Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
Chương 77 Thiếu niên hất cằm Quái vật hả, có phải giống tôi đây không?
Edit: Thư
Con Samoyed này phải đạt đến trình độ nhận thức ngoại hạng sang rồi.
Bé con ôm nó chật cứng, nó còn bày ra biểu cảm bất lực không thể làm gì.
Trong đấy… còn có vẻ cưng chiều?
Cũng may cậu đã biết con chó này là thần tiên…
Bằng không nhất định cậu sẽ cho rằng con chó này thành tinh!
Tần Tiêu Nhiên sinh ra hối hận bản thân không đọc thêm mấy quyển tiểu thuyết tiên hiệp ảo tưởng, đối diện với tình huống hiện tại, cậu không có chút kiến thức nào.
Cậu cố gắng thuyết phục bản thân giữ bình tĩnh, im lặng đứng bên cửa quan sát.
Chỉ thấy Tần Miên Miên bày ra bộ mặt mất hết liêm sỉ chưa bao giờ thể hiện ở nhà.
Bé ôm con chó, nũng nịu chơi xấu, năn nỉ: “Cháu không cần chú Ti Mệnh làm chuyện trái với đạo trời đâu, Miên Miên chỉ muốn mượn sổ ghi chép của chú một xíu thôi… Miên Miên nhớ bên cạnh anh Hoài Dữ có một người xấu tên Tống gì gì đấy…”
Cái tên này chỉ xuất hiện một lần trong giấc mơ đêm qua, lúc anh cả và anh hai nói chuyện.
Miên Miên không nhớ rõ, cũng không chắc kẻ xấu mười năm sau sẽ đẩy anh Hoài Dữ đi sai đường này đã rình rập bên cạnh anh chưa.
Cô bé nằm mơ ngẫu nhiên, chỉ cần ngủ say là mơ.
Thậm chí bé có thể nhớ bao nhiêu cũng không theo quy luật cố định.
Nhưng Miên Miên biết những giấc mơ này trùng khớp với nội dung của sổ ghi chép trần gian, chỉ cần chú Ti Mệnh cho bé xem qua, bé có thể nhớ hết chi tiết liên quan đến anh Hoài Dữ.
Biểu cảm của con Samoyed giống như sắp sửa quỳ xuống cầu xin: “Lần trước vì thấy cháu mới xuống đây, bộ dạng đáng thương nên chú mới cho cháu xem một lần, cháu lại muốn xem lần nữa à… Không được, tuyệt đối không được, tiểu thần bị thiên lôi đánh sẽ uổng phí một ngàn năm tu vi.”
Ti Mệnh nhìn Miên Miên lớn lên từ bé đến bây giờ.
Tình cảm của anh với bé chắc chắn không kém tình cảm bé dành cho các anh trai.
Ngoại trừ lo lắng cho tu vi của bản thân, anh lo bé con sẽ nhận lại tai ương nhiều hơn.
Tóm lại những chuyện trái lại ý trời này làm ít thôi, tốt nhất là không làm.
Tất cả đều là vấn đề may rủi, ai biết trời cao có truy cứu nó không, truy cứu lúc nào và như thế nào.
Miên Miên ủ rũ cúi đầu, buồn bực ôm con chó bông xù.
Tình trạng hiện tại của cô bé đã mất hết phép thuật, cưỡng ép chú Ti Mệnh làm theo ý mình là điều không thể.
Bé con chán nản một lúc, lấy lại tinh thần, tinh ranh khéo léo dụ dỗ: “Bây giờ chú Ti Mệnh không thể biến ra tiền, chú rất cần tiền đúng không, sống dưới này một ngày không thể không có tiền, không phải tối hôm qua chú Ti Mệnh còn muốn ăn đồ nướng còn gì? Chỉ cần chú cho cháu mượn sổ ghi chép một chút, cháu mời chú ăn nướng, mười xiên thịt dê được không? Ở Hokkaido cháu ăn thịt dê anh hai nướng rồi, ngon lắm, chú Ti Mệnh muốn ăn không? Miên Miên đi quay chương trình kiếm được nhiều tiền lắm.”
Ti Mệnh hoàn toàn bị cô bé dụ dỗ…
Anh nuốt nước miếng, không nhịn được chê trách: “Đừng tưởng chú không biết các cháu đi quay chương trình kiếm được bao nhiêu tiền! Lượt xem trực tiếp trên mạng cao như vậy, chắc chắn lương rất cao, giờ cháu là phú bà rồi mà chỉ mời chú mỗi mười xiên? Sao cháu ki bo quá vậy!”
Miên Miên thấy anh động lòng, nghiêng đầy cười híp mắt: “Trăm xiên được không, còn có cánh gà nướng, thịt bò nướng, cá nướng, tôm nướng nữa ạ…”
Nghe cô bé miêu tả, Ti Mệnh suýt chút nữa chảy nước dãi dầm dề.
Nhưng anh giữ nguyên quy tắc, nghiêm túc từ chối: “Không được đâu Tiểu Đế Cơ, cháu dụ dỗ chú thế nào cũng không được, chú là một Ti Mệnh tinh quân rất có quy tắc.”
Bé con rất thông minh, phản ứng nhanh nhạy, thấy đồ nướng không hiệu quả, lập tức đổi đối sách, ôm chặt con chó, thân thiết nói: “Vậy, ông chủ ở quán net có lòng dạ đen tối, chú làm việc ở đấy nhất định sẽ rất khổ, hay là chú đến làm cho Miên Miên đi? Ông chủ xấu xa kia trả chú 6000 tệ, cháu trả chú 60000 tệ! Miên Miên có nhiều tiền tiết kiệm lắm, có thể bao chú Ti Mệnh nhiều năm…”
Bé con không biết mức lương tiêu chuẩn ở Yến Kinh, cộng thêm bị Tần Mục Dã tẩy não về giá cả hàng hóa.
Nghe vậy, cái đuôi của Ti Mệnh giật giật.
Má nó!
60000 tệ!
Anh đi làm mười tháng mới được từng ấy tiền đấyyy.
Tại sao đều là thần tiên mà cuộc sống hai người khác nhau một trời một vực vậy.
Biểu cảm của Ti Mệnh nứt ra, trong lòng suy sụp đến mức không muốn đi theo nguyên tắc nữa…
“Tiểu Đế Cơ, mặc dù số tiền cháu kiếm được khi quay chương trình rất lớn, khiến người khác hâm mộ, nhưng… sao cháu còn nhỏ mà đã học thói khoe giàu rồi hả! Xuống dưới này mới bao nhiêu tháng mà đã lây nhiễm thói xấu này rồi!”
Miên Miên đâm dao không chút lưu tình: “Chẳng phải buổi chiều đầu tiên sau khi xuống đây chú Ti Mệnh đã đâm đầu vào mạng rồi còn gì? Xét về tốc độ lây nhiễm, chú mới là người chiến thắng ấy.”
Con chó lớn suy sụp vẫy đuôi, dùng đuôi to vuốt vuốt mặt bánh bao nhỏ, vừa dỗ vừa khuyên: “Tiểu Đế Cơ, đừng ép chú, tiểu thần bị cách chức xuống trần gian một trăm năm phải thử thách để sống qua ngày, hơn nữa anh Hoài Dữ của cháu là một người có vận khí lớn, nói không chừng cậu ấy có thể biến rủi thành may, nếu cháu can thiệp số mệnh của cậu ấy trước thời gian, rất có thể sẽ gặp báo ứng…”
Bé con bất lực, lo lắng ôm con chó tạo nên hình ảnh ấm áp, hài hòa.
Cầu xin năn nỉ lâu như vậy nhưng chú Ti Mệnh không đáp ứng, Miên Miên không nỡ làm khó chú ấy.
Tần Tiêu Nhiên ở cách đó không xa dần phục hồi tinh thần.
Cậu bị ép buộc phải tiếp nhận cách thức trao đổi kỳ lạ của hai chú cháu thần tiên này.
Cũng hiểu đại khái bé con đang cầu xin điều gì.
Hóa ra cô bé bất an vì anh cả.
Trong mơ, Tần Tiêu Nhiên thấy được chuyện phát sinh mười năm sau.
Anh cả phạm luật kinh doanh, phải vào tù.
Nhưng đó là chuyện rất lâu sau mới xảy ra.
Giống như chuyện cánh tay phải của cậu bị cắt đứt khi bảo vệ Tần Miên Miên vậy.
Đều là chuyện chưa xảy ra.
Cậu đã từng sợ hãi và đau khổ.
Nhưng từ khi em gái sống lại, cậu lặng thầm quan sát sự thay đổi của cả nhà, càng ngày càng nhận ra em gái là một bé con khôn khéo hiểu chuyện, tính tình ngây thơ ấm áp.
Không hề giống kiểu người… hung hăng bướng bỉnh trong tương lai.
Ngay cả nhân vật phản diện là em gái cậu đã thay đổi, phải chăng cả nhà cậu cũng sẽ thay đổi chứ?
