Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi
Chương 209: Trước trận quyết đấu
Mọi người giơ roi giục ngựa, trên đường phố thành Lang An rong ruổi, các tiểu thương, người bán hàng rong cùng với người đi đường trên đường phố đã sớm dậy, xa xa thấy thế vội vội vàng vàng tránh ra mở đường, nhìn một đoàn nhân mã như bão tố chạy qua.
Những người này nín thở im lặng, mãi đến khi nhìn đoàn người ngựa đã rời đi xa xa, mới dám mở miệng nói chuyện.
“Là người của Hội Phong Dương đó! Nghe nói bọn họ quyết đấu cùng với hai bang hội khác, không biết có thể thắng được hay không đây?"
“Hắc, một tên bán đậu hủ như ngươi thì lo lắng cái mẹ gì, những giang hồ hảo hán này đều là đầu đao liếm máu, ai biết một câu nói của ngươi nếu nói không đúng, thì có thể chém đầu của ngươi đi hay không!"
Người bán đậu hủ rong kia nghe xong, không khỏi rụt rụt đầu, nhưng vẫn không nhịn được nhìn đoàn người ngựa đã đi xa, trong miệng thầm nói:
“Nghe nói những hảo hán này, đánh một trận kiếm được hơn mấy trăm mấy ngàn lượng bạc, buôn bán tốt như vậy, sớm biết như thế ta cũng đi học võ, khi còn bé còn có sư phụ của võ quán tán thưởng cơ thể của ta thích hợp học võ nữa chứ."
“Chớ nằm mộng ban ngày, đây đều là chuyện làm ăn gắn liền với cái đầu, ngươi đây kinh sợ đã sớm tè ra quần, có rảnh nằm mơ không bằng mau chóng buôn bán đi."
“Lão bản cho một khối đậu hủ."
“Được rồi, tổng cộng năm đồng, ngươi lấy đi."
...
Tô Bằng đi theo đoàn người ngựa này, giục ngựa chạy như điên. Nhưng lại không chú ý đến những tiểu thương với mấy người bán hàng rong này.
Kể từ khi tiến vào trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi, Tô Bằng liền có hai cái thế giới, một là cuộc sống trong hiện thực, mặt khác chính là gió tanh mưa máu trong trò chơi.
Dần dần, Tô Bằng đã có chút ít chút bản thân mình dung nhập vào cái thế giới này, chỉ có điều tự nhận định mình là một hiệp khách giang hồ, người bình thường ở trong trò chơi này, ở trong mắt Tô Bằng dần dần trở thành cảnh sắc của giang hồ, đã cách mình càng ngày càng xa.
Tâm tình của hắn trong lúc vô tình đã dần dần bắt đầu thay đổi.
Đoàn người ngựa rất nhanh đã chạy ra khỏi thành Lang An, hướng ngoài thành mà chạy.
Tô Bằng lưu ý đến đội ngũ, chỉ thấy hắc y nhân vóc người cực cao kia, thi triển hai cái đùi, tuy rằng thoạt nhìn thân thể hết sức nặng nề, nhưng tốc độ thế nhưng lại cực nhanh, không chút nào bị bỏ rơi bởi đoàn người ngựa.
“Đây là đồng thi? Không nói những thứ khác, tính linh hoạt cùng với tốc độ so với cương thi lông xanh mạnh hơn không ít."
Tô Bằng quay đầu lại nhìn thoáng qua hắc y nhân đầu đội nón đang chạy kia, trong lòng suy nghĩ.
Đồng thời, hắn cũng lưu ý bốn phía.
Xem hoàn cảnh chung quanh, Tô Bằng có chút hoài nghi phụ cận có phải là có tài nguyên khoáng sản gì không.
Bởi vì hắn thấy con đường này, coi như rộng lớn, nhìn kỹ, có thể phát hiện dọc theo đường đi có không ít mảnh vụn của những tảng đá đặc biệt, dựa theo trí nhớ của Tô Bằng, những tảng đá này có chút đỏ, tựa hồ là màu sắc của khoáng thạch hỗn hợp đồng thiết.
