Trời Không Tác Thành
Chương 1
Edit & Beta: Pianvy Kim –
(* Lời nhắn bé xíu trước nhảy hố: thư viện trong truyện là một kiểu trường học, Sơn trưởng giống như hiệu trưởng ở trường hiện đại.)
Nước Đại Chu, năm Chiêu Trữ thứ nhất, ngày mười sáu tháng mười một, mặt trời sắp lặn, sắc chiều ấm áp.
Rõ ràng ngoài trời rất lạnh, trong chòi tứ phía gió lùa, Triệu Tông trên trán lại đổ mồ hôi.
Cậu đứng cạnh cái bàn đá giữa chòi, kinh hãi hí mắt ngại ngùng quan sát nhị tỷ Triệu Kiều ngồi đối diện đang lấy lụa che miệng, ho tới nỗi đôi mắt xinh đẹp cũng ửng đỏ rơi lệ.
Tuy là nhị cô nương xuất thân cao quý ở Tín vương phủ, nhưng Triệu Kiều rất mạnh mẽ, dù có bị bệnh cũng chỉ uống thuốc xong ngủ một giấc là khỏi. Bây giờ lại nhiễm phong hàn hơn nửa tháng, cả ngày héo hon nằm trên giường làm bạn với thuốc, cơ hồ chẳng bao giờ ra khỏi nhà.
Hôm nay nàng lại gượng dậy, từ xa chạy tới Minh Chính thư viện ở ngoại ô Hạo kinh thành.
Thấy nhị tỷ tái nhợt mệt mỏi, không như phấn chấn vui tươi như hồi trước, Triệu Tông càng áy náy, trong đầu nghĩ loạn.
Triệu Kiều rốt cuộc cũng ho đủ, thị nữ tiến lên giúp nàng vỗ lưng thuận khí, lại đút cho nàng một viên nhuận hầu.
Nàng ăn viên nhuận hầu xong, lau lau nước mắt trên khóe mắt, trầm mặc nhìn thẳng vào tứ đệ.
Tuy mình đứng nàng ngồi, nhưng bị nàng nhìn từ đầu đến chân lại làm cho Triệu Tông cảm thấy có một loại áp lực đè lên đỉnh đầu.
Kỳ thật, Triệu Kiều chỉ lớn hơn cậu ba tuổi.
Có điều cậu mới mười bốn, lại thường xuyên ở trường học, dù xét về văn hóa hay học vấn cũng đều chính là một nhóc choai choai, tóm lại tính cách ngây thơ non nớt.
Mà Triệu Kiều thì sớm ở phố phường lăn lộn, chỉ cần nghiêm mặt liền sẽ mang vài phần khí chất bí ẩn bức người.
Cho nên mỗi khi bị nàng im lặng nhìn chằm chằm, Triệu Tông cũng đều rất sợ.
Cậu hắng giọng, vắt hết óc chọn một chủ đề: “Đốc học nói đệ nhị tỷ đang ở đây chờ, thật là dọa ta giật mình. Đình này trong thư viện coi như ở chỗ hẻo lánh, vậy mà tỷ lại tìm được, đúng là lợi hại.”
Vỗ mông ngựa không tinh, đáp lại là một tiếng cười lãnh đạm: “Ta lúc còn trẻ cũng ra thư viện học hành. Dù sao cũng ở đây ba năm, quen thuộc chỗ này thì có gì lạ?”
Mặc dù sau khi tốt nghiệp xong nàng chưa từng trở lại, Sơn trưởng cũng đã đổi người, nhưng bố cục nơi này vẫn thế, mỗi một cọng cây ngọn cỏ vẫn giữ nguyên bộ dáng mà nàng quen thuộc.
Triệu Tông lúng ta lúng túng gật đầu, cười đến gượng gạo: “Viên nhuận hầu này là Hạ gia thất ca đến kinh thành đặt riêng cho tỷ, trước kia không phải tỷ ngại vị nó kì cục sao?”
“Hạ gia thất ca” trong miệng hắn chính là Kim Vân nội vệ tả thống lĩnh Hạ Uyên – người có lẽ rất nhanh sẽ trở thành nhị tỷ phu của cậu.
“Thuốc đắng dã tật, đệ chưa từng nghe qua à?” Triệu Kiều híp mắt, đáp lại không hề do dự.
Quà mà người trong lòng tặng, dù cô gái ngoài miệng có kêu ghét bỏ thế nào, thì cũng sẽ không để người khác nói nửa lời không tốt.
Kể cả đệ đệ ruột thịt cũng không được.
Liên tiếp hai đề tài cái nào cũng không xong, Triệu Tông chán nản sờ mũi.
Sau một hồi bối rối, cậu chọn đề tài càng thêm dễ chết: “Nhị tỷ, sao tỷ lại tới đây?”
Biết còn hỏi.
Nếu cậu không biết lý do thật thì cũng sẽ không hoảng hốt như vậy.
“Đúng là, ta bị phong hàn nửa tháng còn chưa chuyển biến tốt, theo lời dặn đại phu đáng ra phải nên tiếp tục nghỉ ngơi,” đôi mắt xinh đẹp nổi lên một tia buồn bực, trừng mắt nhìn vào vết thương trên mặt Triệu Tông, “Nhưng mà Sơn trưởng của thư viện phái người tới cửa, nói đệ ở thư viện bị người ta đánh, đệ còn dám gạt ta chắc!”
Tín vương phủ hiện giờ do huynh trưởng của hai tỷ đệ họ gánh vác, mấy đệ đệ muội muội trong phủ đều do huynh tẩu chăm nom.
Triệu Kiều thân là nhị tỷ, bên ngoài nhiều việc, bình thường cũng không để tâm tới chuyện vụn vặt trong nhà là bao.
Nhưng đầu tháng nay, hai vợ chồng huynh trưởng theo thánh giá Tín vương đi đông thần tế điển, nhị tỷ là nàng ở lại trong phủ dưỡng bệnh, tự nhiên phải tạm nhận nhiệm vụ chiếu cố chuyện nhà.
“Chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không ngờ lại kinh động đến tỷ. Đệ không biết Sơn trưởng lại cho người mời tỷ tới,” Triệu Tông vội vàng giải thích, “Tỷ cũng không cần hao tâm tốn sức đâu, cứ để đệ tự thương lượng với bọn họ…”
“Thương lượng cái quỷ! Bên người ta đưa tới một bà lão gần sáu mươi tuổi, còn chẳng phải khinh dễ đệ còn nhỏ sao? Làm sao có thể “chào bà, bà khỏe không” với cái lão thái thái khóc lóc om sòm lăn lộn lung tung được?”
