Trò Chơi Chết Chóc
Chương 2: Tiếng đập cửa lúc nửa đêm
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas
Trên bàn cơm, mọi người lần lượt tự giới thiệu tên mình, ngoài ra cũng không nhiều lời trao đổi thêm gì.
Người đàn ông cao lớn Dư Tô bắt gặp ngoài hành lang lúc nãy tên Trang Hàm, cũng là người mới giống Dư Tô, cô gái đi cùng anh ta ước chừng 20 tuổi, dùng cái tên nghe đã biết là giả giống y như Vương Tam - Lý Nhất.
Còn em gái nhỏ vị thành niên nọ tên Tiết Mi, nghe nói đây đã là nhiệm vụ thứ ba của cô ta.
Ba người này cộng với Dư Tô, Vương Tam, thêm cả người đàn ông đã chết, tổng cộng nhiệm vụ lần này có sáu người, trong đó có đến ba người là người chơi mới.
Tiết Mi thấy vậy có phần không mấy vừa lòng, cô ta cau mày, giọng điệu có phần ghét bỏ chê trách: "Nhiệm vụ có tổng cộng sáu người tham gia, mà có tới ba người chơi mới, còn chết tươi mất một kẻ rồi, vậy thì chơi thế nào đây? Mấy tên người mới này chỉ giỏi ngáng chân người ta."
Dư Tô nhíu mày, cũng không nói gì.
Nhưng Trang Hàm lại không bình tĩnh được như Dư Tô, anh ta trợn mắt nhìn Tiết Mi, cười lạnh: "Ba người chơi mới, ba người chơi cũ, mỗi kẻ mới tham gia đều được phân cho một người chơi có kinh nghiệm, có mỗi mình người mới cô phụ trách chết, vậy mà giờ cô vẫn còn có mặt mũi mà chê phiền à."
Tiết Mi phì cười, gương mặt lộ rõ vẻ khinh thường cợt nhả: "Chết thì sao nào? Hắn ta chết còn hơn tôi chết, ai biết tên ngu kia có cản trở, liên lụy đến cả nhóm hay không đâu? Cứ chờ đấy, vứt được cái thằng đần kia, tôi nhất định sẽ sống lâu hơn mấy người!"
Trang Hàm vẫn còn muốn nói tiếp, Lý Nhất đã thì thầm gì vào tai anh ta, gương mặt anh ta hơi cứng lại, chỉ nhìn Tiết Mi mà hừ lạnh một tiếng rồi lại cúi đầu ăn cơm tiếp.
Dư Tô cũng chẳng hứng thú với màn tranh cãi của hai người này, chỉ im lặng gắp một gắp rau xanh bỏ vào bát, ngay lúc vừa chuẩn bị bỏ vào miệng, lại nghe giọng Vương Tam thì thầm truyền lại từ phía bên cạnh.
Anh ta nói: "Nhiệm vụ lần này người cũ người mới mỗi bên chiếm một nửa nhân số, số người chơi cũng không nhiều, có biết như vậy nghĩa là gì không?"
Đôi đũa trong tay Dư Tô khựng lại một chút, cô nghĩ thoáng qua, rồi lại quay đầu hỏi: "Nghĩa là nhiệm vụ lần này có độ khó thấp?"
Vương Tam cong môi, nở nụ cười: "Không sai, hóa ra cũng không ngốc lắm."
"..." Dư Tô nói: "Đây không phải là chuyện rất hiển nhiên sao?"
"Suỵt." Vương Tam cười, mắt cong cong, trong ánh mắt lộ ra vẻ xảo quyệt, anh ta thấp giọng nói: "Không phải cái người ngồi bên trái kia còn chưa nhìn ra sao."
Ngồi bên trái anh ta chính là kẻ ghét cay ghét đắng người chơi mới - Tiết Mi.
Dư Tô quay đầu nhìn cô ta một chút, Vương Tam lại đột nhiên vươn tay vỗ cái bốp lên trán cô: "Nhìn gì mà nhìn, ăn cơm đi!"
Không được tức. Không được tức. Dư Tô xoa xoa trán, hung tợn ngấu nghiến đám rau xanh trong bát.
Đĩa thịt trên bàn thơm ngào ngạt, nhưng Dư Tô lại sợ đống thịt này giống như trong phim kinh dị, là mấy đĩa thịt người. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy ăn rau an toàn hơn.