Cống Châu, thực tế là địa giới của liên minh ngũ thành, vốn là nơi có nhiều quặng mỏ, nơi này là một đường quặng mỏ, cũng có thể hiểu được.
Đoàn người ngựa rong ruổi hơn bốn mươi phút, Tô Bằng cảm giác có thể đã chạy được hơn mười dặm đường rồi, cuối cùng Lạc Thiên Dương ở phía trước dần dần thả chậm tốc độ của ngựa lại.
Tô Bằng nhìn về bốn phía, càng xác định phán đoán của mình, phụ cận đều là núi nhỏ. Mà còn đường dần dần lên cao, nhìn bốn phía hình như là quặng mỏ bị vứt đi.
Lạc Thiên Dương dẫn đầu mọi người, lại giục ngựa chạy một hồi, rốt cuộc đi tới một chỗ.
Nơi này độ cao so với mặt biển, tựa hồ so với thành Lang An cao hơn không ít, nhưng cũng không phải là núi, trong lòng Tô Bằng suy đoán. Đây chính là sườn núi mười dặm.
Phía trên sườn núi mười dặm, chỉ thấy phía trước đột nhiên có nhiều ra rất nhiều núi nhỏ, hình như có dấu vết khai thác, Tô Bằng nhìn lại, hẳn là mỏ bị vứt đi sau khi khai thác hết.
Lúc này, mọi người cũng thấy được. Phía trước cách đó không xa, đã dừng lại không ít người.
Bọn người Tô Bằng giục ngựa đuổi tới, chỉ thấy trong quặng mỏ, đã tới không ít người. Mà trong đó, có một cái mỏ lộ thiên bị vứt đi, cạnh đó có một tiệm rượu do mấy bức tường dựng nên, chỉ là lúc này bên trong đã muốn có không ít người.
Lạc Thiên Dương giục ngựa chạy tới, ở trước tiệm rượu này thì ghì ngựa lại, bọn người Tô Bằng phía sau tất cả cũng đều ngừng lại.
“Chính là chỗ này, chư vị anh hùng theo ta xuống ngựa."
Lạc Thiên Dương gọi một tiếng, lập tức theo trên lưng ngựa nhảy xuống.
Bọn người Tô Bằng cũng nhảy xuống ngựa, chỉ thấy trong tiệm rượu này, có một cái bàn tròn cũ nát không phù hợp với nơi này. Chung quanh cái bàn này đã có năm lão nhân đang ngồi.
"Xin ra mắt năm vị trưởng lão!"
Nhìn thấy năm người này, Lạc Thiên Dương cũng không khỏi cung kính, tiến lên thi lễ nói.
“Là Thiên Dương sao, các ngươi tới đúng lúc, người của Hội Thiên Song cũng đã tới rồi, chỉ có Hội Tòng Cổ còn chưa tới thôi."
Một người trong đó, khẽ gật đầu, nói với Lạc Thiên Dương.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng đã hiểu rõ, năm người này hẳn là trưởng lão của liên minh ngũ thành.
Nhân số của Hội trưởng lão trong liên minh ngũ thành không tính là quá nhiều, tổng cộng tám người, bây giờ tới năm người, chứng tỏ bọn họ đối với chuyện này cũng rất coi trọng.
Có điều ngẫm lại cũng phải, lần này ba bang phái tranh đoạt mỏ, phía sau Hội Phong Dương tất nhiên có một trưởng lão, hai nhà còn lại cùng với Hội Phong Dương cũng không khác là bao, như vậy cũng có thể thêm hai vị trưởng lão, như vậy cũng đã ba người, lại thêm nhân chứng nhất định phải có, tới năm vị trưởng lão chính là phù hợp rồi.
“Thiên Dương, ta tin tưởng năng lực của ngươi, lần này ra tay nhất định phải sạch sẽ xinh đẹp."
Trưởng lão nói chuyện với Lạc Thiên Dương kia, lại mở miệng nói tiếp.
“Hừ... Lạc Ưng, ngươi như vậy là đã xác định người của Thiên Song chúng ta mời đến không bằng các ngươi sao?"
