Trời Ban Muội Muội Ba Tuổi Rưỡi
Chương 119 Ước mơ của bé con bốn tuổi là gì?
Edit: Thư
Miên Miên vịn vào phao bơi quạt nước khiến Tần Sùng Lễ và Tần Mục Dã hoảng sợ.
Đoạn nước nông cũng đến 1m2??? Hai người đang đứng ở đáy bể, vội vàng đi đến, phát hiện bé con vừa đạp chân, vừa vẩy nước rất vui vẻ.
Tần Sùng Lễ bật cười trước vẻ đáng yêu của con gái: “Sao Miên Miên lại bơi ra đây rồi, không đợi ba à?”
Tần Mục Dã khẩn trương quá mức, xị mặt, vỗ vỗ em gái đang bĩu môi, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Tần Miên Miên! Em còn chưa biết bơi, sao lá gan lại lớn như vậy?? Nhỡ bị chìm xuống thì làm thế nào?”
Miên Miên vừa vẫy chân vừa nói: “Phao bơi sẽ nổi lên nên em không bị chìm đâu, với cả ba và anh hai ồn ào quá, hay là anh với ba đánh một trận đi, ai thắng thì dạy em?”
Bé con ngây thơ luôn nói chuyện chẳng uyển chuyển chút nào. Đau lòng dã man.
Còn khiến người lớn hết lần này tới lần khác không thể nào nói lại.
Bình luận ——
[Hahahahahaha Miên xỏ xiên vẫn đâm chọc như vậy!]
[Miên Miên: Đàn ông thật nhiều lời, xui ghê!]
[Con gái: Cứ hơn cao thấp một lúc nữa là con bơi được 800 mét đấy!]
Tần Sùng Lễ biết con gái nóng lòng muốn bơi, nhìn phản ứng của cô bé dưới nước là biết bé đã thích ứng.
Tần Sùng Lễ đi tới bên cạnh bé, kiên nhẫn mở miệng: “Ba nói linh tinh nhiều quá nên khiến Miên Miên sốt ruột phải không? Đến đây, giờ ba dạy con lấy hơi nhé, việc này rất quan trọng, nếu lấy hơi không ổn khi bơi sẽ bị sặc nước. Học không được là sẽ bị bêu xấu giống anh hai hồi nhỏ đấy.”
Miên Miên siết chặt nắm tay: “Ba, con sẽ học nghiêm túc ạ!”
Tần Mục Dã: “…?”
*
Tốc độ dạy của Tần Sùng Lễ nhanh hơn nhiều so với dự kiến, ông cũng rất nhẹ nhàng, ung dung.
Năng lực lĩnh hội của Miên Miên vượt xa các bạn cùng tuổi, thậm chí còn hiểu nhanh hơn cả người lớn.
Sau khi học xong cách lấy hơi, cô bé nhanh chóng nằm úp trên mặt nước làm động tác bơi ếch.
Đừng nhìn cô bé tay ngắn chân ngắn, mọi động tác đều ra hình ra dáng, tựa như một học sinh thông minh ngoan ngoãn.
Tần Sùng Lễ khen không dứt lời: “Đúng, chính xác là như thế, Miên Miên giỏi quá, lúc lấy hơi con chú ý hơn một chút.”
Tần Mục Dã hơi sửng sốt, “Con bé học nhanh quá đi, hay là đã luyện tập trong bồn tắm rồi đấy?”
Dưới sự giám sát của Tần Sùng Lễ, Miên Miên có thể bơi quãng đường hơn chục mét với động tác bơi ếch tiêu chuẩn.
Phần bình luận choáng ——
[Con gái tôi học nhanh thế nhỉ, động tác rất mềm dẻo.]
[Đừng coi thường Miên Miên tay mập chân mập nhé, động tác rất chuẩn đấy! Bơi giỏi hơn hẳn con cháu bảy tuổi của tôi!]
[Chuẩn luôn, lần trước dạy con trai bơi mà tôi phát điên lên ấy, dạy hai tháng rồi có biết lấy hơi đâu, mà con tôi gần bảy tuổi rồi.]
[Con của chị lầu trên chắc cũng ngốc tầm Tần Mục Dã thôi chứ nhiêu.]
[Miên Miên bơi ếch đáng yêu vãi, yêu Miên Miên thông minh ghê!]
[Nghĩ kỹ lại thì đúng là Miên Miên thông minh hơn nhiều bạn nhỏ bình thường thật, cô bé học cái gì cũng nhanh ấy. Trước đây có biết tiếng Anh đâu, mà trong video trên Weibo của Tần Mục Dã vài hôm trước, cô bé đã giao tiếp bằng tiếng Anh với ba rồi đấy.]
[Đúng đúng đúng, hôm qua mấy bài toán Miên Miên và anh Thanh Hành cùng giải không dễ chút nào, đây là IQ của một đứa trẻ bốn tuổi thật à?]
[Miên Miên làm gì cũng nghiêm túc, thật là một cô bé nỗ lực!]
[Miên Miên giỏi quá, mấy người lớn vô tích sự đang ngồi trước màn hình tự thấy xấu hổ luôn _(:3″ ∠)_ ]
…
Nghỉ ngơi một lúc, Tần Sùng Lễ bế con gái lên bờ, lấy khăn tắm màu tím nhạt quấn quanh cô bé, cho bé uống nước chanh.
“Nghỉ ngơi một lát đã, bơi lội cần nhiều thể lực, hôm nay Miên Miên mới học lần đầu, thế là rất giỏi rồi.”
Miên Miên uống mấy ngụm lớn, giọng nói ngập tràn mong đợi: “Con còn muốn bơi nữa, ba dạy con cách bơi của anh hai được không ạ?”
Tần Sùng Lễ ngạc nhiên: “Con muốn học bơi sải à? Vừa rồi đã luyện tập rất lâu, Miên Miên không thấy mệt sao?”
Bé con lắc đầu liên tục: “Con không mệt, con chỉ hơi đói thôi.”
Chị giúp việc bưng đồ ăn nhẹ được chuẩn bị sẵn cho bữa chiều, đặt lên bàn bên cạnh hồ bơi.
Miên Miên ăn hai chiếc sandwich cá ngừ nhỏ và một cái xúc xích.
