Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 174
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, “Chị nói đều là sự thật mà, em không trách chị đâu.”
"Mạch Khê…” Apple dừng tầm mắt trên mặt cô, “Hôm nay nhìn qua thực sự em không được ổn, chị thật lo lắng cho em.” Không biết vì sao, cô có cảm giác hôm nay Mạch Khê sẽ làm ra chuyện gì đó. Dự cảm của cô luôn rất linh nghiệm, bởi vì nhìn vẻ mặt Mạch Khê đúng như đang tuyệt vọng vì điều gì đó…
Mạch Khê lại nở nụ cười, không hề quan tâm đến chuyện nụ cười bên môi có vẻ miễn cưỡng. Nhìn nhóm ca sĩ như mây trước mắt, cô khẽ thở dài, “Yên tâm đi Apple, em chỉ cảm thấy con người có lúc rất mâu thuẫn, giằng co một hồi mới hiểu được chính mình muốn gì, nhưng rồi lại phát hiện ra, rốt cục mình cũng chẳng lấy được gì.”
Apple không lý giải được ý tứ trong câu nói của cô, nhưng vẫn phụ họa theo, “Đúng vậy, nhìn những người này xem, vì đoạt được giải mà có thể trả giá tất cả. Nhưng mà Mạch Khê à, giải thưởng lần này không thể không về em, Fanny tức đến méo mặt luôn đó.”
"Đúng vậy, giành được giải thưởng lớn…” Mạch Khê cười khổ. Vì giải thưởng lớn này mà cô cùng Lôi Dận đều phải trả giá. Vốn dĩ chỉ là giải thưởng của giới giải trí, không ngờ lại ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời cô. “Mạch Khê à, cuối cùng sẽ công bố giải thưởng lớn. Trước đấy em không được nghỉ ngơi nhiều, thừa dịp này, em có thể nghỉ ngơi tốt một chút. Còn nữa, người trao giải thưởng lớn chính là Lôi tiên sinh. Chị đã nói với MC chính một tiếng rồi, em không cần hồi hộp. Bọn họ mua được truyền thông rồi, cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi đều trong vòng khống chế.”
Mạch Khê chậm rãi gật đầu, nhưng mà ba chữ “Lôi tiên sinh” như là vết thương trong lòng cô vậy, khiến một chút kiên cường cuối cùng trong cô chỉ muốn tan ra. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Apple, em vào toilet.”
Chỉ có cô mới biết được, hôm nay căn bản không phải là “bữa tiệc vui vẻ”, cũng chỉ có cô mới biết được, hôm nay sẽ có bao nhiêu đau đớn…
Trong toilet, Mạch Khê kiên tục nôn ọe, không biết là do đau lòng hay vẫn là phản ứng khi có thai. Tóm lại, cả người cô không còn cảm giác là chính mình, như đang lơ lửng trên mây.
Trong gương, cô càng có vẻ tái nhợt, như thể tùy thời có thể biến mất vậy…
Đã yêu Lôi Dận, nhất định tình yêu này phải rung động đến tận tâm can, cũng nhất định phải vượt qua một khoảng sóng gió trên đường yêu.
Giờ phút này, cô chỉ cầu cho màn diễn xuất này sẽ được thuận lợi, sẽ không rơi lệ trước mặt hắn, sẽ không mềm lòng.
Nhưng mà, nước mắt vẫn cứ chảy xuống, nhỏ trên ngực, khiến con tim càng thêm đau.
"Mạch Khê, giữ nước mắt của cô lại, ít nhất đừng chảy ra ngày hôm nay.” Phía sau, không biết Phí Dạ đã đến từ lúc nào. Chắc hẳn hắn đã sắp đặt người canh ngoài cửa, nếu không sao có thể trắng trợn như vậy.
Đôi mắt Mạch Khê rưng rưng lệ, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Phí Dạ trong gương…
"Còn nữa, ngàn vạn lần đừng để người khác phát hiện cô có thai. Cô phải biết rằng khi giải thưởng lớn còn chưa công bố, bất cứ lúc nào cũng có thể có biến hóa. Fanny luôn nghĩ ra cách để bắt được điểm yếu của cô, nếu bộ dáng nôn ọe của cô để phóng viên chụp lại được, thì đó sẽ là một hồi bi kịch. Đến lúc đó, dù chúng ta có che lấp bằng cách nào đi nữa thì cũng chẳng thấm vào đâu.” Phí Dạ thấp giọng nhắc nhở.
Mạch Khê gật đầu......
Lễ trao giải này thật quá hoa lệ, long trọng.
Từng giải thưởng được công bố, có ca sĩ vui mừng, có người thất vọng. Mạch Khê mặc một bộ váy dạ hội màu trắng, lẳng lặng ngồi trên ghế, cũng không giống những ca sĩ khác đang xôn xao bàn tán. Cô chỉ im lặng như vậy mà không để ý có rất nhiều ống kính phóng viên đang hướng về mình.
Chỉ có cô mới biết được, nếu không im lặng như vậy, nỗi bi thương trong lòng sẽ phá hỏng tất cả.
Trong lúc diễn ra các tiết mục, cô mẫn cảm thấy được mùi hương chỉ thuộc về Lôi Dận trong không khí, tuy rằng rất nhạt nhưng thật chân thực. Theo bản năng quét tầm mắt một lượt, rốt cục ánh mắt cô cũng rơi vào bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang ngồi trên hàng ghế VIP.
Bốn mắt nhìn nhau, xuyên qua không gian cách trở…
Một tình yêu nồng cháy…
Một vẻ dịu dàng ngàn lời không kể xiết…
Hắn vẫn đến đây. Đây là kế hoạch hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị, đáng tiếc sắp bị cô phá hỏng.
Một nỗi bi ai trào ra khỏi lồng ngực, Mạch Khê quay đầu lại, giờ khắc này, cô chỉ khẩn cầu trời xanh có thể khiến sự tổn thương kia đến mức thấp nhất.
Fanny ngồi một bên nhìn thấy thế thì hừ lạnh, không nóng không lạnh nói, “Hai người cũng quá là nồng nhiệt đấy.”
Mạch Khê không nói gì, nếu có thể, cô rất muốn “nồng nhiệt” cả đời…
Giải thưởng lớn nhất được công bố cuối cùng. Đây là “phong cách” của những lễ trao giải. Giải thưởng quan trọng nhất được trao cuối cùng, do người quyền uy nhất công bố.
Những giải thưởng cơ bản đều đã được công bố xong, cuối cùng đến phần giải thưởng lớn.
Trên màn hình hiện ra tên Mạch Khê, tiếng vỗ tay vang lên như từng đợt thủy triều. Trái với sự náo động của những âm thanh, cô lại hoàn toàn bị động, như thể một con thỏ nhỏ chạy trốn khỏi con sói hoang, chỉ trong nháy mắt lại bị biển khơi chôn vùi…
Cô một lòng muốn có được giải thưởng, vậy sao lại có vẻ trầm trọng như vậy? Khó hiểu!
Cho đến khi Apple gọi cô vài câu, cô mới đứng dậy. Toàn bộ ánh đèn đều tập trung đến cô khiến bộ váy dạ hội trông càng giống váy cô dâu. Cô bước từng bước một, thật nặng nề, như thể chuẩn bị đi đầu thai…
Đây không phải là đi đầu thai, nếu không, cô sẽ tình nguyện buông tha tất cả mà chạy!
