Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
Chương 68 Có vẻ em gái cậu rất thích Thanh Hành nhà anh đấy!
Edit: Thư
Miên Miên mới ba tuổi rưỡi nhưng cô bé đã là một nghệ sĩ thành thục các chiêu trò của show giải trí, biết giữ những việc riêng tư trước ống kính.
Khuôn mặt bé con nghiêm nghị, không để lộ bất cứ thông tin ngoài lề nào: “Sắp qua năm mới rồi, Miên Miên muốn mua quà cho mẹ, cho các anh ạ.”
Trưởng thôn ngẩn người, tưởng mình suy nghĩ nhiều, cười nói: “Hóa ra Miên Miên muốn mang quà từ Hokkaido về cho gia đình, không sao, chiều mai chúng ta mới phải ra sân bay, buổi sáng mọi người tự do hoạt động xung quanh, sau khi ăn sáng, mọi người có thể đi dạo, mấy phố quanh đây có nhiều cửa hàng lắm.”
Miên Miên hài lòng, ngọt ngào nói: “Miên Miên biết rồi ạ, cảm ơn bác trưởng thôn.”
…
Trưởng thôn không thể thăm dò bí mật của Miên Miên.
Miên Miên thông minh lặng lẽ trở lại giường, dùng cả hai tay hai chân chèo lên, nói thầm bên tai Lục Linh: “Chị Linh Linh, bác trưởng thôn bảo ngày mai trước khi ra sân bay, chúng ta có thể dạo phố, em hứa với anh Thanh Hành sẽ mua quà năm mới cho anh ấy, nhưng em không biết anh ấy thích gì, chị có biết không?”
Lục Linh không ngạc nhiên về điều này. Trong suy nghĩ của trẻ con, việc tặng quà năm mới cho bạn bè là một chuyện rất bình thường.
Cô bé đã bị anh hai lợi dụng thành công cụ chuyển quà cho Miên Miên nhưng cô bé không nhận ra, thậm chí còn rất vui vì mình cũng được anh hai tặng găng tay.
Lục Linh nghiêm túc suy nghĩ đến mức sắp rụng tóc.
Cô bé lầm bầm: “Miên Miên hỏi cái gì khó thế, chị cũng không biết anh hai thích gì, chị cảm thấy anh ấy không thích cái gì cụ thể, không thích đồ cũ, không thích đồ mới, không thích phim hoạt hình, cũng không thích thể thao, anh ấy chỉ thích đọc sách, đúng là một người kỳ lạ.”
Miên Miên nghe thấy câu trả lời không ngoài dự đoán.
Anh Thanh Hành đúng là giống như vậy.
Mặc dù anh ấy và anh Tiêu Nhiên cùng học năm hai trung học cơ sở nhưng anh Tiêu Nhiên có sở thích rõ ràng, anh ấy thích chơi game nên cô bé đã mua bộ skin trong game làm quà cho anh ấy.
Tặng những thứ người nhận thích mới là tốt nhất.
Nhưng anh Thanh Hành không thích chơi game, chỉ thích đọc sách…
Từ khi Miên Miên hạ phàm chưa từng đọc sách nên hoàn toàn mù tịt.
Lục Kha Thừa dựa vào đầu giường, chưa buồn ngủ, vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của hai bánh bao nhỏ.
Anh nghe thấy hai bé nhắc đến đứa em thứ hai nhà mình.
Ở nhà, Lục Kha Thừa nghe mẹ nói chuyện, kể em trai lạnh nhạt không thích kết bạn lại rất có duyên với Miên Miên, thằng bé tình nguyện hi sinh thời gian nghiên cứu sách của mình để cùng phơi nắng ngoài vườn với em gái nhỏ ba tuổi rưỡi.
Mặc dù người bạn này còn nhỏ nhưng mối quan hệ giữa hai đứa trẻ rất dễ thương.
Bản chất của con người là thích hóng hớt.
Lục Kha Thừa không ngoại lệ.
Anh biết Miên Miên thích mình nên sẽ không để ý khi anh chen miệng vào.
Lục Kha Thừa dịu dàng nói: “Miên Miên muốn tặng quà cho em trai của anh à, vì sao thế?”
