Trở Lại Trước Khi Chia Tay
Chương 27
Nghe được giọng nói bên kia truyền ra, tôi có một giây mờ mịt, cầm điện thoại di động nhưng không biết trả lời như thế nào.
"Đồng Diệp, em có đang nghe không?" Trong giọng nói của Từ Lỗi có lo lắng.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng nói mình bình thản, thì thào nói: "Tôi đang nghe, anh có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, chỉ hỏi em đến chưa." Bên kia Từ Lỗi đang cười ngây ngô, còn nói, "Mệt không? Có không thoải mái hay không?"
"Cũng tốt, có Nha Đầu ở bên cạnh, say máy bay không đặc biệt nghiêm trọng, còn có. . ." Tôi ngẩn người, vẫn không nói lời muốn nói ra.
"Còn có gì?" Bên kia rất vội hỏi.
Tôi do dự hồi lâu, mới nói: "Không có gì."
Có lúc cảm giác mình không phải một người thích nói chuyện, có chuyện gì cũng sẽ giấu ở trong lòng, mẹ không chỉ một lần từng nói để tôi sửa đổi tinh tình im lìm một chút, nhưng vẫn không đổi được bao nhiêu. Lúc chơi chung với Nha Đầu, tính tình tôi hoạt bát hơn trước một chút, nhưng không biết vì sao vừa nói chuyện cùng Từ Lỗi thì tôi lại không biết nói gì.
"Là điện thoại của ai thế?" Nha Đầu bước đến gần.
Tôi lắc đầu một cái, khoát tay với Nha Đầu, bên kia lại bắt đầu hỏi: "Là nhỏ nhTiểu Nhan ăn hiếp em sao? Nha Đầu này, xem anh trừng trị con bé như thế nào!"
"Không có, không có, anh đừng nghĩ bậy, Nha Đầu với tôi tốt lắm." Tôi ngăn cản anh suy đoán lung tung.
Nếu như vì vậy mà chọc cho anh em bọn họ không vui, vậy thì tôi là tội nhân rồi. Tôi còn muốn giải thích nữa thì nghe Từ Lỗi nói: "Tiểu Nhan ở bên cạnh em sao? Để cho con bé nghe điện thoại."
Tôi ngẩn người, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Nha Đầu. Cô ấy cầm điện thoại a lô một tiếng, sau đó tiếng gọi "anh", không biết bên kia nói gì, mặt Nha Đầu rất thúi, nói: "Anh, anh nói bậy gì đó! Em vẫn là em gái của anh!" Hình như hai người cãi vả, giọng Nha Đầu luôn lớn, làm hành khách trên sân bay rối rít nhìn chăm chú.
Tôi cảm giác bọn họ gây gỗ bởi vì tôi, trong lòng hết sức không thoải mái. Tôi không thích trở thành tiêu điểm mâu thuẫn, hết sức không thích.
"Được rồi anh, đừng nói chuyện này, em phiền!" Nha Đầu hét lên một tiếng rồi giận đùng đùng đưa điện thoại cho tôi.
Tôi thấy điện thoại di động còn giữ nên đặt bên tai, nghe tiếng thở của Từ Lỗi ở bên kia, tôi thì thào nói một câu: "Các người không nên vì tôi cãi nhau có được hay không?" Như vậy sau này tôi cũng không dám nói chuyện với anh.
Bên kia dừng một chút rồi truyền đến giọng của Từ Lỗi: "Đồng Diệp, em nghĩ nhiềurồi, chuyện không liên quan em."
"Nhưng. . ." Tôi nhìn Nha Đầu một chút, hình như cô ấy đang lau nước mắt, khóc? Tôi chưa bao giờ thấy Nha Đầu rơi nước mắt, lúc này thấy dáng vẻ cô ấy khóc thầm, đột nhiên tôi luống cuống.
Từ Lỗi vẫn còn đang nói: "Đồng Diệp, bên này anh cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ, ngày mai sẽ phải trở về đơn vị rồi, đến lúc đó xin nghỉ trở về gặp em."
"Không cần Từ Lỗi. . ." Tôi rất muốn nói tôi không cần anh tới gặp tôi, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, lời tuyệt tình như vậy tôi nói không ra.
"Chuyện này cứ quyết định như vậy, anh nghỉ phép sẽ tới gặp em." Tôi ngớ ngẩn, đang muốn từ chối thì bên anh lại nói: "Được rồi, anh có chuyện rồi, hôm nào lại gọi điện thoại cho em."
