Trò Chơi Luân Hồi
Chương 121: Trêu chọc vân vận (s)
Sau khi lấy được đan phương và tài liệu của Phá Ách Đan, Tiêu Viêm đi vào một căn phòng yên tĩnh do Hải Ba Đông sắp xếp để bắt đầu luyện dược. Lão nhân cũng đi theo nhưng không có vào phòng mà chỉ lặng lẽ đứng phía ngoài hành lang chờ đợi.
Tiêu Lệ không hề có hứng thú với việc luyện dược nhàm chán luôn đòi hỏi sự tỉ mỉ và tập trung cao độ. Hắn lười biếng dẫn theo Vân Vận đi dạo xung quanh cửa hàng bản đồ vốn chẳng có gì đáng chú ý này. Đôi mắt gần như dính chặt trên đôi hung khí đầy đăn cao vút trước ngực nàng.
_ Tiêu Lệ chết tiệt, ngươi nhìn cái gì vậy?
Nhìn thấy Tiêu Lệ nhìn chằm chằm ngực mình, trên khuôn mặt thanh cao thoát tục của Vân Vận hiếm thấy nổi lên từng rạng mây hồng, sẵng giọng mắng.
_ Ngắm mỹ nhân…
Tiêu Lệ thấy Vân Vận ngượng ngùng thì lại càng trêu chọc, đôi mắt không chút che dấu săm soi đồi ngực cao vút của nàng. Ánh mắt nóng cháy như thể muốn thiêu rụi lớp xiêm y phiền phức che đậy phong cảnh mỹ diệu. Bàn tay không biết từ lúc nào đã âm thầm đặt lên eo thon mịn màng của nàng khẽ vuốt ve.
_ Hứ… chỉ giỏi miệng lưỡi trơn tru…
Vân Vận nguýt hắn một cái hờn dỗi nói, làm như không nhận ra móng vuốt của Tiêu Lệ đang tác quái trên cơ thể mình, thế nhưng khuôn mặt thì lại càng thêm đỏ hồng như một quả táo chín.
_ Trơn tru cũng được… miễn nàng thích là được…
Tiêu Lệ thấy Vân Vận không phản đối thì càng được nước lấn tới, tay heo từ từ vuốt ve xuống bờ mông mềm mại gợi cảm của nàng khẽ nắn bóp. Nhìn Vân Vận như một con cừu nhỏ cam chịu trước miệng ác lang, Tiêu Lệ không còn nhịn nổi khẽ kề sát lỗ tai nàng phả hơi nóng vào đó.
_ Chúng ta… tiếp tục chuyện lần trước nhé…
Nhìn thấy Vân Vận như cũ không có phản ứng, Tiêu Lệ vừa định lấn thêm chút nữa thì nàng đã vội vàng giữ chặt cánh tay đang tác quái của hắn, dùng giọng nhỏ xíu như muỗi kêu nói.
_ Đừng mà… ở đây… không nên…
Nghe âm thanh nỉ non ma mị đó, Tiêu Lệ ở đâu còn nhịn được lập tức ôm ngang eo thon của nàng, mạnh mẽ đặt xuống môi một nụ hôn mãnh liệt.
_ Ư… Ư…
Bị Tiêu Lệ bất ngờ tập kích, Vân Vận giống như con cừu nhỏ bị hoảng sợ liều mạng giãy dụa, hai tay không có chút sức lực đấm thình thịnh lên lồng ngực của hắn.
Tiêu Lệ không hề quan tâm sự chống cự yếu ớt đó của Vân Vận, hai tay bắt đầu mò mẫm khắp cơ thể nàng cuối cùng dừng lại trên hai ngọn thánh nữ phong cao vút.