“Tang lão đệ, ngươi đã hỏi, ta cũng không thể không nói lời chân thành, người của Hội Phong Dương chúng ta mời tới, thực lực hẳn là so với người của ngươi mạnh hơn một chút."
Người gọi là Lạc Ưng kia có lẽ là trưởng lão trưởng bối của Lạc Thiên Dương, cười nhạt một tiếng, nói với người đối diện với hắn.
“Có lòng tin như vậy? Tốt lắm, ta muốn cùng ngươi đánh cược một ván, cũng không phải nhiều lắm, năm ngàn lượng hoàng kim thế nào? Đánh cuộc người của Hội Thiên Song chúng ta sẽ trụ đến cuối cùng."
Trưởng lão Lạc Ưng kia nghe xong, ngón tay vuốt ve chén trà trước mắt mình, nói:
“Ta không cảm thấy tốt lắm."
“Sao? Ngươi không phải là rất có lòng tin hay chẳng lẽ sợ rồi hả?"
Lão già ngồi đối diện có chút đối đầu với hắn kia chế nhạo hỏi.
“Không, ta là nghĩ, loại chuyện này hiếm thấy gặp được, không bằng đánh cuộc lớn một chút, một vạn năm ngàn lượng hoàng kim như thế nào?"
Ngón tay của Lạc Ưng gõ gõ trên mặt bàn, nói với người kia.
Lão giả đối diện kia nghe xong, không khỏi trầm ngâm một chút, một vạn năm ngàn lượng hoàng kim, cho dù là hắn lấy ra cũng cực kỳ đau lòng, gần như là vét sạch của cải của bản thân.
“Hai vị nếu đều có hào hứng, ta cũng có chút ngứa tay, một vạn năm ngàn lượng hoàng kim, đánh cuộc Hội Tòng Cổ thắng."
Mà còn đang lúc người này trầm ngâm, một lão nhân râu tóc bạc trắng ngồi cách hắn một người, đột nhiên mở miệng nói.
Người này, hẳn là người đứng sau lưng Hội Tòng Cổ.
“Được! Ba nhà chúng ta mỗi người đánh cuộc một vạn năm ngàn lượng hoàng kim."
Thấy có người đồng ý đánh cuộc, lão già Lạc Ưng khiêu khích cũng đã quyết định xong, mở miệng nói.
Bọn người Tô Bằng, nội công cũng không tệ, thanh âm nói chuyện của mấy lão già kia cũng không tính là quá thấp, đều nghe được rất rõ ràng.
Dùng dư quang lướt qua, Tô Bằng thấy trên trán Phương Kinh Minh đứng phía bên phải mình dường như có mạch máu nhảy lên, mà còn trong mắt Liễu Không đứng phía bên phải lại càng lộ ra vẻ hâm mộ không nhịn được.
Trong lòng thở dài một tiếng, trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, những lão nhân này vài thập niên trước hẳn là nhân vật thành danh trên giang hồ, sợ là danh khí khả năng cũng không kém gì Đường Huyền Chi đứng phía sau mình.
Trong giang hồ, lúc trẻ tuổi dốc sức làm việc, chẳng hạn như Đường Huyền Chi, trước bốn mươi tuổi chủ yếu đều là tăng võ công của mình lên, tích lũy danh vọng giang hồ, còn có tài phú.
Đến sau khi bốn mươi tuổi, nếu tu hành không phải là nội công dưỡng sinh, về mặt thân thể sẽ dần dần không bằng trước đó nữa, chỉ có nội lực vẫn còn chậm chạp tích lũy, nhưng cũng không bằng lúc tuổi còn trẻ, ngay lúc đó, những người giang hồ phấn đấu thành công một đường này, liền bắt đầu dần dần chuyển hình, hoặc là gầy dựng thế lực của mình, hoặc là gia nhập các tổ chức giang hồ, chậm rãi từ trên sân khấu chuyển thành ẩn giấu phía sau màn, dễ dàng lại không phải ra tay.