Thiếu niên lấy hết sức bình sinh đi vào, ngồi xổm trước mặt cô bé và con chó, sờ đầu bé, thấp giọng nói: “Em không nên làm phiền Ti Mệnh tiên sinh, anh cả là người nhà của chúng ta, nếu anh cả gặp khó khăn, cả nhà chúng ta cùng nhau đối mặt, hơn nữa đây là chuyện của người lớn, em bây giờ mới là đứa trẻ mới đi mẫu giáo, tự chăm sóc tốt bản thân là được rồi.”
Tần Tiêu Nhiên vẫn còn sợ hãi thân phận của Ti Mệnh.
Nhưng những lời Ti Mệnh vừa nói, cậu đã âm thầm ghi nhớ.
Cậu không phải là người cẩu thả như Tần Mục Dã, mặc dù mới học năm hai trung học nhưng cậu không còn ngây ngô như trẻ con nữa rồi.
Ti Mệnh rất cưng chiều đứa nhỏ, hơn nữa hai người rất quen thuộc, chắc chắn không phải phải tình cảm thần tiên plastic.
Là một người phàm, cậu hiểu quan hệ nhân quả nhiều hơn Miên Miên.
Nếu trên thế giới tồn tại thần tiên, họ còn hạ phàm xuống trần gian, chứng tỏ họ phải tuân theo quy tắc, không được ỷ mình là tiên mà làm bậy.
Tần Tiêu Nhiên nhớ rõ từng chữ của Ti Mệnh.
Cho dù anh cả bị tai ương quấn lấy, cậu cũng không hy vọng tai ương ấy sẽ báo ứng lên người cô em gái nhỏ…
Ti Mệnh rất hài lòng với câu nói này của Tần Tiêu Nhiên.
Đột nhiên anh cảm thấy thằng nhóc ít nói này của Tần gia cực kỳ hiểu chuyện.
Ti Mệnh nói: “Anh ba của cháu nói đúng, ngoan nhé, đi chơi với anh ba đi, chú buồn ngủ quá, chú ngủ một lát đây, tối còn phải trực đêm.”
****
Tần Tiêu Nhiên dắt bé con xuống phòng ăn dưới tầng.
Có lẽ cô bé không muốn ảnh hưởng tâm trạng đến cậu nên biểu hiện như thường, giả vờ ăn rất ngon miệng.
Nhưng thiếu niên tỉ mỉ có thể nhìn ra cô bé thậm chí còn không ăn món sủi cảo trứng bé thích nhất.
Tần Tiêu Nhiên đau đầu nghĩ cách dỗ cô bé.
Với cậu, dù em gái không phải là đứa trẻ bình thường mà là thần tiên, cô bé vẫn còn nhỏ xíu, tròn tròn như cái bánh gạo nếp.
Tại sao con bé lo lắng nhiều chuyện người lớn như thế làm gì?
Đây không phải là chuyện cô bé phải chịu đựng ở độ tuổi này.
Tần Tiêu Nhiên suy nghĩ một lúc lâu, mãi đến khi bé con ăn no mới có ý tưởng.
Cậu thử hỏi: “Em… có phải đã mua quà năm mới cho bạn rồi đúng không, hay là ăn xong anh dẫn em đi chơi, tiện ghé qua tặng quà cho anh ấy nhé?”
Tần Tiêu Nhiên xem sóng trực tiếp vào ngày cuối, biết cô bé mua một con búp bê bằng gốm cho cậu nhỏ ở Lục gia, điều mà anh hai phản đối mãnh liệt, mối quan hệ giữa hai anh em đẩy lên căng thẳng.
Do bị phân tâm nên bé con thấy hơi căng bụng.
Tần Tiêu Nhiên lại nhắc đến một chuyện lớn!
Cái đầu nhỏ của Miên Miên bỗng chốc không đủ dùng.
Rốt cuộc cô bé cũng vui vẻ, đôi mắt long lanh tràn đầy hưng phấn.
“Thật không ạ, bây giờ anh Tiêu Nhiên dẫn em đi tìm anh Thanh Hành thật ạ?”
“…” Nhìn hai má lúm đồng tiền của em gái, miệng nhỏ còn ngọt ngào gọi người khác là anh.
Tần Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ.
Hình như… cậu đã hiểu tại sao anh hai lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Nhưng so với cảm giác phải đề phòng trước sau này.
Đối với Tần Tiêu Nhiên, việc dỗ bé con vui vẻ càng quan trọng hơn.
Cậu gật đầu: “Em muốn đi thì anh dẫn đi, anh nói với bác Vinh một tiếng là được.”
“Dạ! Vậy chúng ta đi thôi!”
Hai bàn tay mũm mĩm của Miên Miên ôm bình sữa cho trẻ con, uống ừng ực hết nửa bình còn lại, sau đó bé nhảy xuống ghế, chạy nhanh lên tầng mặc quần áo.
Tần Tiêu Nhiên:?????
Nếu như con bé không ngắn ngủn có 90cm…
Cậu thực sự có ảo giác em gái đang hạnh phúc trang điểm sửa soạn để đi hẹn hò với bạn trai.
Tần Tiêu Nhiên đứng dậy, ra khỏi phòng ăn, đỡ trán.
Bấm ngón tay tính toán một chút.
Vẫn còn sớm, em gái nhỏ như vậy, kết bạn không phân biệt giới tính.
Cậu không thể làm ra những trò khùng khùng điên điên như anh hai được.
Chờ em gái trưởng thành đề phòng còn kịp.
Bác Vinh đi qua, thấy Tần Tiêu Nhiên đứng ở phòng khách với vẻ mặt phức tạp, không nhịn được hỏi: “Cậu ba, cậu có sao không?”
Tần Tiêu Nhiên lấy lại tinh thần: “Dạ không sao, Miên Miên muốn qua Lục gia chơi với bạn, cháu dẫn con bé đi một chuyến.”
Bác Vinh nghe vậy, hơi do dự nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm nay có tuyết rơi, hai đứa lại đi bộ… hay là cháu gọi qua bên đấy xem người ta có nhà không, nhỡ đâu đi một chuyến vô ích, tiểu thư Miên Miên lại thất vọng, đi dưới tuyết như vậy cũng rất khổ.”
Tần Tiêu Nhiên thấy bác Vinh nói đúng, nhờ bác ấy gọi luôn một cuộc điện thoại đến Lục gia.
Dì bảo mẫu ở Lục gia nghe mấy, thấy Miên Miên muốn sang chơi, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, hôm nay phu nhân và tiểu thư nhà chúng tôi không có ở nhà, tiểu thư phải đi casting nên đã đi cùng phu nhân.”
Bác Vinh ho khan một tiếng: “Thật ra cũng không sao, chủ yếu là cậu chủ nhỏ nhà cô… có ở nhà hay không.”
Dì ở Lục gia nói: “À, hóa ra Miên Miên muốn tìm thiếu gia Thanh Hành, thiếu gia Thanh Hành có ở nhà, nhưng bây giờ cậu ấy đang trong giờ học…”
Bác Vinh bất ngờ: “Bọn trẻ không phải đang nghỉ đông sao, thằng bé vẫn phải học bổ túc à?”
Thiếu gia nhỏ nhà Lục gia nổi tiếng là thần đồng, mười tuổi đã học năm hai trung học, theo lý thuyết không bổ túc trong kỳ nghỉ.
Dì bảo mẫu ở Lục gia giải thích: “Cậu ấy đang học dương cầm, thiếu gia Thanh Hành rất hứng thú với nhạc cụ này nên đăng ký thêm lớp…”
Tần Tiêu Nhiên đứng nghe bên cạnh, ra hiệu cho bác Vinh không quấy rầy người ta đang học.
Bác Vinh vội khách khí nói: “Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi sẽ nói với tiểu thư Miên Miên để hôm khác cô bé sang chơi.”
Bác Vinh kết thúc cuộc gọi, Tần Tiêu Nhiên không thể không chuẩn bị lên tầng thông báo tin tức với em gái.
Bé con tràn đầy hưng phấn chắc phải thất vọng rồi.
Nhưng Tần Tiêu Nhiên vừa đi đến đầu cầu thang, chuông điện thoại lại vang lên.
Bác Vinh ấn nhận máy, Lục Thanh Hành tự mình gọi lại.
“Bác Vinh phải không ạ? Chào bác, làm phiền bác chuyển lời tới Miên Miên, cháu đã tan lớp, lúc nào cũng hoan nghênh em ấy đến chơi, cả ngày hôm nay cháu đều có thời gian rảnh.”
Bác Vinh:???
Tần Tiêu Nhiên:???
Dì giúp việc ở Lục gia vô tội đứng ở bên cạnh nói thầm: “Giáo viên mới đến hai mươi phút trước thôi… sao đã tan lớp sớm rồi?”
…
Miên Miên ăn diện đẹp đẽ, không biết bác Vinh và anh ba ở bên dưới đã trải qua những gì.
Cô bé nhảy chân sáo xuống cầu thang, nhét món quà được gói cẩn thận vào túi nhỏ, đeo sau lưng.
Bác Vinh thấy cô bé xõa tóc, bảo một người làm đến tết tóc cho bé.
Miên Miên yêu cầu: “Chị búi hai bên cho em nhé ạ.”