Có lẽ do luyện kiếm từ nhỏ, cơ thể Vân Vận cực kỳ dẻo dai, đặc biệt là hai quả đào tiên căng mọng nhưng cực kỳ săn chắc, sờ vào vừa mềm mại lại vừa đàn hồi khiến Tiêu Lệ mê mẩn không dứt tay ra được…
_ Á… hự…
Bị Tiêu Lệ tập kích chỗ hiểm, cơ thể Vân Vận khẽ run lên nhè nhẹ. Thế nhưng tu vi tam tinh Đấu Hoàng của nàng lúc này bỗng như tan biến thành mây khói, cả người không một chút sức lực, chỉ đành để mặc cho Tiêu Lệ tùy ý làm càn trên thân thể nàng.
Rất nhanh, Tiêu Lệ đã không còn thỏa mãn với tình trạng hiện tại. Hắn từ trong hệ thống đổi ra một cái Huyền Xà Kết Giới dùng để che đi âm thanh và ánh sáng xung quanh nơi đây, tạo thành một vùng không gian riêng của hai người.
Từ bên ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một vùng khói đen hư vô mờ mịt, thế nhưng bên trong lại đang trình diễn một khung cảnh xuân tiêu cực kỳ mỹ diệu khiến bao gã nam nhân đều âm thầm mơ ước.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt bên trong kết giới, Tiêu Lệ từ từ cởi bỏ bộ váy màu xanh lam nhạt tươi mát của Vân Vận, từng chút từng chút một biến nàng thành một thôn nữ rừng xanh trần trụi.
Bộ ngực tròn trịa no đủ của Vân Vận mất đi quần áo trói buộc lập tức bật tung ra ngoài như hai quả đào tiên tràn đầy nhựa sống thanh xuân, đong đưa trong không khí như hai cái bánh pudding thơm ngon ngào ngọt khiến Tiêu Lệ kìm lòng không đặng vô thức há miệng ra ngoạm lấy.
Tiêu Lệ như một đứa trẻ tham lam, một bên không ngừng hưởng thụ quả đào tiên căng mọng, một tay vẫn không quên tóm chặt lấy quả đào tiên còn lại như sợ bị ai giành mất.
Thưởng thức chán chê bên này, Tiêu Lệ mới hơi nới lỏng tay ra rồi lập tức ngoạm lấy quả đào tiên còn lại, tham lam hút lấy mùi vị xử nử trên cơ thể nàng.
_ Ưm…ưm… Tiêu Lệ… ta… ta… nóng quá…
Tiêu Lệ kỹ thuật điêu luyện, một khúc dạo đầu đơn giản đã khiến cho Vân Vận xuân tâm rộn rạo, hai tay vô thức vuốt ve cơ thể hắn, chủ động rên rỉ cầu hoan.
Tiêu Lệ không hề quan tâm Vân Vận cầu khẩn, đôi tay như có ma thuật vẫn tiếp tục chu du khắp cơ thể nàng, tìm tòi những điểm mẫn cảm trên ngọc thể mỹ diệu lung linh của Vân Vận.
_ Ưm… Tiêu Lệ… chàng… ưm… đừng… đừng trêu… ưm… đừng trêu… người ta… nữa mà… ưm…
Cảm thấy Vân Vận đã sẵn sàng, Tiêu Lệ rốt cuộc không tiếp tục trêu chọc nàng nữa. Hắn lập tức khẽ vận đấu khí, bộ Ngân Bào có thể ngăn chặn một kích toàn lực của Đấu Sư vậy mà chẳng khác gì tờ giấy mỏng, nhanh chóng bị chấn vỡ thành bột mịn.
Thoát khỏi quần áo vướng víu, tiểu Tiêu lệ đã sớm cứng rắn như sắt thép hùng hổ bật ra khỏi nơi ẩn nấp, như mãnh long ngẩng đầu thị uy sức mạnh trước mặt Vân Vận.
_ Ực… chàng… chàng muốn gì…?
Nhìn đại long thương cự đại của Tiêu Lệ lắc lư phía trước mặt mình, từng lằn gân xanh dữ tợn uốn lượn phía trên đó như những sinh vật còn sống, Vân Vận khẽ nuốt một ngụm nước bọt ngây ngô hỏi.
