Trở Về Xã Hội Nguyên Thuỷ Đi Làm Ruộng
Chương 1-1: Tranh giành nương tử
Editor + Beta: Thiên Sa.
Mặt trời chói chang chiếu xuống như nướng cả mặt đất, thanh âm đâu đó một tiếng trước lớn hơn tiếng sau. Mộc Tiểu Hoa mơ mơ màng màng cảm giác bên cạnh có thứ gì đó đang liếm mặt nàng, vừa nghĩ đến nàng đi theo đội khảo cổ tiến vào sơn động nào đó, bởi vì nhặt được một chiếc nhẫn mà rớt xuống hố sâu. Sẽ không phải là mãnh thú gì đó đang chuẩn bị ăn nàng luôn sao? Kinh hách giật mình một cái đột ngột ngồi dậy, nhanh chóng nhìn sang bên xem.
Sơn động? Còn ở trong sơn động? Di? Không đúng? Tầm mắt Mộc Tiểu Hoa cứng đờ chuyển tới tiểu nam hài có vẻ mặt kinh hách ngồi quỳ ở bên cạnh, không phải mãnh thú? Là người? Như vậy có nghĩa là nàng được cứu giúp? Nhưng vừa mới liếm nàng là cái gì? Mộc Tiểu Hoa hung hăng nuốt xuống nước miếng hỏi: "Đây là nơi nào?"
Tiểu nam hài bị kinh hách đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhanh nhẹn đứng lên chạy ra bên ngoài. Mộc Tiểu Hoa nhìn tiểu nam hài biến mất ở cửa sơn động, vẻ mặt ngốc trệ. Sao lại thế này? Chẳng lẽ nàng lớn lên thực dọa người sao?
Mộc Tiểu Hoa cẩn thận đánh giá sơn động, phát hiện bộ dáng nơi này hình như là có người thường xuyên cư trú, trong sơn động có một cái bàn đá thấp trên đó đặt mấy loại hoa quả nàng nhìn không biết, mặt đất dưới chân tường đối diện trải cỏ khô cùng một tấm da thú phủ lên làm thành cái giường, mà dưới người nàng cũng là giường đá được trải cỏ khô cùng da thú. Trên vách đá bên phải sơn động treo mấy tấm da thú, trên mặt đất còn một ít tro tàn từ đống lửa, trừ này đó ra lại không có gì khác. Nàng được thôn dân địa phương cứu ư? Nhưng mà, đây thật sự là nơi thôn dân ở sao? Nàng biết nàng đi khảo cổ ở nơi rất xa, nhưng không đến mức lạc hậu như vậy đi? Hay là nói, nơi này là chỗ nghỉ chân của người dân vào núi làm việc?
Mộc Tiểu Hoa chuẩn bị xuống giường đi ra bên ngoài tìm tòi rõ ràng hơn, chính là chân vừa nhấc lên chuẩn bị xuống giường, một người thanh niên cao lớn bước nhanh đi đến, phía sau còn dẫn theo tiểu nam hài lúc nãy.
Mộc Tiểu Hoa nhìn thanh niên kia đến mức ngây ngẩn cả người, chỉ thấy thanh niên một đầu tóc dài, ngũ quan đoan chính soái khí, làn da ngăm đen, nửa người trên không mặc quần áo, da thịt thoạt nhìn đặc biệt rắn chắc, bên hông vây lại bằng một tấm da thú, dài đến bắp đùi, chân dài thẳng tắp để trần không mang giày gì cả, dù có đạp lên hòn đá nhỏ trên mặt đất thế nhưng lại rất tự nhiên.
Này, cách ăn mặc sao lại giống người nguyên thủy vậy?
Mộc Tiểu Hoa không hiểu vì sao, tim như bị cào nhẹ một cái, trơ mắt nhìn thanh niên đi đến mép giường, ngồi xổm xuống, nhìn nàng, nhếch miệng cười, đôi mắt sạch sẽ tràn đầy vui sướng, nói ra một câu cực kỳ kinh hãi: "Nương tử ngươi đã tỉnh?"
Nương... Nương tử? Mộc Tiểu Hoa hoảng sợ trừng lớn mắt, trong mắt đồng học thì nàng chính là người rất u mê, chậm chạp trong chuyện tình cảm, mặc dù đã là sinh viên năm cuối nhưng nàng vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào. Như thế nào lại đột nhiên liền biến thành nương tử của thanh niên xa lạ?
