Trở Lại Ngọt Ngào - Hồi Cam
Chương 1-13
Tôi và Tần Dục Minh cách nhau năm tuổi, không phải quá nhiều, nhưng đãi ngộ lại khác biệt ngàn lần.
Cha chúng tôi là đạo diễn, cuộc sống riêng tư không tránh khỏi bị mọi người chú ý, nhưng có một bí mật được giấu diếm vô cùng tốt, đó chính là, tôi.
Không có ai biết tôi là con trai ruột của cha mẹ, dù hai người bọn họ đã từng yêu nhau, nhưng tình yêu này lại biến mất nhanh chóng như tuổi xuân rực rỡ, có lẽ là lúc Tần Dục Minh khoảng bốn tuổi, tình cảm giữa hai người đã rơi vào trạng thái đóng băng, vô cùng lạnh nhạt với nhau, bạn bè cũng rất ít đến thăm nhà — những chuyện này đều do Tần Dục Minh kể lại cho tôi.
Mà sự ra đời của tôi, chỉ là điều tồi tệ ngoài ý muốn.
Tôi vốn không thể nào biết, cha mẹ sẽ không nói, người ngoài lại càng chẳng nhắc đến chuyện này, mãi đến khi dự lễ tang của cha, tôi mới xuất hiện với thân phận bạn bè của Tần Dục Minh, cho dù là tôi hay anh đều không muốn tạo phiền phức, cho nên không làm sáng tỏ thân phận của tôi, bây giờ nghĩ lại, đây thực sự là lựa chọn vô cùng chính xác. Ngày hôm đó cuối cùng chúng tôi cũng đối diện với quá khứ — chuyện cũ của cha mẹ — lần đầu tiên anh nói về sự ra đời của tôi.
Tôi sống trong gia đình đó như một bóng ma, chưa bao giờ được coi trọng, cho dù Tần Dục Minh nói rằng sự ra đời của tôi khiến quan hệ của cha mẹ dịu đi — nhưng vậy thì sao, đâu có vì thế mà tôi nhận được bất kỳ sự cưng chiều nào của cha mẹ ruột.
Bọn họ dây dưa yêu hận, còn tôi vốn là người ngoài, Tần Dục Minh cũng thế. Bọn họ diễn trò đến chăm chú, gạt hết con cái sang một bên, hoàn toàn không thèm để ý.
Vở kịch tẻ nhạt này cuối cùng cũng kết thúc bằng việc cha ngoại tình.
Mẹ chúng tôi lúc đó không hề tức giận, bà bình tĩnh đến đáng sợ, khi biết cha đang ở chung với nữ diễn viên chính trong bộ phim mới nhất của ông, bà chỉ tìm chứng cớ, sau đó hai người thỏa thuận ly hôn, cực kỳ nhanh, thủ tục xuất ngoại của tôi cũng mau chóng làm xong, chưa kịp nói lời từ biệt, tôi đã bị bà dẫn sang Mỹ.
Mãi tới tận khi tham dự lễ tang của cha, tôi mới biết, tôi là người duy nhất của gia đình này vĩnh viễn sống trong bóng tối. Bởi, lúc mẹ và cha ly hôn, nữ diễn viên kia đã mang thai đứa con của cha.
Sau đó cha và người phụ nữ này nhanh chóng kết hôn, rồi lại nhanh chóng ly hôn, đứa con trai kia vẫn ở với mẹ, tiền sinh hoạt do cha chi trả, tuy rằng không sống gần nhau, nhưng cậu ta xác xác thực thực là con của cha.
Lúc tôi nhìn thấy cậu ta trong lễ tang, tâm trạng càng thêm tồi tệ.
Bộ phim tôi đóng vai chính hình như có chút vấn đề, Bạch Hiểu không nói rõ, chỉ nói rằng thời gian công chiếu bị lùi lại, tôi cũng không để ý, vốn chẳng hề nghiêm túc với cái nghề này, nếu thật sự không được, tôi cũng có thể chuyển sang nghề khác, ví dụ như làm bác sĩ tâm lý.
Ít nhất tôi đã từng học qua hẳn hoi.
Trước khi cúp điện thoại Bạch Hiểu hỏi tôi trước đây có quen biết Lâm tổng hay không, trong lời nói của chị có chứa hàm ý, nhưng tôi chỉ vờ như không hiểu, trả lời rằng lúc gặp nhau ở văn phòng hôm trước là lần đầu tiên tôi gặp hắn, trước đây không có tiếp xúc gì.