Bên dưới có người hâm mộ, có ghen tỵ, cười lạnh, châm chọc, cũng có khiếp sợ, khó hiểu…Gần như mỗi người đều có một kiểu biểu cảm khác nhau.
Vị khách quý và cô chỉ nói vài câu qua loa, cuối cùng còn một mình cô trên sân khấu. Ánh đèn sáng chói khiến cô không thể thấy được biểu hiện của những người bên dưới. Nhưng cô lại có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt thâm tình từ phía Lôi Dận. Hắn cứ dịu dàng mà nhìn cô, mang theo nụ cười say đắm lòng người…
Theo lý, ca sĩ giành được giải thưởng đều sẽ hát ca khúc của mình. Mạch Khê cầm micro, lại không hề dựa theo kịch bản công ty đã sắp xếp trước mà nhìn dưới khán đài nói những lời thấm thía, như thể đã thấy vị chia ly…
"Về mẹ của tôi – Bạc Tuyết, tôi nghĩ truyền thông cũng chẳng còn xa lạ. Trong khoảng thời gian này, trong vụ tai tiếng tình ái ồn ào, mẹ tôi bỗng trở thành nữ diễn viên thứ hai. Ở đây tôi không muốn giải thích nhiều, chỉ muốn dùng ca khúc của mình để tặng mẹ. Không phải là ca khúc mới của tôi, cũng không phải là ca khúc debut của tôi. Người mẹ tôi yêu và người tôi yêu nhất đều là Hoa kiều, cho nên tôi muốn hát một bài hát tiếng Trung…một bài hát cũ của Trung Quốc, cho mẹ tôi, và cho…người tôi yêu nhất…”
Dưới khán đài đều xôn xao. Có lẽ không ai ngờ được Mạch Khê sẽ nói những lời này. Phóng viên sôi nổi giơ máy ảnh lên, chỉ hận không thể chụp từng cử chỉ của Mạch Khê lại. Mà MC chính thì cực kỳ hoảng sợ, bởi tiết mục này không hề có trong kịch bản…
Trong bầu không khí đó, vẫn có một đôi mắt trầm ổn, cùng đôi môi mang ý cười dịu dàng, nhìn về phía Mạch Khê. Mạch Khê đứng trên sân khấu không thể nhìn rõ ràng nhưng có thể cảm giác được, cô biết hắn hiểu cô đang nói gì.
Mạch Khê cúi đầu, trong micro vang lên tiếng hát nhẹ nhàng của cô. Là một ca khúc bất chợt nên không có nhạc đêm, nhưng giọng hát của cô thì quả thực là rất tuyệt, như dòng thanh âm chảy từ chốn hẻm hoang u tối vọng ra, lại như âm thanh tự nhiên du dương. Cả hội trường đang xôn xao bỗng nhiên yên tĩnh lại…
Anh tặng em nhành diên vĩ đã héo khô
Anh dạy em đàn khúc ca đó
Gió thổi loạn điệu nhạc bay xa
Trái tim cũng theo gió bay mất
Tay em chỉ đàn theo dòng suy nghĩ về anh
Vẫn còn thói quen bàn tay mình trong lòng bàn tay anh mà đàn khúc ca kia
Thói quen có ngón tay anh nhẹ nhàng theo cùng
Lúc ca không còn anh
Anh chỉ còn trong trí nhớ của em
Dù đã muốn quên nhưng lại càng nhớ rõ
Có anh thật vui
Ánh sáng xuân xanh biếc
Mùa thu lại bắt đầu
Tình yêu như chiếc là rời cành.
(Jins: Còn 1 đoạn nữa nhưng mà ko thể hiểu nổi =.=)
Đây là ca khúc ‘Mây bay nước chảy’, ca từ tiếng Trung rõ ràng, mạch lạc như viên ngọc châu chảy xuống lá sen, từng tiếng, từng tiếng thánh thót vang lên. (Jins: Về bài hát này Jins ko chắc chắn lắm, có gì Jins sẽ sửa lại sau.)
Bên dưới, có lẽ nhiều ca sĩ không hiểu tiếng Trung, có lẽ rất nhiều người không hiểu Mạch Khê đang hát gì. Nhưng ca khúc này được phối với làn điệu truyền thống, lời hát êm tai, trong lúc nhất thời tạo nên cảm giác thật khó tả. Như thể là một ca khúc thanh khiết, lại như đang kể ra hàng vạn nhu tình cùng ly biệt, đôi chút bi thương được đan cài tinh tế khiến người ta nghe xong có chút thấp thỏm, lo âu.
Mạch Khê đứng ở trên sân khấu, dùng giọng hát tuyệt vời để hát một ca khúc riêng mình biết…
Đúng vậy, người khác không hiểu không sao cả, cô cũng chỉ muốn hát cho một mình người kia nghe. Cô không biết rằng đôi mắt người đàn ông kia đang nhìn cô có bao nhiêu thâm tình, nhưng cô biết người đàn ông kia nhất định sẽ hiểu được hàm ý trong ca khúc này. Cô càng biết, cũng chỉ có người đàn ông kia mới hiểu được hình ảnh hoa diên vĩ trong ca khúc kia tượng trưng cho hy vọng, như dải cầu vồng, lại mang ý vị héo úa trong tiếng ca của cô…
Nếu có thể, cô muốn biến thành đóa diên vĩ kia, tựa như hình một cánh bướm xinh đẹp, mang theo giấc mộng của Iris, cùng người đàn ông mình yêu nhất tự do bay lượn trên không trung. [Chú thích của tác giả: Hoa diên vĩ chủ yếu có màu tím lam. Nó gắn với truyền thuyết về Iris. Trong thần thoại Hy Lạp, Iris là nữ thần cầu vồng, nàng là sứ giả của thần linh với nhân gian, có nhiệm vụ đưa linh hồn của những người lương thiện đi qua dải cầu vồng để về thiên đường.]
Tiếng ca nhẹ vang, tà váy trắng khiến Mạch Khê trông như một thiên sứ, khuôn mặt tái nhợt, nụ cười có vẻ thản nhiên nhưng lại chất chứa nỗi đau xót.
Từng hình ảnh hiện lên trong đầu cô như một màn “cưỡi ngựa xem hoa”…ba năm trước đây, ba năm sau, đều là những hình ảnh của cô và Lôi Dận…Lôi Dận lạnh lùng, Lôi Dận thân thiết, Lôi Dận xúc động, Lôi Dận che chở, nuông chiều cô, Lôi Dận tặng cho cô sen Tịnh Đế, Lôi Dận đang ngồi xem cô đánh đàn…
Cuối cùng, với tiếng ca kết thúc, tất cả những hình ảnh trong đầu đều ngừng lại, chỉ còn lại hình ảnh duy nhất…Tám tuổi, cô ngẩng đầu, hắn tháo kính râm, bốn mắt nhìn nhau…
Cả hội trường vỗ tay như sấm, giới truyền thông ghi lại không thiếu một chút nào cảnh tượng này. Hiển nhiên, gương mặt cùng với nụ cười dịu dàng của Mạch Khê khiến tất cả kinh ngạc.