Sau khi ăn xong cơm, Vương Tam là người đầu tiên kéo ghế đứng dậy, chầm chậm mà nói: "Giờ cũng không còn sớm nữa rồi, mọi người cũng nên sớm về nghỉ ngơi đi. Nhớ kỹ lời bà chủ dặn, nửa đêm có tiếng gõ cửa thì nhất định không được mở."
Dư Tô cũng bước theo Vương Tam về phòng, ba người kia sau đó cũng rất mau trở lại phòng mình.
Đến giờ ngủ, Dư Tô nhìn chiếc giường duy nhất trong gian phòng, rồi lại nhìn Vương Tam: "Sếp à, chúng ta oẳn tù tì nhé?"
Vương Tam liếc cô, bước thẳng về phía giường, đặt lưng nằm xuống, tựa đầu lên gối, điệu bộ trông rất thoải mái khoan khoái. Anh ta nhướn mày nhìn Dư Tô: "Cô đã bao giờ thấy sếp nào lại ngủ dưới đất chưa?"
Dư Tô: "..." Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Nền đất vừa cứng lại vừa lạnh cho dù có phủ thêm một lớp chăn bông mềm mại cũng chẳng mấy dễ chịu, nhưng Dư Tô vẫn cứ thế mà dần dần đi vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, Dư Tô bị đánh thức bởi một tràng âm thanh dồn dập ầm ĩ vang bên tai.
Dư Tô bật dậy nhìn về phía cửa phòng, nghe một lúc mới phát hiện ra tiếng đập cửa ầm ầm vang lên từ cửa phòng bên phải.
Đó là phòng của Tiết Mi.
Tiếng đập cửa càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, dội ầm ầm bên tai, kèm theo đó còn có tiếng kêu thét của phụ nữ. Dư Tô im lặng lắng tai nghe, nghe rõ được mấy lời.
"Cứu tôi! Xin cô đấy! Cứu tôi với!"
"Xin cô mở cửa ra đi, mở cửa cho tôi! Có người muốn giết tôi, xin cô hãy cứu tôi đi!"
Dù âm thanh không mấy rõ ràng, nhưng cũng không khó để nghe ra sự khẩn thiết và tuyệt vọng trong lời van vỉ ấy, nhưng tiếng đập cửa "rầm rầm rầm" cứ như tiếng trống nện vào lòng người ta, lúc khẽ lúc mạnh, đều đặn chưa có lấy một giây gián đoạn.
Đột nhiên, có một tiếng thét thảm thiết vang lên như lưỡi dao xé nát màn đêm, xuyên qua lớp ván cửa, chui vào lỗ tai người nghe, kinh hoàng đến mức đứng tim!
"Cứu tôi với -----"
Tiếng thét xé lòng lại một lần nữa vang lên, vài giây sau tiếng gào thảm thương bén nhọn như dao sắc cứ từng tiếng từng tiếng nối nhau truyền tới.
Tiếng đập cửa, tiếng cầu cứu, tiếng kêu gào thảm thiết, cứ lần lượt nối tiếp nhau dội lại.
Trong phòng tối đen như mực, tối tới mức không nhìn thấy nổi năm ngón tay, dù chỉ một tia sáng bé nhỏ cũng không lọt vào được. Dư Tô ngồi im để bóng đêm nuốt lấy mình, lẳng lặng nghe động tĩnh truyền tới cách một tấm cửa gỗ, đến hít thở cũng nén cho thật nhẹ.
Thời gian trôi qua chậm, thật chậm, không biết qua bao lâu, âm thanh thảm thiết nức nở bỗng chợt im bặt.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi âm thanh đều biến mất, xung quanh yên tĩnh tới mức Dư Tô nghe rõ mồm một tiếng tim đập cùng với tiếng hít thở của mình.
Sự im lặng như đã chết đi này lại càng khiến lòng người bất an hơn.
Dư Tô sửng sốt, đợi một lúc, vẫn không còn tiếng động gì, cô bèn nhẹ giọng thì thầm hỏi: "Sếp, sếp tỉnh rồi phải không?"