Lời nói của Lục Kha Thừa không mang theo ý trêu đùa trẻ con như những người khác.
Giọng của anh nhẹ nhàng, giống như đang trao đổi với bạn bè cùng trang lauws.
Miên Miên không từ chối, nói thẳng: “Bởi vì trước khi đi chơi, anh Thanh Hành đã tặng Miên Miên một đôi găng tay nên Miên Miên hứa mang quà về cho anh ấy.”
Em gái ngốc nhà anh còn bênh vực: “Đúng vậy, đúng vậy, anh hai cũng tặng em găng tay đấy, chính là đôi màu hồng ấy ạ.”
Lục Kha Thừa nhớ lại đôi găng tay em gái và Miên Miên đeo hai ngày trước, đúng là hai đôi giống nhau, chỉ khác màu, một sáng một tối.
Lúc ấy anh chỉ thấy găng tay trẻ em giống nhau, không nghĩ gì nhiều.
Hóa ra là do Thanh Hàng tặng.
Lục Kha Thừa thấy rất thú vị.
Anh không cười bánh bao nhỏ Miên Miên.
Mà anh cười đứa em trai như ông cụ non nhà mình…
Mặc dù Thanh Hành mới mười tuổi nhưng thằng bé rất trưởng thành, từ nhỏ đã thông minh kiệt xuất, theo lời phàn nàn của mẹ, Thanh Hành như kiểu biết chữ từ khi mới sinh ra vậy.
Anh cảm thấy khúc gỗ này của nhà mình sắp nở hoa rồi…
Anh cố nhịn cười, giữ bình tĩnh, nói: “Hóa ra là vậy, thế Miên Miên chưa nghĩ ra món quà tặng thằng bé sao?”
Miên Miên gật đầu.
Lục Linh cũng tỏ vẻ đau đầu: “Hay là mua cho anh ấy một quyển sách, anh hai chỉ thích đọc sách, tặng anh ấy sách là đúng rồi.”
Miên Miên biết tặng quà theo sở thích mới tốt, nhưng với một đứa trẻ mầm non, việc chọn sách quá khó khăn.
Cô bé chóng mặt: “Nhưng… làm sao em biết được anh Thanh Hành thích sách gì ạ?”
Ngay cả khi biết nhiều chữ Hán, Miên Miên cũng không biết được.
Lục Linh còn đang mù chữ càng không mông lung, cô bé lắc lắc cánh tay Lục Kha Thừa: “Anh, anh biết anh hai thích xem sách gì không?”
Lục Kha Thừa nhớ đến phòng sách chuẩn bị riêng cho em trai… Bên trong có mấy giá sách xoay, chật kín, cao vài mét.
Tự nhiên anh thấy mình sắp hói: “Thật ra anh cũng không rõ, hình như mẹ có nhắc, dạo này Thanh Hành đang học tiếng Bồ Đào Nha thì phải.”
Lục Linh gật đầu liên tục: “Đúng đúng, em cũng nghe mẹ với ba nói! Mẹ với ba than phiền anh hai không chịu ra cửa chơi, nghỉ đông cũng trốn trong phòng học tiếng Bồ Đào Nha gì đó, anh ấy mới mười tuổi mà học nhiều thứ kỳ quái như vậy làm gì không biết nữa.”
Lục Linh là một diễn viên nhí chuyên nghiệp, bắt chước cách phàn nàn của bà Nguyễn giống y như đúc.
Miên Miên sợ ngây người: “Tiếng Bồ Đào ấy ạ? Chẳng lẽ bồ đào cũng biết nói chuyện, bồ đào thành tinh ạ?”
Lục Kha Thừa bị cô bé chọc cười, bật cười giải thích: “Không phải tiếng bồ đào, mà là tiếng Bồ Đào Nha, Bồ Đào Nha là một nước, giống như tiếng Anh với tiếng Trung của mình ấy, đều là ngôn ngữ của các nước khác nhau.”
Ban đầu cô bé đã sốc khi thấy chữ quốc ngữ, giờ đến đảo Lý, đảo Hokkaido toàn nghe ngôn ngữ kỳ lạ.
