Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị
Chương 1
Thiên Thu quen biết Lâm Hạ, nhưng có lẽ Lâm Hạ không biết đến Thiên Thu.
Lâm Hạ rất nổi danh, chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, IQ EQ cao, có nhan sắc, tài năng xuất chúng, cha mẹ tự hào, giáo viên yêu thích, khiến người khác phải hâm mộ đố kị.
Thiên Thu cảm thấy bản thân một chút cũng không phù hợp với danh xưng khí phách 'thiên thu vạn đại' của mình, dung mạo chung chung, IQ EQ trung bình. Ném vào trong đám người tựa như một hạt mè đen, còn nếu để cạnh một hạt mè đen khác, hoàn toàn không phân biệt được hạt nào với hạt nào.
Lâm Hạ là đại biểu học sinh, thường xuyên lên sân khấu, cả trường biết tên. Thiên Thu học ở lớp bên cạnh Lâm Hạ, không có tiếng tăm gì, tuy nỗ lực thầm lặng nhưng đáng giận ở chỗ, bất kể nàng nỗ lực thế nào, đều là miễn cưỡng quá mức.
Nhưng cũng kỳ quái, từ hồi mẫu giáo cho đến cao trung, Thiên Thu đều trùng hợp ở gần Lâm Hạ. Từ nhà trẻ tới sơ trung, các nàng đều học cùng trường, thật vất vả lên cao trung, các nàng lại vẫn chung trường. Lâm Hạ dựa vào thành tích ưu tú, dễ như trở bàn tay lập tức tiến vào trường cao trung trọng điểm, đứng hạng nhất, còn Thiên Thu dựa vào cần cù bù thông minh, đứng áp chót, vẫn luôn làm vai phụ mờ nhạt ở ngôi trường trọng điểm. Lâm Hạ ở lớp 1, Thiên Thu ở lớp 9, tầng trêи tầng dưới, Thiên Thu thường xuyên nhìn Lâm Hạ bị thiếu nam thiếu nữ vây quanh mỗi khi đi ngang qua lớp mình, bởi nàng ngồi gần cửa sổ.
Thật vất vả lên tới đại học, Lâm Hạ thi vào ngôi trường hạng nhất ở nơi khác, Thiên Thu chọn một trường hạng ba tại địa phương. Thời thiếu nữ, mỗi cô gái đều có một đoạn thanh xuân ngây thơ, Thiên Thu cũng không ngoại lệ, nhưng nhan sắc của nàng không xuất chúng, hơn nữa trang điểm có chút quê mùa, không hề hấp dẫn phái nam. Bất quá cũng không cản trở những cảm xúc phong phú của nàng. Cả một trang tình sử dài dằng dặc đều là đơn phương, tuy rằng nàng thầm thích người ta cũng không lâu lắm, bất quá thêm vào tình sử, thành ra dài lâu cực kỳ. Nhưng thật không may, nàng phát hiện thời thiếu nữ của mình, mỗi nam thần nàng yêu đều yêu thầm hoặc là công khai tán tỉnh Lâm Hạ. Lâm Hạ vẫn luôn là hoa khôi giảng đường, hơn nữa thành tích ưu tú, quả thực là tình nhân trong mộng của tất cả các chàng trai.
Kể từ thời điểm Thiên Thu biết nhận thức đến nay, Lâm Hạ chính là hai chữ chói tai nhất. Đố kị là xấu, Thiên Thu thừa nhận bản thân vẫn luôn tồn tại tâm tư xấu xí kia. Nhưng điều đáng buồn nhất chính là, ghen ghét địch ý của nàng đều không có tiếng tăm gì, Lâm Hạ làm đương sự, căn bản là không biết chuyện.
