Trời Đất Tác Thành
Chương 30: Tình Yêu Trước Công Nguyên (3)
Đợi khi sắc trời hoàn toàn tối dần, bọn họ dừng chân tại một ven sông.
Sau khi Arthur đậu xe ổn định thì chẳng biết đi đâu, Trịnh Đình và Trịnh Ẩm từ trên xe quân dụng lấy ra một ít công cụ dùng để nhóm lửa, cô cũng giúp đỡ, Kha Khinh Đằng thì một mình ngồi trên tảng đá.
“Chị Bích Giới, chị có nghĩ tới em và anh em làm sao trà trộn trong đội đặc công của SWAT không?” Trịnh Ẩm vừa bắt đầu làm việc, vừa tìm đề tài nói chuyện với cô.
“Sao?” Thật ra cô có chút tò mò đối với vấn đề kia, lúc này ngẩng đầu nhìn Trịnh Ẩm.
“Sau khi bọn họ truy đuổi hai anh chị từ hội đấu giá ở Sudan, rồi giao chiến với vũ trang Nam Sudan khiến cho mặt xám mày tro mới đến Nam Sudan, sau đó nán lại một chút, em và anh em vẫn đi theo bọn họ, tìm được cơ hội liền kéo đi hai người gần như có tầm vóc giống tụi em, may mà Robinson bị công kích nặng nề nên không phát hiện cái gì khác thường.”
Trịnh Ẩm nói đến quá trình ly kỳ này, vẻ mặt vẫn khá kiêu ngạo, “Liên bang tự xưng là thế giới đẳng cấp đặc công, chẳng qua chính là trình độ bị tụi em trói tay sau lưng ném vào sông mà thôi…”
“Chờ một chút.” Lúc này cô nghe ra một số điều khác thường, “Tiểu Ẩm, sau khi em và Trịnh Đình phân tán với tụi chị vì trận bão cát ở Ai Cập thì làm những gì?”
“Chị muốn nghe lời nói thật.” Cô trịnh trọng bổ sung.
“…Thực ra tụi em luôn ở bên cạnh hai người.” Trịnh Ẩm ăn ngay nói thật.
Lông mày cô dần dần chau lại.
“Tiểu Ẩm.” Lúc này Trịnh Đình nhịn không được, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trịnh Ẩm, thần sắc có phần bất đắc dĩ.
“Tiểu Ẩm, em hãy nói tiếp.” Cô ngừng động tác trong tay, sắc mặt lạnh lùng, “Chị muốn biết.”
“…Được,” Trịnh Ẩm rốt cuộc ý thức được đề tài mà mình vừa tìm là hành vi đổ dầu vào lửa, nói năng cũng bắt đầu nơm nớp lo sợ, “Lúc gặp bão cát ở Ai Cập, Kha tiên sinh nói anh ấy biết chị ở đâu, bảo em và anh em đi cách xa hai người sau trận bão cát, dựa theo Plan B đã sắp đặt trước đó, vào trong thành phố tìm xe và thiết bị, vừa đi theo hai người, vừa theo dõi tình huống của liên bang ở phía bên kia, Dell thì một mình tới Somalia trước.”
“Hơn nữa, trong thời gian đó Kha tiên sinh có liên lạc với tụi em, nhưng không nói đến tình hình cụ thể của chị và anh ấy, thời gian hai người ở trong sa mạc kéo dài hơi lâu, em và anh em đến Sudan trước.” Trịnh Ẩm vắt hết đầu óc để tìm từ, nghĩ nói thế nào sẽ không chọc giận cô.
Nghe được “thời gian ở trong sa mạc kéo dài hơi lâu”, lông mày của cô không thể kiềm chế mà nhướng lên, còn có chút đỏ sậm trên mặt không thể nhận ra.
“Sau đó hai người tới Sudan, trước đó Kha tiên sinh còn dự đoán Hedda sẽ làm phản, nhưng chẳng ngờ ông ta không chỉ làm phản, còn hợp tác với SWAT hạ độc làm anh ấy mù, lần đó ở hội đấu giá em và anh em nhịn không được muốn ra bảo vệ hai người, nhưng đối với mệnh lệnh của Kha tiên sinh, tụi em luôn luôn nói một không hai, chỉ có thể dựa theo kế hoạch của anh ấy, tiếp tục ở chỗ bí mật gần đó.”
“Nói cách khác, sau đó tụi chị đến doanh trại dân tị nạn Nam Sudan cũng là nằm trong kế hoạch?” Lúc này cô ngắt lời Trịnh Ẩm, “SWAT truy đuổi chặn đường ở doanh trại cũng là nằm trong dự đoán?”
“Vâng.” Trịnh Ẩm đành gật đầu, “Tuy rằng em và anh em đều cảm thấy kỳ lạ, vì sao Kha tiên sinh muốn chọn một con đường trắc trở hao tổn lớn như vậy, còn muốn dùng thân mạo hiểm để dẫn dụ SWAT, nhưng bình thường tụi em không hề nghi ngờ sự sắp đặt của anh ấy.”
Một loạt tin tức quá lớn này, cô nhất thời nghe xong lại không biết nên trả lời như thế nào.
Thế nhưng cô biết rằng, trong hàng loạt sắp đặt khổng lồ tại đây, cô bị anh cho đảm đương vai diễn chẳng hay biết gì.
“Chị Bích Giới…” Trịnh Ẩm nói xong, gần như nước mắt lưng tròng mà nhìn cô, rồi lại nhìn Kha Khinh Đằng ngồi cách đó không xa, rồi lại quay đầu nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Trịnh Đình, “Em…”
“Em không có lỗi.” Cô giơ tay, “Em chỉ là nói chân tướng sự thật với chị, người nói thật vĩnh viễn không có lỗi.”
Không như anh, vĩnh viễn không nói thật, cũng không nói dối, chỉ là để cô không ngừng suy đoán sự sắp đặt của anh, rồi chấp nhận một cách tàn khốc.
…
Khi trở về, hai tay Arthur xách theo rất nhiều thứ, bọn họ đã nhóm xong lửa.
Trịnh Ẩm không chút che giấu sự hứng thú của mình đối với vị sát thủ kì ba* vừa nam vừa nữ này, cô chủ động tiến lên nhận đồ trong tay Arthur, sau khi nhìn rõ ràng đồ đạc, cô vô cùng ngạc nhiên, “Những thứ này anh kiếm ở đâu ra thế?”
(*) kì ba: nghĩa là đoá hoa xinh đẹp kỳ lạ, thường dùng để so sánh với sự vật hoặc con người phi thường xuất chúng.