Chị vốn không tin lắm, nhưng vẫn cúp điện thoại.
Nhờ việc công chiếu bị dời lại, kỳ nghỉ của tôi kéo dài thành vô hạn, ở nhà rất buồn tẻ, mỗi ngày tôi đều xem phim đọc sách, liên tục nửa tháng không hề bước chân ra cửa, cuối cùng Tần Dục Minh không nhịn được nửa, vừa hay anh muốn đi chụp ảnh cho một ngôi sao lớn, mà người này lại là bạn thân lâu năm của anh, liền nhất định kéo tôi đi theo.
Anh không nói tên của người kia trước, chỉ bảo hôm nay đi chụp ảnh cho người quen, mang tôi theo cũng không sao, huống chi tôi ở nhà quá lâu, trong lòng anh nghi có lẽ tôi sẽ mốc meo lên mất.
Tới nơi mới biết anh chụp cho Uông Cảnh Diệu, có lẽ anh ấy nghĩ tôi không biết người bạn lâu năm này của anh — bọn họ quen biết nhau từ khi Tần Dục Minh còn học đại học, Tần Dục Minh cực kỳ ít khi nhắc đến bạn bè anh — chuyện này cũng không sao, tôi vốn ít nói, bạn bè lại càng ít, một người là Vạn Hạc anh đã biết rồi, còn một người khác đi khắp nơi trên thế giới để thi đấu, cho dù tôi muốn giới thiệu hai người gặp nhau cũng khó.
Lúc chúng tôi tới vẫn chưa thấy Uông Cảnh Diệu, Tần Dục Minh đi chuẩn bị, còn tôi ngồi trong văn phòng anh, đầu tiên là lật xem hết toàn bộ tạp chí trong này — toàn là Uông Cảnh Diệu, không có cách nào ngó lơ, dù sao bây giờ người ta cũng là ngôi sao cấp thiên vương, tiếng tăm vang dội, tôi nhìn thấy mấy tấm hình quảng bá mới nhất của y, vừa khéo trùng với thời gian công chiếu của bộ phim tôi đóng — tuy rằng phim đã dời ngày lại, nhưng làm sao không suy đoán được nguyên nhân chứ. Có lẽ là không thấy nổi phần thắng khi cạnh tranh với thiên vương, nhưng mà lúc này tôi lại nghĩ đến câu hỏi của Bạch Hiểu hôm đó.
Máy tính bảng của tôi bị Tần Dục Minh lấy mất, điện thoại di động chơi đến hết pin rồi, đoán là anh sẽ không nhanh chóng quay lại, tôi liền ngồi vào bàn làm việc mở máy vi tính lên, cho dù xem lướt qua mấy trang offline cũng còn đỡ hơn ngồi ngây ra đó. Bàn làm việc của anh ấy không gọn gàng lắm, nhưng cũng không quá bừa bộn, tôi liếc mắt nhìn khung ảnh đặt bên cạnh máy tính, không ngờ anh cũng bày ảnh như người ta — còn là hình của tôi, nhưng mà tôi nghĩ để hình của tôi cũng là chuyện đương nhiên, chỉ có điều tấm hình kia — khi đó tôi còn là người mẫu cho Charlie, mà hôm ấy, do chính anh chụp ảnh cho tôi. Tôi không nhịn được cầm lên xem.
Tấm hình kia chụp trong khi nghỉ ngơi, lúc đó người mẫu nữ đang nói chuyện với tôi phải đi chỉnh trang, tôi đứng một mình bên khung cửa sổ được trạm trổ hoa văn vừa hút thuốc vừa nhìn ra ngoài — đó là một bãi biển, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, từng cơn sóng lấp loáng trên mặt nước, tiếng sóng vỗ không ngừng.
Tôi nhìn một nửa cơ thể mình chìm trong bóng tối, cùng với vẻ mặt mơ hồ, chẳng biết vì sao anh lại cố ý chọn tấm này.
