Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
Chương 51 Miên tổng bá đạo và cô vợ nhỏ lai Tây
Edit: Thư
Lục Linh đau khổ chấp nhận sự thật, miệng mở lớn, các nhân viên công tác thấy bé quá đỗi đáng yêu, cười không có nhân tính.
Thao Thao sáu tuổi đứng bên cạnh Lục Linh là một thẳng nam chính hiệu, nhìn Lục Linh há to miệng, buồn cười: “Ha ha ha ha ha sao Linh Linh há miệng to thế!”
“Ha ha ha ha ha sao Linh Linh lại khóc, nhìn anh trai em buồn cười quá, anh nhìn thấy anh ấy tụt xuống ba lần không leo lên được ha ha ha!”
Tiếng cười của thẳng nam Thao Thao càng cứa vào nỗi đau trong lòng Lục Linh.
Cô bé rơi nước mắt nhìn Thao Thao như đang nức nở tố cáo: Thao Thao anh đúng là không có trái tim!
Bé trai thẳng nam nhận ra hành động của mình hơi quá mức, cố gắng kiềm chế tiếng cười, học Miên Miên vỗ vai Lục Linh: “Đừng khóc nữa Linh Linh, chỉ là trò chơi thôi mà.”
Tiểu Đại Lỵ khá ngoan, mặc dù đã bốn tuổi nhưng do sống ở nước ngoài lâu nên không hiểu hết tiếng mẹ đẻ như các bạn khác, hầu hết thời gian đều ngơ ngác, bị người khác lây nhiễm cảm xúc, dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn làm theo mọi người.
Vừa rồi mọi người cười, cô bé cũng cười theo.
Bây giờ Linh Linh khóc, cô bé bất giác mím miệng, bắt đầu sợ hãi, đôi mắt xanh dõi theo ba Miên Miên và anh Linh Linh, lo lắng họ không leo lên được.
Nghe tiếng khóc đau khổ của Linh Linh, Tiểu Đại Lỵ núp sau lưng Miên Miên, cẩn thận nắm lấy tay cô bé, khẽ nói: “Miên Miên, chị sợ…”
Miên Miên tưởng chỉ mỗi Linh Linh mất khống chế, không ngờ cả Đại Lỵ sắp không kiềm lại được.
Cô bé nhớ có lúc ở trường mầm non cũng thế, một bạn khóc to không rõ lý do, các bạn bên cạnh không bị làm sao mà vẫn khóc theo.
Đây có lẽ là— hiệu ứng đau khổ lan truyền của con người?
Miên Miên nắm chặt tay Đại Lỵ an ủi: “Không sợ, không sợ, không có chuyện gì, anh Thao Thao nói đúng, chỉ là trò chơi thôi, mọi người sẽ không bị làm sao đâu.”
Đại Lỵ hoàn toàn tin tưởng lời nói của Miên Miên.
Lúc Thao Thao nói cô bé không phản ứng nhưng Miên Miên đã nói vậy, đôi mắt bé Đại Lỵ ánh lên tia sáng, nghiêm túc gật đầu, yên lặng đứng bên cạnh Miên Miên.
Miên Miên tiếp tục dỗ dành cô chị gái, xoa nước mắt cho Lục Linh, nói: “Linh Linh đừng lo lắng, anh Lục và ba em có thể leo lên, cái hố to thật nhưng hai người đều cao, không cần lo quá.”
Lục Linh cũng tin lời của Miên Miên, nhưng hôm nay gặp phải cú sốc lớn nên vẫn không yên trong lòng: “Nhưng anh chị rơi xuống hố, nhất định không thắng được nữa, chỉ lấy được giỏ nguyên liệu cuối cùng thôi, tối nay chị và anh ấy phải nhìn đói rồi…”
Phó Trạch Ngôn kiệm lời đứng bên cạnh, không biết mượn khăn giấy từ các cô chú nhân viên từ bao giờ, cậu bé đến gần nhẹ nhàng lau nước mắt cho em gái, dịu dàng nói: “Không sao Linh Linh, chúng ta là bạn bè, các ba các anh cũng chơi với nhau nên mọi người sẽ chia sẻ đồ ăn mà, giống như hôm nay ba của anh không đi được, anh Tần đã qua giúp đỡ ấy.”