Tần Mục Dã nhìn cô bé ăn ngon như vậy, hai má phồng lên: “Xem ra là đói thật rồi, vừa mới ăn trưa xong, con heo thối này đúng là chiến thần ăn uống mà.”
Miên Miên ăn xong, cảm thấy tràn trề năng lượng, kéo Tần Sùng Lễ xuống nước, tiếp tục học bơi sải.
Ngoài miệng Tần Mục Dã cười chê, không chịu thừa nhận em gái lợi hại.
Nhưng cơ thể lại rất thành thật, đi xuống nước dạy em gái cùng ba.
Sự thật chứng minh, đúng là em gái cậu hơi bị đỉnh thật.
Khi hai ba con nhìn Miên Miên vui vẻ bơi hai vòng lớn quanh bể bơi, Tần Sùng Lễ cuồng con gái cười không ngớt, vỗ tay liên tục.
Tần Mục Dã hơi hoảng hốt: “Nghĩ lại thì con heo thối nhà mình học cái gì cũng nhanh thật, con bé học tiếng Anh với Lục Thanh Hành chưa được bao lâu mà giờ đã nói lưu loát được rồi, còn cả mấy bài toán kia nữa, đừng nói con heo nhà mình là thần đồng nhé?”
Tần Sùng Lễ luôn tự tin trăm phần trăm với cô công chúa của mình.
Không chỉ là thần đồng, Miên Miên nhà ông còn là thần tiên đấy!
Tần Sùng Lễ cười đến nỗi khóe miệng sắp kéo lên tận mang tai, nhưng vẫn bình thản nói: “Đừng ngạc nhiên nữa, với gen nhà mình, em gái con thông minh là điều bình thường. Từ nhỏ anh con đã học nhảy lớp, môn nào cũng đứng thứ nhất, Tiêu Nhiên còn nhỏ nhưng đã lộ ra tài năng thiên phú, thành tích cũng tốt. Ba và mẹ đều học giỏi từ nhỏ đến lớn, Miên Miên là con của ba mẹ, dĩ nhiên có gen di truyền.”
Tần Mục Dã nghĩ theo cách của ba, cảm thấy cũng có khả năng.
Cậu gãi đầu, không hiểu sao không cười nổi: “Ba nói vậy không sai nhưng con vẫn thấy lạ lạ ở đâu ấy…”
Dưới bình luận ai cũng cười như điên ——
[Hahahahaha đm tỉnh lại đi anh Tần đỉnh lưu ơi, anh là đứa được nhặt về, đừng nghi ngờ gì nữa!]
[Quả tạ IQ thấp của nhà này nặng quá hahahaha.]
[Ba mẹ, anh em trai, em gái đều là thiên tài, Tần Mục Dã: Chúa hề vẫn là tôi. JPG]
[Phiên bản đời thực của tiểu thuyết 《Anh trai vô tích sự và em gái thiên tài 》đây rồi]
[Từ đó quyển truyện về một chàng trai vô tích sự ra đời ——《 Cả nhà chỉ có mỗi tôi là người bình thường》]
…
Mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng Miên Miên bơi đã mệt, cảm giác hào hứng khi lần đầu tiên bơi thử qua đi.
Cô bé leo lên phao bơi hình heo Peppa, thoải mái đung đưa chân.
Tần Mục Dã và Tần Sùng Lễ thi bơi sải.
Miên Miên ngồi trên phao bơi, làm trọng tài và cả hai ba con đều hòa nhau.
Thi xong, hai người bơi lại gần Miên Miên.
Tần Mục Dã thấy cô bé rơi vào suy tư.
Khuôn mặt của bé con bốn tuổi ngây ra, ánh mắt ngây thơ, ngoại trừ vẻ ngoài siêu đẹp, trông cô bé không khác mấy so với các bạn ở trường mẫu giáo.
Tần Mục Dã chưa bao giờ nghĩ em gái mình là một siêu trí tuệ, ngang hàng với con heo thối thiên tài nhà họ Lục kia.
Hiếm khi cậu hỏi một vấn đề về lâu về dài: “Bé con, có bao giờ em nghĩ sau này em muốn làm gì chưa?”
Miên Miên ngồi trên phao bơi đạp nước, sững sờ trong phút chốc: “Em mới bốn tuổi mà, sao phải nghĩ đến những việc này?”
Thật ra đây cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời của Tần Mục Dã, cậu nghĩ một lúc, nói: “Chẳng phải lúc nào em cũng lẩm bẩm là đợi đến khi nào ông đây thành ông cụ, em sẽ kiếm tiền nuôi anh à? Còn nói sau này ba già rồi không có tiền, em sẽ nuôi cả ba, thế đã bao giờ nghĩ làm nghề gì để kiếm tiền chưa?”
Miên Miên mở to mắt ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu.
Tần Sùng Lễ cũng rất tò mò, ông giơ tay nhéo má con gái, cười hỏi: “Ba cũng muốn biết ước mơ của Miên Miên là gì, nếu con chưa bao giờ nghĩ đến, hay bây giờ nghĩ thử đi?”
“Vâng ạ…” Miên Miên cúi đầu nghịch ngón tay, nghiêm túc tự hỏi.
Ước mơ?
Miên Miên thường gặp từ này trên TV và Internet nên không quá xa lạ.
Có một lần cô giáo trên trường cũng từng hỏi các bạn.
Lúc ấy nhiều bạn giơ tay trả lời.
Có bạn bảo muốn trở thành ngôi sao, có bạn muốn làm nhà khoa học, có bạn còn bảo muốn làm tổng giám đốc thừa kế tài sản. Lúc ấy Lục Linh đã nghiêm túc nói, ước mơ của chị ấy là trở thành ảnh hậu!
Lúc đó Miên Miên không lên tiếng trả lời, mà cô bé là bạn nhỏ nhất trong lớp, cô giáo cũng cảm thấy bé còn nhỏ, không có ước mơ là chuyện bình thường nên không hỏi sâu thêm.
Bé con yên lặng.
Cả bình luận đứng ngồi không yên ——
[Miên Miên đáng yêu như vậy, đương nhiên muốn làm ngôi sao, phải là ngôi sao lớn như mẹ vậy!]
[Mặc dù tôi hy vọng ngày nào cũng có thể đu con gái, nhưng giới giải trí quá phức tạp, vẫn nên tôn trọng Miên Miên có thích hay không.]
