Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
Chương 70 Anh Tiêu Nhiên, Miên Miên ngã bây giờ
Edit: Thư
Giọng nói ngọt ngào của em gái vang vọng trong không khí.
Biểu cảm sắp khóc của Tần Mục Dã lập tức đông cứng vì lời nói ấy!
Má nó!
Ngọt lim, ấm áp mà vẫn cứa chảy máu tâm can, không hổ là em gái của cậu.
Miên Miên đưa tay chỉnh lại mũ cho anh trai, che đi phần tóc mái bị cháy, gật đầu, cười hài lòng.
Phần bình luận cười vang–
[Hahahahaha Tần · Vua đâm dao · Miên Miên.]
[Nếu Miên Miên không nói, tôi cũng quên sạch chuyện tóc của Tần đỉnh lưu bị đốt đấy.]
[Không hổ là em gái ruột thừa, cười tụt quần.]
[Cái mũ này đáng yêu phết, sắp cháy hàng rồi, đảm bảo sắp tới trên Taobao lên mẫu này cho xem.]
…
“Anh hai, gu thẩm mỹ của Miên Miên không tệ lắm phải không?”
Trong lòng Tần Mục Dã vừa đau vừa ngọt, trong mấy phút ngắn ngủi tâm trạng của cậu thay đổi như chơi tàu lượn siêu tốc.
Xúc động nghẹn ngào.
Con heo thối trong ngực cậu đáng yêu chết mất.
Dù biểu cảm khi nói mấy lời đâm chọc không thay đổi, con bé vẫn rất dễ thương.
Tần Mục Dã vui vẻ, thậm chí gần đây cậu thường suy nghĩ đến việc nghỉ hưu sớm, mỗi ngày đưa đón em gái về nhà, cảm giác ấy hạnh phúc biết bao.
Người người hâm mộ cậu có cô em gái bảo bối này.
Nhưng không một ai biết…
Cậu suýt nữa đánh mất cô bé.
Tần Mục Dã là người dễ bộc lộ tình cảm, hay xúc động, cậu hít mũi, cúi đầu, hôn lên mặt em gái.
Giọng nói có chút nghẹn ngào: “Em… mua khi nào?”
Bé con chớp mắt, không nghĩ nhiều: “Em mua buổi sáng đấy.”
Tần Mục Dã ngạc nhiên nhíu mày: “Em ở với anh suốt mà, sao anh không thấy em mua mũ?”
Miên Miên đắc ý, kiêu ngạo hất cằm: “Anh hai ngốc quá, đương nhiên em phải nhân lúc anh không chú ý để mua rồi.”
Tần Mục Dã cau mày nhớ lại.
Sao cậu không nhớ được thời điểm cậu không để ý nhỉ, rõ ràng cậu theo sau con bé heo này suốt.
Tần Mục Dã nghi ngờ mình ăn cú lừa, tỏ vẻ không tin: “Không thể nào, chắc chắn em không mua hôm nay.”
Ngoài miệng cậu thể hiện sự không hài lòng, nhưng khi bế em gái đi trên đường, mắt cậu nhìn chằm chằm vào cửa sổ bên đường.
Mãi mới đi qua cửa kính, cậu lập tức tiến đến, cẩn thận nhìn kĩ, ngó trái ngó phải.
Cái mũ không to như tưởng tượng của cậu…
Chắc nó được làm từ lông cừu, bao phủ một lớp lông màu xanh khói, nhưng điều quan trọng là… nó đáng yêu quá.
Hai cục lông tròn tròn ở hai bên là cái gì?!
Tần Mục Dã giả vờ chê bai, than thở: “Thế này gọi là thẩm mỹ của em á? Đúng là đứa bé thích con heo có cái đầu hình máy sấy, em không thấy cái mũ này trẻ con quá à, làm sao phù hợp với vẻ đẹp trai phóng khoáng của anh được?!”
Bé con nghiêm túc thảo luận với cậu: “Anh hai không thích ạ? Tại sao, các ba đều nói cái mũ này đẹp, ba Đại Lỵ cũng khen, tuy chú ấy thấy mũ màu xanh lá cây đẹp hơn nhưng em thích màu này nhất!”
Miên Miên nghe nói ba của Đại Lỵ là siêu mẫu quốc tế, thường xuyên tham gia các show diễn thời trang ở nhiều nước, là người đi đầu trong lĩnh vực thời trang nên bé rất tin tưởng gu thẩm mỹ của chú ấy.