Chẳng qua là những người này, vẫn như cũ hiểu cách tích lũy tài phú cùng với thế lực, lợi dụng vốn liếng tích góp từng tí một lúc trước, cũng có thể chiếm được địa vị rất cao ở trong giang hồ.
Giống như các lão nhân có địa vị trong giang hồ vậy, các nơi đều có không ít, hơn nữa quyền thế tài phú mà bọn họ nắm giữ, cũng là mấy người mới nổi lên không thể nào bằng được, dù sao cũng cần phải có thời gian gầy dựng.
Cho nên, bọn hắn đứng ở phía sau màn, xuất tiền vốn để thi đấu, để người của mình ra tay còn bọn họ có thể làm người đánh cuộc trực tiếp xuất ra vạn lượng hoàng kim, tự mình biết những người này bán mạng cũng chỉ có thể cầm lấy mấy ngàn lượng.
Nhưng mà, nơi này dù sao cũng là giang hồ, không phải là trong thế giới có các ông gia cứng nhắc nắm giữ thế giới quyền lực kia của mình.
Chỉ cần ngươi có đủ nhiệt huyết, võ công cũng đủ cao siêu, có thể ở cái thế giới này dậy nên sóng gió, sợ là sẽ phải khiến bản thân ngươi cũng kinh ngạc.
Nghĩ đến đây, Tô Bằng một lần nữa khôi phục lòng tin, tâm thái tương đối bình tĩnh nhìn những lão nhân này.
“Thiên Dương, mang những hiệp sĩ này đi xem thử đối thủ của bọn hắn đi."
Lạc Ưng đã định xong trận đánh cuộc này, nhẹ gật đầu nói với Lạc Thiên Dương.
Lạc Thiên Dương gật đầu, đi ra khỏi tiệm rượu này, dẫn đầu mọi người đi tới phía sau.
Bọn người Tô Bằng lúc này, đã phát hiện, cách bọn hắn không xa đã có rất nhiều hán tử áo xanh đang đứng, mà còn trong đám hán tử áo xanh, lại có mười mấy người giang hồ mặc đủ loại trang phục màu sắc.
Những người này, hẳn là cao thủ mà Hội Thiên Song mời tới.
“Ơ? Đây không phải là võ lâm phán quan công Bá Bắc sao? Hử, người này luôn luôn một bộ tự cho là thanh cao, không ngờ cũng tham gia huyết đấu?"
"Người mặc đồ đen kia, là Huyết Thủ Nhân Đồ Uy Diêu? Hội Thiên Song mời mấy người điên này tới đây sao?"
“Người cầm trượng đầu rắn kia ta biết, gọi là Huyết Tuyến Xà Thương Diêu, người này dùng là một thân độc công, còn chơi xà tây huyễn, không dễ đối phó... Cái này phiền toái nha!"
Thấy đám người đối diện, Phương Kinh Minh, Liễu Không huynh đệ Bao thị bên cạnh Tô Bằng tựa hồ cũng nhận ra không ít người, cả đám "điểm danh”mà nói.
Đám người đối diện, một người Tô Bằng cũng không nhận ra, nhưng lại cũng không kinh ngạc khi người bên cạnh mình nhận ra bọn họ.
Điều này không kỳ quái, nếu được mời tới tham gia trận huyết đấu này, đều không phải là hạng người vô danh trên giang hồ, cũng đều là có trình độ không kém nhau là bao, biết rõ danh tiếng hoặc đã gặp mặt lẫn nhau cũng là chuyện bình thường.
Còn đối phương, cũng nhìn lại bọn người Tô Bằng, không ngừng thấp giọng nói chuyện, hẳn là cũng nhận ra không ít người bên cạnh mình.
Vào lúc này, từ phương xa lại có một đoàn người ngựa mặc áo xám như bão tố chạy đến đây.
"Người của Hội Tòng Cổ đã đến!"
Nhìn thấy những người này, Lạc Thiên Dương mở miệng nói...
...
Những người áo xám kia, rất nhanh đã chạy đến, bang chúng hơn ba mươi người, có mười hai người mặc trang phục bất đồng.
“Trời ạ... Bọn họ sao có thể tìm tới được hai vị Sát Thần này?"