Sau khi Mạch Khê dứt tiếng hát, MC như thể vừa đi đầu thai xong. Anh ta quá si mê giọng hát của Mạch Khê đến nỗi nhất thời quên nhiệm vụ của mình. Lên sân khấu lần thứ hai nói vài câu, rồi anh ta dùng giọng nói vẫn còn đang kích động của mình để mời vị khách quý lên trao giải…Lôi Dận.
Ánh đèn chiếu xuống bóng dáng cao lớn của Lôi Dận. Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều khiến phụ nữ phải say lòng. Trên sân khấu, Mạch Khê lẳng lặng nhìn Lôi Dận đang từng bước một lên, đáy mắt hiện vẻ thâm tình không lối thoát…
Hắn vốn là một người đàn ông dễ gây sự chú ý, là người đàn ông khiến phụ nữ nguyện cả một đời si mê, như vị thiên tử thu hút hàng vạn ánh nhìn. Còn cô, như một cô gái thấp hèn sống trong bóng tối. Được người đàn ông như thiên thần ấy chăm sóc, yêu thương, đúng là may mắn chưa từng có của cô. Cô có thể giữ ánh mắt hắn không dời, có thể trong biển người mênh mông biến hắn thành của riêng mình.
Nụ cười bên môi cùng ánh mắt Lôi Dận khiến cô đau đớn. Sao cô lại không biết nỗi thâm tình của hắn chứ, nhưng hôm nay, cô nhất định phải phụ lòng hắn một lần…
Nhưng chỉ là, cô yên lặng khẩn nguyện trời xanh, cho dù mọi chuyện nhất định sẽ phải đến, nhưng cũng xin cho nỗi thương tổn chỉ đến đó thôi, chỉ từng đó thôi. Bởi vì chỉ có cô biết, người đàn ông kia sẽ dùng cả đời để che chở cho tình yêu này.
Cho đến khi người đàn ông đứng cạnh cô, cô mới có thể cảm giác được đầy đủ.
Nhận chiếc cúp giải thưởng lớn từ tay Lôi Dận, chiếc cúp thạch anh trong suốt không chút tạp chất, lòng cô như bị xé tan…
Giờ khắc này, Mạch Khê rõ ràng cảm nhận được vô số ánh mắt đố kị dưới kia. Trong mắt người khác, cô là môt vật cưng được hào quang bao phủ, nhưng cô chỉ thầm muốn được yêu người đàn ông này, như vậy là đủ rồi.
Thì ra, thành công lớn nhất lại là sự mất mát, cho tới bây giờ, cô rất tin lời này.
Ánh đèn chiếu xuống, Lôi Dận không hề giấu giếm ánh mắt cưng chiều cùng táo bạo của mình. Cầm lấy micro, tiếng nói giàu từ tính của hắn cũng vang lên, trực tiếp len đến từng góc trong hội trường…
"Hôm nay, tôi muốn tặng cho Mạch Khê một phần quà lớn, đương nhiên cũng không chỉ đơn giản là giải thưởng lớn này…”
“Phần quà lớn mà Lôi tiên sinh nói, tôi nghĩ tôi có quyền lên tiếng." Mạch Khê vừa đúng lúc chặn lời Lôi Dận, tuy rằng thản nhiên cười nhưng trong lòng lại mơ hồ đau đớn…
Trong ánh mắt Lôi Dận có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ trầm ổn. Hắn không nói gì thêm, chỉ dịu dàng nhìn Mạch Khê đang đứng bên cạnh. Vốn đã chuẩn bị nghi thức cầu hôn nhưng lại bị Hoắc Thiên Kình nói trắng ra. Đối với cô mà nói, đó đã chẳng là bí mật rồi.
Mạch Khê không dám nhìn vào ánh mắt hắn, bởi vì sợ phải nhìn đến vẻ ngạc nhiên, khiếp sợ của hắn, cũng sợ phải nhìn vẻ mặt thương tâm của hắn…
"Các vị…" Cô khó khăn lên tiếng, cổ họng có cảm giác nghẹn ứ, “Cho tới nay, mọi người vẫn hoài nghi quan hệ giữa tôi và Lôi tiên sinh. Phải nói rằng, Lôi tiên sinh là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Nếu không có ông ấy thì năm tám tuổi tôi đã chết, mọi người sẽ chẳng thấy được Mạch Khê đứng trên sân khấu cầm cúp, hát cho mọi người nghe…”
Bên dưới, tất cả đều xôn xao, nhất là giới truyền thông, sôi nổi tác nghiệp, trong một chốc mà đèn nháy sáng như ban ngày! Đây đúng là tin tức bọn họ muốn có nhất, mà Mạch Khê lại thản nhiên nói khiến cho mọi người không thể ngờ được.
Lôi Dận vẫn thản nhiên cười, cũng không có ý ngăn cản cô nói tiếp. Thật ra hôm nay hắn muốn cầu hôn ở đây là để người trong thiên hạ đều biết, người hắn muốn kết hôn cũng chính là con gái nuôi của hắn…Mạch Khê. Điều này, bất cứ kẻ nào cũng không thể ngăn cản!
Ánh đèn loang loáng, đôi mắt Mạch Khê chậm rãi như hóa thành tro tàn. Bên môi vẫn là nụ cười thản nhiên nhưng trông cô lại chẳng khác gì một pho tượng không sinh mệnh, lại đẹp đến nỗi khiến người ta ngạt thở.
"Tôi yêu cha nuôi của tôi…" Mạch Khê dừng ánh mắt trên mặt Lôi Dận, đôi mắt héo tàn chỉ muốn nhìn hắn cả đời, "Cũng vì ông ấy đã cho tôi yêu và được yêu."
Giới truyền thông đều điên cuồng. Điều này không phải chứng minh rằng hai người họ đã thừa nhận quan hệ loạn luân sao?
Đôi mắt Lôi Dận dao động. Là con gái đều khao khát được yêu mà…
Mạch Khê cụp mắt, lại nhìn về phía truyền thông thì ánh mắt thực hững hờ…
"Có điều, tất cả mọi người đều hiểu lầm. Kỳ thật, chuyện tôi và người đàn ông bên cạnh này đều là giả. Tất cả chỉ vì cha nuôi muốn bảo vệ cảm nhận của tôi mà quyết định như vậy!"
Câu chuyện của cô chuyển hướng, chẳng những khiến cả hội trường chấn kinh, mà ngay cả Lôi Dận bên cạnh cũng ngẩn người ra…
"Mạch Khê, cô nói những lời này là có ý gì?" Một tay phóng viên không kìm được cũng không để ý đến việc lễ trao giải còn chưa kết thúc, lập tức hỏi to.
Những phóng viên khác cũng không nhịn được…
"Mạch Khê, ý cô nói là chuyện trước kia hai người thừa nhận yêu đương là giả?"
"Lừa người sao? Có phóng viên chụp được cảnh hai người thân mật, nếu chỉ là quan hệ cha và con gái nuôi thì sao hai người lại thân mật đến vậy?"
Mạch Khê lẳng lặng mà đối diện với những câu hỏi khó xử của các phóng viên, cô hít sâu một hơi… "Tôi không biết các vị phóng viên đây bảo quan hệ cha con phải như thế nào, chẳng lẽ cha con thì không thể cùng nhau ăn cơm sao? Cha thì không thể tặng con gái quà?"
