Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
Chương 54 Một phú bà avatar Peppa Pig đang theo đuổi Nhiên Thần!
Edit: Thư
Lục Kha Thừa bật cười.
Nhiều lúc anh thực sự khâm phục Tần Mục Dã có thể nói thẳng những lời ghen tỵ như vậy ra miệng.
Trong lòng Phó Sâm hâm mộ Tần Sùng Lễ có đủ cả nếp cả tẻ.
Vì vòng xã giao không liên quan đến nhau nên trong ấn tượng của ông, Tần Sùng Lễ như một ông trùm giàu có xa vời.
Không ngờ nhờ một chương trình giải trí nho nhỏ, ông được thấy vị tỷ phú họ Tần này bận bịu bất chấp khói dầu trong nhà bếp cũ kỹ và thưởng thức món ăn do chính ông ấy làm.
Ông Tần… không mang dáng vẻ cao cao tại thượng không thể chạm tới như giới truyền thông đưa tin, ông ấy cũng chỉ là một người ba người ám mùi thức ăn bình thường mà thôi.
Trải qua cả ngày ở chung, Phó Sâm rất thưởng thức Tần Mục Dã, cười nói: “Ông Tần có bé Miên Miên trắng trẻo đáng yêu nhưng con trai ông cũng rất xuất sắc, ông gắp cho cậu ấy miếng cá đi! Ha ha ha đừng để con trai phải ghen tỵ thế chứ.”
Tần Sùng Lễ không quen đối mặt với nhiều máy quay như vậy, thậm chí ông còn cảm thấy kì kì khi ngồi ăn trước máy quay.
Nhưng do mọi người trên bàn đều há miệng to và cơm, ông bị nhiễm bầu không khí nên dần thả lỏng, cố gắng xem nhẹ sự xuất hiện của máy quay, coi bữa cơm như tiệc liên hoan bạn bè.
Tần Sùng Lễ gắp một miếng đuôi cá thả vào bát Tần Mục Dã, nói với giọng ghét bỏ: “Ăn nhanh đi, nhiều món thế này cũng không lấp đầy được miệng của con, hai mươi tuổi đầu còn đi giành với em gái ba tuổi rưỡi, truyền ra ngoài để fan cười cho.”
Tần Mục Dã bĩu môi, nhìn miếng cá trong bát, gắp đưa lên miệng.
Chậc chậc.
Ngon thế nhỉ.
Tuy đuôi cá không thể sánh bằng đầu cá nhưng ba làm món cá quế này chua chua ngọt ngọt, ăn quá ngon.
Cậu cảm thấy mình có thể ăn thêm bát cơm nữa!
…
Tần Mục Dã quay cuồng cả ngày, chịu gió chịu lạnh, lại thêm lửa tạt, đầu óc đình chỉ hoạt động, chỉ tồn tại duy nhất suy nghĩ ăn cơm.
Cậu hoàn toàn bỏ qua mục đích chính tham gia chương trình là để ba và em gái có cơ hội ở chung nhiều hơn…
Miên Miên thì khác, cô bé giữ yên lặng, tâm tư vẫn luôn tinh tế.
Bé được Tần Sùng Lễ bế lên đùi, có chút sững sờ.
Ngay sau đó, bé con nghe được câu “em gái ba tuổi rưỡi” trầm ấm của Tần Sùng Lễ.
Tuy lời này để chỉnh để anh hai.
Nhưng… nó đang chứng minh ba đã bắt đầu chấp nhận cô bé rồi phải không?
Tần Sùng Lễ không phải loại người qua loa, ông tỉ mỉ cẩn thận nhìn thức ăn trong bát bé con, biết bé ăn bao nhiêu, tránh gắp đồ thành đống.
Ông đợi bé ăn một phần mới giúp đỡ gắp thêm để vào bên cạnh.
Miên Miên ngoan ngoãn ăn cơm và quan sát mọi hành động của ba.
Ông không kiểm soát bé bóc tôm, gặm gà.
Đến lúc bé ăn cá, Tần Sùng Lễ thấp giọng căn dặn: “Cẩn thận không xương, phải nhai kỹ nuốt chậm.”
Anh Hoài Dữ cũng nói thể với bé.
Miên Miên cảm thấy ba hư thực sự rất giống anh Hoài Dữ.
Chẳng qua… lúc anh Hoài Dữ dặn bé, mắt anh tràn đầy lo lắng và yêu thương.
Miên Miên biết anh Hoài Dữ rất thương cô bé.
