẳng phải đại tướng quân đã hạ lệnh kêu ta không cho người bên Phong Nam qua sao? Vậy còn tiếp cái gì?” Hạ Uyên ngửa cổ uống cạn nước ấm, tiện tay đưa cốc rỗng cho Trung Khánh.
Đường huynh Ưng Dương đại tướng quân Hạ Chinh hiện giờ là gia chủ của Phong Nam Hạ thị. Gia chủ vừa hạ lệnh, trên dưới Hạ gia đều phải tuân theo.
Hạ Uyên phiền não xoa lên ấn đường: “Hơn nữa, không phải ngươi nói Tín vương điện hạ đi Lợi châu với đại tướng quân à?”
Đương gia Tín vương phủ không ở đây, nghị hôn kiểu gì?
Hơn nữa xét theo tình hình hiện giờ, Triệu Kiều đối với hắn chỉ như người dưng nước lã, chuyện hôn sự muốn bàn thì phải bàn thế nào?
Hắn lời ít ý nhiều, thể hiện rõ tâm trạng bực bội.
Tuy biết hắn không phải đang tức giận mình, nhưng Trung Khánh vẫn kinh sợ, lập tức như con rùa rụt cổ.
Hạ Uyên xụ mặt hồi lâu, xuống giường ra khỏi tẩm phòng.
Trung Khánh theo sau hắn, đem lời dặn dò của hắn giao cho gã sai vặt, lại tiện tay mang theo áo choàng rảo bước đi theo Hạ Uyên.
Lúc nãy thái y đã dặn dò không thể vận động mạnh, hắn đương nhiên không thể đi quá xa. Đi tới đi lui, chẳng qua chỉ để giải tỏa bớt phiền muộn lẫn hoang mang trong lòng mà thôi.
Đêm qua tuyết đổ, không khí ngoài trời có chút lạnh.
Đập vào mặt là gió rét xen lẫn tàn tuyết đang tan, buốt giá đến thấu xương, làm thanh tỉnh đầu óc.
Hạ Uyên đến giữa hành lang thì dừng bước.
Đầu hắn đang bị thương, Trung Khánh không dám lơ là, vội khuyên hắn đội mũ trùm áo choàng lên.
Hạ Uyên cũng không cự tuyệt, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trước mái đình đến xuất thần.
Xế hôm qua, Triệu Kiều còn đứng ở đó.
Đôi mắt rưng rưng ửng đỏ rất đáng thương, nàng nức nở hỏi hắn: “Hạ Uyên… làm sao bây giờ?”
Nếu hắn biết nên làm gì thì bây giờ đã chẳng phải ngu ngốc đứng đây, ngay cả áo choàng trên người cũng phe phẩy như muốn trêu ngươi.
“Hồi trước ta và cô ấy,” Hạ Uyên quay đầu về phía Trung Khánh, ngập ngừng lúng túng, “Ý ta là Triệu nhị cô nương. Ta nhớ hôm qua ngươi có nói, trước kia toàn là ta đến tìm cô ấy có phải không?”
Thấy sắc mặt hắn đã hòa hoãn lại như thường, lá gan của Trung Khánh cũng lớn hơn một chút: “Nếu không phải đầu năm nay ngài được thăng lên làm Tả thống lĩnh, quá bận rộn không thể qua được, thì tổng cộng bình thường cũng phải tám mươi lần một tháng.”
Toàn thân Hạ Uyên cứng đờ.
Căn bản không thể tin nổi, bản thân mình lại dính người như keo đến thế.
“Hồi mùa hạ, ngài tranh đoạt tình nhân vì Triệu cô nương, đánh nhau với Hồng Lư tự Hành Chu đại nhân ngoài đường phố, bị phủ Ngự sử phạt ba mươi lượng cộng thêm đòn năm trượng.” Trung Khánh cau mũi, “Sau khi lãnh phạt trượng, ngài còn chạy đến chỗ cô ấy, rên rỉ vô cùng thê thảm.”
Lúc đó vì để mang lại hiệu quả yếu ớt, Hạ Uyên còn đặc biệt bắt Trung Khánh đỡ mình tới tận nhà của Triệu Kiều trong ngõ Liễu Hạng.
“Ta?” Hạ Uyên chỉ chỉ mình, con ngươi hơi co lại, bị kinh sợ không hề nhẹ, “Bị đánh có năm trượng, mà còn chạy đến trước mặt một tiểu cô nương để rên rỉ?!”
Hạ Uyên hắn sao có thể trước mặt con gái nhà người ta rên rỉ, làm bộ yếu đuối đáng thương để lừa nàng thương xót được?
Tưởng tượng đến cái hình tượng kia…
Thôi, không dám nghĩ.
*****
Sau khi trở lại Tín vương phủ, Triệu Kiều trong lòng rối rắm, lại trốn vào phòng sưởi ở Hàm Vân điện.
Nàng ôm cái ấm sưởi nhìn tuyết đọng trên cây mai đỏ, suy nghĩ miên man.
Từ nhỏ, nàng đã là người luôn có chủ kiến, làm việc vừa nhanh vừa táo bạo, nhưng lớn đến thế này, đây mới là lần đầu gặp phải một việc khó khăn đến mức không nghĩ ra biện pháp.
Trời sẩm tối, Triệu lão tam nghe người bẩm báo: “Nhị cô nương ngay cả cơm tối cũng không chịu ăn”, lập tức buông quyển sách yêu thích trên tay xuống.
Phòng sưởi đã lên đèn, đôi khi thoáng vọng tiếng lách tách từ bấc đèn, giống như nổ tung một phòng đầy tâm sự.