Bé Phó sáu tuổi, lớn hơn các bé Miên Miên, Linh Linh, Đại Lỵ nên có suy luận rõ ràng, hôm nay Tần Mục Dã thuận miệng nói lời này nên cậu bé nhớ kỹ.
Thật ra mục đích chính khi tham gia chương trình không phải để so kè cạnh tranh với nhau, làm nhiệm vụ chỉ là chơi game, cuối cùng mọi người vẫn thân thiết, giúp đỡ nhau khi cần.
Bé Phó nhìn ba mình lóng ngóng, phối hợp không ăn ý với đại ma vương vươn lên thứ hai, trông rất tiềm năng giành được giỏ đồ thứ nhất.
Miên Miên nói thêm: “Đúng ạ Linh Linh, chúng ta sẽ không bị đói, trong nhà còn nhiều đồ ăn vặt, chị quên rồi à?”
Lục Linh từ từ dứt ra khỏi cảm xúc đau khổ.
Được Phó Trạch Ngôn lau nước mắt, cô bé nhìn rõ hơn, đôi mắt đen láy sáng ngời ngẩng lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh Phó Trạch Ngôn.
Lục Linh ngây ngốc nhìn cậu bé, vừa nấc cụt vừa nói: “Em, hức! Em không khóc nữa! Anh Trạch Ngôn, hức… Anh đẹp trai quá!”
Giống như hoàng tử trong truyện cổ tích ấy.
Từ bé Lục Linh đã quen đóng phim, rất hứng thú với truyện cổ tích, tối nào trước khi ngủ cũng quấn lấy mẹ đòi kể chuyện.
Trong truyện cổ tích mẹ kể, bất kể của nước nào đều xuất hiện hoàng tử đẹp trai, xuất chúng.
Tuy Lục Linh thích nhiều anh đẹp trai, giống như Tần Mục Dã trong mắt cô bé đã rất đẹp trai rồi.
Nhưng cô bé biết, các anh ấy đã lớn, chênh lệch tuổi tác rất nhiều so với mình.
Hôm nay gặp anh Trạch Ngôn, tuy anh ấy lớn hơn cô bé nhưng không cách nhiều, bé Linh mập lặng lẽ bẻ tay tính toán.
Đợi cô bé mười tám tuổi, anh Trạch Ngôn mới hai mươi, nghe hợp lý phết.
Phó Trạch Ngôn đột nhiên nhận được lời khen từ em gái đang khóc, xấu hổ đỏ bừng hết cả mặt.
Không ngờ Lục Linh im lặng được mấy giây, tiếp tục: “Anh Trạch Ngôn, em thấy anh rất tốt! Linh Linh rất thích anh! Tí nữa anh hỏi ba anh đi, đợi lớn lên anh gả cho em được không?”
Phó Trạch Ngôn: “…”
A, cái này, cái này… Đừng nói thẳng ra thế chứ?
Khuôn mặt của bé Phó nhát cáy đỏ đến mức muốn rỉ máu.
Miên Miên ở bên cạnh vui vẻ.
Theo đúng quỹ đạo của sổ ghi chép, nam nữ chính sẽ thành đôi chim cu thắm thiết.
Nhưng trong sổ, Linh Linh và Phó Trạch Ngôn phải trải qua nhiều khó khăn. nhiều thứ phức tạp bây giờ bé không hiểu được.
Đọc thôi đã thấy đau đầu.
Nếu hiện tại hai người xác định luôn thì quá tuyệt vời.
Miên Miên nhìn Lục Linh đã nín khóc, yên tâm nắm tay Đại Lỵ đi sang chỗ khác.
Tiểu Đại Lỵ không hiểu, hỏi: “Miên Miên, sao chúng ta phải đi ra chỗ này?”
Miên Miên nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: “Bởi vì chị Linh Linh đang nói chuyện với người mình thích, chúng ta không nên ở đó làm bóng đèn.”
Phó Trạch Ngôn đỏ mặt, rõ ràng rất thích Lục Linh.
Trong mơ xuất hiện nhiều người nhưng cậu bé chỉ cảm thấy vui vẻ khi ở cùng Lục Linh.
Đây là người đồng hành lâu nhất bên cạnh cậu trong những năm tháng đầy rẫy bi thương.
Cô ấy ấm áp, lương thiện, đáng yêu, tốt đẹp nhất thế giới.
Vấn đề là hiện tại… cô ấy còn quá nhỏ.
