Trở Về Phương Bắc
Chương 26
Muốn đi con đường nào? Nửa năm cuối này, Nhĩ Nhĩ thường nghĩ vấn đề như vậy.
Dần dần, mọi thứ đều đi vào quỹ đạo, cho là mình không thích ứng được, vậy mà thích ứng rồi; nghĩ rằng mình không phù hợp, lại bất ngờ hợp đến lạ. Trần Trình nói, ở lâu thành quen, đã quen rồi sẽ có cảm tình, có cảm tình rồi thì không thể rời đi được, không rời bỏ được thì sống đến cùng, không bao giờ đi nữa. Cô bây giờ, đã cảm thụ sâu sắc những lời này. Chỉ là, vẫn có chút khác, cuộc sống của cô, vẫn còn có người chờ đợi cô ở Lâm Thành.
“Sắp xếp đồ dùng sao rồi?” Tối đến, khi Nhĩ Nhĩ gọi video qua, thấy Khang Thành vẫn đang ở phòng thí nghiệm, câu đầu tiên anh nói chính là câu này.
“Anh giai à, giờ mới là tháng sáu đó?” Nhĩ Nhĩ cạn lời. “Em còn đang cho bọn nhỏ ôn tập lại hết nè.”
“Lo trước tính sau.” Khang Thành vừa bận việc trong tay vừa chấn chỉnh cô. “Đừng đến lúc đó mới sắp xếp, cái này cũng muốn mang, kia cũng muốn đem, cái này bỏ, cái kia cũng phải bỏ, đầu tiên phải phân loại các thứ hết đi,
Anh vẫn đang lải nhải, Nhĩ Nhĩ đã để điện thoại lên giá đỡ, tìm gì đó trong hộc tủ.
“Triệu Nhĩ Nhĩ, em có nghe không đấy?”
“Có, có!” Nhĩ Nhĩ giật mình. “Á, em đang thấy có cái gì đó phải sửa lại trước đã.”
Khang Thành dừng lại, cầm điện thoại, bình tĩnh nhìn cô.
“Thật đấy, em thề.” Cô giơ tay lên.
Khúc khích cười, tiếng cười truyền đến từ phía Khang Thành, lập tức thấy anh nhìn nhìn bên cạnh.
“Chuyện là, thầy Khang, em quên không lấy điện thoại, em quay lại lấy…” Là giọng nói của một chàng trai trẻ tuổi.
Khang Thành ừ, gật đầu, chỉ thấy một bóng người lướt qua phía sau anh, sau đó lại quay lại, “Thầy Khang, em về trước đây ạ.” Không đợi Khang Thành đáp lại, cậu nhóc đứng sau Khang Thành chào hỏi Nhĩ Nhĩ, “Sư mẫu, em đi trước nhé, lần sau gặp cô ạ.” Thoáng cái biến mất khỏi màn hình.
Khang Thành quay đầu nhìn về phía cửa, đỡ trán câm nín.
Nhĩ Nhĩ xấu hổ, sau đó lại phá quán tử phá suất, “Thầy giáo Khang, xem ra từ lần sau không thể nói chuyện riêng tư ở trường rồi.”
Khang Thành hừ lạnh.
Thấy tâm trạng anh không tốt, Nhĩ Nhĩ nhảy sang nói chuyện khác, “Mốt là cuối tuần rồi, em muốn đến thăm nhà Tử Tuấn, làng họ đều phải chuyển lên trấn trên, ban đầu bé nó muốn bảo em đến ăn cơm tân gia, em nghĩ hay là giúp họ chuyển nhà, hai người già một đứa nhỏ, dù còn có người làng, còn có nhân viên nghiệp vụ, chung quy thì chỗ nào cũng phải quan tâm đến.”
Khang Thành nhíu mày, “Lần trước em ngã ngay bên ấy, em cẩn thận chút đi.” Anh không nhúng tay vào quyết định của cô, nhưng sự an toàn thiết yếu vẫn phải nhắc đi nhắc lại.
“Rõ rồi, rõ rồi!”
“Cẩn thận chút, mấy nay chỗ bọn em đang mưa đúng chứ?”
“Cũng tàm tạm, cảm thấy không lớn lắm, em sẽ cẩn thận, cúp máy trước đây, ngủ ngon!”