Lúc này máy tính vừa khởi động xong, lại phải nhập password, tôi lười nghĩ, đặt khung ảnh xuống muốn đi tìm Tần Dục Minh hỏi một tiếng, nhưng không ngờ khi rút tay về lại đụng vào chồng tạp chí xếp bên cạnh, rầm một cái ngã xuống, còn lôi theo một cây bút, tôi cẩn thận nhặt tạp chí lên, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy cây bút đó.
Vô tình nhìn thấy ngăn kéo thấp nhất hơi hơi hé ra, không biết có rớt vào trong này không, tôi mở ngăn kéo kia ra, bút đúng là bên trong, nhưng đồng thời tôi còn nhìn thấy một hộp bao cao su đã dùng gần một nửa.
Nó bị vứt tùy ý vào ngăn kéo như vậy, thậm chí còn không thèm đóng chặt.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến phòng làm việc của Tần Dục Minh. Ở bên nhau nhiều năm như vậy, hôm nay tôi mới tới nơi này.
Tôi thà là mình chưa từng đến.
Tôi ngồi xổm ở đó như một thằng ngốc ngẩn người nhìn chằm chằm vào hộp bao cao su, đột nhiên có người gõ cửa phòng làm việc, tôi bỗng dưng hoảng hốt, vội vã đóng ngăn kéo lại sau đó đứng lên, cứ như vậy mấy giây, người ngoài cửa chưa được cho phép đã tự động đẩy cửa bước vào, tôi nâng mắt lên nhìn, thoáng chốc sửng sốt.
Người này tôi biết, mà y cũng biết tôi — tuy rằng chúng tôi mới chỉ gặp nhau một lần.
Y là Uông Cảnh Diệu, bạn thân lâu năm của Tần Dục Minh, năm ấy sau khi tôi và anh chia tay, đã từng gặp y ở quán bar. Khi đó chúng tôi không biết thân phận người kia, chỉ nhìn nhau một lát, sau đó đi thuê phòng nhưng lại chưa lên giường.
Nằm bên cạnh nhau trong khách sạn, nghe y kể về người y thầm mến trong cơn say.
Chuyện này vốn rất bình thường.
Nếu như hôm ấy, nửa đêm tôi không muốn đi uống nước, không thức dậy lúc đó, không nghe y vừa yêu thương vừa đau khổ gọi tên Tần Dục Minh.
Như vậy lúc này tôi sẽ không phải suy nghĩ thêm chút nào.
Cha chúng tôi là đạo diễn, cuộc sống riêng tư không tránh khỏi bị mọi người chú ý, nhưng có một bí mật được giấu diếm vô cùng tốt, đó chính là, tôi.
Không có ai biết tôi là con trai ruột của cha mẹ, dù hai người bọn họ đã từng yêu nhau, nhưng tình yêu này lại biến mất nhanh chóng như tuổi xuân rực rỡ, có lẽ là lúc Tần Dục Minh khoảng bốn tuổi, tình cảm giữa hai người đã rơi vào trạng thái đóng băng, vô cùng lạnh nhạt với nhau, bạn bè cũng rất ít đến thăm nhà — những chuyện này đều do Tần Dục Minh kể lại cho tôi.
Mà sự ra đời của tôi, chỉ là điều tồi tệ ngoài ý muốn.
Tôi vốn không thể nào biết, cha mẹ sẽ không nói, người ngoài lại càng chẳng nhắc đến chuyện này, mãi đến khi dự lễ tang của cha, tôi mới xuất hiện với thân phận bạn bè của Tần Dục Minh, cho dù là tôi hay anh đều không muốn tạo phiền phức, cho nên không làm sáng tỏ thân phận của tôi, bây giờ nghĩ lại, đây thực sự là lựa chọn vô cùng chính xác. Ngày hôm đó cuối cùng chúng tôi cũng đối diện với quá khứ — chuyện cũ của cha mẹ — lần đầu tiên anh nói về sự ra đời của tôi.
Tôi sống trong gia đình đó như một bóng ma, chưa bao giờ được coi trọng, cho dù Tần Dục Minh nói rằng sự ra đời của tôi khiến quan hệ của cha mẹ dịu đi — nhưng vậy thì sao, đâu có vì thế mà tôi nhận được bất kỳ sự cưng chiều nào của cha mẹ ruột.
Bọn họ dây dưa yêu hận, còn tôi vốn là người ngoài, Tần Dục Minh cũng thế. Bọn họ diễn trò đến chăm chú, gạt hết con cái sang một bên, hoàn toàn không thèm để ý.
