Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi
Chương 198: Ám đấu
“Hóa ra là làm tay sai..."
Tô Bằng nghe hai đao khách này nói xong, trong lòng đã hiểu rõ.
Loại chuyện giúp đỡ như thế này, trên giang hồ không phải là quá nhiều, nhà ai thế lực xảy ra chuyện, hoặc là đối địch với thế lực nào khác, đều có thể mời một vài hiệp sĩ trên giang hồ đến trợ giúp.
Đây cũng là một cách để hiệp sĩ giang hồ có thêm một khoản thu nhập, chẳng hạn như Âu Dương Khánh đã nói qua với Tô Bằng, phí xuất hiện của hắn, không cần ra tay thì thấp nhất đã là sáu ngàn lượng bạc trắng, ra tay thấy máu thì ít nhất trăm lượng hoàng kim, giết người lại theo số đầu người mà tăng giá, cũng có khi là thầu trọn gói.
Chẳng những là xung đột giữa các thế lực, mà là các loại khác như là giúp người ta đàm phán đòi lại lí lẽ, cũng nhiều khi mời những hiệp khách nổi danh trên giang hồ này đến đó, tới đó có khi không cần phải ra tay, mà là cho dù ngồi xuống nói hai câu cũng có thể dễ dàng kiếm được ngàn lượng bạc trắng tới tay.
Giang hồ chính là thực tế như thế đấy, một bên là hiệp khách giang hồ rộng lượng thì tương đối túng quẫn, mà còn một bên là hiệp khách thành danh kiếm được không ít.
Lúc trước, sở dĩ Triệu Thu tấn công Cổ Kiếm Sơn Trang, mấy phong thư đã hẹn được tới nhiều người như vậy, một mặt là uy vọng giang hồ của Triệu Thu, một mặt khác cũng là do những hiệp sĩ giang hồ đáp ứng lời mời đến đây, cũng không phải là quá nổi danh, nên muốn nhờ vào chuyện này để thành danh trên giang hồ, sau khi thành danh đương nhiên là có rất nhiều chỗ tốt.
Còn còn bản thân Tô Bằng, xem như là người được lợi lớn nhất trong chiến dịch Cổ Kiếm Sơn Trang, kim phiếu không bàn tới, chỉ riêng danh vọng thu hoạch được đã khiến cho hắn trở thành hiệp khách có chút danh tiếng, ít nhiều cũng có một chút tư cách được người thuê để ra tay.
Nhìn hai đao khách mặt tràn đầy chờ mong trước mắt này, Tô Bằng biết rõ, nếu chiêu dụ được mình, hai người bọn họ cũng sẽ có phần thưởng, có lẽ là trích phần trăm?
Có điều, Tô Bằng còn có ý định riêng của mình.
“Hai vị, Tô mỗ lần này đi du ngoạn, mục đích là muốn tôi luyện kỹ năng võ công, nghe theo như lời hai vị thì lần đánh cược này, sợ là phải thấy máu sao? Sinh tử chém giết cũng không quá phù hợp với ước nguyện ban đầu của Tô mỗ."
Tô Bằng nhã nhặn từ chối hai đao khách kia.
Thấy Tô Bằng nói như thế, đao khách kia giống như cũng đã đoán trước được rồi, hắn ngược lại cũng không chút hoang mang, cho thêm một điều kiện.
“Tô thiếu hiệp không nên vội vã từ chối, Phong Dương hội chúng ta lần này xuất ra đủ thành ý, chẳng những trả tiền thù lao đủ cho cao thủ ra sân cả đời vinh hoa, còn còn thêm một số kỳ trân dị bảo, trong đó, có không ít bảo vật cực phẩm có thể giúp tăng nội lực và thể chất!"
“Ồ?"
Nghe thấy những lời này, Tô Bằng thoáng chốc sinh ra một chút hứng thú.
Thấy bộ dạng này của Tô Bằng, đao khách nọ liền tiến lên một bước, khẽ lên tiếng:
“Không dối gạt Tô thiếu hiệp, lần này bang chủ của chúng ta đã có hứa, ngoại trừ tiền thù lao ra, còn có chuẩn bị rất nhiều thiên tài địa bảo cùng với đan dược... Ít nhất huynh đệ của ta cũng biết trong đó chu quả, cùng với Liệt Dương đan, Hỏa Long đan đối với tu hành nội công dương cương rất có tác dụng.