Nhưng ba hư thì sao?
Ba hư từng nói, ba không tin con gái ba có thể sống lại, nhưng vì mẹ và các anh, ba tạm thời đồng ý cho bé ở lại với mọi người.
Chỉ là cô bé mãi mãi không thể thay thế vị trí của con gái trong lòng ông.
Lần này, ba đồng ý tham gia show giải trí.
Cũng là vì mẹ.
Trong tiềm thức, Miên Miên biết, ba hư làm vậy vì muốn người xem chương trình tin tưởng tình cảm giữa ba và mẹ vẫn tốt, họ là gia đình hạnh phúc, để cho những người ghen tỵ cười nhạo mẹ phải im lặng.
Vì mẹ nên ba mới đối xử tốt với cô bé trước ống kính.
Nhưng…
Miên Miên ngồi trên đùi ba, trong lòng không giấu được niềm khao khát.
Có lẽ, ba hư thật sự không ghét cô bé đến thế?
Sau khi Tần Sùng Lễ gắp thêm đồ ăn vào bát cô bé, Miên Miên nhỏ giọng hỏi: “Con no rồi, không ăn được nữa ạ.”
Tần Sùng Lễ không bắt ép, “ừ” một tiếng, múc một bát nhỏ chè đậu đỏ cho bé tráng miệng sau bữa ăn.
Miên Miên đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo.
Cô bé nâng cằm, dí sát bên tai Tần Sùng Lễ, hỏi nhỏ chỉ mình ông nghe được: “Tại sao chú hư lại đối xử tốt với Miên Miên như vậy? Bởi vì mẹ sẽ xem chương trình, chú không muốn mẹ lo lắng… hay chú thích Miên Miên một chút xíu rồi?”
Đã từ lâu Tần Sùng Lễ không gần gũi với trẻ con.
Sau khi con gái ra đời, tình trạng của ông không khác gì Tần Mục Dã, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Tần Mục Dã chán ghét trẻ con, buồn bực khi thấy bọn trẻ hoạt bát vui đùa.
Còn Tần Sùng Lễ sợ hãi tất cả bé gái trạc tuổi con gái mình.
Ông không muốn cho bản thân hy vọng xa vời, càng không muốn ảo tưởng, chỉ có thể chôn sâu phủ bụi yêu thương và đau khổ ở nơi tận cùng ký ức, không dám tùy tiện gợi lên.
Giọng nói ngọt ngào, mềm mại, nho nhỏ rót vào trong tai, làm ông ngứa ngáy.
Đứa bé này rất thông minh.
Thông minh như một yêu tinh nhỏ.
Bé nói xong, lặng lẽ ra xa, hai mắt to nhìn chằm chằm ông, giống như muốn quan sát mọi phản ứng.
Mặt Tần Sùng Lễ nóng bừng, cô bé nhìn ông trước mặt nhiều người như vậy.
Trái tim vừa đau vừa nóng, tâm trạng rối bời.
Mọi người đều bận rộn ăn cơm nên không để ý đến cuộc đối thoại nhỏ giữa ông và Miên Miên.
Tần Mục Dã ăn xong, đang xoa bụng uống chè, đột nhiên thấy sắc mặt của Tần Sùng Lễ.
Mặt cậu thay đổi, ngạc nhiên hỏi: “Ba, sao mặt ba đỏ thế?”
Tần Sùng Lễ mất kiên nhẫn liếc qua cậu, cố hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Bé con biết chắc mình sẽ không nhận được câu trả lời rõ ràng.
Ba hư da mặt mỏng, dù lí do là vì mẹ, hay là vì thật sự thích cô bé, ba cũng sẽ không thừa nhận ra miệng.
Nhưng Miên Miên vẫn rất vui.
Ngồi trong lòng ba ăn cơm càng vui hơn nữa.
Cô bé khúc khích cười trộm, cúi đầu không để ai phát hiện.
Phó Sâm nhìn qua gương mặt của Tần Sùng Lễ, phát hiện có hơi đỏ, thậm chí cả tai cũng đỏ?
Phó Sâm quan tâm hỏi: “Chúng ta có uống rượu đâu nhỉ? Lò sưởi nóng quá à, chắc hệ thống sưởi sàn để nhiệt hơi cao, anh có muốn ra ngoài hít thở không khí một chút không?”
Lời nói này rất hợp ý Tần Sùng Lễ, ông đặt Miên Miên xuống, đứng dậy, ậm ờ nói: “Có lẽ do hơi nóng, tôi ra ngoài một chút.”