Thấy cao thủ mà Hội Tòng Cổ mời đến, Liễu Không bên cạnh Tô Bằng đột nhiên kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch nói...
Những người này nín thở im lặng, mãi đến khi nhìn đoàn người ngựa đã rời đi xa xa, mới dám mở miệng nói chuyện.
“Là người của Hội Phong Dương đó! Nghe nói bọn họ quyết đấu cùng với hai bang hội khác, không biết có thể thắng được hay không đây?"
“Hắc, một tên bán đậu hủ như ngươi thì lo lắng cái mẹ gì, những giang hồ hảo hán này đều là đầu đao liếm máu, ai biết một câu nói của ngươi nếu nói không đúng, thì có thể chém đầu của ngươi đi hay không!"
Người bán đậu hủ rong kia nghe xong, không khỏi rụt rụt đầu, nhưng vẫn không nhịn được nhìn đoàn người ngựa đã đi xa, trong miệng thầm nói:
“Nghe nói những hảo hán này, đánh một trận kiếm được hơn mấy trăm mấy ngàn lượng bạc, buôn bán tốt như vậy, sớm biết như thế ta cũng đi học võ, khi còn bé còn có sư phụ của võ quán tán thưởng cơ thể của ta thích hợp học võ nữa chứ."
“Chớ nằm mộng ban ngày, đây đều là chuyện làm ăn gắn liền với cái đầu, ngươi đây kinh sợ đã sớm tè ra quần, có rảnh nằm mơ không bằng mau chóng buôn bán đi."
“Lão bản cho một khối đậu hủ."
“Được rồi, tổng cộng năm đồng, ngươi lấy đi."
...
Tô Bằng đi theo đoàn người ngựa này, giục ngựa chạy như điên. Nhưng lại không chú ý đến những tiểu thương với mấy người bán hàng rong này.
Kể từ khi tiến vào trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi, Tô Bằng liền có hai cái thế giới, một là cuộc sống trong hiện thực, mặt khác chính là gió tanh mưa máu trong trò chơi.
Dần dần, Tô Bằng đã có chút ít chút bản thân mình dung nhập vào cái thế giới này, chỉ có điều tự nhận định mình là một hiệp khách giang hồ, người bình thường ở trong trò chơi này, ở trong mắt Tô Bằng dần dần trở thành cảnh sắc của giang hồ, đã cách mình càng ngày càng xa.
Tâm tình của hắn trong lúc vô tình đã dần dần bắt đầu thay đổi.
Đoàn người ngựa rất nhanh đã chạy ra khỏi thành Lang An, hướng ngoài thành mà chạy.
Tô Bằng lưu ý đến đội ngũ, chỉ thấy hắc y nhân vóc người cực cao kia, thi triển hai cái đùi, tuy rằng thoạt nhìn thân thể hết sức nặng nề, nhưng tốc độ thế nhưng lại cực nhanh, không chút nào bị bỏ rơi bởi đoàn người ngựa.
“Đây là đồng thi? Không nói những thứ khác, tính linh hoạt cùng với tốc độ so với cương thi lông xanh mạnh hơn không ít."
Tô Bằng quay đầu lại nhìn thoáng qua hắc y nhân đầu đội nón đang chạy kia, trong lòng suy nghĩ.
Đồng thời, hắn cũng lưu ý bốn phía.
Xem hoàn cảnh chung quanh, Tô Bằng có chút hoài nghi phụ cận có phải là có tài nguyên khoáng sản gì không.
Bởi vì hắn thấy con đường này, coi như rộng lớn, nhìn kỹ, có thể phát hiện dọc theo đường đi có không ít mảnh vụn của những tảng đá đặc biệt, dựa theo trí nhớ của Tô Bằng, những tảng đá này có chút đỏ, tựa hồ là màu sắc của khoáng thạch hỗn hợp đồng thiết.
Cống Châu, thực tế là địa giới của liên minh ngũ thành, vốn là nơi có nhiều quặng mỏ, nơi này là một đường quặng mỏ, cũng có thể hiểu được.