"Thế còn hôn nhau? Còn có căn cứ chính xác rằng hai người đang sống chung!" Một nữ phóng viên hô to.
"Vị phóng viên này…" Mạch Khê vẫn chưa tức giận, trong ánh mắt vẫn có phần trấn định, "Chẳng lẽ cô chưa từng sống cùng nhà với cha mẹ hay sao? Chẳng lẽ, cha cô chưa từng hôn cô sao? Đây là chuyện rất bình thường trong cuộc sống."
"Mạch Khê…" Lôi Dận đứng bên cạnh cúi đầu nói. Hắn không biết vì sao Mạch Khê lại nói như vậy, cũng không biết cô muốn làm gì.
Mạch Khê cố nén ý muốn quay đầu lại nhìn hắn, vẫn thản nhiên nói với phóng viên: "Kỳ thật hôm nay, điều cha nuôi tôi muốn nói cũng là điều tôi muốn nói. Sở dĩ cha nuôi giấu giếm chuyện này chỉ vì không muốn truyền thông biết tôi đã yêu vệ sĩ của ông ấy. Mà hôm nay, sở dĩ nói trước mọi người chính là vì không muốn mọi người đoán mò nữa. Bởi vì…cha nuôi tôi đã đồng ý cho tôi cử hành hôn lễ với vệ sĩ bên cạnh ông ấy là Phí Dạ!"
"Mạch Khê!" Lần này Lôi Dận không còn sửng sốt nữa mà là hoàn toàn khiếp hãi! Trước mặt mọi người, một tay hắn kéo cả người cô lại, cặp mắt xanh lục lộ ra vẻ không thể tin nổi, nhìn sâu vào còn có nỗi lo lắng khiến người ta đau lòng.
"Cha nuôi, cảm ơn ông đã an bài cho tôi và Phí Dạ. Tôi và Phí Dạ đều cảm ơn ông vì đã thành toàn." Có trời mới biết, Mạch Khê phải dùng toàn lực mới có thể nói những lời này ra khỏi miệng. Nhưng chỉ có làm như vậy mới là cách giảm tổn thương đến mức tối đa, còn dễ chịu hơn là để hắn cầu hôn rồi nhẫn tâm từ chối.
Sắc mặt Lôi Dận trở nên khó coi, nhưng lại có cảm giác nhợt nhạt, ngạt thở…
Bên dưới khán đài, mọi người đều kinh ngạc, sau đó sôi trào lên. Không chỉ có giới truyền thông mà ngay cả khách quý cùng các ca sĩ đều đứng dậy. Một màn này đối với họ mà nói, thật sự quá đáng kinh ngạc.
Đúng lúc này, đám người chủ động tránh ra một đường, Phí Dạ từng bước tiến đến bục trao giải. Đôi môi hắn gợn ý cười ôn hòa, đáy mắt thâm thúy. Bộ âu phục cao cấp khiến dáng vẻ hắn càng thêm phần cao lớn. Không thể nghi ngờ, ngoại trừ Lôi Dận, hắn đúng là một người đàn ông khiến phụ nữ phải điên cuồng mà hét chói tai…
Đôi mắt Lôi Dận chuyển từ khiếp sợ dần sang lạnh băng…
Trong lúc nhất thời, các phóng viên đều mộng mị. Họ nhìn Lôi Dận trên sân khấu, lại nhìn về Phí Dạ đang khoan thai từng bước đi lên, xì xào bàn tán với nhau. Mối quan hệ này hiển nhiên là họ chưa bao giờ nghĩ tới.
Dưới đó chỉ có duy nhất một người đang cười. Chính là Fanny. Cô ta lạnh lùng nhìn màn kịch náo nhiệt này, nỗi tức giận trong lòng rốt cục cũng được thay bằng thỏa mãn.
Phí Dạ bước đến sân khấu, dáng người cũng giống như người đàn ông đứng cạnh Mạch Khê. Hai người hai bên khiến Mạch Khê trông càng có vẻ nhỏ xinh động lòng người.
Mạch Khê có thể nghe thấy tiếng nắm tay của Lôi Dận, các đốt ngón tay kêu răng rắc…Trong lòng cô, nỗi đau đớn này có thể so với lúc lăng trì. Nhưng cô tình nguyện đau đớn như vậy. Ít nhất đau có nghĩa là còn cảm giác, so với người đau đến chết lặng thì vẫn tốt hơn nhiều. Ít nhất nó chứng minh được cô có thể thừa nhận sự thật…
"Cảm tạ Lôi tiên sinh đã một mực giấu mối quan hệ giữa tôi và Mạch Khê. Về những ồn ào trong khoảng thời gian này, tôi nghĩ là sẽ hoàn toàn chấm dứt cùng với hôn lễ của tôi và Mạch Khê. Đến lúc đó, cũng hy vọng các vị bằng hữu giới truyền thông đến, cùng chia vui với hôn lễ của chúng tôi." Phí Dạ lên tiếng một cách bình tĩnh.
Mu bàn tay Lôi Dận nổi đầy gân xanh. Tình huống bất thình lình này khiến hắn cực kỳ phẫn nộ, nhất là ánh mắt hắn, đủ độ sắc bén đến nỗi có thể giết người.
Mạch Khê lẳng lặng đứng đó. Dưới ánh đèn loang loáng, đôi môi của cô hơi cong lên, đáy mắt chỉ toàn một vẻ sầu bi, không hề gợn chút ý cười nào. Cõi lòng đau đến cực điểm khiến cả người cô cứng lại. Giờ phút này, nguyện vọng duy nhất của cô chính là chấm dứt tất cả, để cô có thể nhanh chóng rời khỏi sân khấu này.
Cô muốn bảo vệ Lôi Dận, ít nhất không muốn hắn thương tâm như vậy. Nhưng cuối cùng thì cô vẫn không làm được, vẫn dùng cách thức tàn nhẫn nhất để rũ bỏ tất cả với hắn.
Phí Dạ đi đến cạnh Mạch Khê, nhìn về phía Lôi Dận vẫn là vẻ cung kính như trước. Hắn đưa tay giữ chặt lấy cánh tay Mạch Khê, tiếng nói trầm thấp vang lên qua micro…
"Lôi tiên sinh, cám ơn tất cả những gì ngài đã làm cho tôi và Mạch Khê, ngài yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ chăm sóc tốt cho Mạch Khê."
Lôi Dận cắn chặt răng, ánh mắt lạnh băng như loài diều hâu. Hắn không thèm nghe lời Phí Dạ nói, ngược lại kéo Mạch Khê lại, ngay trước mặt mọi người ôm trầm lấy cô…
Mọi người lần thứ hai ồ lên......
Ánh mắt Phí Dạ căng thẳng, bàn tay không kiềm chế được mà nắm nhanh lại…
Cùng lúc đó, tim Mạch Khê cũng như muốn nhảy vọt đến cổ họng. Cô thật sự sợ Lôi Dận sẽ bác bỏ lời cô trước mặt mọi người, đến lúc đó cô không biết nên kết thúc thế nào.
Bên tai, tiếng nói của Lôi Dận vang lên, với âm lượng chỉ có cô mới có thể nghe thấy… "Khê nhi, lập tức thu hồi lời của em lại, anh làm chuyện gì cũng chưa hề có gì phát sinh quá kiểm soát."