"Nương tử cái gì?"
Thanh niên cười nói: "Ta nhặt ngươi về, ngươi đương nhiên là nương tử của ta."
Đây là cái loại lý luận lưu manh gì vậy? Mộc Tiểu Hoa cứng đờ. Lúc này tiểu nam hài phía sau thanh niên cẩn thận chọc chọc hắn. "A!" Thanh niên kia như bừng tỉnh, lại nói ra một câu hù chết người không đền mạng: "Là nương tử của huynh đệ chúng ta."
"Cái gì?!" Mộc Tiểu Hoa cứng ngắc nhìn tiểu nam hài phía sau thanh niên đang e lệ nhìn chằm chằm nàng. Tiểu hài tử này nhiều lắm cũng chỉ mười hai mười ba tuổi thôi chứ? Nàng chính là thiếu nữ hai mươi ba tuổi xuân xanh hiện tại liền tính trâu già gặm cỏ non, cỏ này không khỏi cũng quá non rồi? Không không không, hiện tại trọng điểm không phải trâu già gặm cỏ non, mà là…… Nương tử của huynh đệ bọn họ? Bọn họ? Nhóm?
"Ngươi nhất định là nói giỡn với ta đúng không?" Đỉnh đầu Mộc Tiểu Hoa đầy hắc tuyến nhìn thanh niên hỏi. Thanh niên hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: "Nói giỡn? Ta không có nói giỡn a!"
"Được rồi, đừng náo loạn!" Mộc Tiểu Hoa bình tĩnh lại: "Ta thực cảm tạ ngươi đã cứu ta, nhưng là vui đùa liền không cần phải nói loạn, được chứ? Nơi này của ngươi là chỗ nào? Thành thị gần nhất đi như thế nào? Trong thôn các ngươi có điện thoại di động không? A, nơi này nếu là điện thoại di động hẳn là khẳng định không có tín hiệu, vậy điện thoại bàn hẳn là có chứ?"
"Ngươi… Đang nói cái gì?" Vẻ mặt thanh niên cùng tiểu nam hài đề mê mang nhìn Mộc Tiểu Hoa: "Thành thị là cái gì? Trong thôn là cái gì? Di động, điện thoại là cái gì?"
Mộc Tiểu Hoa giật giật khóe miệng: "Vị đại ca này, ngươi muốn hỏi mười vạn câu hỏi vì sao sao?" Di động điện thoại không biết? Nima(Ni mã = chửi tục) Thành thị và trong thôn là cái gì cũng không biết, ngươi muốn nháo cái gì? Người nguyên thủy sao?
Người nguyên thủy?
Tim Mộc Tiểu Hoa "Lộp bộp" nhảy dựng, xem bộ dáng thanh niên và tiểu nam hài kia xác thật là không biết, không giống như đang lừa nàng, nếu là bộ lạc nguyên thuỷ hẳn sẽ không biết những cái ở xã hội hiện đại này đâu? Một ý tưởng lớn mật ở trong lòng nàng nảy sinh, nàng sẽ không rơi vào hố xuyên không chứ?
"Nơi này của các ngươi gọi là gì?" Mộc Tiểu Hoa mang theo tâm tình khẩn trương, thật cẩn thận hỏi.
Thanh niên cùng tiểu nam hài nhìn nhau nói: "Sơn Trà Bộ Lạc."
"Bộ? Bộ lạc? Sơn Trà Bộ Lạc?" Mộc Tiểu Hoa cảm giác có chút đầu váng mắt hoa, nàng dám khẳng định các nàng đi khảo cổ, phạm vi mấy ngàn dặm tuyệt đối không có một nơi như vậy. Chẳng lẽ là nàng thật sự xuyên qua? Mộc Tiểu Hoa cứng đờ xuống giường đi ra ngoài động, đứng ở cửa sơn động, đưa mắt nhìn dãy núi liên miên, núi non cây cối xanh um tươi tốt, cùng hoàn cảnh nơi nàng đi khảo cổ là hoàn toàn tương phản.