Uông Phỉ khen kiểu mũ bé chọn rất đẹp, còn nói nó sẽ phù hợp với anh trai của bé, nhưng màu xanh lá đẹp hơn.
Lúc Miên Miên đang phân vân giữa hai màu, anh Lục bảo không nên mua màu xanh lá nên cô bé kiên trì với quyết định cũ của mình.
Tần Mục Dã nghe xong, đôi mắt mở to: “Cái gì? Màu xanh lá? Uông Phỉ nói thế hả?”
Bé con gật đầu: “Vâng, ba Đại Lỵ nói màu xanh lá rất đẹp, anh hai cũng thích màu xanh lá cây ạ?”
Tần Mục Dã cau mày giận dữ: “Tất nhiên anh không thích, không được nghe chú ấy nói linh tinh! Được lắm cái tên đàn ông Uông Phỉ này… tệ thật!”
Miên Miên không hiểu, nghiêm túc nghĩ lại thẩm mỹ của mình.
Bé con rất kiên nhẫn lắng nghe Tần Mục Dã lải nhải cả một đường.
Sau đó bị cậu làm phiền đến mức không chịu nổi.
Bởi vì Tần Mục Dã bế cô bé đi đến đâu cũng khoe cái mũ mới 360 độ, cố tình dùng giọng điệu chê bai: “Mọi người xem, đây là cái mũ em gái chọn cho tôi theo thẩm mỹ của con bé đấy, ôi.”
Mọi người đều khen.
“Trông rất đẹp!”
“Rất phù hợp với cậu, ánh mắt của Miên Miên không tệ đâu.”
“Dã ca, năm này màu này đang nổi lắm!”
Gương mặt đẹp trai của Tần Mục Dã không giấu nổi đắc ý nhưng ngoài miệng vẫn oang oang: “Thôi, cứ để thế đi, không nên đặt yêu cầu quá cao lên gu thẩm mỹ của đứa trẻ ba tuổi rưỡi.”
Lục Kha Thửa ở bên cạnh không nhịn được đâm chọc: “Cậu mà chẳng thế, tự sướng vừa thôi.”
Tần Mục Dã không ngại việc bị vạch trần, trên khuôn mặt đầy vẻ tự mãn: “Tôi tự sướng cái gì, tôi chỉ đánh giá khách quan thôi, đây là món quà đầu tiên con bé mua tặng tôi nên tôi mới miễn cưỡng đội đấy.”
Bé con trong ngực bị cậu chọc phiền không chịu nổi.
Bé giận dữ bĩu môi, đưa tay muốn lấy cái mũ trên đầu Tần Mục Dã xuống: “Anh hai phiền quá, không thích thì thôi, Miên Miên tặng cho anh Lục cũng được!”
Nụ cười của Tần Mục Dã đông cứng, dùng một tay bảo vệ mũ của mình, ánh mắt đề phòng: “Không được! Tặng cho anh rồi thì là của anh!”
Lục Kha Thừa không nể mặt, cười nhạo: “Nhìn xem, tự sướng còn lật mặt.”
Tần Mục Dã trợn mắt nhìn anh: “Cấm không được ngấp nghé mũ của tôi.”
…
Từ lúc ấy đến trước khi lên sân bay.
Tần đỉnh lưu cao 1m9 đội chiếc mũ lông đáng yêu, hai cục bông lắc lên lắc xuống, lan tỏa sự dễ thương dọc cả con đường, thu hút rất nhiều người quay đầu lại nhìn.
Sau khi lên máy bay, sóng trực tiếp của chương trình mùa thứ hai kết thúc.
Bình luận chia tay nổ ra rầm rầm.
[Huhuhu, muốn gặp lại Miên Miên, không được bỏ chương trình nhé.]
[Mấy ngày nay đều dựa vào bé con cute để vượt qua cuộc sống khó khăn, sao kết thúc nhanh vậy, khi nào bản thu âm và biên tập mới phát hành!]
[Con chóa Lemon TV làm nhanh lên, chắc chắn bản biên tập rất tuyệt vời!]
[Đây là chương trình giải trí tôi xem mỗi khi ăn tối, hôn các bảo bảo, hẹn gặp lại mùa sau.]
[Hahahaha, Dã ca lên sân bay còn đội mũ Miên Miên tặng, đúng là miệng nói một đằng tay làm một nẻo mà, tuy ngoài miệng Dã ca hay chê em gái nhưng anh ấy thực sự là một muội khống chính hiệu.]