Sau đại học, cuộc sống của Thiên Thu kỳ thật cũng không có nhiều khởi sắc, vẫn bình thường như vậy, nhưng tâm cảnh nàng lại trở nên phóng khoáng vui vẻ xưa nay chưa từng có. Nàng cho rằng Lâm Hạ giống như cây đại thụ che đi tất cả ánh nắng, bản thân tựa như nhành cỏ núp dưới cái bóng của đại thụ, vô cùng đáng thương, cũng may trời cao vẫn còn chút thương hại, đã di chuyển cây đại thụ che trời kia sang chỗ khác.
Sau 8 năm không phải núp dưới cái bóng của Lâm Hạ, Thiên Thu cũng tới tuổi lấy chồng đáng hận, chỉ là dung mạo không quá xuất chúng, hơn nữa vẫn không thích trang điểm, tính cách quá nội tâm, liền biến thành cô gái lớn tuổi đến cả mối tình đầu cũng chưa có được. Nàng làm nhân viên quèn trong một công ty lớn, nhận đồng lương không thấp cũng không cao, làm tiểu đinh ốc không có tiếng tăm gì.
Chính là vào một ngày bình thường như bao ngày, công ty điều đến một nữ quản lý cấp cao, nghe nói năng lực xuất sắc, lớn lên còn xinh đẹp. Thiên Thu không thích tám chuyện, tuy rằng nghe qua nhưng cũng không quá để tâm.
Nhưng là ngày đó, nàng thấy được vị quản lý cấp cao trong truyền thuyết, nhìn mà trợn tròn mắt, hóa ra là Lâm Hạ. Lâm Hạ đã cởi bỏ sự ngây ngô của tình đầu quốc dân, trở thành dáng vẻ của tầng lớp tinh anh trong xã hội, thoạt nhìn vẫn hoàn mỹ như thế. Thiên Thu có loại cảm giác sét đánh giữa trời quang, hồi lâu cũng chưa bình tĩnh được. Nàng thầm nghĩ, cũng may là Lâm Hạ không quen biết mình, bằng không thì thật giống phô bày ra bản thân có bao nhiêu thất bại.
Nhưng con người ở thời điểm không hài lòng, chỉ biết càng là không hài lòng.
Kể từ ngày Lâm Hạ bay đến công ty nàng không lâu, có một hạng mục không phải do nàng phụ trách, đồng nghiệp không bàn giao rõ ràng đã đưa cho nàng nên xảy ra vấn đề, nàng cõng hết trách nhiệm, sau đó bị Lâm Hạ phê bình trước cuộc họp toàn công ty. Thiên Thu luôn luôn không có tiếng tăm, hiện giờ đột nhiên trở thành tiêu điểm, còn là tiêu điểm đáng hổ thẹn như thế. Sau khi hội nghị kết thúc, Thiên Thu liền trốn ở buồng vệ sinh khóc rất lâu.
Nàng có cảm giác như trở lại thời thiếu nữ u ám, cây đại thụ Lâm Hạ trở nên càng thêm tươi tốt, một lần nữa bao phủ nàng, ép tới mức nàng không thở nổi. Thiên Thu hy vọng Lâm Hạ có thể lần nữa biến mất biết bao nhiêu.
Lâm Hạ không nghĩ rằng trêи đời có gì gọi là mệnh tốt, nàng cảm thấy tất cả thứ mình đoạt được đều là do bản thân cố gắng, tất cả vận may trêи đời đều dựa vào nền tảng là thực lực. Nàng là một người tinh tế mà vị kỷ, không yêu ai, chỉ yêu bản thân mình. Nàng từng có hai bạn trai, đều là nam nhân cực kỳ ưu tú, bất quá nàng hoài nghi mình chẳng những không có năng lực trong chuyện tình cảm, thậm chí còn có thể là tính lãnh đạm, đối với tình ɖu͙ƈ hoàn toàn vô cảm, bất kể là nam nhân hay là dựa vào đôi tay của mình, chính là không có cảm giác nào cả. Đương nhiên, Lâm Hạ cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, với nàng mà nói, đó chỉ là một phần nhỏ bé không đáng kể trong cuộc đời nàng mà thôi.