Bảo là muốn cúp điện thoại, nhưng bên tai cũng không có truyền đến tiếng "tút tút", chỉ là trong điện thoại di động có một hồi yên lặng.
Không phải anh nói có chuyện sao? Sao không cúp điện thoại?
Đang muốn hỏi thì bên kia lại nói: "Đồng Diệp, em tắt đi, anh muốn nghe em tắt điện thoại treo xống."
Câu nói đó không khỏi làm tôi nhớ tới mấy câu nói trên diễn đàn của các quân tẩu trước kia, nói chồng của họ đều sẽ chờ họ cúp điện thoại, nói đây là một biểu hiện yêu một người, nhưng chuyện như vậy tôi chưa từng thấy ở A Hạo. Mỗi lần A Hạo nói chuyện điện thoại xong sẽ vội vã cắt đứt, trước kia đã từng vì thế giận anh ta, thế nhưng anh ta lại luôn nói: "Anh là quân nhân, quan niệm thời gian rất mạnh, gọi cùng cúp điện thoại trước là có thể thể hiện một người yêu tới đâu sao?" Sau đó lại từ từ quen nên cũng không coi là quan trọng, hôm nay nghe được câu này trong miệng Từ Lỗi, tôi kinh ngạc không nhỏ.
"Anh có thói quen bị cúp điện thoại sao?" Đã từng không có được đáp án làm tôi kìm lòng không được hỏi.
Từ Lỗi cười khẽ: "Cô bé ngốc, nếu như mà anh cúp điện thoại, em sẽ nghe được tiếng ‘tút tút’, làm anh cảm nhận được sự mờ mịt và mất mát thôi."
Lời của anh tựa như một dòng nước ấm chảy vào lòng của tôi, thế nhưng chỉ là trong nháy mắt tôi đã ngăn cản cảm động ở ngoài buồng tim.
Die nda nlequ ydo n <3 Mừng sinh nhật diễn đàn lần thứ 13
Sau khi nhận điện thoại, Nha Đầu im lặng, Nha Đầu ríu rít giống chim nhỏ như không tồn tại. Rốt cuộc anh em họ nói gì trong điện thoại, có thể để cho Nha Đầu đau lòng thành ra như vậy?
"Sao thế? Có phải bởi vì mình nên bị anh cậu mắng hay không?" Trừ chuyện này thì tôi thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân gì rồi.
"Không phải cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều, chuyện không liên quan đến cậu." Nha Đầu nở nụ cười với tôi, nhưng mà tôi lại cảm giác nụ cười này rất chói mắt, cô ấy đang miễn cưỡng cười.
Tôi đặt tay lên người cô ấy, rất nghiêm túc nói: "Nha Đầu, tình bạn của chúng ta là kiên cố nhất, cho nên không bởi vì bất cứ chuyện gì tách tình cảm của chúng ta ra."
"Thật sự không phải là cậu, anh mình sẽ không vì điều này nổi giận với mình, anh ấy là vì. . ." Nha Đầu mấy máy môi, thở dài một tiếng, nói: “Bây giờ mình không có tâm tình nói chuyện này, sau này nói với cậu."
Nha Đầu vẫn luôn trầm mặc như vậy, lên tắc xi cũng không thấy cô ấy vui vẻ, cho đến khi tôi về đến nhà, cô ấy vẫn lặng lẽ nói tạm biệt với tôi, hỏi cô ấy có lên nhà tôi hay không, cô ấy cũng lắc đầu từ chối. Cuối cùng tôi cảm thấy sau khi Nha Đầu nhận điện thoại thì lạ lạ, giống như xảy ra chuyện gì, nhưng hỏi cô ấy lại không nói.
"Diệp, trở về rồi sao? Sao không gọi điện thoại báo sẽ về trước?" Mẹ nhìn tôi, kinh ngạc không ít.
Thấy mẹ, đột nhiên tất cả uất ức đều như nham thạch núi lửa phun trào, không khống chế kích động, tôi ôm lấy mẹ khóc rống lên.
"Sao vậy, bảo bối?" Mẹ vỗ nhẹ lưng của tôi hỏi.
Mang đôi mắt đẫm nước mắt, lại thấy được lo lắng trong mắt mẹ, tôi ép tất cả uất ức trong tim xuống. Không thể để cho mẹ biết chuyện này, cho tới bây giờ mẹ cũng phản đối tôi với A Hạo ở chung một chỗ, nếu như lần này mà biết A Hạo phản bội tôi, bà ấy nhất định sẽ tức chết.