Khang Thành lo lắng còn muốn nói thêm vài câu, Nhĩ Nhĩ đã cúp máy, anh nhìn màn hình điện thoại đã tắt, lắc đầu, lại làm tiếp chuyện đang dở tay.
Trước khi Nhĩ Nhĩ đến thăm nhà Tử Tuấn, chào hỏi Trần Trình trước, Trần Trình có phần lo lắng, muốn đưa cô qua, Nhĩ Nhĩ uyển chuyển từ chối, tự đi phương tiện công cộng qua, Ưng Tử Tuấn chờ cô ở trạm.
Dọc đường, mưa nhỏ, đến trạm, Ưng Tử Tuấn đúng giờ chờ cô ở bên đó.
“Có ướt không?” Nhĩ Nhĩ vỗ vỗ quần áo của mình, lại xoa xoa tóc Ưng Tử Tuấn. Qua từng năm, cậu lại cao thêm, cao hơn cô một chút rồi.
Ưng Tử Tuấn lắc đầu, không nói gì.
Quen thuộc lâu ngày, Nhĩ Nhĩ vừa nhìn liền biết cậu bé đang nghĩ gì. “Được rồi, cô đến cũng đã đến rồi, em không vui thì có ích gì? Em xem xem, dù em có lớn rồi nhưng trong mắt cô, em vẫn là đứa trẻ, bà đã lớn tuổi vậy rồi, thu dọn chuyển đồ các thứ, chắc chắn rất mất thời gian, người già nhất định rất nhớ bạn cũ, gì cũng phải mang theo.”
“Còn mưa nữa, không tiện.”
“Này chắc không nhỏ đâu?” Nhĩ Nhĩ đưa tay ra cảm nhận, “Nhỏ hơn mấy hôm trước, đi thôi đi thôi, nhớ dắt tay cô đấy, lần trước đã để lại bóng ma tâm lý cho cô rồi.”
Ưng Tử Tuấn nghe thấy, vội kéo tay cô. Hai người cùng nhau đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện.
“Trấn trên ở bên đó, cô sợ bà em không thích ứng được, em thi xong rồi, em cứ xin về trước đi, chủ nhiệm lớp em nhất định sẽ đồng ý.”
“Vâng.”
“Hết học kỳ này, cô phải đi rồi, em có việc gì cứ việc liên lạc cho cô, cô bảo thầy Trần nghĩ biện pháp giải quyết cho.”
“Tự em có thể.”
“Việc gì cũng có thể ngoài ý muốn, lo trước khỏi họa.”
“Vâng.”
“Em phải dần trưởng thành ở nơi cô không thể thấy.”
“Em sẽ chụp ảnh gửi cô.”
Nhĩ Nhĩ cười haha vỗ vỗ vai cậu bé, “Em ấy, cứ nghiêm túc vậy làm gì, thoải mái lên!”
“Ồ!”
Nhĩ Nhĩ lại đùa Tử Tuấn ngốc manh, còn hỏi một câu vẫn chưa biết câu trả lời, “Sao em rất ít khi gọi cô là cô Triệu, cô không giống à?”
Tử Tuấn đột nhiên kéo chặt tay Nhĩ Nhĩ. “Cô không phải cô của em!”
Nhĩ Nhĩ ngừng lại, nhìn cậu bé.
“Cô là người nhà của em, giống bà nội ấy, là người rất quan trọng.”
Trong rừng, mưa đã ngớt, không khí trong lành, đất vẫn còn lầy lội, những vết bẩn đã được gột rửa, Nhĩ Nhĩ nhớ lại thật lâu trước đây, Khang Thành bảo cô đến đây để tìm lại “chính mình”, cô có lẽ đã hiểu được, thời khắc này, sự ấm áp trào dâng, là làm thế nào để bản thân dần cởi bỏ được lớp vỏ cứng cáp mờ ảo.
“Em là một đứa trẻ ngoan.” Nhĩ Nhĩ kéo cậu bé tiếp tục đi, “Người khác đối tốt với em, em phải đối tốt với người ấy gấp trăm lần. Cô đối tốt với em, nói những lời thông tục, không cần em báo ơn cô, về sau em sẽ gặp được rất nhiều người, nếu em cứ báo đáp từng người từng việc một, bản thân em sẽ mệt chết, Tử Tuấn. Cô chỉ hy vọng sự tốt đẹp của cô, có thể khiến em thay đổi bản thân, không bởi vì những ánh mắt dị nghị của gia đình hay người ngoài, em xem, thế giới này tốt đẹp nhường nào, đừng chỉ vì một góc âm u mà cảm thấy bốn phía đều là bóng tối, em thay đổi bản thân sẽ ảnh hưởng đến cả những người xung quanh, đây là sự báo đáp tốt nhất của em.