Cậu cũng biết mình quá nhỏ.
Với cả… cậu siêu xấu hổ, nhiều cô chú còn đang nhìn chằm chằm màn hình đấy.
Xấu hổ muốn chui đầu xuống hố tuyết.
Bé Lục Linh nhan khống thích rất nhiều anh đẹp trai.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô bé gặp một người muốn cưới về nhà.
Đây cũng là lần đầu tiên cô bé nói ra miệng.
Lời như vậy.
Nhưng Phó Trạch Ngôn không trả lời.
Lục Linh đợi một lúc, tâm trạng có chút suy sụp.
Cô bé bắt đầu nghi ngờ bản thân, cúi đầu xuống, ấp úng nói: “Em biết rồi, anh Trạch Ngôn không thích Linh Linh, không muốn lấy Linh Linh vì Linh Linh béo quá, mẹ em nói, Linh Linh béo, các bạn trai sẽ không thích con gái béo, hức hức…”
Phó Trạch Ngôn bị vẻ mặt tủi thân của cô bé dọa sợ.
Cậu vội vàng phủ nhận: “Không, không phải… Linh Linh rất đáng yêu, Linh Linh là cô bé đáng yêu nhất thế giới.”
Thẳng nam Thao Thao đang hóng hớt bên cạnh không nhịn được phát biểu: “Linh Linh có hơi mập thật đấy, nhưng bà ngoại anh nói, trẻ con phải mập mới đáng yêu, lớn lên Linh Linh gầy đi một chút là được.”
Bé Lục Linh vừa nghe Phó Trạch Ngôn khen, ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn cậu: “…Vậy sao anh Trạch Ngôn không đồng ý gả cho em?”
Phó Trạch Ngôn luống cuống, bản thân muốn đồng ý ngay nhưng nghĩ đến nhóm người lớn xấu xa xung quanh, nhất định mọi người sẽ trêu đùa cậu.
Thao Thao thẳng hơn thép tiếp tục lên tiếng: “Linh Linh, em cứng quá, bởi vì Trạch Ngôn là con trai, nếu kết hôn phải là anh ấy cưới em, sau này em lớn lên sẽ gả cho anh ấy, em hiểu không?”
Lục Linh cái hiểu cái không nhìn hai anh trai cao hơn trước mặt.
Phó Trạch Ngôn đỏ mặt, nói rất khẽ nhưng với sự dịu dàng đặc biệt của một hoàng tử nhỏ, cậu sờ tóc Linh Linh: “Linh Linh không cần giảm cân, sau này Linh Linh rất xinh đẹp, sẽ có nhiều bạn nam thích Linh Linh, anh không phải không thích em, mà là… chúng ta còn quá nhỏ, ba mẹ sẽ không đồng ý, chờ khi chúng ta lớn lên, nếu Linh Linh còn thích anh, chúng ta sẽ kết hôn!”
Lục Linh sửng sốt, tuy không hiểu hết nhưng thấy được an ủi phần nào.
Trong mắt cô bé, Phó Trạch Ngôn vừa đẹp trai vừa dịu dàng, như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Phần bình luận rào rào bùng nổ–
[Hahahaha, mời bạn Thao Thao quay về làm người, bạn đang nói ngôn ngữ loài người hay sao!]
[Thao Thao thẳng nam không nên nói giúp nữa, ảnh đế Hoàng dạy con trai của mình được không, Thao Thao cứ thế lớn lên làm sao có bạn gái được chứ!]
[Hahahaha, tôi cười nứt hết mặt nạ vừa đắp rồi. Thao Thao thẳng thực sự, trái ngược hoàn toàn với Trạch Ngôn luôn í.]
[Em Phó nhát cáy thay đổi rồi!!! Vừa nãy em có thế này đâu!!!!]
[Linh Linh auto thấy mấy anh đẹp trai đều tốt, tiếc rằng cô bé không thấy dáng vẻ gào khóc ngốc nghếch của bé Phó khi ở cùng Tần Mục Dã. Hahahaha.]
[Bé Phó người lớn, quan tâm Linh Linh, giống như tôi đang xem phim thần tượng trực tiếp, cp hoàng tử nhỏ dịu dàng x cô bé mập đáng yêu, tôi lên thuyền không nói nhiều!]