[Hahahaha, từ lâu Tần đỉnh lưu đã bị em gái đáng yêu xích vào rồi.]
[Mặc dù biết cơ hội rất mong manh nhưng mùa sau tôi vẫn muốn gặp lại tỷ phú Tần.]
[Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, nếu ảnh hậu Lê đến làm khách thì càng tốt, cả gia đình này ngọt lịm tim.]
*****
Chuyến đi chơi này có cả niềm vui và mệt mỏi.
Nhất là các bé con.
Nhiệt độ ở Hokkaido quá thấp, cơ thể chống chọi càng mệt, trên máy bay có hệ thống sưởi ấm, Miên Miên và Lục Linh không còn hăng hái như lúc đến, ngủ cả một đường.
Bé Phó cũng dựa vào ba ngủ say sưa.
Đến khi máy bay hạ cánh, mọi người mới đánh thức các bé.
Trước khi chia tay, Lục Linh với hai má đỏ bừng, nhẹ nhàng kéo tay Phó Trạch Ngôn, nói nhỏ: “Anh Trạch Ngôn, khi nào anh rảnh thì đến nhà em chơi nhé, nhà em ở XXXXA08.”
Phó Trạch Ngôn ghi nhớ địa chỉ, gật đầu đồng ý.
Trừ cô bạn gái tương lai này, người cậu bé không muốn chia tay nhất… lại là đại ma vương cuồng em gái.
Phó Trạch Ngôn xấu hổ, xoắn xuýt một lúc lâu mới lấy hết dũng cảm nói với Tần Mục Dã: “Anh Tần, anh hãy cố gắng làm việc, em muốn thấy ba và anh đóng cùng một bộ phim.”
Tần Mục Dã không thích trẻ con, nhất là bé trai vì chúng nghịch ngợm và ồn ào.
Hiếm khi kiếm được một fanboy nhí, cậu rất vui, xoa đầu Phó Trạch Ngôn: “Anh biết rồi, em cũng phải cố gắng học tập thật giỏi, lớn nhanh một chút thành đàn ông mạnh mẽ, không khóc nhè nữa nhé.”
Phó Trạch Ngôn bị lật lại chuyện xấu, ngượng ngùng trốn đằng sau ba.
…
Chiếc Bentley màu đen nhanh chóng chạy từ sân bay về nhà cũ Tần gia.
Hôm nay Lê Tương không có công việc, biết Miên Miên sẽ về nên đã hầm canh chuẩn bị bữa tối từ chiều.
Đứa nhỏ nhảy xuống khỏi xe, vui vẻ nhào vào lòng bà, nói: “Mẹ, Miên Miên nhớ mẹ lắm, Miên Miên mua quà năm mới cho mẹ đấy.”
Lê Tương xúc động, cố nén nước mắt, ôm chặt con gái: “Mẹ thấy rồi, đôi khuyên tai ngọc trai rất đẹp, mẹ rất thích, cảm ơn bảo bối của mẹ.”
Lần trước gặp phải siêu bão ở đảo Lý, ba ba con cũng cùng về.
Theo lý thuyết, đấy là lần đầu tiên cả nhà đoàn tụ sau nửa năm dài đằng đẵng chìm ngập trong đau khổ.
Nhưng lần đó, bầu không khí khác hẳn bây giờ.
Khi đó, Tần Sùng Lễ mất tích ba tháng giữ thái độ lạnh lùng, đề phòng, cả người toàn gai nhọn.
Lê Tương hiểu cảm xúc của ông, cảm xúc của một người ba đau khổ mất đi cô con gái yêu thương nhất.
Trong lòng Lê Tương có oán trách ông, nhưng thương xót chiếm phần nhiều.
Cả nhà họ quá bất hạnh, mỗi người đều trải qua nỗi đau khó nói thành lời.
Lê Tương không thể mạnh mẽ trách móc ông, càng không thể thuyết phục ông chấp nhận con gái đã trở về từ cõi chết.
Đến bây giờ, không khí xung quanh chồng bà đã thay đổi hoàn toàn.
Ông nhìn con gái với ánh mắt tràn ngập ý cười dịu dàng.
Giống như đại dương bao la chứa đựng toàn bộ sóng và gió.
Lê Tương xem sóng trực tiếp, nhiều lần khóc nấc lên, mặc dù bà không phải người trong cuộc nhưng bà có thể hiểu được trong lòng chồng đã đấu tranh như thế nào.