[Hay là làm boss lớn như anh cả ấy, tưởng tượng con bé đi làm bà trùm tổng giám đốc, chắc chắn vừa cưng vừa ngầu!]
[Hay thôi, cứ đi diễn hài với anh hai ngốc cũng được, Miên Miên mang lại niềm vui cho mọi người mà]
…
Tần Sùng Lễ thấy con gái không nói gì, thử dẫn dắt: “Miên Miên có muốn làm diễn viên giống mẹ không?”
Tần Sùng Lễ biết, từ nhỏ con gái đã được rất nhiều người yêu thích, chính bé luôn vui vẻ chấp nhận, không hề cảm thấy áp lực, có lẽ tính con bé thích được người khác theo đuổi. Mặc dù con đường này chưa chắc là lựa chọn tốt nhất nhưng nếu Miên Miên thích, người ba già như ông sẽ ủng hộ và âm thầm đồng hành, bảo vệ cô bé.
Miên Miên nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Mẹ rất lợi hại nhưng rất vất vả, mẹ ước mơ trở thành diễn viên ưu tú, con biết giấc mơ này thật tuyệt. Nhưng con không hứng thú với diễn xuất, đây không phải là ước mơ của con.”
Tần Mục Dã vươn tay, xoay đầu em gái về phía mình: “Hay là em muốn làm idol giống mấy chị xinh xinh trong công ty của anh vậy.”
Miên Miên lắc đầu.
Tần Mục Dã lại hỏi: “Thế em muốn là tổng giám đốc bá đạo ngầu lòi như anh cả không, quản lý rất nhiều nhân viên, kiếm được nhiều tiền, làm sếp của nhiều người đấy.”
Miên Miên không gật đầu.
Trong đôi mắt trong suốt to tròn của cô bé ẩn chứa sự mờ mịt.
Tần Mục Dã bật cười ra tiếng, ôm chầm lấy em gái, hôn một cái thật kêu: “Được rồi, em còn nhỏ, không có ước mơ cũng bình thường mà, sau này cứ suy nghĩ dần dần!”
Tần Sùng Lễ cũng nói: “Đúng vậy, ba và anh hai hỏi sớm quá, đợi đến khi Miên Miên mười lăm tuổi hỏi lại vấn đề này cũng không muộn.”
Đúng lúc này, ánh nắng chiều rơi xuống, mặt trời biến thành màu đỏ sưởi ấm của lá phong, ánh sáng phủ lên mặt bể bơi, rơi xuống ba người, hai lớn một nhỏ, tạo nên một hình ảnh vô cùng ấm áp.
Hướng bình luận có chút thay đổi ——
[Huhuhu, ấm áp quá đi, quả nhiên hoàng hôn dễ khiến con người ta đa sầu đa cảm, ba và anh hai đều yêu Miên Miên nhiều lắm.]
[Miên Miên siêu hạnh phúc, ngưỡng mộ thật, có ba và anh hai đẹp trai thế kia, hơn hết hai người đều chăm lo từng giờ từng phút cho Miên Miên lớn lên.]
[Cách ba và anh hai hỏi ước mơ của bé con thật tuyệt vời!]
[Anh Dã lại hôn trộm Miên Miên rồi, ngọt quá, tiếc là tôi không kịp cắt ra, hi vọng có ai đó trên Weibo cắt được phân đoạn này!!!]
…
“Đi tắm rồi chuẩn bị ăn tối thôi.”
Tần Mục Dã bế em gái lên từ cái phao hình heo Peppa, đôi chân dài đi thẳng lên bờ.
Lúc lên tầng, Miên Miên đột nhiên nghiêng đầu hỏi cậu: “Anh hai, khi nào anh bắt đầu có ước mơ ạ?”
Tần Mục Dã không suy nghĩ nhiều, thẳng thắn trả lời: “Chắc là hồi mẫu giáo, lúc ấy anh thấy trên TV có một nam ca sĩ đẹp trai vừa hát vừa nhảy, bên dưới có rất nhiều fan nữ cầm lightstick hò hét chói tai, lúc đó liền muốn thay thế bản thân vào đó.”
Miên Miên lại hỏi: “Còn anh Hoài Dữ thì sao, lúc nào anh ấy quyết định thừa kế tài sản của gia đình ạ?”
Tần Mục Dã nhớ lại hai mươi bốn cái nồi bánh chưng ông anh mình trải qua…
Cậu nói khẽ: “Anh cả như ông già từ khi còn bé tí ti rồi, từ khi anh còn nghịch đất, anh ấy đã đọc rất nhiều loại sách kỳ quái, ba đào tạo anh ấy như người thừa kế, anh cả cũng ngầm thừa nhận thân phận này của mình, không hề bài xích, chắc là anh ấy quyết định từ khi lên ba?”
Bé con trong ngực đột nhiên thở dài.
Tần Mục Dã cười: “Sao lại thở ngắn thở dài rồi?”
Miên Miên bĩu môi, biểu cảm rất tiếc nuối: “Anh Hoài Dữ có ước mơ là điều tính toán được từ trước. Nhưng đến cả người ngốc như anh hai cũng có ước mơ từ nhỏ, em lại không có, thực sự không thể tưởng tượng nổi.”
Tần Mục Dã:??????
*****
Vấn đề ước mơ này đã khiến Miên Miên suy nghĩ mấy ngày.
Đến khi bảy ngày quay chụp tập đặc biệt 《 kỳ nghỉ của ba 》kết thúc mỹ mãn, Miên Miên vẫn chưa tìm ra câu trả lời.
Hôm nay, Lục Thanh Hành tới dạy kèm Tần Tiêu Nhiên.
Bởi vì Tần gia chuyển nhà nên trang viên trên núi này cách trường học một khoảng kha khá.
Để tiện đi học, Tần Tiêu Nhiên và thầy giáo nhỏ họ Lục đã bàn bạc xong xuôi. Mỗi ngày sau khi tan học hai người sẽ ngồi xe của Tần gia về nhà, sau khi học xong, tài xế sẽ đưa thầy Lục về.
Lúc này, Tần Tiêu Nhiên đang cày cuốc chăm chỉ, cố gắng hoàn thành bài tập về nhà Lục Thanh Hành đã giao.