“Chu quả? Ngươi chắc chắn chứ?"
Tô Bằng nghe xong, thoáng sửng sốt một chút, sau đó hỏi lại.
Tuy rằng, hai đan dược kia Tô Bằng chưa nghe nói qua, nhưng đại danh của chu quả hắn đã được nghe qua.
Thứ này nghe nói là ngàn năm nở hoa một lần, ngàn năm kết quả, ngàn năm chín muồi, ba ngàn năm mới có thể kết ra một trái chu quả chín đủ.
Hơn nữa, hiệu quả cũng hết sức lợi hại, chính là cải thiện thể chất của người, có thể đem người có thể chất âm hàn cải tạo thành thể chất thiên về dương tính bình thường, hơn nữa đối với người có thể chất dương tính bình thường có thể cải tạo thành thể chất dương cương.
Trong giang hồ mặc dù có không ít công pháp nội công âm hàn và trung tính, nhưng nói cho cùng, vẫn là nội công thiên về dương tính càng cương mãnh, càng thích hợp với nam tính hơn, có chu quả cải tạo thể chất thì sẽ khiến người ta tu luyện nội lực có nhiều thành tựu lớn hơn.
Hơn nữa, trực tiếp dùng còn có hiệu quả trực tiếp tăng công lực lên.
Chu quả này, tuyệt đối là thứ tốt, trên thị trường chính là ngàn vàng khó cầu.
Về phần hai loại đan dược kia, Tô Bằng chưa nghe nói qua, nhưng nếu nó được liệt kê chung với chu quả thì giá trị tuyệt đối cũng không thấp.
“Đúng vậy, chính là chu quả chín muồi... Phong Dương hội chúng ta biết, chẳng những làm ăn về ngọc thạch, còn biết làm ăn về kỳ trân dị bảo, chu quả này chính là lúc trước được một thương nhân thần bí giao dịch cho Phong Dương hội chúng ta, mà còn Liệt Dương đan, Hỏa Long đan, tuy rằng so với chu quả kém hơn một chút, nhưng đều là cực phẩm đan dược có thể thay đổi thể chất con người."
Đao khách này nói.
Nói xong, hắn nói:
“Bang chủ của chúng ta đã lên tiếng, lần này sau khi đánh cược, mấy vị có công lao cao nhất sẽ được phần thưởng là chu quả cùng với đan dược này, Tô thiếu hiệp, nếu là ngươi có thể nhận được mấy thứ bảo bối này, thì so với tự mình khổ luyện mười năm càng có tác dụng hơn."
Tô Bằng nghe xong, cũng trầm mặc suy tư.
Hắn không thèm để ý đến những điều khác, mà là rất để ý đến việc chu quả có thể cải thiện thể chất.
Lần này đi Lương Châu gặp Tôn Nhất Kiêu, chính là vì vấn đề về tai hoạ ngầm của mình, Tôn Nhất Kiêu tuy rằng y thuật cao minh, nhưng dù sao cũng không phải là thần nhân mà vẫn cần phải có dược vật.
Mà còn hắn cũng nói qua, muốn điều trị tốt được thể chất của mình, tốt nhất cần có thiên tài địa bảo thiên về dương tính, chu quả này chính là một trong số đó.
Nếu Phong Dương hội quả thật đã tìm được thứ này, mình đi một chuyến nhìn xem thử, cũng không biết chừng.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng nhẹ gật đầu, nói:
“Hai vị một khi đã có lời mời thịnh tình như vậy, Tô mỗ không đi ngược lại có chút không hiểu lễ tiết rồi, vậy thì xin mời hai vị dẫn đường, mang đi đến tổng đà của quý hội đi!"
...
Thôn trấn nơi Tô Bằng ở chỉ là một thôn trấn bên ngoài Lang An, hai đao khách này cũng là tới đây tìm người, nhưng hoàn toàn không có để ý chuyện bang phái nhà mình, thấy Tô Bằng đáp ứng, lúc này liền mừng rỡ bỏ qua cho việc tìm người, cùng với Tô Bằng đi ra.
Hai người bọn hắn cũng là cưỡi ngựa đến đây, Tô Bằng cưỡi ngựa hoàng phiêu của mình, theo hai người đó chạy tới thành Lang An.