"Nói đi, không phải Tô Trữ Hạo ức hiếp con đó chứ?"
Tôi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định gạt không nói. Từ lúc tôi bắt đầu yêu A Hạo, mẹ vẫn giữ thái độ phản đối, nói tôi có thể gả cho bất kỳ người nào cũng không thể gả cho Tô Trữ Hạo. Lúc ấy tôi từng thắc mắc, nhưng mẹ vẫn không chịu nói, bây giờ rốt cuộc tôi và A Hạo đã chia tay, mẹ có thể vì vậy mà vui vẻ hay không? Tôi không biết.
"Bảo bối, con làm mẹ gấp đến chết mất?" Trong giọng nói của mẹ đều là run rẩy bởi vì gấp.
"Mẹ, con chỉ muốn hỏi mẹ một chuyện, lúc trước khi con yêu A Hạo, tại sao mẹ vẫn phản đối?" Một lần cuối cùng, tôi muốn hỏi rõ chuyện này.
Cuối cùng tôi cảm giác mẹ có chuyện gì gạt tôi, mỗi lần hỏi thì bà đều luôn thở dài, luôn nói: "Mẹ vì tốt cho con, đừng trách mẹ." Nhưng mỗi lần đều không có nói ra nguyên nhân. Tôi cùng A Hạo yêu sáu năm, trong sáu năm đó mẹ luôn nghĩ hết tất cả các biện pháp muốn chia rẽ tôi và A Hạo, nhưng cũng không thành công, cuối cùng bà bất đắc dĩ chỉ đành phải đồng ý cho tôi và A Hạo lui tới, nhưng mà ban đêm tôi lại luôn có thể nghe thấy mẹ khóc thầm.
"Diệp, cấp trên của con gọi điện thoại tới, nhắn con về thì gọi lại cho cậu ấy." Mẹ chuyển đề tài, dĩ nhiên đã không muốn bàn về chuyện này nữa, điều này làm cho tôi không thoải mái.
Đầu? Anh ấy tìm tôi tại sao không gọi điện thoại di động cho tôi? Mặc dù nghĩ là nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn gọi lại, vừa thông là bên kia anh ấy lại nói: "Đồng Diệp, em nghỉ ngơi thôi mà, định biến mất luôn phải không?"
"Đầu?" Tôi mấp máy môi nhưng cũng không phản bác, lại nghe aanh ấy nói: "Gọi điện thoại cho em mấy lần cũng không được, em đang làm gì vậy hả?"
"Đầu, điện thoại di động hết pin, cho nên. . ." Tôi vội vã muốn giải thích, Đầu lại cắt ngang lời tôi: "Ít kiếm cớ dùm anh! Ngày mai em mau trở lại cơ quan cho anh!" Tắt cúp điện thoại.
Nghe tiếng “tút tút” bên kia, tôi không biết làm sao.
Hôm nay Đầu làm sao thế? Tức giận giống như ăn thuốc nổ vậy. Mặc dù bình thường Đầu giải quyết công việc chung rất nghiêm túc, nhưng coi như chững chạc, tôi theo anh ấy bảy năm, anh ấy trong ấn tượng của tôi vẫn là một cấp trên thật tốt, mãi cho đến trước khi sống lại, tôi không hề rời khỏi nhóm, cũng chưa bao giờ thấy anh ấy mắng tôi. Nhưng hôm nay, vì sao khác thường như thế?
Ở trên máy bay, bởi vì buồn nôn do say máy bay nên tôi vẫn chưa ăn cơm, lúc này lại đột nhiên cảm thấy đói rồi. Vẫn luôn đi linh tinh ở ngoại, rốt cuộc lại được mẹ làm cơm cho ăn, cảm giác đặc biệt thơm, thức ăn rơi vào trong dạ dày, thoải mái.
"Ăn chậm một chút, như quỷ chết đói đầu thai, đừng nghẹn." Mẹ ôn hòa nhìn tôi, tất cả trong mắt đều là cưng chiều.
Trong miệng tôi nhét lấy thức ăn, dùng sức gật đầu, mơ hồ không rõ nói: "Rất lâu rồi không có được mẹ làm cơm ăn nên đặc biệt tham." Ăn quá nhanh nên thật sự nghẹn, trợn trắng mắt muốn nuốt thức ăn chặn ngang ngực xuống, nhưng không được, khó chịu đến thiếu chút nữa hít thở không thông.