Doãn Bích Giới vốn đang uống nước, nghe tiếng kêu của Trịnh Ẩm cũng quay đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy Arthur chẳng những mang về đây một số món ăn dân dã, còn cầm mấy tấm vải bố và chăn mền sạch sẽ, cùng với một ít đồ dùng cho dã ngoại.
“Arthur, tôi cảm thấy anh quả thực tựa như có túi của Đôrêmon.” Sau khi Trịnh Ẩm giao món ăn dân dã cho Trịnh Đình, cô xoay người, giơ ngón cái với Arthur.
Arthur trái lại có chút hứng thú với sự đánh giá này, anh ta kiên nhẫn hỏi, “Cái gì là túi của Đôrêmon?”
Trịnh Ẩm vừa nói chuyện với anh ta, đôi mắt to vừa trộm nhìn, không chút che giấu mà quan sát bộ ngực và vị trí dưới kia của anh ta, “Chính là một cái túi bảo bối thần kỳ, muốn cái gì đều có thể lấy được.”
“Ngại quá.” Arthur hiển nhiên không hài lòng với đánh giá này, anh ta đến bên cạnh tảng đá nằm xuống, lười biếng nói, “Tôi không phải thần trộm, là sát thủ.”
Trịnh Ẩm ngược lại không ba hoa, tiếp tục hết sức chuyên chú quan sát cấu tạo cơ thể của anh ta.
Doãn Bích Giới ở một bên có phần không nhịn được, lúc này cô rửa tay, đi đến bên cạnh Arthur, nhìn anh ta từ trên cao xuống mà lạnh lùng nói, “Anh nói anh chính là vừa nam vừa nữ, rốt cuộc là ý gì, đêm đó bốn tên lính Nam Sudan kia chẳng lẽ không biết sao?”
“Tôi biết rồi, anh là gay!” Trịnh Ẩm quan sát hồi lâu, rốt cục đưa ra kết luận.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Arthur nổi gân xanh, qua vài giây, anh ta có chút thiếu kiên nhẫn mà nhìn các cô, “Vì sao tôi phải giải thích những điều đó với hai người?”
“Vì sao? Rất đơn giản.” Trịnh Ẩm lại bắt đầu phát huy trí tuệ của mình, “Đầu tiên, tôi là cấp dưới tâm phúc của Boss anh, mà chị ấy…”
Trịnh Ẩm chí khí ngất trời chỉ Doãn Bích Giới ở bên cạnh, “Là phu nhân tương lai của Boss anh.”
Ánh mắt của Arthur đảo quanh trên người hai cô, qua một hồi lâu anh ta mới mở miệng, “Tôi không phải yêu quái, tất cả sinh lý của tôi đều là đặc trưng thuộc về đàn ông, đêm đó sau khi bốn gã kia cởi quần áo tôi ra, phát hiện tôi là nam, nhưng vẫn muốn thượng…”
Nói tới đây anh ta dừng một chút, cố ý nhìn về phía Doãn Bích Giới, “Sau đó cô không thấy được thôi, tôi cũng thượng bọn họ.”
“Phốc…” Trịnh Ẩm không tiếp thu được khẩu vị nặng như vậy, tròng mắt như sắp rơi xuống.
“Có thể biểu đạt trước đó của tôi có chút sai sót,” Arthur nhún vai, “Tôi cũng không phải vừa nam vừa nữ, tôi là song tính luyến ái mà thôi.”
Doãn Bích Giới xưa nay bình tĩnh, sau khi nghe xong cũng không cảm thấy gì, để lại Trịnh Ẩm tiếp tục cùng thảo luận với Arthur vấn đề bộ phận quan trọng, cô xoay người, muốn giúp Trịnh Đình nướng thức ăn.
Nhưng một khắc xoay người kia, cô liền thấy ánh mắt của Kha Khinh Đằng dừng ở trên người cô.
Nơi này cách nhau cũng không xa, trong bóng đêm, cô có thể cảm giác được ánh mắt trầm tĩnh của anh, nhưng mơ hồ mang theo hàm ý khác.
***
Khi ăn xong món ăn dân dã, nam nữ ngăn cách một mặt sông mà tắm rửa, tất cả mọi người trở về xe chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trong xe có thể ngủ ba người, đầu tiên Arthur muốn một mình ngủ bên ngoài, Trịnh Đình cũng tỏ vẻ ở ngoài xe gác đêm.
Trịnh Ẩm ngồi ở ghế người lái, nhanh chóng ngủ say, Kha Khinh Đằng ngồi ở ghế phó lái, mà Doãn Bích Giới thì một mình ngủ ở ghế sau rộng rãi.
Đây là vị trí rộng rãi nhất, cũng là anh ngầm để lại cho cô, cô nằm thẳng như thế lại làm sao cũng không ngủ được.
Bọn họ từ từ rời xa nguy hiểm, dần dần bước tới đích đến Somalia, nhưng lòng cô lại ngày càng khó bình tĩnh lại.
Nhắm mắt như vậy không bao lâu, cô rốt cục nhịn không được, phải mở cửa xuống xe.
Ở bờ sông đứng lẳng lặng một hồi, trong lòng cô lặng lẽ đưa ra một quyết định.
Hiện tại đang là đêm khuya, cũng là thời điểm con người ngủ say nhất, cô đi lại nhẹ nhàng, trong đầu cố gắng nhớ lại con đường xe chạy hôm nay, tính toán mình nên làm sao trở về thủ đô Ethiopia.
“Cô muốn rời khỏi?”
Đang lúc cô vừa đi về phía trước vài bước, chợt nghe phía sau có người gọi cô lại.
Ngoảnh đầu nhìn là khuôn mặt cảnh giác nhưng tuấn tú của Arthur.
“Không liên quan đến anh.” Sau khi liếc nhìn một cái, cô vẫn đưa lưng về phía Arthur, thản nhiên đáp lại.
“Không liên quan đến tôi,” Arthur không bỏ qua, “Nhưng có liên quan đến Kha tiên sinh, lúc chiều Trịnh Ẩm đã nói, cô là phu nhân tương lai của Kha tiên sinh.”
“Cô ấy không biết tình huống thật sự,” bởi vì ban đêm gió mát, cô nắm quần áo trên người thật chặt, “Tôi sẽ không tiết lộ bất cứ hành tung gì của các người, tôi chỉ muốn một mình rời khỏi, cũng không làm tổn hại đến người anh muốn bảo vệ.”
“Vậy cô cũng có thể chính miệng nói với bọn họ cô muốn rời khỏi.” Arthur nhạy bén híp mắt.