Triệu Tông há hốc mồm: “A? Đệ cứ tưởng giỏi lắm thì hắn gọi cha tới…”
Mặc dù cậu không tính đến người ta sẽ khóc lóc om sòm lăn lộn lung tung, nhưng nghe thấy đối thủ chuẩn bị nguyên một kho võ thuật, mấy chiêu cậu tính toán đều loạn hết cả.
“Đệ ngày trước giữa đám huynh đệ tỷ muội không phải ngang ngược lắm ư, tại sao lớn lên lại yếu đuối như vậy, ngay cả mèo chó bên ngoài cũng dám đánh vào mặt?”
Nói to liên tục, Triệu Kiều không khỏi lại ho sù sụ đến trời đất tối sầm.
Thấy tỷ lo lắng mình bị thiệt thòi, Triệu Tông cảm thấy ấm áp, lập tức vành mắt hồng lên, đẩy thị nữ ra tự mình vỗ lưng cho nàng.
“Nhị tỷ, tỷ đừng giận. Mặc dù đệ tư chất bình thường, nhưng mà tập võ từ nhỏ, vết thương bé xíu ấy không đau chút nào.”
Triệu Kiều chống vào mép bàn đứng dậy, nâng tay vỗ nhẹ vào ót hắn một cái: “Tuổi trẻ xung đột không phải chuyện gì lớn, nhưng đánh đâu cũng được ai lại cho đánh vào mặt? Sơn trưởng phái người tới truyền lời nói lung tung cả lên, ta nghe như lọt vào sương mù. Rốt cuộc sao lại thế này?”
Tỷ đệ sóng vai bước ra khỏi chòi nghỉ mát, hướng tới viện chỗ Sơn trưởng thư viện.
“Thực ra là, đệ muốn thay một vị cùng trường đòi công đạo.”
“Người cùng trường kia là một cô bé?” Triệu Kiều cười như không cười, liếc ngang cậu.
Triệu Tông không suy nghĩ cúi đầu “Phải” một tiếng, lát sau mới giật mình, đỏ tai kêu lên: “Không phải như tỷ nghĩ!”
“Ta không nghĩ gì a,” Triệu Kiều vô tội mỉm cười, “Nói tiếp xem.”
Triệu Tông mím môi đi vài bước mới chua chát mở miệng: “Cô ấy là con của tiền nhiệm Lễ bộ Thượng thư Trần Tầm.” Dừng một chút, lại nhẹ giọng bổ sung, “Là con của thê thiếp.”
Triệu Kiều phức tạp nhìn cậu.
Tiểu tử này kể từ hai năm sau khi vào thư viện vẫn luôn an phận, bài vở mặc dù không nổi tiếng nhưng cũng không kém cỏi, lại càng không trêu chọc thị phi.
Lúc đầu nàng còn không hiểu vì sao cậu lại đi đánh nhau với người ta, bây giờ cuối cùng cũng rõ nguyên nhân.
Năm kia, Trần Tầm “tự nạp người vào hậu viện”, bị cắt chức hỏi tội, mấy người lén lút trong hậu viện tự nhiên cũng ly tán.
Đứa bé gái kia là huyết mạch Trần gia, đương nhiên vẫn ở lại.
Bất quá sau này, cô bé ấy sống rất khốn khổ, không ai thèm đối tốt, nhưng cũng không đến mức để cho đói chết, mà vẫn để nàng học hành, rất ít khi quản chuyện.
“… Đệ học chung nên cũng biết Trần gia không ai làm chỗ dựa cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không cáo trạng với Sơn trưởng. Ở chỗ thư viện này độc lai độc vãng, không bằng không hữu, nên thường bị người ta bắt nạt làm trò.” – Lời kể của Triệu Tông làm Triệu Kiều giận tái cả mặt.
Cậu nói tiếp: “Đầu năm nay đệ phát hiện nên có cãi nhau với bọn họ. Sau không thấy bọn họ gây chuyện, liền tưởng đã thu liễm lại rồi. Chiều hôm trước đệ trốn trong rừng nhỏ, gặp bọn chúng đang bắt cô ấy quỳ xuống làm chó, còn lấy cây đập lên người, bắt cô ấy phải kêu ra tiếng. Đệ thật sự xem không nổi nữa, nên mới cố ý nói khó nghe, kích động bọn họ động thủ với đệ.”
Mặc dù xuất thân tôn thất quyền quý, nhưng Triệu Kiều sớm ở phố phường lăn lộn, sống trong môi trường giang hồ hiệp nghĩa, chưa từng nghe tới loại chuyện khinh người thế này: “Là phụ thân con bé phạm tội, nó đâu có liên quan gì!”
Nàng cắn mạnh viên nhuận hầu trong miệng, hận không thể làm cho giọng bớt khàn đặc: “Năm đó triều đình bắt tay chỉnh đốn huân quý, bắt tội tự nạp thêm người vào hậu viện, nhưng rõ ràng có nói qua không liên quan đến trẻ con! Trần gia đúng là một nhà vô liêm sỉ, đều là con nít nhà mình, vậy mà có thể mặc kệ nó bị làm nhục!”
Triệu Tông dừng bước, nâng mu bàn tay lên che mắt: “Nhị tỷ, trước đây đệ không hiểu chuyện, lớn lên mới biết ở ngoài kia, không phải ở đâu cũng như nhà chúng ta…”
Cậu cũng là con thê thiếp.
Mẹ đẻ của Triệu Tông là người hậu viện Tín vương tiền nhiệm Triệu Thành Duệ, phạm tội trọng nên bị đưa về một thôn trang cách xa kinh thành để xử trí.
Nhưng trong phủ không ai giận chó đánh mèo, lại càng không bạc đãi cậu.
Thậm chí thượng tướng Ngọc Điệp còn lấy danh nghĩa tiền nhiệm Tín Vương phi, làm cho cậu đường đường chính chính trở thành tứ công tử của Tín vương phủ.
“Nếu không nhờ năm đó mẫu phi điện hạ từ tâm nhân hậu, đại ca cùng tỷ không nguyện yêu thương, chỉ sợ tình cảnh của đệ cũng sẽ giống như Trần gia vậy.”