"Uống canh nhanh, xem con ăn gấp đấy." Mẹ vội vàng múc cho tôi một chén canh đặt vào trong tay.
Tôi dùng sức uống một hớp, rốt cuộc cũng nuốt được thức ăn xuống, trôi tuột vào miệng, tôi mới nói: "Nghẹn chết con."
"Bảo con ăn chậm một chút, con giống như chưa bao giờ ăn cơm vậy, sao nghẹn?" Mẹ lại múc cho tôi một chén canh.
Tôi vội vàng uống hai ngụm, miệng nói: "Mẹ, ai bảo mẹ nấu ăn ngon như vậy? Cả đời con ăn cũng không chán."
"Nhìn cái miệng con ngọt này." Mẹ cũng vui vẻ không ngậm miệng được.
Tích tích tích, đột nhiên một tiếng báo có tin nhắn vang lên, cắt đứt chuyện tôi cùng mẹ nói.
Tôi mở điện thoại di động lên, một số điện thoại quen thuộc đập vào mắt, Nha Đầu?
"Tin nhắn của ai thế?" Hình như mẹ còn quan tâm hơn cả tôi.
"Mẹ, là Từ Nhan ."
Số điện thoại của Nha Đầu vẫn có trong điện thoại di động, nhưng tại sao không có tên? Nhưng nhìn số kia, đúng là Nha Đầu mà.
Mở tin nhắn, một hàng chữ xuất hiện trên màn hình: Đồng Diệp, anh nhớ em lắm.
Tôi cẩn thận nhìn số điện thoại, còn có tin nhắn, sao Nha Đầu nói mấy lời kỳ lạ như vậy? Đây không phải là cô ấy, tôi lại chú ý vào số kia lần nữa, lại phát hiện mặc dù số giống số điện thoại của Nha Đầu nhưng lại ít hơn một con số, số đuôi không giống nhau, cũng khó nói sẽ nhìn lầm.
Đây là ai? Tại sao biết tên của tôi, còn có giọng điệu này cũng quá mức kỳ lạ. Trong lòng tôi lại buồn bực.
"Đồng Diệp, em có đang nghe không?" Trong giọng nói của Từ Lỗi có lo lắng.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng để cho giọng nói mình bình thản, thì thào nói: "Tôi đang nghe, anh có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì, chỉ hỏi em đến chưa." Bên kia Từ Lỗi đang cười ngây ngô, còn nói, "Mệt không? Có không thoải mái hay không?"
"Cũng tốt, có Nha Đầu ở bên cạnh, say máy bay không đặc biệt nghiêm trọng, còn có. . ." Tôi ngẩn người, vẫn không nói lời muốn nói ra.
"Còn có gì?" Bên kia rất vội hỏi.
Tôi do dự hồi lâu, mới nói: "Không có gì."
Có lúc cảm giác mình không phải một người thích nói chuyện, có chuyện gì cũng sẽ giấu ở trong lòng, mẹ không chỉ một lần từng nói để tôi sửa đổi tinh tình im lìm một chút, nhưng vẫn không đổi được bao nhiêu. Lúc chơi chung với Nha Đầu, tính tình tôi hoạt bát hơn trước một chút, nhưng không biết vì sao vừa nói chuyện cùng Từ Lỗi thì tôi lại không biết nói gì.
"Là điện thoại của ai thế?" Nha Đầu bước đến gần.
Tôi lắc đầu một cái, khoát tay với Nha Đầu, bên kia lại bắt đầu hỏi: "Là nhỏ nhTiểu Nhan ăn hiếp em sao? Nha Đầu này, xem anh trừng trị con bé như thế nào!"
"Không có, không có, anh đừng nghĩ bậy, Nha Đầu với tôi tốt lắm." Tôi ngăn cản anh suy đoán lung tung.
Nếu như vì vậy mà chọc cho anh em bọn họ không vui, vậy thì tôi là tội nhân rồi. Tôi còn muốn giải thích nữa thì nghe Từ Lỗi nói: "Tiểu Nhan ở bên cạnh em sao? Để cho con bé nghe điện thoại."