Hôm nay tinh thần học tập của Miên Miên có chút sa sút.
Tuy thầy giáo Lục rất nghiêm khắc với Tần Tiêu Nhiên nhưng trước mặt Miên Miên, ông thầy này hoàn toàn không có nguyên tắc nào cả.
Hôm nay Miên Miên bảo không muốn học.
Lục Thanh Hành liền lắp Lego cùng bé.
Chơi một lúc, Miên Miên buồn chán nằm trên ghế sô pha, khuôn mặt như đưa đám.
Lục Thanh Hành nhạy cảm nhận ra cô bé có tâm sự.
Cậu ngồi bên cô bé, ôn tồn hỏi: “Miên Miên sao thế?”
Miên Miên giơ chân, nghiêng đầu nhìn cậu: “Anh Thanh Hành, anh có rất nhiều môn học yêu thích, chắc chắn anh đã nghĩ ra sau này lớn lên muốn làm gì rồi phải không?”
Lục Thanh Hành bất ngờ, không nghĩ sẽ nghe được từ một cô bé bốn tuổi vấn đề thảo luận sâu xa như vậy.
Cậu bé lắc đầu: “Anh chưa nghĩ ra.”
Miên Miên rất kinh ngạc, thậm chí cô bé còn ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu: “Anh không có mơ ước ấy ạ?”
Lục Thanh Hành thẳng thắn trả lời: “Nếu Miên Miên hỏi về công việc cụ thể sau này anh định làm gì, quả thật anh không có, anh chưa nghĩ tới sau này sẽ làm công việc gì.”
Không phải cậu bé đang cố an ủi em gái.
Cậu nói thật.
Mặc dù cậu rất hứng thú với bộ môn nghiên cứu khoa học nhưng không có nghĩa một cậu bé mười tuổi như cậu đã quyết định nghề nghiệp tương lai của mình.
Cậu bé cho rằng mình còn nhỏ, có thể thử sức ở nhiều lĩnh vực nên không vội quyết định vấn đề này.
Tâm trạng của Miên Miên lập tức vui vẻ hơn đôi chút: “Hóa ra anh Thanh Hành cũng không có ước mơ!!”
Lục Thanh Hành hỏi thêm một chút, Miên Miên đã kể lại chuyện mấy hôm trước giữa mình và Tần Mục Dã.
Lục Thanh Hành sờ mái tóc mềm mại của cô bé, dịu dàng nói: “Việc này không sao cả, có người biết ước mơ của mình sớm, có người biết muộn, ước mơ không phải là thứ vĩnh viễn không thay đổi, lúc nào em cũng có thể thay đổi nó, bây giờ Miên Miên còn nhỏ, em có thể từ từ trải nghiệm những việc mình thích.”
Miên Miên là một bạn nhỏ mạnh mẽ từ trong xương.
Một lúc cô bé biết được chỉ một mình mình không có ước mơ nên cảm thấy khá mất mát.
Nhưng thực sự cô bé đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không thể quyết định sau này mình muốn làm nghề gì.
Bây giờ nghe Lục Thanh Hành nói vậy, cô bé thông suốt, nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ kéo tay cậu bé: “Anh Thanh Hành và em cùng không có ước mơ, em rất vui vẻ, hihihi (*^▽^*).”
Tâm trạng Miên Miên ngay lập tức thả lỏng nhẹ nhàng, cô bé kéo Lục Thanh Hành đến phòng khách xem hoạt hình.
Mặc dù đã xem rất nhiều bộ phim hoạt hình hay nhưng Miên Miên vẫn thích xem 《 Gia đình nhà heo Peppa 》nhất.
Miên Miên không kiềm chế nổi, ngồi phịch xuống ghế sô pha, tay cầm chiếc macaron vị dâu, cắn từng miếng nhỏ.
Cô bé vừa ăn vừa xem, vui sướng đung đưa chân, đột nhiên nói: “Anh Thanh Hành, đột nhiên em ước mơ này!”
Lục Thanh Hành: “Nhanh vậy sao?”
Miên Miên cười híp mắt nói: “Em mơ ước trở thành heo Peppa, cả ngày chỉ cần ăn, ngủ, nghịch nước, cả nhà sống vui vẻ, hạnh phúc với nhau.”
Lục Thanh Hành:”…?”
Miên Miên cảm giác ước mơ của mình sẽ không được bạn bè công nhận.
Cô bé không cam lòng, ăn xong macaron, bé giơ tay kéo áo Lục Thanh Hành: “Anh Thanh Hành, nếu anh không có ước mơ, hay là em đề nghị thế này, anh ước mơ trở thành heo George được không? Như thế chúng ta có thể chơi cùng nhau mỗi ngày.”
“Khụ khụ!!” Lục Thanh Hành đặt ly thủy tinh xuống, cậu bé đang uống nước trái cây, suýt chút nữa bị sặc.
Miên Miên tràn đầy mong đợi nhìn cậu.
Đối với Miên Miên luôn muốn gì được nấy, Lục Thanh Hành hiếm khi từ chối: “Không được, anh không thể làm em trai của Miên Miên được.”
“Nhưng…” Miên Miên hơi mất mát nhưng không quá nghiêm trọng.
Cô bé nhanh chóng nghĩ đến mối quan hệ của các nhân vật, đúng là không được.
Nếu nói ai hợp vào vai George, chắc chắn phải là anh hai ngốc Tần Mục Dã của cô bé.
Miên Miên lấy lại tinh thần, đưa ra đề nghị mới: “Anh Thanh Hành, hay là anh làm cừu Suzy đi?”
Lục Thanh Hành: “… Suzy là con gái mà?”
“Thỏ Richard được không?”
“…”
“Hình như voi Edmond cũng không tệ!”
“…”
Cũng may Miên Miên không bắt cậu lựa chọn một nhân vật “mơ ước”.
Bác Vinh quản gia bưng đồ ngọt lên, Miên Miên liền rơi vào niềm vui ăn uống.
Lục Thanh Hành bóp trán.
Thật ra không phải cậu không có ước mơ.
Lớn lên cùng Miên Miên, tận mắt nhìn thấy cô bé trải qua đời này một cách an yên.
Đây chính là ước mơ duy nhất của cậu.
