Trò Chơi Hào Môn: Tội Ái Tân Nương
Quyển 3 - Chương 95: Cuộc đấu sinh tử (Cảm động trong tuyệt vọng) – P2
“Hux … Người mà Lạc Phong tôi muốn giết, muốn sống mà bước ra khỏi đây,
không dễ như vậy đâu.”
~
Lạc Phong rõ ràng một bộ dạng không hề đem người anh ta mang đến để vào
trong mắt chút nào.
“Vậy thì mọi người đành dựa vào bản lĩnh chính mình!”
Ninh Nam gầm nhẹ một tiếng, lời còn chưa nói hết, đã ôm lấy Tô Noãn Noãn lùi ra phía ngoài cửa.
Lúc này, thủ hạ của anh lập tức xông vào, trong đó có hai người nhanh
chóng đến bên Hàn Dật Thìn bảo hộ anh ta ra ngoài.
Hàn Dật Thìn có nửa khắc ngạc nhiên, suýt chút nữa, là anh ta đã không
thể nào chống cự được nữa rồi.
Trong phòng, một màn hỗn loạn, tiếng đánh nhau không ngừng vang lên bên
tai.
Ninh Nam kéo Tô Noãn Noãn nhanh chóng ra khỏi Yêu Kiều, tay nắm chắc lấy cô, âm thầm truyền sức mạnh cho cô.
“Đừng sợ, có anh đây.”
Anh ta thì thầm vào tai cô,
“Lên được xe, là sẽ an toàn rồi.”
(Ở đây ta thay đổi cách xưng hô của cặp NN – NN thành anh/ em nhé, để
tăng độ romantic nha)
Tô Noãn Noãn gật đầu, quay lại nhìn một cái Hàn Dật Thìn đang theo sát
phía sau, trong tim lại không biết là có vị gì.
Vừa rồi, Hàn Dật Thìn vì cô mà đứng ra, hiện tại Ninh Nam cứu cô, thì
cũng đã coi như là hai người không ai nợ ai rồi.
Cô sẽ không vì thế mà cảm động đến rớt nước mắt đâu, xét cho cùng, so
với những gì anh ta đã làm trước đây, những điều này không thể đủ làm cô cảm động.
Cục diện trong phòng dần dần rõ ràng, người của Lạc Phong lại không hoàn toàn ra tay, đã có những người khác đuổi ra ngoài rồi.
“Cẩn thận.”
Hàn Dật Thìn gọi một tiếng, đã thấy bốn năm người của Lạc Phong xông ra.
Hai người đang bảo vệ Hàn Dật Thìn lập tức ứng chiến với bọn họ, nhìn ra còn có mấy người xông đến người đang bị thương là Hàn Dật Thìn và Tô
Noãn Noãn, rõ ràng là muốn đánh người bị thương trước nhanh chóng giành
thắng lợi.
Ninh Nam nhanh chóng ôm lấy Tô Noãn Noãn, đem cô bảo vệ trong lòng mình,
“ Ôm chắc anh.”
Tiếng vừa mới dứt, bèn một cước đá về phía ngực đối phương.
Trong lòng có thêm một người, lại còn muốn bảo vệ cô an toàn, Ninh Nam
rõ ràng thân thủ không thể linh hoạt được, trong lúc đánh nhau, vẫn là
bị dính vài vết thương nhẹ.
Tô Noãn Noãn vẫn đeo trong lòng Ninh nam, ánh mắt chăm chú nhìn anh ta.
Lần đầu tiên cô thấy khuôn mặt này không đáng ghét như thế, lần đầu
tiên, cô cảm thấy vòm ngực của anh cũng rất ấm áp.
Mà lúc này Hàn Dật Thìn cũng đang vất vả đánh nhau, xương cốt toàn thân
như bị gãy ra vậy, đau đớn không tưởng.
Đột nhiên, một thủ hạ của Lạc Phong nhân lúc Ninh Nam không chú ý, một
tay tóm lấy cổ áo Tô Noãn Noãn đem cô kéo ra.
Hàn Dật Thìn qua khóe mắt nhìn thấy, không kịp nghĩ gì, từ trong túi áo
lấy ra di động hướng theo mắt người đó mà đập vào.
Lúc hắn ta bị đau, Ninh Nam đã giơ nắm đấm lên đấm một nhát khốc liệt
vào hắn.
Ninh Nam hướng về Hàn Dật Thìn trao đổi một cái nhìn, lần đầu tiên hai
người đàn ông vốn là đối thủ lại liên kết chỉ bởi một cô gái.
Những thủ hạ khác của Lạc Phong đều đã bị người của Ninh Nam đánh gục,
còn lại rất nhanh đã bị giải quyết ổn.