Một lúc lâu sau, Tô Bằng đã đến tổng đà ở thành Lang An của Phong Dương hội.
Thành Lang An tổng thể mà nói, không phồn hoa bằng quận Giang Ninh, nhưng cũng không tồi, dù sao người ta là thành thị chốn đất liền, cũng không có cửa ngõ cùng với đồn đóng quân của quân đội, nhưng bản thân dù sao cũng là thành thị, coi như là không tệ.
Lúc này Tô Bằng ở chỗ tổng đà của Phong Dương hội tại thành Lang An, không giống như là địa bàn của bang phái giang hồ, mà giống như là khu nhà cấp cao rất có phong cách của quan to phú quý, bên trong đình đài lầu các, uyển chuyển khúc chiết, mái cong như họa, xen kẽ nhau thoạt nhìn rất có hứng thú, tinh tế lại vẫn có thể cảm giác được chủ nhân có tiền tài rất hùng hậu.
Hai đao khách mang theo Tô Bằng đến đây, lúc tiến vào cửa tổng đà thì bị cản lại, hẳn là địa vị cấp bậc ở trong hội không đủ, sau khi nói lên thân phận của Tô Bằng, Tô Bằng được một người mặc quần áo tơ lụa giống như quản gia chấp sự, dẫn tới một đại sảnh.
Lúc này, trong đại sảnh, có hai hàng tổng cộng tám chỗ ngồi, đã có sáu người ngồi, thấy Tô Bằng đi vào, đều nhìn thoáng qua.
Tô Bằng cũng nhìn lại những người trong đại sảnh, chỉ thấy chỗ ngồi đầu tiên bên phải ở hàng dưới trong sảnh là trống không, bên cạnh đó là một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi mặc một thân đồ đỏ, vẻ ngoài cũng coi như duyên dáng, chẳng qua là sát khí trong mắt quá nặng, ở phía trên nàng là một nam tử bên hông đeo một cây roi chín đốt, ở bên cạnh là một người khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn có chút tửu sắc quá độ, cách ăn mặc giống như thư sinh.
Hàng ghế còn lại thì có sự tương phản, chỗ ngồi đầu là trống không, ghế thứ hai là một hòa thượng thoạt nhìn có phần hơi mập mạp, hòa thượng này không cao lắm, thịt mỡ cũng không ít, trên đỉnh đầu có vẻ như đã được thụ giới, nhưng lại xem ra có chút tà khí, phía dưới hắn theo thứ tự là một đạo nhân chột một mắt, cùng với một hán tử giống như tháp sắt. Hán tử kia thân thể ngăm đen, xương cốt lại kỳ lạ, so với người bình thường cao lớn gấp ba lần, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy Tô Bằng đi vào, sáu người này đều liếc nhìn Tô Bằng một cái.
Mấy người trong đó, giống như không nhận ra Tô Bằng là người nào, nhìn đánh giá vài lần.
Mà còn Tô Bằng nhìn quét qua gian phòng một chút, lại cảm giác khí tràng này một chút, đại khái hiểu rõ được những người này có thể đã biết danh hiệu của nhau, chỗ ngồi cũng không phải là ngồi loạn bậy, đại khái là dựa theo thế lực mà sắp xếp trên dưới trái phải.
Bản thân mình ngồi đâu mới tốt đây?
Hơi suy nghĩ một chút, Tô Bằng cuối cùng quyết định.
Mình vốn là vì chu quả mà đến, mà trình độ trân quý của chu quả ắt hẳn không có gì quý giá hơn.
Chỉ có chứng minh được thực lực của chính mình mới có thể thu được thù lao có giá trị nhất,
Nếu đã tới rồi, cũng không cần phải lặng lẽ thu mình, đưng nhiên phải lựa chỗ đứng đầu,
Nghĩ đến đây, Tô Bằng khẽ mỉm cười, ngẩng đầu hướng tới chỗ ngồi đầu tiên phía bên trái này,
"Thật là một tiểu tử ngông cuồng!"
Nhìn ra ý của Tô Bằng, đạo nhân chột một mắt kia, trong con mắt còn lại lộ ra tinh quang, nhìn Tô Bằng nói.
Mà còn đại hán như tháp đen nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần kia, trong lỗ mũi cũng phát ra tiếng hừ lạnh.
Ngoài ra, Tô Bằng cũng cảm giác được sau lưng mình có ánh mắt nhìn ác ý đang nhìn chằm chằm.
