Trò Chơi Hào Môn: Bác Sĩ Cầm Thú, Để Tôi Đi
Chương 45: Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy
Lúc Từ Khiêm nhận được tin tức của Ngu Dao, anh đang bàn chuyện cùng Trần Cảnh Thịnh ở Cám Dỗ.
Tối hôm qua, đi đón ngu Dao, anh đã đồng ý bàn với Trần Cảnh Thịnh về việc Trần Thị tiến quân vào Giang Ninh. Thấy tin nhắn, Từ Khiêm không xem ra gì cười cười.
Trần Cảnh Thịnh ngồi bên cạnh Từ Khiêm, tự nhiên cũng thấy được nội dung tin nhắn.
"Này, con bé kia có bạn trai rồi?" Trần Cảnh Thịnh có chút kinh ngạc. Anh ta vẫn cho là, Ngu Dao nói mình và Từ Khiêm không liên quan chỉ là nói vậy thôi, vậy mà lại là thật.
Từ Khiêm thu hồi điện thoại di động, có chút không vui nhìn anh ta một cái, cũng không nói cái gì.
Trần Cảnh Thịnh dĩ nhiên biết, Từ Khiêm đang mất hứng, cũng không hề nhiều lời nữa: "Cậu chủ Khiêm, anh xem, công ty của chúng tôi muốn mua mảnh đất trống ở Giang Ninh kia, chính phủ có thể phê duyệt không?"
Trần Cảnh Thịnh nói mảnh đất kia, Từ Khiêm tất nhiên biết. Là một khu nhà cũ gần ngoại thành thành phố Giang Ninh. Bởi vì tàu điện ngầm và trung tâm thương mại phát triển, nên nghiễm nhiên kéo theo khu vực này thành khu phát triển tốt nhất.
Xung quanh có rất nhiều chi nhánh của các trường học danh tiếng và trụ sở chính của công ty lớn của nước ngoài đều đặt ở đây. Cho nên, giá phòng luôn tăng, tốt nhất khu vực, nhanh chóng vượt qua giá cả ở nội thành. Lúc trước, chính quyền thành phố Giang Ninh đã muốn thu mua, xây thành chung cư cao cấp, nhưng bởi vì phá bỏ và di dời đi nơi khác cần một số lớn phí dụng, báo cáo vừa nộp lên trên, không được phê duyệt.
Chỉ có điều, cấp trên không muốn phát triển khu vực này, tự nhiên cũng không nghĩ đến việc phá bỏ và di dời đi nơi khác. Muốn giữ lại để cho các doanh nghiệp phát triển bỏ ra số tiền kia, sau đó chính phủ chen vào một chân, từ đó thu hồi ích lợi.
Một năm trước Cảnh Húc Nghiêu cũng chọn trúng mảnh đất này, nhưng lúc ấy chính phủ còn chưa bắt đầu khai thác quyền sử dụng của mảnh đất này, cho nên, anh vẫn đang đợi cơ hội.
Gần đây, chính phủ đã bắt đầu rục rịch có động tĩnh rồi, Cảnh Húc Nghiêu đã kìm nén không được nữa. Từ Khiêm nghe Trần Cảnh Thịnh cũng chọn trúng mảnh đất này, cũng có chút không dễ làm rồi.
"Cảnh Thị ở thành phố Giang Ninh cũng chọn trúng mảnh đất này, anh cảm thấy, Trần Thị của các anh, lấy cái gì tranh giành với bọn họ?" Từ Khiêm nâng ly rượu trên bàn lên, nhìn Trần Cảnh Thịnh một cái.
Đây là lời nói thật.
Cảnh Thị, tạm thời không nhắc đến quan hệ với nhà họ Từ, chỉ cần nhìn một cách đơn thuần ông nội Cảnh đã từng là người làm ở trung ương lập nhiều công lao hiện tại lui xuống nghỉ ngơi, cấp dưới của ông, trải rộng các thành thị, nhận các chức vị quan trọng, người quản lý mảnh đất này, vừa vặn từng là cấp dưới của ông Cảnh, Cảnh Húc Nghiêu muốn lấy được tài liệu nội bộ, không khó chút nào.
Huống chi, còn có anh trai Từ Khiêm, Từ Diễn hỗ trợ.