Nhĩ Nhĩ chưa từng nói những lời sâu xa như vậy với cậu, và cũng giống như là, nói cho bản thân mình nghe.
Ưng Tử Tuấn chỗ hiểu chỗ không.
“Về sau em sẽ hiểu.” Nhĩ Nhĩ cười.
Đến nhà Ưng Tử Tuấn, đã gần trưa, mọi người trong nhà ăn cơm sớm, đầu tiên bà nội Tử Tuấn mời cô ăn trưa. Mọi người chỉ đơn giản bày một cái bàn ngoài hiên nhà, Nhĩ Nhĩ vừa ăn vừa nhìn ngoài sân, mưa lại bắt đầu rơi.
“Mọi người đều chuyển hết ạ?”
Tử Tuấn gật đầu, “Sớm nay trưởng thôn đã tới đến, nói rằng ngày mai chỉ cần trời hết mưa thì sẽ cùng chuyển đi, dưới chân núi có ô tô, đồ đạc cồng kềnh ở đó có hết rồi, em đã xem qua, tủ tiếc các thứ đều có đủ.”
“Được, chiều nay chúng ta thu dọn, quần áo cũ đồ cũ, bà nội em muốn mang theo, em cứ chọn trước, không quan trọng thì cứ len lén bỏ sang một bên, tự chúng ta lo liệu.”
“Vâng, em cũng nghĩ vậy.”
Nhĩ Nhĩ lại xuống chuồng bò ngó xem, “Bạn của em đâu?”
Ưng Tử Tuấn nhìn theo ánh mắt Nhĩ Nhĩ, “Bán rồi, không tiện mang xuống chân núi.”
“…”
“Nó vẫn ở trong lòng em.” Ưng Tử Tuấn thản nhiên nói.
Nói cậu trưởng thành thì cậu vẫn là đứa nhỏ nói cậu không hiểu, khắp nơi đều là tâm tư của người lớn.
“Có chút thật sự muốn dứt bỏ, giống như em rời cấp một vào cấp hai, sau này em cũng sẽ rời thị trấn, đi đến nơi xa hơn.”
“Vậy em đến Lâm Thành, tìm cô Triệu.”
Chậc, giờ lại thành cô Triệu rồi.
Nhĩ Nhĩ gắp thịt vào trong bát cậu bé, “Ăn nhiều chút mới có sức mà lớn!”
Ưng Tử Tuấn cười tít mắt ăn miếng thịt.
Có rất nhiều mấy thứ lẻ tẻ, Nhĩ Nhĩ nghĩ rằng một buổi chiều có thể xong được, thế nào mà lúc thu dọn xong thì đã sáu giờ. Mưa rơi càng lớn, giống như trút hết từ trên trời xuống vậy.
Bà nội kéo Tử Tuấn qua một bên, ba người nói gì đó bằng tiếng địa phương, sau đó Tử Tuấn đi tới.
“Nội bảo là, muộn vậy rồi, mưa lại còn lớn, cô Triệu hay là ở đây một đêm, ngủ phòng của em, em ngủ chung với nội, tạm một đêm, mai chúng ta cùng xuống núi.”
Nhĩ Nhĩ thấy trời bên ngoài, ngẫm, cũng không có cách nào khác.
“Ừ, chắc cũng chỉ đành như vậy.”
Lúc Tử Tuấn dọn dẹp phòng, Nhĩ Nhĩ gửi tin nhắn Wechat cho Khang Thành.
“Đã muộn rồi, bên ngoài mưa lớn lắm, ngủ lại nhà Tử Tuấn.”
Khang Thành trả lời rất nhanh, “Trên núi lạnh, tối ngủ mặc nhiều quần áo vào nhé.”
“Đã biết.”
Khang Thành gửi một meme tình yêu. Hiện tại anh đã thạo mấy chuyện này, cách học cũng khác.
Tối, gió to, mưa vẫn chưa ngớt. Trước khi Nhĩ Nhĩ vệ sinh cá nhân xong còn dặn dò Ưng Tử Tuấn, xem xem phòng họ có bị dột không, chú ý an toàn.