Ánh mắt ác ý kia, rõ ràng giống như cây đuốc trong đêm tối, mà Tô Bằng có thể cảm giác được đây là địch ý của vị nữ nhân áo đỏ kia, đương nhiên là nhờ ngọc bội dị bảo ở trên người lấy được trong thôn hoang vào ngày hôm qua.
"Vụt!"
"Hí!"
Ngay khi Tô Bằng vừa đi qua vị nữ nhân áo đỏ kia, đột nhiên có hai tiếng xé gió gần như không thể nghe thấy bỗng nhiên từ hai bên trái phải truyền đến.
Tô Bằng nghe được hai tiếng động, trong nháy mắt liền đoán được phía sau có ám khí đánh úp tới.
Có điều Tô Bằng cũng chẳng quay đầu lại, chỉ là tay nắm lại bảo kiếm đeo sau lưng một chút, bảo kiếm cũng không có lấy ra, chỉ là động đậy khe khẽ, tỏa ra một mảnh kiếm khí.
"Đinh..."
"Hí..."
Phía sau vang lên hai tiếng, cũng là bị kiếm khí do nội lực hùng hậu của Tô Bằng trực tiếp ngăn chặn lại ám khí phóng tới.
"Á?"
"Hả?"
Đằng sau phát ra hai tiếng thương tiếc kèm theo chút sợ hãi, mà còn phía trước Tô Bằng, hòa thượng béo kia cùng với thư sinh bệnh kia cũng quăng tới đây một ánh mắt, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc.
Tô Bằng mặt không chút thay đổi, trong lòng lại biết bọn họ là vì mình trực tiếp dùng nội lực phá hai đạo ám khí kia mà sợ hãi than.
Căn cứ vào cảm giác của Tô Bằng, ám khí từ đằng sau đó hẳn là hai ám khí hình châm, vốn chính là chuyên phá nội lực cùng với chân khí.
Đáng tiếc, bọn họ đã gặp phải mình.
Tâm pháp Dung Nham Kính Hồ mà Tô Bằng tu luyện, vốn là để phá những chiêu đánh lén, đây là công pháp cấp bậc màu vàng thẫm, Tô Bằng đã tu luyện đến tầng thứ sáu, trong đó nội lực thâm hậu không phải là thứ mà người giang hồ bình thường có thể so sánh được.
Mà lại thêm kiếm pháp bán thức đã tu luyện đến cấp bậc màu vàng thẫm, Tô Bằng càng ngày càng thấm được ý vị chân chính trong đó, kiếm pháp bán thức không chỉ đơn giản là kiếm chiêu mà thôi, mà là tu luyện tới chỗ sâu càng có thể cảm giác được sự lợi hại của kiếm thế trong đó, đến một đẳng cấp cap, chỉ cần nắm tay là cũng có thể khơi ra được kiếm ý kiếm thế trong lòng mình, mặc dù không ra kiếm chiêu, nhưng lực phòng ngự của kiếm khí do thế kiếm kia mang lại cũng đủ chặn lại mấy loại ám khí bình thường.
Dù sao, đây là kiếm pháp cấp bậc vàng thẫm, mà còn cao thủ thông thường trên giang hồ, đa số chỉ dừng lại ở trình độ võ công cấp bậc màu bạc mà thôi.
Trong lúc vô tình, nội lực cùng với kiếm pháp của Tô Bằng đã bao trùm trên tất cả những người giang hồ ở đây.
Thấy Tô Bằng vô thanh vô tức đã phá vỡ ám khí đánh lén từ phía sau tới, những người này không khỏi đều xem trọng Tô Bằng, nhìn thêm mấy cái, trong lòng mấy người này đang suy đoán, người mới tới này đến tột cùng là ai.
Thậm chí có người suy đoán, Tô Bằng có phải là nhân vật nào đó trong giang hồ thập đại kiếm hay không.
Tô Bằng ngẩng đầu ưỡn ngực, đi đến cái ghế đầu tiên bên trái, ngồi xuống đại mã kim đao.
“Vị huynh đài này, cái ghế này, không dễ dàng ngồi như vậy đâu..."
Lúc này, bệnh công tử ngồi đối diện Tô Bằng kia, đột nhiên nói chuyện, nói xong, hắn nâng lên một chén trà...