Ở công ty phải chịu ủy khuất, Thiên Thu không cách nào tâm sự với người khác tất cả mọi chuyện, chỉ có thể về nhà tự mình chậm rãi tiêu hóa. Thiên Thu có một cách xả stress là thông qua vui thích của cơ thể để thoát khỏi tích tụ trong lòng. Đúng vậy, kể từ ngày hè nào đó ở tuổi 15, nàng trong lúc vô tình đã đọc truyện người lớn. Sau khi toàn bộ qυầи ɭót ướt đẫm, nàng tự mình thăm dò thân thể, trong lúc vô tình mở khóa bí mật, từ đó không thể quay đầu, bước vào con đường không có lối thoát.
Là một cô gái lớn tuổi vẫn còn trinh tiết nhưng đã là tài xế già, di động và máy tính cũng không ít AV và truyện người lớn, thậm chí cả game về tình ɖu͙ƈ khiêu ɖâʍ. Hôm nay Thiên Thu cày một cuốn H văn như thường lệ, bởi vì di động không còn nhiều pin cho nên nàng vừa cắm sạc vừa đọc H. Xem đến mức ɖu͙ƈ hỏa đốt người, chỉ là nàng không biết vì cái gì mình lại xui xẻo như thế, ở gần điện thoại đang sạc pin thôi mà cũng bị điện giật.
Thiên Thu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rơi vào hôn mê.
Nói cũng khéo, Lâm Hạ ở bên kia cũng đang mở máy tính làm việc, thời điểm con mèo nàng nuôi nhảy lên bàn làm đổ cốc cà phê, cà phê chảy vào ổ cắm liền phát ra tia lửa, một dòng điện lưu xuất hiện khiến Lâm Hạ cũng rơi vào hôn mê.
"Chào mừng đến hệ thống thế giới nữ chủ xuyên không thịt văn." Khi Lâm Hạ tỉnh dậy, ở bên tai liền truyền tới một giọng nữ ngọt ngào.
Lâm Hạ rất nổi danh, chính là con nhà người ta trong truyền thuyết, IQ EQ cao, có nhan sắc, tài năng xuất chúng, cha mẹ tự hào, giáo viên yêu thích, khiến người khác phải hâm mộ đố kị.
Thiên Thu cảm thấy bản thân một chút cũng không phù hợp với danh xưng khí phách 'thiên thu vạn đại' của mình, dung mạo chung chung, IQ EQ trung bình. Ném vào trong đám người tựa như một hạt mè đen, còn nếu để cạnh một hạt mè đen khác, hoàn toàn không phân biệt được hạt nào với hạt nào.
Lâm Hạ là đại biểu học sinh, thường xuyên lên sân khấu, cả trường biết tên. Thiên Thu học ở lớp bên cạnh Lâm Hạ, không có tiếng tăm gì, tuy nỗ lực thầm lặng nhưng đáng giận ở chỗ, bất kể nàng nỗ lực thế nào, đều là miễn cưỡng quá mức.
Nhưng cũng kỳ quái, từ hồi mẫu giáo cho đến cao trung, Thiên Thu đều trùng hợp ở gần Lâm Hạ. Từ nhà trẻ tới sơ trung, các nàng đều học cùng trường, thật vất vả lên cao trung, các nàng lại vẫn chung trường. Lâm Hạ dựa vào thành tích ưu tú, dễ như trở bàn tay lập tức tiến vào trường cao trung trọng điểm, đứng hạng nhất, còn Thiên Thu dựa vào cần cù bù thông minh, đứng áp chót, vẫn luôn làm vai phụ mờ nhạt ở ngôi trường trọng điểm. Lâm Hạ ở lớp 1, Thiên Thu ở lớp 9, tầng trêи tầng dưới, Thiên Thu thường xuyên nhìn Lâm Hạ bị thiếu nam thiếu nữ vây quanh mỗi khi đi ngang qua lớp mình, bởi nàng ngồi gần cửa sổ.