Vở kịch tẻ nhạt này cuối cùng cũng kết thúc bằng việc cha ngoại tình.
Mẹ chúng tôi lúc đó không hề tức giận, bà bình tĩnh đến đáng sợ, khi biết cha đang ở chung với nữ diễn viên chính trong bộ phim mới nhất của ông, bà chỉ tìm chứng cớ, sau đó hai người thỏa thuận ly hôn, cực kỳ nhanh, thủ tục xuất ngoại của tôi cũng mau chóng làm xong, chưa kịp nói lời từ biệt, tôi đã bị bà dẫn sang Mỹ.
Mãi tới tận khi tham dự lễ tang của cha, tôi mới biết, tôi là người duy nhất của gia đình này vĩnh viễn sống trong bóng tối. Bởi, lúc mẹ và cha ly hôn, nữ diễn viên kia đã mang thai đứa con của cha.
Sau đó cha và người phụ nữ này nhanh chóng kết hôn, rồi lại nhanh chóng ly hôn, đứa con trai kia vẫn ở với mẹ, tiền sinh hoạt do cha chi trả, tuy rằng không sống gần nhau, nhưng cậu ta xác xác thực thực là con của cha.
Lúc tôi nhìn thấy cậu ta trong lễ tang, tâm trạng càng thêm tồi tệ.
Bộ phim tôi đóng vai chính hình như có chút vấn đề, Bạch Hiểu không nói rõ, chỉ nói rằng thời gian công chiếu bị lùi lại, tôi cũng không để ý, vốn chẳng hề nghiêm túc với cái nghề này, nếu thật sự không được, tôi cũng có thể chuyển sang nghề khác, ví dụ như làm bác sĩ tâm lý.
Ít nhất tôi đã từng học qua hẳn hoi.
Trước khi cúp điện thoại Bạch Hiểu hỏi tôi trước đây có quen biết Lâm tổng hay không, trong lời nói của chị có chứa hàm ý, nhưng tôi chỉ vờ như không hiểu, trả lời rằng lúc gặp nhau ở văn phòng hôm trước là lần đầu tiên tôi gặp hắn, trước đây không có tiếp xúc gì.
Chị vốn không tin lắm, nhưng vẫn cúp điện thoại.
Nhờ việc công chiếu bị dời lại, kỳ nghỉ của tôi kéo dài thành vô hạn, ở nhà rất buồn tẻ, mỗi ngày tôi đều xem phim đọc sách, liên tục nửa tháng không hề bước chân ra cửa, cuối cùng Tần Dục Minh không nhịn được nửa, vừa hay anh muốn đi chụp ảnh cho một ngôi sao lớn, mà người này lại là bạn thân lâu năm của anh, liền nhất định kéo tôi đi theo.
Anh không nói tên của người kia trước, chỉ bảo hôm nay đi chụp ảnh cho người quen, mang tôi theo cũng không sao, huống chi tôi ở nhà quá lâu, trong lòng anh nghi có lẽ tôi sẽ mốc meo lên mất.
Tới nơi mới biết anh chụp cho Uông Cảnh Diệu, có lẽ anh ấy nghĩ tôi không biết người bạn lâu năm này của anh — bọn họ quen biết nhau từ khi Tần Dục Minh còn học đại học, Tần Dục Minh cực kỳ ít khi nhắc đến bạn bè anh — chuyện này cũng không sao, tôi vốn ít nói, bạn bè lại càng ít, một người là Vạn Hạc anh đã biết rồi, còn một người khác đi khắp nơi trên thế giới để thi đấu, cho dù tôi muốn giới thiệu hai người gặp nhau cũng khó.
Lúc chúng tôi tới vẫn chưa thấy Uông Cảnh Diệu, Tần Dục Minh đi chuẩn bị, còn tôi ngồi trong văn phòng anh, đầu tiên là lật xem hết toàn bộ tạp chí trong này — toàn là Uông Cảnh Diệu, không có cách nào ngó lơ, dù sao bây giờ người ta cũng là ngôi sao cấp thiên vương, tiếng tăm vang dội, tôi nhìn thấy mấy tấm hình quảng bá mới nhất của y, vừa khéo trùng với thời gian công chiếu của bộ phim tôi đóng — tuy rằng phim đã dời ngày lại, nhưng làm sao không suy đoán được nguyên nhân chứ. Có lẽ là không thấy nổi phần thắng khi cạnh tranh với thiên vương, nhưng mà lúc này tôi lại nghĩ đến câu hỏi của Bạch Hiểu hôm đó.