Trên giường vẳng lại tiếng người đàn ông trở mình. Giữa đêm yên tĩnh, vang lên giọng người đàn ông mang chút mê hoặc không cưỡng lại nổi: "Sao, muốn lên ngủ cùng tôi à? Xin mời."
A, tên khốn này.
Dư Tô liếc xéo anh ta, rồi lại nằm phịch xuống mặt đất lạnh băng.
"Cứ yên tâm ngủ đi, đêm nay sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa đâu." Tên đàn ông trên giường lại quẳng thêm một câu.
Sáng sớm hôm sau, Dư Tô lại nghe tiếng người ta mà giật mình tỉnh giấc. Lần này là tiếng thét hoảng hốt của Lý Nhất.
Cô cố dứt cơn buồn ngủ ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt khô khốc bước ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Lý Nhất đứng trước cửa phòng Tiết Mi, tay trái che kín miệng, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm cảnh trong phòng.
Dư Tô đi mấy bước là đã tới cạnh Lý Nhất, đưa mắt nhìn vào trong phòng, vừa thấy đã không kiềm chế nổi mà suýt nôn ra...
Trong phòng, chỉ thấy xác Tiết Mi nằm thẳng ngay chính giữa sàn. Mặt cô ta ngửa lên trời, trên người chằng chịt vết thương đủ lớn đủ nhỏ, dường như chẳng có chỗ da thịt nào lành lặn, thậm chí gương mặt cũng không ngoại lệ.
Có vẻ cô ta bị người ta dùng dao phay mà chém, chém thật lực không ngừng làm máu thịt lẫn lộn, rời ra thành từng mảnh nhỏ. Nội tạng cùng chất thải trong ruột cũng đều chảy đầy ra ngoài, trông vừa ghê sợ lại vừa kinh tởm buồn nôn.
Mặt Tiết Mi bị chém tách thành hai nửa nghiêng vẹo, hầu như không nhìn ra nổi diện mạo lúc trước, chỉ còn mỗi hai con mắt trợn trừng trừng vì sợ hãi là giữ được nguyên dạng.
Máu lênh láng đầy mặt đất, ồng ộc chảy từ thi thể Tiết Mi, tuôn ra như một con sông máu đỏ thẫm, kéo dài đến tận khung cửa.
Dư Tô chợt nhớ đến ngày hôm qua Tiết Mi còn mạnh miệng tuyên bố: "Cứ chờ đấy, vứt được cái thằng đần kia, tôi nhất định sẽ sống lâu hơn mấy người!"
Biết phải nói gì đây? Dù trong lòng xót thương cô ta, nhưng Dư Tô cũng không khỏi có chút buồn cười.
Tuy nhiên dù sao đây cũng là lần đầu cô ở gần một xác chết tới vậy, lòng Dư Tô cũng phập phồng không mấy thoải mái.
Lúc này đây Trang Hàm cũng nghe thấy tiếng thét mà chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng không khỏi "ọe" một tiếng, quay đầu nôn thốc nôn tháo.
Một lúc sau anh ta mới hổn hển hỏi: "Đêm qua cô ta... có phải đã mở cửa không?"
Dư Tô cố nhớ lại, nhưng không thể nhớ nổi đêm qua rốt cuộc có nghe được tiếng mở cửa hay không. Đêm qua tạp âm quá lớn, dù có người mở toang cửa cô cũng không nghe thấy nổi.
Vương Tam vừa ngáp vừa khoan thai bước tới, đứng bên cửa đưa mắt liếc nhìn căn phòng, rồi lại thản nhiên bước xuống tầng. Lúc đi ngang qua Tô Dư, anh ta nói: "Vị hôn thê nhỏ đáng yêu, đến giờ xuống nhà ăn sáng rồi."
Trang Hàm nghe vậy lại bắt đầu nôn khan, nhìn bóng lưng Vương Tam mà to tiếng hỏi: "Nhìn cảnh này mà cậu còn nuốt trôi nổi cơm hả?"
Sự thật chứng minh anh ta thật sự nuốt trôi được cơm.
Bữa sáng có cháo cải xanh, thanh đạm mà ngon miệng. Đừng nói Vương Tam mà đến Dư Tô cũng ăn tới hai bát.
Dư Tô vừa đặt bát cháo xuống bàn, Vương Tam đã cười: "Tôi phải cân nhắc lại chuyện hôn ước giữa chúng ta, chắc tôi không nuôi nổi cô."