"Cậu chủ Khiêm, tin tức của anh thật là nhanh nhạy." Trần Cảnh Thịnh còn chưa biết Cảnh Thị chọn trúng khối tiền này.
Anh ta cũng từng nghe nói về Cảnh Thị ở thành phố Giang Ninh, nhưng không có tiếp xúc với những người liên quan, tự nhiên cũng không biết quan hệ của Từ Khiêm và Cảnh Húc Nghiêu.
Lúc này nghe Từ Khiêm nói đến đây, cũng tự cho là Từ Khiêm nghe được từ Giang Ninh.
Từ Khiêm dùng khóe mắt xem xét Trần Cảnh Thịnh một cái, không nói chuyện. Kẻ lỗ mãng này, hiển nhiên là còn không biết quan hệ lợi hại bên trong chuyện này. Còn tưởng rằng mình chỉ có một thân phận cậu hai nhà họ Từ.
"Ừ, tôi cùng người quản lý Cảnh Thị hiện giờ cũng có chút liên lạc, chờ anh ta tới đây, giới thiệu cho các anh quen nhau, về phần mảnh đất này, các anh tự mình đi nói đi." Một lát sau Từ Khiêm mới lên tiếng.
Trần Cảnh Thịnh tất nhiên là mừng rỡ tự tại, ông cụ ở nhà chỉ nói, muốn đánh vào thị trường bất động sản thành phố Giang Ninh, cũng không có nói nhất định phải lấy được quyền sử dụng mảnh đất này, giám đốc hiện tại của Cảnh Thị, ở thị trường bất động sản thành phố Giang Ninh không thể nghi ngờ là lão đại, có thể tạo quan hệ bằng con đường này, đối với Trần Thị bọn họ sau này muốn đánh vào Giang Ninh, chỉ có chỗ tốt.
"Đây là tất nhiên." Trần Cảnh Thịnh cười làm lành nói.
Thuận thế mời Từ Khiêm một điếu thuốc, giúp anh châm.
Chuyện này, như vậy là đã xong.
"Tối hôm qua, hai người phụ nữ kia, sau này nhìn thấy, tránh xa chút." Từ Khiêm dĩ nhiên không có quên mục đích tối nay ngoài thực hiện hứa hẹn tối qua, quan trọng nhất là để sau này anh ta cách Ngu Dao xa một chút.
Thành phố Bạch Sa nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ , khó tránh khỏi sẽ đụng phải, giống như tối hôm qua ...
Chuyện kia, Từ Khiêm nhất quyết không cho phép xảy ra lần nữa. Cho dù, bên cạnh Ngu Dao đã có bạn trai, nhưng chẳng qua là tạm thời. Anh đối với Ngu Dao, đó là tình thế bắt buộc. Hiện tại tất cả, trong mắt anh, bất quá chỉ là chơi trò chơi nhỏ với Ngu Dao. Trò chơi chơi đã lâu, tự nhiên cũng muốn thu tâm trở lại bên cạnh anh rồi.
Trần Cảnh Thịnh nhận được lời hứa của Từ Khiêm, dĩ nhiên sẽ không có ngốc đi đến đụng vào giới hạn của Từ Khiêm. Tối hôm qua đụng phải Ngu Dao cũng là chuyện ngoài dự liệu, hiện tại có Từ Khiêm đáp ứng, đương nhiên là anh ta sẽ không lại đi chọc vào những người không chọc nổi.
Từ Khiêm là nhân vật nào chứ, Trần Cảnh Thịnh cho dù thế nào cũng không thể trở thành người hữu dụng được, anh ta biết được sau lưng Từ Khiêm là thế lực nào sao?
Hai người vẫn ngồi ở Cám Dỗ đến rạng sáng mới đi.
Từ lúc Từ Khiêm đi vào, chắc đã hỏi quản lý, hôm nay Ngu Dao mấy giờ thì đi. Quản lý trả lời, hôm nay cô làm ca chín giờ đến mười hai giờ, cho nên sẽ muộn. Đợi đến thời gian không sai biệt lắm, Từ Khiêm mới đứng dậy, than thở mấy câu với Trần Cảnh Thịnh, rồi bỏ đi.