Hàn Dật Thìn với Ninh Nam thở phào một cái, Ninh Nam lúc này mới buông
Tô Noãn Noãn xuống, vuốt vuốt cằm cô, khen ngợi:
“Nha đầu, biểu hiện bình tĩnh lắm.”
không dễ như vậy đâu.”
~
Lạc Phong rõ ràng một bộ dạng không hề đem người anh ta mang đến để vào
trong mắt chút nào.
“Vậy thì mọi người đành dựa vào bản lĩnh chính mình!”
Ninh Nam gầm nhẹ một tiếng, lời còn chưa nói hết, đã ôm lấy Tô Noãn Noãn lùi ra phía ngoài cửa.
Lúc này, thủ hạ của anh lập tức xông vào, trong đó có hai người nhanh
chóng đến bên Hàn Dật Thìn bảo hộ anh ta ra ngoài.
Hàn Dật Thìn có nửa khắc ngạc nhiên, suýt chút nữa, là anh ta đã không
thể nào chống cự được nữa rồi.
Trong phòng, một màn hỗn loạn, tiếng đánh nhau không ngừng vang lên bên
tai.
Ninh Nam kéo Tô Noãn Noãn nhanh chóng ra khỏi Yêu Kiều, tay nắm chắc lấy cô, âm thầm truyền sức mạnh cho cô.
“Đừng sợ, có anh đây.”
Anh ta thì thầm vào tai cô,
“Lên được xe, là sẽ an toàn rồi.”
(Ở đây ta thay đổi cách xưng hô của cặp NN – NN thành anh/ em nhé, để
tăng độ romantic nha)
Tô Noãn Noãn gật đầu, quay lại nhìn một cái Hàn Dật Thìn đang theo sát
phía sau, trong tim lại không biết là có vị gì.
Vừa rồi, Hàn Dật Thìn vì cô mà đứng ra, hiện tại Ninh Nam cứu cô, thì
cũng đã coi như là hai người không ai nợ ai rồi.
Cô sẽ không vì thế mà cảm động đến rớt nước mắt đâu, xét cho cùng, so
với những gì anh ta đã làm trước đây, những điều này không thể đủ làm cô cảm động.
Cục diện trong phòng dần dần rõ ràng, người của Lạc Phong lại không hoàn toàn ra tay, đã có những người khác đuổi ra ngoài rồi.
“Cẩn thận.”
Hàn Dật Thìn gọi một tiếng, đã thấy bốn năm người của Lạc Phong xông ra.
Hai người đang bảo vệ Hàn Dật Thìn lập tức ứng chiến với bọn họ, nhìn ra còn có mấy người xông đến người đang bị thương là Hàn Dật Thìn và Tô
Noãn Noãn, rõ ràng là muốn đánh người bị thương trước nhanh chóng giành
thắng lợi.
Ninh Nam nhanh chóng ôm lấy Tô Noãn Noãn, đem cô bảo vệ trong lòng mình,
“ Ôm chắc anh.”
Tiếng vừa mới dứt, bèn một cước đá về phía ngực đối phương.
Trong lòng có thêm một người, lại còn muốn bảo vệ cô an toàn, Ninh Nam
rõ ràng thân thủ không thể linh hoạt được, trong lúc đánh nhau, vẫn là
bị dính vài vết thương nhẹ.
Tô Noãn Noãn vẫn đeo trong lòng Ninh nam, ánh mắt chăm chú nhìn anh ta.
Lần đầu tiên cô thấy khuôn mặt này không đáng ghét như thế, lần đầu
tiên, cô cảm thấy vòm ngực của anh cũng rất ấm áp.
Mà lúc này Hàn Dật Thìn cũng đang vất vả đánh nhau, xương cốt toàn thân
như bị gãy ra vậy, đau đớn không tưởng.
Đột nhiên, một thủ hạ của Lạc Phong nhân lúc Ninh Nam không chú ý, một
tay tóm lấy cổ áo Tô Noãn Noãn đem cô kéo ra.
Hàn Dật Thìn qua khóe mắt nhìn thấy, không kịp nghĩ gì, từ trong túi áo
lấy ra di động hướng theo mắt người đó mà đập vào.
Lúc hắn ta bị đau, Ninh Nam đã giơ nắm đấm lên đấm một nhát khốc liệt
vào hắn.
Ninh Nam hướng về Hàn Dật Thìn trao đổi một cái nhìn, lần đầu tiên hai
người đàn ông vốn là đối thủ lại liên kết chỉ bởi một cô gái.
Những thủ hạ khác của Lạc Phong đều đã bị người của Ninh Nam đánh gục,
còn lại rất nhanh đã bị giải quyết ổn.
Hàn Dật Thìn với Ninh Nam thở phào một cái, Ninh Nam lúc này mới buông
Tô Noãn Noãn xuống, vuốt vuốt cằm cô, khen ngợi:
“Nha đầu, biểu hiện bình tĩnh lắm.”
Tác giả :
Thanh Đình Phi Lai