Cô bé nghĩ thế là đủ rồi… ai ngờ còn có cả tiếng Bồ Đào Nha!
Chữ viết của người phàm phức tạp quá.
Lục Kha Thừa nhìn đứa nhỏ bối rối, tò mò, cho rằng mình nên giải đáp cho bé một chút.
Anh đứng dậy, lấy giấy, bút, vẽ một bản đồ thế giới đơn giản lên giấy.
Sau đó khoanh tròn nước Bồ Đào Nha, ngón tay chỉ cho Miên Miên: “Đây, đây là Bồ Đào Nha, cách rất xa nước mình.”
Bé con giật mình.
Hóa ra… thế giới lớn như vậy sao?
Đột nhiên cô bé nhận ra không ai trên giới thần tiên biết chữ, chứ sao không ai dạy cô bé những thứ này?
Lục Kha Thừa vốn là người kiên nhẫn, bản thân từng là học bá, thấy Miên Miên ham học, anh tiếp tục dạy thêm các phần khác của bản đồ, chỉ cho bé vị trí của đảo Hokkaido và Yến Kinh.
Thao Thao và Đại Lỵ cũng đến nghe giảng.
Lục Kha Thừa đẹp trai dịu dàng, các bạn nhỏ rất thích chơi với anh.
Hoàng Uy Châu và các ba đã quen với việc này, trẻ con thường hay thích chơi với anh trai.
Tần Mục Dã hơi mệt nhưng mấy đứa trẻ cứ ríu ra ríu rít bên tai nên cậu không ngủ được.
Cậu ngồi dậy, quay ra nhìn, phát hiện Lục Kha Thừa đang dạy em gái bản đồ thế giới!
Tần Mục Dã kéo em gái vào ngực: “Con bé mới ba tuổi rưỡi, bằng tốt nghiệp mẫu giáo còn chưa lấy được, anh dạy bọn nó cái này làm gì?”
Miên Miên bất ngờ tiếp thu kiến thức mới.
Đứa nhỏ lẩm bẩm: “Anh Thanh Hành học cả ngôn ngữ của nước xa như thế, anh ấy quá thông minh và lợi hại.”
Lục Kha Thừa không kìm được tính tò mò, dò xét hỏi: “Thanh Hành rất thông minh, thằng bé không giống đứa trẻ bình thường nên các bạn không thích chơi với em ấy, Miên Miên thích chơi cùng thằng bé không?”
Miên Miên không nghĩ ngợi nhiều, nâng cao cằm: “Đương nhiên rồi ạ, Miên Miên cũng không phải bạn nhỏ bình thường! Miên Miên thích chơi cùng anh Thanh Hành.”
Lục Kha Thừa mỉm cười, đưa tay véo má Miên Miên: “Xem ra Miên Miên rất yêu… rất đánh giá cao Thanh Hành nhà anh đấy!”
Nếu Tần Mục Dã không nhìn anh chằm chằm, thiếu chút nữa anh bật ra hai từ yêu thích rồi.
Đúng như dự đoán, Tần Mục Dã khó chịu, siết chặt em gái trong ngực, xoa xoa nắn nắn: “Con bé mới bao nhiêu lớn, làm sao con bé hiểu được đánh giá cao với đánh giá thấp chứ, người ta cho con bé viên đường nên nó mới thấy vui thôi. Thừa tổng bớt nói hươu nói vượn, dạy hư em gái của tôi.”
Lục Kha Thừa lười tranh cãi với cậu, giang hai tay.
Tần Mục Dã mất hứng, không thể làm gì khác ngoài dạy dỗ lại đứa bé trong ngực, hai tay to ôm mặt em gái, giả vờ nghiêm túc nói: “Cái con bé ngốc này, không được tùy tiện nói thích đứa con trai khác, bây giờ em còn bé nên không hiểu, lớn lên sẽ hối hận đấy!”
Miên Miên nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ: “Anh hai mới ngốc, cái gì Miên Miên cũng hiểu!”
“Ơ.” Khóe môi Tần Mục Dã giật giật, “Thôi bỏ đi.”