Sát thủ kì ba song tính luyến ái này thật là khó chơi, Doãn Bích Giới không muốn nói nhiều với anh ta nữa, cô chẳng muốn đánh thức những người khác, vừa định muốn nói lại nghe thấy thanh âm hờ hững, “Để cô ấy đi.”
Cô nghe được thân thể run lên, dùng khoé mắt nhìn qua.
Không biết khi nào thì Kha Khinh Đằng đã xuống xe, anh đứng ở khoảng cách không xa như vậy mà nhìn bọn họ đối thoại.
Arthur không nói gì, nhìn thấy anh, anh ta liền thức thời trở về chỗ nghỉ ngơi của mình, để lại không gian cho bọn họ.
“Lúc này tôi sẽ không ép buộc em ở lại.” Anh nhìn bóng lưng của cô, nói.
Ánh mắt cô dừng ở mặt trăng phía chân trời, lắng nghe lời anh, chỉ cảm thấy chỗ sâu nhất trong đáy lòng mình giống như bị người ta dùng tay bóp chặt.
Không phải rất đau, ít nhất, giờ phút này, cô không cảm giác được đau đớn.
Đột nhiên nghĩ đến lúc ở sân bay Nice, anh kéo cổ tay cô, đẩy cô vào trong xe, vào lúc chỉ mành treo chuông anh nói với cô, nếu cô lựa chọn ở lại lần nữa, anh vĩnh viễn sẽ không thả cô đi nữa.
Nhưng hiện tại, anh không hề truy cứu lời hứa ngày đó, cho nên, cô được tự do, đúng không?
Cô rốt cuộc có thể trở về đất nước của mình, người nhà của mình, bạn bè bên người, làm phó chủ tịch tập đoàn Doãn thị của cô, làm con gái cưng của ông trời, ở tại thế giới màu trắng, sống những ngày bình an lại thoải mái, đúng không?
Nhưng vì sao cô không cảm thấy giải thoát, cảm giác của phóng thích, dù cho vừa rồi đứng yên ở bờ sông đưa ra quyết định, cô cũng không có lý trí, như là vội vàng ép buộc chính mình chạy trốn.
“Bảy giờ sáng mai, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này, chưa đến nửa ngày thì có thể tới Somalia.”
Thừa dịp tâm tư cô rối loạn, anh ở phía sau người cô, tiếp tục nói, “Sau khi tới đó, tôi sẽ đem thứ trong tay đặt trên bàn tiến hành mặc cả với những người đại diện từ khắp nơi.”
“Mà cả hành trình lánh nạn anh truy tôi đuổi với SWAT cũng tuyên bố chấm dứt, sức lực của SWAT đã chịu tổn thương lớn, căn bản không thể tiến vào bàn đàm phán cuối cùng ở Somalia, sau khi bán lại vật kia, tôi sẽ nghỉ ngơi vài ngày rồi trở về New York.”
Cô không biết vì sao anh lại có lòng tốt nói cho cô biết kế hoạch tiếp theo của mình, nhưng lắng nghe lời nói hờ hững của anh, cô cảm thấy cảm giác bị bóp chặt dần dần trở nên rõ ràng.
Đau đớn chầm chậm.
Đúng vậy, cuộc sống của anh chính là mạo hiểm lại đáng sợ như vậy, nghe vào trong tai người thường như là chuyện huyền ảo, nhưng anh lại có thể sinh sống tuỳ ý, như giẫm trên đất bằng, hơn nữa cũng chỉ có anh có thể đem liên bang lớn mạnh đùa bỡn trong tay.
“Tội sẽ cam đoan em bình an trở về Trung Quốc, sau khi biết em hạ cánh an toàn, tôi sẽ thu lại tất cả những người ở bên cạnh em.”
“Từ nay về sau, em không cần lo lắng bên cạnh em sẽ có người của tôi theo dõi, em cũng không cần lo lắng tôi lại xuất hiện trong thế giới của em lần nữa.”
Anh vẫn như hố đen trong thế giới, mà cô cũng sẽ trở lại quỹ đạo của cuộc sống trước kia, không hề đồng thời xuất hiện.
“Nếu mọi việc tôi làm khiến em cảm thấy áp lực, khiến em cảm thấy bị lừa gạt, khiến em cảm thấy phẫn nộ, vậy đều là sai lầm của tôi.” Trong mắt anh phản chiếu ban đêm yên lặng này, “Nhưng tôi sẽ không xin lỗi, bởi vì tôi không hối hận.”
Môi cô hơi phát run.
Ai ngờ lúc này anh đột nhiên chuyển đề tài.
“Bốn năm trước, tập đoàn Doãn thị vì vấn đề tài chính xoay vòng mà cần gấp đầu tư đổ vào, liên bang Mỹ dùng danh nghĩa của một công ty đăng ký ngoại cảnh mà tìm em —— ngay lúc đó tổng giám đốc của Doãn thị đề xuất có tiền vốn hậu hĩnh rót vào, nhưng điều kiện trước tiên là muốn em tới New York, tiếp cận tôi, giành được thứ trong tay tôi.”
“Sau đó, dựa theo kế hoạch của bọn họ rất thuận lợi, em và tôi gặp nhau, khiến tôi nảy sinh hứng thú với em, trở thành một người đặc biệt ở lại bên cạnh tôi hai năm trời.”
Cô lắng nghe lời nói của anh, bỗng nhiên mặt mũi nhấp nháy, vài giây sau, cô xoay người nhìn anh với vẻ không tin.
Năm đó lúc liên bang tìm được cô, cô luôn cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng bởi nguyên nhân nào đó về bối cảnh gia đình cô, quả thực có một chút dính dáng với thế giới màu đen, nhưng dù sao cô vẫn sống trong thế giới màu trắng hơn hai mươi năm.
“Vì vậy, em có nghĩ tới hay không, nếu liên bang vẫn ở trong sự khống chế của tôi, năm đó bọn họ tìm được em, để em đến bên cạnh tôi, tôi sẽ không biết tình hình sao?”
Ngón tay của Doãn Bích Giới bắt đầu hơi phát run.
Cô vốn cho rằng, anh biết cô tiếp cận năm đó, là sau này mới nhận ra, nhưng hôm nay, anh lại nói với cô, lúc cô còn chưa tiếp cận anh thì anh đã biết cô sẽ vì anh mà đến.
Năm đó cô có ý định tiếp cận anh lại đến từ sự ngầm đồng ý của anh.
“Vì sao?” Cô nhìn anh, “Là vì lợi dụng tôi, coi như một bạt tai trả lại cho liên bang, làm cho bọn họ giống như trò cười, tự làm tự chịu sao?”