Ông ấy là một người ba rất rất yêu con gái.
Miên Miên là đứa con ông ấy nâng niu nhất.
Sau tất cả, mọi thứ không hề dễ dàng.
…
Tần Sùng Lễ đối diện với vợ đang ôm con gái, không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt đã đủ chất chứa hết tình cảm.
Tần Sùng Lễ im lặng tiến đến, ôm vợ và con gái vào lòng.
Lê Tương cảm thấy mình cực kỳ may mắn.
Tốt quá.
Cả nhà họ vẫn bình yên đứng ở nơi đây.
…
Trên đường Miên Miên kéo mẹ vào nhà, bất ngờ bắt gặp con heo Peppa ở một chỗ tối.
Nó rất giống con heo Peppa bằng tuyết ba làm cho bé ở Hokkaido!
Miên Miên kinh ngạc, vui vẻ chạy đến, giọng nói tràn ra mật: “Oaaaa! Là Peppa!!! Mẹ làm Peppa ạ?”
Lê Tương trải qua xúc động, suýt nữa quên mất chuyện này.
Bà vội vàng nói: “Không phải, mẹ không biết xây người tuyết, Miên Miên đoán xem là ai?”
Bé con nhào đến, thích thú ôm chặt heo Peppa.
Đáng yêu quá, hệt như người tuyết ở công viên Shiroi Koibito được đánh cắp về nhà vậy!
…
Trong lúc đó, Tần Tiêu Nhiên mặc áo len màu xanh đậm đứng cách đó không xa, âm thầm quan sát đứa nhỏ.
Cậu nghĩ Tần Miên Miên không đoán ra.
Tần Miên Miên và cậu chưa nói chuyện nhiều với nhau.
Thời gian gần gũi nhất là lúc cậu thay anh hai đưa cô bé đến Lục gia.
Miên Miên bám dính người tuyết Peppa một lúc lâu.
Cô bé đoán được.
Bé cũng không biết làm sao mình đoán được, nó đơn giản chỉ là một loại trực giác.
Tần Mục Dã giật mình, nhớ đến chuyện này, ngày đó em gái không muốn bỏ lại người tuyết đáng thương, cậu đã cân nhắc việc đắp một con mới cho đứa nhỏ sau khi về nhà, nhưng kỳ thực kỹ thuật của cậu… không cho phép nên định thương lượng lại với ba.
Không ngờ vừa vào nhà, nó đã ở đây!
Cậu nhìn về phía Tần Sùng Lễ: “Ba… ba nhờ người ta làm trước rồi đúng không, công lớn như vậy mà làm ẩn danh sao?”
Miên Miên vỗ tuyết trên đầu gối, chống hai tay hai chân bò dậy.
Cô bé đi xung quanh mọi người, chân nhỏ chạy khắp sân, mắt mở to tìm kiếm khắp nơi: “Anh ra đây đi, Miên Miên biết là anh, anh ở đâu, không được chơi trốn tìm!”
Tần Mục Dã cau mày, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ là anh cả, anh cả ấu trĩ thế à?”
Tần Mục Dã phân tích.
Mặc dù anh cả bận rộn nhiều việc nhưng vẫn dành thời gian xem sóng trực tiếp, thấy bé con đau lòng nên làm mấy chuyện ẩn danh như này không quá kỳ lạ.
Điều này hoàn toàn phù hợp với hình tượng cưng chiều em gái của anh cả.
Còn thằng ba… khả năng không lớn lắm, trừ niềm đam mê với game, thằng bé là một người lạnh nhạt, còn không thèm cười một cái.
Tần Tiêu Nhiên nghe bé con gọi, muốn trốn đi theo bản năng.
Không ngờ cậu chậm một bước, bị cô bé phát hiện!
Miên Miên tăng tốc chạy đến, cả người nhào vào ngực cậu, nhảy lên nhảy xuống.
Đứa nhỏ vòng tay qua eo cậu, hai chân nhỏ quặp chặt vào đầu gối.
Vì mặc nhiều lớp áo nên bé con lảo đảo sắp tụt xuống.
Tần Tiêu Nhiên ngây người như phỗng, hai tay cứng nhắc lúng túng buông thõng, cậu không có thói quen tiếp xúc gần gũi.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của cả nhà–
Em gái nũng nịu nói: “Anh Tiêu Nhiên, bế Miên Miên, Miên Miên ngã xuống bây giờ.”