Nhĩ Nhĩ có chút lạ giường, nhưng hôm nay quả thật hơi mệt, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đến nửa đêm, cô bị tiếng động khác thường bên ngoài đánh thức, là tiếng nước chảy ào ào, nặng nề hơn so với tiếng nước chảy bình thường. Nhĩ Nhĩ dậy, bật đèn mặc áo khoác ra ngoài, vừa mở cửa ra, cô sợ ngây người, nước với bùn dâng lên trong sân, lúc này
Cô đập cửa đùng đùng phòng Tử Tuấn, “Tử Tuấn! Dậy đi! Khoác áo rồi ra đây!”
Trong phòng rất nhanh đã sáng đèn, âm thanh hỗn tạp.
“Sao thế ạ??” Ưng Tử Tuấn vội mở cửa.
Nhĩ Nhĩ kéo Ưng Tử Tuấn, để cậu bé nhìn thấy nước trong sân, “Không ổn rồi, em nhìn trên đất này, nước ngày càng nhiều, nếu đất mà lở thì nguy hiểm, em về phòng lấy mấy thứ quan trọng đi rồi chúng ta phải đi nhanh thôi!”
Suy cho cùng Ưng Tử Tuấn vẫn còn nhỏ, chưa gặp phải tình huống như vậy bao giờ, cũng quýnh cả lên, “Vâng… vâng!”
Nhưng đến khi Nhĩ Nhĩ vội cầm túi đi ra, Tử Tuấn còn đang kéo bà ngoại ở cửa phòng.
“Bây giờ không có thời gian đâu!”
Ưng Tử Tuấn muốn khóc ra đấy, “Nội nói ảnh chụp gia đình còn đang treo ở nhà chính…”
Nhĩ Nhĩ quả quyết, “Cô sang đó, mọi người lên sườn núi bên cạnh đi, cô lấy được sẽ sang đó luôn!”
“Cứ để em đi! Là đồ của gia đình em mà!”
“Em lớn hay cô lớn! Cô là cô giáo của em đấy!” Nhĩ Nhĩ tức giận cao giọng, “Em đưa bà nội đến bên sườn núi kia đi! Nhanh lên!”
Thời gian không còn nhiều, Nhĩ Nhĩ xoay người chạy lên nhà chính, kỳ thực phòng bên này đã bị dòng nước tách khỏi nhà chính, nước bùn ngập đến đầu gối Nhĩ Nhĩ, đến nhà chính, đi hạ khung ảnh treo trên tường xuống, nắm chắc thời gian trở về, cuối cùng phát hiện mực nước đã dâng đến đùi cô, cô khó khăn bước về phía trước.
“Triệu Nhĩ Nhĩ, nhanh!!” Ưng Tử Tuấn ở sườn núi bên kia, vừa đỡ bà đi lên, vừa quay đầu nhìn ánh sáng trong nhà, thấy bóng Nhĩ Nhĩ chậm di chuyển.
“Không biết lớn nhỏ!! Gọi cô Triệu!” Nhĩ Nhĩ từ xa nghe thấy giữa lúc khó lại nói lời đùa.
Thấy bà cũng đã lên được sườn núi, Ưng Tử Tuấn liền xoay người đi về hướng Nhĩ Nhĩ.
“Dừng lại! Em quay lên núi đi!” Nhĩ Nhĩ vội vàng hô dừng, “Chả phải cô đến rồi à? Ưng Tử Tuấn, em lên đó cho cô!”
Ưng Tử Tuấn không biết làm sao, lại lên núi.
Nhĩ Nhĩ vất vả lắm mới lội bùn đến, gần đến triền núi, kiễng chân đưa khung ảnh cho Ưng Tử Tuấn. “Cầm trước đi, bà em không thấy lại sốt ruột!”
Ưng Tử Tuấn nhận lấy, chưa cho bà đang lo lắng, sau đó xoay người, đưa tay qua, “Lên!”
Giọng điệu mệnh lệnh. Nhĩ Nhĩ cười cười, “Em thật sự chẳng biết lớn nhỏ gì hết!”
Cậu cúi người xuống, đang định kéo cô lên thì bỗng nhiên tiếng ầm ầm, nhà sụp mất, mà Nhĩ Nhĩ thoắt cái đã không thấy đâu.