Chị giúp việc còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi, được công ty quản gia chuyên nghiệp cử đến, mặc dù không nhiều kinh nghiệm làm việc nhưng thái độ rất tích cực, hài lòng với môi trường làm việc ở Tần gia.
Chị ấy biết kiểu búi hai bên Miên Miên hay để nên nhanh chóng tạo thành hình.
Chờ đến khi Miên Miên ưng ý.
Tần Tiêu Nhiên mặc thêm một chiếc áo khoác lông vũ bên ngoài áo len.
Em gái mặc áo khoác mới tinh, để kiểu tóc đặc trưng, trông đáng yêu đến nghẹt thở.
Cậu đột nhiên không nhịn được, thấp giọng kêu: “Chỉ là… đi dạo trong khu nhà một vòng thôi, em mặc đẹp như thế này làm gì?”
Miên Miên nghe vậy, vui vẻ đứng lên, nắm lấy vạt áo khoác bông, xoay một vòng, hỏi: “Đẹp không ạ? Anh Tiêu Nhiên thấy quần áo mới của Miên Miên đẹp không?”
Tần Tiêu Nhiên im lặng.
Cô bé dày công chọn lựa một chiếc áo bông dài màu hồng phấn thêu hình dễ thương, mặc dù là áo khoác nhưng vẫn có thắt eo, sau lưng thắt nơ bướm, trên mũ trang trí hoa mặt trời.
Trông cô bé tròn ủng như một con chim cánh cụt chạy trốn khỏi Nam Cực để đi tìm ngỗng.
Sao… giống chiến bào ước hẹn ngày gặp lại thế nhỉ?
Tần Tiêu Nhiên đột nhiên thấy khó thở.
Cô bé ngây thơ ba tuổi rưỡi không thể bổ đầu anh ba đang tuổi dậy thì ra để hiểu những suy nghĩ vớ vẩn trong đó.
Cô bé rất hài lòng với cách ăn mặc của mình, vui vẻ khoác túi cùng màu ra ngoài.
Đi được nửa đường, bé mới lo lắng: “Nhỡ đâu anh Thanh Hành không có nhà thì sao ạ?”
Miên Miên suy nghĩ về việc tặng quà năm mới cho anh Thanh Hành từ lâu.
Cô bé không kịp đợi để đưa món qua cho anh ấy.
Ra đến cửa bé mới quên chưa hẹn trước với anh ấy.
Anh Thanh Hành đang học trung học cơ sở.
Anh ấy học cùng khối lớp với anh Tiêu Nhiên.
Miên Miên biết các anh ở độ tuổi này đều có kế hoạch cho riêng mình, không giống đứa trẻ chưa tốt nghiệp mầm non như cô bé, chỉ ở nhà xem hoạt hình và ăn quà vặt.
Tần Tiêu Nhiên trả lời: “Cậu ấy có nhà, hơn nữa còn rất rảnh rỗi.”
Miên Miên ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cậu: “Thật ạ? Sao anh Tiêu Nhiên biết?”
“…Anh đoán.” Không biết tại sao, Tần Tiêu Nhiên không muốn giải thích chuyện chuyện vừa nãy cho em gái.
Một thằng con trai đang học lớp mình yêu thích, nghe tin Miên Miên muốn đến chơi, liền đuổi thầy giáo dạy dương cầm về, tập trung thời gian đợi Miên Miên.
Má nó tức…
****
Bánh bao nhỏ tung tăng nhảy dọc đường.
Sự phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt tròn xoe.
Miệng nhỏ lầm bầm: “Chắc em sẽ hỏi anh Thanh Hành xem anh ấy có biện pháp gì giúp anh Hoài Dữ được không, mọi người đều bảo anh Thanh Hành là thần đồng, anh ấy siêu cấp thông minh! Người thông minh thường nghĩ ra nhiều cách!”
Tần Tiêu Nhiên nghe cô bé thổi phồng Lục Thanh Hành cả một đường.
Cậu không nhịn được oán thầm:
Mười tuổi học lớp tám thì sao chứ?
Không phải cậu chưa gặp qua.
Không phải chỉ là cậu bé ít nói, ngại giao tiếp thôi à.
Trừ vẻ ngoài đẹp trai… không có gì đặc biệt lắm.
Đâu như Tần Miên Miên thổi phồng.
Tần Tiêu Nhiên không nhìn nổi dáng vẻ ngu ngốc của cô bé dọc đường.
Cậu thấp giọng nói: “Đến đây, anh bế em, tuyết rơi nhiều mấy ngày rồi, đường trơn, anh bế kẻo ngã.”
Cậu sẽ không nói lý do sâu sa là bởi vì dáng vẻ cô bé mặc áo bông nhảy nhót trước mặt quá đáng yêu đâu.
Mặc dù Miên Miên cảm thấy mình tự đi được, nhưng anh Tiêu Nhiên chủ động muốn bế, cô bé rất vui vẻ.
Vì vậy bé ngoan ngoãn được anh ba bế lên, thân thiết nói: “Lúc nào anh không bế em được nữa anh phải nói nhé, em có thể tự đi!”
Tần Tiêu Nhiên bế em gái mềm mềm, tâm tình hạ hỏa.
Ngón tay chạm vào áo bông mềm… chất liệu của chiếc áo khoác này rất tốt, thảo nào con bé mặc dễ thương muốn xỉu.
Con bé thích chơi với Lục Thanh Hành cũng không sao…
Lục Thanh Hành mới mười tuổi, nhìn gầy gò ốm yếu.
Sao lợi hại bằng ông anh trai 1m75 như cậu đây.
Lục Thanh Hành không thể bế bé con được!
Chàng trai vàng trong làng thể thao điện tử không nhận ra bản thân đang có xu hướng cuồng em gái kỳ lạ…
Cậu bế em gái đi vào khu biệt thự của Lục gia, đột nhiên bắt gặp một người quen ở khúc quanh.
Tần Tiêu Nhiên lập tức thay đổi sắc mặt, ôm em gái lùi về sau một bước dài theo bản năng.
Lê Huyên mặc áo khoác màu hồng nhạt, đeo kính râm, tóc xoăn nâu hạt dẻ lòa xòa trên vai. Bà đi đến trên đôi bốt cao, tháo kính râm, để lộ khuôn mặt dịu dàng và tươi cười.
“Tiêu Nhiên, cháu đưa em gái đi chơi à?”
Tần Tiêu Nhiên không che giấu dáng vẻ đề phòng, trầm giọng hỏi: “Tại sao dì nhỏ lại xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ dì tới tìm anh cả của cháu sao?”
Nhà của anh cả và Lục gia ở cùng một khu, cách khu nhà cũ chừng mười phút đi bộ.
Lê Huyên đột ngột xuất hiện, khiến Tần Tiêu Nhiên nghi ngờ bà ta bí mật theo dõi hai anh em, cố tình ra khỏi phạm vi nhà cũ mới lộ mặt.
Miên Miên được anh trai bế trong ngực không cười, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm người phụ nữ có phần giống mẹ này.
Sau khi sống lại, Miên Miên chỉ gặp bà ấy qua điện thoại.
Nhưng bé nhìn không rõ lắm, chỉ thấy trên trán của dì nhỏ có nhiều luồng khí phức tạp.
Lê Huyên mặt cười không đổi sắc, nói từ từ: “Tất nhiên là không phải, dì tìm anh trai làm gì? Dì tới tìm em gái cháu.”
Tần Tiêu Nhiên ôm chặt em gái, dù cậu mới mười bốn tuổi, trông hơi gầy.
Nhưng ở trước mặt Lê Huyên, cậu vẫn thừa tự tin.
Sức mạnh của con trai và con gái không giống nhau, Lê Huyên chỉ có một mình, cậu vẫn có năng lực bảo vệ em gái.
Tần Tiêu Nhiên lạnh lùng, gằn từng chữ: “Mặc dù cháu không biết dì nhỏ đã phạm phải việc cấm kỵ gì của ba nhưng nếu dì lén tiếp cận em cháu, để ba biết được, ba tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho dì.”
Lê Huyên quét mắt nhìn cậu, cố ý bày ra vẻ thương hại.
“Tiêu Nhiên, dì là dì ruột của cháu, là em gái duy nhất của mẹ, là người một nhà với cháu, sao cháu lại sợ dì làm gì? Ngược lại cháu phải xem trong ngực cháu… chẳng lẽ cháu chưa bao giờ thắc mắc, con bé là ai, rốt cuộc là người hay quỷ à?”
Tần Tiêu Nhiên cau mày, lùi về sau hai bước.
Miên Miên trong lòng cậu quẫy quẫy hai chân muốn xuống, nhỏ giọng nói: “Anh ba, để em xuống.”
Tần Tiêu Nhiên giữ nguyên một tư thế bế em, cánh tay hơi mỏi, Lê Huyên đang đứng đôi đối diện, cậu không nghĩ nhiều, đặt bé con xuống, nắm chặt bàn tay mũm mĩm của em gái, che chở bé trong vòng tay của mình, hai anh em đứng sát vào nhau.
