Trợ Lý Nhỏ Của Big Bang
Chương 12: Thất tình (6)
Lee Ha Yi không ngờ Hari sẽ nói như vậy, cô ta la to: “Tao lớn tuổi hơn mày đấy, ba má mày sinh mày nhưng không dạy mày cách đối xử với trưởng bối à?”
Hari nghe thấy cô ta nhắc đến ba mẹ mình thì gương mặt cũng trầm xuống: “Được rồi, bà chị lớn tuổi hơn tôi, để tôi nói lại, hồi nãy tôi nói bà xấu đấy, bà già!”
Lee Ha Yi đến đây thì hoàn toàn mất lí tri, cô ta liền muốn nhào lên, nhưng người con trai bên cạnh đã kéo cô lại, thế nhưng cô ta vẫn la hét: “Buông em ra, em phải dạy cho con nhỏ này một bài học.”
Hari thấy vậy thì cười: “Muốn đánh nhau sao, tốt thôi.” – Nói không phải khoe, cô không sợ đánh nhau với mấy người này, lần trước đại chiến một chọi ba ở nhà bà cô họ cô còn có thể thắng, những kẻ xem cô là cô nhi mà muốn ăn hiếp cô không biết đã bị cô dọn dẹp hết bao nhiêu lần, đánh nhau với bà điên này, cô thắng chắc. –
Thế nhưng Kwon Ji Yong lại đưa tay kéo cô vào lòng: “Ngoan ngoãn ở sau lưng anh đi.”
Mấy người trốn trong bụi rậm lúc này cũng cảm thấy tình hình không đúng, nhanh chóng chạy lại, Tae Yang nhìn những người trước mặt vẻ đề phòng, nói với Ji Yong:
“Có cần bọn này giúp gì không?”
Bọn họ ồn ào đã khiến cho những người xung quanh chú ý, Kim Jin A cũng lại giữ Lee Ha Yi lại, nhìn Kwon Ji Yong đầy khiển trách:
“Ji Yong, vì sao cậu không quản lý bạn gái của cậu, lại để cho cô ấy vô lễ với Ha Yi như vậy, Ha Yi dù sao cũng là đàn chị.”
Ở Hàn Quốc, quan hệ trưởng bối và tiểu bối rất nghiêm, thế nên Kim Jin A mới nói như thế. Hiện giờ xung quanh họ đông người như vậy, sẽ càng có nhiều người đồng tình họ.
Hari lăn lộn lâu như vậy, làm sao mà không biết ý định của Kim Jin A, cô gái này quả nhiên không đơn giản. –
“Chị này, lúc nãy khi bà chị kia mắng chửi tôi, vì sao không thấy chị lên tiếng, bây giờ thì lại đứng ra chỉ trích. Người ta đã mắng tôi như vậy, nếu như không phản kích, chẳng lẽ tôi bị ngu sao.”
Nói đến đây, Hari đưa mắt nhìn xung quanh, gương mặt lộ ra vẻ đau thương: “ Hơn nữa, ba mẹ tôi đã mất rồi, mà chị ta vừa rồi lại xúc phạm đến cha mẹ tôi, làm sao tôi có thể đứng yên. Chị ta không được quyền mắng cha mẹ tôi.”
Nói xong, cô nhào vào lòng Kwon Ji Yong, khóc rống lên: “Ba mẹ, hu hu hu… con nhớ ba mẹ quá! Hix…. Hu hu hu…Bọn họ ai cũng bắt nạt con…Ba mẹ ơi!”
Vẻ đau khổ của Hari nhanh chóng lấy được đồng tình của mọi người xung quanh, họ bắt đầu chỉ trỏ đám người Kim Jin A, ánh mắt khác thường.
“Phải rồi, mắng người ta xong còn không cho người ta mắng lại sao?”
“Tôi đứng đây nãy giờ, rõ ràng là đám người kia ăn hiếp cô bé trước.”
“Cảm thấy người ta không có ba mẹ nên ăn hiếp người ta sao?”
“Đụng cả vào người đã chết, bọn trẻ bây giờ không biết được dạy dỗ thế nào.”