[Trời má, ngọt chết tôi, không ngờ bé Phó người lớn với ấm áp thế! Chốt cp Linh Linh với bé Phó nhá, hai mươi tuổi nhớ cầu hôn Linh Linh đấy!]
[???Xin hỏi mấy người đẩy Miên Miên cute của tôi đi đâu rồi? CP Miên Miên với Linh Linh chốt trước rồi, tôi không đồng ý!!!]
Phần bình luận chia làm hai phe.
Tiểu Đại Lỵ không thích hóng hớt lắm, ôm chặt tay Miên Miên vô cùng ỷ lại, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy sùng bái, khẽ nói: “Miên Miên, chị hỏi em nhé?”
Miên Miên: “Chị hỏi gì ạ?”
Đại Lỵ: “Ba em là siêu nhân đúng không! Bác ấy lợi hại quá! Miên Miên chắc chắn là con gái của siêu nhân rồi, đến chó con cũng sợ em mà!”
Miên Miên nhớ đến tình huống đột nhiên gặp đám chó hoang trên đảo Lý, hôm đấy là do chú Ty Mệnh hay giả chó bảo vệ cô bé, nhưng Đại Lỵ không biết điều ấy nên việc Đại Lỵ cho rằng cô bé thuần phục đàn chó hoàn toàn hợp lý.
Đôi mắt Đại Lỵ bày tỏ trực tiếp vẻ mê muội, sùng bái.
Miên Miên hơi xấu hổ cúi đầu: “Con chó kia… rất hiền, lần sau chị đến nhà em chơi thì sẽ gặp được nó.”
Đại Lỵ vui vẻ: “Thật không? Chị được đến nhà của siêu nhân à? Con chó kia ở nhà em sao?”
Hai bánh bao xinh xắn đứng ở bên, non nớt nói chuyện.
Dưới bình luận chiến đấu dữ dội–
[Linh Linh là của Miên Miên!]
[Tôi thích Phó nhát cáy tóc xoăn cơ, chèo thuyền bé Phó với Linh Linh.]
[Tôi tuyên bố chốt đơn Tiểu Đại Lỵ và Miên Miên! CP Miên tổng và cô vợ nhỏ lai Tây có gì không ngon? CP này không ngon ở đâu???]
Lục Linh đau khổ chấp nhận sự thật, miệng mở lớn, các nhân viên công tác thấy bé quá đỗi đáng yêu, cười không có nhân tính.
Thao Thao sáu tuổi đứng bên cạnh Lục Linh là một thẳng nam chính hiệu, nhìn Lục Linh há to miệng, buồn cười: “Ha ha ha ha ha sao Linh Linh há miệng to thế!”
“Ha ha ha ha ha sao Linh Linh lại khóc, nhìn anh trai em buồn cười quá, anh nhìn thấy anh ấy tụt xuống ba lần không leo lên được ha ha ha!”
Tiếng cười của thẳng nam Thao Thao càng cứa vào nỗi đau trong lòng Lục Linh.
Cô bé rơi nước mắt nhìn Thao Thao như đang nức nở tố cáo: Thao Thao anh đúng là không có trái tim!
Bé trai thẳng nam nhận ra hành động của mình hơi quá mức, cố gắng kiềm chế tiếng cười, học Miên Miên vỗ vai Lục Linh: “Đừng khóc nữa Linh Linh, chỉ là trò chơi thôi mà.”
Tiểu Đại Lỵ khá ngoan, mặc dù đã bốn tuổi nhưng do sống ở nước ngoài lâu nên không hiểu hết tiếng mẹ đẻ như các bạn khác, hầu hết thời gian đều ngơ ngác, bị người khác lây nhiễm cảm xúc, dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng vẫn làm theo mọi người.
Vừa rồi mọi người cười, cô bé cũng cười theo.
Bây giờ Linh Linh khóc, cô bé bất giác mím miệng, bắt đầu sợ hãi, đôi mắt xanh dõi theo ba Miên Miên và anh Linh Linh, lo lắng họ không leo lên được.
Nghe tiếng khóc đau khổ của Linh Linh, Tiểu Đại Lỵ núp sau lưng Miên Miên, cẩn thận nắm lấy tay cô bé, khẽ nói: “Miên Miên, chị sợ…”
Miên Miên tưởng chỉ mỗi Linh Linh mất khống chế, không ngờ cả Đại Lỵ sắp không kiềm lại được.