Miên Miên tức giận bò khỏi ngực anh trai, đến chỗ Linh Linh và Đại Lỵ, nằm xuống.
Anh hai mới ngốc.
Cô bé hiểu thế nào là đánh giá cao, thế nào là yêu thích.
Cô bé là cô tiên nhỏ thông minh nhất cửu trọng thiên*.
*: Thượng Giới khởi nguyên chia thành nhiều tầng lớp có thanh khí nhẹ nhàng thuần khiết khác nhau, được gọi là Cửu Trùng Thiên, tức chín tầng lớp cõi Trời.
Cô bé không chỉ hiểu nghĩa của từ yêu thích, mà bé con còn biết mình thích anh Thanh Hành, cảm giác này không giống cảm giác bé có với Linh Linh hay anh Lục.
Bé cũng thích Linh Linh và anh Lục, nhưng đó là thích kiểu bạn bè tin tưởng gần gũi.
Khác với anh Thanh Hành.
Miên Miên biết, Lục Thanh Hành là người đặc biệt trong Lục gia.
Giống như bé đặc biệt ở Tần gia vậy.
Trong mơ hồ, cô bé cảm nhận được bé và anh Thanh Hành có điểm chung mà người khác không có.
Trong lúc Miên Miên vắt óc nghĩ xem ngày mai mua quà gì cho Lục Thanh Hành.
Phòng bên cạnh nổ tung.
Phó Sâm tức đến nỗi thở hổn hển: “Phó Trạch Ngôn, con đang làm cái gì vậy? Ngoài trời âm mười mấy hai mươi độ, con cắt mấy lỗ trên quần rồi chạy ra ngoài làm gì, muốn chân đông cứng hả?!”
Bé Phó tốt tính nhưng nghe ba mắng như vậy, cũng có chút khó chịu, giận dỗi nói: “Ba không hiểu gì cả, thế này mới gọi là thời trang!”
Phó Sâm hít một hơi sâu đến mức ngửa người ra sau, vặn tay con trai, kéo thằng bé vào phòng.
Trưởng thôn nhịn cười, khuyên giải ông: “Đừng đừng đừng, đạo diễn Phó đừng tức giận, trẻ con mà, do ham chơi thôi.”
Phó Sâm rất lo lắng khi thấy con trai mặc quần rách lỗ chỗ chạy ra ngoài.
Ông không nhịn được trách móc: “Chơi trong nhà cũng được mà, con có biết bên ngoài lạnh như nào không! Nhỡ đâu con nhiễm lạnh, về nhà mẹ con sẽ tha cho ba sao? Thằng nhóc thói này, hôm nay vừa khen con thông minh hiểu chuyện, sao giờ làm mấy chuyện ngốc thế không biết!”
Nghe tin Phó Trạch Ngôn suýt nữa bị đánh.
Các bạn nhỏ rối rít chạy tới ăn dưa.
Thao Thao sợ hãi: “Trạch Ngôn… tóc em sao thế?”
Nhóm Uông Phỉ, Lục Kha Thừa vừa nghe các bé thảo luận về thời trang.
Lục Kha Thừa cười không đứng thẳng được, còn phải xoa dịu Phó Sâm nên kéo ông rồi nói: “Bác bớt giận, bé Phó không ngốc đâu, em ấy muốn em gái cháu vui thôi, em cháu vừa nói thích con trai mặc giống Tần Mục Dã.”
Đôi mắt của Linh Linh phát sáng, quan sát cả người Phó Trạch Ngôn, thấy cậu bé dùng keo xịt tóc của ba vuốt tóc thành hình đầu máy bay… còn cắt mấy lỗ trên quần bò.
Cô bé ngượng ngùng, kích động kéo tay Miên Miên, nói nhỏ: “Miên Miên, em có thấy anh Trạch Ngôn đẹp không?”
Quả nhiên, Miên Miên làm biểu cảm ông già nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm, đồng tình nhìn chị em tốt, hoàn toàn mất niềm tin vào gu thẩm mỹ của chị gái người phàm này.
“À… Linh Linh thích là tốt rồi.”