Khán giả xem trực tiếp không chú ý đến chi tiết nhỏ này.
Mọi người đang thèm chảy nước miếng những món ăn tỷ phú Tần tự tay làm, nhìn đã thấy ngon rồi.
[Món cá quế này nhìn ngon thật! Không hổ danh là người đàn ông giàu nhất nước, trong hoàn cảnh tồi tàn như thế mà vẫn làm được nhiều món xuất sắc, làm tôi thèm ăn khuya quá!]
[Huhu, tôi cảm động chết mất, ba ba yêu con gái quá, gắp cho bé Miên Miên miếng cá mềm ngon nhất, hâm mộ thật sự.]
[Tôi cũng thế, từ nhỏ ba của tôi chỉ thiên vị chị gái, lúc nào cũng gắp miếng cá ấy cho chị gái, tôi hiểu sao Tần đỉnh lưu ghen tỵ rồi, vì tôi cũng từng ghen tỵ mà!]
[Còn tôi hâm mộ Lê Tương, làm một người ba tốt chắc chắn là một người chồng tốt, mấy bọn thủy quân bẩn bôi nhọ vợ chồng họ trước đây nên giải tán hết đi, Lê Tương có người chồng yêu thương như thế nhất định sẽ rất hạnh phúc.]
*****
Tần Tiêu Nhiên kết thúc một ngày huấn luyện, các thành viên khác trong đội gọi đồ ăn bên ngoài, vừa ăn vừa xem trực tiếp show
Từ lần trước, sau khi phát hiện ngay cả Nhiên thần cũng cúi đầu trước nhan sắc của bé Miên Miên, rất nhiều thành viên trong câu lạc bộ xem chương trình này.
Xem qua thấy rất hay, không ngờ một chương trình giải trí đưa trẻ con đi du lịch lại có phần nhìn bùng nổ như vậy! Nhóm bé con ai cũng đáng yêu!
Mọi người vừa ăn, vừa xem sóng trực tiếp, thỉnh thoảng còn đăng bình luận cổ vũ cho các bé.
Tần Tiêu Nhiên giữ vẻ mặt bình thản, tựa như cảm xúc không thay đổi, nhưng thật ra cũng đang lặng lẽ nhìn chằm chằm màn hình, thậm chí còn suýt bật cười khi thấy màn đốt tóc của anh hai.
Cũng may cậu nhịn được đúng lúc, không đánh đổ hình tượng của cậu trong câu lạc bộ.
Đồng đội bên cạnh đột nhiên gọi cậu: “Nhiên thần, có người muốn đánh xếp hạng với mày, chỉ cho vui thôi, chiến không?”
Tần Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt của đồng đội, suy đoán: “Là nữ à?”
Cậu bạn kia cười hì hì: “Chuẩn luôn, có cô em trong nhà muốn nhờ độ hot của đại thần, mày có thể lấy tên cho anh em tí mặt mũi được không.”
Mấy hôm nay Tần Tiêu Nhiên huấn luyện chiến đấu nên không đăng nhập nick chính.
Chơi mấy ván cọ nhiệt là chuyện nhỏ, bình thường cậu sẽ không từ chối đồng đội trong câu lạc bộ.
Tần Tiêu Nhiên vừa xem trực tiếp, vừa tiện tay đăng nhập tài khoản cá nhân.
Màn hình điện thoại đột nhiên hiện ra tin tức tặng quà mà cậu giật mình–
[Chúc mừng bạn, bạn của bạn “Anh trai tôi là đế vương đi rừng” đã tặng bạn 308 skin!]
Màn hình thông báo quá lớn, mấy cái skin lấp lánh hào nhoáng, sàng mù mắt.
Các đồng đội bên cạnh không kịp chuẩn bị đã đập vào mắt.
Mọi người lập tức kinh ngạc: “ĐCM??? Full skin!!! Phú bà à? Nhiên thần, mày được phú bà theo đuổi rồi!!!”
“Không phải không phải, từ trước đến nay có thấy Nhiên thần mang theo em gái nào chơi game đâu, chẳng lẽ là bạn gái?!”
“Xin mời bạn nhanh chóng khai báo sự thật, nếu không thì không anh em gì nữa! Rốt cuộc phú bà ở đâu đây!!”
Tần Tiêu Nhiên nhìn tài khoản bạn bè để tên “Anh tôi là quốc vương đi rừng” và avatar heo Peppa Pig màu hồng.
Cậu lâm vào trầm tư.