Tôi ngẩn người, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Nha Đầu. Cô ấy cầm điện thoại a lô một tiếng, sau đó tiếng gọi "anh", không biết bên kia nói gì, mặt Nha Đầu rất thúi, nói: "Anh, anh nói bậy gì đó! Em vẫn là em gái của anh!" Hình như hai người cãi vả, giọng Nha Đầu luôn lớn, làm hành khách trên sân bay rối rít nhìn chăm chú.
Tôi cảm giác bọn họ gây gỗ bởi vì tôi, trong lòng hết sức không thoải mái. Tôi không thích trở thành tiêu điểm mâu thuẫn, hết sức không thích.
"Được rồi anh, đừng nói chuyện này, em phiền!" Nha Đầu hét lên một tiếng rồi giận đùng đùng đưa điện thoại cho tôi.
Tôi thấy điện thoại di động còn giữ nên đặt bên tai, nghe tiếng thở của Từ Lỗi ở bên kia, tôi thì thào nói một câu: "Các người không nên vì tôi cãi nhau có được hay không?" Như vậy sau này tôi cũng không dám nói chuyện với anh.
Bên kia dừng một chút rồi truyền đến giọng của Từ Lỗi: "Đồng Diệp, em nghĩ nhiềurồi, chuyện không liên quan em."
"Nhưng. . ." Tôi nhìn Nha Đầu một chút, hình như cô ấy đang lau nước mắt, khóc? Tôi chưa bao giờ thấy Nha Đầu rơi nước mắt, lúc này thấy dáng vẻ cô ấy khóc thầm, đột nhiên tôi luống cuống.
Từ Lỗi vẫn còn đang nói: "Đồng Diệp, bên này anh cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ, ngày mai sẽ phải trở về đơn vị rồi, đến lúc đó xin nghỉ trở về gặp em."
"Không cần Từ Lỗi. . ." Tôi rất muốn nói tôi không cần anh tới gặp tôi, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, lời tuyệt tình như vậy tôi nói không ra.
"Chuyện này cứ quyết định như vậy, anh nghỉ phép sẽ tới gặp em." Tôi ngớ ngẩn, đang muốn từ chối thì bên anh lại nói: "Được rồi, anh có chuyện rồi, hôm nào lại gọi điện thoại cho em."
Bảo là muốn cúp điện thoại, nhưng bên tai cũng không có truyền đến tiếng "tút tút", chỉ là trong điện thoại di động có một hồi yên lặng.
Không phải anh nói có chuyện sao? Sao không cúp điện thoại?
Đang muốn hỏi thì bên kia lại nói: "Đồng Diệp, em tắt đi, anh muốn nghe em tắt điện thoại treo xống."
Câu nói đó không khỏi làm tôi nhớ tới mấy câu nói trên diễn đàn của các quân tẩu trước kia, nói chồng của họ đều sẽ chờ họ cúp điện thoại, nói đây là một biểu hiện yêu một người, nhưng chuyện như vậy tôi chưa từng thấy ở A Hạo. Mỗi lần A Hạo nói chuyện điện thoại xong sẽ vội vã cắt đứt, trước kia đã từng vì thế giận anh ta, thế nhưng anh ta lại luôn nói: "Anh là quân nhân, quan niệm thời gian rất mạnh, gọi cùng cúp điện thoại trước là có thể thể hiện một người yêu tới đâu sao?" Sau đó lại từ từ quen nên cũng không coi là quan trọng, hôm nay nghe được câu này trong miệng Từ Lỗi, tôi kinh ngạc không nhỏ.
"Anh có thói quen bị cúp điện thoại sao?" Đã từng không có được đáp án làm tôi kìm lòng không được hỏi.
Từ Lỗi cười khẽ: "Cô bé ngốc, nếu như mà anh cúp điện thoại, em sẽ nghe được tiếng ‘tút tút’, làm anh cảm nhận được sự mờ mịt và mất mát thôi."
Lời của anh tựa như một dòng nước ấm chảy vào lòng của tôi, thế nhưng chỉ là trong nháy mắt tôi đã ngăn cản cảm động ở ngoài buồng tim.
Die nda nlequ ydo n <3 Mừng sinh nhật diễn đàn lần thứ 13
Sau khi nhận điện thoại, Nha Đầu im lặng, Nha Đầu ríu rít giống chim nhỏ như không tồn tại. Rốt cuộc anh em họ nói gì trong điện thoại, có thể để cho Nha Đầu đau lòng thành ra như vậy?