Kỳ thật, Tín vương phủ hiện nay có sáu huynh đệ tỷ muội, trừ lão đại Triệu Triệt cũng lão nhị Triệu Kiều là do tiền nhiệm Vương phi cùng Sườn phi đẻ ra, bốn người còn lại đều là con cái thê thiếp của tiền nhiệm Tín vương.
Nhưng bốn người họ chưa từng vì xuất thân mà chịu khinh dễ.
Mặc dù trưởng huynh Triệu Triệt đã được kế thừa danh tước, nhưng vẫn cho bọn họ ở trong vương phủ, hết sức bảo hộ, còn kiên nhẫn dạy dỗ.
Chẳng trách Triệu Tông lại lệ mắt cảm hoài.
Có một số việc cứ nghĩ là đương nhiên, sau này lớn lên mở rộng tầm mắt, mới biết bản thân được đối đãi ôn nhu khoan hậu thế nào.
“Đệ nghĩ linh tinh gì vậy?” Triệu Kiều xoa xoa đầu hắn, “Đại ca có nói, huynh đệ tỷ muội chúng ta tổng cộng sáu người, dù sao cũng chung một dòng máu, cả đời không thay đổi.”
Triệu Tông dùng sức lau mặt, gật mạnh một cái: “Vâng!”
****
“Thằng nhóc đầu têu đánh đệ là con nhà nào?”
“Hắn là Phàn Quân, con Đại ti nông phủ chép sổ sách Phàn Thừa Nghiệp, cũng là đồng môn với đệ.”
Triệu Kiều kinh ngạc trợn mắt, lấy khăn tay che miệng ho khan hai tiếng: “Đệ năm đó chính là Đế quân dạy võ cho, sao có thể bị một đứa nhỏ hơn mình một hai tuổi đánh tới mức này?”
Hồi xưa, Triệu Tông và tam ca Triệu Vị cùng đến chỗ Đế quân lúc ấy còn là phò mã học võ. Sau khi cậu học hết cỡ thiên tư cho phép, mới đến thư viện Minh Chính theo khóa học bình thường.
Bởi vậy nhập học bị chậm, đồng môn so với cậu đều sẽ nhỏ hơn một hai tuổi.
Đối với tuổi dậy thì mà nói, chênh lệch một hai năm cũng là khác biệt lớn về thể trạng, thậm chí sức lực cũng mạnh mẽ hơn, càng miễn bàn tới việc cậu từng được Đế quân cao thủ chỉ dạy.
Chiếm hết ưu thế mà còn bị đánh đến mặt nở hoa, thật sự không còn gì để nói.
“Lúc ấy bọn họ năm người quây vào đánh một mình đệ mà! Hơn nữa đệ cũng không thật sự đánh lại. Đây là mưu kế, mưu kế đó!” Triệu Tông cao giọng, mạnh mẽ vớt lại mặt mũi.
“Ừ, đúng là một cái khổ nhục kế thông minh nhỉ.” Triệu Kiều khinh bỉ nhìn vào gương mặt bầm xanh bầm tím.
“Trần gia căn bản chẳng quan tâm cô ấy còn nhỏ đáng thương thế nào, nếu đệ nói cô ấy bị khi dễ, ở trường nhiều nhất chỉ răn dạy hắn vài câu, kêu bọn hắn nhận lỗi cho xong việc, nhưng sau này nhất định chúng sẽ lại tìm cô ấy gây phiền toái. Hơn nữa, cô ấy cũng không muốn người khác biết mình bị làm nhục.” Triệu Tông mặt đỏ tai hồng, quang quác một đường cãi lại.
“Đệ chính là cố ý không thực sự đánh lại đó! Thấy đệ bị đả thương, người ta nhất định coi trọng, không phải còn mời Phàn lão thái thái cùng tỷ tới sao? Đương nhiên là, đệ nguyện ý tự mình nói chuyện với Phàn gia bọn họ, chứ không muốn kinh động đến tỷ đâu.”
“Đệ tính toán nói với bọn họ thế nào?”
“Đệ tính kiên trì không chịu giảng hòa, bắt trường phải đuổi Phàn Quân không cho hắn đến đây đọc sách nữa”, Triệu Tông nhìn nhị tỷ, không chắc chắn lắm nói tiếp, “Đệ làm như vậy có được không tỷ?”
Dù sao cậu cũng là tứ công tử của Tín vương phủ, người trong dòng họ rất nhiều; mà tên Phàn Quân đầu têu đánh người kia, cha hắn là Phàn Thừa Nghiệp làm chức tịch điền (*), chỉ là một Kinh quan lục đẳng.
(*) Tịch điền: ghi chép sổ sách về đất trồng trọt
Ai nên khinh, ai nên trọng, Sơn trưởng thư viện cũng không ngốc.
Triệu Kiều xoa thái dương trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Họ có lẽ cũng nghĩ như đệ, nhưng thế này không ổn. Dù sao đệ cũng từng nói, tiểu cô nương Trần gia kia không muốn mọi người biết chuyện mình bị làm nhục, chắc chắn sẽ chỉ nói nàng ta trơ mắt thấy đệ bị đánh. Đệ bị thương không nặng, nếu cường ngạnh đòi con cái Phàn gia bị đuổi khỏi thư viện, bên ngoài sẽ bàn tán đại ca dung túng người nhà ỷ thế hiếp người.”
Từ khi Chiêu Trữ đế đăng cơ, Tín vương Triệu Triệt liền phụng theo thánh dụ giải quyết quốc chính, ở trong triều giữ vị trí hết sức quan trọng.
Theo lẽ đó, càng có nhiều người chống mắt dò xét Tín vương phủ hơn.
Có một số việc không thể muốn làm gọn gàng là làm được.
Triệu Tông ngẫm lại cũng hiểu ra, ảo não đập vào ót mình: “Khi đó đáng ra đệ không nên né, để bọn chúng đánh gãy tay luôn thì tốt rồi.”
“Phi phi phi, nói tầm bậy gì vậy?” Triệu Kiều tức giận cắt ngang lời cậu, “Chuyện này trước hết nghe xem Phàn gia nói thế nào. Nếu họ nhận lỗi, nói về nhà cho hắn ăn gia pháp, hứa hẹn sau này sẽ quản giáo tốt, chúng ta thấy được thì cho qua.”