Cô bé nhớ có lúc ở trường mầm non cũng thế, một bạn khóc to không rõ lý do, các bạn bên cạnh không bị làm sao mà vẫn khóc theo.
Đây có lẽ là— hiệu ứng đau khổ lan truyền của con người?
Miên Miên nắm chặt tay Đại Lỵ an ủi: “Không sợ, không sợ, không có chuyện gì, anh Thao Thao nói đúng, chỉ là trò chơi thôi, mọi người sẽ không bị làm sao đâu.”
Đại Lỵ hoàn toàn tin tưởng lời nói của Miên Miên.
Lúc Thao Thao nói cô bé không phản ứng nhưng Miên Miên đã nói vậy, đôi mắt bé Đại Lỵ ánh lên tia sáng, nghiêm túc gật đầu, yên lặng đứng bên cạnh Miên Miên.
Miên Miên tiếp tục dỗ dành cô chị gái, xoa nước mắt cho Lục Linh, nói: “Linh Linh đừng lo lắng, anh Lục và ba em có thể leo lên, cái hố to thật nhưng hai người đều cao, không cần lo quá.”
Lục Linh cũng tin lời của Miên Miên, nhưng hôm nay gặp phải cú sốc lớn nên vẫn không yên trong lòng: “Nhưng anh chị rơi xuống hố, nhất định không thắng được nữa, chỉ lấy được giỏ nguyên liệu cuối cùng thôi, tối nay chị và anh ấy phải nhìn đói rồi…”
Phó Trạch Ngôn kiệm lời đứng bên cạnh, không biết mượn khăn giấy từ các cô chú nhân viên từ bao giờ, cậu bé đến gần nhẹ nhàng lau nước mắt cho em gái, dịu dàng nói: “Không sao Linh Linh, chúng ta là bạn bè, các ba các anh cũng chơi với nhau nên mọi người sẽ chia sẻ đồ ăn mà, giống như hôm nay ba của anh không đi được, anh Tần đã qua giúp đỡ ấy.”
Bé Phó sáu tuổi, lớn hơn các bé Miên Miên, Linh Linh, Đại Lỵ nên có suy luận rõ ràng, hôm nay Tần Mục Dã thuận miệng nói lời này nên cậu bé nhớ kỹ.
Thật ra mục đích chính khi tham gia chương trình không phải để so kè cạnh tranh với nhau, làm nhiệm vụ chỉ là chơi game, cuối cùng mọi người vẫn thân thiết, giúp đỡ nhau khi cần.
Bé Phó nhìn ba mình lóng ngóng, phối hợp không ăn ý với đại ma vương vươn lên thứ hai, trông rất tiềm năng giành được giỏ đồ thứ nhất.
Miên Miên nói thêm: “Đúng ạ Linh Linh, chúng ta sẽ không bị đói, trong nhà còn nhiều đồ ăn vặt, chị quên rồi à?”
Lục Linh từ từ dứt ra khỏi cảm xúc đau khổ.
Được Phó Trạch Ngôn lau nước mắt, cô bé nhìn rõ hơn, đôi mắt đen láy sáng ngời ngẩng lên nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh Phó Trạch Ngôn.
Lục Linh ngây ngốc nhìn cậu bé, vừa nấc cụt vừa nói: “Em, hức! Em không khóc nữa! Anh Trạch Ngôn, hức… Anh đẹp trai quá!”
Giống như hoàng tử trong truyện cổ tích ấy.
Từ bé Lục Linh đã quen đóng phim, rất hứng thú với truyện cổ tích, tối nào trước khi ngủ cũng quấn lấy mẹ đòi kể chuyện.
Trong truyện cổ tích mẹ kể, bất kể của nước nào đều xuất hiện hoàng tử đẹp trai, xuất chúng.
Tuy Lục Linh thích nhiều anh đẹp trai, giống như Tần Mục Dã trong mắt cô bé đã rất đẹp trai rồi.
Nhưng cô bé biết, các anh ấy đã lớn, chênh lệch tuổi tác rất nhiều so với mình.
Hôm nay gặp anh Trạch Ngôn, tuy anh ấy lớn hơn cô bé nhưng không cách nhiều, bé Linh mập lặng lẽ bẻ tay tính toán.
Đợi cô bé mười tám tuổi, anh Trạch Ngôn mới hai mươi, nghe hợp lý phết.