Cũng có người nhìn Kim Jin A, chỉ trỏ: “Hồi nãy khi bạn mình mắng người ta thì đứng đó coi, bây giờ thì lại làm ra vẻ, đúng là dạng người hai mặt, làm như mọi người ngu lắm ấy.”
“Giống mấy kiểu nữ ác độc trong phim ấy!”
Thấy mọi người chỉ trỏ mình càng ngày càng nhiều, đám người Kim Jin A không thể không xám xịt rời đi.
Bọn họ rời đi rồi, thế nhưng Hari vẫn không đình chỉ khóc, cô vẫn còn ở trong lòng Kwon Ji Yong khóc lê hoa đài vũ, trông vô cùng đáng thương, bọn họ không thể không đem Hari đến một nơi yên tĩnh một chút, để cô ngồi trên ghế. –
Vừa ngồi xuống ghế, Hari liền ngừng khóc, cô dụi dụi chùi hết nước mắt vào áo Kwon Ji Yong, sau đó kiêu căng nhìn anh nói: “Nước đâu, em khát!”
Kwon Ji Yong ngơ ngác nhìn cô một cái, lấy lon coca từ trong túi ra, nhìn Hari bật nắp uống một hơi, còn không hình tượng mà khà một cái.
Dae Sung nhìn Hari, vẻ mặt đầy sùng bái: “Thì ra nãy giờ em gỉa vờ sao? Kĩ thuật diễn thật đáng kinh ngạc.”
Tae Yang và TOP hồi nãy nhìn thấy Hari khóc thì cũng hết hồn, tưởng cô thật sự thương tâm, dù sao thì việc Hari là mồ côi là sự thật, bây giờ nhìn cô thế này, liền quan tâm hỏi:
“Em thật sự không sao chứ?”
Hari, uống một hơi hết nửa lon coca, bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ hơi khát một chút. Đồ ăn cũng tiêu gần hết rồi, cãi lộn thật là một chuyện tốn năng lượng.”
Kwon Ji Yong thấy cô như vậy, không nhịn được cốc đầu cô một cái: “Vậy mà làm anh lo muốn chết!”
Khi nãy thấy cô khóc, anh thật sự cảm thấy luống cuống, vừa không biết làm sao, vừa đau lòng, nhiều cảm xúc hiện lên trong anh, khiến anh không rõ những cảm xúc ấy là gì nữa.
Hari ôm lấy đầu, cay cú nói: “Có lộn không, em giúp anh mà!”
Seung Ri thấy vậy liền đồng tình nhìn Hari: “Các anh ấy là vậy đấy, có khi vô lí lắm, đôi lúc đánh, mắng chúng ta mà không có lí do gì hết!’’ –
Hari nhìn Seung Ri, sau đó trông có vẻ như bị sock: “Em vầy mà bị coi như người giống anh á?”
Seung Ri nghe vậy thì vẻ mặt bỗng trở nên cứng ngắc: “Hari, ý em là gì?”
“Chuyện này mà cũng phải hỏi sao? Chúng ta rõ ràng là đẳng cấp khác nhau mà!” – Hari vẻ mặt ghét bỏ nói.
Dea Sung đặt tay lên vai Seung Ri: “Nén bi thương.”
TOP lúc này chen vào nói: “Này, bây giờ đi ăn được chưa?”
Tae Yang nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 9 giờ tối: “Đi, đi kiếm chỗ nào ăn một chút rồi chờ đến nửa đêm nào.”
Nghe thấy ăn, một đám ăn hóa liền hưởng ứng: “Thịt nướng đi!”
Hari hào hứng nói: “Chọn tiệm nào rẻ rẻ thôi, để ăn được nhiều nhiều chút.”
Kwon Ji Yong không nhịn được đưa tay dúi đầu Hari vào lòng mình: “Heo con, em còn chưa ăn đủ nữa hả? Coi chừng béo giống con heo.”
“Em mà béo thì cũng là béo đẹp, béo khỏe!”
Trên cao, những hạt tuyết nhẹ nhàng bắt đầu rơi xuống. Mùa giáng sinh đầu tiên mà Big Bang ở bên nhau cùng với trợ lý của mình, hết thúc trong không khí ồn ào, náo nhiệt.