“Được rồi, nghe lời tỷ.” Triệu Tông nhất thời chưa nghĩ ra được chủ ý nào tốt hơn, chỉ có thể rầu rĩ gật đầu.
Triệu Kiều thở dài, dặn dò nói: “Sau này đệ học trong thư viện có giúp đỡ tiểu cô nương kia thì cũng cẩn thận, đừng làm cho họ quay lại trút giận lên con bé. Nếu xung đột quá lớn mà đệ ứng phó không nổi, thì phải lập tức kêu người về thành báo cho ta biết. Nhị tỷ sẽ giúp đệ giải quyết tốt hậu quả, không cần kinh động đại ca đại tẩu.”
“Vâng tỷ, đệ sẽ nhớ kỹ.” Triệu Tông khóe mắt vẫn còn hồng, duỗi thẳng lưng, bước chân như lớn hơn một chút.
****
Trên thực tế, nếu chẳng vì ở nhà được nuông chiều quá đáng, Phàn Quân cũng sẽ không dám khi dễ bạn học nhỏ yếu hơn mình.
Thư viện Sơn trưởng, Phàn lão thái thái nhìn Triệu Kiều ngồi đối diện, nói: “Cháu ta tuổi còn nhỏ, dễ lỗ mãng xúc động, mong nhị cô nương đại nhân đại lượng, không tính toán với xú tiểu tử không hiểu chuyện. Lão phụ đã hỏi qua, đánh nhau nếu bẩm báo lên Kinh Triệu phủ, chỉ cần không trọng thương, không gãy tay gãy chân, không chết người, thì phạt mười lạng bạc, nhận lỗi với người bị thương là được. Thiết nghĩ chuyện này chúng ta nên giảng hòa.”
Triệu Kiều che miệng ho nhẹ một tiếng, bất động thanh sắc liếc nhìn tên choai choai đang hất cằm đứng sau lão bà.
Phàn lão thái thái cười vô cùng hiền từ khiêm tốn: “Cháu ta tính tình quật cường, làm bà lão ta phải khuyên nhủ hồi lâu, vậy mà cũng không chịu cúi đầu nhận tội. Thỉnh nhị cô nương rộng lượng bao dung, để lão phụ thay nó chịu tội, có được không?”
Rốt cuộc vẫn là không phân biệt phải trái, nhất nhất bao che, ngay cả xin lỗi cũng chẳng nỡ để cháu mình mở miệng, như vậy càng đừng hy vọng bà ta về nhà sẽ lấy gia pháp giáo huấn lại tôn tử.
Chuyện mấy đứa nhóc ở trường đánh nhau, nói to thì là to, kêu nhỏ thì là nhỏ.
Phàn gia cho một lão thái thái gần sáu mươi tuổi tới giải quyết, hiển nhiên là cho rằng Tín vương phủ sẽ không so đo với một bà già.
Nàng cũng nên chọn phương pháp hòa giải, tránh nặng tìm nhẹ, Sơn trưởng thư viện nhíu lại mi tâm, chưa lập tức lên tiếng, có lẽ đang chờ xem Triệu Kiều phản ứng thế nào.
Triệu Tông đứng cạnh nhị tỷ tức đến nghiến răng, hai tay sau lưng nắm chặt thành quyền.
Triệu Kiều bình tĩnh nhìn về phía Sơn trưởng thư viện: “Nếu Sơn trưởng cảm thấy nên hòa giải như lão thái thái nói, thì chúng ta liền sẽ làm.”
Sơn trưởng không đoán được nàng dễ thương lượng như vậy, sau một lúc kinh ngạc cũng hàm hồ “ừ” mấy tiếng.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Không ngờ Tín vương phủ không hề coi thường người khác, giơ cao đánh khẽ, đối với hắn như thế sẽ miễn đi rất nhiều phiền toái.
Đáng tiếc, vị Sơn trưởng này đến đây sau khi Triệu Kiều đã tốt nghiệp, nên không biết cô nương trẻ này còn có tiếng là “tiểu lưu manh”.
Việc vô lý còn có thể giảo tam phân (*), Triệu Tông rõ ràng không chịu, nàng tỷ tỷ nuốt xuống được mới là lạ.
(* Giảo tam phân: làm loạn vô lý)
“Tín vương phủ không khinh người, nhưng cũng sẽ không để người ta khi dễ. Ta chính là làm theo biện pháp lão thái thái tự mình đề ra nha?”, Triệu Kiều lười nhác dựa vào ghế, hai tay khoanh lại đằng trước, “Kết Hương, lấy mười lượng bạc đưa cho lão thái thái.”
Thị nữ Nguyễn Kết Hương đứng sau từ trong túi lấy ra một nửa nguyên bảo, tiến lên thưa: “Hồi nhị cô nương, hôm nay xuất môn gấp gáp, không kịp chuẩn bị bạc vụn.”
Một nửa nguyên bảo có thể đổi được năm mươi lạng bạc.
“Cứ đưa đi, như vậy càng chứng minh Tín vương phủ chúng ta có thành ý.” Triệu Kiều lơ đễnh khoát tay, lại hướng bàn tay đến trước mặt Phàn gia phe phẩy.
“Triệu Tông, đệ đưa hắn ra ngoài đánh. Ngàn vạn lần không được để trọng thương, gãy chân gãy tay, làm chết người, vết thương phải nhẹ nhất có thể. Đánh xong thì về đây nhận lỗi với Sơn trưởng và Phàn lão thái thái.”
“Vâng, nhị tỷ!” – Triệu Tông tinh thần đại chấn, thanh âm mười phần mạnh mẽ, thật sự bắt đầu xắn tay áo lên.
Phàn Quân cùng lão thái thái đồng loạt đờ ra, bộ dáng ngạo nghễ sớm biến mất không còn tung tích.
Phàn thái thái cả kinh chống bàn đứng dậy. Ngay cả Sơn trưởng thư viện cũng trở tay không kịp, đỏ bừng cả mặt.
Triệu Kiều lấy khăn che miệng ho khan vài tiếng, cười đến mềm mại gió xuân: “Lão thái thái người yên tâm, đệ đệ nhà ta rất nghe lời, đánh xong nhất định sẽ hướng người cúi đầu nhận sai, tuyệt không làm phiền bà phải độ lượng bao dung tha thứ đâu.”Editor: Nữ chính lên sàn là lá la thật ngầu:V Công nhận học gì thì học, quan trọng nhất vẫn là trường đời nè
(* Lời nhắn bé xíu trước nhảy hố: thư viện trong truyện là một kiểu trường học, Sơn trưởng giống như hiệu trưởng ở trường hiện đại.)