Khóe miệng Dư Tô giật giật, cũng chẳng thèm phản ứng lại. Cô thầm lẩm nhẩm câu mạng chó quan trọng mạng chó quan trọng, mặt không biểu cảm mà nói: "Không sao, tôi nuôi được anh mà."
Lúc này Trang Hàm lại nhớ tới hình ảnh cái xác của Tiết Mi, nôn khan lần thứ ba trong bữa sáng.
Trùng hợp như vậy khiến Lý Nhất không khỏi phì cười.
Thấy Vương Tam nhìn qua, cô ta ho khan, lại nghiêm mặt nói: "Hôm nay chúng ta nên phân công mà hành động, tôi tìm cớ gọi bà chủ nhà nghỉ vào phòng nói chuyện, còn các anh nhân cơ hội này tìm thử xem trong nhà nghỉ có đầu mối gì không."
Nhìn thấy cái xác thảm thương kia, Trang Hàm cũng chẳng còn thoải mái được như hôm qua, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng sốt ruột, sau khi nghe được lời Lý Nhất, anh ta nhịn không nổi mà hỏi: "Vậy ban ngày chắc sẽ không có gì nguy hiểm đâu phải không?"
Nếu không có lẽ anh ta cũng không dám cùng mọi người chia nhau ra đi tìm manh mối. Đáng sợ nhất không phải là chết, mà chết thảm thương như Tiết Mi.
Lý Nhất liếc anh ta, rồi lại hất cằm về phía Dư Tô, nói: "Sao anh nhát gan vậy, nhìn người ta kia kìa."
Trang Hàm bội phục Dư Tô vô cùng, giơ ngón cái với cô.
Dư Tô cười: "Tối qua tôi sợ quá phải thay đến hai cái quần."
Vương Tam nghiêm túc gật đầu: "Tôi có thể làm chứng, tận mắt tôi thấy cô ấy thay."
"..." Khóe miệng Dư Tô lại giật giật: "Sếp, anh giữ lại chút mặt mũi cho tôi được không."
Lúc này bà chủ vừa khéo cũng đi ra từ phòng bếp, hai tay lau lên tạp dề, cười hỏi: "Các cô cậu đã dùng bữa xong chưa?"
Lý Nhất gật đầu, đứng lên giúp bà chủ dọn bát đĩa, làm bộ lơ đãng mà hỏi: "À đúng rồi, bà chủ, cháu muốn đổi ga trải giường có được không?"
Bà chủ ngẩn người một lát, cười: "Đương nhiên là được, lát nữa cô sẽ lấy cho cháu bộ chăn ga mới."
Lý Nhật ngọt ngào cảm ơn bà chủ.
Chừng hai mươi phút sau, bà chủ ôm bộ chăn ga sạch sẽ bước vào phòng Lý Nhất.
Trừ ba căn phòng của ba cặp người chơi, nhà nghỉ còn có thừa vài gian phòng khác, đều không bị khóa, Trang Hàm liền nhận trách nhiệm kiểm tra mấy căn phòng này.
Thấy Vương Tam đi về phía phòng khách bên trái, Dư Tô bèn chọn kiểm tra nhà bếp, nhưng cô đào tung cả gian bếp lên cũng không tìm ra manh mối nào.
Nhưng kỳ quặc ở chỗ, căn nhà nghỉ này thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, trông đã có cảm giác đã được xây dựng và sử dụng một thời gian dài, nhưng phòng bếp rõ ràng đã được sửa chữa lại.
Gian bếp này so ra với những căn phòng khác thì mới hơn rất nhiều, rất sáng sủa, ngay cả tường cũng được quét lại vôi, mặt tường trắng tinh như tuyết không có lấy một vết bẩn.
Dư Tô dù sao cũng là người đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết kinh dị, bèn ngay lập tức nghi ngờ nơi này là hiện trường một vụ giết người. Sửa chữa phòng bếp rất có thể là vì muốn che giấu máu dính trên tường hay mấy dấu vết vật lộn, thảm sát, không chừng ngay sau lớp tường trắng tinh này còn có giấu xác chết.
Trên bàn cơm, mọi người lần lượt tự giới thiệu tên mình, ngoài ra cũng không nhiều lời trao đổi thêm gì.