"Mạch Khê…” Apple dừng tầm mắt trên mặt cô, “Hôm nay nhìn qua thực sự em không được ổn, chị thật lo lắng cho em.” Không biết vì sao, cô có cảm giác hôm nay Mạch Khê sẽ làm ra chuyện gì đó. Dự cảm của cô luôn rất linh nghiệm, bởi vì nhìn vẻ mặt Mạch Khê đúng như đang tuyệt vọng vì điều gì đó…
Mạch Khê lại nở nụ cười, không hề quan tâm đến chuyện nụ cười bên môi có vẻ miễn cưỡng. Nhìn nhóm ca sĩ như mây trước mắt, cô khẽ thở dài, “Yên tâm đi Apple, em chỉ cảm thấy con người có lúc rất mâu thuẫn, giằng co một hồi mới hiểu được chính mình muốn gì, nhưng rồi lại phát hiện ra, rốt cục mình cũng chẳng lấy được gì.”
Apple không lý giải được ý tứ trong câu nói của cô, nhưng vẫn phụ họa theo, “Đúng vậy, nhìn những người này xem, vì đoạt được giải mà có thể trả giá tất cả. Nhưng mà Mạch Khê à, giải thưởng lần này không thể không về em, Fanny tức đến méo mặt luôn đó.”
"Đúng vậy, giành được giải thưởng lớn…” Mạch Khê cười khổ. Vì giải thưởng lớn này mà cô cùng Lôi Dận đều phải trả giá. Vốn dĩ chỉ là giải thưởng của giới giải trí, không ngờ lại ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời cô. “Mạch Khê à, cuối cùng sẽ công bố giải thưởng lớn. Trước đấy em không được nghỉ ngơi nhiều, thừa dịp này, em có thể nghỉ ngơi tốt một chút. Còn nữa, người trao giải thưởng lớn chính là Lôi tiên sinh. Chị đã nói với MC chính một tiếng rồi, em không cần hồi hộp. Bọn họ mua được truyền thông rồi, cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi đều trong vòng khống chế.”
Mạch Khê chậm rãi gật đầu, nhưng mà ba chữ “Lôi tiên sinh” như là vết thương trong lòng cô vậy, khiến một chút kiên cường cuối cùng trong cô chỉ muốn tan ra. Cô đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Apple, em vào toilet.”
Chỉ có cô mới biết được, hôm nay căn bản không phải là “bữa tiệc vui vẻ”, cũng chỉ có cô mới biết được, hôm nay sẽ có bao nhiêu đau đớn…
Trong toilet, Mạch Khê kiên tục nôn ọe, không biết là do đau lòng hay vẫn là phản ứng khi có thai. Tóm lại, cả người cô không còn cảm giác là chính mình, như đang lơ lửng trên mây.
Trong gương, cô càng có vẻ tái nhợt, như thể tùy thời có thể biến mất vậy…
Đã yêu Lôi Dận, nhất định tình yêu này phải rung động đến tận tâm can, cũng nhất định phải vượt qua một khoảng sóng gió trên đường yêu.
Giờ phút này, cô chỉ cầu cho màn diễn xuất này sẽ được thuận lợi, sẽ không rơi lệ trước mặt hắn, sẽ không mềm lòng.
Nhưng mà, nước mắt vẫn cứ chảy xuống, nhỏ trên ngực, khiến con tim càng thêm đau.
"Mạch Khê, giữ nước mắt của cô lại, ít nhất đừng chảy ra ngày hôm nay.” Phía sau, không biết Phí Dạ đã đến từ lúc nào. Chắc hẳn hắn đã sắp đặt người canh ngoài cửa, nếu không sao có thể trắng trợn như vậy.
Đôi mắt Mạch Khê rưng rưng lệ, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Phí Dạ trong gương…
"Còn nữa, ngàn vạn lần đừng để người khác phát hiện cô có thai. Cô phải biết rằng khi giải thưởng lớn còn chưa công bố, bất cứ lúc nào cũng có thể có biến hóa. Fanny luôn nghĩ ra cách để bắt được điểm yếu của cô, nếu bộ dáng nôn ọe của cô để phóng viên chụp lại được, thì đó sẽ là một hồi bi kịch. Đến lúc đó, dù chúng ta có che lấp bằng cách nào đi nữa thì cũng chẳng thấm vào đâu.” Phí Dạ thấp giọng nhắc nhở.
Mạch Khê gật đầu......
Lễ trao giải này thật quá hoa lệ, long trọng.
Từng giải thưởng được công bố, có ca sĩ vui mừng, có người thất vọng. Mạch Khê mặc một bộ váy dạ hội màu trắng, lẳng lặng ngồi trên ghế, cũng không giống những ca sĩ khác đang xôn xao bàn tán. Cô chỉ im lặng như vậy mà không để ý có rất nhiều ống kính phóng viên đang hướng về mình.
Chỉ có cô mới biết được, nếu không im lặng như vậy, nỗi bi thương trong lòng sẽ phá hỏng tất cả.
Trong lúc diễn ra các tiết mục, cô mẫn cảm thấy được mùi hương chỉ thuộc về Lôi Dận trong không khí, tuy rằng rất nhạt nhưng thật chân thực. Theo bản năng quét tầm mắt một lượt, rốt cục ánh mắt cô cũng rơi vào bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang ngồi trên hàng ghế VIP.
Bốn mắt nhìn nhau, xuyên qua không gian cách trở…
Một tình yêu nồng cháy…
Một vẻ dịu dàng ngàn lời không kể xiết…
Hắn vẫn đến đây. Đây là kế hoạch hắn đã tỉ mỉ chuẩn bị, đáng tiếc sắp bị cô phá hỏng.
Một nỗi bi ai trào ra khỏi lồng ngực, Mạch Khê quay đầu lại, giờ khắc này, cô chỉ khẩn cầu trời xanh có thể khiến sự tổn thương kia đến mức thấp nhất.
Fanny ngồi một bên nhìn thấy thế thì hừ lạnh, không nóng không lạnh nói, “Hai người cũng quá là nồng nhiệt đấy.”
Mạch Khê không nói gì, nếu có thể, cô rất muốn “nồng nhiệt” cả đời…
Giải thưởng lớn nhất được công bố cuối cùng. Đây là “phong cách” của những lễ trao giải. Giải thưởng quan trọng nhất được trao cuối cùng, do người quyền uy nhất công bố.
Những giải thưởng cơ bản đều đã được công bố xong, cuối cùng đến phần giải thưởng lớn.
Trên màn hình hiện ra tên Mạch Khê, tiếng vỗ tay vang lên như từng đợt thủy triều. Trái với sự náo động của những âm thanh, cô lại hoàn toàn bị động, như thể một con thỏ nhỏ chạy trốn khỏi con sói hoang, chỉ trong nháy mắt lại bị biển khơi chôn vùi…
Cô một lòng muốn có được giải thưởng, vậy sao lại có vẻ trầm trọng như vậy? Khó hiểu!
Cho đến khi Apple gọi cô vài câu, cô mới đứng dậy. Toàn bộ ánh đèn đều tập trung đến cô khiến bộ váy dạ hội trông càng giống váy cô dâu. Cô bước từng bước một, thật nặng nề, như thể chuẩn bị đi đầu thai…
Đây không phải là đi đầu thai, nếu không, cô sẽ tình nguyện buông tha tất cả mà chạy!