Tô Bằng nghe hai đao khách này nói xong, trong lòng đã hiểu rõ.
Loại chuyện giúp đỡ như thế này, trên giang hồ không phải là quá nhiều, nhà ai thế lực xảy ra chuyện, hoặc là đối địch với thế lực nào khác, đều có thể mời một vài hiệp sĩ trên giang hồ đến trợ giúp.
Đây cũng là một cách để hiệp sĩ giang hồ có thêm một khoản thu nhập, chẳng hạn như Âu Dương Khánh đã nói qua với Tô Bằng, phí xuất hiện của hắn, không cần ra tay thì thấp nhất đã là sáu ngàn lượng bạc trắng, ra tay thấy máu thì ít nhất trăm lượng hoàng kim, giết người lại theo số đầu người mà tăng giá, cũng có khi là thầu trọn gói.
Chẳng những là xung đột giữa các thế lực, mà là các loại khác như là giúp người ta đàm phán đòi lại lí lẽ, cũng nhiều khi mời những hiệp khách nổi danh trên giang hồ này đến đó, tới đó có khi không cần phải ra tay, mà là cho dù ngồi xuống nói hai câu cũng có thể dễ dàng kiếm được ngàn lượng bạc trắng tới tay.
Giang hồ chính là thực tế như thế đấy, một bên là hiệp khách giang hồ rộng lượng thì tương đối túng quẫn, mà còn một bên là hiệp khách thành danh kiếm được không ít.
Lúc trước, sở dĩ Triệu Thu tấn công Cổ Kiếm Sơn Trang, mấy phong thư đã hẹn được tới nhiều người như vậy, một mặt là uy vọng giang hồ của Triệu Thu, một mặt khác cũng là do những hiệp sĩ giang hồ đáp ứng lời mời đến đây, cũng không phải là quá nổi danh, nên muốn nhờ vào chuyện này để thành danh trên giang hồ, sau khi thành danh đương nhiên là có rất nhiều chỗ tốt.
Còn còn bản thân Tô Bằng, xem như là người được lợi lớn nhất trong chiến dịch Cổ Kiếm Sơn Trang, kim phiếu không bàn tới, chỉ riêng danh vọng thu hoạch được đã khiến cho hắn trở thành hiệp khách có chút danh tiếng, ít nhiều cũng có một chút tư cách được người thuê để ra tay.
Nhìn hai đao khách mặt tràn đầy chờ mong trước mắt này, Tô Bằng biết rõ, nếu chiêu dụ được mình, hai người bọn họ cũng sẽ có phần thưởng, có lẽ là trích phần trăm?
Có điều, Tô Bằng còn có ý định riêng của mình.
“Hai vị, Tô mỗ lần này đi du ngoạn, mục đích là muốn tôi luyện kỹ năng võ công, nghe theo như lời hai vị thì lần đánh cược này, sợ là phải thấy máu sao? Sinh tử chém giết cũng không quá phù hợp với ước nguyện ban đầu của Tô mỗ."
Tô Bằng nhã nhặn từ chối hai đao khách kia.
Thấy Tô Bằng nói như thế, đao khách kia giống như cũng đã đoán trước được rồi, hắn ngược lại cũng không chút hoang mang, cho thêm một điều kiện.
“Tô thiếu hiệp không nên vội vã từ chối, Phong Dương hội chúng ta lần này xuất ra đủ thành ý, chẳng những trả tiền thù lao đủ cho cao thủ ra sân cả đời vinh hoa, còn còn thêm một số kỳ trân dị bảo, trong đó, có không ít bảo vật cực phẩm có thể giúp tăng nội lực và thể chất!"
“Ồ?"
Nghe thấy những lời này, Tô Bằng thoáng chốc sinh ra một chút hứng thú.
Thấy bộ dạng này của Tô Bằng, đao khách nọ liền tiến lên một bước, khẽ lên tiếng:
“Không dối gạt Tô thiếu hiệp, lần này bang chủ của chúng ta đã có hứa, ngoại trừ tiền thù lao ra, còn có chuẩn bị rất nhiều thiên tài địa bảo cùng với đan dược... Ít nhất huynh đệ của ta cũng biết trong đó chu quả, cùng với Liệt Dương đan, Hỏa Long đan đối với tu hành nội công dương cương rất có tác dụng.
“Chu quả? Ngươi chắc chắn chứ?"