"Sao thế? Có phải bởi vì mình nên bị anh cậu mắng hay không?" Trừ chuyện này thì tôi thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân gì rồi.
"Không phải cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều, chuyện không liên quan đến cậu." Nha Đầu nở nụ cười với tôi, nhưng mà tôi lại cảm giác nụ cười này rất chói mắt, cô ấy đang miễn cưỡng cười.
Tôi đặt tay lên người cô ấy, rất nghiêm túc nói: "Nha Đầu, tình bạn của chúng ta là kiên cố nhất, cho nên không bởi vì bất cứ chuyện gì tách tình cảm của chúng ta ra."
"Thật sự không phải là cậu, anh mình sẽ không vì điều này nổi giận với mình, anh ấy là vì. . ." Nha Đầu mấy máy môi, thở dài một tiếng, nói: “Bây giờ mình không có tâm tình nói chuyện này, sau này nói với cậu."
Nha Đầu vẫn luôn trầm mặc như vậy, lên tắc xi cũng không thấy cô ấy vui vẻ, cho đến khi tôi về đến nhà, cô ấy vẫn lặng lẽ nói tạm biệt với tôi, hỏi cô ấy có lên nhà tôi hay không, cô ấy cũng lắc đầu từ chối. Cuối cùng tôi cảm thấy sau khi Nha Đầu nhận điện thoại thì lạ lạ, giống như xảy ra chuyện gì, nhưng hỏi cô ấy lại không nói.
"Diệp, trở về rồi sao? Sao không gọi điện thoại báo sẽ về trước?" Mẹ nhìn tôi, kinh ngạc không ít.
Thấy mẹ, đột nhiên tất cả uất ức đều như nham thạch núi lửa phun trào, không khống chế kích động, tôi ôm lấy mẹ khóc rống lên.
"Sao vậy, bảo bối?" Mẹ vỗ nhẹ lưng của tôi hỏi.
Mang đôi mắt đẫm nước mắt, lại thấy được lo lắng trong mắt mẹ, tôi ép tất cả uất ức trong tim xuống. Không thể để cho mẹ biết chuyện này, cho tới bây giờ mẹ cũng phản đối tôi với A Hạo ở chung một chỗ, nếu như lần này mà biết A Hạo phản bội tôi, bà ấy nhất định sẽ tức chết.
"Nói đi, không phải Tô Trữ Hạo ức hiếp con đó chứ?"
Tôi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định gạt không nói. Từ lúc tôi bắt đầu yêu A Hạo, mẹ vẫn giữ thái độ phản đối, nói tôi có thể gả cho bất kỳ người nào cũng không thể gả cho Tô Trữ Hạo. Lúc ấy tôi từng thắc mắc, nhưng mẹ vẫn không chịu nói, bây giờ rốt cuộc tôi và A Hạo đã chia tay, mẹ có thể vì vậy mà vui vẻ hay không? Tôi không biết.
"Bảo bối, con làm mẹ gấp đến chết mất?" Trong giọng nói của mẹ đều là run rẩy bởi vì gấp.
"Mẹ, con chỉ muốn hỏi mẹ một chuyện, lúc trước khi con yêu A Hạo, tại sao mẹ vẫn phản đối?" Một lần cuối cùng, tôi muốn hỏi rõ chuyện này.
Cuối cùng tôi cảm giác mẹ có chuyện gì gạt tôi, mỗi lần hỏi thì bà đều luôn thở dài, luôn nói: "Mẹ vì tốt cho con, đừng trách mẹ." Nhưng mỗi lần đều không có nói ra nguyên nhân. Tôi cùng A Hạo yêu sáu năm, trong sáu năm đó mẹ luôn nghĩ hết tất cả các biện pháp muốn chia rẽ tôi và A Hạo, nhưng cũng không thành công, cuối cùng bà bất đắc dĩ chỉ đành phải đồng ý cho tôi và A Hạo lui tới, nhưng mà ban đêm tôi lại luôn có thể nghe thấy mẹ khóc thầm.
"Diệp, cấp trên của con gọi điện thoại tới, nhắn con về thì gọi lại cho cậu ấy." Mẹ chuyển đề tài, dĩ nhiên đã không muốn bàn về chuyện này nữa, điều này làm cho tôi không thoải mái.
Đầu? Anh ấy tìm tôi tại sao không gọi điện thoại di động cho tôi? Mặc dù nghĩ là nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn gọi lại, vừa thông là bên kia anh ấy lại nói: "Đồng Diệp, em nghỉ ngơi thôi mà, định biến mất luôn phải không?"