Hari nghe thấy cô ta nhắc đến ba mẹ mình thì gương mặt cũng trầm xuống: “Được rồi, bà chị lớn tuổi hơn tôi, để tôi nói lại, hồi nãy tôi nói bà xấu đấy, bà già!”
Lee Ha Yi đến đây thì hoàn toàn mất lí tri, cô ta liền muốn nhào lên, nhưng người con trai bên cạnh đã kéo cô lại, thế nhưng cô ta vẫn la hét: “Buông em ra, em phải dạy cho con nhỏ này một bài học.”
Hari thấy vậy thì cười: “Muốn đánh nhau sao, tốt thôi.” – Nói không phải khoe, cô không sợ đánh nhau với mấy người này, lần trước đại chiến một chọi ba ở nhà bà cô họ cô còn có thể thắng, những kẻ xem cô là cô nhi mà muốn ăn hiếp cô không biết đã bị cô dọn dẹp hết bao nhiêu lần, đánh nhau với bà điên này, cô thắng chắc. –
Thế nhưng Kwon Ji Yong lại đưa tay kéo cô vào lòng: “Ngoan ngoãn ở sau lưng anh đi.”
Mấy người trốn trong bụi rậm lúc này cũng cảm thấy tình hình không đúng, nhanh chóng chạy lại, Tae Yang nhìn những người trước mặt vẻ đề phòng, nói với Ji Yong:
“Có cần bọn này giúp gì không?”
Bọn họ ồn ào đã khiến cho những người xung quanh chú ý, Kim Jin A cũng lại giữ Lee Ha Yi lại, nhìn Kwon Ji Yong đầy khiển trách:
“Ji Yong, vì sao cậu không quản lý bạn gái của cậu, lại để cho cô ấy vô lễ với Ha Yi như vậy, Ha Yi dù sao cũng là đàn chị.”
Ở Hàn Quốc, quan hệ trưởng bối và tiểu bối rất nghiêm, thế nên Kim Jin A mới nói như thế. Hiện giờ xung quanh họ đông người như vậy, sẽ càng có nhiều người đồng tình họ.
Hari lăn lộn lâu như vậy, làm sao mà không biết ý định của Kim Jin A, cô gái này quả nhiên không đơn giản. –
“Chị này, lúc nãy khi bà chị kia mắng chửi tôi, vì sao không thấy chị lên tiếng, bây giờ thì lại đứng ra chỉ trích. Người ta đã mắng tôi như vậy, nếu như không phản kích, chẳng lẽ tôi bị ngu sao.”
Nói đến đây, Hari đưa mắt nhìn xung quanh, gương mặt lộ ra vẻ đau thương: “ Hơn nữa, ba mẹ tôi đã mất rồi, mà chị ta vừa rồi lại xúc phạm đến cha mẹ tôi, làm sao tôi có thể đứng yên. Chị ta không được quyền mắng cha mẹ tôi.”
Nói xong, cô nhào vào lòng Kwon Ji Yong, khóc rống lên: “Ba mẹ, hu hu hu… con nhớ ba mẹ quá! Hix…. Hu hu hu…Bọn họ ai cũng bắt nạt con…Ba mẹ ơi!”
Vẻ đau khổ của Hari nhanh chóng lấy được đồng tình của mọi người xung quanh, họ bắt đầu chỉ trỏ đám người Kim Jin A, ánh mắt khác thường.
“Phải rồi, mắng người ta xong còn không cho người ta mắng lại sao?”
“Tôi đứng đây nãy giờ, rõ ràng là đám người kia ăn hiếp cô bé trước.”
“Cảm thấy người ta không có ba mẹ nên ăn hiếp người ta sao?”
“Đụng cả vào người đã chết, bọn trẻ bây giờ không biết được dạy dỗ thế nào.”
Cũng có người nhìn Kim Jin A, chỉ trỏ: “Hồi nãy khi bạn mình mắng người ta thì đứng đó coi, bây giờ thì lại làm ra vẻ, đúng là dạng người hai mặt, làm như mọi người ngu lắm ấy.”