Miên Miên không nhớ gì về Lê Huyên.
Kể cả khi cô bé nhìn lén sổ ghi chép phàm trần, cũng không nhắc tới người này.
Điều này không quá khó hiểu.
Sổ ghi chép phàm trần là do một cuốn tiểu thuyết tạo thành.
Trong cuốn tiểu thuyết, Lục Linh là nữ chính, gia đình chị ấy, bao gồm cả bạn trai tương lai Phó Trạch Ngôn mới là tuyến nhân vật chính có nhiều đất diễn.
Miên Miên và Tần gia là tuyến nhân vật phản diện lớn nhất nên cũng lên sàn.
Nhưng Lê Huyên… chỉ là một vai phụ qua đường, nhiều nhất được nhắc tên ở một góc khuất nào đó trong tiểu thuyết nên không có nhiều cảnh cho bà ấy.
Kỳ thật Miên Miên không có bất cứ ký ức nào với người dì nhỏ này.
Nhưng, khi Lê Huyên nói ra câu “Là người hay là quỷ” kia.
Trước mắt Miên Miên đột nhiên lóe lên vài hình ảnh rời rạc.
Miên Miên yên lặng trầm tư.
Trong thời gian ngắn, cô bé cố gắng sắp xếp các hình ảnh để tạo thành một đoạn ký ức tương đối hoàn chỉnh.
Đoạn thứ nhất.
Khi cô bé còn nhỏ, nằm trong nôi, có thể nghe hiểu người khác nói chuyện, nhưng bé chưa biết nói.
Lê Huyên trẻ hơn bây giờ, ngồi cùng mẹ, nhẹ nhàng đung đưa nôi, dỗ bé đi ngủ.
Sau đó khi mẹ đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Lê Huyên đứng lên, dùng đầu ngón tay lạnh như băng vạch đường trên mặt cô bé, nở nụ cười tàn nhẫn, giọng nói lạnh lùng: “Trông cháu đáng yêu quá, không hổ là công chúa nhỏ chị gái tôi chờ mong nửa đời người, lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp. Cháu biết không, sau khi có cháu, chị gái tôi hạnh phúc hơn nhiều, toàn bộ Tần gia cũng tràn ngập trong hạnh phúc, chỉ tiếc rằng, loại hạnh phúc này chỉ là ảo giác thôi, Thiếu Khiêm của tôi chết là do vợ chồng Tần Sùng Lễ ép chết, tôi vĩnh viễn không có được hạnh phúc, mấy người cũng đừng hòng có được.”
Đoạn thứ hai.
Vừa qua sinh nhật ba tuổi rưỡi, bé được bà vú đưa đi siêu thị.
Hôm ấy, bởi vì anh hai thất hứa không đưa bé đi Disneyland, cô bé tức giận cả sáng, vừa khóc vừa nháo, người làm không thể dỗ nín.
Bà vú chuyên chăm sóc bé gợi ý đưa cô bé đi dạo phố để chuyển hướng sự chú ý.
Khi đó vào mùa hè, trời rất nóng.
Đến siêu thị, cô bé chuẩn bị xuống xe, bà vú lại khóa cửa.
Cô bé cố gắng dùng nắm đấm nhỏ gõ cửa xe, bà vú chỉ nhìn qua, rồi nhận một cuộc điện thoại, giọng nói rất sốt ruột: “Phu nhân Chu, bà thật sự muốn thế này sao?… Ban đầu bà bảo chỉ cần tôi tìm cơ hội bỏ rơi đứa bé này là được, sao bây giờ… Đây là tội giết người đấy, chuyện này, chuyện này quá nhẫn tâm, tôi không dám làm.”
Sau đó bà vú biến mất ở ngoài cửa sổ.
Trong xe không còn khí lạnh, cửa kính xe bịt kín.
Cô bé càng ngày càng nóng, chỉ có thể dùng nắm đấm nặng nề gõ vào kính xe…
Về sau, dù không còn ký ức nhưng với trí thông minh của Miên Miên cô bé đoán ra kết cục là gì.
Cô bé nhớ đến lúc mình mới trở lại, được anh cả, anh hai dẫn về nhà, gặp lại mẹ, trông mẹ mong manh gầy gò như que củi, sắc mặt tái nhợt.
Lúc ấy cô bé không hiểu hết nỗi đau của người phàm khi đối diện với sinh lão bệnh tử.
Chẳng qua bé thấy mẹ đau nên ra ôm mẹ, an ủi mẹ theo bản năng.
Nhưng bây giờ Miên Miên hiểu rồi.
Vì trả thù mẹ, dì nhỏ đã bày mưu tính kế rất nhiều năm.
Bà ta sắp xếp một bà vú chăm sóc cô bé từ khi ra đời, để không ai nghi ngờ.
Dì nhỏ không muốn mẹ mất đi cô bé một cách nhanh chóng.
Mà kiên nhẫn đợi cô bé ngày một lớn lên.
Từ một đứa trẻ sơ sinh không biết nói chuyện thành một cô bé dễ thương hoạt bát.
Sau đó mới tàn nhẫn cướp cô bé từ tay ba mẹ.
Đây là lần đầu tiên Miên Miên biết.
Người phàm lại có thể ác độc đến mức độ này.
…
Lê Huyên biết Tần Tiêu Nhiên là người thiệt thòi nhất trong Tần gia, còn định tính toán lôi kéo cậu về phe mình.
Lê Huyên cố làm vẻ chính trực xúi giục: “Tiêu Nhiên, cháu đang là học sinh cấp hai, chắc cháu học qua môn sinh học rồi nhỉ, em gái cháu mất sớm, đã đưa đi hỏa thiêu, tại sao con bé có thể sống lại được chứ? Ba mẹ cháu nhận con bé chỉ vì quá nhớ em gái cháu thôi, cháu là một đứa trẻ thông minh và có học thức, cháu phải suy nghĩ thật kỹ, từ khi cô em em gái không biết từ đâu này quay lại, trong lòng mẹ cháu còn có cháu không? Hay cả nhà chỉ quay quanh con bé…”
“Đủ rồi!” Tần Tiêu Nhiên hét lên, dắt tay em gái xoay người rời đi.
Miên Miên đột nhiên không chịu di chuyển.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nhìn về phía Lê Huyên, nở nụ cười.
Bé nghiêng đầu, ngây thơ hỏi ngược lại: “Tại sao dì nhỏ lại khẩn trương như vậy, có phải bởi vì dì đã nói với bà vú nhốt Miên Miên ở trong xe, hại chết Miên Miên nên sợ Miên Miên sống lại báo thù dì sao?”
Trong đầu Lê Huyên nổ đùng một cái.
Câu hỏi bà ta trăn trở mấy tháng nay đột nhiên có câu trả lời từ miệng của bánh bao nhỏ mềm mại trước mặt.
Con bé Tần Miên Miên…này
Thực sự sống lại?!
Kế hoạch ban đầu bị phá vỡ khiến Lê Huyên rối loạn, bà ta mất khống chế xông lên phía trước, giọng nói run rẩy: “Tần Miên Miên… mày vẫn còn nhớ? Mày thật sự sống lại? Mày, mày không phải là người, mày là quái vật, mày…”
“Quái vật?” Một âm thanh của thiếu niên cách đó không xa truyền tới.
Lê Huyên cố tình chọn một nơi yên tĩnh, xác nhận xung quanh không có người, bà căng căng thẳng nhìn quanh quanh.
Không thể tìm thấy nguồn âm thanh phát ra từ đâu!
Lê Huyên vốn hốt hoảng, giờ càng bối rối.
“Ai đó, là ai đang nói chuyện?!”
Một con Samoyed khổng lồ màu trắng như tuyết lao ra từ phía sau bồn hoa, đâm thẳng vào bụng Lê Huyên mà không giảm tốc độ —
Lê Huyên ngã “Rầm” một cái xuống nền tuyết ở phía sau.
Dưới con mắt kinh hãi của người phụ nữ, con Samoyed trực tiếp biến hình thành người mà không báo trước.
Mày mày mày mày, aaaaaaaaaaaaa —”
Thế giới quan của Lê Huyên chính thức sụp đổ, bà còn tưởng mình đang được hiện trường truyền hình trực tiếp của một bộ phim ma!
Thậm chí bà ta còn không thể bật ra tiếng hét chói tai mà chỉ gầm gừ trong họng, tất cả chỉ còn lại tiếng kêu cứu yếu ớt thảm thiết.
Thiếu niên anh tuấn hất hàm, đưa tay vuốt tóc mái màu trà sữa trên trán, hỏi chậm rãi: “Xin hỏi quái vật trong lời nữ sĩ Lê Huyên, có phải giống tôi đây không?”
Lê Huyên gần như muốn tắt thở, vừa rồi bị con Samoyed khổng lồ đâm mạnh vào người, bà vẫn thấy đau.
Bà ta hãi hùng nhìn hai thiếu niên cao gần bằng nhau và bé con trước mặt…
“Mau cứu tôi, mau cứu với, mau đến cứu tôi với… Cứu tôi với!”