Tô Bằng nghe xong, thoáng sửng sốt một chút, sau đó hỏi lại.
Tuy rằng, hai đan dược kia Tô Bằng chưa nghe nói qua, nhưng đại danh của chu quả hắn đã được nghe qua.
Thứ này nghe nói là ngàn năm nở hoa một lần, ngàn năm kết quả, ngàn năm chín muồi, ba ngàn năm mới có thể kết ra một trái chu quả chín đủ.
Hơn nữa, hiệu quả cũng hết sức lợi hại, chính là cải thiện thể chất của người, có thể đem người có thể chất âm hàn cải tạo thành thể chất thiên về dương tính bình thường, hơn nữa đối với người có thể chất dương tính bình thường có thể cải tạo thành thể chất dương cương.
Trong giang hồ mặc dù có không ít công pháp nội công âm hàn và trung tính, nhưng nói cho cùng, vẫn là nội công thiên về dương tính càng cương mãnh, càng thích hợp với nam tính hơn, có chu quả cải tạo thể chất thì sẽ khiến người ta tu luyện nội lực có nhiều thành tựu lớn hơn.
Hơn nữa, trực tiếp dùng còn có hiệu quả trực tiếp tăng công lực lên.
Chu quả này, tuyệt đối là thứ tốt, trên thị trường chính là ngàn vàng khó cầu.
Về phần hai loại đan dược kia, Tô Bằng chưa nghe nói qua, nhưng nếu nó được liệt kê chung với chu quả thì giá trị tuyệt đối cũng không thấp.
“Đúng vậy, chính là chu quả chín muồi... Phong Dương hội chúng ta biết, chẳng những làm ăn về ngọc thạch, còn biết làm ăn về kỳ trân dị bảo, chu quả này chính là lúc trước được một thương nhân thần bí giao dịch cho Phong Dương hội chúng ta, mà còn Liệt Dương đan, Hỏa Long đan, tuy rằng so với chu quả kém hơn một chút, nhưng đều là cực phẩm đan dược có thể thay đổi thể chất con người."
Đao khách này nói.
Nói xong, hắn nói:
“Bang chủ của chúng ta đã lên tiếng, lần này sau khi đánh cược, mấy vị có công lao cao nhất sẽ được phần thưởng là chu quả cùng với đan dược này, Tô thiếu hiệp, nếu là ngươi có thể nhận được mấy thứ bảo bối này, thì so với tự mình khổ luyện mười năm càng có tác dụng hơn."
Tô Bằng nghe xong, cũng trầm mặc suy tư.
Hắn không thèm để ý đến những điều khác, mà là rất để ý đến việc chu quả có thể cải thiện thể chất.
Lần này đi Lương Châu gặp Tôn Nhất Kiêu, chính là vì vấn đề về tai hoạ ngầm của mình, Tôn Nhất Kiêu tuy rằng y thuật cao minh, nhưng dù sao cũng không phải là thần nhân mà vẫn cần phải có dược vật.
Mà còn hắn cũng nói qua, muốn điều trị tốt được thể chất của mình, tốt nhất cần có thiên tài địa bảo thiên về dương tính, chu quả này chính là một trong số đó.
Nếu Phong Dương hội quả thật đã tìm được thứ này, mình đi một chuyến nhìn xem thử, cũng không biết chừng.
Nghĩ tới đây, Tô Bằng nhẹ gật đầu, nói:
“Hai vị một khi đã có lời mời thịnh tình như vậy, Tô mỗ không đi ngược lại có chút không hiểu lễ tiết rồi, vậy thì xin mời hai vị dẫn đường, mang đi đến tổng đà của quý hội đi!"
...
Thôn trấn nơi Tô Bằng ở chỉ là một thôn trấn bên ngoài Lang An, hai đao khách này cũng là tới đây tìm người, nhưng hoàn toàn không có để ý chuyện bang phái nhà mình, thấy Tô Bằng đáp ứng, lúc này liền mừng rỡ bỏ qua cho việc tìm người, cùng với Tô Bằng đi ra.
Hai người bọn hắn cũng là cưỡi ngựa đến đây, Tô Bằng cưỡi ngựa hoàng phiêu của mình, theo hai người đó chạy tới thành Lang An.
Một lúc lâu sau, Tô Bằng đã đến tổng đà ở thành Lang An của Phong Dương hội.