Người đàn ông cao lớn Dư Tô bắt gặp ngoài hành lang lúc nãy tên Trang Hàm, cũng là người mới giống Dư Tô, cô gái đi cùng anh ta ước chừng 20 tuổi, dùng cái tên nghe đã biết là giả giống y như Vương Tam - Lý Nhất.
Còn em gái nhỏ vị thành niên nọ tên Tiết Mi, nghe nói đây đã là nhiệm vụ thứ ba của cô ta.
Ba người này cộng với Dư Tô, Vương Tam, thêm cả người đàn ông đã chết, tổng cộng nhiệm vụ lần này có sáu người, trong đó có đến ba người là người chơi mới.
Tiết Mi thấy vậy có phần không mấy vừa lòng, cô ta cau mày, giọng điệu có phần ghét bỏ chê trách: "Nhiệm vụ có tổng cộng sáu người tham gia, mà có tới ba người chơi mới, còn chết tươi mất một kẻ rồi, vậy thì chơi thế nào đây? Mấy tên người mới này chỉ giỏi ngáng chân người ta."
Dư Tô nhíu mày, cũng không nói gì.
Nhưng Trang Hàm lại không bình tĩnh được như Dư Tô, anh ta trợn mắt nhìn Tiết Mi, cười lạnh: "Ba người chơi mới, ba người chơi cũ, mỗi kẻ mới tham gia đều được phân cho một người chơi có kinh nghiệm, có mỗi mình người mới cô phụ trách chết, vậy mà giờ cô vẫn còn có mặt mũi mà chê phiền à."
Tiết Mi phì cười, gương mặt lộ rõ vẻ khinh thường cợt nhả: "Chết thì sao nào? Hắn ta chết còn hơn tôi chết, ai biết tên ngu kia có cản trở, liên lụy đến cả nhóm hay không đâu? Cứ chờ đấy, vứt được cái thằng đần kia, tôi nhất định sẽ sống lâu hơn mấy người!"
Trang Hàm vẫn còn muốn nói tiếp, Lý Nhất đã thì thầm gì vào tai anh ta, gương mặt anh ta hơi cứng lại, chỉ nhìn Tiết Mi mà hừ lạnh một tiếng rồi lại cúi đầu ăn cơm tiếp.
Dư Tô cũng chẳng hứng thú với màn tranh cãi của hai người này, chỉ im lặng gắp một gắp rau xanh bỏ vào bát, ngay lúc vừa chuẩn bị bỏ vào miệng, lại nghe giọng Vương Tam thì thầm truyền lại từ phía bên cạnh.
Anh ta nói: "Nhiệm vụ lần này người cũ người mới mỗi bên chiếm một nửa nhân số, số người chơi cũng không nhiều, có biết như vậy nghĩa là gì không?"
Đôi đũa trong tay Dư Tô khựng lại một chút, cô nghĩ thoáng qua, rồi lại quay đầu hỏi: "Nghĩa là nhiệm vụ lần này có độ khó thấp?"
Vương Tam cong môi, nở nụ cười: "Không sai, hóa ra cũng không ngốc lắm."
"..." Dư Tô nói: "Đây không phải là chuyện rất hiển nhiên sao?"
"Suỵt." Vương Tam cười, mắt cong cong, trong ánh mắt lộ ra vẻ xảo quyệt, anh ta thấp giọng nói: "Không phải cái người ngồi bên trái kia còn chưa nhìn ra sao."
Ngồi bên trái anh ta chính là kẻ ghét cay ghét đắng người chơi mới - Tiết Mi.
Dư Tô quay đầu nhìn cô ta một chút, Vương Tam lại đột nhiên vươn tay vỗ cái bốp lên trán cô: "Nhìn gì mà nhìn, ăn cơm đi!"
Không được tức. Không được tức. Dư Tô xoa xoa trán, hung tợn ngấu nghiến đám rau xanh trong bát.
Đĩa thịt trên bàn thơm ngào ngạt, nhưng Dư Tô lại sợ đống thịt này giống như trong phim kinh dị, là mấy đĩa thịt người. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy ăn rau an toàn hơn.