Giọng nói ngọt ngào của em gái vang vọng trong không khí.
Biểu cảm sắp khóc của Tần Mục Dã lập tức đông cứng vì lời nói ấy!
Má nó!
Ngọt lim, ấm áp mà vẫn cứa chảy máu tâm can, không hổ là em gái của cậu.
Miên Miên đưa tay chỉnh lại mũ cho anh trai, che đi phần tóc mái bị cháy, gật đầu, cười hài lòng.
Phần bình luận cười vang–
[Hahahahaha Tần · Vua đâm dao · Miên Miên.]
[Nếu Miên Miên không nói, tôi cũng quên sạch chuyện tóc của Tần đỉnh lưu bị đốt đấy.]
[Không hổ là em gái ruột thừa, cười tụt quần.]
[Cái mũ này đáng yêu phết, sắp cháy hàng rồi, đảm bảo sắp tới trên Taobao lên mẫu này cho xem.]
…
“Anh hai, gu thẩm mỹ của Miên Miên không tệ lắm phải không?”
Trong lòng Tần Mục Dã vừa đau vừa ngọt, trong mấy phút ngắn ngủi tâm trạng của cậu thay đổi như chơi tàu lượn siêu tốc.
Xúc động nghẹn ngào.
Con heo thối trong ngực cậu đáng yêu chết mất.
Dù biểu cảm khi nói mấy lời đâm chọc không thay đổi, con bé vẫn rất dễ thương.
Tần Mục Dã vui vẻ, thậm chí gần đây cậu thường suy nghĩ đến việc nghỉ hưu sớm, mỗi ngày đưa đón em gái về nhà, cảm giác ấy hạnh phúc biết bao.
Người người hâm mộ cậu có cô em gái bảo bối này.
Nhưng không một ai biết…
Cậu suýt nữa đánh mất cô bé.
Tần Mục Dã là người dễ bộc lộ tình cảm, hay xúc động, cậu hít mũi, cúi đầu, hôn lên mặt em gái.
Giọng nói có chút nghẹn ngào: “Em… mua khi nào?”
Bé con chớp mắt, không nghĩ nhiều: “Em mua buổi sáng đấy.”
Tần Mục Dã ngạc nhiên nhíu mày: “Em ở với anh suốt mà, sao anh không thấy em mua mũ?”
Miên Miên đắc ý, kiêu ngạo hất cằm: “Anh hai ngốc quá, đương nhiên em phải nhân lúc anh không chú ý để mua rồi.”
Tần Mục Dã cau mày nhớ lại.
Sao cậu không nhớ được thời điểm cậu không để ý nhỉ, rõ ràng cậu theo sau con bé heo này suốt.
Tần Mục Dã nghi ngờ mình ăn cú lừa, tỏ vẻ không tin: “Không thể nào, chắc chắn em không mua hôm nay.”
Ngoài miệng cậu thể hiện sự không hài lòng, nhưng khi bế em gái đi trên đường, mắt cậu nhìn chằm chằm vào cửa sổ bên đường.
Mãi mới đi qua cửa kính, cậu lập tức tiến đến, cẩn thận nhìn kĩ, ngó trái ngó phải.
Cái mũ không to như tưởng tượng của cậu…
Chắc nó được làm từ lông cừu, bao phủ một lớp lông màu xanh khói, nhưng điều quan trọng là… nó đáng yêu quá.
Hai cục lông tròn tròn ở hai bên là cái gì?!
Tần Mục Dã giả vờ chê bai, than thở: “Thế này gọi là thẩm mỹ của em á? Đúng là đứa bé thích con heo có cái đầu hình máy sấy, em không thấy cái mũ này trẻ con quá à, làm sao phù hợp với vẻ đẹp trai phóng khoáng của anh được?!”
Bé con nghiêm túc thảo luận với cậu: “Anh hai không thích ạ? Tại sao, các ba đều nói cái mũ này đẹp, ba Đại Lỵ cũng khen, tuy chú ấy thấy mũ màu xanh lá cây đẹp hơn nhưng em thích màu này nhất!”
Miên Miên nghe nói ba của Đại Lỵ là siêu mẫu quốc tế, thường xuyên tham gia các show diễn thời trang ở nhiều nước, là người đi đầu trong lĩnh vực thời trang nên bé rất tin tưởng gu thẩm mỹ của chú ấy.