Lục Kha Thừa bật cười.
Nhiều lúc anh thực sự khâm phục Tần Mục Dã có thể nói thẳng những lời ghen tỵ như vậy ra miệng.
Trong lòng Phó Sâm hâm mộ Tần Sùng Lễ có đủ cả nếp cả tẻ.
Vì vòng xã giao không liên quan đến nhau nên trong ấn tượng của ông, Tần Sùng Lễ như một ông trùm giàu có xa vời.
Không ngờ nhờ một chương trình giải trí nho nhỏ, ông được thấy vị tỷ phú họ Tần này bận bịu bất chấp khói dầu trong nhà bếp cũ kỹ và thưởng thức món ăn do chính ông ấy làm.
Ông Tần… không mang dáng vẻ cao cao tại thượng không thể chạm tới như giới truyền thông đưa tin, ông ấy cũng chỉ là một người ba người ám mùi thức ăn bình thường mà thôi.
Trải qua cả ngày ở chung, Phó Sâm rất thưởng thức Tần Mục Dã, cười nói: “Ông Tần có bé Miên Miên trắng trẻo đáng yêu nhưng con trai ông cũng rất xuất sắc, ông gắp cho cậu ấy miếng cá đi! Ha ha ha đừng để con trai phải ghen tỵ thế chứ.”
Tần Sùng Lễ không quen đối mặt với nhiều máy quay như vậy, thậm chí ông còn cảm thấy kì kì khi ngồi ăn trước máy quay.
Nhưng do mọi người trên bàn đều há miệng to và cơm, ông bị nhiễm bầu không khí nên dần thả lỏng, cố gắng xem nhẹ sự xuất hiện của máy quay, coi bữa cơm như tiệc liên hoan bạn bè.
Tần Sùng Lễ gắp một miếng đuôi cá thả vào bát Tần Mục Dã, nói với giọng ghét bỏ: “Ăn nhanh đi, nhiều món thế này cũng không lấp đầy được miệng của con, hai mươi tuổi đầu còn đi giành với em gái ba tuổi rưỡi, truyền ra ngoài để fan cười cho.”
Tần Mục Dã bĩu môi, nhìn miếng cá trong bát, gắp đưa lên miệng.
Chậc chậc.
Ngon thế nhỉ.
Tuy đuôi cá không thể sánh bằng đầu cá nhưng ba làm món cá quế này chua chua ngọt ngọt, ăn quá ngon.
Cậu cảm thấy mình có thể ăn thêm bát cơm nữa!
…
Tần Mục Dã quay cuồng cả ngày, chịu gió chịu lạnh, lại thêm lửa tạt, đầu óc đình chỉ hoạt động, chỉ tồn tại duy nhất suy nghĩ ăn cơm.
Cậu hoàn toàn bỏ qua mục đích chính tham gia chương trình là để ba và em gái có cơ hội ở chung nhiều hơn…
Miên Miên thì khác, cô bé giữ yên lặng, tâm tư vẫn luôn tinh tế.
Bé được Tần Sùng Lễ bế lên đùi, có chút sững sờ.
Ngay sau đó, bé con nghe được câu “em gái ba tuổi rưỡi” trầm ấm của Tần Sùng Lễ.
Tuy lời này để chỉnh để anh hai.
Nhưng… nó đang chứng minh ba đã bắt đầu chấp nhận cô bé rồi phải không?
Tần Sùng Lễ không phải loại người qua loa, ông tỉ mỉ cẩn thận nhìn thức ăn trong bát bé con, biết bé ăn bao nhiêu, tránh gắp đồ thành đống.
Ông đợi bé ăn một phần mới giúp đỡ gắp thêm để vào bên cạnh.
Miên Miên ngoan ngoãn ăn cơm và quan sát mọi hành động của ba.
Ông không kiểm soát bé bóc tôm, gặm gà.
Đến lúc bé ăn cá, Tần Sùng Lễ thấp giọng căn dặn: “Cẩn thận không xương, phải nhai kỹ nuốt chậm.”
Anh Hoài Dữ cũng nói thể với bé.
Miên Miên cảm thấy ba hư thực sự rất giống anh Hoài Dữ.
Chẳng qua… lúc anh Hoài Dữ dặn bé, mắt anh tràn đầy lo lắng và yêu thương.
Miên Miên biết anh Hoài Dữ rất thương cô bé.
Nhưng ba hư thì sao?