Từ mặt đắt bằng phẳng trước sơn động có một con đường nhỏ thông hướng xuống chân núi, một thanh niên dọc theo đường nhỏ bước nhanh đi tới, đồng dạng để trần trên người chỉ có da thú vây quanh bên hông, nhìn thấy Mộc Tiểu Hoa đầu tiên là sửng sốt, sau lại nhếch miệng cười, kích động đi đến trước mặt Mộc Tiểu Hoa: "Nương tử, ngươi tỉnh!"
Mộc Tiểu Hoa hắc tuyến, sao lại thêm một người gọi nàng là nương tử? Đầu
Mộc Tiểu Hoa muốn hỏng, đen mặt nói: "Ta gọi là Mộc Tiểu Hoa không phải gọi là nương tử, mời các ngươi không cần gọi loạn chiếm tiện nghi." Nhưng mà không có người để ý đến lời Mộc Tiểu Hoa nói, thanh niên theo nàng từ trong sơn động đi ra, bước nhanh đến trước mặt thanh niên mới tới, dùng sức hắn đẩy đi, cả giận nói: "Sao ngươi lại tới nữa? Nương tử là của huynh đệ chúng ta, không quan hệ đến các ngươi."
Thanh niên mới tới bị đẩy đến lảo đảo lui về phía sau hai bước, cũng không chịu thua duỗi tay đẩy thanh niên kia: "Sao lại không quan hệ đến chúng ta? Chúng ta cùng nhau phát hiện nàng, ngươi chỉ bế nàng lên nhanh hơn chúng ta một chút thôi."
"Đã như vậy liền không liên quan đến các ngươi! Ai nhặt được trước chính là của người đó."
"Ngươi không nói đạo lý, chúng ta cùng nhau phát hiện, chúng ta cũng được chia sẻ."
"Không chia sẻ gì với các ngươi, nương tử là của chúng ta!"
"Chúng ta!"
"Chúng ta!"
Mộc Tiểu Hoa nhìn hai người đấu khẩu, xô đẩy càng ngày càng kịch liệt, hoàn toàn há hốc miệng mồm, còn ngại chưa đủ loạn, lúc này tiểu nam hài ôm chặt eo Mộc Tiểu Hoa, dùng giọng nói non nớt biểu thị công khai chủ quyền: "Nương tử là của chúng ta."
Mặt trời chói chang chiếu xuống như nướng cả mặt đất, thanh âm đâu đó một tiếng trước lớn hơn tiếng sau. Mộc Tiểu Hoa mơ mơ màng màng cảm giác bên cạnh có thứ gì đó đang liếm mặt nàng, vừa nghĩ đến nàng đi theo đội khảo cổ tiến vào sơn động nào đó, bởi vì nhặt được một chiếc nhẫn mà rớt xuống hố sâu. Sẽ không phải là mãnh thú gì đó đang chuẩn bị ăn nàng luôn sao? Kinh hách giật mình một cái đột ngột ngồi dậy, nhanh chóng nhìn sang bên xem.
Sơn động? Còn ở trong sơn động? Di? Không đúng? Tầm mắt Mộc Tiểu Hoa cứng đờ chuyển tới tiểu nam hài có vẻ mặt kinh hách ngồi quỳ ở bên cạnh, không phải mãnh thú? Là người? Như vậy có nghĩa là nàng được cứu giúp? Nhưng vừa mới liếm nàng là cái gì? Mộc Tiểu Hoa hung hăng nuốt xuống nước miếng hỏi: "Đây là nơi nào?"
Tiểu nam hài bị kinh hách đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhanh nhẹn đứng lên chạy ra bên ngoài. Mộc Tiểu Hoa nhìn tiểu nam hài biến mất ở cửa sơn động, vẻ mặt ngốc trệ. Sao lại thế này? Chẳng lẽ nàng lớn lên thực dọa người sao?
Mộc Tiểu Hoa cẩn thận đánh giá sơn động, phát hiện bộ dáng nơi này hình như là có người thường xuyên cư trú, trong sơn động có một cái bàn đá thấp trên đó đặt mấy loại hoa quả nàng nhìn không biết, mặt đất dưới chân tường đối diện trải cỏ khô cùng một tấm da thú phủ lên làm thành cái giường, mà dưới người nàng cũng là giường đá được trải cỏ khô cùng da thú. Trên vách đá bên phải sơn động treo mấy tấm da thú, trên mặt đất còn một ít tro tàn từ đống lửa, trừ này đó ra lại không có gì khác. Nàng được thôn dân địa phương cứu ư? Nhưng mà, đây thật sự là nơi thôn dân ở sao? Nàng biết nàng đi khảo cổ ở nơi rất xa, nhưng không đến mức lạc hậu như vậy đi? Hay là nói, nơi này là chỗ nghỉ chân của người dân vào núi làm việc?