Miên Miên vịn vào phao bơi quạt nước khiến Tần Sùng Lễ và Tần Mục Dã hoảng sợ.
Đoạn nước nông cũng đến 1m2??? Hai người đang đứng ở đáy bể, vội vàng đi đến, phát hiện bé con vừa đạp chân, vừa vẩy nước rất vui vẻ.
Tần Sùng Lễ bật cười trước vẻ đáng yêu của con gái: “Sao Miên Miên lại bơi ra đây rồi, không đợi ba à?”
Tần Mục Dã khẩn trương quá mức, xị mặt, vỗ vỗ em gái đang bĩu môi, cố làm ra vẻ nghiêm túc: “Tần Miên Miên! Em còn chưa biết bơi, sao lá gan lại lớn như vậy?? Nhỡ bị chìm xuống thì làm thế nào?”
Miên Miên vừa vẫy chân vừa nói: “Phao bơi sẽ nổi lên nên em không bị chìm đâu, với cả ba và anh hai ồn ào quá, hay là anh với ba đánh một trận đi, ai thắng thì dạy em?”
Bé con ngây thơ luôn nói chuyện chẳng uyển chuyển chút nào. Đau lòng dã man.
Còn khiến người lớn hết lần này tới lần khác không thể nào nói lại.
Bình luận ——
[Hahahahahaha Miên xỏ xiên vẫn đâm chọc như vậy!]
[Miên Miên: Đàn ông thật nhiều lời, xui ghê!]
[Con gái: Cứ hơn cao thấp một lúc nữa là con bơi được 800 mét đấy!]
Tần Sùng Lễ biết con gái nóng lòng muốn bơi, nhìn phản ứng của cô bé dưới nước là biết bé đã thích ứng.
Tần Sùng Lễ đi tới bên cạnh bé, kiên nhẫn mở miệng: “Ba nói linh tinh nhiều quá nên khiến Miên Miên sốt ruột phải không? Đến đây, giờ ba dạy con lấy hơi nhé, việc này rất quan trọng, nếu lấy hơi không ổn khi bơi sẽ bị sặc nước. Học không được là sẽ bị bêu xấu giống anh hai hồi nhỏ đấy.”
Miên Miên siết chặt nắm tay: “Ba, con sẽ học nghiêm túc ạ!”
Tần Mục Dã: “…?”
*
Tốc độ dạy của Tần Sùng Lễ nhanh hơn nhiều so với dự kiến, ông cũng rất nhẹ nhàng, ung dung.
Năng lực lĩnh hội của Miên Miên vượt xa các bạn cùng tuổi, thậm chí còn hiểu nhanh hơn cả người lớn.
Sau khi học xong cách lấy hơi, cô bé nhanh chóng nằm úp trên mặt nước làm động tác bơi ếch.
Đừng nhìn cô bé tay ngắn chân ngắn, mọi động tác đều ra hình ra dáng, tựa như một học sinh thông minh ngoan ngoãn.
Tần Sùng Lễ khen không dứt lời: “Đúng, chính xác là như thế, Miên Miên giỏi quá, lúc lấy hơi con chú ý hơn một chút.”
Tần Mục Dã hơi sửng sốt, “Con bé học nhanh quá đi, hay là đã luyện tập trong bồn tắm rồi đấy?”
Dưới sự giám sát của Tần Sùng Lễ, Miên Miên có thể bơi quãng đường hơn chục mét với động tác bơi ếch tiêu chuẩn.
Phần bình luận choáng ——
[Con gái tôi học nhanh thế nhỉ, động tác rất mềm dẻo.]
[Đừng coi thường Miên Miên tay mập chân mập nhé, động tác rất chuẩn đấy! Bơi giỏi hơn hẳn con cháu bảy tuổi của tôi!]
[Chuẩn luôn, lần trước dạy con trai bơi mà tôi phát điên lên ấy, dạy hai tháng rồi có biết lấy hơi đâu, mà con tôi gần bảy tuổi rồi.]
[Con của chị lầu trên chắc cũng ngốc tầm Tần Mục Dã thôi chứ nhiêu.]
[Miên Miên bơi ếch đáng yêu vãi, yêu Miên Miên thông minh ghê!]
[Nghĩ kỹ lại thì đúng là Miên Miên thông minh hơn nhiều bạn nhỏ bình thường thật, cô bé học cái gì cũng nhanh ấy. Trước đây có biết tiếng Anh đâu, mà trong video trên Weibo của Tần Mục Dã vài hôm trước, cô bé đã giao tiếp bằng tiếng Anh với ba rồi đấy.]
[Đúng đúng đúng, hôm qua mấy bài toán Miên Miên và anh Thanh Hành cùng giải không dễ chút nào, đây là IQ của một đứa trẻ bốn tuổi thật à?]
[Miên Miên làm gì cũng nghiêm túc, thật là một cô bé nỗ lực!]
[Miên Miên giỏi quá, mấy người lớn vô tích sự đang ngồi trước màn hình tự thấy xấu hổ luôn _(:3″ ∠)_ ]
…
Nghỉ ngơi một lúc, Tần Sùng Lễ bế con gái lên bờ, lấy khăn tắm màu tím nhạt quấn quanh cô bé, cho bé uống nước chanh.
“Nghỉ ngơi một lát đã, bơi lội cần nhiều thể lực, hôm nay Miên Miên mới học lần đầu, thế là rất giỏi rồi.”
Miên Miên uống mấy ngụm lớn, giọng nói ngập tràn mong đợi: “Con còn muốn bơi nữa, ba dạy con cách bơi của anh hai được không ạ?”
Tần Sùng Lễ ngạc nhiên: “Con muốn học bơi sải à? Vừa rồi đã luyện tập rất lâu, Miên Miên không thấy mệt sao?”
Bé con lắc đầu liên tục: “Con không mệt, con chỉ hơi đói thôi.”
Chị giúp việc bưng đồ ăn nhẹ được chuẩn bị sẵn cho bữa chiều, đặt lên bàn bên cạnh hồ bơi.
Miên Miên ăn hai chiếc sandwich cá ngừ nhỏ và một cái xúc xích.
Tần Mục Dã nhìn cô bé ăn ngon như vậy, hai má phồng lên: “Xem ra là đói thật rồi, vừa mới ăn trưa xong, con heo thối này đúng là chiến thần ăn uống mà.”