Phó Trạch Ngôn đột nhiên nhận được lời khen từ em gái đang khóc, xấu hổ đỏ bừng hết cả mặt.
Không ngờ Lục Linh im lặng được mấy giây, tiếp tục: “Anh Trạch Ngôn, em thấy anh rất tốt! Linh Linh rất thích anh! Tí nữa anh hỏi ba anh đi, đợi lớn lên anh gả cho em được không?”
Phó Trạch Ngôn: “…”
A, cái này, cái này… Đừng nói thẳng ra thế chứ?
Khuôn mặt của bé Phó nhát cáy đỏ đến mức muốn rỉ máu.
Miên Miên ở bên cạnh vui vẻ.
Theo đúng quỹ đạo của sổ ghi chép, nam nữ chính sẽ thành đôi chim cu thắm thiết.
Nhưng trong sổ, Linh Linh và Phó Trạch Ngôn phải trải qua nhiều khó khăn. nhiều thứ phức tạp bây giờ bé không hiểu được.
Đọc thôi đã thấy đau đầu.
Nếu hiện tại hai người xác định luôn thì quá tuyệt vời.
Miên Miên nhìn Lục Linh đã nín khóc, yên tâm nắm tay Đại Lỵ đi sang chỗ khác.
Tiểu Đại Lỵ không hiểu, hỏi: “Miên Miên, sao chúng ta phải đi ra chỗ này?”
Miên Miên nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói: “Bởi vì chị Linh Linh đang nói chuyện với người mình thích, chúng ta không nên ở đó làm bóng đèn.”
Phó Trạch Ngôn đỏ mặt, rõ ràng rất thích Lục Linh.
Trong mơ xuất hiện nhiều người nhưng cậu bé chỉ cảm thấy vui vẻ khi ở cùng Lục Linh.
Đây là người đồng hành lâu nhất bên cạnh cậu trong những năm tháng đầy rẫy bi thương.
Cô ấy ấm áp, lương thiện, đáng yêu, tốt đẹp nhất thế giới.
Vấn đề là hiện tại… cô ấy còn quá nhỏ.
Cậu cũng biết mình quá nhỏ.
Với cả… cậu siêu xấu hổ, nhiều cô chú còn đang nhìn chằm chằm màn hình đấy.
Xấu hổ muốn chui đầu xuống hố tuyết.
Bé Lục Linh nhan khống thích rất nhiều anh đẹp trai.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô bé gặp một người muốn cưới về nhà.
Đây cũng là lần đầu tiên cô bé nói ra miệng.
Lời như vậy.
Nhưng Phó Trạch Ngôn không trả lời.
Lục Linh đợi một lúc, tâm trạng có chút suy sụp.
Cô bé bắt đầu nghi ngờ bản thân, cúi đầu xuống, ấp úng nói: “Em biết rồi, anh Trạch Ngôn không thích Linh Linh, không muốn lấy Linh Linh vì Linh Linh béo quá, mẹ em nói, Linh Linh béo, các bạn trai sẽ không thích con gái béo, hức hức…”
Phó Trạch Ngôn bị vẻ mặt tủi thân của cô bé dọa sợ.
Cậu vội vàng phủ nhận: “Không, không phải… Linh Linh rất đáng yêu, Linh Linh là cô bé đáng yêu nhất thế giới.”
Thẳng nam Thao Thao đang hóng hớt bên cạnh không nhịn được phát biểu: “Linh Linh có hơi mập thật đấy, nhưng bà ngoại anh nói, trẻ con phải mập mới đáng yêu, lớn lên Linh Linh gầy đi một chút là được.”
Bé Lục Linh vừa nghe Phó Trạch Ngôn khen, ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn cậu: “…Vậy sao anh Trạch Ngôn không đồng ý gả cho em?”
Phó Trạch Ngôn luống cuống, bản thân muốn đồng ý ngay nhưng nghĩ đến nhóm người lớn xấu xa xung quanh, nhất định mọi người sẽ trêu đùa cậu.
Thao Thao thẳng hơn thép tiếp tục lên tiếng: “Linh Linh, em cứng quá, bởi vì Trạch Ngôn là con trai, nếu kết hôn phải là anh ấy cưới em, sau này em lớn lên sẽ gả cho anh ấy, em hiểu không?”