Ba hư từng nói, ba không tin con gái ba có thể sống lại, nhưng vì mẹ và các anh, ba tạm thời đồng ý cho bé ở lại với mọi người.
Chỉ là cô bé mãi mãi không thể thay thế vị trí của con gái trong lòng ông.
Lần này, ba đồng ý tham gia show giải trí.
Cũng là vì mẹ.
Trong tiềm thức, Miên Miên biết, ba hư làm vậy vì muốn người xem chương trình tin tưởng tình cảm giữa ba và mẹ vẫn tốt, họ là gia đình hạnh phúc, để cho những người ghen tỵ cười nhạo mẹ phải im lặng.
Vì mẹ nên ba mới đối xử tốt với cô bé trước ống kính.
Nhưng…
Miên Miên ngồi trên đùi ba, trong lòng không giấu được niềm khao khát.
Có lẽ, ba hư thật sự không ghét cô bé đến thế?
Sau khi Tần Sùng Lễ gắp thêm đồ ăn vào bát cô bé, Miên Miên nhỏ giọng hỏi: “Con no rồi, không ăn được nữa ạ.”
Tần Sùng Lễ không bắt ép, “ừ” một tiếng, múc một bát nhỏ chè đậu đỏ cho bé tráng miệng sau bữa ăn.
Miên Miên đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo.
Cô bé nâng cằm, dí sát bên tai Tần Sùng Lễ, hỏi nhỏ chỉ mình ông nghe được: “Tại sao chú hư lại đối xử tốt với Miên Miên như vậy? Bởi vì mẹ sẽ xem chương trình, chú không muốn mẹ lo lắng… hay chú thích Miên Miên một chút xíu rồi?”
Đã từ lâu Tần Sùng Lễ không gần gũi với trẻ con.
Sau khi con gái ra đời, tình trạng của ông không khác gì Tần Mục Dã, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Tần Mục Dã chán ghét trẻ con, buồn bực khi thấy bọn trẻ hoạt bát vui đùa.
Còn Tần Sùng Lễ sợ hãi tất cả bé gái trạc tuổi con gái mình.
Ông không muốn cho bản thân hy vọng xa vời, càng không muốn ảo tưởng, chỉ có thể chôn sâu phủ bụi yêu thương và đau khổ ở nơi tận cùng ký ức, không dám tùy tiện gợi lên.
Giọng nói ngọt ngào, mềm mại, nho nhỏ rót vào trong tai, làm ông ngứa ngáy.
Đứa bé này rất thông minh.
Thông minh như một yêu tinh nhỏ.
Bé nói xong, lặng lẽ ra xa, hai mắt to nhìn chằm chằm ông, giống như muốn quan sát mọi phản ứng.
Mặt Tần Sùng Lễ nóng bừng, cô bé nhìn ông trước mặt nhiều người như vậy.
Trái tim vừa đau vừa nóng, tâm trạng rối bời.
Mọi người đều bận rộn ăn cơm nên không để ý đến cuộc đối thoại nhỏ giữa ông và Miên Miên.
Tần Mục Dã ăn xong, đang xoa bụng uống chè, đột nhiên thấy sắc mặt của Tần Sùng Lễ.
Mặt cậu thay đổi, ngạc nhiên hỏi: “Ba, sao mặt ba đỏ thế?”
Tần Sùng Lễ mất kiên nhẫn liếc qua cậu, cố hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Bé con biết chắc mình sẽ không nhận được câu trả lời rõ ràng.
Ba hư da mặt mỏng, dù lí do là vì mẹ, hay là vì thật sự thích cô bé, ba cũng sẽ không thừa nhận ra miệng.
Nhưng Miên Miên vẫn rất vui.
Ngồi trong lòng ba ăn cơm càng vui hơn nữa.
Cô bé khúc khích cười trộm, cúi đầu không để ai phát hiện.
Phó Sâm nhìn qua gương mặt của Tần Sùng Lễ, phát hiện có hơi đỏ, thậm chí cả tai cũng đỏ?
Phó Sâm quan tâm hỏi: “Chúng ta có uống rượu đâu nhỉ? Lò sưởi nóng quá à, chắc hệ thống sưởi sàn để nhiệt hơi cao, anh có muốn ra ngoài hít thở không khí một chút không?”
Lời nói này rất hợp ý Tần Sùng Lễ, ông đặt Miên Miên xuống, đứng dậy, ậm ờ nói: “Có lẽ do hơi nóng, tôi ra ngoài một chút.”
Khán giả xem trực tiếp không chú ý đến chi tiết nhỏ này.