Anh lắc đầu, lại ném một quả bom, “Không, là tôi dẫn dắt bọn họ lựa chọn em.”
“Doãn Bích Giới,” anh và cô bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt như đá vỏ chai lóng lánh nhất, “Vào lúc em còn chưa biết tôi thì tôi đã trông thấy em.”
Cô đứng tại chỗ, nhìn chăm chú khuôn mặt anh, cả người từng đợt nóng lạnh luân phiên nhau.
Vừa rồi không bao lâu, cô vì anh nắm giữ tất cả, vì sự theo dõi của anh, vì anh lừa gạt, vì cái bẫy của anh mà cảm thấy phẫn nộ, muốn hoàn toàn rời khỏi anh, nhưng giờ phút này, những thứ đó lại đều có vẻ nhỏ bé.
Bởi vì thậm chí ngay cả sự bắt đầu của bọn họ, từ đầu đến cuối sớm đã ở trong lòng bàn tay anh.
Anh trăm phương nghìn kế thiết lập màn trời, hoàn toàn bao phủ cô, cô vốn không có chỗ trốn.
“Vì sao là tôi?” Tiếng chất vấn của cô sắc bén, trong thanh âm còn mang theo một tia run rẩy, nhưng càng giống như đang che giấu cảm xúc cuồn cuộn trong lòng mình, “Vì sao không phải người khác? Hoặc là, vì sao anh muốn tìm tôi?”
Anh nói anh đã gặp cô từ lâu trước kia.
Rốt cuộc là lúc nào, mà ở đâu chứ?
Mỗi lần anh đều công bố một bí ẩn với cô, rồi dẫn đến cái tiếp theo.
Lúc cô nói chuyện, Kha Khinh Đằng đã đi từng bước đến gần phía cô, cho đến khi cô nói xong, anh đã tới trước mặt cô.
“Tôi đã nói với em, tôi không tin số phận, tôi chỉ tin chính mình.” Trong gió đêm, anh giơ tay vén tóc rối của cô ở huyệt thái dương ra sau tai, “Mà em, chỉ cần tin tôi.”
Tôi chính là số phận của em, cả đời này của em nhất định dây dưa cùng tôi.
Anh đã tự tin đến mức như vậy, sự thật đáng sợ này là kết quả đích thực theo sự mong muốn của anh.
Ban đêm tại Ethiopia, trong không khí là hương cỏ cây thiên nhiên thấm vào ruột gan, cũng có thể xoa nhẹ tất cả mũi nhọn, trong lòng cô hiểu được, hiện tại tất cả sự vùng vẫy và đào thoát của cô, ở trước sự thẳng thắn của anh đều là phí công vô ích.
Tất cả sắc bén của cô đều đâm vào mặt biển yên ả của anh, biến mất không còn tung tích.
Không biết qua bao lâu, cô khẽ cong khoé miệng, ngữ khí dường như bất đắc dĩ, thanh âm khẽ khàng, “Anh thật sự tập hợp tất cả đỉnh cao của không biết xấu hổ.”
Anh vừa đấm vừa xoa như vậy, thậm chí dùng hết mưu kế và tính toán, cô làm sao còn có thể rời khỏi? Cô làm sao còn có cách nào có thể bỏ đi?
Kha Khinh Đằng nhìn cô, lúc này khẽ cúi đầu.
“Anh nói anh sẽ không dung túng em đến không nguyên tắc,” lúc này cô thu lại tất cả cảm xúc đang dâng trào, lộ ra vẻ mặt lý trí mạnh mẽ thuộc về cô, “Như vậy nói cách khác, lúc anh đối mặt với em, anh vẫn ẩn náu đằng sau áo giáp của anh, phải không?”
Anh nhìn cô một lát, bỗng nhiên nở nụ cười.
Trên khuôn mặt luôn không hề tức giận lại hiện lên nụ cười thản nhiên này, giống như tia sáng lướt qua phía chân trời, làm cho ánh mắt cô không thể lưu lại lâu hơn.
“Con người của em thật sự chẳng có kiên nhẫn gì.” Cô không cho anh mở miệng mà nói tiếp, “Em suy đoán lâu như vậy, bây giờ không muốn đoán nữa, bất cứ chuyện gì em cũng coi trọng sự công bằng, chỉ có đầy đủ thành ý mới có thể chân chính thuyết phục em, vì vậy anh cũng phải có biểu hiện.”
“Không phải Trịnh Ẩm đã nói với em, anh không khéo biểu đạt sao?” Anh khẽ nhướng mày.
“Ngược lại em cảm thấy anh biết biểu đạt hơn bất cứ ai.” Cô cũng nhướng mày.
Chỉ bằng những lời vừa rồi anh nói ra một cách tự nhiên đã khiến cô thay đổi quyết định, cũng làm nổi bật anh có bao nhiêu năng lực sử dụng ngôn ngữ.
“Gian thương.” Đôi môi mỏng của anh khẽ mở.
Đêm nay anh cười liên tục không keo kiệt chút nào, làm cho cô không giống như thường ngày, ngay cả tốc độ nói chuyện cũng chậm lại, “…Anh cũng vậy, hơn nữa thuyết phục em, gần đây là sở trường của anh, không phải sao?”
Anh chờ cô nói xong, bỗng nhiên chậm rãi vươn tay kéo cô vào trong ngực, “Ở bãi biển Somalia, phong cảnh rất đẹp, thích hợp từ từ tâm sự.”
Hơi thở mát lạnh là độc nhất trên người anh ùn ùn kéo đến vây quanh cô, trong đầu cô ong ong, tựa vào trong ngực anh, trong nhịp tim như sấm, cô bật ra từng chữ rõ ràng, “Em muốn nghe tất cả, không sót một chữ, nhớ rõ, đừng bao giờ có ý muốn gạt em nữa.”
“Thật là một người phụ nữ khó chơi lại không biết điều.” Anh thì thầm nói bên tai cô.
“Như vậy, nghe tốt lắm.”
Lẳng lặng ôm nhau như vậy, không biết duy trì bao lâu, anh gằn từng tiếng, nói trong nhịp tim thình thịch của cô, “Doãn Bích Giới, em đã sớm cởi bỏ áo giáp của anh.”
“You come for me. I’m yours.”
Em đã sớm cởi bỏ áo giáp của anh, thậm chí lúc em còn chưa nhìn thấy anh.
Vì vậy, bất luận anh còn lại gì, bất luận anh còn có gì, tất cả những thứ này, toàn bộ đều thuộc về em.
Em là sự tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Em vì anh mà đến, anh dẫn dắt em đi vào tối tăm.