"Đầu?" Tôi mấp máy môi nhưng cũng không phản bác, lại nghe aanh ấy nói: "Gọi điện thoại cho em mấy lần cũng không được, em đang làm gì vậy hả?"
"Đầu, điện thoại di động hết pin, cho nên. . ." Tôi vội vã muốn giải thích, Đầu lại cắt ngang lời tôi: "Ít kiếm cớ dùm anh! Ngày mai em mau trở lại cơ quan cho anh!" Tắt cúp điện thoại.
Nghe tiếng “tút tút” bên kia, tôi không biết làm sao.
Hôm nay Đầu làm sao thế? Tức giận giống như ăn thuốc nổ vậy. Mặc dù bình thường Đầu giải quyết công việc chung rất nghiêm túc, nhưng coi như chững chạc, tôi theo anh ấy bảy năm, anh ấy trong ấn tượng của tôi vẫn là một cấp trên thật tốt, mãi cho đến trước khi sống lại, tôi không hề rời khỏi nhóm, cũng chưa bao giờ thấy anh ấy mắng tôi. Nhưng hôm nay, vì sao khác thường như thế?
Ở trên máy bay, bởi vì buồn nôn do say máy bay nên tôi vẫn chưa ăn cơm, lúc này lại đột nhiên cảm thấy đói rồi. Vẫn luôn đi linh tinh ở ngoại, rốt cuộc lại được mẹ làm cơm cho ăn, cảm giác đặc biệt thơm, thức ăn rơi vào trong dạ dày, thoải mái.
"Ăn chậm một chút, như quỷ chết đói đầu thai, đừng nghẹn." Mẹ ôn hòa nhìn tôi, tất cả trong mắt đều là cưng chiều.
Trong miệng tôi nhét lấy thức ăn, dùng sức gật đầu, mơ hồ không rõ nói: "Rất lâu rồi không có được mẹ làm cơm ăn nên đặc biệt tham." Ăn quá nhanh nên thật sự nghẹn, trợn trắng mắt muốn nuốt thức ăn chặn ngang ngực xuống, nhưng không được, khó chịu đến thiếu chút nữa hít thở không thông.
"Uống canh nhanh, xem con ăn gấp đấy." Mẹ vội vàng múc cho tôi một chén canh đặt vào trong tay.
Tôi dùng sức uống một hớp, rốt cuộc cũng nuốt được thức ăn xuống, trôi tuột vào miệng, tôi mới nói: "Nghẹn chết con."
"Bảo con ăn chậm một chút, con giống như chưa bao giờ ăn cơm vậy, sao nghẹn?" Mẹ lại múc cho tôi một chén canh.
Tôi vội vàng uống hai ngụm, miệng nói: "Mẹ, ai bảo mẹ nấu ăn ngon như vậy? Cả đời con ăn cũng không chán."
"Nhìn cái miệng con ngọt này." Mẹ cũng vui vẻ không ngậm miệng được.
Tích tích tích, đột nhiên một tiếng báo có tin nhắn vang lên, cắt đứt chuyện tôi cùng mẹ nói.
Tôi mở điện thoại di động lên, một số điện thoại quen thuộc đập vào mắt, Nha Đầu?
"Tin nhắn của ai thế?" Hình như mẹ còn quan tâm hơn cả tôi.
"Mẹ, là Từ Nhan ."
Số điện thoại của Nha Đầu vẫn có trong điện thoại di động, nhưng tại sao không có tên? Nhưng nhìn số kia, đúng là Nha Đầu mà.
Mở tin nhắn, một hàng chữ xuất hiện trên màn hình: Đồng Diệp, anh nhớ em lắm.
Tôi cẩn thận nhìn số điện thoại, còn có tin nhắn, sao Nha Đầu nói mấy lời kỳ lạ như vậy? Đây không phải là cô ấy, tôi lại chú ý vào số kia lần nữa, lại phát hiện mặc dù số giống số điện thoại của Nha Đầu nhưng lại ít hơn một con số, số đuôi không giống nhau, cũng khó nói sẽ nhìn lầm.
Đây là ai? Tại sao biết tên của tôi, còn có giọng điệu này cũng quá mức kỳ lạ. Trong lòng tôi lại buồn bực.
Tác giả :
Ám Dạ Lưu Tinh