Con Samoyed này phải đạt đến trình độ nhận thức ngoại hạng sang rồi.
Bé con ôm nó chật cứng, nó còn bày ra biểu cảm bất lực không thể làm gì.
Trong đấy… còn có vẻ cưng chiều?
Cũng may cậu đã biết con chó này là thần tiên…
Bằng không nhất định cậu sẽ cho rằng con chó này thành tinh!
Tần Tiêu Nhiên sinh ra hối hận bản thân không đọc thêm mấy quyển tiểu thuyết tiên hiệp ảo tưởng, đối diện với tình huống hiện tại, cậu không có chút kiến thức nào.
Cậu cố gắng thuyết phục bản thân giữ bình tĩnh, im lặng đứng bên cửa quan sát.
Chỉ thấy Tần Miên Miên bày ra bộ mặt mất hết liêm sỉ chưa bao giờ thể hiện ở nhà.
Bé ôm con chó, nũng nịu chơi xấu, năn nỉ: “Cháu không cần chú Ti Mệnh làm chuyện trái với đạo trời đâu, Miên Miên chỉ muốn mượn sổ ghi chép của chú một xíu thôi… Miên Miên nhớ bên cạnh anh Hoài Dữ có một người xấu tên Tống gì gì đấy…”
Cái tên này chỉ xuất hiện một lần trong giấc mơ đêm qua, lúc anh cả và anh hai nói chuyện.
Miên Miên không nhớ rõ, cũng không chắc kẻ xấu mười năm sau sẽ đẩy anh Hoài Dữ đi sai đường này đã rình rập bên cạnh anh chưa.
Cô bé nằm mơ ngẫu nhiên, chỉ cần ngủ say là mơ.
Thậm chí bé có thể nhớ bao nhiêu cũng không theo quy luật cố định.
Nhưng Miên Miên biết những giấc mơ này trùng khớp với nội dung của sổ ghi chép trần gian, chỉ cần chú Ti Mệnh cho bé xem qua, bé có thể nhớ hết chi tiết liên quan đến anh Hoài Dữ.
Biểu cảm của con Samoyed giống như sắp sửa quỳ xuống cầu xin: “Lần trước vì thấy cháu mới xuống đây, bộ dạng đáng thương nên chú mới cho cháu xem một lần, cháu lại muốn xem lần nữa à… Không được, tuyệt đối không được, tiểu thần bị thiên lôi đánh sẽ uổng phí một ngàn năm tu vi.”
Ti Mệnh nhìn Miên Miên lớn lên từ bé đến bây giờ.
Tình cảm của anh với bé chắc chắn không kém tình cảm bé dành cho các anh trai.
Ngoại trừ lo lắng cho tu vi của bản thân, anh lo bé con sẽ nhận lại tai ương nhiều hơn.
Tóm lại những chuyện trái lại ý trời này làm ít thôi, tốt nhất là không làm.
Tất cả đều là vấn đề may rủi, ai biết trời cao có truy cứu nó không, truy cứu lúc nào và như thế nào.
Miên Miên ủ rũ cúi đầu, buồn bực ôm con chó bông xù.
Tình trạng hiện tại của cô bé đã mất hết phép thuật, cưỡng ép chú Ti Mệnh làm theo ý mình là điều không thể.
Bé con chán nản một lúc, lấy lại tinh thần, tinh ranh khéo léo dụ dỗ: “Bây giờ chú Ti Mệnh không thể biến ra tiền, chú rất cần tiền đúng không, sống dưới này một ngày không thể không có tiền, không phải tối hôm qua chú Ti Mệnh còn muốn ăn đồ nướng còn gì? Chỉ cần chú cho cháu mượn sổ ghi chép một chút, cháu mời chú ăn nướng, mười xiên thịt dê được không? Ở Hokkaido cháu ăn thịt dê anh hai nướng rồi, ngon lắm, chú Ti Mệnh muốn ăn không? Miên Miên đi quay chương trình kiếm được nhiều tiền lắm.”
Ti Mệnh hoàn toàn bị cô bé dụ dỗ…
Anh nuốt nước miếng, không nhịn được chê trách: “Đừng tưởng chú không biết các cháu đi quay chương trình kiếm được bao nhiêu tiền! Lượt xem trực tiếp trên mạng cao như vậy, chắc chắn lương rất cao, giờ cháu là phú bà rồi mà chỉ mời chú mỗi mười xiên? Sao cháu ki bo quá vậy!”
Miên Miên thấy anh động lòng, nghiêng đầy cười híp mắt: “Trăm xiên được không, còn có cánh gà nướng, thịt bò nướng, cá nướng, tôm nướng nữa ạ…”
Nghe cô bé miêu tả, Ti Mệnh suýt chút nữa chảy nước dãi dầm dề.
Nhưng anh giữ nguyên quy tắc, nghiêm túc từ chối: “Không được đâu Tiểu Đế Cơ, cháu dụ dỗ chú thế nào cũng không được, chú là một Ti Mệnh tinh quân rất có quy tắc.”
Bé con rất thông minh, phản ứng nhanh nhạy, thấy đồ nướng không hiệu quả, lập tức đổi đối sách, ôm chặt con chó, thân thiết nói: “Vậy, ông chủ ở quán net có lòng dạ đen tối, chú làm việc ở đấy nhất định sẽ rất khổ, hay là chú đến làm cho Miên Miên đi? Ông chủ xấu xa kia trả chú 6000 tệ, cháu trả chú 60000 tệ! Miên Miên có nhiều tiền tiết kiệm lắm, có thể bao chú Ti Mệnh nhiều năm…”
Bé con không biết mức lương tiêu chuẩn ở Yến Kinh, cộng thêm bị Tần Mục Dã tẩy não về giá cả hàng hóa.
Nghe vậy, cái đuôi của Ti Mệnh giật giật.
Má nó!
60000 tệ!
Anh đi làm mười tháng mới được từng ấy tiền đấyyy.
Tại sao đều là thần tiên mà cuộc sống hai người khác nhau một trời một vực vậy.
Biểu cảm của Ti Mệnh nứt ra, trong lòng suy sụp đến mức không muốn đi theo nguyên tắc nữa…
“Tiểu Đế Cơ, mặc dù số tiền cháu kiếm được khi quay chương trình rất lớn, khiến người khác hâm mộ, nhưng… sao cháu còn nhỏ mà đã học thói khoe giàu rồi hả! Xuống dưới này mới bao nhiêu tháng mà đã lây nhiễm thói xấu này rồi!”
Miên Miên đâm dao không chút lưu tình: “Chẳng phải buổi chiều đầu tiên sau khi xuống đây chú Ti Mệnh đã đâm đầu vào mạng rồi còn gì? Xét về tốc độ lây nhiễm, chú mới là người chiến thắng ấy.”
Con chó lớn suy sụp vẫy đuôi, dùng đuôi to vuốt vuốt mặt bánh bao nhỏ, vừa dỗ vừa khuyên: “Tiểu Đế Cơ, đừng ép chú, tiểu thần bị cách chức xuống trần gian một trăm năm phải thử thách để sống qua ngày, hơn nữa anh Hoài Dữ của cháu là một người có vận khí lớn, nói không chừng cậu ấy có thể biến rủi thành may, nếu cháu can thiệp số mệnh của cậu ấy trước thời gian, rất có thể sẽ gặp báo ứng…”
Bé con bất lực, lo lắng ôm con chó tạo nên hình ảnh ấm áp, hài hòa.
Cầu xin năn nỉ lâu như vậy nhưng chú Ti Mệnh không đáp ứng, Miên Miên không nỡ làm khó chú ấy.
Tần Tiêu Nhiên ở cách đó không xa dần phục hồi tinh thần.
Cậu bị ép buộc phải tiếp nhận cách thức trao đổi kỳ lạ của hai chú cháu thần tiên này.
Cũng hiểu đại khái bé con đang cầu xin điều gì.
Hóa ra cô bé bất an vì anh cả.
Trong mơ, Tần Tiêu Nhiên thấy được chuyện phát sinh mười năm sau.
Anh cả phạm luật kinh doanh, phải vào tù.
Nhưng đó là chuyện rất lâu sau mới xảy ra.
Giống như chuyện cánh tay phải của cậu bị cắt đứt khi bảo vệ Tần Miên Miên vậy.
Đều là chuyện chưa xảy ra.
Cậu đã từng sợ hãi và đau khổ.
Nhưng từ khi em gái sống lại, cậu lặng thầm quan sát sự thay đổi của cả nhà, càng ngày càng nhận ra em gái là một bé con khôn khéo hiểu chuyện, tính tình ngây thơ ấm áp.
Không hề giống kiểu người… hung hăng bướng bỉnh trong tương lai.
Ngay cả nhân vật phản diện là em gái cậu đã thay đổi, phải chăng cả nhà cậu cũng sẽ thay đổi chứ?
Thiếu niên lấy hết sức bình sinh đi vào, ngồi xổm trước mặt cô bé và con chó, sờ đầu bé, thấp giọng nói: “Em không nên làm phiền Ti Mệnh tiên sinh, anh cả là người nhà của chúng ta, nếu anh cả gặp khó khăn, cả nhà chúng ta cùng nhau đối mặt, hơn nữa đây là chuyện của người lớn, em bây giờ mới là đứa trẻ mới đi mẫu giáo, tự chăm sóc tốt bản thân là được rồi.”