Máy tính bảng của tôi bị Tần Dục Minh lấy mất, điện thoại di động chơi đến hết pin rồi, đoán là anh sẽ không nhanh chóng quay lại, tôi liền ngồi vào bàn làm việc mở máy vi tính lên, cho dù xem lướt qua mấy trang offline cũng còn đỡ hơn ngồi ngây ra đó. Bàn làm việc của anh ấy không gọn gàng lắm, nhưng cũng không quá bừa bộn, tôi liếc mắt nhìn khung ảnh đặt bên cạnh máy tính, không ngờ anh cũng bày ảnh như người ta — còn là hình của tôi, nhưng mà tôi nghĩ để hình của tôi cũng là chuyện đương nhiên, chỉ có điều tấm hình kia — khi đó tôi còn là người mẫu cho Charlie, mà hôm ấy, do chính anh chụp ảnh cho tôi. Tôi không nhịn được cầm lên xem.
Tấm hình kia chụp trong khi nghỉ ngơi, lúc đó người mẫu nữ đang nói chuyện với tôi phải đi chỉnh trang, tôi đứng một mình bên khung cửa sổ được trạm trổ hoa văn vừa hút thuốc vừa nhìn ra ngoài — đó là một bãi biển, ánh mặt trời vô cùng rực rỡ, từng cơn sóng lấp loáng trên mặt nước, tiếng sóng vỗ không ngừng.
Tôi nhìn một nửa cơ thể mình chìm trong bóng tối, cùng với vẻ mặt mơ hồ, chẳng biết vì sao anh lại cố ý chọn tấm này.
Lúc này máy tính vừa khởi động xong, lại phải nhập password, tôi lười nghĩ, đặt khung ảnh xuống muốn đi tìm Tần Dục Minh hỏi một tiếng, nhưng không ngờ khi rút tay về lại đụng vào chồng tạp chí xếp bên cạnh, rầm một cái ngã xuống, còn lôi theo một cây bút, tôi cẩn thận nhặt tạp chí lên, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy cây bút đó.
Vô tình nhìn thấy ngăn kéo thấp nhất hơi hơi hé ra, không biết có rớt vào trong này không, tôi mở ngăn kéo kia ra, bút đúng là bên trong, nhưng đồng thời tôi còn nhìn thấy một hộp bao cao su đã dùng gần một nửa.
Nó bị vứt tùy ý vào ngăn kéo như vậy, thậm chí còn không thèm đóng chặt.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến phòng làm việc của Tần Dục Minh. Ở bên nhau nhiều năm như vậy, hôm nay tôi mới tới nơi này.
Tôi thà là mình chưa từng đến.
Tôi ngồi xổm ở đó như một thằng ngốc ngẩn người nhìn chằm chằm vào hộp bao cao su, đột nhiên có người gõ cửa phòng làm việc, tôi bỗng dưng hoảng hốt, vội vã đóng ngăn kéo lại sau đó đứng lên, cứ như vậy mấy giây, người ngoài cửa chưa được cho phép đã tự động đẩy cửa bước vào, tôi nâng mắt lên nhìn, thoáng chốc sửng sốt.
Người này tôi biết, mà y cũng biết tôi — tuy rằng chúng tôi mới chỉ gặp nhau một lần.
Y là Uông Cảnh Diệu, bạn thân lâu năm của Tần Dục Minh, năm ấy sau khi tôi và anh chia tay, đã từng gặp y ở quán bar. Khi đó chúng tôi không biết thân phận người kia, chỉ nhìn nhau một lát, sau đó đi thuê phòng nhưng lại chưa lên giường.
Nằm bên cạnh nhau trong khách sạn, nghe y kể về người y thầm mến trong cơn say.
Chuyện này vốn rất bình thường.
Nếu như hôm ấy, nửa đêm tôi không muốn đi uống nước, không thức dậy lúc đó, không nghe y vừa yêu thương vừa đau khổ gọi tên Tần Dục Minh.
Như vậy lúc này tôi sẽ không phải suy nghĩ thêm chút nào.
Tác giả :
Diêu Tinh