Trở Về Vinh Hoa
Quyển 1 - Chương 4-1: Hoang đường
Editor: ♡ muanhobaybay ♡
4.1
Sau khi lệnh cho Ngàn Nguyệt và hai tiểu nha hoàn khác đem Ngàn Ngọc bị ngất mang ra ngoài, Lữ ma ma thừa dịp khe hở, đi đến bên cạnh Phỉ Thúy thấp giọng nói một câu:
“Ta xem nào, có bị sưng lên không?”
Phỉ Thúy nhẹ mở tay ra, Lữ ma ma nhìn thoáng qua, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nha đầu không lương tâm đáng chết kia, sao lại ra tay nặng như vậy, thật đúng là vô pháp vô thiên rồi!”
“Ma ma đừng nóng giận, trong lòng phu nhân cũng không thoải mái rồi, chút nữa ta sẽ cầm chút băng tới thoa cho Phỉ Thúy tỷ tỷ, liền có thể tiêu sưng nhanh thôi.” Trân Châu tiến lên cười nói một câu, sau đó lại nháy mắt ra hiệu phía Kim thị bên kia.
Vừa rồi một phen hỗn loạn, y phục trên người Kim thị suýt chút nữa đã bị Ngàn Ngọc níu làm hư, Đồng di nương và Liễu di nương đang hỗ trợ thu thập lại cho Kim thị, Phạm di nương thì vẫn giữ bộ dáng không liên quan đến mình, đứng ở một bên nhìn.
Nhâm Uyển Hoa từ trên giường ngồi dậy, sự mờ mịt trên mặt từ từ rút đi, hai mắt lén lút đánh giá tất cả phòng. Biết lời nói vừa rồi phu nhân đã nghe lọt, Lữ ma ma liền cười cười, bước nhanh đi đến bên giường hỏi một câu:
“Tiểu thư không bị dọa sợ chứ? Trên người... có chỗ nào cảm thấy không ổn không?”
Kim thị đã sửa sang lại quần áo, kìm nén tức giận trong lòng, ngồi trở lại lên ghế, lôi kéo tay Nhâm Uyển Hoa, an ủi vài câu. Sau đó liền đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi, tiếp theo gọi nha hoàn tập trung lại, nghiêm khắc dặn dò một phen, tất cả nhà hoàn liên tục lên tiếng đáp ứng.
Lữ ma ma cũng nói theo: “Phu nhân yên tâm, có ta nhìn rồi, hơn nữa Phỉ Thúy cùng các nàng đều biến tiến lùi, không ai dám như vừa rồi không biết nặng nhẹ, náo loạn ầm ĩ!”
Kim thị gật đầu, liền đứng lên đi ra, ngồi trông nom thời gian dài như vậy, nàng có chút không chịu nổi. Hơn nữa Hoa nhi cũng đã tỉnh, còn chuyện mất trí nhớ, phải suy nghĩ cẩn thận nên nói như thế nào với những người thân quen. Hôm qua quá nhiều người, liền cố gắng đưa ra tin tức Hoa nhi không có gì đáng ngại, miễn cho có người truyền ra điều gì không tốt.
Chủ yếu là Tống gia bên kia, Tống phu nhân còn tới đây xem xét một chút, mà lão gia buổi tối mới trở về, nàng cũng phải phái người đi qua thông báo một tiếng.
Thấy Kim thị phải đi, Nhâm Uyển Hoa nhịn không được liền mở miệng hỏi một câu: “Người vừa rồi, nàng bị làm sao vậy?” Kim thị nghe vậy, đầu cúi xuống, ôn nhu nói: “Nàng là nha hoàn bên cạnh con, thời điểm con rơi xuống nước, nàng ở bên cạnh con. Mặc dù lan can bên kia cũng bị lỏng lẻo rồi, nhưng để con rơi xuống nước cũng là do nàng thất trách. Nương đoán là do nàng ta quá sợ hãi, sợ bị phạt, mới kích động cầu xin tha thứ như vậy, con đừng để ý, nương sẽ xử lí.”
Nhâm Uyển Hoa kinh ngạc gật đầu, liền ngậm miệng, không dám nhiều lời nữa, nhưng mà do căng thẳng mà tay nàng phía dưới chăn đã nắm thành quyền, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Còn Ngàn Ngọc được Ngàn Nguyệt cùng hai tiểu nha đầu đỡ về phòng, còn không biết phu nhân sẽ xử lí như thế nào, trong nội tâm Ngàn Nguyệt rất lo lắng, nhất thời oán Ngàn Ngọc không nên xúc động như vậy, cũng hối hận bản thân không nên đỡ nàng đi qua đó.
“Ngàn Ngọc tỷ tỷ sẽ không chết chứ?” Sau khi đã đưa Ngàn Ngọc lên trên giường, một tiểu nha hoàn nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngàn Ngọc, nhất thời sợ hãi, liền lén lút nói một câu.