Ngu Dao ra khỏi Cám Dỗ, không thấy bóng dáng Diệp Tử Mặc, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Tử Mặc, đối phương vẫn còn ngủ say, nói hiện tại liền dậy đi đón ngu Dao, Ngu Dao vội vàng ngăn cản.
"Hiện tại cũng hơn mười hai giờ, anh đừng tới nữa. Em tự bắt xe trở về."
Thời gian này, đã sớm qua giờ hoạt động của các phương tiện công cộng.
"Anh vẫn nên đến đón em thôi. Muộn quá rồi." Diệp Tử Mặc hiển nhiên không yên lòng.
Ngu Dao cười cười: "Không có chuyện gì, em sẽ về đến nhà rất nhanh, rồi điện thoại cho anh. Cúp nhé."
Sợ Diệp Tử Mặc tiếp tục dài dòng, Ngu Dao không cho anh cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Từ Khiêm đứng phía sau Ngu Dao, anh tất nhiên nghe được tiếng Ngu Dao nói chuyện điện thoại. Suy đoán người bạn trai kia không thể tới đón cô.
"Tôi đưa em về." Từ Khiêm phe phẩy chìa khóa xe, đi tới bên cạnh Ngu Dao.
Ngu Dao muốn cự tuyệt, vậy mà còn chưa kịp mở miệng đã bị Từ Khiêm giành trước.
"Quá muộn, một cô bé không an toàn. Thêm nữa, chúng ta coi như là bạn bè, đưa em về nhà cũng không sao. Huống chi, không phải em nói bạn trai em muốn mời tôi ăn cơm, vừa lúc bàn địa điểm một chút." Từ Khiêm nói có lý như vậy. nếu Ngu Dao tiếp tục cự tuyệt thì rõ là tỏ vẻ mình không hợp tình hợp lý rồi.
"Vậy, trước hết cám ơn Từ tiên sinh."
Từ Khiêm cười cười: "Không sao, giữa chúng ta không cần khách sáo như thế."
Nói xong, bước một bước lớn, ghé vào bên tai Ngu Dao, thản nhiên nói.
Ngu Dao giật mình kinh ngạc, thân thể tự nhiên lui về sau một bước, Từ Khiêm thấy động tác này của cô, cười nói thêm: "Đi thôi. Xe ở phía trước."
Nói xong liền đi trước một bước, Ngu Dao theo sát phía sau.
Tối hôm qua, đi đón ngu Dao, anh đã đồng ý bàn với Trần Cảnh Thịnh về việc Trần Thị tiến quân vào Giang Ninh. Thấy tin nhắn, Từ Khiêm không xem ra gì cười cười.
Trần Cảnh Thịnh ngồi bên cạnh Từ Khiêm, tự nhiên cũng thấy được nội dung tin nhắn.
"Này, con bé kia có bạn trai rồi?" Trần Cảnh Thịnh có chút kinh ngạc. Anh ta vẫn cho là, Ngu Dao nói mình và Từ Khiêm không liên quan chỉ là nói vậy thôi, vậy mà lại là thật.
Từ Khiêm thu hồi điện thoại di động, có chút không vui nhìn anh ta một cái, cũng không nói cái gì.
Trần Cảnh Thịnh dĩ nhiên biết, Từ Khiêm đang mất hứng, cũng không hề nhiều lời nữa: "Cậu chủ Khiêm, anh xem, công ty của chúng tôi muốn mua mảnh đất trống ở Giang Ninh kia, chính phủ có thể phê duyệt không?"
Trần Cảnh Thịnh nói mảnh đất kia, Từ Khiêm tất nhiên biết. Là một khu nhà cũ gần ngoại thành thành phố Giang Ninh. Bởi vì tàu điện ngầm và trung tâm thương mại phát triển, nên nghiễm nhiên kéo theo khu vực này thành khu phát triển tốt nhất.
Xung quanh có rất nhiều chi nhánh của các trường học danh tiếng và trụ sở chính của công ty lớn của nước ngoài đều đặt ở đây. Cho nên, giá phòng luôn tăng, tốt nhất khu vực, nhanh chóng vượt qua giá cả ở nội thành. Lúc trước, chính quyền thành phố Giang Ninh đã muốn thu mua, xây thành chung cư cao cấp, nhưng bởi vì phá bỏ và di dời đi nơi khác cần một số lớn phí dụng, báo cáo vừa nộp lên trên, không được phê duyệt.