Sau khi hỏi qua đại khái tình hình hôm nay, Triệu Vị ngồi xếp bằng bình tĩnh gõ nhẹ lên mặt bàn: “Nhị tỷ, muốn thử biện pháp sáng nay đệ nói với tỷ không?”
“Đệ im đi.” Triệu Kiều nhoài người ngồi tựa vào song cửa, vành mắt hồng hồng trừng lên, “Ta đã đủ phiền rồi, đệ đừng có ở đây nói mấy lời không đáng tin cho thêm phiền nữa. Mặc dù Hàn Linh có nói qua, cái ông ấy suy đoán không phải chẩn đoán cuối cùng, nhưng ai mà không hiểu, ông ta nói thế chính là chắc chắn được sáu bảy phần rồi kia chứ?!”
Nàng tuy không hiểu y thuật, cũng chẳng mấy khi gặp Hàn Linh, nhưng Chiêu Ninh đế cùng Chiêu Trữ đế quân từng chỉ định ông làm một trong những thái y tùy giá, ngày Hạ Uyên bị thương lại đích thân phái ông đến chủ trị, như vậy cũng đủ biết y thuật ông ta không đơn giản chút nào.
Tuy việc bị Hạ Uyên lãng quên khiến nàng rất khó chịu, nhưng nàng cũng không thể mạo hiểm buộc hắn nhớ lại được.
Vạn nhất hắn giống như vị tiểu tướng quân mà Hàn Linh kể trong y án, bị buộc nhớ lại rồi, ai dám chắc hắn sẽ chịu nổi đau thương mà còn sống chứ?
“Tỷ thật không nghị lực gì hết, gặp chuyện liên quan đến tình nhân là chỉ biết trốn trong phòng ngồi khóc.” Triệu Vị bất đắc dĩ “trách cứ”, “Đường đường là nhị tiểu thư Tín vương phủ, đại đương gia của Quy Âm Đường, lẽ nào lại ít gặp mấy chuyện kỳ lạ khó giải thế này sao? Mọi ngày tỷ luôn sáng suốt, sao bây giờ lại ngốc nghếch vậy?”
Cậu từ nhỏ đam mê nghiên cứu chế tạo các cơ quan tinh xảo, vũ khí pháo binh, cho nên không hiểu nổi tại sao có những người lại nguyện ý lãng phí thời gian, tinh lực vào mấy chuyện sến súa như thế.
Si mê quấn quýt, lo trước sợ sau, khóc khóc cười cười.
Đều vượt tầm hiểu biết của cậu.
“Chuyện cũng đã rồi, vấn đề mấu chốt cũng đã có cách giải quyết. Cách này không được thì dùng cách khác, thử nhiều lần thế nào cũng ra được kết quả. Tỷ mới gặp có tí chuyện nghiêm trọng, tại sao đã khó chịu đến mức cơm cũng bỏ ăn rồi?” Triệu Vị vô cùng đau lòng, lắc đầu thở dài.
Triệu Kiệu bị cậu giáo huấn thì sửng sốt một lúc lâu, mãi sau mới tức giận kêu lên: “Đệ nói thì dễ lắm. Trước mắt đã ra thế này rồi, ta còn có thể làm gì?”
“Làm sao mà không có cách?” Triệu Vị bĩu môi, “Tỷ thử nghĩ lại xem điểm nào trên người tỷ hấp dẫn huynh ấy, bây giờ thử phô bày lại cho huynh ấy xem?”
Nghe cũng rất có đạo lý.
Triệu Kiều gật đầu, nghiêm túc nhớ lại, sau đó hơi lúng túng nói: “Hình như ta chưa từng hỏi huynh ấy thích ta chỗ nào?”
Tính cách nàng thuộc loại nữ cường, vô tâm vô phế, có bao giờ nghĩ tới mấy vấn đề nhạy cảm này chứ?
“Được rồi, đổi sang cách khác.”
Triệu Vị bình tĩnh giơ ngón trỏ huơ huơ, liên tục ngoẹo đầu chớp mắt, nhanh chóng chìm vào suy nghĩ.
Chỉ một lát sau đã nảy ra ý tưởng mới: “Hai người vì duyên cớ gì mà gặp nhau?”
“Lúc hồi kinh xảy ra chút chuyện, huynh ấy liền hộ tống ta.”, Triệu Kiều nói thẳng đuột, lời ít ý nhiều, “Sau khi hồi kinh, chàng hay đến chỗ tòa nhà Liễu Hạng tìm ta, suốt ngày lởn vởn trước mắt ta. Hai chúng ta càng nhìn càng thuận mắt, cuối cùng liền ở chung một chỗ.”
“Tình sử nhạt nhẽo gì vậy? Một chút thăng trầm cũng không có, làm gì tới mức điên vì tình như tỷ chứ.”
Triệu Vị đầy ghét bỏ lẩm bẩm vài câu, đột nhiên vỗ tay bốp một cái: “Cứ làm như vậy đi. Kể từ ngày mai, tỷ cứ việc ngày ngày xuất hiện trước mặt huynh ấy cho đệ!”
Đã từng phải lòng một lần, chẳng phải cũng có thể phải lòng lần hai ư?Pianvy Kim: Mình suy đoán bộ giáp “Kim Vân nội vệ” chắc là có màu vàng và hoa văn mây, tuy nhiên chỉ mới tìm được hình ảnh tạm coi như giống miêu tả trên thôi.
Ngoài ra, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!
Tác giả :
Hứa Thừa Nguyệt