Miên Miên mới ba tuổi rưỡi nhưng cô bé đã là một nghệ sĩ thành thục các chiêu trò của show giải trí, biết giữ những việc riêng tư trước ống kính.
Khuôn mặt bé con nghiêm nghị, không để lộ bất cứ thông tin ngoài lề nào: “Sắp qua năm mới rồi, Miên Miên muốn mua quà cho mẹ, cho các anh ạ.”
Trưởng thôn ngẩn người, tưởng mình suy nghĩ nhiều, cười nói: “Hóa ra Miên Miên muốn mang quà từ Hokkaido về cho gia đình, không sao, chiều mai chúng ta mới phải ra sân bay, buổi sáng mọi người tự do hoạt động xung quanh, sau khi ăn sáng, mọi người có thể đi dạo, mấy phố quanh đây có nhiều cửa hàng lắm.”
Miên Miên hài lòng, ngọt ngào nói: “Miên Miên biết rồi ạ, cảm ơn bác trưởng thôn.”
…
Trưởng thôn không thể thăm dò bí mật của Miên Miên.
Miên Miên thông minh lặng lẽ trở lại giường, dùng cả hai tay hai chân chèo lên, nói thầm bên tai Lục Linh: “Chị Linh Linh, bác trưởng thôn bảo ngày mai trước khi ra sân bay, chúng ta có thể dạo phố, em hứa với anh Thanh Hành sẽ mua quà năm mới cho anh ấy, nhưng em không biết anh ấy thích gì, chị có biết không?”
Lục Linh không ngạc nhiên về điều này. Trong suy nghĩ của trẻ con, việc tặng quà năm mới cho bạn bè là một chuyện rất bình thường.
Cô bé đã bị anh hai lợi dụng thành công cụ chuyển quà cho Miên Miên nhưng cô bé không nhận ra, thậm chí còn rất vui vì mình cũng được anh hai tặng găng tay.
Lục Linh nghiêm túc suy nghĩ đến mức sắp rụng tóc.
Cô bé lầm bầm: “Miên Miên hỏi cái gì khó thế, chị cũng không biết anh hai thích gì, chị cảm thấy anh ấy không thích cái gì cụ thể, không thích đồ cũ, không thích đồ mới, không thích phim hoạt hình, cũng không thích thể thao, anh ấy chỉ thích đọc sách, đúng là một người kỳ lạ.”
Miên Miên nghe thấy câu trả lời không ngoài dự đoán.
Anh Thanh Hành đúng là giống như vậy.
Mặc dù anh ấy và anh Tiêu Nhiên cùng học năm hai trung học cơ sở nhưng anh Tiêu Nhiên có sở thích rõ ràng, anh ấy thích chơi game nên cô bé đã mua bộ skin trong game làm quà cho anh ấy.
Tặng những thứ người nhận thích mới là tốt nhất.
Nhưng anh Thanh Hành không thích chơi game, chỉ thích đọc sách…
Từ khi Miên Miên hạ phàm chưa từng đọc sách nên hoàn toàn mù tịt.
Lục Kha Thừa dựa vào đầu giường, chưa buồn ngủ, vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của hai bánh bao nhỏ.
Anh nghe thấy hai bé nhắc đến đứa em thứ hai nhà mình.
Ở nhà, Lục Kha Thừa nghe mẹ nói chuyện, kể em trai lạnh nhạt không thích kết bạn lại rất có duyên với Miên Miên, thằng bé tình nguyện hi sinh thời gian nghiên cứu sách của mình để cùng phơi nắng ngoài vườn với em gái nhỏ ba tuổi rưỡi.
Mặc dù người bạn này còn nhỏ nhưng mối quan hệ giữa hai đứa trẻ rất dễ thương.
Bản chất của con người là thích hóng hớt.
Lục Kha Thừa không ngoại lệ.
Anh biết Miên Miên thích mình nên sẽ không để ý khi anh chen miệng vào.
Lục Kha Thừa dịu dàng nói: “Miên Miên muốn tặng quà cho em trai của anh à, vì sao thế?”
Lời nói của Lục Kha Thừa không mang theo ý trêu đùa trẻ con như những người khác.