Nước Đại Chu, năm Chiêu Trữ thứ nhất, ngày mười sáu tháng mười một, mặt trời sắp lặn, sắc chiều ấm áp.
Rõ ràng ngoài trời rất lạnh, trong chòi tứ phía gió lùa, Triệu Tông trên trán lại đổ mồ hôi.
Cậu đứng cạnh cái bàn đá giữa chòi, kinh hãi hí mắt ngại ngùng quan sát nhị tỷ Triệu Kiều ngồi đối diện đang lấy lụa che miệng, ho tới nỗi đôi mắt xinh đẹp cũng ửng đỏ rơi lệ.
Tuy là nhị cô nương xuất thân cao quý ở Tín vương phủ, nhưng Triệu Kiều rất mạnh mẽ, dù có bị bệnh cũng chỉ uống thuốc xong ngủ một giấc là khỏi. Bây giờ lại nhiễm phong hàn hơn nửa tháng, cả ngày héo hon nằm trên giường làm bạn với thuốc, cơ hồ chẳng bao giờ ra khỏi nhà.
Hôm nay nàng lại gượng dậy, từ xa chạy tới Minh Chính thư viện ở ngoại ô Hạo kinh thành.
Thấy nhị tỷ tái nhợt mệt mỏi, không như phấn chấn vui tươi như hồi trước, Triệu Tông càng áy náy, trong đầu nghĩ loạn.
Triệu Kiều rốt cuộc cũng ho đủ, thị nữ tiến lên giúp nàng vỗ lưng thuận khí, lại đút cho nàng một viên nhuận hầu.
Nàng ăn viên nhuận hầu xong, lau lau nước mắt trên khóe mắt, trầm mặc nhìn thẳng vào tứ đệ.
Tuy mình đứng nàng ngồi, nhưng bị nàng nhìn từ đầu đến chân lại làm cho Triệu Tông cảm thấy có một loại áp lực đè lên đỉnh đầu.
Kỳ thật, Triệu Kiều chỉ lớn hơn cậu ba tuổi.
Có điều cậu mới mười bốn, lại thường xuyên ở trường học, dù xét về văn hóa hay học vấn cũng đều chính là một nhóc choai choai, tóm lại tính cách ngây thơ non nớt.
Mà Triệu Kiều thì sớm ở phố phường lăn lộn, chỉ cần nghiêm mặt liền sẽ mang vài phần khí chất bí ẩn bức người.
Cho nên mỗi khi bị nàng im lặng nhìn chằm chằm, Triệu Tông cũng đều rất sợ.
Cậu hắng giọng, vắt hết óc chọn một chủ đề: “Đốc học nói đệ nhị tỷ đang ở đây chờ, thật là dọa ta giật mình. Đình này trong thư viện coi như ở chỗ hẻo lánh, vậy mà tỷ lại tìm được, đúng là lợi hại.”
Vỗ mông ngựa không tinh, đáp lại là một tiếng cười lãnh đạm: “Ta lúc còn trẻ cũng ra thư viện học hành. Dù sao cũng ở đây ba năm, quen thuộc chỗ này thì có gì lạ?”
Mặc dù sau khi tốt nghiệp xong nàng chưa từng trở lại, Sơn trưởng cũng đã đổi người, nhưng bố cục nơi này vẫn thế, mỗi một cọng cây ngọn cỏ vẫn giữ nguyên bộ dáng mà nàng quen thuộc.
Triệu Tông lúng ta lúng túng gật đầu, cười đến gượng gạo: “Viên nhuận hầu này là Hạ gia thất ca đến kinh thành đặt riêng cho tỷ, trước kia không phải tỷ ngại vị nó kì cục sao?”
“Hạ gia thất ca” trong miệng hắn chính là Kim Vân nội vệ tả thống lĩnh Hạ Uyên – người có lẽ rất nhanh sẽ trở thành nhị tỷ phu của cậu.
“Thuốc đắng dã tật, đệ chưa từng nghe qua à?” Triệu Kiều híp mắt, đáp lại không hề do dự.
Quà mà người trong lòng tặng, dù cô gái ngoài miệng có kêu ghét bỏ thế nào, thì cũng sẽ không để người khác nói nửa lời không tốt.
Kể cả đệ đệ ruột thịt cũng không được.
Liên tiếp hai đề tài cái nào cũng không xong, Triệu Tông chán nản sờ mũi.
Sau một hồi bối rối, cậu chọn đề tài càng thêm dễ chết: “Nhị tỷ, sao tỷ lại tới đây?”
Biết còn hỏi.
Nếu cậu không biết lý do thật thì cũng sẽ không hoảng hốt như vậy.
“Đúng là, ta bị phong hàn nửa tháng còn chưa chuyển biến tốt, theo lời dặn đại phu đáng ra phải nên tiếp tục nghỉ ngơi,” đôi mắt xinh đẹp nổi lên một tia buồn bực, trừng mắt nhìn vào vết thương trên mặt Triệu Tông, “Nhưng mà Sơn trưởng của thư viện phái người tới cửa, nói đệ ở thư viện bị người ta đánh, đệ còn dám gạt ta chắc!”
Tín vương phủ hiện giờ do huynh trưởng của hai tỷ đệ họ gánh vác, mấy đệ đệ muội muội trong phủ đều do huynh tẩu chăm nom.
Triệu Kiều thân là nhị tỷ, bên ngoài nhiều việc, bình thường cũng không để tâm tới chuyện vụn vặt trong nhà là bao.
Nhưng đầu tháng nay, hai vợ chồng huynh trưởng theo thánh giá Tín vương đi đông thần tế điển, nhị tỷ là nàng ở lại trong phủ dưỡng bệnh, tự nhiên phải tạm nhận nhiệm vụ chiếu cố chuyện nhà.
“Chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không ngờ lại kinh động đến tỷ. Đệ không biết Sơn trưởng lại cho người mời tỷ tới,” Triệu Tông vội vàng giải thích, “Tỷ cũng không cần hao tâm tốn sức đâu, cứ để đệ tự thương lượng với bọn họ…”
“Thương lượng cái quỷ! Bên người ta đưa tới một bà lão gần sáu mươi tuổi, còn chẳng phải khinh dễ đệ còn nhỏ sao? Làm sao có thể “chào bà, bà khỏe không” với cái lão thái thái khóc lóc om sòm lăn lộn lung tung được?”