Sau khi ăn xong cơm, Vương Tam là người đầu tiên kéo ghế đứng dậy, chầm chậm mà nói: "Giờ cũng không còn sớm nữa rồi, mọi người cũng nên sớm về nghỉ ngơi đi. Nhớ kỹ lời bà chủ dặn, nửa đêm có tiếng gõ cửa thì nhất định không được mở."
Dư Tô cũng bước theo Vương Tam về phòng, ba người kia sau đó cũng rất mau trở lại phòng mình.
Đến giờ ngủ, Dư Tô nhìn chiếc giường duy nhất trong gian phòng, rồi lại nhìn Vương Tam: "Sếp à, chúng ta oẳn tù tì nhé?"
Vương Tam liếc cô, bước thẳng về phía giường, đặt lưng nằm xuống, tựa đầu lên gối, điệu bộ trông rất thoải mái khoan khoái. Anh ta nhướn mày nhìn Dư Tô: "Cô đã bao giờ thấy sếp nào lại ngủ dưới đất chưa?"
Dư Tô: "..." Nghe vô lý nhưng lại rất thuyết phục.
Nền đất vừa cứng lại vừa lạnh cho dù có phủ thêm một lớp chăn bông mềm mại cũng chẳng mấy dễ chịu, nhưng Dư Tô vẫn cứ thế mà dần dần đi vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, Dư Tô bị đánh thức bởi một tràng âm thanh dồn dập ầm ĩ vang bên tai.
Dư Tô bật dậy nhìn về phía cửa phòng, nghe một lúc mới phát hiện ra tiếng đập cửa ầm ầm vang lên từ cửa phòng bên phải.
Đó là phòng của Tiết Mi.
Tiếng đập cửa càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, dội ầm ầm bên tai, kèm theo đó còn có tiếng kêu thét của phụ nữ. Dư Tô im lặng lắng tai nghe, nghe rõ được mấy lời.
"Cứu tôi! Xin cô đấy! Cứu tôi với!"
"Xin cô mở cửa ra đi, mở cửa cho tôi! Có người muốn giết tôi, xin cô hãy cứu tôi đi!"
Dù âm thanh không mấy rõ ràng, nhưng cũng không khó để nghe ra sự khẩn thiết và tuyệt vọng trong lời van vỉ ấy, nhưng tiếng đập cửa "rầm rầm rầm" cứ như tiếng trống nện vào lòng người ta, lúc khẽ lúc mạnh, đều đặn chưa có lấy một giây gián đoạn.
Đột nhiên, có một tiếng thét thảm thiết vang lên như lưỡi dao xé nát màn đêm, xuyên qua lớp ván cửa, chui vào lỗ tai người nghe, kinh hoàng đến mức đứng tim!
"Cứu tôi với -----"
Tiếng thét xé lòng lại một lần nữa vang lên, vài giây sau tiếng gào thảm thương bén nhọn như dao sắc cứ từng tiếng từng tiếng nối nhau truyền tới.
Tiếng đập cửa, tiếng cầu cứu, tiếng kêu gào thảm thiết, cứ lần lượt nối tiếp nhau dội lại.
Trong phòng tối đen như mực, tối tới mức không nhìn thấy nổi năm ngón tay, dù chỉ một tia sáng bé nhỏ cũng không lọt vào được. Dư Tô ngồi im để bóng đêm nuốt lấy mình, lẳng lặng nghe động tĩnh truyền tới cách một tấm cửa gỗ, đến hít thở cũng nén cho thật nhẹ.
Thời gian trôi qua chậm, thật chậm, không biết qua bao lâu, âm thanh thảm thiết nức nở bỗng chợt im bặt.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả mọi âm thanh đều biến mất, xung quanh yên tĩnh tới mức Dư Tô nghe rõ mồm một tiếng tim đập cùng với tiếng hít thở của mình.
Sự im lặng như đã chết đi này lại càng khiến lòng người bất an hơn.
Dư Tô sửng sốt, đợi một lúc, vẫn không còn tiếng động gì, cô bèn nhẹ giọng thì thầm hỏi: "Sếp, sếp tỉnh rồi phải không?"
Trên giường vẳng lại tiếng người đàn ông trở mình. Giữa đêm yên tĩnh, vang lên giọng người đàn ông mang chút mê hoặc không cưỡng lại nổi: "Sao, muốn lên ngủ cùng tôi à? Xin mời."