Đoàn người ngựa rong ruổi hơn bốn mươi phút, Tô Bằng cảm giác có thể đã chạy được hơn mười dặm đường rồi, cuối cùng Lạc Thiên Dương ở phía trước dần dần thả chậm tốc độ của ngựa lại.
Tô Bằng nhìn về bốn phía, càng xác định phán đoán của mình, phụ cận đều là núi nhỏ. Mà còn đường dần dần lên cao, nhìn bốn phía hình như là quặng mỏ bị vứt đi.
Lạc Thiên Dương dẫn đầu mọi người, lại giục ngựa chạy một hồi, rốt cuộc đi tới một chỗ.
Nơi này độ cao so với mặt biển, tựa hồ so với thành Lang An cao hơn không ít, nhưng cũng không phải là núi, trong lòng Tô Bằng suy đoán. Đây chính là sườn núi mười dặm.
Phía trên sườn núi mười dặm, chỉ thấy phía trước đột nhiên có nhiều ra rất nhiều núi nhỏ, hình như có dấu vết khai thác, Tô Bằng nhìn lại, hẳn là mỏ bị vứt đi sau khi khai thác hết.
Lúc này, mọi người cũng thấy được. Phía trước cách đó không xa, đã dừng lại không ít người.
Bọn người Tô Bằng giục ngựa đuổi tới, chỉ thấy trong quặng mỏ, đã tới không ít người. Mà trong đó, có một cái mỏ lộ thiên bị vứt đi, cạnh đó có một tiệm rượu do mấy bức tường dựng nên, chỉ là lúc này bên trong đã muốn có không ít người.
Lạc Thiên Dương giục ngựa chạy tới, ở trước tiệm rượu này thì ghì ngựa lại, bọn người Tô Bằng phía sau tất cả cũng đều ngừng lại.
“Chính là chỗ này, chư vị anh hùng theo ta xuống ngựa."
Lạc Thiên Dương gọi một tiếng, lập tức theo trên lưng ngựa nhảy xuống.
Bọn người Tô Bằng cũng nhảy xuống ngựa, chỉ thấy trong tiệm rượu này, có một cái bàn tròn cũ nát không phù hợp với nơi này. Chung quanh cái bàn này đã có năm lão nhân đang ngồi.
"Xin ra mắt năm vị trưởng lão!"
Nhìn thấy năm người này, Lạc Thiên Dương cũng không khỏi cung kính, tiến lên thi lễ nói.
“Là Thiên Dương sao, các ngươi tới đúng lúc, người của Hội Thiên Song cũng đã tới rồi, chỉ có Hội Tòng Cổ còn chưa tới thôi."
Một người trong đó, khẽ gật đầu, nói với Lạc Thiên Dương.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng đã hiểu rõ, năm người này hẳn là trưởng lão của liên minh ngũ thành.
Nhân số của Hội trưởng lão trong liên minh ngũ thành không tính là quá nhiều, tổng cộng tám người, bây giờ tới năm người, chứng tỏ bọn họ đối với chuyện này cũng rất coi trọng.
Có điều ngẫm lại cũng phải, lần này ba bang phái tranh đoạt mỏ, phía sau Hội Phong Dương tất nhiên có một trưởng lão, hai nhà còn lại cùng với Hội Phong Dương cũng không khác là bao, như vậy cũng có thể thêm hai vị trưởng lão, như vậy cũng đã ba người, lại thêm nhân chứng nhất định phải có, tới năm vị trưởng lão chính là phù hợp rồi.
“Thiên Dương, ta tin tưởng năng lực của ngươi, lần này ra tay nhất định phải sạch sẽ xinh đẹp."
Trưởng lão nói chuyện với Lạc Thiên Dương kia, lại mở miệng nói tiếp.
“Hừ... Lạc Ưng, ngươi như vậy là đã xác định người của Thiên Song chúng ta mời đến không bằng các ngươi sao?"
“Tang lão đệ, ngươi đã hỏi, ta cũng không thể không nói lời chân thành, người của Hội Phong Dương chúng ta mời tới, thực lực hẳn là so với người của ngươi mạnh hơn một chút."