Anh là của em.
Sau khi Arthur đậu xe ổn định thì chẳng biết đi đâu, Trịnh Đình và Trịnh Ẩm từ trên xe quân dụng lấy ra một ít công cụ dùng để nhóm lửa, cô cũng giúp đỡ, Kha Khinh Đằng thì một mình ngồi trên tảng đá.
“Chị Bích Giới, chị có nghĩ tới em và anh em làm sao trà trộn trong đội đặc công của SWAT không?” Trịnh Ẩm vừa bắt đầu làm việc, vừa tìm đề tài nói chuyện với cô.
“Sao?” Thật ra cô có chút tò mò đối với vấn đề kia, lúc này ngẩng đầu nhìn Trịnh Ẩm.
“Sau khi bọn họ truy đuổi hai anh chị từ hội đấu giá ở Sudan, rồi giao chiến với vũ trang Nam Sudan khiến cho mặt xám mày tro mới đến Nam Sudan, sau đó nán lại một chút, em và anh em vẫn đi theo bọn họ, tìm được cơ hội liền kéo đi hai người gần như có tầm vóc giống tụi em, may mà Robinson bị công kích nặng nề nên không phát hiện cái gì khác thường.”
Trịnh Ẩm nói đến quá trình ly kỳ này, vẻ mặt vẫn khá kiêu ngạo, “Liên bang tự xưng là thế giới đẳng cấp đặc công, chẳng qua chính là trình độ bị tụi em trói tay sau lưng ném vào sông mà thôi…”
“Chờ một chút.” Lúc này cô nghe ra một số điều khác thường, “Tiểu Ẩm, sau khi em và Trịnh Đình phân tán với tụi chị vì trận bão cát ở Ai Cập thì làm những gì?”
“Chị muốn nghe lời nói thật.” Cô trịnh trọng bổ sung.
“…Thực ra tụi em luôn ở bên cạnh hai người.” Trịnh Ẩm ăn ngay nói thật.
Lông mày cô dần dần chau lại.
“Tiểu Ẩm.” Lúc này Trịnh Đình nhịn không được, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trịnh Ẩm, thần sắc có phần bất đắc dĩ.
“Tiểu Ẩm, em hãy nói tiếp.” Cô ngừng động tác trong tay, sắc mặt lạnh lùng, “Chị muốn biết.”
“…Được,” Trịnh Ẩm rốt cuộc ý thức được đề tài mà mình vừa tìm là hành vi đổ dầu vào lửa, nói năng cũng bắt đầu nơm nớp lo sợ, “Lúc gặp bão cát ở Ai Cập, Kha tiên sinh nói anh ấy biết chị ở đâu, bảo em và anh em đi cách xa hai người sau trận bão cát, dựa theo Plan B đã sắp đặt trước đó, vào trong thành phố tìm xe và thiết bị, vừa đi theo hai người, vừa theo dõi tình huống của liên bang ở phía bên kia, Dell thì một mình tới Somalia trước.”
“Hơn nữa, trong thời gian đó Kha tiên sinh có liên lạc với tụi em, nhưng không nói đến tình hình cụ thể của chị và anh ấy, thời gian hai người ở trong sa mạc kéo dài hơi lâu, em và anh em đến Sudan trước.” Trịnh Ẩm vắt hết đầu óc để tìm từ, nghĩ nói thế nào sẽ không chọc giận cô.
Nghe được “thời gian ở trong sa mạc kéo dài hơi lâu”, lông mày của cô không thể kiềm chế mà nhướng lên, còn có chút đỏ sậm trên mặt không thể nhận ra.
“Sau đó hai người tới Sudan, trước đó Kha tiên sinh còn dự đoán Hedda sẽ làm phản, nhưng chẳng ngờ ông ta không chỉ làm phản, còn hợp tác với SWAT hạ độc làm anh ấy mù, lần đó ở hội đấu giá em và anh em nhịn không được muốn ra bảo vệ hai người, nhưng đối với mệnh lệnh của Kha tiên sinh, tụi em luôn luôn nói một không hai, chỉ có thể dựa theo kế hoạch của anh ấy, tiếp tục ở chỗ bí mật gần đó.”
“Nói cách khác, sau đó tụi chị đến doanh trại dân tị nạn Nam Sudan cũng là nằm trong kế hoạch?” Lúc này cô ngắt lời Trịnh Ẩm, “SWAT truy đuổi chặn đường ở doanh trại cũng là nằm trong dự đoán?”
“Vâng.” Trịnh Ẩm đành gật đầu, “Tuy rằng em và anh em đều cảm thấy kỳ lạ, vì sao Kha tiên sinh muốn chọn một con đường trắc trở hao tổn lớn như vậy, còn muốn dùng thân mạo hiểm để dẫn dụ SWAT, nhưng bình thường tụi em không hề nghi ngờ sự sắp đặt của anh ấy.”
Một loạt tin tức quá lớn này, cô nhất thời nghe xong lại không biết nên trả lời như thế nào.
Thế nhưng cô biết rằng, trong hàng loạt sắp đặt khổng lồ tại đây, cô bị anh cho đảm đương vai diễn chẳng hay biết gì.
“Chị Bích Giới…” Trịnh Ẩm nói xong, gần như nước mắt lưng tròng mà nhìn cô, rồi lại nhìn Kha Khinh Đằng ngồi cách đó không xa, rồi lại quay đầu nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Trịnh Đình, “Em…”
“Em không có lỗi.” Cô giơ tay, “Em chỉ là nói chân tướng sự thật với chị, người nói thật vĩnh viễn không có lỗi.”
Không như anh, vĩnh viễn không nói thật, cũng không nói dối, chỉ là để cô không ngừng suy đoán sự sắp đặt của anh, rồi chấp nhận một cách tàn khốc.
…
Khi trở về, hai tay Arthur xách theo rất nhiều thứ, bọn họ đã nhóm xong lửa.
Trịnh Ẩm không chút che giấu sự hứng thú của mình đối với vị sát thủ kì ba* vừa nam vừa nữ này, cô chủ động tiến lên nhận đồ trong tay Arthur, sau khi nhìn rõ ràng đồ đạc, cô vô cùng ngạc nhiên, “Những thứ này anh kiếm ở đâu ra thế?”
(*) kì ba: nghĩa là đoá hoa xinh đẹp kỳ lạ, thường dùng để so sánh với sự vật hoặc con người phi thường xuất chúng.
Doãn Bích Giới vốn đang uống nước, nghe tiếng kêu của Trịnh Ẩm cũng quay đầu nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy Arthur chẳng những mang về đây một số món ăn dân dã, còn cầm mấy tấm vải bố và chăn mền sạch sẽ, cùng với một ít đồ dùng cho dã ngoại.