“Nói bậy bạ gì đó, chỉ là bị ngất đi thôi, cẩn thận phu nhân nghe nói xui, có phải ngại da dày ăn roi không sao phải không?”
Ngàn Nguyệt thu hồi tâm tình rối loạn, trừng mắt nhìn hai tiểu nha đầu một cái, khiến các nàng đi ra ngoài làm việc. Tuy là nói như vậy, kỳ thật trong lòng nàng cũng rất lo lắng, việc xảy ra hôm nay, nếu phu nhân không phạt đã là vô cùng có phúc rồi, nếu thỉnh đại phu chắc là không có khả năng.
Ngàn Ngọc là bán mình vảo phủ, ký văn tự bán đứt, cuộc sống trong phủ này, nếu bị bệnh ốm đau, không có cha mẹ thân thích để dựa vào... Miên man suy nghĩ một hồi như thế, nàng liền rơi nước mắt đồng tình.
Sau đó nhìn Ngàn Ngọc một cái, thấy nàng còn chưa tỉnh, nghĩ tới chỗ tiểu thư bên kia còn rất loạn, nàng không thể ở đây ngơ ngác lâu. Vì thế liền lai nước mắt, thở dài, tự nhủ nói:
“Cũng không biết ngươi trúng tà hay thế nào, nhưng lời nói cùng hành động va chạm vào phu nhân, về sau ngươi muốn sống tốt sẽ rất khó khăn!”
Đang nói đến đó, Ngàn Ngọc nằm trên giường bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
“Trời ơi, ngươi tỉnh rồi, ta lấy chén nước cho ngươi.” Ngàn Nguyệt sửng sốt một chút, thở ra một hơi thật dài, nhưng mà vừa xoay người, liền thấy bên ngoài có người vén mành đi vào.
Nâng mắt nhìn lên, chính là Lụa Đỏ bên cạnh phu nhân, trong lòng Ngàn Nguyệt bộp chộp vài tiếng, liền cười hỏi: “Sao tỷ tỷ lại đến đây vậy?”
Lụa Đỏ ngước nhìn Ngàn Ngọc, đã thấy nàng mở mắt liền hỏi: “Tỉnh rồi?
“Dạ, vừa mới tỉnh, tỷ tỷ liền vào đó ạ.” Ngàn Nguyệt sợ Ngàn Ngọc còn nói ra cái gì đáng sợ, va chạm tới Lụa Đỏ, liền trả lời thay Ngàn Ngọc.
4.1
Sau khi lệnh cho Ngàn Nguyệt và hai tiểu nha hoàn khác đem Ngàn Ngọc bị ngất mang ra ngoài, Lữ ma ma thừa dịp khe hở, đi đến bên cạnh Phỉ Thúy thấp giọng nói một câu:
“Ta xem nào, có bị sưng lên không?”
Phỉ Thúy nhẹ mở tay ra, Lữ ma ma nhìn thoáng qua, liền hận đến nghiến răng nghiến lợi nói:
“Nha đầu không lương tâm đáng chết kia, sao lại ra tay nặng như vậy, thật đúng là vô pháp vô thiên rồi!”
“Ma ma đừng nóng giận, trong lòng phu nhân cũng không thoải mái rồi, chút nữa ta sẽ cầm chút băng tới thoa cho Phỉ Thúy tỷ tỷ, liền có thể tiêu sưng nhanh thôi.” Trân Châu tiến lên cười nói một câu, sau đó lại nháy mắt ra hiệu phía Kim thị bên kia.
Vừa rồi một phen hỗn loạn, y phục trên người Kim thị suýt chút nữa đã bị Ngàn Ngọc níu làm hư, Đồng di nương và Liễu di nương đang hỗ trợ thu thập lại cho Kim thị, Phạm di nương thì vẫn giữ bộ dáng không liên quan đến mình, đứng ở một bên nhìn.
Nhâm Uyển Hoa từ trên giường ngồi dậy, sự mờ mịt trên mặt từ từ rút đi, hai mắt lén lút đánh giá tất cả phòng. Biết lời nói vừa rồi phu nhân đã nghe lọt, Lữ ma ma liền cười cười, bước nhanh đi đến bên giường hỏi một câu:
“Tiểu thư không bị dọa sợ chứ? Trên người... có chỗ nào cảm thấy không ổn không?”
Kim thị đã sửa sang lại quần áo, kìm nén tức giận trong lòng, ngồi trở lại lên ghế, lôi kéo tay Nhâm Uyển Hoa, an ủi vài câu. Sau đó liền đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi, tiếp theo gọi nha hoàn tập trung lại, nghiêm khắc dặn dò một phen, tất cả nhà hoàn liên tục lên tiếng đáp ứng.
Lữ ma ma cũng nói theo: “Phu nhân yên tâm, có ta nhìn rồi, hơn nữa Phỉ Thúy cùng các nàng đều biến tiến lùi, không ai dám như vừa rồi không biết nặng nhẹ, náo loạn ầm ĩ!”