“Giống mấy kiểu nữ ác độc trong phim ấy!”
Thấy mọi người chỉ trỏ mình càng ngày càng nhiều, đám người Kim Jin A không thể không xám xịt rời đi.
Bọn họ rời đi rồi, thế nhưng Hari vẫn không đình chỉ khóc, cô vẫn còn ở trong lòng Kwon Ji Yong khóc lê hoa đài vũ, trông vô cùng đáng thương, bọn họ không thể không đem Hari đến một nơi yên tĩnh một chút, để cô ngồi trên ghế. –
Vừa ngồi xuống ghế, Hari liền ngừng khóc, cô dụi dụi chùi hết nước mắt vào áo Kwon Ji Yong, sau đó kiêu căng nhìn anh nói: “Nước đâu, em khát!”
Kwon Ji Yong ngơ ngác nhìn cô một cái, lấy lon coca từ trong túi ra, nhìn Hari bật nắp uống một hơi, còn không hình tượng mà khà một cái.
Dae Sung nhìn Hari, vẻ mặt đầy sùng bái: “Thì ra nãy giờ em gỉa vờ sao? Kĩ thuật diễn thật đáng kinh ngạc.”
Tae Yang và TOP hồi nãy nhìn thấy Hari khóc thì cũng hết hồn, tưởng cô thật sự thương tâm, dù sao thì việc Hari là mồ côi là sự thật, bây giờ nhìn cô thế này, liền quan tâm hỏi:
“Em thật sự không sao chứ?”
Hari, uống một hơi hết nửa lon coca, bình tĩnh nói: “Không sao, chỉ hơi khát một chút. Đồ ăn cũng tiêu gần hết rồi, cãi lộn thật là một chuyện tốn năng lượng.”
Kwon Ji Yong thấy cô như vậy, không nhịn được cốc đầu cô một cái: “Vậy mà làm anh lo muốn chết!”
Khi nãy thấy cô khóc, anh thật sự cảm thấy luống cuống, vừa không biết làm sao, vừa đau lòng, nhiều cảm xúc hiện lên trong anh, khiến anh không rõ những cảm xúc ấy là gì nữa.
Hari ôm lấy đầu, cay cú nói: “Có lộn không, em giúp anh mà!”
Seung Ri thấy vậy liền đồng tình nhìn Hari: “Các anh ấy là vậy đấy, có khi vô lí lắm, đôi lúc đánh, mắng chúng ta mà không có lí do gì hết!’’ –
Hari nhìn Seung Ri, sau đó trông có vẻ như bị sock: “Em vầy mà bị coi như người giống anh á?”
Seung Ri nghe vậy thì vẻ mặt bỗng trở nên cứng ngắc: “Hari, ý em là gì?”
“Chuyện này mà cũng phải hỏi sao? Chúng ta rõ ràng là đẳng cấp khác nhau mà!” – Hari vẻ mặt ghét bỏ nói.
Dea Sung đặt tay lên vai Seung Ri: “Nén bi thương.”
TOP lúc này chen vào nói: “Này, bây giờ đi ăn được chưa?”
Tae Yang nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 9 giờ tối: “Đi, đi kiếm chỗ nào ăn một chút rồi chờ đến nửa đêm nào.”
Nghe thấy ăn, một đám ăn hóa liền hưởng ứng: “Thịt nướng đi!”
Hari hào hứng nói: “Chọn tiệm nào rẻ rẻ thôi, để ăn được nhiều nhiều chút.”
Kwon Ji Yong không nhịn được đưa tay dúi đầu Hari vào lòng mình: “Heo con, em còn chưa ăn đủ nữa hả? Coi chừng béo giống con heo.”
“Em mà béo thì cũng là béo đẹp, béo khỏe!”
Trên cao, những hạt tuyết nhẹ nhàng bắt đầu rơi xuống. Mùa giáng sinh đầu tiên mà Big Bang ở bên nhau cùng với trợ lý của mình, hết thúc trong không khí ồn ào, náo nhiệt.
Tác giả :
Hoa Sơn Trà