Mọi người đang thèm chảy nước miếng những món ăn tỷ phú Tần tự tay làm, nhìn đã thấy ngon rồi.
[Món cá quế này nhìn ngon thật! Không hổ danh là người đàn ông giàu nhất nước, trong hoàn cảnh tồi tàn như thế mà vẫn làm được nhiều món xuất sắc, làm tôi thèm ăn khuya quá!]
[Huhu, tôi cảm động chết mất, ba ba yêu con gái quá, gắp cho bé Miên Miên miếng cá mềm ngon nhất, hâm mộ thật sự.]
[Tôi cũng thế, từ nhỏ ba của tôi chỉ thiên vị chị gái, lúc nào cũng gắp miếng cá ấy cho chị gái, tôi hiểu sao Tần đỉnh lưu ghen tỵ rồi, vì tôi cũng từng ghen tỵ mà!]
[Còn tôi hâm mộ Lê Tương, làm một người ba tốt chắc chắn là một người chồng tốt, mấy bọn thủy quân bẩn bôi nhọ vợ chồng họ trước đây nên giải tán hết đi, Lê Tương có người chồng yêu thương như thế nhất định sẽ rất hạnh phúc.]
*****
Tần Tiêu Nhiên kết thúc một ngày huấn luyện, các thành viên khác trong đội gọi đồ ăn bên ngoài, vừa ăn vừa xem trực tiếp show
Từ lần trước, sau khi phát hiện ngay cả Nhiên thần cũng cúi đầu trước nhan sắc của bé Miên Miên, rất nhiều thành viên trong câu lạc bộ xem chương trình này.
Xem qua thấy rất hay, không ngờ một chương trình giải trí đưa trẻ con đi du lịch lại có phần nhìn bùng nổ như vậy! Nhóm bé con ai cũng đáng yêu!
Mọi người vừa ăn, vừa xem sóng trực tiếp, thỉnh thoảng còn đăng bình luận cổ vũ cho các bé.
Tần Tiêu Nhiên giữ vẻ mặt bình thản, tựa như cảm xúc không thay đổi, nhưng thật ra cũng đang lặng lẽ nhìn chằm chằm màn hình, thậm chí còn suýt bật cười khi thấy màn đốt tóc của anh hai.
Cũng may cậu nhịn được đúng lúc, không đánh đổ hình tượng của cậu trong câu lạc bộ.
Đồng đội bên cạnh đột nhiên gọi cậu: “Nhiên thần, có người muốn đánh xếp hạng với mày, chỉ cho vui thôi, chiến không?”
Tần Tiêu Nhiên nhìn vẻ mặt của đồng đội, suy đoán: “Là nữ à?”
Cậu bạn kia cười hì hì: “Chuẩn luôn, có cô em trong nhà muốn nhờ độ hot của đại thần, mày có thể lấy tên cho anh em tí mặt mũi được không.”
Mấy hôm nay Tần Tiêu Nhiên huấn luyện chiến đấu nên không đăng nhập nick chính.
Chơi mấy ván cọ nhiệt là chuyện nhỏ, bình thường cậu sẽ không từ chối đồng đội trong câu lạc bộ.
Tần Tiêu Nhiên vừa xem trực tiếp, vừa tiện tay đăng nhập tài khoản cá nhân.
Màn hình điện thoại đột nhiên hiện ra tin tức tặng quà mà cậu giật mình–
[Chúc mừng bạn, bạn của bạn “Anh trai tôi là đế vương đi rừng” đã tặng bạn 308 skin!]
Màn hình thông báo quá lớn, mấy cái skin lấp lánh hào nhoáng, sàng mù mắt.
Các đồng đội bên cạnh không kịp chuẩn bị đã đập vào mắt.
Mọi người lập tức kinh ngạc: “ĐCM??? Full skin!!! Phú bà à? Nhiên thần, mày được phú bà theo đuổi rồi!!!”
“Không phải không phải, từ trước đến nay có thấy Nhiên thần mang theo em gái nào chơi game đâu, chẳng lẽ là bạn gái?!”
“Xin mời bạn nhanh chóng khai báo sự thật, nếu không thì không anh em gì nữa! Rốt cuộc phú bà ở đâu đây!!”
Tần Tiêu Nhiên nhìn tài khoản bạn bè để tên “Anh tôi là quốc vương đi rừng” và avatar heo Peppa Pig màu hồng.
Cậu lâm vào trầm tư.
Tác giả :
Vạn Lị Tháp