Thật vất vả lên tới đại học, Lâm Hạ thi vào ngôi trường hạng nhất ở nơi khác, Thiên Thu chọn một trường hạng ba tại địa phương. Thời thiếu nữ, mỗi cô gái đều có một đoạn thanh xuân ngây thơ, Thiên Thu cũng không ngoại lệ, nhưng nhan sắc của nàng không xuất chúng, hơn nữa trang điểm có chút quê mùa, không hề hấp dẫn phái nam. Bất quá cũng không cản trở những cảm xúc phong phú của nàng. Cả một trang tình sử dài dằng dặc đều là đơn phương, tuy rằng nàng thầm thích người ta cũng không lâu lắm, bất quá thêm vào tình sử, thành ra dài lâu cực kỳ. Nhưng thật không may, nàng phát hiện thời thiếu nữ của mình, mỗi nam thần nàng yêu đều yêu thầm hoặc là công khai tán tỉnh Lâm Hạ. Lâm Hạ vẫn luôn là hoa khôi giảng đường, hơn nữa thành tích ưu tú, quả thực là tình nhân trong mộng của tất cả các chàng trai.
Kể từ thời điểm Thiên Thu biết nhận thức đến nay, Lâm Hạ chính là hai chữ chói tai nhất. Đố kị là xấu, Thiên Thu thừa nhận bản thân vẫn luôn tồn tại tâm tư xấu xí kia. Nhưng điều đáng buồn nhất chính là, ghen ghét địch ý của nàng đều không có tiếng tăm gì, Lâm Hạ làm đương sự, căn bản là không biết chuyện.
Sau đại học, cuộc sống của Thiên Thu kỳ thật cũng không có nhiều khởi sắc, vẫn bình thường như vậy, nhưng tâm cảnh nàng lại trở nên phóng khoáng vui vẻ xưa nay chưa từng có. Nàng cho rằng Lâm Hạ giống như cây đại thụ che đi tất cả ánh nắng, bản thân tựa như nhành cỏ núp dưới cái bóng của đại thụ, vô cùng đáng thương, cũng may trời cao vẫn còn chút thương hại, đã di chuyển cây đại thụ che trời kia sang chỗ khác.
Sau 8 năm không phải núp dưới cái bóng của Lâm Hạ, Thiên Thu cũng tới tuổi lấy chồng đáng hận, chỉ là dung mạo không quá xuất chúng, hơn nữa vẫn không thích trang điểm, tính cách quá nội tâm, liền biến thành cô gái lớn tuổi đến cả mối tình đầu cũng chưa có được. Nàng làm nhân viên quèn trong một công ty lớn, nhận đồng lương không thấp cũng không cao, làm tiểu đinh ốc không có tiếng tăm gì.
Chính là vào một ngày bình thường như bao ngày, công ty điều đến một nữ quản lý cấp cao, nghe nói năng lực xuất sắc, lớn lên còn xinh đẹp. Thiên Thu không thích tám chuyện, tuy rằng nghe qua nhưng cũng không quá để tâm.
Nhưng là ngày đó, nàng thấy được vị quản lý cấp cao trong truyền thuyết, nhìn mà trợn tròn mắt, hóa ra là Lâm Hạ. Lâm Hạ đã cởi bỏ sự ngây ngô của tình đầu quốc dân, trở thành dáng vẻ của tầng lớp tinh anh trong xã hội, thoạt nhìn vẫn hoàn mỹ như thế. Thiên Thu có loại cảm giác sét đánh giữa trời quang, hồi lâu cũng chưa bình tĩnh được. Nàng thầm nghĩ, cũng may là Lâm Hạ không quen biết mình, bằng không thì thật giống phô bày ra bản thân có bao nhiêu thất bại.
Nhưng con người ở thời điểm không hài lòng, chỉ biết càng là không hài lòng.