Lục Linh cái hiểu cái không nhìn hai anh trai cao hơn trước mặt.
Phó Trạch Ngôn đỏ mặt, nói rất khẽ nhưng với sự dịu dàng đặc biệt của một hoàng tử nhỏ, cậu sờ tóc Linh Linh: “Linh Linh không cần giảm cân, sau này Linh Linh rất xinh đẹp, sẽ có nhiều bạn nam thích Linh Linh, anh không phải không thích em, mà là… chúng ta còn quá nhỏ, ba mẹ sẽ không đồng ý, chờ khi chúng ta lớn lên, nếu Linh Linh còn thích anh, chúng ta sẽ kết hôn!”
Lục Linh sửng sốt, tuy không hiểu hết nhưng thấy được an ủi phần nào.
Trong mắt cô bé, Phó Trạch Ngôn vừa đẹp trai vừa dịu dàng, như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Phần bình luận rào rào bùng nổ–
[Hahahaha, mời bạn Thao Thao quay về làm người, bạn đang nói ngôn ngữ loài người hay sao!]
[Thao Thao thẳng nam không nên nói giúp nữa, ảnh đế Hoàng dạy con trai của mình được không, Thao Thao cứ thế lớn lên làm sao có bạn gái được chứ!]
[Hahahaha, tôi cười nứt hết mặt nạ vừa đắp rồi. Thao Thao thẳng thực sự, trái ngược hoàn toàn với Trạch Ngôn luôn í.]
[Em Phó nhát cáy thay đổi rồi!!! Vừa nãy em có thế này đâu!!!!]
[Linh Linh auto thấy mấy anh đẹp trai đều tốt, tiếc rằng cô bé không thấy dáng vẻ gào khóc ngốc nghếch của bé Phó khi ở cùng Tần Mục Dã. Hahahaha.]
[Bé Phó người lớn, quan tâm Linh Linh, giống như tôi đang xem phim thần tượng trực tiếp, cp hoàng tử nhỏ dịu dàng x cô bé mập đáng yêu, tôi lên thuyền không nói nhiều!]
[Trời má, ngọt chết tôi, không ngờ bé Phó người lớn với ấm áp thế! Chốt cp Linh Linh với bé Phó nhá, hai mươi tuổi nhớ cầu hôn Linh Linh đấy!]
[???Xin hỏi mấy người đẩy Miên Miên cute của tôi đi đâu rồi? CP Miên Miên với Linh Linh chốt trước rồi, tôi không đồng ý!!!]
Phần bình luận chia làm hai phe.
Tiểu Đại Lỵ không thích hóng hớt lắm, ôm chặt tay Miên Miên vô cùng ỷ lại, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy sùng bái, khẽ nói: “Miên Miên, chị hỏi em nhé?”
Miên Miên: “Chị hỏi gì ạ?”
Đại Lỵ: “Ba em là siêu nhân đúng không! Bác ấy lợi hại quá! Miên Miên chắc chắn là con gái của siêu nhân rồi, đến chó con cũng sợ em mà!”
Miên Miên nhớ đến tình huống đột nhiên gặp đám chó hoang trên đảo Lý, hôm đấy là do chú Ty Mệnh hay giả chó bảo vệ cô bé, nhưng Đại Lỵ không biết điều ấy nên việc Đại Lỵ cho rằng cô bé thuần phục đàn chó hoàn toàn hợp lý.
Đôi mắt Đại Lỵ bày tỏ trực tiếp vẻ mê muội, sùng bái.
Miên Miên hơi xấu hổ cúi đầu: “Con chó kia… rất hiền, lần sau chị đến nhà em chơi thì sẽ gặp được nó.”
Đại Lỵ vui vẻ: “Thật không? Chị được đến nhà của siêu nhân à? Con chó kia ở nhà em sao?”
Hai bánh bao xinh xắn đứng ở bên, non nớt nói chuyện.
Dưới bình luận chiến đấu dữ dội–
[Linh Linh là của Miên Miên!]
[Tôi thích Phó nhát cáy tóc xoăn cơ, chèo thuyền bé Phó với Linh Linh.]
[Tôi tuyên bố chốt đơn Tiểu Đại Lỵ và Miên Miên! CP Miên tổng và cô vợ nhỏ lai Tây có gì không ngon? CP này không ngon ở đâu???]
Tác giả :
Vạn Lị Tháp