Tần Tiêu Nhiên vẫn còn sợ hãi thân phận của Ti Mệnh.
Nhưng những lời Ti Mệnh vừa nói, cậu đã âm thầm ghi nhớ.
Cậu không phải là người cẩu thả như Tần Mục Dã, mặc dù mới học năm hai trung học nhưng cậu không còn ngây ngô như trẻ con nữa rồi.
Ti Mệnh rất cưng chiều đứa nhỏ, hơn nữa hai người rất quen thuộc, chắc chắn không phải phải tình cảm thần tiên plastic.
Là một người phàm, cậu hiểu quan hệ nhân quả nhiều hơn Miên Miên.
Nếu trên thế giới tồn tại thần tiên, họ còn hạ phàm xuống trần gian, chứng tỏ họ phải tuân theo quy tắc, không được ỷ mình là tiên mà làm bậy.
Tần Tiêu Nhiên nhớ rõ từng chữ của Ti Mệnh.
Cho dù anh cả bị tai ương quấn lấy, cậu cũng không hy vọng tai ương ấy sẽ báo ứng lên người cô em gái nhỏ…
Ti Mệnh rất hài lòng với câu nói này của Tần Tiêu Nhiên.
Đột nhiên anh cảm thấy thằng nhóc ít nói này của Tần gia cực kỳ hiểu chuyện.
Ti Mệnh nói: “Anh ba của cháu nói đúng, ngoan nhé, đi chơi với anh ba đi, chú buồn ngủ quá, chú ngủ một lát đây, tối còn phải trực đêm.”
****
Tần Tiêu Nhiên dắt bé con xuống phòng ăn dưới tầng.
Có lẽ cô bé không muốn ảnh hưởng tâm trạng đến cậu nên biểu hiện như thường, giả vờ ăn rất ngon miệng.
Nhưng thiếu niên tỉ mỉ có thể nhìn ra cô bé thậm chí còn không ăn món sủi cảo trứng bé thích nhất.
Tần Tiêu Nhiên đau đầu nghĩ cách dỗ cô bé.
Với cậu, dù em gái không phải là đứa trẻ bình thường mà là thần tiên, cô bé vẫn còn nhỏ xíu, tròn tròn như cái bánh gạo nếp.
Tại sao con bé lo lắng nhiều chuyện người lớn như thế làm gì?
Đây không phải là chuyện cô bé phải chịu đựng ở độ tuổi này.
Tần Tiêu Nhiên suy nghĩ một lúc lâu, mãi đến khi bé con ăn no mới có ý tưởng.
Cậu thử hỏi: “Em… có phải đã mua quà năm mới cho bạn rồi đúng không, hay là ăn xong anh dẫn em đi chơi, tiện ghé qua tặng quà cho anh ấy nhé?”
Tần Tiêu Nhiên xem sóng trực tiếp vào ngày cuối, biết cô bé mua một con búp bê bằng gốm cho cậu nhỏ ở Lục gia, điều mà anh hai phản đối mãnh liệt, mối quan hệ giữa hai anh em đẩy lên căng thẳng.
Do bị phân tâm nên bé con thấy hơi căng bụng.
Tần Tiêu Nhiên lại nhắc đến một chuyện lớn!
Cái đầu nhỏ của Miên Miên bỗng chốc không đủ dùng.
Rốt cuộc cô bé cũng vui vẻ, đôi mắt long lanh tràn đầy hưng phấn.
“Thật không ạ, bây giờ anh Tiêu Nhiên dẫn em đi tìm anh Thanh Hành thật ạ?”
“…” Nhìn hai má lúm đồng tiền của em gái, miệng nhỏ còn ngọt ngào gọi người khác là anh.
Tần Tiêu Nhiên đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ.
Hình như… cậu đã hiểu tại sao anh hai lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Nhưng so với cảm giác phải đề phòng trước sau này.
Đối với Tần Tiêu Nhiên, việc dỗ bé con vui vẻ càng quan trọng hơn.
Cậu gật đầu: “Em muốn đi thì anh dẫn đi, anh nói với bác Vinh một tiếng là được.”
“Dạ! Vậy chúng ta đi thôi!”
Hai bàn tay mũm mĩm của Miên Miên ôm bình sữa cho trẻ con, uống ừng ực hết nửa bình còn lại, sau đó bé nhảy xuống ghế, chạy nhanh lên tầng mặc quần áo.
Tần Tiêu Nhiên:?????
Nếu như con bé không ngắn ngủn có 90cm…
Cậu thực sự có ảo giác em gái đang hạnh phúc trang điểm sửa soạn để đi hẹn hò với bạn trai.
Tần Tiêu Nhiên đứng dậy, ra khỏi phòng ăn, đỡ trán.
Bấm ngón tay tính toán một chút.
Vẫn còn sớm, em gái nhỏ như vậy, kết bạn không phân biệt giới tính.
Cậu không thể làm ra những trò khùng khùng điên điên như anh hai được.
Chờ em gái trưởng thành đề phòng còn kịp.
Bác Vinh đi qua, thấy Tần Tiêu Nhiên đứng ở phòng khách với vẻ mặt phức tạp, không nhịn được hỏi: “Cậu ba, cậu có sao không?”
Tần Tiêu Nhiên lấy lại tinh thần: “Dạ không sao, Miên Miên muốn qua Lục gia chơi với bạn, cháu dẫn con bé đi một chuyến.”
Bác Vinh nghe vậy, hơi do dự nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm nay có tuyết rơi, hai đứa lại đi bộ… hay là cháu gọi qua bên đấy xem người ta có nhà không, nhỡ đâu đi một chuyến vô ích, tiểu thư Miên Miên lại thất vọng, đi dưới tuyết như vậy cũng rất khổ.”
Tần Tiêu Nhiên thấy bác Vinh nói đúng, nhờ bác ấy gọi luôn một cuộc điện thoại đến Lục gia.
Dì bảo mẫu ở Lục gia nghe mấy, thấy Miên Miên muốn sang chơi, nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, hôm nay phu nhân và tiểu thư nhà chúng tôi không có ở nhà, tiểu thư phải đi casting nên đã đi cùng phu nhân.”
Bác Vinh ho khan một tiếng: “Thật ra cũng không sao, chủ yếu là cậu chủ nhỏ nhà cô… có ở nhà hay không.”
Dì ở Lục gia nói: “À, hóa ra Miên Miên muốn tìm thiếu gia Thanh Hành, thiếu gia Thanh Hành có ở nhà, nhưng bây giờ cậu ấy đang trong giờ học…”
Bác Vinh bất ngờ: “Bọn trẻ không phải đang nghỉ đông sao, thằng bé vẫn phải học bổ túc à?”
Thiếu gia nhỏ nhà Lục gia nổi tiếng là thần đồng, mười tuổi đã học năm hai trung học, theo lý thuyết không bổ túc trong kỳ nghỉ.
Dì bảo mẫu ở Lục gia giải thích: “Cậu ấy đang học dương cầm, thiếu gia Thanh Hành rất hứng thú với nhạc cụ này nên đăng ký thêm lớp…”
Tần Tiêu Nhiên đứng nghe bên cạnh, ra hiệu cho bác Vinh không quấy rầy người ta đang học.
Bác Vinh vội khách khí nói: “Vậy tôi không làm phiền nữa, tôi sẽ nói với tiểu thư Miên Miên để hôm khác cô bé sang chơi.”
Bác Vinh kết thúc cuộc gọi, Tần Tiêu Nhiên không thể không chuẩn bị lên tầng thông báo tin tức với em gái.
Bé con tràn đầy hưng phấn chắc phải thất vọng rồi.
Nhưng Tần Tiêu Nhiên vừa đi đến đầu cầu thang, chuông điện thoại lại vang lên.
Bác Vinh ấn nhận máy, Lục Thanh Hành tự mình gọi lại.
“Bác Vinh phải không ạ? Chào bác, làm phiền bác chuyển lời tới Miên Miên, cháu đã tan lớp, lúc nào cũng hoan nghênh em ấy đến chơi, cả ngày hôm nay cháu đều có thời gian rảnh.”
Bác Vinh:???
Tần Tiêu Nhiên:???
Dì giúp việc ở Lục gia vô tội đứng ở bên cạnh nói thầm: “Giáo viên mới đến hai mươi phút trước thôi… sao đã tan lớp sớm rồi?”
…
Miên Miên ăn diện đẹp đẽ, không biết bác Vinh và anh ba ở bên dưới đã trải qua những gì.
Cô bé nhảy chân sáo xuống cầu thang, nhét món quà được gói cẩn thận vào túi nhỏ, đeo sau lưng.
Bác Vinh thấy cô bé xõa tóc, bảo một người làm đến tết tóc cho bé.
Miên Miên yêu cầu: “Chị búi hai bên cho em nhé ạ.”