Uông Phỉ khen kiểu mũ bé chọn rất đẹp, còn nói nó sẽ phù hợp với anh trai của bé, nhưng màu xanh lá đẹp hơn.
Lúc Miên Miên đang phân vân giữa hai màu, anh Lục bảo không nên mua màu xanh lá nên cô bé kiên trì với quyết định cũ của mình.
Tần Mục Dã nghe xong, đôi mắt mở to: “Cái gì? Màu xanh lá? Uông Phỉ nói thế hả?”
Bé con gật đầu: “Vâng, ba Đại Lỵ nói màu xanh lá rất đẹp, anh hai cũng thích màu xanh lá cây ạ?”
Tần Mục Dã cau mày giận dữ: “Tất nhiên anh không thích, không được nghe chú ấy nói linh tinh! Được lắm cái tên đàn ông Uông Phỉ này… tệ thật!”
Miên Miên không hiểu, nghiêm túc nghĩ lại thẩm mỹ của mình.
Bé con rất kiên nhẫn lắng nghe Tần Mục Dã lải nhải cả một đường.
Sau đó bị cậu làm phiền đến mức không chịu nổi.
Bởi vì Tần Mục Dã bế cô bé đi đến đâu cũng khoe cái mũ mới 360 độ, cố tình dùng giọng điệu chê bai: “Mọi người xem, đây là cái mũ em gái chọn cho tôi theo thẩm mỹ của con bé đấy, ôi.”
Mọi người đều khen.
“Trông rất đẹp!”
“Rất phù hợp với cậu, ánh mắt của Miên Miên không tệ đâu.”
“Dã ca, năm này màu này đang nổi lắm!”
Gương mặt đẹp trai của Tần Mục Dã không giấu nổi đắc ý nhưng ngoài miệng vẫn oang oang: “Thôi, cứ để thế đi, không nên đặt yêu cầu quá cao lên gu thẩm mỹ của đứa trẻ ba tuổi rưỡi.”
Lục Kha Thửa ở bên cạnh không nhịn được đâm chọc: “Cậu mà chẳng thế, tự sướng vừa thôi.”
Tần Mục Dã không ngại việc bị vạch trần, trên khuôn mặt đầy vẻ tự mãn: “Tôi tự sướng cái gì, tôi chỉ đánh giá khách quan thôi, đây là món quà đầu tiên con bé mua tặng tôi nên tôi mới miễn cưỡng đội đấy.”
Bé con trong ngực bị cậu chọc phiền không chịu nổi.
Bé giận dữ bĩu môi, đưa tay muốn lấy cái mũ trên đầu Tần Mục Dã xuống: “Anh hai phiền quá, không thích thì thôi, Miên Miên tặng cho anh Lục cũng được!”
Nụ cười của Tần Mục Dã đông cứng, dùng một tay bảo vệ mũ của mình, ánh mắt đề phòng: “Không được! Tặng cho anh rồi thì là của anh!”
Lục Kha Thừa không nể mặt, cười nhạo: “Nhìn xem, tự sướng còn lật mặt.”
Tần Mục Dã trợn mắt nhìn anh: “Cấm không được ngấp nghé mũ của tôi.”
…
Từ lúc ấy đến trước khi lên sân bay.
Tần đỉnh lưu cao 1m9 đội chiếc mũ lông đáng yêu, hai cục bông lắc lên lắc xuống, lan tỏa sự dễ thương dọc cả con đường, thu hút rất nhiều người quay đầu lại nhìn.
Sau khi lên máy bay, sóng trực tiếp của chương trình
Bình luận chia tay nổ ra rầm rầm.
[Huhuhu, muốn gặp lại Miên Miên, không được bỏ chương trình nhé.]
[Mấy ngày nay đều dựa vào bé con cute để vượt qua cuộc sống khó khăn, sao kết thúc nhanh vậy, khi nào bản thu âm và biên tập mới phát hành!]
[Con chóa Lemon TV làm nhanh lên, chắc chắn bản biên tập rất tuyệt vời!]
[Đây là chương trình giải trí tôi xem mỗi khi ăn tối, hôn các bảo bảo, hẹn gặp lại mùa sau.]
[Hahahaha, Dã ca lên sân bay còn đội mũ Miên Miên tặng, đúng là miệng nói một đằng tay làm một nẻo mà, tuy ngoài miệng Dã ca hay chê em gái nhưng anh ấy thực sự là một muội khống chính hiệu.]