Người gọi là Lạc Ưng kia có lẽ là trưởng lão trưởng bối của Lạc Thiên Dương, cười nhạt một tiếng, nói với người đối diện với hắn.
“Có lòng tin như vậy? Tốt lắm, ta muốn cùng ngươi đánh cược một ván, cũng không phải nhiều lắm, năm ngàn lượng hoàng kim thế nào? Đánh cuộc người của Hội Thiên Song chúng ta sẽ trụ đến cuối cùng."
Trưởng lão Lạc Ưng kia nghe xong, ngón tay vuốt ve chén trà trước mắt mình, nói:
“Ta không cảm thấy tốt lắm."
“Sao? Ngươi không phải là rất có lòng tin hay chẳng lẽ sợ rồi hả?"
Lão già ngồi đối diện có chút đối đầu với hắn kia chế nhạo hỏi.
“Không, ta là nghĩ, loại chuyện này hiếm thấy gặp được, không bằng đánh cuộc lớn một chút, một vạn năm ngàn lượng hoàng kim như thế nào?"
Ngón tay của Lạc Ưng gõ gõ trên mặt bàn, nói với người kia.
Lão giả đối diện kia nghe xong, không khỏi trầm ngâm một chút, một vạn năm ngàn lượng hoàng kim, cho dù là hắn lấy ra cũng cực kỳ đau lòng, gần như là vét sạch của cải của bản thân.
“Hai vị nếu đều có hào hứng, ta cũng có chút ngứa tay, một vạn năm ngàn lượng hoàng kim, đánh cuộc Hội Tòng Cổ thắng."
Mà còn đang lúc người này trầm ngâm, một lão nhân râu tóc bạc trắng ngồi cách hắn một người, đột nhiên mở miệng nói.
Người này, hẳn là người đứng sau lưng Hội Tòng Cổ.
“Được! Ba nhà chúng ta mỗi người đánh cuộc một vạn năm ngàn lượng hoàng kim."
Thấy có người đồng ý đánh cuộc, lão già Lạc Ưng khiêu khích cũng đã quyết định xong, mở miệng nói.
Bọn người Tô Bằng, nội công cũng không tệ, thanh âm nói chuyện của mấy lão già kia cũng không tính là quá thấp, đều nghe được rất rõ ràng.
Dùng dư quang lướt qua, Tô Bằng thấy trên trán Phương Kinh Minh đứng phía bên phải mình dường như có mạch máu nhảy lên, mà còn trong mắt Liễu Không đứng phía bên phải lại càng lộ ra vẻ hâm mộ không nhịn được.
Trong lòng thở dài một tiếng, trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, những lão nhân này vài thập niên trước hẳn là nhân vật thành danh trên giang hồ, sợ là danh khí khả năng cũng không kém gì Đường Huyền Chi đứng phía sau mình.
Trong giang hồ, lúc trẻ tuổi dốc sức làm việc, chẳng hạn như Đường Huyền Chi, trước bốn mươi tuổi chủ yếu đều là tăng võ công của mình lên, tích lũy danh vọng giang hồ, còn có tài phú.
Đến sau khi bốn mươi tuổi, nếu tu hành không phải là nội công dưỡng sinh, về mặt thân thể sẽ dần dần không bằng trước đó nữa, chỉ có nội lực vẫn còn chậm chạp tích lũy, nhưng cũng không bằng lúc tuổi còn trẻ, ngay lúc đó, những người giang hồ phấn đấu thành công một đường này, liền bắt đầu dần dần chuyển hình, hoặc là gầy dựng thế lực của mình, hoặc là gia nhập các tổ chức giang hồ, chậm rãi từ trên sân khấu chuyển thành ẩn giấu phía sau màn, dễ dàng lại không phải ra tay.
Chẳng qua là những người này, vẫn như cũ hiểu cách tích lũy tài phú cùng với thế lực, lợi dụng vốn liếng tích góp từng tí một lúc trước, cũng có thể chiếm được địa vị rất cao ở trong giang hồ.