Bên dưới có người hâm mộ, có ghen tỵ, cười lạnh, châm chọc, cũng có khiếp sợ, khó hiểu…Gần như mỗi người đều có một kiểu biểu cảm khác nhau.
Vị khách quý và cô chỉ nói vài câu qua loa, cuối cùng còn một mình cô trên sân khấu. Ánh đèn sáng chói khiến cô không thể thấy được biểu hiện của những người bên dưới. Nhưng cô lại có thể cảm nhận rõ ràng được ánh mắt thâm tình từ phía Lôi Dận. Hắn cứ dịu dàng mà nhìn cô, mang theo nụ cười say đắm lòng người…
Theo lý, ca sĩ giành được giải thưởng đều sẽ hát ca khúc của mình. Mạch Khê cầm micro, lại không hề dựa theo kịch bản công ty đã sắp xếp trước mà nhìn dưới khán đài nói những lời thấm thía, như thể đã thấy vị chia ly…
"Về mẹ của tôi – Bạc Tuyết, tôi nghĩ truyền thông cũng chẳng còn xa lạ. Trong khoảng thời gian này, trong vụ tai tiếng tình ái ồn ào, mẹ tôi bỗng trở thành nữ diễn viên thứ hai. Ở đây tôi không muốn giải thích nhiều, chỉ muốn dùng ca khúc của mình để tặng mẹ. Không phải là ca khúc mới của tôi, cũng không phải là ca khúc debut của tôi. Người mẹ tôi yêu và người tôi yêu nhất đều là Hoa kiều, cho nên tôi muốn hát một bài hát tiếng Trung…một bài hát cũ của Trung Quốc, cho mẹ tôi, và cho…người tôi yêu nhất…”
Dưới khán đài đều xôn xao. Có lẽ không ai ngờ được Mạch Khê sẽ nói những lời này. Phóng viên sôi nổi giơ máy ảnh lên, chỉ hận không thể chụp từng cử chỉ của Mạch Khê lại. Mà MC chính thì cực kỳ hoảng sợ, bởi tiết mục này không hề có trong kịch bản…
Trong bầu không khí đó, vẫn có một đôi mắt trầm ổn, cùng đôi môi mang ý cười dịu dàng, nhìn về phía Mạch Khê. Mạch Khê đứng trên sân khấu không thể nhìn rõ ràng nhưng có thể cảm giác được, cô biết hắn hiểu cô đang nói gì.
Mạch Khê cúi đầu, trong micro vang lên tiếng hát nhẹ nhàng của cô. Là một ca khúc bất chợt nên không có nhạc đêm, nhưng giọng hát của cô thì quả thực là rất tuyệt, như dòng thanh âm chảy từ chốn hẻm hoang u tối vọng ra, lại như âm thanh tự nhiên du dương. Cả hội trường đang xôn xao bỗng nhiên yên tĩnh lại…
Anh tặng em nhành diên vĩ đã héo khô
Anh dạy em đàn khúc ca đó
Gió thổi loạn điệu nhạc bay xa
Trái tim cũng theo gió bay mất
Tay em chỉ đàn theo dòng suy nghĩ về anh
Vẫn còn thói quen bàn tay mình trong lòng bàn tay anh mà đàn khúc ca kia
Thói quen có ngón tay anh nhẹ nhàng theo cùng
Lúc ca không còn anh
Anh chỉ còn trong trí nhớ của em
Dù đã muốn quên nhưng lại càng nhớ rõ
Có anh thật vui
Ánh sáng xuân xanh biếc
Mùa thu lại bắt đầu
Tình yêu như chiếc là rời cành.
(Jins: Còn 1 đoạn nữa nhưng mà ko thể hiểu nổi =.=)
Đây là ca khúc ‘Mây bay nước chảy’, ca từ tiếng Trung rõ ràng, mạch lạc như viên ngọc châu chảy xuống lá sen, từng tiếng, từng tiếng thánh thót vang lên. (Jins: Về bài hát này Jins ko chắc chắn lắm, có gì Jins sẽ sửa lại sau.)
Bên dưới, có lẽ nhiều ca sĩ không hiểu tiếng Trung, có lẽ rất nhiều người không hiểu Mạch Khê đang hát gì. Nhưng ca khúc này được phối với làn điệu truyền thống, lời hát êm tai, trong lúc nhất thời tạo nên cảm giác thật khó tả. Như thể là một ca khúc thanh khiết, lại như đang kể ra hàng vạn nhu tình cùng ly biệt, đôi chút bi thương được đan cài tinh tế khiến người ta nghe xong có chút thấp thỏm, lo âu.
Mạch Khê đứng ở trên sân khấu, dùng giọng hát tuyệt vời để hát một ca khúc riêng mình biết…
Đúng vậy, người khác không hiểu không sao cả, cô cũng chỉ muốn hát cho một mình người kia nghe. Cô không biết rằng đôi mắt người đàn ông kia đang nhìn cô có bao nhiêu thâm tình, nhưng cô biết người đàn ông kia nhất định sẽ hiểu được hàm ý trong ca khúc này. Cô càng biết, cũng chỉ có người đàn ông kia mới hiểu được hình ảnh hoa diên vĩ trong ca khúc kia tượng trưng cho hy vọng, như dải cầu vồng, lại mang ý vị héo úa trong tiếng ca của cô…
Nếu có thể, cô muốn biến thành đóa diên vĩ kia, tựa như hình một cánh bướm xinh đẹp, mang theo giấc mộng của Iris, cùng người đàn ông mình yêu nhất tự do bay lượn trên không trung. [Chú thích của tác giả: Hoa diên vĩ chủ yếu có màu tím lam. Nó gắn với truyền thuyết về Iris. Trong thần thoại Hy Lạp, Iris là nữ thần cầu vồng, nàng là sứ giả của thần linh với nhân gian, có nhiệm vụ đưa linh hồn của những người lương thiện đi qua dải cầu vồng để về thiên đường.]
Tiếng ca nhẹ vang, tà váy trắng khiến Mạch Khê trông như một thiên sứ, khuôn mặt tái nhợt, nụ cười có vẻ thản nhiên nhưng lại chất chứa nỗi đau xót.
Từng hình ảnh hiện lên trong đầu cô như một màn “cưỡi ngựa xem hoa”…ba năm trước đây, ba năm sau, đều là những hình ảnh của cô và Lôi Dận…Lôi Dận lạnh lùng, Lôi Dận thân thiết, Lôi Dận xúc động, Lôi Dận che chở, nuông chiều cô, Lôi Dận tặng cho cô sen Tịnh Đế, Lôi Dận đang ngồi xem cô đánh đàn…
Cuối cùng, với tiếng ca kết thúc, tất cả những hình ảnh trong đầu đều ngừng lại, chỉ còn lại hình ảnh duy nhất…Tám tuổi, cô ngẩng đầu, hắn tháo kính râm, bốn mắt nhìn nhau…
Cả hội trường vỗ tay như sấm, giới truyền thông ghi lại không thiếu một chút nào cảnh tượng này. Hiển nhiên, gương mặt cùng với nụ cười dịu dàng của Mạch Khê khiến tất cả kinh ngạc.