Thành Lang An tổng thể mà nói, không phồn hoa bằng quận Giang Ninh, nhưng cũng không tồi, dù sao người ta là thành thị chốn đất liền, cũng không có cửa ngõ cùng với đồn đóng quân của quân đội, nhưng bản thân dù sao cũng là thành thị, coi như là không tệ.
Lúc này Tô Bằng ở chỗ tổng đà của Phong Dương hội tại thành Lang An, không giống như là địa bàn của bang phái giang hồ, mà giống như là khu nhà cấp cao rất có phong cách của quan to phú quý, bên trong đình đài lầu các, uyển chuyển khúc chiết, mái cong như họa, xen kẽ nhau thoạt nhìn rất có hứng thú, tinh tế lại vẫn có thể cảm giác được chủ nhân có tiền tài rất hùng hậu.
Hai đao khách mang theo Tô Bằng đến đây, lúc tiến vào cửa tổng đà thì bị cản lại, hẳn là địa vị cấp bậc ở trong hội không đủ, sau khi nói lên thân phận của Tô Bằng, Tô Bằng được một người mặc quần áo tơ lụa giống như quản gia chấp sự, dẫn tới một đại sảnh.
Lúc này, trong đại sảnh, có hai hàng tổng cộng tám chỗ ngồi, đã có sáu người ngồi, thấy Tô Bằng đi vào, đều nhìn thoáng qua.
Tô Bằng cũng nhìn lại những người trong đại sảnh, chỉ thấy chỗ ngồi đầu tiên bên phải ở hàng dưới trong sảnh là trống không, bên cạnh đó là một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi mặc một thân đồ đỏ, vẻ ngoài cũng coi như duyên dáng, chẳng qua là sát khí trong mắt quá nặng, ở phía trên nàng là một nam tử bên hông đeo một cây roi chín đốt, ở bên cạnh là một người khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn có chút tửu sắc quá độ, cách ăn mặc giống như thư sinh.
Hàng ghế còn lại thì có sự tương phản, chỗ ngồi đầu là trống không, ghế thứ hai là một hòa thượng thoạt nhìn có phần hơi mập mạp, hòa thượng này không cao lắm, thịt mỡ cũng không ít, trên đỉnh đầu có vẻ như đã được thụ giới, nhưng lại xem ra có chút tà khí, phía dưới hắn theo thứ tự là một đạo nhân chột một mắt, cùng với một hán tử giống như tháp sắt. Hán tử kia thân thể ngăm đen, xương cốt lại kỳ lạ, so với người bình thường cao lớn gấp ba lần, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Thấy Tô Bằng đi vào, sáu người này đều liếc nhìn Tô Bằng một cái.
Mấy người trong đó, giống như không nhận ra Tô Bằng là người nào, nhìn đánh giá vài lần.
Mà còn Tô Bằng nhìn quét qua gian phòng một chút, lại cảm giác khí tràng này một chút, đại khái hiểu rõ được những người này có thể đã biết danh hiệu của nhau, chỗ ngồi cũng không phải là ngồi loạn bậy, đại khái là dựa theo thế lực mà sắp xếp trên dưới trái phải.
Bản thân mình ngồi đâu mới tốt đây?
Hơi suy nghĩ một chút, Tô Bằng cuối cùng quyết định.
Mình vốn là vì chu quả mà đến, mà trình độ trân quý của chu quả ắt hẳn không có gì quý giá hơn.
Chỉ có chứng minh được thực lực của chính mình mới có thể thu được thù lao có giá trị nhất,
Nếu đã tới rồi, cũng không cần phải lặng lẽ thu mình, đưng nhiên phải lựa chỗ đứng đầu,
Nghĩ đến đây, Tô Bằng khẽ mỉm cười, ngẩng đầu hướng tới chỗ ngồi đầu tiên phía bên trái này,
"Thật là một tiểu tử ngông cuồng!"
Nhìn ra ý của Tô Bằng, đạo nhân chột một mắt kia, trong con mắt còn lại lộ ra tinh quang, nhìn Tô Bằng nói.
Mà còn đại hán như tháp đen nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần kia, trong lỗ mũi cũng phát ra tiếng hừ lạnh.
Ngoài ra, Tô Bằng cũng cảm giác được sau lưng mình có ánh mắt nhìn ác ý đang nhìn chằm chằm.