Triệu Tông há hốc mồm: “A? Đệ cứ tưởng giỏi lắm thì hắn gọi cha tới…”
Mặc dù cậu không tính đến người ta sẽ khóc lóc om sòm lăn lộn lung tung, nhưng nghe thấy đối thủ chuẩn bị nguyên một kho võ thuật, mấy chiêu cậu tính toán đều loạn hết cả.
“Đệ ngày trước giữa đám huynh đệ tỷ muội không phải ngang ngược lắm ư, tại sao lớn lên lại yếu đuối như vậy, ngay cả mèo chó bên ngoài cũng dám đánh vào mặt?”
Nói to liên tục, Triệu Kiều không khỏi lại ho sù sụ đến trời đất tối sầm.
Thấy tỷ lo lắng mình bị thiệt thòi, Triệu Tông cảm thấy ấm áp, lập tức vành mắt hồng lên, đẩy thị nữ ra tự mình vỗ lưng cho nàng.
“Nhị tỷ, tỷ đừng giận. Mặc dù đệ tư chất bình thường, nhưng mà tập võ từ nhỏ, vết thương bé xíu ấy không đau chút nào.”
Triệu Kiều chống vào mép bàn đứng dậy, nâng tay vỗ nhẹ vào ót hắn một cái: “Tuổi trẻ xung đột không phải chuyện gì lớn, nhưng đánh đâu cũng được ai lại cho đánh vào mặt? Sơn trưởng phái người tới truyền lời nói lung tung cả lên, ta nghe như lọt vào sương mù. Rốt cuộc sao lại thế này?”
Tỷ đệ sóng vai bước ra khỏi chòi nghỉ mát, hướng tới viện chỗ Sơn trưởng thư viện.
“Thực ra là, đệ muốn thay một vị cùng trường đòi công đạo.”
“Người cùng trường kia là một cô bé?” Triệu Kiều cười như không cười, liếc ngang cậu.
Triệu Tông không suy nghĩ cúi đầu “Phải” một tiếng, lát sau mới giật mình, đỏ tai kêu lên: “Không phải như tỷ nghĩ!”
“Ta không nghĩ gì a,” Triệu Kiều vô tội mỉm cười, “Nói tiếp xem.”
Triệu Tông mím môi đi vài bước mới chua chát mở miệng: “Cô ấy là con của tiền nhiệm Lễ bộ Thượng thư Trần Tầm.” Dừng một chút, lại nhẹ giọng bổ sung, “Là con của thê thiếp.”
Triệu Kiều phức tạp nhìn cậu.
Tiểu tử này kể từ hai năm sau khi vào thư viện vẫn luôn an phận, bài vở mặc dù không nổi tiếng nhưng cũng không kém cỏi, lại càng không trêu chọc thị phi.
Lúc đầu nàng còn không hiểu vì sao cậu lại đi đánh nhau với người ta, bây giờ cuối cùng cũng rõ nguyên nhân.
Năm kia, Trần Tầm “tự nạp người vào hậu viện”, bị cắt chức hỏi tội, mấy người lén lút trong hậu viện tự nhiên cũng ly tán.
Đứa bé gái kia là huyết mạch Trần gia, đương nhiên vẫn ở lại.
Bất quá sau này, cô bé ấy sống rất khốn khổ, không ai thèm đối tốt, nhưng cũng không đến mức để cho đói chết, mà vẫn để nàng học hành, rất ít khi quản chuyện.
“… Đệ học chung nên cũng biết Trần gia không ai làm chỗ dựa cho cô ấy, cô ấy cũng sẽ không cáo trạng với Sơn trưởng. Ở chỗ thư viện này độc lai độc vãng, không bằng không hữu, nên thường bị người ta bắt nạt làm trò.” – Lời kể của Triệu Tông làm Triệu Kiều giận tái cả mặt.
Cậu nói tiếp: “Đầu năm nay đệ phát hiện nên có cãi nhau với bọn họ. Sau không thấy bọn họ gây chuyện, liền tưởng đã thu liễm lại rồi. Chiều hôm trước đệ trốn trong rừng nhỏ, gặp bọn chúng đang bắt cô ấy quỳ xuống làm chó, còn lấy cây đập lên người, bắt cô ấy phải kêu ra tiếng. Đệ thật sự xem không nổi nữa, nên mới cố ý nói khó nghe, kích động bọn họ động thủ với đệ.”
Mặc dù xuất thân tôn thất quyền quý, nhưng Triệu Kiều sớm ở phố phường lăn lộn, sống trong môi trường giang hồ hiệp nghĩa, chưa từng nghe tới loại chuyện khinh người thế này: “Là phụ thân con bé phạm tội, nó đâu có liên quan gì!”
Nàng cắn mạnh viên nhuận hầu trong miệng, hận không thể làm cho giọng bớt khàn đặc: “Năm đó triều đình bắt tay chỉnh đốn huân quý, bắt tội tự nạp thêm người vào hậu viện, nhưng rõ ràng có nói qua không liên quan đến trẻ con! Trần gia đúng là một nhà vô liêm sỉ, đều là con nít nhà mình, vậy mà có thể mặc kệ nó bị làm nhục!”
Triệu Tông dừng bước, nâng mu bàn tay lên che mắt: “Nhị tỷ, trước đây đệ không hiểu chuyện, lớn lên mới biết ở ngoài kia, không phải ở đâu cũng như nhà chúng ta…”
Cậu cũng là con thê thiếp.
Mẹ đẻ của Triệu Tông là người hậu viện Tín vương tiền nhiệm Triệu Thành Duệ, phạm tội trọng nên bị đưa về một thôn trang cách xa kinh thành để xử trí.
Nhưng trong phủ không ai giận chó đánh mèo, lại càng không bạc đãi cậu.
Thậm chí thượng tướng Ngọc Điệp còn lấy danh nghĩa tiền nhiệm Tín Vương phi, làm cho cậu đường đường chính chính trở thành tứ công tử của Tín vương phủ.
“Nếu không nhờ năm đó mẫu phi điện hạ từ tâm nhân hậu, đại ca cùng tỷ không nguyện yêu thương, chỉ sợ tình cảnh của đệ cũng sẽ giống như Trần gia vậy.”