[Hahahaha, từ lâu Tần đỉnh lưu đã bị em gái đáng yêu xích vào rồi.]
[Mặc dù biết cơ hội rất mong manh nhưng mùa sau tôi vẫn muốn gặp lại tỷ phú Tần.]
[Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, nếu ảnh hậu Lê đến làm khách thì càng tốt, cả gia đình này ngọt lịm tim.]
*****
Chuyến đi chơi này có cả niềm vui và mệt mỏi.
Nhất là các bé con.
Nhiệt độ ở Hokkaido quá thấp, cơ thể chống chọi càng mệt, trên máy bay có hệ thống sưởi ấm, Miên Miên và Lục Linh không còn hăng hái như lúc đến, ngủ cả một đường.
Bé Phó cũng dựa vào ba ngủ say sưa.
Đến khi máy bay hạ cánh, mọi người mới đánh thức các bé.
Trước khi chia tay, Lục Linh với hai má đỏ bừng, nhẹ nhàng kéo tay Phó Trạch Ngôn, nói nhỏ: “Anh Trạch Ngôn, khi nào anh rảnh thì đến nhà em chơi nhé, nhà em ở XXXXA08.”
Phó Trạch Ngôn ghi nhớ địa chỉ, gật đầu đồng ý.
Trừ cô bạn gái tương lai này, người cậu bé không muốn chia tay nhất… lại là đại ma vương cuồng em gái.
Phó Trạch Ngôn xấu hổ, xoắn xuýt một lúc lâu mới lấy hết dũng cảm nói với Tần Mục Dã: “Anh Tần, anh hãy cố gắng làm việc, em muốn thấy ba và anh đóng cùng một bộ phim.”
Tần Mục Dã không thích trẻ con, nhất là bé trai vì chúng nghịch ngợm và ồn ào.
Hiếm khi kiếm được một fanboy nhí, cậu rất vui, xoa đầu Phó Trạch Ngôn: “Anh biết rồi, em cũng phải cố gắng học tập thật giỏi, lớn nhanh một chút thành đàn ông mạnh mẽ, không khóc nhè nữa nhé.”
Phó Trạch Ngôn bị lật lại chuyện xấu, ngượng ngùng trốn đằng sau ba.
…
Chiếc Bentley màu đen nhanh chóng chạy từ sân bay về nhà cũ Tần gia.
Hôm nay Lê Tương không có công việc, biết Miên Miên sẽ về nên đã hầm canh chuẩn bị bữa tối từ chiều.
Đứa nhỏ nhảy xuống khỏi xe, vui vẻ nhào vào lòng bà, nói: “Mẹ, Miên Miên nhớ mẹ lắm, Miên Miên mua quà năm mới cho mẹ đấy.”
Lê Tương xúc động, cố nén nước mắt, ôm chặt con gái: “Mẹ thấy rồi, đôi khuyên tai ngọc trai rất đẹp, mẹ rất thích, cảm ơn bảo bối của mẹ.”
Lần trước gặp phải siêu bão ở đảo Lý, ba ba con cũng cùng về.
Theo lý thuyết, đấy là lần đầu tiên cả nhà đoàn tụ sau nửa năm dài đằng đẵng chìm ngập trong đau khổ.
Nhưng lần đó, bầu không khí khác hẳn bây giờ.
Khi đó, Tần Sùng Lễ mất tích ba tháng giữ thái độ lạnh lùng, đề phòng, cả người toàn gai nhọn.
Lê Tương hiểu cảm xúc của ông, cảm xúc của một người ba đau khổ mất đi cô con gái yêu thương nhất.
Trong lòng Lê Tương có oán trách ông, nhưng thương xót chiếm phần nhiều.
Cả nhà họ quá bất hạnh, mỗi người đều trải qua nỗi đau khó nói thành lời.
Lê Tương không thể mạnh mẽ trách móc ông, càng không thể thuyết phục ông chấp nhận con gái đã trở về từ cõi chết.
Đến bây giờ, không khí xung quanh chồng bà đã thay đổi hoàn toàn.
Ông nhìn con gái với ánh mắt tràn ngập ý cười dịu dàng.
Giống như đại dương bao la chứa đựng toàn bộ sóng và gió.
Lê Tương xem sóng trực tiếp, nhiều lần khóc nấc lên, mặc dù bà không phải người trong cuộc nhưng bà có thể hiểu được trong lòng chồng đã đấu tranh như thế nào.
Ông ấy là một người ba rất rất yêu con gái.