Miên Miên ăn xong, cảm thấy tràn trề năng lượng, kéo Tần Sùng Lễ xuống nước, tiếp tục học bơi sải.
Ngoài miệng Tần Mục Dã cười chê, không chịu thừa nhận em gái lợi hại.
Nhưng cơ thể lại rất thành thật, đi xuống nước dạy em gái cùng ba.
Sự thật chứng minh, đúng là em gái cậu hơi bị đỉnh thật.
Khi hai ba con nhìn Miên Miên vui vẻ bơi hai vòng lớn quanh bể bơi, Tần Sùng Lễ cuồng con gái cười không ngớt, vỗ tay liên tục.
Tần Mục Dã hơi hoảng hốt: “Nghĩ lại thì con heo thối nhà mình học cái gì cũng nhanh thật, con bé học tiếng Anh với Lục Thanh Hành chưa được bao lâu mà giờ đã nói lưu loát được rồi, còn cả mấy bài toán kia nữa, đừng nói con heo nhà mình là thần đồng nhé?”
Tần Sùng Lễ luôn tự tin trăm phần trăm với cô công chúa của mình.
Không chỉ là thần đồng, Miên Miên nhà ông còn là thần tiên đấy!
Tần Sùng Lễ cười đến nỗi khóe miệng sắp kéo lên tận mang tai, nhưng vẫn bình thản nói: “Đừng ngạc nhiên nữa, với gen nhà mình, em gái con thông minh là điều bình thường. Từ nhỏ anh con đã học nhảy lớp, môn nào cũng đứng thứ nhất, Tiêu Nhiên còn nhỏ nhưng đã lộ ra tài năng thiên phú, thành tích cũng tốt. Ba và mẹ đều học giỏi từ nhỏ đến lớn, Miên Miên là con của ba mẹ, dĩ nhiên có gen di truyền.”
Tần Mục Dã nghĩ theo cách của ba, cảm thấy cũng có khả năng.
Cậu gãi đầu, không hiểu sao không cười nổi: “Ba nói vậy không sai nhưng con vẫn thấy lạ lạ ở đâu ấy…”
Dưới bình luận ai cũng cười như điên ——
[Hahahahaha đm tỉnh lại đi anh Tần đỉnh lưu ơi, anh là đứa được nhặt về, đừng nghi ngờ gì nữa!]
[Quả tạ IQ thấp của nhà này nặng quá hahahaha.]
[Ba mẹ, anh em trai, em gái đều là thiên tài, Tần Mục Dã: Chúa hề vẫn là tôi. JPG]
[Phiên bản đời thực của tiểu thuyết 《Anh trai vô tích sự và em gái thiên tài 》đây rồi]
[Từ đó quyển truyện về một chàng trai vô tích sự ra đời ——《 Cả nhà chỉ có mỗi tôi là người bình thường》]
…
Mặt trời sắp xuống núi, cuối cùng Miên Miên bơi đã mệt, cảm giác hào hứng khi lần đầu tiên bơi thử qua đi.
Cô bé leo lên phao bơi hình heo Peppa, thoải mái đung đưa chân.
Tần Mục Dã và Tần Sùng Lễ thi bơi sải.
Miên Miên ngồi trên phao bơi, làm trọng tài và cả hai ba con đều hòa nhau.
Thi xong, hai người bơi lại gần Miên Miên.
Tần Mục Dã thấy cô bé rơi vào suy tư.
Khuôn mặt của bé con bốn tuổi ngây ra, ánh mắt ngây thơ, ngoại trừ vẻ ngoài siêu đẹp, trông cô bé không khác mấy so với các bạn ở trường mẫu giáo.
Tần Mục Dã chưa bao giờ nghĩ em gái mình là một siêu trí tuệ, ngang hàng với con heo thối thiên tài nhà họ Lục kia.
Hiếm khi cậu hỏi một vấn đề về lâu về dài: “Bé con, có bao giờ em nghĩ sau này em muốn làm gì chưa?”
Miên Miên ngồi trên phao bơi đạp nước, sững sờ trong phút chốc: “Em mới bốn tuổi mà, sao phải nghĩ đến những việc này?”
Thật ra đây cũng chỉ là suy nghĩ nhất thời của Tần Mục Dã, cậu nghĩ một lúc, nói: “Chẳng phải lúc nào em cũng lẩm bẩm là đợi đến khi nào ông đây thành ông cụ, em sẽ kiếm tiền nuôi anh à? Còn nói sau này ba già rồi không có tiền, em sẽ nuôi cả ba, thế đã bao giờ nghĩ làm nghề gì để kiếm tiền chưa?”
Miên Miên mở to mắt ngạc nhiên trước câu hỏi của cậu.
Tần Sùng Lễ cũng rất tò mò, ông giơ tay nhéo má con gái, cười hỏi: “Ba cũng muốn biết ước mơ của Miên Miên là gì, nếu con chưa bao giờ nghĩ đến, hay bây giờ nghĩ thử đi?”
“Vâng ạ…” Miên Miên cúi đầu nghịch ngón tay, nghiêm túc tự hỏi.
Ước mơ?
Miên Miên thường gặp từ này trên TV và Internet nên không quá xa lạ.
Có một lần cô giáo trên trường cũng từng hỏi các bạn.
Lúc ấy nhiều bạn giơ tay trả lời.
Có bạn bảo muốn trở thành ngôi sao, có bạn muốn làm nhà khoa học, có bạn còn bảo muốn làm tổng giám đốc thừa kế tài sản. Lúc ấy Lục Linh đã nghiêm túc nói, ước mơ của chị ấy là trở thành ảnh hậu!
Lúc đó Miên Miên không lên tiếng trả lời, mà cô bé là bạn nhỏ nhất trong lớp, cô giáo cũng cảm thấy bé còn nhỏ, không có ước mơ là chuyện bình thường nên không hỏi sâu thêm.
Bé con yên lặng.
Cả bình luận đứng ngồi không yên ——
[Miên Miên đáng yêu như vậy, đương nhiên muốn làm ngôi sao, phải là ngôi sao lớn như mẹ vậy!]
[Mặc dù tôi hy vọng ngày nào cũng có thể đu con gái, nhưng giới giải trí quá phức tạp, vẫn nên tôn trọng Miên Miên có thích hay không.]