Kỳ thật, Tín vương phủ hiện nay có sáu huynh đệ tỷ muội, trừ lão đại Triệu Triệt cũng lão nhị Triệu Kiều là do tiền nhiệm Vương phi cùng Sườn phi đẻ ra, bốn người còn lại đều là con cái thê thiếp của tiền nhiệm Tín vương.
Nhưng bốn người họ chưa từng vì xuất thân mà chịu khinh dễ.
Mặc dù trưởng huynh Triệu Triệt đã được kế thừa danh tước, nhưng vẫn cho bọn họ ở trong vương phủ, hết sức bảo hộ, còn kiên nhẫn dạy dỗ.
Chẳng trách Triệu Tông lại lệ mắt cảm hoài.
Có một số việc cứ nghĩ là đương nhiên, sau này lớn lên mở rộng tầm mắt, mới biết bản thân được đối đãi ôn nhu khoan hậu thế nào.
“Đệ nghĩ linh tinh gì vậy?” Triệu Kiều xoa xoa đầu hắn, “Đại ca có nói, huynh đệ tỷ muội chúng ta tổng cộng sáu người, dù sao cũng chung một dòng máu, cả đời không thay đổi.”
Triệu Tông dùng sức lau mặt, gật mạnh một cái: “Vâng!”
****
“Thằng nhóc đầu têu đánh đệ là con nhà nào?”
“Hắn là Phàn Quân, con Đại ti nông phủ chép sổ sách Phàn Thừa Nghiệp, cũng là đồng môn với đệ.”
Triệu Kiều kinh ngạc trợn mắt, lấy khăn tay che miệng ho khan hai tiếng: “Đệ năm đó chính là Đế quân dạy võ cho, sao có thể bị một đứa nhỏ hơn mình một hai tuổi đánh tới mức này?”
Hồi xưa, Triệu Tông và tam ca Triệu Vị cùng đến chỗ Đế quân lúc ấy còn là phò mã học võ. Sau khi cậu học hết cỡ thiên tư cho phép, mới đến thư viện Minh Chính theo khóa học bình thường.
Bởi vậy nhập học bị chậm, đồng môn so với cậu đều sẽ nhỏ hơn một hai tuổi.
Đối với tuổi dậy thì mà nói, chênh lệch một hai năm cũng là khác biệt lớn về thể trạng, thậm chí sức lực cũng mạnh mẽ hơn, càng miễn bàn tới việc cậu từng được Đế quân cao thủ chỉ dạy.
Chiếm hết ưu thế mà còn bị đánh đến mặt nở hoa, thật sự không còn gì để nói.
“Lúc ấy bọn họ năm người quây vào đánh một mình đệ mà! Hơn nữa đệ cũng không thật sự đánh lại. Đây là mưu kế, mưu kế đó!” Triệu Tông cao giọng, mạnh mẽ vớt lại mặt mũi.
“Ừ, đúng là một cái khổ nhục kế thông minh nhỉ.” Triệu Kiều khinh bỉ nhìn vào gương mặt bầm xanh bầm tím.
“Trần gia căn bản chẳng quan tâm cô ấy còn nhỏ đáng thương thế nào, nếu đệ nói cô ấy bị khi dễ, ở trường nhiều nhất chỉ răn dạy hắn vài câu, kêu bọn hắn nhận lỗi cho xong việc, nhưng sau này nhất định chúng sẽ lại tìm cô ấy gây phiền toái. Hơn nữa, cô ấy cũng không muốn người khác biết mình bị làm nhục.” Triệu Tông mặt đỏ tai hồng, quang quác một đường cãi lại.
“Đệ chính là cố ý không thực sự đánh lại đó! Thấy đệ bị đả thương, người ta nhất định coi trọng, không phải còn mời Phàn lão thái thái cùng tỷ tới sao? Đương nhiên là, đệ nguyện ý tự mình nói chuyện với Phàn gia bọn họ, chứ không muốn kinh động đến tỷ đâu.”
“Đệ tính toán nói với bọn họ thế nào?”
“Đệ tính kiên trì không chịu giảng hòa, bắt trường phải đuổi Phàn Quân không cho hắn đến đây đọc sách nữa”, Triệu Tông nhìn nhị tỷ, không chắc chắn lắm nói tiếp, “Đệ làm như vậy có được không tỷ?”
Dù sao cậu cũng là tứ công tử của Tín vương phủ, người trong dòng họ rất nhiều; mà tên Phàn Quân đầu têu đánh người kia, cha hắn là Phàn Thừa Nghiệp làm chức tịch điền (*), chỉ là một Kinh quan lục đẳng.
(*) Tịch điền: ghi chép sổ sách về đất trồng trọt
Ai nên khinh, ai nên trọng, Sơn trưởng thư viện cũng không ngốc.
Triệu Kiều xoa thái dương trầm ngâm một lát, lắc đầu: “Họ có lẽ cũng nghĩ như đệ, nhưng thế này không ổn. Dù sao đệ cũng từng nói, tiểu cô nương Trần gia kia không muốn mọi người biết chuyện mình bị làm nhục, chắc chắn sẽ chỉ nói nàng ta trơ mắt thấy đệ bị đánh. Đệ bị thương không nặng, nếu cường ngạnh đòi con cái Phàn gia bị đuổi khỏi thư viện, bên ngoài sẽ bàn tán đại ca dung túng người nhà ỷ thế hiếp người.”
Từ khi Chiêu Trữ đế đăng cơ, Tín vương Triệu Triệt liền phụng theo thánh dụ giải quyết quốc chính, ở trong triều giữ vị trí hết sức quan trọng.
Theo lẽ đó, càng có nhiều người chống mắt dò xét Tín vương phủ hơn.
Có một số việc không thể muốn làm gọn gàng là làm được.
Triệu Tông ngẫm lại cũng hiểu ra, ảo não đập vào ót mình: “Khi đó đáng ra đệ không nên né, để bọn chúng đánh gãy tay luôn thì tốt rồi.”
“Phi phi phi, nói tầm bậy gì vậy?” Triệu Kiều tức giận cắt ngang lời cậu, “Chuyện này trước hết nghe xem Phàn gia nói thế nào. Nếu họ nhận lỗi, nói về nhà cho hắn ăn gia pháp, hứa hẹn sau này sẽ quản giáo tốt, chúng ta thấy được thì cho qua.”
“Được rồi, nghe lời tỷ.” Triệu Tông nhất thời chưa nghĩ ra được chủ ý nào tốt hơn, chỉ có thể rầu rĩ gật đầu.