Ánh mắt ác ý kia, rõ ràng giống như cây đuốc trong đêm tối, mà Tô Bằng có thể cảm giác được đây là địch ý của vị nữ nhân áo đỏ kia, đương nhiên là nhờ ngọc bội dị bảo ở trên người lấy được trong thôn hoang vào ngày hôm qua.
"Vụt!"
"Hí!"
Ngay khi Tô Bằng vừa đi qua vị nữ nhân áo đỏ kia, đột nhiên có hai tiếng xé gió gần như không thể nghe thấy bỗng nhiên từ hai bên trái phải truyền đến.
Tô Bằng nghe được hai tiếng động, trong nháy mắt liền đoán được phía sau có ám khí đánh úp tới.
Có điều Tô Bằng cũng chẳng quay đầu lại, chỉ là tay nắm lại bảo kiếm đeo sau lưng một chút, bảo kiếm cũng không có lấy ra, chỉ là động đậy khe khẽ, tỏa ra một mảnh kiếm khí.
"Đinh..."
"Hí..."
Phía sau vang lên hai tiếng, cũng là bị kiếm khí do nội lực hùng hậu của Tô Bằng trực tiếp ngăn chặn lại ám khí phóng tới.
"Á?"
"Hả?"
Đằng sau phát ra hai tiếng thương tiếc kèm theo chút sợ hãi, mà còn phía trước Tô Bằng, hòa thượng béo kia cùng với thư sinh bệnh kia cũng quăng tới đây một ánh mắt, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc.
Tô Bằng mặt không chút thay đổi, trong lòng lại biết bọn họ là vì mình trực tiếp dùng nội lực phá hai đạo ám khí kia mà sợ hãi than.
Căn cứ vào cảm giác của Tô Bằng, ám khí từ đằng sau đó hẳn là hai ám khí hình châm, vốn chính là chuyên phá nội lực cùng với chân khí.
Đáng tiếc, bọn họ đã gặp phải mình.
Tâm pháp Dung Nham Kính Hồ mà Tô Bằng tu luyện, vốn là để phá những chiêu đánh lén, đây là công pháp cấp bậc màu vàng thẫm, Tô Bằng đã tu luyện đến tầng thứ sáu, trong đó nội lực thâm hậu không phải là thứ mà người giang hồ bình thường có thể so sánh được.
Mà lại thêm kiếm pháp bán thức đã tu luyện đến cấp bậc màu vàng thẫm, Tô Bằng càng ngày càng thấm được ý vị chân chính trong đó, kiếm pháp bán thức không chỉ đơn giản là kiếm chiêu mà thôi, mà là tu luyện tới chỗ sâu càng có thể cảm giác được sự lợi hại của kiếm thế trong đó, đến một đẳng cấp cap, chỉ cần nắm tay là cũng có thể khơi ra được kiếm ý kiếm thế trong lòng mình, mặc dù không ra kiếm chiêu, nhưng lực phòng ngự của kiếm khí do thế kiếm kia mang lại cũng đủ chặn lại mấy loại ám khí bình thường.
Dù sao, đây là kiếm pháp cấp bậc vàng thẫm, mà còn cao thủ thông thường trên giang hồ, đa số chỉ dừng lại ở trình độ võ công cấp bậc màu bạc mà thôi.
Trong lúc vô tình, nội lực cùng với kiếm pháp của Tô Bằng đã bao trùm trên tất cả những người giang hồ ở đây.
Thấy Tô Bằng vô thanh vô tức đã phá vỡ ám khí đánh lén từ phía sau tới, những người này không khỏi đều xem trọng Tô Bằng, nhìn thêm mấy cái, trong lòng mấy người này đang suy đoán, người mới tới này đến tột cùng là ai.
Thậm chí có người suy đoán, Tô Bằng có phải là nhân vật nào đó trong giang hồ thập đại kiếm hay không.
Tô Bằng ngẩng đầu ưỡn ngực, đi đến cái ghế đầu tiên bên trái, ngồi xuống đại mã kim đao.
“Vị huynh đài này, cái ghế này, không dễ dàng ngồi như vậy đâu..."
Lúc này, bệnh công tử ngồi đối diện Tô Bằng kia, đột nhiên nói chuyện, nói xong, hắn nâng lên một chén trà...
Tác giả :
Hoàng Kim Hải Ngạn