Kể từ ngày Lâm Hạ bay đến công ty nàng không lâu, có một hạng mục không phải do nàng phụ trách, đồng nghiệp không bàn giao rõ ràng đã đưa cho nàng nên xảy ra vấn đề, nàng cõng hết trách nhiệm, sau đó bị Lâm Hạ phê bình trước cuộc họp toàn công ty. Thiên Thu luôn luôn không có tiếng tăm, hiện giờ đột nhiên trở thành tiêu điểm, còn là tiêu điểm đáng hổ thẹn như thế. Sau khi hội nghị kết thúc, Thiên Thu liền trốn ở buồng vệ sinh khóc rất lâu.
Nàng có cảm giác như trở lại thời thiếu nữ u ám, cây đại thụ Lâm Hạ trở nên càng thêm tươi tốt, một lần nữa bao phủ nàng, ép tới mức nàng không thở nổi. Thiên Thu hy vọng Lâm Hạ có thể lần nữa biến mất biết bao nhiêu.
Lâm Hạ không nghĩ rằng trêи đời có gì gọi là mệnh tốt, nàng cảm thấy tất cả thứ mình đoạt được đều là do bản thân cố gắng, tất cả vận may trêи đời đều dựa vào nền tảng là thực lực. Nàng là một người tinh tế mà vị kỷ, không yêu ai, chỉ yêu bản thân mình. Nàng từng có hai bạn trai, đều là nam nhân cực kỳ ưu tú, bất quá nàng hoài nghi mình chẳng những không có năng lực trong chuyện tình cảm, thậm chí còn có thể là tính lãnh đạm, đối với tình ɖu͙ƈ hoàn toàn vô cảm, bất kể là nam nhân hay là dựa vào đôi tay của mình, chính là không có cảm giác nào cả. Đương nhiên, Lâm Hạ cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, với nàng mà nói, đó chỉ là một phần nhỏ bé không đáng kể trong cuộc đời nàng mà thôi.
Ở công ty phải chịu ủy khuất, Thiên Thu không cách nào tâm sự với người khác tất cả mọi chuyện, chỉ có thể về nhà tự mình chậm rãi tiêu hóa. Thiên Thu có một cách xả stress là thông qua vui thích của cơ thể để thoát khỏi tích tụ trong lòng. Đúng vậy, kể từ ngày hè nào đó ở tuổi 15, nàng trong lúc vô tình đã đọc truyện người lớn. Sau khi toàn bộ qυầи ɭót ướt đẫm, nàng tự mình thăm dò thân thể, trong lúc vô tình mở khóa bí mật, từ đó không thể quay đầu, bước vào con đường không có lối thoát.
Là một cô gái lớn tuổi vẫn còn trinh tiết nhưng đã là tài xế già, di động và máy tính cũng không ít AV và truyện người lớn, thậm chí cả game về tình ɖu͙ƈ khiêu ɖâʍ. Hôm nay Thiên Thu cày một cuốn H văn như thường lệ, bởi vì di động không còn nhiều pin cho nên nàng vừa cắm sạc vừa đọc H. Xem đến mức ɖu͙ƈ hỏa đốt người, chỉ là nàng không biết vì cái gì mình lại xui xẻo như thế, ở gần điện thoại đang sạc pin thôi mà cũng bị điện giật.
Thiên Thu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, rơi vào hôn mê.
Nói cũng khéo, Lâm Hạ ở bên kia cũng đang mở máy tính làm việc, thời điểm con mèo nàng nuôi nhảy lên bàn làm đổ cốc cà phê, cà phê chảy vào ổ cắm liền phát ra tia lửa, một dòng điện lưu xuất hiện khiến Lâm Hạ cũng rơi vào hôn mê.
"Chào mừng đến hệ thống thế giới nữ chủ xuyên không thịt văn." Khi Lâm Hạ tỉnh dậy, ở bên tai liền truyền tới một giọng nữ ngọt ngào.
Tác giả :
Minh Dã