“Arthur, tôi cảm thấy anh quả thực tựa như có túi của Đôrêmon.” Sau khi Trịnh Ẩm giao món ăn dân dã cho Trịnh Đình, cô xoay người, giơ ngón cái với Arthur.
Arthur trái lại có chút hứng thú với sự đánh giá này, anh ta kiên nhẫn hỏi, “Cái gì là túi của Đôrêmon?”
Trịnh Ẩm vừa nói chuyện với anh ta, đôi mắt to vừa trộm nhìn, không chút che giấu mà quan sát bộ ngực và vị trí dưới kia của anh ta, “Chính là một cái túi bảo bối thần kỳ, muốn cái gì đều có thể lấy được.”
“Ngại quá.” Arthur hiển nhiên không hài lòng với đánh giá này, anh ta đến bên cạnh tảng đá nằm xuống, lười biếng nói, “Tôi không phải thần trộm, là sát thủ.”
Trịnh Ẩm ngược lại không ba hoa, tiếp tục hết sức chuyên chú quan sát cấu tạo cơ thể của anh ta.
Doãn Bích Giới ở một bên có phần không nhịn được, lúc này cô rửa tay, đi đến bên cạnh Arthur, nhìn anh ta từ trên cao xuống mà lạnh lùng nói, “Anh nói anh chính là vừa nam vừa nữ, rốt cuộc là ý gì, đêm đó bốn tên lính Nam Sudan kia chẳng lẽ không biết sao?”
“Tôi biết rồi, anh là gay!” Trịnh Ẩm quan sát hồi lâu, rốt cục đưa ra kết luận.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Arthur nổi gân xanh, qua vài giây, anh ta có chút thiếu kiên nhẫn mà nhìn các cô, “Vì sao tôi phải giải thích những điều đó với hai người?”
“Vì sao? Rất đơn giản.” Trịnh Ẩm lại bắt đầu phát huy trí tuệ của mình, “Đầu tiên, tôi là cấp dưới tâm phúc của Boss anh, mà chị ấy…”
Trịnh Ẩm chí khí ngất trời chỉ Doãn Bích Giới ở bên cạnh, “Là phu nhân tương lai của Boss anh.”
Ánh mắt của Arthur đảo quanh trên người hai cô, qua một hồi lâu anh ta mới mở miệng, “Tôi không phải yêu quái, tất cả sinh lý của tôi đều là đặc trưng thuộc về đàn ông, đêm đó sau khi bốn gã kia cởi quần áo tôi ra, phát hiện tôi là nam, nhưng vẫn muốn thượng…”
Nói tới đây anh ta dừng một chút, cố ý nhìn về phía Doãn Bích Giới, “Sau đó cô không thấy được thôi, tôi cũng thượng bọn họ.”
“Phốc…” Trịnh Ẩm không tiếp thu được khẩu vị nặng như vậy, tròng mắt như sắp rơi xuống.
“Có thể biểu đạt trước đó của tôi có chút sai sót,” Arthur nhún vai, “Tôi cũng không phải vừa nam vừa nữ, tôi là song tính luyến ái mà thôi.”
Doãn Bích Giới xưa nay bình tĩnh, sau khi nghe xong cũng không cảm thấy gì, để lại Trịnh Ẩm tiếp tục cùng thảo luận với Arthur vấn đề bộ phận quan trọng, cô xoay người, muốn giúp Trịnh Đình nướng thức ăn.
Nhưng một khắc xoay người kia, cô liền thấy ánh mắt của Kha Khinh Đằng dừng ở trên người cô.
Nơi này cách nhau cũng không xa, trong bóng đêm, cô có thể cảm giác được ánh mắt trầm tĩnh của anh, nhưng mơ hồ mang theo hàm ý khác.
***
Khi ăn xong món ăn dân dã, nam nữ ngăn cách một mặt sông mà tắm rửa, tất cả mọi người trở về xe chuẩn bị nghỉ ngơi.
Trong xe có thể ngủ ba người, đầu tiên Arthur muốn một mình ngủ bên ngoài, Trịnh Đình cũng tỏ vẻ ở ngoài xe gác đêm.
Trịnh Ẩm ngồi ở ghế người lái, nhanh chóng ngủ say, Kha Khinh Đằng ngồi ở ghế phó lái, mà Doãn Bích Giới thì một mình ngủ ở ghế sau rộng rãi.
Đây là vị trí rộng rãi nhất, cũng là anh ngầm để lại cho cô, cô nằm thẳng như thế lại làm sao cũng không ngủ được.
Bọn họ từ từ rời xa nguy hiểm, dần dần bước tới đích đến Somalia, nhưng lòng cô lại ngày càng khó bình tĩnh lại.
Nhắm mắt như vậy không bao lâu, cô rốt cục nhịn không được, phải mở cửa xuống xe.
Ở bờ sông đứng lẳng lặng một hồi, trong lòng cô lặng lẽ đưa ra một quyết định.
Hiện tại đang là đêm khuya, cũng là thời điểm con người ngủ say nhất, cô đi lại nhẹ nhàng, trong đầu cố gắng nhớ lại con đường xe chạy hôm nay, tính toán mình nên làm sao trở về thủ đô Ethiopia.
“Cô muốn rời khỏi?”
Đang lúc cô vừa đi về phía trước vài bước, chợt nghe phía sau có người gọi cô lại.
Ngoảnh đầu nhìn là khuôn mặt cảnh giác nhưng tuấn tú của Arthur.
“Không liên quan đến anh.” Sau khi liếc nhìn một cái, cô vẫn đưa lưng về phía Arthur, thản nhiên đáp lại.
“Không liên quan đến tôi,” Arthur không bỏ qua, “Nhưng có liên quan đến Kha tiên sinh, lúc chiều Trịnh Ẩm đã nói, cô là phu nhân tương lai của Kha tiên sinh.”
“Cô ấy không biết tình huống thật sự,” bởi vì ban đêm gió mát, cô nắm quần áo trên người thật chặt, “Tôi sẽ không tiết lộ bất cứ hành tung gì của các người, tôi chỉ muốn một mình rời khỏi, cũng không làm tổn hại đến người anh muốn bảo vệ.”
“Vậy cô cũng có thể chính miệng nói với bọn họ cô muốn rời khỏi.” Arthur nhạy bén híp mắt.
Sát thủ kì ba song tính luyến ái này thật là khó chơi, Doãn Bích Giới không muốn nói nhiều với anh ta nữa, cô chẳng muốn đánh thức những người khác, vừa định muốn nói lại nghe thấy thanh âm hờ hững, “Để cô ấy đi.”