Triệu Kiều thở dài, dặn dò nói: “Sau này đệ học trong thư viện có giúp đỡ tiểu cô nương kia thì cũng cẩn thận, đừng làm cho họ quay lại trút giận lên con bé. Nếu xung đột quá lớn mà đệ ứng phó không nổi, thì phải lập tức kêu người về thành báo cho ta biết. Nhị tỷ sẽ giúp đệ giải quyết tốt hậu quả, không cần kinh động đại ca đại tẩu.”
“Vâng tỷ, đệ sẽ nhớ kỹ.” Triệu Tông khóe mắt vẫn còn hồng, duỗi thẳng lưng, bước chân như lớn hơn một chút.
****
Trên thực tế, nếu chẳng vì ở nhà được nuông chiều quá đáng, Phàn Quân cũng sẽ không dám khi dễ bạn học nhỏ yếu hơn mình.
Thư viện Sơn trưởng, Phàn lão thái thái nhìn Triệu Kiều ngồi đối diện, nói: “Cháu ta tuổi còn nhỏ, dễ lỗ mãng xúc động, mong nhị cô nương đại nhân đại lượng, không tính toán với xú tiểu tử không hiểu chuyện. Lão phụ đã hỏi qua, đánh nhau nếu bẩm báo lên Kinh Triệu phủ, chỉ cần không trọng thương, không gãy tay gãy chân, không chết người, thì phạt mười lạng bạc, nhận lỗi với người bị thương là được. Thiết nghĩ chuyện này chúng ta nên giảng hòa.”
Triệu Kiều che miệng ho nhẹ một tiếng, bất động thanh sắc liếc nhìn tên choai choai đang hất cằm đứng sau lão bà.
Phàn lão thái thái cười vô cùng hiền từ khiêm tốn: “Cháu ta tính tình quật cường, làm bà lão ta phải khuyên nhủ hồi lâu, vậy mà cũng không chịu cúi đầu nhận tội. Thỉnh nhị cô nương rộng lượng bao dung, để lão phụ thay nó chịu tội, có được không?”
Rốt cuộc vẫn là không phân biệt phải trái, nhất nhất bao che, ngay cả xin lỗi cũng chẳng nỡ để cháu mình mở miệng, như vậy càng đừng hy vọng bà ta về nhà sẽ lấy gia pháp giáo huấn lại tôn tử.
Chuyện mấy đứa nhóc ở trường đánh nhau, nói to thì là to, kêu nhỏ thì là nhỏ.
Phàn gia cho một lão thái thái gần sáu mươi tuổi tới giải quyết, hiển nhiên là cho rằng Tín vương phủ sẽ không so đo với một bà già.
Nàng cũng nên chọn phương pháp hòa giải, tránh nặng tìm nhẹ, Sơn trưởng thư viện nhíu lại mi tâm, chưa lập tức lên tiếng, có lẽ đang chờ xem Triệu Kiều phản ứng thế nào.
Triệu Tông đứng cạnh nhị tỷ tức đến nghiến răng, hai tay sau lưng nắm chặt thành quyền.
Triệu Kiều bình tĩnh nhìn về phía Sơn trưởng thư viện: “Nếu Sơn trưởng cảm thấy nên hòa giải như lão thái thái nói, thì chúng ta liền sẽ làm.”
Sơn trưởng không đoán được nàng dễ thương lượng như vậy, sau một lúc kinh ngạc cũng hàm hồ “ừ” mấy tiếng.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Không ngờ Tín vương phủ không hề coi thường người khác, giơ cao đánh khẽ, đối với hắn như thế sẽ miễn đi rất nhiều phiền toái.
Đáng tiếc, vị Sơn trưởng này đến đây sau khi Triệu Kiều đã tốt nghiệp, nên không biết cô nương trẻ này còn có tiếng là “tiểu lưu manh”.
Việc vô lý còn có thể giảo tam phân (*), Triệu Tông rõ ràng không chịu, nàng tỷ tỷ nuốt xuống được mới là lạ.
(* Giảo tam phân: làm loạn vô lý)
“Tín vương phủ không khinh người, nhưng cũng sẽ không để người ta khi dễ. Ta chính là làm theo biện pháp lão thái thái tự mình đề ra nha?”, Triệu Kiều lười nhác dựa vào ghế, hai tay khoanh lại đằng trước, “Kết Hương, lấy mười lượng bạc đưa cho lão thái thái.”
Thị nữ Nguyễn Kết Hương đứng sau từ trong túi lấy ra một nửa nguyên bảo, tiến lên thưa: “Hồi nhị cô nương, hôm nay xuất môn gấp gáp, không kịp chuẩn bị bạc vụn.”
Một nửa nguyên bảo có thể đổi được năm mươi lạng bạc.
“Cứ đưa đi, như vậy càng chứng minh Tín vương phủ chúng ta có thành ý.” Triệu Kiều lơ đễnh khoát tay, lại hướng bàn tay đến trước mặt Phàn gia phe phẩy.
“Triệu Tông, đệ đưa hắn ra ngoài đánh. Ngàn vạn lần không được để trọng thương, gãy chân gãy tay, làm chết người, vết thương phải nhẹ nhất có thể. Đánh xong thì về đây nhận lỗi với Sơn trưởng và Phàn lão thái thái.”
“Vâng, nhị tỷ!” – Triệu Tông tinh thần đại chấn, thanh âm mười phần mạnh mẽ, thật sự bắt đầu xắn tay áo lên.
Phàn Quân cùng lão thái thái đồng loạt đờ ra, bộ dáng ngạo nghễ sớm biến mất không còn tung tích.
Phàn thái thái cả kinh chống bàn đứng dậy. Ngay cả Sơn trưởng thư viện cũng trở tay không kịp, đỏ bừng cả mặt.
Triệu Kiều lấy khăn che miệng ho khan vài tiếng, cười đến mềm mại gió xuân: “Lão thái thái người yên tâm, đệ đệ nhà ta rất nghe lời, đánh xong nhất định sẽ hướng người cúi đầu nhận sai, tuyệt không làm phiền bà phải độ lượng bao dung tha thứ đâu.”Editor: Nữ chính lên sàn là lá la thật ngầu:V Công nhận học gì thì học, quan trọng nhất vẫn là trường đời nè
Tác giả :
Hứa Thừa Nguyệt