Miên Miên là đứa con ông ấy nâng niu nhất.
Sau tất cả, mọi thứ không hề dễ dàng.
…
Tần Sùng Lễ đối diện với vợ đang ôm con gái, không cần nói nhiều, chỉ cần một ánh mắt đã đủ chất chứa hết tình cảm.
Tần Sùng Lễ im lặng tiến đến, ôm vợ và con gái vào lòng.
Lê Tương cảm thấy mình cực kỳ may mắn.
Tốt quá.
Cả nhà họ vẫn bình yên đứng ở nơi đây.
…
Trên đường Miên Miên kéo mẹ vào nhà, bất ngờ bắt gặp con heo Peppa ở một chỗ tối.
Nó rất giống con heo Peppa bằng tuyết ba làm cho bé ở Hokkaido!
Miên Miên kinh ngạc, vui vẻ chạy đến, giọng nói tràn ra mật: “Oaaaa! Là Peppa!!! Mẹ làm Peppa ạ?”
Lê Tương trải qua xúc động, suýt nữa quên mất chuyện này.
Bà vội vàng nói: “Không phải, mẹ không biết xây người tuyết, Miên Miên đoán xem là ai?”
Bé con nhào đến, thích thú ôm chặt heo Peppa.
Đáng yêu quá, hệt như người tuyết ở công viên Shiroi Koibito được đánh cắp về nhà vậy!
…
Trong lúc đó, Tần Tiêu Nhiên mặc áo len màu xanh đậm đứng cách đó không xa, âm thầm quan sát đứa nhỏ.
Cậu nghĩ Tần Miên Miên không đoán ra.
Tần Miên Miên và cậu chưa nói chuyện nhiều với nhau.
Thời gian gần gũi nhất là lúc cậu thay anh hai đưa cô bé đến Lục gia.
Miên Miên bám dính người tuyết Peppa một lúc lâu.
Cô bé đoán được.
Bé cũng không biết làm sao mình đoán được, nó đơn giản chỉ là một loại trực giác.
Tần Mục Dã giật mình, nhớ đến chuyện này, ngày đó em gái không muốn bỏ lại người tuyết đáng thương, cậu đã cân nhắc việc đắp một con mới cho đứa nhỏ sau khi về nhà, nhưng kỳ thực kỹ thuật của cậu… không cho phép nên định thương lượng lại với ba.
Không ngờ vừa vào nhà, nó đã ở đây!
Cậu nhìn về phía Tần Sùng Lễ: “Ba… ba nhờ người ta làm trước rồi đúng không, công lớn như vậy mà làm ẩn danh sao?”
Miên Miên vỗ tuyết trên đầu gối, chống hai tay hai chân bò dậy.
Cô bé đi xung quanh mọi người, chân nhỏ chạy khắp sân, mắt mở to tìm kiếm khắp nơi: “Anh ra đây đi, Miên Miên biết là anh, anh ở đâu, không được chơi trốn tìm!”
Tần Mục Dã cau mày, nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ là anh cả, anh cả ấu trĩ thế à?”
Tần Mục Dã phân tích.
Mặc dù anh cả bận rộn nhiều việc nhưng vẫn dành thời gian xem sóng trực tiếp, thấy bé con đau lòng nên làm mấy chuyện ẩn danh như này không quá kỳ lạ.
Điều này hoàn toàn phù hợp với hình tượng cưng chiều em gái của anh cả.
Còn thằng ba… khả năng không lớn lắm, trừ niềm đam mê với game, thằng bé là một người lạnh nhạt, còn không thèm cười một cái.
Tần Tiêu Nhiên nghe bé con gọi, muốn trốn đi theo bản năng.
Không ngờ cậu chậm một bước, bị cô bé phát hiện!
Miên Miên tăng tốc chạy đến, cả người nhào vào ngực cậu, nhảy lên nhảy xuống.
Đứa nhỏ vòng tay qua eo cậu, hai chân nhỏ quặp chặt vào đầu gối.
Vì mặc nhiều lớp áo nên bé con lảo đảo sắp tụt xuống.
Tần Tiêu Nhiên ngây người như phỗng, hai tay cứng nhắc lúng túng buông thõng, cậu không có thói quen tiếp xúc gần gũi.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của cả nhà–
Em gái nũng nịu nói: “Anh Tiêu Nhiên, bế Miên Miên, Miên Miên ngã xuống bây giờ.”
Tác giả :
Vạn Lị Tháp