Giống như các lão nhân có địa vị trong giang hồ vậy, các nơi đều có không ít, hơn nữa quyền thế tài phú mà bọn họ nắm giữ, cũng là mấy người mới nổi lên không thể nào bằng được, dù sao cũng cần phải có thời gian gầy dựng.
Cho nên, bọn hắn đứng ở phía sau màn, xuất tiền vốn để thi đấu, để người của mình ra tay còn bọn họ có thể làm người đánh cuộc trực tiếp xuất ra vạn lượng hoàng kim, tự mình biết những người này bán mạng cũng chỉ có thể cầm lấy mấy ngàn lượng.
Nhưng mà, nơi này dù sao cũng là giang hồ, không phải là trong thế giới có các ông gia cứng nhắc nắm giữ thế giới quyền lực kia của mình.
Chỉ cần ngươi có đủ nhiệt huyết, võ công cũng đủ cao siêu, có thể ở cái thế giới này dậy nên sóng gió, sợ là sẽ phải khiến bản thân ngươi cũng kinh ngạc.
Nghĩ đến đây, Tô Bằng một lần nữa khôi phục lòng tin, tâm thái tương đối bình tĩnh nhìn những lão nhân này.
“Thiên Dương, mang những hiệp sĩ này đi xem thử đối thủ của bọn hắn đi."
Lạc Ưng đã định xong trận đánh cuộc này, nhẹ gật đầu nói với Lạc Thiên Dương.
Lạc Thiên Dương gật đầu, đi ra khỏi tiệm rượu này, dẫn đầu mọi người đi tới phía sau.
Bọn người Tô Bằng lúc này, đã phát hiện, cách bọn hắn không xa đã có rất nhiều hán tử áo xanh đang đứng, mà còn trong đám hán tử áo xanh, lại có mười mấy người giang hồ mặc đủ loại trang phục màu sắc.
Những người này, hẳn là cao thủ mà Hội Thiên Song mời tới.
“Ơ? Đây không phải là võ lâm phán quan công Bá Bắc sao? Hử, người này luôn luôn một bộ tự cho là thanh cao, không ngờ cũng tham gia huyết đấu?"
"Người mặc đồ đen kia, là Huyết Thủ Nhân Đồ Uy Diêu? Hội Thiên Song mời mấy người điên này tới đây sao?"
“Người cầm trượng đầu rắn kia ta biết, gọi là Huyết Tuyến Xà Thương Diêu, người này dùng là một thân độc công, còn chơi xà tây huyễn, không dễ đối phó... Cái này phiền toái nha!"
Thấy đám người đối diện, Phương Kinh Minh, Liễu Không huynh đệ Bao thị bên cạnh Tô Bằng tựa hồ cũng nhận ra không ít người, cả đám "điểm danh”mà nói.
Đám người đối diện, một người Tô Bằng cũng không nhận ra, nhưng lại cũng không kinh ngạc khi người bên cạnh mình nhận ra bọn họ.
Điều này không kỳ quái, nếu được mời tới tham gia trận huyết đấu này, đều không phải là hạng người vô danh trên giang hồ, cũng đều là có trình độ không kém nhau là bao, biết rõ danh tiếng hoặc đã gặp mặt lẫn nhau cũng là chuyện bình thường.
Còn đối phương, cũng nhìn lại bọn người Tô Bằng, không ngừng thấp giọng nói chuyện, hẳn là cũng nhận ra không ít người bên cạnh mình.
Vào lúc này, từ phương xa lại có một đoàn người ngựa mặc áo xám như bão tố chạy đến đây.
"Người của Hội Tòng Cổ đã đến!"
Nhìn thấy những người này, Lạc Thiên Dương mở miệng nói...
...
Những người áo xám kia, rất nhanh đã chạy đến, bang chúng hơn ba mươi người, có mười hai người mặc trang phục bất đồng.
“Trời ạ... Bọn họ sao có thể tìm tới được hai vị Sát Thần này?"
Thấy cao thủ mà Hội Tòng Cổ mời đến, Liễu Không bên cạnh Tô Bằng đột nhiên kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch nói...
Tác giả :
Hoàng Kim Hải Ngạn