Chỉ có điều, cấp trên không muốn phát triển khu vực này, tự nhiên cũng không nghĩ đến việc phá bỏ và di dời đi nơi khác. Muốn giữ lại để cho các doanh nghiệp phát triển bỏ ra số tiền kia, sau đó chính phủ chen vào một chân, từ đó thu hồi ích lợi.
Một năm trước Cảnh Húc Nghiêu cũng chọn trúng mảnh đất này, nhưng lúc ấy chính phủ còn chưa bắt đầu khai thác quyền sử dụng của mảnh đất này, cho nên, anh vẫn đang đợi cơ hội.
Gần đây, chính phủ đã bắt đầu rục rịch có động tĩnh rồi, Cảnh Húc Nghiêu đã kìm nén không được nữa. Từ Khiêm nghe Trần Cảnh Thịnh cũng chọn trúng mảnh đất này, cũng có chút không dễ làm rồi.
"Cảnh Thị ở thành phố Giang Ninh cũng chọn trúng mảnh đất này, anh cảm thấy, Trần Thị của các anh, lấy cái gì tranh giành với bọn họ?" Từ Khiêm nâng ly rượu trên bàn lên, nhìn Trần Cảnh Thịnh một cái.
Đây là lời nói thật.
Cảnh Thị, tạm thời không nhắc đến quan hệ với nhà họ Từ, chỉ cần nhìn một cách đơn thuần ông nội Cảnh đã từng là người làm ở trung ương lập nhiều công lao hiện tại lui xuống nghỉ ngơi, cấp dưới của ông, trải rộng các thành thị, nhận các chức vị quan trọng, người quản lý mảnh đất này, vừa vặn từng là cấp dưới của ông Cảnh, Cảnh Húc Nghiêu muốn lấy được tài liệu nội bộ, không khó chút nào.
Huống chi, còn có anh trai Từ Khiêm, Từ Diễn hỗ trợ.
"Cậu chủ Khiêm, tin tức của anh thật là nhanh nhạy." Trần Cảnh Thịnh còn chưa biết Cảnh Thị chọn trúng khối tiền này.
Anh ta cũng từng nghe nói về Cảnh Thị ở thành phố Giang Ninh, nhưng không có tiếp xúc với những người liên quan, tự nhiên cũng không biết quan hệ của Từ Khiêm và Cảnh Húc Nghiêu.
Lúc này nghe Từ Khiêm nói đến đây, cũng tự cho là Từ Khiêm nghe được từ Giang Ninh.
Từ Khiêm dùng khóe mắt xem xét Trần Cảnh Thịnh một cái, không nói chuyện. Kẻ lỗ mãng này, hiển nhiên là còn không biết quan hệ lợi hại bên trong chuyện này. Còn tưởng rằng mình chỉ có một thân phận cậu hai nhà họ Từ.
"Ừ, tôi cùng người quản lý Cảnh Thị hiện giờ cũng có chút liên lạc, chờ anh ta tới đây, giới thiệu cho các anh quen nhau, về phần mảnh đất này, các anh tự mình đi nói đi." Một lát sau Từ Khiêm mới lên tiếng.
Trần Cảnh Thịnh tất nhiên là mừng rỡ tự tại, ông cụ ở nhà chỉ nói, muốn đánh vào thị trường bất động sản thành phố Giang Ninh, cũng không có nói nhất định phải lấy được quyền sử dụng mảnh đất này, giám đốc hiện tại của Cảnh Thị, ở thị trường bất động sản thành phố Giang Ninh không thể nghi ngờ là lão đại, có thể tạo quan hệ bằng con đường này, đối với Trần Thị bọn họ sau này muốn đánh vào Giang Ninh, chỉ có chỗ tốt.
"Đây là tất nhiên." Trần Cảnh Thịnh cười làm lành nói.
Thuận thế mời Từ Khiêm một điếu thuốc, giúp anh châm.
Chuyện này, như vậy là đã xong.
"Tối hôm qua, hai người phụ nữ kia, sau này nhìn thấy, tránh xa chút." Từ Khiêm dĩ nhiên không có quên mục đích tối nay ngoài thực hiện hứa hẹn tối qua, quan trọng nhất là để sau này anh ta cách Ngu Dao xa một chút.