Mộc Tiểu Hoa chuẩn bị xuống giường đi ra bên ngoài tìm tòi rõ ràng hơn, chính là chân vừa nhấc lên chuẩn bị xuống giường, một người thanh niên cao lớn bước nhanh đi đến, phía sau còn dẫn theo tiểu nam hài lúc nãy.
Mộc Tiểu Hoa nhìn thanh niên kia đến mức ngây ngẩn cả người, chỉ thấy thanh niên một đầu tóc dài, ngũ quan đoan chính soái khí, làn da ngăm đen, nửa người trên không mặc quần áo, da thịt thoạt nhìn đặc biệt rắn chắc, bên hông vây lại bằng một tấm da thú, dài đến bắp đùi, chân dài thẳng tắp để trần không mang giày gì cả, dù có đạp lên hòn đá nhỏ trên mặt đất thế nhưng lại rất tự nhiên.
Này, cách ăn mặc sao lại giống người nguyên thủy vậy?
Mộc Tiểu Hoa không hiểu vì sao, tim như bị cào nhẹ một cái, trơ mắt nhìn thanh niên đi đến mép giường, ngồi xổm xuống, nhìn nàng, nhếch miệng cười, đôi mắt sạch sẽ tràn đầy vui sướng, nói ra một câu cực kỳ kinh hãi: "Nương tử ngươi đã tỉnh?"
Nương... Nương tử? Mộc Tiểu Hoa hoảng sợ trừng lớn mắt, trong mắt đồng học thì nàng chính là người rất u mê, chậm chạp trong chuyện tình cảm, mặc dù đã là sinh viên năm cuối nhưng nàng vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào. Như thế nào lại đột nhiên liền biến thành nương tử của thanh niên xa lạ?
"Nương tử cái gì?"
Thanh niên cười nói: "Ta nhặt ngươi về, ngươi đương nhiên là nương tử của ta."
Đây là cái loại lý luận lưu manh gì vậy? Mộc Tiểu Hoa cứng đờ. Lúc này tiểu nam hài phía sau thanh niên cẩn thận chọc chọc hắn. "A!" Thanh niên kia như bừng tỉnh, lại nói ra một câu hù chết người không đền mạng: "Là nương tử của huynh đệ chúng ta."
"Cái gì?!" Mộc Tiểu Hoa cứng ngắc nhìn tiểu nam hài phía sau thanh niên đang e lệ nhìn chằm chằm nàng. Tiểu hài tử này nhiều lắm cũng chỉ mười hai mười ba tuổi thôi chứ? Nàng chính là thiếu nữ hai mươi ba tuổi xuân xanh hiện tại liền tính trâu già gặm cỏ non, cỏ này không khỏi cũng quá non rồi? Không không không, hiện tại trọng điểm không phải trâu già gặm cỏ non, mà là…… Nương tử của huynh đệ bọn họ? Bọn họ? Nhóm?
"Ngươi nhất định là nói giỡn với ta đúng không?" Đỉnh đầu Mộc Tiểu Hoa đầy hắc tuyến nhìn thanh niên hỏi. Thanh niên hơi hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội: "Nói giỡn? Ta không có nói giỡn a!"
"Được rồi, đừng náo loạn!" Mộc Tiểu Hoa bình tĩnh lại: "Ta thực cảm tạ ngươi đã cứu ta, nhưng là vui đùa liền không cần phải nói loạn, được chứ? Nơi này của ngươi là chỗ nào? Thành thị gần nhất đi như thế nào? Trong thôn các ngươi có điện thoại di động không? A, nơi này nếu là điện thoại di động hẳn là khẳng định không có tín hiệu, vậy điện thoại bàn hẳn là có chứ?"
"Ngươi… Đang nói cái gì?" Vẻ mặt thanh niên cùng tiểu nam hài đề mê mang nhìn Mộc Tiểu Hoa: "Thành thị là cái gì? Trong thôn là cái gì? Di động, điện thoại là cái gì?"