Sau khi Mạch Khê dứt tiếng hát, MC như thể vừa đi đầu thai xong. Anh ta quá si mê giọng hát của Mạch Khê đến nỗi nhất thời quên nhiệm vụ của mình. Lên sân khấu lần thứ hai nói vài câu, rồi anh ta dùng giọng nói vẫn còn đang kích động của mình để mời vị khách quý lên trao giải…Lôi Dận.
Ánh đèn chiếu xuống bóng dáng cao lớn của Lôi Dận. Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều khiến phụ nữ phải say lòng. Trên sân khấu, Mạch Khê lẳng lặng nhìn Lôi Dận đang từng bước một lên, đáy mắt hiện vẻ thâm tình không lối thoát…
Hắn vốn là một người đàn ông dễ gây sự chú ý, là người đàn ông khiến phụ nữ nguyện cả một đời si mê, như vị thiên tử thu hút hàng vạn ánh nhìn. Còn cô, như một cô gái thấp hèn sống trong bóng tối. Được người đàn ông như thiên thần ấy chăm sóc, yêu thương, đúng là may mắn chưa từng có của cô. Cô có thể giữ ánh mắt hắn không dời, có thể trong biển người mênh mông biến hắn thành của riêng mình.
Nụ cười bên môi cùng ánh mắt Lôi Dận khiến cô đau đớn. Sao cô lại không biết nỗi thâm tình của hắn chứ, nhưng hôm nay, cô nhất định phải phụ lòng hắn một lần…
Nhưng chỉ là, cô yên lặng khẩn nguyện trời xanh, cho dù mọi chuyện nhất định sẽ phải đến, nhưng cũng xin cho nỗi thương tổn chỉ đến đó thôi, chỉ từng đó thôi. Bởi vì chỉ có cô biết, người đàn ông kia sẽ dùng cả đời để che chở cho tình yêu này.
Cho đến khi người đàn ông đứng cạnh cô, cô mới có thể cảm giác được đầy đủ.
Nhận chiếc cúp giải thưởng lớn từ tay Lôi Dận, chiếc cúp thạch anh trong suốt không chút tạp chất, lòng cô như bị xé tan…
Giờ khắc này, Mạch Khê rõ ràng cảm nhận được vô số ánh mắt đố kị dưới kia. Trong mắt người khác, cô là môt vật cưng được hào quang bao phủ, nhưng cô chỉ thầm muốn được yêu người đàn ông này, như vậy là đủ rồi.
Thì ra, thành công lớn nhất lại là sự mất mát, cho tới bây giờ, cô rất tin lời này.
Ánh đèn chiếu xuống, Lôi Dận không hề giấu giếm ánh mắt cưng chiều cùng táo bạo của mình. Cầm lấy micro, tiếng nói giàu từ tính của hắn cũng vang lên, trực tiếp len đến từng góc trong hội trường…
"Hôm nay, tôi muốn tặng cho Mạch Khê một phần quà lớn, đương nhiên cũng không chỉ đơn giản là giải thưởng lớn này…”
“Phần quà lớn mà Lôi tiên sinh nói, tôi nghĩ tôi có quyền lên tiếng." Mạch Khê vừa đúng lúc chặn lời Lôi Dận, tuy rằng thản nhiên cười nhưng trong lòng lại mơ hồ đau đớn…
Trong ánh mắt Lôi Dận có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ trầm ổn. Hắn không nói gì thêm, chỉ dịu dàng nhìn Mạch Khê đang đứng bên cạnh. Vốn đã chuẩn bị nghi thức cầu hôn nhưng lại bị Hoắc Thiên Kình nói trắng ra. Đối với cô mà nói, đó đã chẳng là bí mật rồi.
Mạch Khê không dám nhìn vào ánh mắt hắn, bởi vì sợ phải nhìn đến vẻ ngạc nhiên, khiếp sợ của hắn, cũng sợ phải nhìn vẻ mặt thương tâm của hắn…
"Các vị…" Cô khó khăn lên tiếng, cổ họng có cảm giác nghẹn ứ, “Cho tới nay, mọi người vẫn hoài nghi quan hệ giữa tôi và Lôi tiên sinh. Phải nói rằng, Lôi tiên sinh là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Nếu không có ông ấy thì năm tám tuổi tôi đã chết, mọi người sẽ chẳng thấy được Mạch Khê đứng trên sân khấu cầm cúp, hát cho mọi người nghe…”
Bên dưới, tất cả đều xôn xao, nhất là giới truyền thông, sôi nổi tác nghiệp, trong một chốc mà đèn nháy sáng như ban ngày! Đây đúng là tin tức bọn họ muốn có nhất, mà Mạch Khê lại thản nhiên nói khiến cho mọi người không thể ngờ được.
Lôi Dận vẫn thản nhiên cười, cũng không có ý ngăn cản cô nói tiếp. Thật ra hôm nay hắn muốn cầu hôn ở đây là để người trong thiên hạ đều biết, người hắn muốn kết hôn cũng chính là con gái nuôi của hắn…Mạch Khê. Điều này, bất cứ kẻ nào cũng không thể ngăn cản!
Ánh đèn loang loáng, đôi mắt Mạch Khê chậm rãi như hóa thành tro tàn. Bên môi vẫn là nụ cười thản nhiên nhưng trông cô lại chẳng khác gì một pho tượng không sinh mệnh, lại đẹp đến nỗi khiến người ta ngạt thở.
"Tôi yêu cha nuôi của tôi…" Mạch Khê dừng ánh mắt trên mặt Lôi Dận, đôi mắt héo tàn chỉ muốn nhìn hắn cả đời, "Cũng vì ông ấy đã cho tôi yêu và được yêu."
Giới truyền thông đều điên cuồng. Điều này không phải chứng minh rằng hai người họ đã thừa nhận quan hệ loạn luân sao?
Đôi mắt Lôi Dận dao động. Là con gái đều khao khát được yêu mà…
Mạch Khê cụp mắt, lại nhìn về phía truyền thông thì ánh mắt thực hững hờ…
"Có điều, tất cả mọi người đều hiểu lầm. Kỳ thật, chuyện tôi và người đàn ông bên cạnh này đều là giả. Tất cả chỉ vì cha nuôi muốn bảo vệ cảm nhận của tôi mà quyết định như vậy!"
Câu chuyện của cô chuyển hướng, chẳng những khiến cả hội trường chấn kinh, mà ngay cả Lôi Dận bên cạnh cũng ngẩn người ra…
"Mạch Khê, cô nói những lời này là có ý gì?" Một tay phóng viên không kìm được cũng không để ý đến việc lễ trao giải còn chưa kết thúc, lập tức hỏi to.
Những phóng viên khác cũng không nhịn được…
"Mạch Khê, ý cô nói là chuyện trước kia hai người thừa nhận yêu đương là giả?"
"Lừa người sao? Có phóng viên chụp được cảnh hai người thân mật, nếu chỉ là quan hệ cha và con gái nuôi thì sao hai người lại thân mật đến vậy?"
Mạch Khê lẳng lặng mà đối diện với những câu hỏi khó xử của các phóng viên, cô hít sâu một hơi… "Tôi không biết các vị phóng viên đây bảo quan hệ cha con phải như thế nào, chẳng lẽ cha con thì không thể cùng nhau ăn cơm sao? Cha thì không thể tặng con gái quà?"
"Thế còn hôn nhau? Còn có căn cứ chính xác rằng hai người đang sống chung!" Một nữ phóng viên hô to.