_ Nàng… đoán xem…
Tiêu Lệ không hề có hứng thú với việc luyện dược nhàm chán luôn đòi hỏi sự tỉ mỉ và tập trung cao độ. Hắn lười biếng dẫn theo Vân Vận đi dạo xung quanh cửa hàng bản đồ vốn chẳng có gì đáng chú ý này. Đôi mắt gần như dính chặt trên đôi hung khí đầy đăn cao vút trước ngực nàng.
_ Tiêu Lệ chết tiệt, ngươi nhìn cái gì vậy?
Nhìn thấy Tiêu Lệ nhìn chằm chằm ngực mình, trên khuôn mặt thanh cao thoát tục của Vân Vận hiếm thấy nổi lên từng rạng mây hồng, sẵng giọng mắng.
_ Ngắm mỹ nhân…
Tiêu Lệ thấy Vân Vận ngượng ngùng thì lại càng trêu chọc, đôi mắt không chút che dấu săm soi đồi ngực cao vút của nàng. Ánh mắt nóng cháy như thể muốn thiêu rụi lớp xiêm y phiền phức che đậy phong cảnh mỹ diệu. Bàn tay không biết từ lúc nào đã âm thầm đặt lên eo thon mịn màng của nàng khẽ vuốt ve.
_ Hứ… chỉ giỏi miệng lưỡi trơn tru…
Vân Vận nguýt hắn một cái hờn dỗi nói, làm như không nhận ra móng vuốt của Tiêu Lệ đang tác quái trên cơ thể mình, thế nhưng khuôn mặt thì lại càng thêm đỏ hồng như một quả táo chín.
_ Trơn tru cũng được… miễn nàng thích là được…
Tiêu Lệ thấy Vân Vận không phản đối thì càng được nước lấn tới, tay heo từ từ vuốt ve xuống bờ mông mềm mại gợi cảm của nàng khẽ nắn bóp. Nhìn Vân Vận như một con cừu nhỏ cam chịu trước miệng ác lang, Tiêu Lệ không còn nhịn nổi khẽ kề sát lỗ tai nàng phả hơi nóng vào đó.
_ Chúng ta… tiếp tục chuyện lần trước nhé…
Nhìn thấy Vân Vận như cũ không có phản ứng, Tiêu Lệ vừa định lấn thêm chút nữa thì nàng đã vội vàng giữ chặt cánh tay đang tác quái của hắn, dùng giọng nhỏ xíu như muỗi kêu nói.
_ Đừng mà… ở đây… không nên…
Nghe âm thanh nỉ non ma mị đó, Tiêu Lệ ở đâu còn nhịn được lập tức ôm ngang eo thon của nàng, mạnh mẽ đặt xuống môi một nụ hôn mãnh liệt.
_ Ư… Ư…
Bị Tiêu Lệ bất ngờ tập kích, Vân Vận giống như con cừu nhỏ bị hoảng sợ liều mạng giãy dụa, hai tay không có chút sức lực đấm thình thịnh lên lồng ngực của hắn.
Tiêu Lệ không hề quan tâm sự chống cự yếu ớt đó của Vân Vận, hai tay bắt đầu mò mẫm khắp cơ thể nàng cuối cùng dừng lại trên hai ngọn thánh nữ phong cao vút.
Có lẽ do luyện kiếm từ nhỏ, cơ thể Vân Vận cực kỳ dẻo dai, đặc biệt là hai quả đào tiên căng mọng nhưng cực kỳ săn chắc, sờ vào vừa mềm mại lại vừa đàn hồi khiến Tiêu Lệ mê mẩn không dứt tay ra được…
_ Á… hự…
Bị Tiêu Lệ tập kích chỗ hiểm, cơ thể Vân Vận khẽ run lên nhè nhẹ. Thế nhưng tu vi tam tinh Đấu Hoàng của nàng lúc này bỗng như tan biến thành mây khói, cả người không một chút sức lực, chỉ đành để mặc cho Tiêu Lệ tùy ý làm càn trên thân thể nàng.