[Hay là làm boss lớn như anh cả ấy, tưởng tượng con bé đi làm bà trùm tổng giám đốc, chắc chắn vừa cưng vừa ngầu!]
[Hay thôi, cứ đi diễn hài với anh hai ngốc cũng được, Miên Miên mang lại niềm vui cho mọi người mà]
…
Tần Sùng Lễ thấy con gái không nói gì, thử dẫn dắt: “Miên Miên có muốn làm diễn viên giống mẹ không?”
Tần Sùng Lễ biết, từ nhỏ con gái đã được rất nhiều người yêu thích, chính bé luôn vui vẻ chấp nhận, không hề cảm thấy áp lực, có lẽ tính con bé thích được người khác theo đuổi. Mặc dù con đường này chưa chắc là lựa chọn tốt nhất nhưng nếu Miên Miên thích, người ba già như ông sẽ ủng hộ và âm thầm đồng hành, bảo vệ cô bé.
Miên Miên nghĩ một lúc, nghiêm túc nói: “Mẹ rất lợi hại nhưng rất vất vả, mẹ ước mơ trở thành diễn viên ưu tú, con biết giấc mơ này thật tuyệt. Nhưng con không hứng thú với diễn xuất, đây không phải là ước mơ của con.”
Tần Mục Dã vươn tay, xoay đầu em gái về phía mình: “Hay là em muốn làm idol giống mấy chị xinh xinh trong công ty của anh vậy.”
Miên Miên lắc đầu.
Tần Mục Dã lại hỏi: “Thế em muốn là tổng giám đốc bá đạo ngầu lòi như anh cả không, quản lý rất nhiều nhân viên, kiếm được nhiều tiền, làm sếp của nhiều người đấy.”
Miên Miên không gật đầu.
Trong đôi mắt trong suốt to tròn của cô bé ẩn chứa sự mờ mịt.
Tần Mục Dã bật cười ra tiếng, ôm chầm lấy em gái, hôn một cái thật kêu: “Được rồi, em còn nhỏ, không có ước mơ cũng bình thường mà, sau này cứ suy nghĩ dần dần!”
Tần Sùng Lễ cũng nói: “Đúng vậy, ba và anh hai hỏi sớm quá, đợi đến khi Miên Miên mười lăm tuổi hỏi lại vấn đề này cũng không muộn.”
Đúng lúc này, ánh nắng chiều rơi xuống, mặt trời biến thành màu đỏ sưởi ấm của lá phong, ánh sáng phủ lên mặt bể bơi, rơi xuống ba người, hai lớn một nhỏ, tạo nên một hình ảnh vô cùng ấm áp.
Hướng bình luận có chút thay đổi ——
[Huhuhu, ấm áp quá đi, quả nhiên hoàng hôn dễ khiến con người ta đa sầu đa cảm, ba và anh hai đều yêu Miên Miên nhiều lắm.]
[Miên Miên siêu hạnh phúc, ngưỡng mộ thật, có ba và anh hai đẹp trai thế kia, hơn hết hai người đều chăm lo từng giờ từng phút cho Miên Miên lớn lên.]
[Cách ba và anh hai hỏi ước mơ của bé con thật tuyệt vời!]
[Anh Dã lại hôn trộm Miên Miên rồi, ngọt quá, tiếc là tôi không kịp cắt ra, hi vọng có ai đó trên Weibo cắt được phân đoạn này!!!]
…
“Đi tắm rồi chuẩn bị ăn tối thôi.”
Tần Mục Dã bế em gái lên từ cái phao hình heo Peppa, đôi chân dài đi thẳng lên bờ.
Lúc lên tầng, Miên Miên đột nhiên nghiêng đầu hỏi cậu: “Anh hai, khi nào anh bắt đầu có ước mơ ạ?”
Tần Mục Dã không suy nghĩ nhiều, thẳng thắn trả lời: “Chắc là hồi mẫu giáo, lúc ấy anh thấy trên TV có một nam ca sĩ đẹp trai vừa hát vừa nhảy, bên dưới có rất nhiều fan nữ cầm lightstick hò hét chói tai, lúc đó liền muốn thay thế bản thân vào đó.”
Miên Miên lại hỏi: “Còn anh Hoài Dữ thì sao, lúc nào anh ấy quyết định thừa kế tài sản của gia đình ạ?”
Tần Mục Dã nhớ lại hai mươi bốn cái nồi bánh chưng ông anh mình trải qua…
Cậu nói khẽ: “Anh cả như ông già từ khi còn bé tí ti rồi, từ khi anh còn nghịch đất, anh ấy đã đọc rất nhiều loại sách kỳ quái, ba đào tạo anh ấy như người thừa kế, anh cả cũng ngầm thừa nhận thân phận này của mình, không hề bài xích, chắc là anh ấy quyết định từ khi lên ba?”
Bé con trong ngực đột nhiên thở dài.
Tần Mục Dã cười: “Sao lại thở ngắn thở dài rồi?”
Miên Miên bĩu môi, biểu cảm rất tiếc nuối: “Anh Hoài Dữ có ước mơ là điều tính toán được từ trước. Nhưng đến cả người ngốc như anh hai cũng có ước mơ từ nhỏ, em lại không có, thực sự không thể tưởng tượng nổi.”
Tần Mục Dã:??????
*****
Vấn đề ước mơ này đã khiến Miên Miên suy nghĩ mấy ngày.
Đến khi bảy ngày quay chụp tập đặc biệt 《 kỳ nghỉ của ba 》kết thúc mỹ mãn, Miên Miên vẫn chưa tìm ra câu trả lời.
Hôm nay, Lục Thanh Hành tới dạy kèm Tần Tiêu Nhiên.
Bởi vì Tần gia chuyển nhà nên trang viên trên núi này cách trường học một khoảng kha khá.
Để tiện đi học, Tần Tiêu Nhiên và thầy giáo nhỏ họ Lục đã bàn bạc xong xuôi. Mỗi ngày sau khi tan học hai người sẽ ngồi xe của Tần gia về nhà, sau khi học xong, tài xế sẽ đưa thầy Lục về.
Lúc này, Tần Tiêu Nhiên đang cày cuốc chăm chỉ, cố gắng hoàn thành bài tập về nhà Lục Thanh Hành đã giao.