Giọng của anh nhẹ nhàng, giống như đang trao đổi với bạn bè cùng trang lauws.
Miên Miên không từ chối, nói thẳng: “Bởi vì trước khi đi chơi, anh Thanh Hành đã tặng Miên Miên một đôi găng tay nên Miên Miên hứa mang quà về cho anh ấy.”
Em gái ngốc nhà anh còn bênh vực: “Đúng vậy, đúng vậy, anh hai cũng tặng em găng tay đấy, chính là đôi màu hồng ấy ạ.”
Lục Kha Thừa nhớ lại đôi găng tay em gái và Miên Miên đeo hai ngày trước, đúng là hai đôi giống nhau, chỉ khác màu, một sáng một tối.
Lúc ấy anh chỉ thấy găng tay trẻ em giống nhau, không nghĩ gì nhiều.
Hóa ra là do Thanh Hàng tặng.
Lục Kha Thừa thấy rất thú vị.
Anh không cười bánh bao nhỏ Miên Miên.
Mà anh cười đứa em trai như ông cụ non nhà mình…
Mặc dù Thanh Hành mới mười tuổi nhưng thằng bé rất trưởng thành, từ nhỏ đã thông minh kiệt xuất, theo lời phàn nàn của mẹ, Thanh Hành như kiểu biết chữ từ khi mới sinh ra vậy.
Anh cảm thấy khúc gỗ này của nhà mình sắp nở hoa rồi…
Anh cố nhịn cười, giữ bình tĩnh, nói: “Hóa ra là vậy, thế Miên Miên chưa nghĩ ra món quà tặng thằng bé sao?”
Miên Miên gật đầu.
Lục Linh cũng tỏ vẻ đau đầu: “Hay là mua cho anh ấy một quyển sách, anh hai chỉ thích đọc sách, tặng anh ấy sách là đúng rồi.”
Miên Miên biết tặng quà theo sở thích mới tốt, nhưng với một đứa trẻ mầm non, việc chọn sách quá khó khăn.
Cô bé chóng mặt: “Nhưng… làm sao em biết được anh Thanh Hành thích sách gì ạ?”
Ngay cả khi biết nhiều chữ Hán, Miên Miên cũng không biết được.
Lục Linh còn đang mù chữ càng không mông lung, cô bé lắc lắc cánh tay Lục Kha Thừa: “Anh, anh biết anh hai thích xem sách gì không?”
Lục Kha Thừa nhớ đến phòng sách chuẩn bị riêng cho em trai… Bên trong có mấy giá sách xoay, chật kín, cao vài mét.
Tự nhiên anh thấy mình sắp hói: “Thật ra anh cũng không rõ, hình như mẹ có nhắc, dạo này Thanh Hành đang học tiếng Bồ Đào Nha thì phải.”
Lục Linh gật đầu liên tục: “Đúng đúng, em cũng nghe mẹ với ba nói! Mẹ với ba than phiền anh hai không chịu ra cửa chơi, nghỉ đông cũng trốn trong phòng học tiếng Bồ Đào Nha gì đó, anh ấy mới mười tuổi mà học nhiều thứ kỳ quái như vậy làm gì không biết nữa.”
Lục Linh là một diễn viên nhí chuyên nghiệp, bắt chước cách phàn nàn của bà Nguyễn giống y như đúc.
Miên Miên sợ ngây người: “Tiếng Bồ Đào ấy ạ? Chẳng lẽ bồ đào cũng biết nói chuyện, bồ đào thành tinh ạ?”
Lục Kha Thừa bị cô bé chọc cười, bật cười giải thích: “Không phải tiếng bồ đào, mà là tiếng Bồ Đào Nha, Bồ Đào Nha là một nước, giống như tiếng Anh với tiếng Trung của mình ấy, đều là ngôn ngữ của các nước khác nhau.”
Ban đầu cô bé đã sốc khi thấy chữ quốc ngữ, giờ đến đảo Lý, đảo Hokkaido toàn nghe ngôn ngữ kỳ lạ.
Cô bé nghĩ thế là đủ rồi… ai ngờ còn có cả tiếng Bồ Đào Nha!