Kim thị gật đầu, liền đứng lên đi ra, ngồi trông nom thời gian dài như vậy, nàng có chút không chịu nổi. Hơn nữa Hoa nhi cũng đã tỉnh, còn chuyện mất trí nhớ, phải suy nghĩ cẩn thận nên nói như thế nào với những người thân quen. Hôm qua quá nhiều người, liền cố gắng đưa ra tin tức Hoa nhi không có gì đáng ngại, miễn cho có người truyền ra điều gì không tốt.
Chủ yếu là Tống gia bên kia, Tống phu nhân còn tới đây xem xét một chút, mà lão gia buổi tối mới trở về, nàng cũng phải phái người đi qua thông báo một tiếng.
Thấy Kim thị phải đi, Nhâm Uyển Hoa nhịn không được liền mở miệng hỏi một câu: “Người vừa rồi, nàng bị làm sao vậy?” Kim thị nghe vậy, đầu cúi xuống, ôn nhu nói: “Nàng là nha hoàn bên cạnh con, thời điểm con rơi xuống nước, nàng ở bên cạnh con. Mặc dù lan can bên kia cũng bị lỏng lẻo rồi, nhưng để con rơi xuống nước cũng là do nàng thất trách. Nương đoán là do nàng ta quá sợ hãi, sợ bị phạt, mới kích động cầu xin tha thứ như vậy, con đừng để ý, nương sẽ xử lí.”
Nhâm Uyển Hoa kinh ngạc gật đầu, liền ngậm miệng, không dám nhiều lời nữa, nhưng mà do căng thẳng mà tay nàng phía dưới chăn đã nắm thành quyền, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Còn Ngàn Ngọc được Ngàn Nguyệt cùng hai tiểu nha đầu đỡ về phòng, còn không biết phu nhân sẽ xử lí như thế nào, trong nội tâm Ngàn Nguyệt rất lo lắng, nhất thời oán Ngàn Ngọc không nên xúc động như vậy, cũng hối hận bản thân không nên đỡ nàng đi qua đó.
“Ngàn Ngọc tỷ tỷ sẽ không chết chứ?” Sau khi đã đưa Ngàn Ngọc lên trên giường, một tiểu nha hoàn nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngàn Ngọc, nhất thời sợ hãi, liền lén lút nói một câu.
“Nói bậy bạ gì đó, chỉ là bị ngất đi thôi, cẩn thận phu nhân nghe nói xui, có phải ngại da dày ăn roi không sao phải không?”
Ngàn Nguyệt thu hồi tâm tình rối loạn, trừng mắt nhìn hai tiểu nha đầu một cái, khiến các nàng đi ra ngoài làm việc. Tuy là nói như vậy, kỳ thật trong lòng nàng cũng rất lo lắng, việc xảy ra hôm nay, nếu phu nhân không phạt đã là vô cùng có phúc rồi, nếu thỉnh đại phu chắc là không có khả năng.
Ngàn Ngọc là bán mình vảo phủ, ký văn tự bán đứt, cuộc sống trong phủ này, nếu bị bệnh ốm đau, không có cha mẹ thân thích để dựa vào... Miên man suy nghĩ một hồi như thế, nàng liền rơi nước mắt đồng tình.
Sau đó nhìn Ngàn Ngọc một cái, thấy nàng còn chưa tỉnh, nghĩ tới chỗ tiểu thư bên kia còn rất loạn, nàng không thể ở đây ngơ ngác lâu. Vì thế liền lai nước mắt, thở dài, tự nhủ nói:
“Cũng không biết ngươi trúng tà hay thế nào, nhưng lời nói cùng hành động va chạm vào phu nhân, về sau ngươi muốn sống tốt sẽ rất khó khăn!”
Đang nói đến đó, Ngàn Ngọc nằm trên giường bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, chậm rãi mở mắt.
“Trời ơi, ngươi tỉnh rồi, ta lấy chén nước cho ngươi.” Ngàn Nguyệt sửng sốt một chút, thở ra một hơi thật dài, nhưng mà vừa xoay người, liền thấy bên ngoài có người vén mành đi vào.
Nâng mắt nhìn lên, chính là Lụa Đỏ bên cạnh phu nhân, trong lòng Ngàn Nguyệt bộp chộp vài tiếng, liền cười hỏi: “Sao tỷ tỷ lại đến đây vậy?”
Lụa Đỏ ngước nhìn Ngàn Ngọc, đã thấy nàng mở mắt liền hỏi: “Tỉnh rồi?
“Dạ, vừa mới tỉnh, tỷ tỷ liền vào đó ạ.” Ngàn Nguyệt sợ Ngàn Ngọc còn nói ra cái gì đáng sợ, va chạm tới Lụa Đỏ, liền trả lời thay Ngàn Ngọc.
Tác giả :
Mộc Thủy Du