Mộc Tiểu Hoa giật giật khóe miệng: "Vị đại ca này, ngươi muốn hỏi mười vạn câu hỏi vì sao sao?" Di động điện thoại không biết? Nima(Ni mã = chửi tục) Thành thị và trong thôn là cái gì cũng không biết, ngươi muốn nháo cái gì? Người nguyên thủy sao?
Người nguyên thủy?
Tim Mộc Tiểu Hoa "Lộp bộp" nhảy dựng, xem bộ dáng thanh niên và tiểu nam hài kia xác thật là không biết, không giống như đang lừa nàng, nếu là bộ lạc nguyên thuỷ hẳn sẽ không biết những cái ở xã hội hiện đại này đâu? Một ý tưởng lớn mật ở trong lòng nàng nảy sinh, nàng sẽ không rơi vào hố xuyên không chứ?
"Nơi này của các ngươi gọi là gì?" Mộc Tiểu Hoa mang theo tâm tình khẩn trương, thật cẩn thận hỏi.
Thanh niên cùng tiểu nam hài nhìn nhau nói: "Sơn Trà Bộ Lạc."
"Bộ? Bộ lạc? Sơn Trà Bộ Lạc?" Mộc Tiểu Hoa cảm giác có chút đầu váng mắt hoa, nàng dám khẳng định các nàng đi khảo cổ, phạm vi mấy ngàn dặm tuyệt đối không có một nơi như vậy. Chẳng lẽ là nàng thật sự xuyên qua? Mộc Tiểu Hoa cứng đờ xuống giường đi ra ngoài động, đứng ở cửa sơn động, đưa mắt nhìn dãy núi liên miên, núi non cây cối xanh um tươi tốt, cùng hoàn cảnh nơi nàng đi khảo cổ là hoàn toàn tương phản.
Từ mặt đắt bằng phẳng trước sơn động có một con đường nhỏ thông hướng xuống chân núi, một thanh niên dọc theo đường nhỏ bước nhanh đi tới, đồng dạng để trần trên người chỉ có da thú vây quanh bên hông, nhìn thấy Mộc Tiểu Hoa đầu tiên là sửng sốt, sau lại nhếch miệng cười, kích động đi đến trước mặt Mộc Tiểu Hoa: "Nương tử, ngươi tỉnh!"
Mộc Tiểu Hoa hắc tuyến, sao lại thêm một người gọi nàng là nương tử? Đầu
Mộc Tiểu Hoa muốn hỏng, đen mặt nói: "Ta gọi là Mộc Tiểu Hoa không phải gọi là nương tử, mời các ngươi không cần gọi loạn chiếm tiện nghi." Nhưng mà không có người để ý đến lời Mộc Tiểu Hoa nói, thanh niên theo nàng từ trong sơn động đi ra, bước nhanh đến trước mặt thanh niên mới tới, dùng sức hắn đẩy đi, cả giận nói: "Sao ngươi lại tới nữa? Nương tử là của huynh đệ chúng ta, không quan hệ đến các ngươi."
Thanh niên mới tới bị đẩy đến lảo đảo lui về phía sau hai bước, cũng không chịu thua duỗi tay đẩy thanh niên kia: "Sao lại không quan hệ đến chúng ta? Chúng ta cùng nhau phát hiện nàng, ngươi chỉ bế nàng lên nhanh hơn chúng ta một chút thôi."
"Đã như vậy liền không liên quan đến các ngươi! Ai nhặt được trước chính là của người đó."
"Ngươi không nói đạo lý, chúng ta cùng nhau phát hiện, chúng ta cũng được chia sẻ."
"Không chia sẻ gì với các ngươi, nương tử là của chúng ta!"
"Chúng ta!"
"Chúng ta!"
Mộc Tiểu Hoa nhìn hai người đấu khẩu, xô đẩy càng ngày càng kịch liệt, hoàn toàn há hốc miệng mồm, còn ngại chưa đủ loạn, lúc này tiểu nam hài ôm chặt eo Mộc Tiểu Hoa, dùng giọng nói non nớt biểu thị công khai chủ quyền: "Nương tử là của chúng ta."
Tác giả :
Thuỷ Chi Phấn