Hôm nay tinh thần học tập của Miên Miên có chút sa sút.
Tuy thầy giáo Lục rất nghiêm khắc với Tần Tiêu Nhiên nhưng trước mặt Miên Miên, ông thầy này hoàn toàn không có nguyên tắc nào cả.
Hôm nay Miên Miên bảo không muốn học.
Lục Thanh Hành liền lắp Lego cùng bé.
Chơi một lúc, Miên Miên buồn chán nằm trên ghế sô pha, khuôn mặt như đưa đám.
Lục Thanh Hành nhạy cảm nhận ra cô bé có tâm sự.
Cậu ngồi bên cô bé, ôn tồn hỏi: “Miên Miên sao thế?”
Miên Miên giơ chân, nghiêng đầu nhìn cậu: “Anh Thanh Hành, anh có rất nhiều môn học yêu thích, chắc chắn anh đã nghĩ ra sau này lớn lên muốn làm gì rồi phải không?”
Lục Thanh Hành bất ngờ, không nghĩ sẽ nghe được từ một cô bé bốn tuổi vấn đề thảo luận sâu xa như vậy.
Cậu bé lắc đầu: “Anh chưa nghĩ ra.”
Miên Miên rất kinh ngạc, thậm chí cô bé còn ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu: “Anh không có mơ ước ấy ạ?”
Lục Thanh Hành thẳng thắn trả lời: “Nếu Miên Miên hỏi về công việc cụ thể sau này anh định làm gì, quả thật anh không có, anh chưa nghĩ tới sau này sẽ làm công việc gì.”
Không phải cậu bé đang cố an ủi em gái.
Cậu nói thật.
Mặc dù cậu rất hứng thú với bộ môn nghiên cứu khoa học nhưng không có nghĩa một cậu bé mười tuổi như cậu đã quyết định nghề nghiệp tương lai của mình.
Cậu bé cho rằng mình còn nhỏ, có thể thử sức ở nhiều lĩnh vực nên không vội quyết định vấn đề này.
Tâm trạng của Miên Miên lập tức vui vẻ hơn đôi chút: “Hóa ra anh Thanh Hành cũng không có ước mơ!!”
Lục Thanh Hành hỏi thêm một chút, Miên Miên đã kể lại chuyện mấy hôm trước giữa mình và Tần Mục Dã.
Lục Thanh Hành sờ mái tóc mềm mại của cô bé, dịu dàng nói: “Việc này không sao cả, có người biết ước mơ của mình sớm, có người biết muộn, ước mơ không phải là thứ vĩnh viễn không thay đổi, lúc nào em cũng có thể thay đổi nó, bây giờ Miên Miên còn nhỏ, em có thể từ từ trải nghiệm những việc mình thích.”
Miên Miên là một bạn nhỏ mạnh mẽ từ trong xương.
Một lúc cô bé biết được chỉ một mình mình không có ước mơ nên cảm thấy khá mất mát.
Nhưng thực sự cô bé đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không thể quyết định sau này mình muốn làm nghề gì.
Bây giờ nghe Lục Thanh Hành nói vậy, cô bé thông suốt, nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ kéo tay cậu bé: “Anh Thanh Hành và em cùng không có ước mơ, em rất vui vẻ, hihihi (*^▽^*).”
Tâm trạng Miên Miên ngay lập tức thả lỏng nhẹ nhàng, cô bé kéo Lục Thanh Hành đến phòng khách xem hoạt hình.
Mặc dù đã xem rất nhiều bộ phim hoạt hình hay nhưng Miên Miên vẫn thích xem 《 Gia đình nhà heo Peppa 》nhất.
Miên Miên không kiềm chế nổi, ngồi phịch xuống ghế sô pha, tay cầm chiếc macaron vị dâu, cắn từng miếng nhỏ.
Cô bé vừa ăn vừa xem, vui sướng đung đưa chân, đột nhiên nói: “Anh Thanh Hành, đột nhiên em ước mơ này!”
Lục Thanh Hành: “Nhanh vậy sao?”
Miên Miên cười híp mắt nói: “Em mơ ước trở thành heo Peppa, cả ngày chỉ cần ăn, ngủ, nghịch nước, cả nhà sống vui vẻ, hạnh phúc với nhau.”
Lục Thanh Hành:”…?”
Miên Miên cảm giác ước mơ của mình sẽ không được bạn bè công nhận.
Cô bé không cam lòng, ăn xong macaron, bé giơ tay kéo áo Lục Thanh Hành: “Anh Thanh Hành, nếu anh không có ước mơ, hay là em đề nghị thế này, anh ước mơ trở thành heo George được không? Như thế chúng ta có thể chơi cùng nhau mỗi ngày.”
“Khụ khụ!!” Lục Thanh Hành đặt ly thủy tinh xuống, cậu bé đang uống nước trái cây, suýt chút nữa bị sặc.
Miên Miên tràn đầy mong đợi nhìn cậu.
Đối với Miên Miên luôn muốn gì được nấy, Lục Thanh Hành hiếm khi từ chối: “Không được, anh không thể làm em trai của Miên Miên được.”
“Nhưng…” Miên Miên hơi mất mát nhưng không quá nghiêm trọng.
Cô bé nhanh chóng nghĩ đến mối quan hệ của các nhân vật, đúng là không được.
Nếu nói ai hợp vào vai George, chắc chắn phải là anh hai ngốc Tần Mục Dã của cô bé.
Miên Miên lấy lại tinh thần, đưa ra đề nghị mới: “Anh Thanh Hành, hay là anh làm cừu Suzy đi?”
Lục Thanh Hành: “… Suzy là con gái mà?”
“Thỏ Richard được không?”
“…”
“Hình như voi Edmond cũng không tệ!”
“…”
Cũng may Miên Miên không bắt cậu lựa chọn một nhân vật “mơ ước”.
Bác Vinh quản gia bưng đồ ngọt lên, Miên Miên liền rơi vào niềm vui ăn uống.
Lục Thanh Hành bóp trán.
Thật ra không phải cậu không có ước mơ.
Lớn lên cùng Miên Miên, tận mắt nhìn thấy cô bé trải qua đời này một cách an yên.
Đây chính là ước mơ duy nhất của cậu.
Tác giả :
Vạn Lị Tháp