Cô nghe được thân thể run lên, dùng khoé mắt nhìn qua.
Không biết khi nào thì Kha Khinh Đằng đã xuống xe, anh đứng ở khoảng cách không xa như vậy mà nhìn bọn họ đối thoại.
Arthur không nói gì, nhìn thấy anh, anh ta liền thức thời trở về chỗ nghỉ ngơi của mình, để lại không gian cho bọn họ.
“Lúc này tôi sẽ không ép buộc em ở lại.” Anh nhìn bóng lưng của cô, nói.
Ánh mắt cô dừng ở mặt trăng phía chân trời, lắng nghe lời anh, chỉ cảm thấy chỗ sâu nhất trong đáy lòng mình giống như bị người ta dùng tay bóp chặt.
Không phải rất đau, ít nhất, giờ phút này, cô không cảm giác được đau đớn.
Đột nhiên nghĩ đến lúc ở sân bay Nice, anh kéo cổ tay cô, đẩy cô vào trong xe, vào lúc chỉ mành treo chuông anh nói với cô, nếu cô lựa chọn ở lại lần nữa, anh vĩnh viễn sẽ không thả cô đi nữa.
Nhưng hiện tại, anh không hề truy cứu lời hứa ngày đó, cho nên, cô được tự do, đúng không?
Cô rốt cuộc có thể trở về đất nước của mình, người nhà của mình, bạn bè bên người, làm phó chủ tịch tập đoàn Doãn thị của cô, làm con gái cưng của ông trời, ở tại thế giới màu trắng, sống những ngày bình an lại thoải mái, đúng không?
Nhưng vì sao cô không cảm thấy giải thoát, cảm giác của phóng thích, dù cho vừa rồi đứng yên ở bờ sông đưa ra quyết định, cô cũng không có lý trí, như là vội vàng ép buộc chính mình chạy trốn.
“Bảy giờ sáng mai, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này, chưa đến nửa ngày thì có thể tới Somalia.”
Thừa dịp tâm tư cô rối loạn, anh ở phía sau người cô, tiếp tục nói, “Sau khi tới đó, tôi sẽ đem thứ trong tay đặt trên bàn tiến hành mặc cả với những người đại diện từ khắp nơi.”
“Mà cả hành trình lánh nạn anh truy tôi đuổi với SWAT cũng tuyên bố chấm dứt, sức lực của SWAT đã chịu tổn thương lớn, căn bản không thể tiến vào bàn đàm phán cuối cùng ở Somalia, sau khi bán lại vật kia, tôi sẽ nghỉ ngơi vài ngày rồi trở về New York.”
Cô không biết vì sao anh lại có lòng tốt nói cho cô biết kế hoạch tiếp theo của mình, nhưng lắng nghe lời nói hờ hững của anh, cô cảm thấy cảm giác bị bóp chặt dần dần trở nên rõ ràng.
Đau đớn chầm chậm.
Đúng vậy, cuộc sống của anh chính là mạo hiểm lại đáng sợ như vậy, nghe vào trong tai người thường như là chuyện huyền ảo, nhưng anh lại có thể sinh sống tuỳ ý, như giẫm trên đất bằng, hơn nữa cũng chỉ có anh có thể đem liên bang lớn mạnh đùa bỡn trong tay.
“Tội sẽ cam đoan em bình an trở về Trung Quốc, sau khi biết em hạ cánh an toàn, tôi sẽ thu lại tất cả những người ở bên cạnh em.”
“Từ nay về sau, em không cần lo lắng bên cạnh em sẽ có người của tôi theo dõi, em cũng không cần lo lắng tôi lại xuất hiện trong thế giới của em lần nữa.”
Anh vẫn như hố đen trong thế giới, mà cô cũng sẽ trở lại quỹ đạo của cuộc sống trước kia, không hề đồng thời xuất hiện.
“Nếu mọi việc tôi làm khiến em cảm thấy áp lực, khiến em cảm thấy bị lừa gạt, khiến em cảm thấy phẫn nộ, vậy đều là sai lầm của tôi.” Trong mắt anh phản chiếu ban đêm yên lặng này, “Nhưng tôi sẽ không xin lỗi, bởi vì tôi không hối hận.”
Môi cô hơi phát run.
Ai ngờ lúc này anh đột nhiên chuyển đề tài.
“Bốn năm trước, tập đoàn Doãn thị vì vấn đề tài chính xoay vòng mà cần gấp đầu tư đổ vào, liên bang Mỹ dùng danh nghĩa của một công ty đăng ký ngoại cảnh mà tìm em —— ngay lúc đó tổng giám đốc của Doãn thị đề xuất có tiền vốn hậu hĩnh rót vào, nhưng điều kiện trước tiên là muốn em tới New York, tiếp cận tôi, giành được thứ trong tay tôi.”
“Sau đó, dựa theo kế hoạch của bọn họ rất thuận lợi, em và tôi gặp nhau, khiến tôi nảy sinh hứng thú với em, trở thành một người đặc biệt ở lại bên cạnh tôi hai năm trời.”
Cô lắng nghe lời nói của anh, bỗng nhiên mặt mũi nhấp nháy, vài giây sau, cô xoay người nhìn anh với vẻ không tin.
Năm đó lúc liên bang tìm được cô, cô luôn cảm thấy kỳ lạ, tuy rằng bởi nguyên nhân nào đó về bối cảnh gia đình cô, quả thực có một chút dính dáng với thế giới màu đen, nhưng dù sao cô vẫn sống trong thế giới màu trắng hơn hai mươi năm.
“Vì vậy, em có nghĩ tới hay không, nếu liên bang vẫn ở trong sự khống chế của tôi, năm đó bọn họ tìm được em, để em đến bên cạnh tôi, tôi sẽ không biết tình hình sao?”
Ngón tay của Doãn Bích Giới bắt đầu hơi phát run.
Cô vốn cho rằng, anh biết cô tiếp cận năm đó, là sau này mới nhận ra, nhưng hôm nay, anh lại nói với cô, lúc cô còn chưa tiếp cận anh thì anh đã biết cô sẽ vì anh mà đến.
Năm đó cô có ý định tiếp cận anh lại đến từ sự ngầm đồng ý của anh.
“Vì sao?” Cô nhìn anh, “Là vì lợi dụng tôi, coi như một bạt tai trả lại cho liên bang, làm cho bọn họ giống như trò cười, tự làm tự chịu sao?”