Rất nhanh, Tiêu Lệ đã không còn thỏa mãn với tình trạng hiện tại. Hắn từ trong hệ thống đổi ra một cái Huyền Xà Kết Giới dùng để che đi âm thanh và ánh sáng xung quanh nơi đây, tạo thành một vùng không gian riêng của hai người.
Từ bên ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy một vùng khói đen hư vô mờ mịt, thế nhưng bên trong lại đang trình diễn một khung cảnh xuân tiêu cực kỳ mỹ diệu khiến bao gã nam nhân đều âm thầm mơ ước.
Dưới ánh sáng nhàn nhạt bên trong kết giới, Tiêu Lệ từ từ cởi bỏ bộ váy màu xanh lam nhạt tươi mát của Vân Vận, từng chút từng chút một biến nàng thành một thôn nữ rừng xanh trần trụi.
Bộ ngực tròn trịa no đủ của Vân Vận mất đi quần áo trói buộc lập tức bật tung ra ngoài như hai quả đào tiên tràn đầy nhựa sống thanh xuân, đong đưa trong không khí như hai cái bánh pudding thơm ngon ngào ngọt khiến Tiêu Lệ kìm lòng không đặng vô thức há miệng ra ngoạm lấy.
Tiêu Lệ như một đứa trẻ tham lam, một bên không ngừng hưởng thụ quả đào tiên căng mọng, một tay vẫn không quên tóm chặt lấy quả đào tiên còn lại như sợ bị ai giành mất.
Thưởng thức chán chê bên này, Tiêu Lệ mới hơi nới lỏng tay ra rồi lập tức ngoạm lấy quả đào tiên còn lại, tham lam hút lấy mùi vị xử nử trên cơ thể nàng.
_ Ưm…ưm… Tiêu Lệ… ta… ta… nóng quá…
Tiêu Lệ kỹ thuật điêu luyện, một khúc dạo đầu đơn giản đã khiến cho Vân Vận xuân tâm rộn rạo, hai tay vô thức vuốt ve cơ thể hắn, chủ động rên rỉ cầu hoan.
Tiêu Lệ không hề quan tâm Vân Vận cầu khẩn, đôi tay như có ma thuật vẫn tiếp tục chu du khắp cơ thể nàng, tìm tòi những điểm mẫn cảm trên ngọc thể mỹ diệu lung linh của Vân Vận.
_ Ưm… Tiêu Lệ… chàng… ưm… đừng… đừng trêu… ưm… đừng trêu… người ta… nữa mà… ưm…
Cảm thấy Vân Vận đã sẵn sàng, Tiêu Lệ rốt cuộc không tiếp tục trêu chọc nàng nữa. Hắn lập tức khẽ vận đấu khí, bộ Ngân Bào có thể ngăn chặn một kích toàn lực của Đấu Sư vậy mà chẳng khác gì tờ giấy mỏng, nhanh chóng bị chấn vỡ thành bột mịn.
Thoát khỏi quần áo vướng víu, tiểu Tiêu lệ đã sớm cứng rắn như sắt thép hùng hổ bật ra khỏi nơi ẩn nấp, như mãnh long ngẩng đầu thị uy sức mạnh trước mặt Vân Vận.
_ Ực… chàng… chàng muốn gì…?
Nhìn đại long thương cự đại của Tiêu Lệ lắc lư phía trước mặt mình, từng lằn gân xanh dữ tợn uốn lượn phía trên đó như những sinh vật còn sống, Vân Vận khẽ nuốt một ngụm nước bọt ngây ngô hỏi.
_ Nàng… đoán xem…
Tác giả :
Tiếu Diện Tà Thần