Như là một bộ phim đen trắng, phim hết còn không có đèn bật lên, thế giới, tối đen cả một vùng.
Dần dần, mọi thứ đều đi vào quỹ đạo, cho là mình không thích ứng được, vậy mà thích ứng rồi; nghĩ rằng mình không phù hợp, lại bất ngờ hợp đến lạ. Trần Trình nói, ở lâu thành quen, đã quen rồi sẽ có cảm tình, có cảm tình rồi thì không thể rời đi được, không rời bỏ được thì sống đến cùng, không bao giờ đi nữa. Cô bây giờ, đã cảm thụ sâu sắc những lời này. Chỉ là, vẫn có chút khác, cuộc sống của cô, vẫn còn có người chờ đợi cô ở Lâm Thành.
“Sắp xếp đồ dùng sao rồi?” Tối đến, khi Nhĩ Nhĩ gọi video qua, thấy Khang Thành vẫn đang ở phòng thí nghiệm, câu đầu tiên anh nói chính là câu này.
“Anh giai à, giờ mới là tháng sáu đó?” Nhĩ Nhĩ cạn lời. “Em còn đang cho bọn nhỏ ôn tập lại hết nè.”
“Lo trước tính sau.” Khang Thành vừa bận việc trong tay vừa chấn chỉnh cô. “Đừng đến lúc đó mới sắp xếp, cái này cũng muốn mang, kia cũng muốn đem, cái này bỏ, cái kia cũng phải bỏ, đầu tiên phải phân loại các thứ hết đi,
Anh vẫn đang lải nhải, Nhĩ Nhĩ đã để điện thoại lên giá đỡ, tìm gì đó trong hộc tủ.
“Triệu Nhĩ Nhĩ, em có nghe không đấy?”
“Có, có!” Nhĩ Nhĩ giật mình. “Á, em đang thấy có cái gì đó phải sửa lại trước đã.”
Khang Thành dừng lại, cầm điện thoại, bình tĩnh nhìn cô.
“Thật đấy, em thề.” Cô giơ tay lên.
Khúc khích cười, tiếng cười truyền đến từ phía Khang Thành, lập tức thấy anh nhìn nhìn bên cạnh.
“Chuyện là, thầy Khang, em quên không lấy điện thoại, em quay lại lấy…” Là giọng nói của một chàng trai trẻ tuổi.
Khang Thành ừ, gật đầu, chỉ thấy một bóng người lướt qua phía sau anh, sau đó lại quay lại, “Thầy Khang, em về trước đây ạ.” Không đợi Khang Thành đáp lại, cậu nhóc đứng sau Khang Thành chào hỏi Nhĩ Nhĩ, “Sư mẫu, em đi trước nhé, lần sau gặp cô ạ.” Thoáng cái biến mất khỏi màn hình.
Khang Thành quay đầu nhìn về phía cửa, đỡ trán câm nín.
Nhĩ Nhĩ xấu hổ, sau đó lại phá quán tử phá suất, “Thầy giáo Khang, xem ra từ lần sau không thể nói chuyện riêng tư ở trường rồi.”
Khang Thành hừ lạnh.
Thấy tâm trạng anh không tốt, Nhĩ Nhĩ nhảy sang nói chuyện khác, “Mốt là cuối tuần rồi, em muốn đến thăm nhà Tử Tuấn, làng họ đều phải chuyển lên trấn trên, ban đầu bé nó muốn bảo em đến ăn cơm tân gia, em nghĩ hay là giúp họ chuyển nhà, hai người già một đứa nhỏ, dù còn có người làng, còn có nhân viên nghiệp vụ, chung quy thì chỗ nào cũng phải quan tâm đến.”
Khang Thành nhíu mày, “Lần trước em ngã ngay bên ấy, em cẩn thận chút đi.” Anh không nhúng tay vào quyết định của cô, nhưng sự an toàn thiết yếu vẫn phải nhắc đi nhắc lại.
“Rõ rồi, rõ rồi!”
“Cẩn thận chút, mấy nay chỗ bọn em đang mưa đúng chứ?”
“Cũng tàm tạm, cảm thấy không lớn lắm, em sẽ cẩn thận, cúp máy trước đây, ngủ ngon!”
Khang Thành lo lắng còn muốn nói thêm vài câu, Nhĩ Nhĩ đã cúp máy, anh nhìn màn hình điện thoại đã tắt, lắc đầu, lại làm tiếp chuyện đang dở tay.