Chữ viết của người phàm phức tạp quá.
Lục Kha Thừa nhìn đứa nhỏ bối rối, tò mò, cho rằng mình nên giải đáp cho bé một chút.
Anh đứng dậy, lấy giấy, bút, vẽ một bản đồ thế giới đơn giản lên giấy.
Sau đó khoanh tròn nước Bồ Đào Nha, ngón tay chỉ cho Miên Miên: “Đây, đây là Bồ Đào Nha, cách rất xa nước mình.”
Bé con giật mình.
Hóa ra… thế giới lớn như vậy sao?
Đột nhiên cô bé nhận ra không ai trên giới thần tiên biết chữ, chứ sao không ai dạy cô bé những thứ này?
Lục Kha Thừa vốn là người kiên nhẫn, bản thân từng là học bá, thấy Miên Miên ham học, anh tiếp tục dạy thêm các phần khác của bản đồ, chỉ cho bé vị trí của đảo Hokkaido và Yến Kinh.
Thao Thao và Đại Lỵ cũng đến nghe giảng.
Lục Kha Thừa đẹp trai dịu dàng, các bạn nhỏ rất thích chơi với anh.
Hoàng Uy Châu và các ba đã quen với việc này, trẻ con thường hay thích chơi với anh trai.
Tần Mục Dã hơi mệt nhưng mấy đứa trẻ cứ ríu ra ríu rít bên tai nên cậu không ngủ được.
Cậu ngồi dậy, quay ra nhìn, phát hiện Lục Kha Thừa đang dạy em gái bản đồ thế giới!
Tần Mục Dã kéo em gái vào ngực: “Con bé mới ba tuổi rưỡi, bằng tốt nghiệp mẫu giáo còn chưa lấy được, anh dạy bọn nó cái này làm gì?”
Miên Miên bất ngờ tiếp thu kiến thức mới.
Đứa nhỏ lẩm bẩm: “Anh Thanh Hành học cả ngôn ngữ của nước xa như thế, anh ấy quá thông minh và lợi hại.”
Lục Kha Thừa không kìm được tính tò mò, dò xét hỏi: “Thanh Hành rất thông minh, thằng bé không giống đứa trẻ bình thường nên các bạn không thích chơi với em ấy, Miên Miên thích chơi cùng thằng bé không?”
Miên Miên không nghĩ ngợi nhiều, nâng cao cằm: “Đương nhiên rồi ạ, Miên Miên cũng không phải bạn nhỏ bình thường! Miên Miên thích chơi cùng anh Thanh Hành.”
Lục Kha Thừa mỉm cười, đưa tay véo má Miên Miên: “Xem ra Miên Miên rất yêu… rất đánh giá cao Thanh Hành nhà anh đấy!”
Nếu Tần Mục Dã không nhìn anh chằm chằm, thiếu chút nữa anh bật ra hai từ yêu thích rồi.
Đúng như dự đoán, Tần Mục Dã khó chịu, siết chặt em gái trong ngực, xoa xoa nắn nắn: “Con bé mới bao nhiêu lớn, làm sao con bé hiểu được đánh giá cao với đánh giá thấp chứ, người ta cho con bé viên đường nên nó mới thấy vui thôi. Thừa tổng bớt nói hươu nói vượn, dạy hư em gái của tôi.”
Lục Kha Thừa lười tranh cãi với cậu, giang hai tay.
Tần Mục Dã mất hứng, không thể làm gì khác ngoài dạy dỗ lại đứa bé trong ngực, hai tay to ôm mặt em gái, giả vờ nghiêm túc nói: “Cái con bé ngốc này, không được tùy tiện nói thích đứa con trai khác, bây giờ em còn bé nên không hiểu, lớn lên sẽ hối hận đấy!”
Miên Miên nhìn cậu với ánh mắt khinh bỉ: “Anh hai mới ngốc, cái gì Miên Miên cũng hiểu!”
“Ơ.” Khóe môi Tần Mục Dã giật giật, “Thôi bỏ đi.”