Chị giúp việc còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi, được công ty quản gia chuyên nghiệp cử đến, mặc dù không nhiều kinh nghiệm làm việc nhưng thái độ rất tích cực, hài lòng với môi trường làm việc ở Tần gia.
Chị ấy biết kiểu búi hai bên Miên Miên hay để nên nhanh chóng tạo thành hình.
Chờ đến khi Miên Miên ưng ý.
Tần Tiêu Nhiên mặc thêm một chiếc áo khoác lông vũ bên ngoài áo len.
Em gái mặc áo khoác mới tinh, để kiểu tóc đặc trưng, trông đáng yêu đến nghẹt thở.
Cậu đột nhiên không nhịn được, thấp giọng kêu: “Chỉ là… đi dạo trong khu nhà một vòng thôi, em mặc đẹp như thế này làm gì?”
Miên Miên nghe vậy, vui vẻ đứng lên, nắm lấy vạt áo khoác bông, xoay một vòng, hỏi: “Đẹp không ạ? Anh Tiêu Nhiên thấy quần áo mới của Miên Miên đẹp không?”
Tần Tiêu Nhiên im lặng.
Cô bé dày công chọn lựa một chiếc áo bông dài màu hồng phấn thêu hình dễ thương, mặc dù là áo khoác nhưng vẫn có thắt eo, sau lưng thắt nơ bướm, trên mũ trang trí hoa mặt trời.
Trông cô bé tròn ủng như một con chim cánh cụt chạy trốn khỏi Nam Cực để đi tìm ngỗng.
Sao… giống chiến bào ước hẹn ngày gặp lại thế nhỉ?
Tần Tiêu Nhiên đột nhiên thấy khó thở.
Cô bé ngây thơ ba tuổi rưỡi không thể bổ đầu anh ba đang tuổi dậy thì ra để hiểu những suy nghĩ vớ vẩn trong đó.
Cô bé rất hài lòng với cách ăn mặc của mình, vui vẻ khoác túi cùng màu ra ngoài.
Đi được nửa đường, bé mới lo lắng: “Nhỡ đâu anh Thanh Hành không có nhà thì sao ạ?”
Miên Miên suy nghĩ về việc tặng quà năm mới cho anh Thanh Hành từ lâu.
Cô bé không kịp đợi để đưa món qua cho anh ấy.
Ra đến cửa bé mới quên chưa hẹn trước với anh ấy.
Anh Thanh Hành đang học trung học cơ sở.
Anh ấy học cùng khối lớp với anh Tiêu Nhiên.
Miên Miên biết các anh ở độ tuổi này đều có kế hoạch cho riêng mình, không giống đứa trẻ chưa tốt nghiệp mầm non như cô bé, chỉ ở nhà xem hoạt hình và ăn quà vặt.
Tần Tiêu Nhiên trả lời: “Cậu ấy có nhà, hơn nữa còn rất rảnh rỗi.”
Miên Miên ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cậu: “Thật ạ? Sao anh Tiêu Nhiên biết?”
“…Anh đoán.” Không biết tại sao, Tần Tiêu Nhiên không muốn giải thích chuyện chuyện vừa nãy cho em gái.
Một thằng con trai đang học lớp mình yêu thích, nghe tin Miên Miên muốn đến chơi, liền đuổi thầy giáo dạy dương cầm về, tập trung thời gian đợi Miên Miên.
Má nó tức…
****
Bánh bao nhỏ tung tăng nhảy dọc đường.
Sự phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt tròn xoe.
Miệng nhỏ lầm bầm: “Chắc em sẽ hỏi anh Thanh Hành xem anh ấy có biện pháp gì giúp anh Hoài Dữ được không, mọi người đều bảo anh Thanh Hành là thần đồng, anh ấy siêu cấp thông minh! Người thông minh thường nghĩ ra nhiều cách!”
Tần Tiêu Nhiên nghe cô bé thổi phồng Lục Thanh Hành cả một đường.
Cậu không nhịn được oán thầm:
Mười tuổi học lớp tám thì sao chứ?
Không phải cậu chưa gặp qua.
Không phải chỉ là cậu bé ít nói, ngại giao tiếp thôi à.
Trừ vẻ ngoài đẹp trai… không có gì đặc biệt lắm.
Đâu như Tần Miên Miên thổi phồng.
Tần Tiêu Nhiên không nhìn nổi dáng vẻ ngu ngốc của cô bé dọc đường.
Cậu thấp giọng nói: “Đến đây, anh bế em, tuyết rơi nhiều mấy ngày rồi, đường trơn, anh bế kẻo ngã.”
Cậu sẽ không nói lý do sâu sa là bởi vì dáng vẻ cô bé mặc áo bông nhảy nhót trước mặt quá đáng yêu đâu.
Mặc dù Miên Miên cảm thấy mình tự đi được, nhưng anh Tiêu Nhiên chủ động muốn bế, cô bé rất vui vẻ.
Vì vậy bé ngoan ngoãn được anh ba bế lên, thân thiết nói: “Lúc nào anh không bế em được nữa anh phải nói nhé, em có thể tự đi!”
Tần Tiêu Nhiên bế em gái mềm mềm, tâm tình hạ hỏa.
Ngón tay chạm vào áo bông mềm… chất liệu của chiếc áo khoác này rất tốt, thảo nào con bé mặc dễ thương muốn xỉu.
Con bé thích chơi với Lục Thanh Hành cũng không sao…
Lục Thanh Hành mới mười tuổi, nhìn gầy gò ốm yếu.
Sao lợi hại bằng ông anh trai 1m75 như cậu đây.
Lục Thanh Hành không thể bế bé con được!
Chàng trai vàng trong làng thể thao điện tử không nhận ra bản thân đang có xu hướng cuồng em gái kỳ lạ…
Cậu bế em gái đi vào khu biệt thự của Lục gia, đột nhiên bắt gặp một người quen ở khúc quanh.
Tần Tiêu Nhiên lập tức thay đổi sắc mặt, ôm em gái lùi về sau một bước dài theo bản năng.
Lê Huyên mặc áo khoác màu hồng nhạt, đeo kính râm, tóc xoăn nâu hạt dẻ lòa xòa trên vai. Bà đi đến trên đôi bốt cao, tháo kính râm, để lộ khuôn mặt dịu dàng và tươi cười.
“Tiêu Nhiên, cháu đưa em gái đi chơi à?”
Tần Tiêu Nhiên không che giấu dáng vẻ đề phòng, trầm giọng hỏi: “Tại sao dì nhỏ lại xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ dì tới tìm anh cả của cháu sao?”
Nhà của anh cả và Lục gia ở cùng một khu, cách khu nhà cũ chừng mười phút đi bộ.
Lê Huyên đột ngột xuất hiện, khiến Tần Tiêu Nhiên nghi ngờ bà ta bí mật theo dõi hai anh em, cố tình ra khỏi phạm vi nhà cũ mới lộ mặt.
Miên Miên được anh trai bế trong ngực không cười, đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm người phụ nữ có phần giống mẹ này.
Sau khi sống lại, Miên Miên chỉ gặp bà ấy qua điện thoại.
Nhưng bé nhìn không rõ lắm, chỉ thấy trên trán của dì nhỏ có nhiều luồng khí phức tạp.
Lê Huyên mặt cười không đổi sắc, nói từ từ: “Tất nhiên là không phải, dì tìm anh trai làm gì? Dì tới tìm em gái cháu.”
Tần Tiêu Nhiên ôm chặt em gái, dù cậu mới mười bốn tuổi, trông hơi gầy.
Nhưng ở trước mặt Lê Huyên, cậu vẫn thừa tự tin.
Sức mạnh của con trai và con gái không giống nhau, Lê Huyên chỉ có một mình, cậu vẫn có năng lực bảo vệ em gái.
Tần Tiêu Nhiên lạnh lùng, gằn từng chữ: “Mặc dù cháu không biết dì nhỏ đã phạm phải việc cấm kỵ gì của ba nhưng nếu dì lén tiếp cận em cháu, để ba biết được, ba tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho dì.”
Lê Huyên quét mắt nhìn cậu, cố ý bày ra vẻ thương hại.
“Tiêu Nhiên, dì là dì ruột của cháu, là em gái duy nhất của mẹ, là người một nhà với cháu, sao cháu lại sợ dì làm gì? Ngược lại cháu phải xem trong ngực cháu… chẳng lẽ cháu chưa bao giờ thắc mắc, con bé là ai, rốt cuộc là người hay quỷ à?”
Tần Tiêu Nhiên cau mày, lùi về sau hai bước.
Miên Miên trong lòng cậu quẫy quẫy hai chân muốn xuống, nhỏ giọng nói: “Anh ba, để em xuống.”
Tần Tiêu Nhiên giữ nguyên một tư thế bế em, cánh tay hơi mỏi, Lê Huyên đang đứng đôi đối diện, cậu không nghĩ nhiều, đặt bé con xuống, nắm chặt bàn tay mũm mĩm của em gái, che chở bé trong vòng tay của mình, hai anh em đứng sát vào nhau.
Miên Miên không nhớ gì về Lê Huyên.