Trước khi Nhĩ Nhĩ đến thăm nhà Tử Tuấn, chào hỏi Trần Trình trước, Trần Trình có phần lo lắng, muốn đưa cô qua, Nhĩ Nhĩ uyển chuyển từ chối, tự đi phương tiện công cộng qua, Ưng Tử Tuấn chờ cô ở trạm.
Dọc đường, mưa nhỏ, đến trạm, Ưng Tử Tuấn đúng giờ chờ cô ở bên đó.
“Có ướt không?” Nhĩ Nhĩ vỗ vỗ quần áo của mình, lại xoa xoa tóc Ưng Tử Tuấn. Qua từng năm, cậu lại cao thêm, cao hơn cô một chút rồi.
Ưng Tử Tuấn lắc đầu, không nói gì.
Quen thuộc lâu ngày, Nhĩ Nhĩ vừa nhìn liền biết cậu bé đang nghĩ gì. “Được rồi, cô đến cũng đã đến rồi, em không vui thì có ích gì? Em xem xem, dù em có lớn rồi nhưng trong mắt cô, em vẫn là đứa trẻ, bà đã lớn tuổi vậy rồi, thu dọn chuyển đồ các thứ, chắc chắn rất mất thời gian, người già nhất định rất nhớ bạn cũ, gì cũng phải mang theo.”
“Còn mưa nữa, không tiện.”
“Này chắc không nhỏ đâu?” Nhĩ Nhĩ đưa tay ra cảm nhận, “Nhỏ hơn mấy hôm trước, đi thôi đi thôi, nhớ dắt tay cô đấy, lần trước đã để lại bóng ma tâm lý cho cô rồi.”
Ưng Tử Tuấn nghe thấy, vội kéo tay cô. Hai người cùng nhau đi về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện.
“Trấn trên ở bên đó, cô sợ bà em không thích ứng được, em thi xong rồi, em cứ xin về trước đi, chủ nhiệm lớp em nhất định sẽ đồng ý.”
“Vâng.”
“Hết học kỳ này, cô phải đi rồi, em có việc gì cứ việc liên lạc cho cô, cô bảo thầy Trần nghĩ biện pháp giải quyết cho.”
“Tự em có thể.”
“Việc gì cũng có thể ngoài ý muốn, lo trước khỏi họa.”
“Vâng.”
“Em phải dần trưởng thành ở nơi cô không thể thấy.”
“Em sẽ chụp ảnh gửi cô.”
Nhĩ Nhĩ cười haha vỗ vỗ vai cậu bé, “Em ấy, cứ nghiêm túc vậy làm gì, thoải mái lên!”
“Ồ!”
Nhĩ Nhĩ lại đùa Tử Tuấn ngốc manh, còn hỏi một câu vẫn chưa biết câu trả lời, “Sao em rất ít khi gọi cô là cô Triệu, cô không giống à?”
Tử Tuấn đột nhiên kéo chặt tay Nhĩ Nhĩ. “Cô không phải cô của em!”
Nhĩ Nhĩ ngừng lại, nhìn cậu bé.
“Cô là người nhà của em, giống bà nội ấy, là người rất quan trọng.”
Trong rừng, mưa đã ngớt, không khí trong lành, đất vẫn còn lầy lội, những vết bẩn đã được gột rửa, Nhĩ Nhĩ nhớ lại thật lâu trước đây, Khang Thành bảo cô đến đây để tìm lại “chính mình”, cô có lẽ đã hiểu được, thời khắc này, sự ấm áp trào dâng, là làm thế nào để bản thân dần cởi bỏ được lớp vỏ cứng cáp mờ ảo.
“Em là một đứa trẻ ngoan.” Nhĩ Nhĩ kéo cậu bé tiếp tục đi, “Người khác đối tốt với em, em phải đối tốt với người ấy gấp trăm lần. Cô đối tốt với em, nói những lời thông tục, không cần em báo ơn cô, về sau em sẽ gặp được rất nhiều người, nếu em cứ báo đáp từng người từng việc một, bản thân em sẽ mệt chết, Tử Tuấn. Cô chỉ hy vọng sự tốt đẹp của cô, có thể khiến em thay đổi bản thân, không bởi vì những ánh mắt dị nghị của gia đình hay người ngoài, em xem, thế giới này tốt đẹp nhường nào, đừng chỉ vì một góc âm u mà cảm thấy bốn phía đều là bóng tối, em thay đổi bản thân sẽ ảnh hưởng đến cả những người xung quanh, đây là sự báo đáp tốt nhất của em.