Miên Miên tức giận bò khỏi ngực anh trai, đến chỗ Linh Linh và Đại Lỵ, nằm xuống.
Anh hai mới ngốc.
Cô bé hiểu thế nào là đánh giá cao, thế nào là yêu thích.
Cô bé là cô tiên nhỏ thông minh nhất cửu trọng thiên*.
*: Thượng Giới khởi nguyên chia thành nhiều tầng lớp có thanh khí nhẹ nhàng thuần khiết khác nhau, được gọi là Cửu Trùng Thiên, tức chín tầng lớp cõi Trời.
Cô bé không chỉ hiểu nghĩa của từ yêu thích, mà bé con còn biết mình thích anh Thanh Hành, cảm giác này không giống cảm giác bé có với Linh Linh hay anh Lục.
Bé cũng thích Linh Linh và anh Lục, nhưng đó là thích kiểu bạn bè tin tưởng gần gũi.
Khác với anh Thanh Hành.
Miên Miên biết, Lục Thanh Hành là người đặc biệt trong Lục gia.
Giống như bé đặc biệt ở Tần gia vậy.
Trong mơ hồ, cô bé cảm nhận được bé và anh Thanh Hành có điểm chung mà người khác không có.
Trong lúc Miên Miên vắt óc nghĩ xem ngày mai mua quà gì cho Lục Thanh Hành.
Phòng bên cạnh nổ tung.
Phó Sâm tức đến nỗi thở hổn hển: “Phó Trạch Ngôn, con đang làm cái gì vậy? Ngoài trời âm mười mấy hai mươi độ, con cắt mấy lỗ trên quần rồi chạy ra ngoài làm gì, muốn chân đông cứng hả?!”
Bé Phó tốt tính nhưng nghe ba mắng như vậy, cũng có chút khó chịu, giận dỗi nói: “Ba không hiểu gì cả, thế này mới gọi là thời trang!”
Phó Sâm hít một hơi sâu đến mức ngửa người ra sau, vặn tay con trai, kéo thằng bé vào phòng.
Trưởng thôn nhịn cười, khuyên giải ông: “Đừng đừng đừng, đạo diễn Phó đừng tức giận, trẻ con mà, do ham chơi thôi.”
Phó Sâm rất lo lắng khi thấy con trai mặc quần rách lỗ chỗ chạy ra ngoài.
Ông không nhịn được trách móc: “Chơi trong nhà cũng được mà, con có biết bên ngoài lạnh như nào không! Nhỡ đâu con nhiễm lạnh, về nhà mẹ con sẽ tha cho ba sao? Thằng nhóc thói này, hôm nay vừa khen con thông minh hiểu chuyện, sao giờ làm mấy chuyện ngốc thế không biết!”
Nghe tin Phó Trạch Ngôn suýt nữa bị đánh.
Các bạn nhỏ rối rít chạy tới ăn dưa.
Thao Thao sợ hãi: “Trạch Ngôn… tóc em sao thế?”
Nhóm Uông Phỉ, Lục Kha Thừa vừa nghe các bé thảo luận về thời trang.
Lục Kha Thừa cười không đứng thẳng được, còn phải xoa dịu Phó Sâm nên kéo ông rồi nói: “Bác bớt giận, bé Phó không ngốc đâu, em ấy muốn em gái cháu vui thôi, em cháu vừa nói thích con trai mặc giống Tần Mục Dã.”
Đôi mắt của Linh Linh phát sáng, quan sát cả người Phó Trạch Ngôn, thấy cậu bé dùng keo xịt tóc của ba vuốt tóc thành hình đầu máy bay… còn cắt mấy lỗ trên quần bò.
Cô bé ngượng ngùng, kích động kéo tay Miên Miên, nói nhỏ: “Miên Miên, em có thấy anh Trạch Ngôn đẹp không?”
Quả nhiên, Miên Miên làm biểu cảm ông già nhìn điện thoại trên tàu điện ngầm, đồng tình nhìn chị em tốt, hoàn toàn mất niềm tin vào gu thẩm mỹ của chị gái người phàm này.
“À… Linh Linh thích là tốt rồi.”
Tác giả :
Vạn Lị Tháp