"Vị phóng viên này…" Mạch Khê vẫn chưa tức giận, trong ánh mắt vẫn có phần trấn định, "Chẳng lẽ cô chưa từng sống cùng nhà với cha mẹ hay sao? Chẳng lẽ, cha cô chưa từng hôn cô sao? Đây là chuyện rất bình thường trong cuộc sống."
"Mạch Khê…" Lôi Dận đứng bên cạnh cúi đầu nói. Hắn không biết vì sao Mạch Khê lại nói như vậy, cũng không biết cô muốn làm gì.
Mạch Khê cố nén ý muốn quay đầu lại nhìn hắn, vẫn thản nhiên nói với phóng viên: "Kỳ thật hôm nay, điều cha nuôi tôi muốn nói cũng là điều tôi muốn nói. Sở dĩ cha nuôi giấu giếm chuyện này chỉ vì không muốn truyền thông biết tôi đã yêu vệ sĩ của ông ấy. Mà hôm nay, sở dĩ nói trước mọi người chính là vì không muốn mọi người đoán mò nữa. Bởi vì…cha nuôi tôi đã đồng ý cho tôi cử hành hôn lễ với vệ sĩ bên cạnh ông ấy là Phí Dạ!"
"Mạch Khê!" Lần này Lôi Dận không còn sửng sốt nữa mà là hoàn toàn khiếp hãi! Trước mặt mọi người, một tay hắn kéo cả người cô lại, cặp mắt xanh lục lộ ra vẻ không thể tin nổi, nhìn sâu vào còn có nỗi lo lắng khiến người ta đau lòng.
"Cha nuôi, cảm ơn ông đã an bài cho tôi và Phí Dạ. Tôi và Phí Dạ đều cảm ơn ông vì đã thành toàn." Có trời mới biết, Mạch Khê phải dùng toàn lực mới có thể nói những lời này ra khỏi miệng. Nhưng chỉ có làm như vậy mới là cách giảm tổn thương đến mức tối đa, còn dễ chịu hơn là để hắn cầu hôn rồi nhẫn tâm từ chối.
Sắc mặt Lôi Dận trở nên khó coi, nhưng lại có cảm giác nhợt nhạt, ngạt thở…
Bên dưới khán đài, mọi người đều kinh ngạc, sau đó sôi trào lên. Không chỉ có giới truyền thông mà ngay cả khách quý cùng các ca sĩ đều đứng dậy. Một màn này đối với họ mà nói, thật sự quá đáng kinh ngạc.
Đúng lúc này, đám người chủ động tránh ra một đường, Phí Dạ từng bước tiến đến bục trao giải. Đôi môi hắn gợn ý cười ôn hòa, đáy mắt thâm thúy. Bộ âu phục cao cấp khiến dáng vẻ hắn càng thêm phần cao lớn. Không thể nghi ngờ, ngoại trừ Lôi Dận, hắn đúng là một người đàn ông khiến phụ nữ phải điên cuồng mà hét chói tai…
Đôi mắt Lôi Dận chuyển từ khiếp sợ dần sang lạnh băng…
Trong lúc nhất thời, các phóng viên đều mộng mị. Họ nhìn Lôi Dận trên sân khấu, lại nhìn về Phí Dạ đang khoan thai từng bước đi lên, xì xào bàn tán với nhau. Mối quan hệ này hiển nhiên là họ chưa bao giờ nghĩ tới.
Dưới đó chỉ có duy nhất một người đang cười. Chính là Fanny. Cô ta lạnh lùng nhìn màn kịch náo nhiệt này, nỗi tức giận trong lòng rốt cục cũng được thay bằng thỏa mãn.
Phí Dạ bước đến sân khấu, dáng người cũng giống như người đàn ông đứng cạnh Mạch Khê. Hai người hai bên khiến Mạch Khê trông càng có vẻ nhỏ xinh động lòng người.
Mạch Khê có thể nghe thấy tiếng nắm tay của Lôi Dận, các đốt ngón tay kêu răng rắc…Trong lòng cô, nỗi đau đớn này có thể so với lúc lăng trì. Nhưng cô tình nguyện đau đớn như vậy. Ít nhất đau có nghĩa là còn cảm giác, so với người đau đến chết lặng thì vẫn tốt hơn nhiều. Ít nhất nó chứng minh được cô có thể thừa nhận sự thật…
"Cảm tạ Lôi tiên sinh đã một mực giấu mối quan hệ giữa tôi và Mạch Khê. Về những ồn ào trong khoảng thời gian này, tôi nghĩ là sẽ hoàn toàn chấm dứt cùng với hôn lễ của tôi và Mạch Khê. Đến lúc đó, cũng hy vọng các vị bằng hữu giới truyền thông đến, cùng chia vui với hôn lễ của chúng tôi." Phí Dạ lên tiếng một cách bình tĩnh.
Mu bàn tay Lôi Dận nổi đầy gân xanh. Tình huống bất thình lình này khiến hắn cực kỳ phẫn nộ, nhất là ánh mắt hắn, đủ độ sắc bén đến nỗi có thể giết người.
Mạch Khê lẳng lặng đứng đó. Dưới ánh đèn loang loáng, đôi môi của cô hơi cong lên, đáy mắt chỉ toàn một vẻ sầu bi, không hề gợn chút ý cười nào. Cõi lòng đau đến cực điểm khiến cả người cô cứng lại. Giờ phút này, nguyện vọng duy nhất của cô chính là chấm dứt tất cả, để cô có thể nhanh chóng rời khỏi sân khấu này.
Cô muốn bảo vệ Lôi Dận, ít nhất không muốn hắn thương tâm như vậy. Nhưng cuối cùng thì cô vẫn không làm được, vẫn dùng cách thức tàn nhẫn nhất để rũ bỏ tất cả với hắn.
Phí Dạ đi đến cạnh Mạch Khê, nhìn về phía Lôi Dận vẫn là vẻ cung kính như trước. Hắn đưa tay giữ chặt lấy cánh tay Mạch Khê, tiếng nói trầm thấp vang lên qua micro…
"Lôi tiên sinh, cám ơn tất cả những gì ngài đã làm cho tôi và Mạch Khê, ngài yên tâm, từ nay về sau tôi sẽ chăm sóc tốt cho Mạch Khê."
Lôi Dận cắn chặt răng, ánh mắt lạnh băng như loài diều hâu. Hắn không thèm nghe lời Phí Dạ nói, ngược lại kéo Mạch Khê lại, ngay trước mặt mọi người ôm trầm lấy cô…
Mọi người lần thứ hai ồ lên......
Ánh mắt Phí Dạ căng thẳng, bàn tay không kiềm chế được mà nắm nhanh lại…
Cùng lúc đó, tim Mạch Khê cũng như muốn nhảy vọt đến cổ họng. Cô thật sự sợ Lôi Dận sẽ bác bỏ lời cô trước mặt mọi người, đến lúc đó cô không biết nên kết thúc thế nào.
Bên tai, tiếng nói của Lôi Dận vang lên, với âm lượng chỉ có cô mới có thể nghe thấy… "Khê nhi, lập tức thu hồi lời của em lại, anh làm chuyện gì cũng chưa hề có gì phát sinh quá kiểm soát."
Tác giả :
Ân Tầm