Nhĩ Nhĩ chưa từng nói những lời sâu xa như vậy với cậu, và cũng giống như là, nói cho bản thân mình nghe.
Ưng Tử Tuấn chỗ hiểu chỗ không.
“Về sau em sẽ hiểu.” Nhĩ Nhĩ cười.
Đến nhà Ưng Tử Tuấn, đã gần trưa, mọi người trong nhà ăn cơm sớm, đầu tiên bà nội Tử Tuấn mời cô ăn trưa. Mọi người chỉ đơn giản bày một cái bàn ngoài hiên nhà, Nhĩ Nhĩ vừa ăn vừa nhìn ngoài sân, mưa lại bắt đầu rơi.
“Mọi người đều chuyển hết ạ?”
Tử Tuấn gật đầu, “Sớm nay trưởng thôn đã tới đến, nói rằng ngày mai chỉ cần trời hết mưa thì sẽ cùng chuyển đi, dưới chân núi có ô tô, đồ đạc cồng kềnh ở đó có hết rồi, em đã xem qua, tủ tiếc các thứ đều có đủ.”
“Được, chiều nay chúng ta thu dọn, quần áo cũ đồ cũ, bà nội em muốn mang theo, em cứ chọn trước, không quan trọng thì cứ len lén bỏ sang một bên, tự chúng ta lo liệu.”
“Vâng, em cũng nghĩ vậy.”
Nhĩ Nhĩ lại xuống chuồng bò ngó xem, “Bạn của em đâu?”
Ưng Tử Tuấn nhìn theo ánh mắt Nhĩ Nhĩ, “Bán rồi, không tiện mang xuống chân núi.”
“…”
“Nó vẫn ở trong lòng em.” Ưng Tử Tuấn thản nhiên nói.
Nói cậu trưởng thành thì cậu vẫn là đứa nhỏ nói cậu không hiểu, khắp nơi đều là tâm tư của người lớn.
“Có chút thật sự muốn dứt bỏ, giống như em rời cấp một vào cấp hai, sau này em cũng sẽ rời thị trấn, đi đến nơi xa hơn.”
“Vậy em đến Lâm Thành, tìm cô Triệu.”
Chậc, giờ lại thành cô Triệu rồi.
Nhĩ Nhĩ gắp thịt vào trong bát cậu bé, “Ăn nhiều chút mới có sức mà lớn!”
Ưng Tử Tuấn cười tít mắt ăn miếng thịt.
Có rất nhiều mấy thứ lẻ tẻ, Nhĩ Nhĩ nghĩ rằng một buổi chiều có thể xong được, thế nào mà lúc thu dọn xong thì đã sáu giờ. Mưa rơi càng lớn, giống như trút hết từ trên trời xuống vậy.
Bà nội kéo Tử Tuấn qua một bên, ba người nói gì đó bằng tiếng địa phương, sau đó Tử Tuấn đi tới.
“Nội bảo là, muộn vậy rồi, mưa lại còn lớn, cô Triệu hay là ở đây một đêm, ngủ phòng của em, em ngủ chung với nội, tạm một đêm, mai chúng ta cùng xuống núi.”
Nhĩ Nhĩ thấy trời bên ngoài, ngẫm, cũng không có cách nào khác.
“Ừ, chắc cũng chỉ đành như vậy.”
Lúc Tử Tuấn dọn dẹp phòng, Nhĩ Nhĩ gửi tin nhắn Wechat cho Khang Thành.
“Đã muộn rồi, bên ngoài mưa lớn lắm, ngủ lại nhà Tử Tuấn.”
Khang Thành trả lời rất nhanh, “Trên núi lạnh, tối ngủ mặc nhiều quần áo vào nhé.”
“Đã biết.”
Khang Thành gửi một meme tình yêu. Hiện tại anh đã thạo mấy chuyện này, cách học cũng khác.
Tối, gió to, mưa vẫn chưa ngớt. Trước khi Nhĩ Nhĩ vệ sinh cá nhân xong còn dặn dò Ưng Tử Tuấn, xem xem phòng họ có bị dột không, chú ý an toàn.