Kể cả khi cô bé nhìn lén sổ ghi chép phàm trần, cũng không nhắc tới người này.
Điều này không quá khó hiểu.
Sổ ghi chép phàm trần là do một cuốn tiểu thuyết tạo thành.
Trong cuốn tiểu thuyết, Lục Linh là nữ chính, gia đình chị ấy, bao gồm cả bạn trai tương lai Phó Trạch Ngôn mới là tuyến nhân vật chính có nhiều đất diễn.
Miên Miên và Tần gia là tuyến nhân vật phản diện lớn nhất nên cũng lên sàn.
Nhưng Lê Huyên… chỉ là một vai phụ qua đường, nhiều nhất được nhắc tên ở một góc khuất nào đó trong tiểu thuyết nên không có nhiều cảnh cho bà ấy.
Kỳ thật Miên Miên không có bất cứ ký ức nào với người dì nhỏ này.
Nhưng, khi Lê Huyên nói ra câu “Là người hay là quỷ” kia.
Trước mắt Miên Miên đột nhiên lóe lên vài hình ảnh rời rạc.
Miên Miên yên lặng trầm tư.
Trong thời gian ngắn, cô bé cố gắng sắp xếp các hình ảnh để tạo thành một đoạn ký ức tương đối hoàn chỉnh.
Đoạn thứ nhất.
Khi cô bé còn nhỏ, nằm trong nôi, có thể nghe hiểu người khác nói chuyện, nhưng bé chưa biết nói.
Lê Huyên trẻ hơn bây giờ, ngồi cùng mẹ, nhẹ nhàng đung đưa nôi, dỗ bé đi ngủ.
Sau đó khi mẹ đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Lê Huyên đứng lên, dùng đầu ngón tay lạnh như băng vạch đường trên mặt cô bé, nở nụ cười tàn nhẫn, giọng nói lạnh lùng: “Trông cháu đáng yêu quá, không hổ là công chúa nhỏ chị gái tôi chờ mong nửa đời người, lớn lên nhất định sẽ rất xinh đẹp. Cháu biết không, sau khi có cháu, chị gái tôi hạnh phúc hơn nhiều, toàn bộ Tần gia cũng tràn ngập trong hạnh phúc, chỉ tiếc rằng, loại hạnh phúc này chỉ là ảo giác thôi, Thiếu Khiêm của tôi chết là do vợ chồng Tần Sùng Lễ ép chết, tôi vĩnh viễn không có được hạnh phúc, mấy người cũng đừng hòng có được.”
Đoạn thứ hai.
Vừa qua sinh nhật ba tuổi rưỡi, bé được bà vú đưa đi siêu thị.
Hôm ấy, bởi vì anh hai thất hứa không đưa bé đi Disneyland, cô bé tức giận cả sáng, vừa khóc vừa nháo, người làm không thể dỗ nín.
Bà vú chuyên chăm sóc bé gợi ý đưa cô bé đi dạo phố để chuyển hướng sự chú ý.
Khi đó vào mùa hè, trời rất nóng.
Đến siêu thị, cô bé chuẩn bị xuống xe, bà vú lại khóa cửa.
Cô bé cố gắng dùng nắm đấm nhỏ gõ cửa xe, bà vú chỉ nhìn qua, rồi nhận một cuộc điện thoại, giọng nói rất sốt ruột: “Phu nhân Chu, bà thật sự muốn thế này sao?… Ban đầu bà bảo chỉ cần tôi tìm cơ hội bỏ rơi đứa bé này là được, sao bây giờ… Đây là tội giết người đấy, chuyện này, chuyện này quá nhẫn tâm, tôi không dám làm.”
Sau đó bà vú biến mất ở ngoài cửa sổ.
Trong xe không còn khí lạnh, cửa kính xe bịt kín.
Cô bé càng ngày càng nóng, chỉ có thể dùng nắm đấm nặng nề gõ vào kính xe…
Về sau, dù không còn ký ức nhưng với trí thông minh của Miên Miên cô bé đoán ra kết cục là gì.
Cô bé nhớ đến lúc mình mới trở lại, được anh cả, anh hai dẫn về nhà, gặp lại mẹ, trông mẹ mong manh gầy gò như que củi, sắc mặt tái nhợt.
Lúc ấy cô bé không hiểu hết nỗi đau của người phàm khi đối diện với sinh lão bệnh tử.
Chẳng qua bé thấy mẹ đau nên ra ôm mẹ, an ủi mẹ theo bản năng.
Nhưng bây giờ Miên Miên hiểu rồi.
Vì trả thù mẹ, dì nhỏ đã bày mưu tính kế rất nhiều năm.
Bà ta sắp xếp một bà vú chăm sóc cô bé từ khi ra đời, để không ai nghi ngờ.
Dì nhỏ không muốn mẹ mất đi cô bé một cách nhanh chóng.
Mà kiên nhẫn đợi cô bé ngày một lớn lên.
Từ một đứa trẻ sơ sinh không biết nói chuyện thành một cô bé dễ thương hoạt bát.
Sau đó mới tàn nhẫn cướp cô bé từ tay ba mẹ.
Đây là lần đầu tiên Miên Miên biết.
Người phàm lại có thể ác độc đến mức độ này.
…
Lê Huyên biết Tần Tiêu Nhiên là người thiệt thòi nhất trong Tần gia, còn định tính toán lôi kéo cậu về phe mình.
Lê Huyên cố làm vẻ chính trực xúi giục: “Tiêu Nhiên, cháu đang là học sinh cấp hai, chắc cháu học qua môn sinh học rồi nhỉ, em gái cháu mất sớm, đã đưa đi hỏa thiêu, tại sao con bé có thể sống lại được chứ? Ba mẹ cháu nhận con bé chỉ vì quá nhớ em gái cháu thôi, cháu là một đứa trẻ thông minh và có học thức, cháu phải suy nghĩ thật kỹ, từ khi cô em em gái không biết từ đâu này quay lại, trong lòng mẹ cháu còn có cháu không? Hay cả nhà chỉ quay quanh con bé…”
“Đủ rồi!” Tần Tiêu Nhiên hét lên, dắt tay em gái xoay người rời đi.
Miên Miên đột nhiên không chịu di chuyển.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nhìn về phía Lê Huyên, nở nụ cười.
Bé nghiêng đầu, ngây thơ hỏi ngược lại: “Tại sao dì nhỏ lại khẩn trương như vậy, có phải bởi vì dì đã nói với bà vú nhốt Miên Miên ở trong xe, hại chết Miên Miên nên sợ Miên Miên sống lại báo thù dì sao?”
Trong đầu Lê Huyên nổ đùng một cái.
Câu hỏi bà ta trăn trở mấy tháng nay đột nhiên có câu trả lời từ miệng của bánh bao nhỏ mềm mại trước mặt.
Con bé Tần Miên Miên…này
Thực sự sống lại?!
Kế hoạch ban đầu bị phá vỡ khiến Lê Huyên rối loạn, bà ta mất khống chế xông lên phía trước, giọng nói run rẩy: “Tần Miên Miên… mày vẫn còn nhớ? Mày thật sự sống lại? Mày, mày không phải là người, mày là quái vật, mày…”
“Quái vật?” Một âm thanh của thiếu niên cách đó không xa truyền tới.
Lê Huyên cố tình chọn một nơi yên tĩnh, xác nhận xung quanh không có người, bà căng căng thẳng nhìn quanh quanh.
Không thể tìm thấy nguồn âm thanh phát ra từ đâu!
Lê Huyên vốn hốt hoảng, giờ càng bối rối.
“Ai đó, là ai đang nói chuyện?!”
Một con Samoyed khổng lồ màu trắng như tuyết lao ra từ phía sau bồn hoa, đâm thẳng vào bụng Lê Huyên mà không giảm tốc độ —
Lê Huyên ngã “Rầm” một cái xuống nền tuyết ở phía sau.
Dưới con mắt kinh hãi của người phụ nữ, con Samoyed trực tiếp biến hình thành người mà không báo trước.
Mày mày mày mày, aaaaaaaaaaaaa —”
Thế giới quan của Lê Huyên chính thức sụp đổ, bà còn tưởng mình đang được hiện trường truyền hình trực tiếp của một bộ phim ma!
Thậm chí bà ta còn không thể bật ra tiếng hét chói tai mà chỉ gầm gừ trong họng, tất cả chỉ còn lại tiếng kêu cứu yếu ớt thảm thiết.
Thiếu niên anh tuấn hất hàm, đưa tay vuốt tóc mái màu trà sữa trên trán, hỏi chậm rãi: “Xin hỏi quái vật trong lời nữ sĩ Lê Huyên, có phải giống tôi đây không?”
Lê Huyên gần như muốn tắt thở, vừa rồi bị con Samoyed khổng lồ đâm mạnh vào người, bà vẫn thấy đau.
Bà ta hãi hùng nhìn hai thiếu niên cao gần bằng nhau và bé con trước mặt…
“Mau cứu tôi, mau cứu với, mau đến cứu tôi với… Cứu tôi với!”
Tác giả :
Vạn Lị Tháp