Thành phố Bạch Sa nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ , khó tránh khỏi sẽ đụng phải, giống như tối hôm qua ...
Chuyện kia, Từ Khiêm nhất quyết không cho phép xảy ra lần nữa. Cho dù, bên cạnh Ngu Dao đã có bạn trai, nhưng chẳng qua là tạm thời. Anh đối với Ngu Dao, đó là tình thế bắt buộc. Hiện tại tất cả, trong mắt anh, bất quá chỉ là chơi trò chơi nhỏ với Ngu Dao. Trò chơi chơi đã lâu, tự nhiên cũng muốn thu tâm trở lại bên cạnh anh rồi.
Trần Cảnh Thịnh nhận được lời hứa của Từ Khiêm, dĩ nhiên sẽ không có ngốc đi đến đụng vào giới hạn của Từ Khiêm. Tối hôm qua đụng phải Ngu Dao cũng là chuyện ngoài dự liệu, hiện tại có Từ Khiêm đáp ứng, đương nhiên là anh ta sẽ không lại đi chọc vào những người không chọc nổi.
Từ Khiêm là nhân vật nào chứ, Trần Cảnh Thịnh cho dù thế nào cũng không thể trở thành người hữu dụng được, anh ta biết được sau lưng Từ Khiêm là thế lực nào sao?
Hai người vẫn ngồi ở Cám Dỗ đến rạng sáng mới đi.
Từ lúc Từ Khiêm đi vào, chắc đã hỏi quản lý, hôm nay Ngu Dao mấy giờ thì đi. Quản lý trả lời, hôm nay cô làm ca chín giờ đến mười hai giờ, cho nên sẽ muộn. Đợi đến thời gian không sai biệt lắm, Từ Khiêm mới đứng dậy, than thở mấy câu với Trần Cảnh Thịnh, rồi bỏ đi.
Ngu Dao ra khỏi Cám Dỗ, không thấy bóng dáng Diệp Tử Mặc, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Tử Mặc, đối phương vẫn còn ngủ say, nói hiện tại liền dậy đi đón ngu Dao, Ngu Dao vội vàng ngăn cản.
"Hiện tại cũng hơn mười hai giờ, anh đừng tới nữa. Em tự bắt xe trở về."
Thời gian này, đã sớm qua giờ hoạt động của các phương tiện công cộng.
"Anh vẫn nên đến đón em thôi. Muộn quá rồi." Diệp Tử Mặc hiển nhiên không yên lòng.
Ngu Dao cười cười: "Không có chuyện gì, em sẽ về đến nhà rất nhanh, rồi điện thoại cho anh. Cúp nhé."
Sợ Diệp Tử Mặc tiếp tục dài dòng, Ngu Dao không cho anh cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Từ Khiêm đứng phía sau Ngu Dao, anh tất nhiên nghe được tiếng Ngu Dao nói chuyện điện thoại. Suy đoán người bạn trai kia không thể tới đón cô.
"Tôi đưa em về." Từ Khiêm phe phẩy chìa khóa xe, đi tới bên cạnh Ngu Dao.
Ngu Dao muốn cự tuyệt, vậy mà còn chưa kịp mở miệng đã bị Từ Khiêm giành trước.
"Quá muộn, một cô bé không an toàn. Thêm nữa, chúng ta coi như là bạn bè, đưa em về nhà cũng không sao. Huống chi, không phải em nói bạn trai em muốn mời tôi ăn cơm, vừa lúc bàn địa điểm một chút." Từ Khiêm nói có lý như vậy. nếu Ngu Dao tiếp tục cự tuyệt thì rõ là tỏ vẻ mình không hợp tình hợp lý rồi.
"Vậy, trước hết cám ơn Từ tiên sinh."
Từ Khiêm cười cười: "Không sao, giữa chúng ta không cần khách sáo như thế."
Nói xong, bước một bước lớn, ghé vào bên tai Ngu Dao, thản nhiên nói.
Ngu Dao giật mình kinh ngạc, thân thể tự nhiên lui về sau một bước, Từ Khiêm thấy động tác này của cô, cười nói thêm: "Đi thôi. Xe ở phía trước."
Nói xong liền đi trước một bước, Ngu Dao theo sát phía sau.
Tác giả :
Đường Tâm