A, tên khốn này.
Dư Tô liếc xéo anh ta, rồi lại nằm phịch xuống mặt đất lạnh băng.
"Cứ yên tâm ngủ đi, đêm nay sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa đâu." Tên đàn ông trên giường lại quẳng thêm một câu.
Sáng sớm hôm sau, Dư Tô lại nghe tiếng người ta mà giật mình tỉnh giấc. Lần này là tiếng thét hoảng hốt của Lý Nhất.
Cô cố dứt cơn buồn ngủ ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt khô khốc bước ra khỏi phòng, vừa lúc thấy Lý Nhất đứng trước cửa phòng Tiết Mi, tay trái che kín miệng, hai mắt trợn tròn nhìn chằm chằm cảnh trong phòng.
Dư Tô đi mấy bước là đã tới cạnh Lý Nhất, đưa mắt nhìn vào trong phòng, vừa thấy đã không kiềm chế nổi mà suýt nôn ra...
Trong phòng, chỉ thấy xác Tiết Mi nằm thẳng ngay chính giữa sàn. Mặt cô ta ngửa lên trời, trên người chằng chịt vết thương đủ lớn đủ nhỏ, dường như chẳng có chỗ da thịt nào lành lặn, thậm chí gương mặt cũng không ngoại lệ.
Có vẻ cô ta bị người ta dùng dao phay mà chém, chém thật lực không ngừng làm máu thịt lẫn lộn, rời ra thành từng mảnh nhỏ. Nội tạng cùng chất thải trong ruột cũng đều chảy đầy ra ngoài, trông vừa ghê sợ lại vừa kinh tởm buồn nôn.
Mặt Tiết Mi bị chém tách thành hai nửa nghiêng vẹo, hầu như không nhìn ra nổi diện mạo lúc trước, chỉ còn mỗi hai con mắt trợn trừng trừng vì sợ hãi là giữ được nguyên dạng.
Máu lênh láng đầy mặt đất, ồng ộc chảy từ thi thể Tiết Mi, tuôn ra như một con sông máu đỏ thẫm, kéo dài đến tận khung cửa.
Dư Tô chợt nhớ đến ngày hôm qua Tiết Mi còn mạnh miệng tuyên bố: "Cứ chờ đấy, vứt được cái thằng đần kia, tôi nhất định sẽ sống lâu hơn mấy người!"
Biết phải nói gì đây? Dù trong lòng xót thương cô ta, nhưng Dư Tô cũng không khỏi có chút buồn cười.
Tuy nhiên dù sao đây cũng là lần đầu cô ở gần một xác chết tới vậy, lòng Dư Tô cũng phập phồng không mấy thoải mái.
Lúc này đây Trang Hàm cũng nghe thấy tiếng thét mà chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng không khỏi "ọe" một tiếng, quay đầu nôn thốc nôn tháo.
Một lúc sau anh ta mới hổn hển hỏi: "Đêm qua cô ta... có phải đã mở cửa không?"
Dư Tô cố nhớ lại, nhưng không thể nhớ nổi đêm qua rốt cuộc có nghe được tiếng mở cửa hay không. Đêm qua tạp âm quá lớn, dù có người mở toang cửa cô cũng không nghe thấy nổi.
Vương Tam vừa ngáp vừa khoan thai bước tới, đứng bên cửa đưa mắt liếc nhìn căn phòng, rồi lại thản nhiên bước xuống tầng. Lúc đi ngang qua Tô Dư, anh ta nói: "Vị hôn thê nhỏ đáng yêu, đến giờ xuống nhà ăn sáng rồi."
Trang Hàm nghe vậy lại bắt đầu nôn khan, nhìn bóng lưng Vương Tam mà to tiếng hỏi: "Nhìn cảnh này mà cậu còn nuốt trôi nổi cơm hả?"
Sự thật chứng minh anh ta thật sự nuốt trôi được cơm.
Bữa sáng có cháo cải xanh, thanh đạm mà ngon miệng. Đừng nói Vương Tam mà đến Dư Tô cũng ăn tới hai bát.
Dư Tô vừa đặt bát cháo xuống bàn, Vương Tam đã cười: "Tôi phải cân nhắc lại chuyện hôn ước giữa chúng ta, chắc tôi không nuôi nổi cô."