Nhĩ Nhĩ có chút lạ giường, nhưng hôm nay quả thật hơi mệt, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đến nửa đêm, cô bị tiếng động khác thường bên ngoài đánh thức, là tiếng nước chảy ào ào, nặng nề hơn so với tiếng nước chảy bình thường. Nhĩ Nhĩ dậy, bật đèn mặc áo khoác ra ngoài, vừa mở cửa ra, cô sợ ngây người, nước với bùn dâng lên trong sân, lúc này
Cô đập cửa đùng đùng phòng Tử Tuấn, “Tử Tuấn! Dậy đi! Khoác áo rồi ra đây!”
Trong phòng rất nhanh đã sáng đèn, âm thanh hỗn tạp.
“Sao thế ạ??” Ưng Tử Tuấn vội mở cửa.
Nhĩ Nhĩ kéo Ưng Tử Tuấn, để cậu bé nhìn thấy nước trong sân, “Không ổn rồi, em nhìn trên đất này, nước ngày càng nhiều, nếu đất mà lở thì nguy hiểm, em về phòng lấy mấy thứ quan trọng đi rồi chúng ta phải đi nhanh thôi!”
Suy cho cùng Ưng Tử Tuấn vẫn còn nhỏ, chưa gặp phải tình huống như vậy bao giờ, cũng quýnh cả lên, “Vâng… vâng!”
Nhưng đến khi Nhĩ Nhĩ vội cầm túi đi ra, Tử Tuấn còn đang kéo bà ngoại ở cửa phòng.
“Bây giờ không có thời gian đâu!”
Ưng Tử Tuấn muốn khóc ra đấy, “Nội nói ảnh chụp gia đình còn đang treo ở nhà chính…”
Nhĩ Nhĩ quả quyết, “Cô sang đó, mọi người lên sườn núi bên cạnh đi, cô lấy được sẽ sang đó luôn!”
“Cứ để em đi! Là đồ của gia đình em mà!”
“Em lớn hay cô lớn! Cô là cô giáo của em đấy!” Nhĩ Nhĩ tức giận cao giọng, “Em đưa bà nội đến bên sườn núi kia đi! Nhanh lên!”
Thời gian không còn nhiều, Nhĩ Nhĩ xoay người chạy lên nhà chính, kỳ thực phòng bên này đã bị dòng nước tách khỏi nhà chính, nước bùn ngập đến đầu gối Nhĩ Nhĩ, đến nhà chính, đi hạ khung ảnh treo trên tường xuống, nắm chắc thời gian trở về, cuối cùng phát hiện mực nước đã dâng đến đùi cô, cô khó khăn bước về phía trước.
“Triệu Nhĩ Nhĩ, nhanh!!” Ưng Tử Tuấn ở sườn núi bên kia, vừa đỡ bà đi lên, vừa quay đầu nhìn ánh sáng trong nhà, thấy bóng Nhĩ Nhĩ chậm di chuyển.
“Không biết lớn nhỏ!! Gọi cô Triệu!” Nhĩ Nhĩ từ xa nghe thấy giữa lúc khó lại nói lời đùa.
Thấy bà cũng đã lên được sườn núi, Ưng Tử Tuấn liền xoay người đi về hướng Nhĩ Nhĩ.
“Dừng lại! Em quay lên núi đi!” Nhĩ Nhĩ vội vàng hô dừng, “Chả phải cô đến rồi à? Ưng Tử Tuấn, em lên đó cho cô!”
Ưng Tử Tuấn không biết làm sao, lại lên núi.
Nhĩ Nhĩ vất vả lắm mới lội bùn đến, gần đến triền núi, kiễng chân đưa khung ảnh cho Ưng Tử Tuấn. “Cầm trước đi, bà em không thấy lại sốt ruột!”
Ưng Tử Tuấn nhận lấy, chưa cho bà đang lo lắng, sau đó xoay người, đưa tay qua, “Lên!”
Giọng điệu mệnh lệnh. Nhĩ Nhĩ cười cười, “Em thật sự chẳng biết lớn nhỏ gì hết!”
Cậu cúi người xuống, đang định kéo cô lên thì bỗng nhiên tiếng ầm ầm, nhà sụp mất, mà Nhĩ Nhĩ thoắt cái đã không thấy đâu.
Như là một bộ phim đen trắng, phim hết còn không có đèn bật lên, thế giới, tối đen cả một vùng.
Tác giả :
Ngô Siêu