Anh lắc đầu, lại ném một quả bom, “Không, là tôi dẫn dắt bọn họ lựa chọn em.”
“Doãn Bích Giới,” anh và cô bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt như đá vỏ chai lóng lánh nhất, “Vào lúc em còn chưa biết tôi thì tôi đã trông thấy em.”
Cô đứng tại chỗ, nhìn chăm chú khuôn mặt anh, cả người từng đợt nóng lạnh luân phiên nhau.
Vừa rồi không bao lâu, cô vì anh nắm giữ tất cả, vì sự theo dõi của anh, vì anh lừa gạt, vì cái bẫy của anh mà cảm thấy phẫn nộ, muốn hoàn toàn rời khỏi anh, nhưng giờ phút này, những thứ đó lại đều có vẻ nhỏ bé.
Bởi vì thậm chí ngay cả sự bắt đầu của bọn họ, từ đầu đến cuối sớm đã ở trong lòng bàn tay anh.
Anh trăm phương nghìn kế thiết lập màn trời, hoàn toàn bao phủ cô, cô vốn không có chỗ trốn.
“Vì sao là tôi?” Tiếng chất vấn của cô sắc bén, trong thanh âm còn mang theo một tia run rẩy, nhưng càng giống như đang che giấu cảm xúc cuồn cuộn trong lòng mình, “Vì sao không phải người khác? Hoặc là, vì sao anh muốn tìm tôi?”
Anh nói anh đã gặp cô từ lâu trước kia.
Rốt cuộc là lúc nào, mà ở đâu chứ?
Mỗi lần anh đều công bố một bí ẩn với cô, rồi dẫn đến cái tiếp theo.
Lúc cô nói chuyện, Kha Khinh Đằng đã đi từng bước đến gần phía cô, cho đến khi cô nói xong, anh đã tới trước mặt cô.
“Tôi đã nói với em, tôi không tin số phận, tôi chỉ tin chính mình.” Trong gió đêm, anh giơ tay vén tóc rối của cô ở huyệt thái dương ra sau tai, “Mà em, chỉ cần tin tôi.”
Tôi chính là số phận của em, cả đời này của em nhất định dây dưa cùng tôi.
Anh đã tự tin đến mức như vậy, sự thật đáng sợ này là kết quả đích thực theo sự mong muốn của anh.
Ban đêm tại Ethiopia, trong không khí là hương cỏ cây thiên nhiên thấm vào ruột gan, cũng có thể xoa nhẹ tất cả mũi nhọn, trong lòng cô hiểu được, hiện tại tất cả sự vùng vẫy và đào thoát của cô, ở trước sự thẳng thắn của anh đều là phí công vô ích.
Tất cả sắc bén của cô đều đâm vào mặt biển yên ả của anh, biến mất không còn tung tích.
Không biết qua bao lâu, cô khẽ cong khoé miệng, ngữ khí dường như bất đắc dĩ, thanh âm khẽ khàng, “Anh thật sự tập hợp tất cả đỉnh cao của không biết xấu hổ.”
Anh vừa đấm vừa xoa như vậy, thậm chí dùng hết mưu kế và tính toán, cô làm sao còn có thể rời khỏi? Cô làm sao còn có cách nào có thể bỏ đi?
Kha Khinh Đằng nhìn cô, lúc này khẽ cúi đầu.
“Anh nói anh sẽ không dung túng em đến không nguyên tắc,” lúc này cô thu lại tất cả cảm xúc đang dâng trào, lộ ra vẻ mặt lý trí mạnh mẽ thuộc về cô, “Như vậy nói cách khác, lúc anh đối mặt với em, anh vẫn ẩn náu đằng sau áo giáp của anh, phải không?”
Anh nhìn cô một lát, bỗng nhiên nở nụ cười.
Trên khuôn mặt luôn không hề tức giận lại hiện lên nụ cười thản nhiên này, giống như tia sáng lướt qua phía chân trời, làm cho ánh mắt cô không thể lưu lại lâu hơn.
“Con người của em thật sự chẳng có kiên nhẫn gì.” Cô không cho anh mở miệng mà nói tiếp, “Em suy đoán lâu như vậy, bây giờ không muốn đoán nữa, bất cứ chuyện gì em cũng coi trọng sự công bằng, chỉ có đầy đủ thành ý mới có thể chân chính thuyết phục em, vì vậy anh cũng phải có biểu hiện.”
“Không phải Trịnh Ẩm đã nói với em, anh không khéo biểu đạt sao?” Anh khẽ nhướng mày.
“Ngược lại em cảm thấy anh biết biểu đạt hơn bất cứ ai.” Cô cũng nhướng mày.
Chỉ bằng những lời vừa rồi anh nói ra một cách tự nhiên đã khiến cô thay đổi quyết định, cũng làm nổi bật anh có bao nhiêu năng lực sử dụng ngôn ngữ.
“Gian thương.” Đôi môi mỏng của anh khẽ mở.
Đêm nay anh cười liên tục không keo kiệt chút nào, làm cho cô không giống như thường ngày, ngay cả tốc độ nói chuyện cũng chậm lại, “…Anh cũng vậy, hơn nữa thuyết phục em, gần đây là sở trường của anh, không phải sao?”
Anh chờ cô nói xong, bỗng nhiên chậm rãi vươn tay kéo cô vào trong ngực, “Ở bãi biển Somalia, phong cảnh rất đẹp, thích hợp từ từ tâm sự.”
Hơi thở mát lạnh là độc nhất trên người anh ùn ùn kéo đến vây quanh cô, trong đầu cô ong ong, tựa vào trong ngực anh, trong nhịp tim như sấm, cô bật ra từng chữ rõ ràng, “Em muốn nghe tất cả, không sót một chữ, nhớ rõ, đừng bao giờ có ý muốn gạt em nữa.”
“Thật là một người phụ nữ khó chơi lại không biết điều.” Anh thì thầm nói bên tai cô.
“Như vậy, nghe tốt lắm.”
Lẳng lặng ôm nhau như vậy, không biết duy trì bao lâu, anh gằn từng tiếng, nói trong nhịp tim thình thịch của cô, “Doãn Bích Giới, em đã sớm cởi bỏ áo giáp của anh.”
“You come for me. I’m yours.”
Em đã sớm cởi bỏ áo giáp của anh, thậm chí lúc em còn chưa nhìn thấy anh.
Vì vậy, bất luận anh còn lại gì, bất luận anh còn có gì, tất cả những thứ này, toàn bộ đều thuộc về em.
Em là sự tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Em vì anh mà đến, anh dẫn dắt em đi vào tối tăm.
Anh là của em.
Tác giả :
Tang Giới