Khóe miệng Dư Tô giật giật, cũng chẳng thèm phản ứng lại. Cô thầm lẩm nhẩm câu mạng chó quan trọng mạng chó quan trọng, mặt không biểu cảm mà nói: "Không sao, tôi nuôi được anh mà."
Lúc này Trang Hàm lại nhớ tới hình ảnh cái xác của Tiết Mi, nôn khan lần thứ ba trong bữa sáng.
Trùng hợp như vậy khiến Lý Nhất không khỏi phì cười.
Thấy Vương Tam nhìn qua, cô ta ho khan, lại nghiêm mặt nói: "Hôm nay chúng ta nên phân công mà hành động, tôi tìm cớ gọi bà chủ nhà nghỉ vào phòng nói chuyện, còn các anh nhân cơ hội này tìm thử xem trong nhà nghỉ có đầu mối gì không."
Nhìn thấy cái xác thảm thương kia, Trang Hàm cũng chẳng còn thoải mái được như hôm qua, trên mặt lộ rõ vẻ căng thẳng sốt ruột, sau khi nghe được lời Lý Nhất, anh ta nhịn không nổi mà hỏi: "Vậy ban ngày chắc sẽ không có gì nguy hiểm đâu phải không?"
Nếu không có lẽ anh ta cũng không dám cùng mọi người chia nhau ra đi tìm manh mối. Đáng sợ nhất không phải là chết, mà chết thảm thương như Tiết Mi.
Lý Nhất liếc anh ta, rồi lại hất cằm về phía Dư Tô, nói: "Sao anh nhát gan vậy, nhìn người ta kia kìa."
Trang Hàm bội phục Dư Tô vô cùng, giơ ngón cái với cô.
Dư Tô cười: "Tối qua tôi sợ quá phải thay đến hai cái quần."
Vương Tam nghiêm túc gật đầu: "Tôi có thể làm chứng, tận mắt tôi thấy cô ấy thay."
"..." Khóe miệng Dư Tô lại giật giật: "Sếp, anh giữ lại chút mặt mũi cho tôi được không."
Lúc này bà chủ vừa khéo cũng đi ra từ phòng bếp, hai tay lau lên tạp dề, cười hỏi: "Các cô cậu đã dùng bữa xong chưa?"
Lý Nhất gật đầu, đứng lên giúp bà chủ dọn bát đĩa, làm bộ lơ đãng mà hỏi: "À đúng rồi, bà chủ, cháu muốn đổi ga trải giường có được không?"
Bà chủ ngẩn người một lát, cười: "Đương nhiên là được, lát nữa cô sẽ lấy cho cháu bộ chăn ga mới."
Lý Nhật ngọt ngào cảm ơn bà chủ.
Chừng hai mươi phút sau, bà chủ ôm bộ chăn ga sạch sẽ bước vào phòng Lý Nhất.
Trừ ba căn phòng của ba cặp người chơi, nhà nghỉ còn có thừa vài gian phòng khác, đều không bị khóa, Trang Hàm liền nhận trách nhiệm kiểm tra mấy căn phòng này.
Thấy Vương Tam đi về phía phòng khách bên trái, Dư Tô bèn chọn kiểm tra nhà bếp, nhưng cô đào tung cả gian bếp lên cũng không tìm ra manh mối nào.
Nhưng kỳ quặc ở chỗ, căn nhà nghỉ này thoạt nhìn vô cùng cũ kỹ, trông đã có cảm giác đã được xây dựng và sử dụng một thời gian dài, nhưng phòng bếp rõ ràng đã được sửa chữa lại.
Gian bếp này so ra với những căn phòng khác thì mới hơn rất nhiều, rất sáng sủa, ngay cả tường cũng được quét lại vôi, mặt tường trắng tinh như tuyết không có lấy một vết bẩn.
Dư Tô dù sao cũng là người đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết kinh dị, bèn ngay lập tức nghi ngờ nơi này là hiện trường một vụ giết người. Sửa chữa phòng bếp rất có thể là vì muốn che giấu máu dính trên tường hay mấy dấu vết vật lộn, thảm sát, không chừng ngay sau lớp tường trắng tinh này còn có giấu xác chết.
Tác giả :
Tòng 0